Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Chương 121: Q.3 - Chương 121: Đi với anh, trời sáng liền xuất phát




Tôi lập tức sinh ra một dự cảm không ổn - Kim Thiếu Viêm thỉnh người hỗ trợ tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản.

“Anh có khả năng gì mà giúp chú, tất cả các chỉ số của chú đều cao hơn anh.”

Kim Thiếu Viêm cười khổ, đi thẳng vào vấn đề: “Chuyện Sư Sư em biết rồi.”

Tôi hỏi thử: “Chú biết cái gì?”

“Cô ấy trở về đúng không?”

Còn chưa chờ tôi nghĩ ra nên nói gì, Kim Thiếu Viêm bỗng chạy tới giữ tay tôi: “Cường ca, anh dẫn em đi tìm cô ấy đi.”

Tôi kinh ngạc: “Việc này chú cũng biết hả?”

Kim Thiếu Viêm cười: “Đừng quên em cũng là khách hộ của anh, rất nhiều chuyện các vị danh sĩ trường Dục Tài không kiêng kị gì em, hôm trước em nghe vài vị hoàng đế nói chuyện phiếm, nói muốn tận lực thuyết phục anh sau này tìm họ về. Em ở bên nghe một lúc, hiểu cả.”

Tôi tức điên: “Mấy tên hoàng đế toàn tán dóc.”

Kim Thiếu Viêm càng nắm chặt tay tôi: “Dẫn em đi.”

Còn tưởng chú muốn anh lên mặt trăng cơ…

Nhưng thật sự người như Kim Thiếu Viêm nếu thật sự muốn lên mặt trăng chắc cũng chẳng phải việc gì khó.

Tôi lắp bắp: “Nhưng mà… chú không phải người như vậy, chú đi chắc chắn gây loạn.”

Dưới sự trợ giúp của mấy lão lừa đảo, lại lợi dụng trục nhân giới cùng điểm tử biểu + bug khách hộ nên có thể qua lại thoải mái chút, nhưng điều này cũng không nói rõ có thể làm xằng bậy, mang người đi qua dị thời không là tối kị, chẳng may xảy ra phản ứng dây chuyền khiến lịch sử biến đổi thì chết rồi. Điểm tử biểu không có ghi gì về Lý Sư Sư, nhưng người bên cạnh cô ấy đều là vương công đại thần, trọng yếu nhất là còn có một vị hoàng đế. Kim Thiếu Viêm nếu kiên quyết mang Lý Sư Sư đi thì có quỷ mới biết Tống Huy Tông sẽ phát bệnh thần kinh kiểu gì.

Kim Thiếu Viếm cầu khẩn đáng thương: “Cường ca, em biết anh không nói cho em là có nổi khổ trong lòng, nhưng xin anh tha thứ cho sự ích kỷ của em. Mặc kệ anh dùng biện pháp gì, dẫn em đi đi, dù chỉ cho em nhìn trộm Sư Sư một lần cũng được.”

Tôi liếc nhìn nó: “Chú thật sự có thể chỉ liếc trộm cái là đủ rồi hả?”

Kim Thiếu Viêm cúi đầu: “Không thể…”

Tôi thở dài: “Thôi đi. Chuẩn bị đi, ngày mai tới tìm anh.”

Kim Thiếu Viêm mừng húm: “Em đã chuẩn bị tốt rồi.”

Tôi ngạc nhiên: “Chú chuẩn bị gì?”

Kim Thiếu Viêm chỉ vào một chiếc xe thương vụ đỗ ngoài đường: “Ở đó cả, vì sao chúng ta không đi luôn bây giờ?”

Tôi trợn mắt: “Chỉ biết nhớ tới Sư Sư của chú, cũng không thông cảm cho Cường ca anh đây. Bánh Bao hoài thai hai tháng mà anh chưa có lúc nào ở bên cô ấy.”

Kim Thiếu Viêm cười he he: “Vậy xe để lại chỗ này. Mai em quay lại.”

Tôi phất tay như đuổi ruồi, tống cổ thiếu tổng của công ty điện ảnh và truyền thông lớn nhất đi: “Mau cút, mau cút, thấy mày lại phiền.”

Kim Thiếu Viêm vui mừng, nhảy nhót từ trên lầu xuống. Bánh Bao nói với nó: “Thiếu Viêm ăn cơm hẵng đi.”

Kim Thiếu Viêm vừa cười khúc khích vừa đi ra cửa: “Ha ha, không cần, em hiện tại ăn gì cũng không vào, cái gì cũng không muốn làm.”

Bánh Bao thấy Kim Thiếu Viêm bay ra ngoài cửa, không hiểu: “Nó ăn nhầm thuốc à?”

Tôi thở ngắn than dài, không nói gì.

Từ khi tôi có thể xuyên việt, vấn đề Lý Sư Sư tôi cũng từng nghĩ qua, trong tổ 5 người cô ấy có thân thế đáng thương nhất, tình cảnh cũng khó xử nhất, nếu không phải bận chuyện Kinh khờ cùng Chính béo tôi sớm muộn gì cũng tới thăm cô bé, nhưng cuối cùng giải quyết thế nào vẫn vô kế khả thi. Hiện tại xem ra để Kim Thiếu Viêm mang con bé đi là tuyển chọn hay nhất lúc này, mặc dù làm vậy có nguy hiểm rất lớn, trước lúc thiên đạo bình ổn lại tuyệt không thể mang các khách hộ về, bọn họ như cái đinh ốc, bình thường nhìn như không có tác dụng gì, vừa rời cương vị của mình là loạn ngay, cho nên Kim Thiếu Viêm đi bên kia nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì bây giờ khó mà đoán được.

Tôi quay đầu lại nhìn Bánh Bao: “Ngày mai anh còn phải đi, em cố gắng thường xuyên ra ngoài đi dạo cùng Mộc Lan tỷ. Chờ xong việc này anh dẫn em đi hưởng tuần trăng mật.”

Bánh Bao nói: “Em cũng đang cân nhắc việc này. Anh nói chúng mình giờ có tiền rồi liệu có nên đi xa không? Ai Cập, Hi Lạp đều là văn minh cổ cả.”

Tôi khinh bỉ: “Em xem hiểu à?”

Bánh Bao vuốt bụng: “Chẳng phải em muốn đứa nhỏ chịu hun đúc sao?”

Tôi nói: “Chịu hun đúc mà còn cần ra nước ngoài? Em nói em muốn đi tới niên đại nào?”

Tôi định lần này ra ngoài với Kim Thiếu Viêm, nếu không có gì xảy ra sẽ làm Bánh Bao kinh ngạc, mang cô ấy đi gặp Chính béo hoặc Hạng Vũ.

Lúc này lại có người gõ cửa, tôi mở cửa thấy là một anh bạn cầm trong tay một cái hòm dài đưa cho tôi: “Tiêu Cường tiên sinh phải không, xin ký nhận.”

Tôi ký tên rồi bê hòm vào nhà mở ra, bên trong là một cái giống như ô che, phía dưới có một cái bệ, trên bệ có nút, lão Phí gọi điện đúng lúc này: “Thu được chưa?”

“Đây là máy tăng cường tín hiệu hả, khoảng cách hữu hiệu là bao nhiêu mét?”

“Chú cứ dùng đi, có thể nói với chú thế này, chỉ cần không rời khỏi Trung Quốc, chỗ nào cũng bắt được tín hiệu.”

…Bắc Tống có được tính là Trung Quốc không?

Người có hi vọng thì có động lực, Kim Thiếu Viêm lúc này là người như vậy. Tôi bảo nó ngày mai tới tìm tôi, kết quả trời mới tờ mờ sáng thì điện thoại đòi mạng đã tới, tôi vội tắt đi, nếu mùa đông thì giờ là nửa đêm.

Tôi đang mơ màng, nhìn ra là điện thoại của nó, tiếp sóng gầm lên: “Để ông ngủ ôn ổn một giấc không được à?”

Kim Thiếu Viêm không chút tức giận, rất thông minh lộ ra vẻ ngoan ngoãn đáng thương: “Em ở cửa chờ anh…”

Tôi thở dài, mặc quần áo. Bánh Bao nửa mơ nửa tỉnh lè nhè: “Đi đâu sớm thế?”

Tôi tức điên: “Kim Thiếu Viêm mời anh đi dạo kỹ viện.”

“A.” Bánh Bao ậm ừ lại ngủ tiếp…

Tôi vội rửa mặt, lấy “ô che” mà Phí Tam Khẩu tặng rồi mở cửa. Kim Thiếu Viêm buông tay, cười tủm tỉm đứng ở cửa. Thấy tôi ra tới liền cúi đầu cung kính, thằng nhóc hôm nay dường như cố ý thay đổi cách ăn mặc. Khuôn mặt sáng lạn đầy xuân sắc, còn đội bộ tóc giả, giống như nam tử cổ đại, dùng một cái trâm cài tóc xanh mượt cài lên đầu.

“Chú đang đóng kịch hả?” Tôi buồn bực.

Kim Thiếu Viêm cố ý lái chiếc xe thương vụ để ngay trước cửa nhà tôi một đêm, mở cửa xe, cố sức bê một cái va li xách tay ra, vui vẻ nói: “Cường ca, anh xem xem, em chuẩn bị có bằng này.”

Tôi tùy tiện mở ra xem, thấy bên trên đều là đồng khối, mỗi viên đều to bằng cái điện thoại, tôi thuận miệng nói: “Chú mang nhiều cục đồng làm gì… là vàng hả?” Tôi nhảy dựng lên, bởi vì tôi bỗng phát hiện thấy mấy “cục đồng” phát ra cảm giác nhu hòa mê người cùng trọng lượng rất nặng.

Kim Thiếu Viêm tiếp tục chuyển từ trong xe ra vài cái rương nhỏ: “Đều là vàng thật đó, em nghĩ rồi, mấy thứ này đi đâu cũng hữu dụng, hơn nữa nơi Sư Sư ở…”

Tôi hiểu, thằng nhóc này đơn giản chỉ cần chuẩn bị vàng từ hiện tại đi tới Tống Triều tiêu. Mẹ nó chứ, có tiền đúng là tốt thật, không có việc gì thì mặc đồ du hành vào vũ trụ, ngay cả xuyên qua thời không đều có thể phá hư trữ lượng vàng của quốc gia, chỉ nghe người ta nói xuyên qua làm ruộng kiếm tiền, thằng nhóc Kim Thiếu Viêm bại gia tử rõ ràng mang rất nhiều vàng đi tới cổ đại.

Kim Thiếu Viêm nhét đầy vàng lên thùng xe, ngay cả ghế ngồi cũng nhét đầy. Trên xe nó còn vài cái rương gỗ, mở một cái ra xem đều là cổ trang. Kim Thiếu Viêm ngồi trong xe vừa thay quần áo vừa nói: “Cường ca cũng thay đi, thay quần áo qua kia tiện hơn, em vốn nghĩ mua đồ cổ triều Tống mặc, sau lại nghĩ cũng không tất yếu, chỉ dùng mấy bộ đạo cụ -- mấy bộ quần áo này là Sư Sư lúc trước quay phim tự mình thiết kế may mặc.

Kim Thiếu Viêm thay quần áo xong nghiễm nhiên thành một công tử bô trai, chuyển nốt thùng cuối cùng lên xe: “Đây là mấy đồ dùng hàng ngày, em còn mất nửa ngày nghiên cứu lễ tiết thời đó, chắc không có chuyện gì đâu.”

Tôi nghiêm mặt: “Được rồi đi nhanh đi, anh có thể nói cho chú biết, xe anh cũng không mang được nhiều đồ chơi thế đâu, siêu trọng mà không tới được địa điểm cần tới chú đừng trách.”

Kim Thiếu Viêm cười lấy lòng sờ cái xe bánh mì: “Bảo bối tốt, tao tin tưởng mày nhất định đi được.”

Tôi tức điên: “Bơm hơi vô dụng, chẳng phải chú có tiền sao, chú cũng hối lộ nó đi coi.”

Kim Thiếu Viêm ngồi vào xe, vỗ ghế ngồi nói: “Chạy hết lần này em đổi lại động cơ cho anh.”

Tôi vừa lái xe vừa nói: “Động cơ thì xài của Thiên Đình bọn anh là tốt rồi, chú mà thay là thành động cơ máy nổ hả.”

Khi bọn tôi tiến vào quỹ đạo thời gian, Kim Thiếu Viêm kích động: “Cường ca, bán xe này cho em đi, em lấy toàn bộ gia sản đổi lại.”

Tôi khinh bỉ: “Chút tài sản của chú tính gì, hiện tại hoàng đế cầu anh làm việc còn vài vị, có vàng rất giỏi sao? Bồn cầu của Hạng Vũ cùng làm bằng vàng đấy.”

Kim Thiếu Viêm cười he he, bỗng vẻ mặt lo lắng: “Anh nói xem em có thể thuận lợi thấy Sư Sư không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.