Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Chương 94: Q.3 - Chương 94: Gặp lại Kinh khờ




Lý Tư phân tích rất đúng, việc này phải suy tính lâu dài, đánh giá tốt nhất đối với đề nghị của Lý Tư là: “Vô nghĩa, chẳng phải tôi sợ Doanh ca đột nhiên trở mặt sao?”

Lý Tư: “Tôi tính toán mỗi lần thức tỉnh tới lúc quên đi là 10 phút, chỉ cần thời điểm vừa thanh tỉnh liền bấm giờ rồi hết giờ lui tràng là được, làm vài lần đơn giản là có thể nói rõ chuyện này."

“Vấn đề là Tần vương điện không phải nơi bình thường, vào dễ ra khó.”

Lý Tư chỉ vệ binh ở cửa: “Mang theo bọn họ, Tần Thủy Hoàng kêu bọn họ gọi cậu là gì?”

“Tốt nhất là đừng dùng bọn họ, dễ khiến họ hiểu lầm, hơn nữa Doanh ca lúc nào thanh tỉnh thì tùy thời thông báo.”

Lý Tư vỗ ngực nói: “Việc này thích hợp với anh, anh hiện tại đã là thượng khanh, xuất nhập rất tiện.”

Tôi nói: “Đành vậy.”

Tôi tìm Mông Nghị, kêu hắn mang theo 500 người cùng tôi vào cung, Mông Nghị cảnh giác: “Ngài muốn làm gì?”

Tôi nói thẳng: “Không cần cậu giúp tôi tạo phản, nhưng mà đại vương các cậu muốn giết tôi thì các cậu phải cứu tôi ra.”

Mông Nghị nghĩ chút rồi nói: “Điều này ngược lại tôi làm được, được rồi.”

Tôi vỗ vai cậu ta nói: “Việc này cậu làm tốt trực tiếp kêu đại vương ban công chúa Cao Ly cho cậu.”

Mông Nghị: “...”

Chúng tôi dẫn theo một đội người, an bài Lý Tư trong xe ngựa, tôi cưỡi ngựa đi cùng Mông Nghị, Mông Nghị thấy tôi ngồi ngựa liền biết tôi không hiểu cưỡi ngựa, hỏi: “Tiêu hiệu trưởng trước kia không cưỡi ngựa sao?”

Tôi nói: “Cũng không phải. Tôi lái xe.”

“Lái xe?”

“À... là con quái thú tôi cưỡi đó.”

Mông Nghị nói: “Đúng rồi, tọa kỵ của ngài ăn cái gì, tôi phái người cho nó không ít cỏ khô cùng thịt, chưa từng thấy nó động một chút.” Mông Nghị hoảng sợ: “Chẳng lẽ nó ăn thịt người?”

Tôi cười nói: “Các cậu không cần để ý, nó uống chút dầu luyện từ trong đá ra là được.”

Mông Nghị lúc này mới yên tâm: “Tôi nghĩ cũng phải, nhìn xem rất ngoan ngoãn, binh lính có lá gan lớn còn sờ nó mà nó cũng không kêu.”

Tôi nói: “Cấp bậc của tôi chưa được, sờ cái kêu cũng có, nhưng có điều đắt đỏ.” Nếu là xe của Kim Thiếu Viêm còn có hệ thống cảnh báo, tuyệt đối sờ vào là kêu.

Chỉ chốc lát đã tới trước điện Tần Vương, tôi không trực tiếp tiến vào, hiện tại người trực chỗ Tần Thủy Hoàng đã đổi, tôi muốn dẫn binh vào không tiện.

Tôi vỗ cửa xe ngựa nói: “Lý ca, tới phiên anh.”

Nhưng mà trong xe không chút động tĩnh, tôi mở xe nhìn vào, thấy Lý Tư hai mắt vô thần, thì thào: “Mình sao ở đây nhỉ?”

“Phanh”, tôi đóng cửa lại, tác dụng phụ của hấp dẫn thảo thật phiền phức.

Đại khái đợi khoảng 10 phút, Lý Tư mới xin lỗi xuống xe: “Xin lỗi, thật sự là không thể làm gì được.”

Tôi nói: “Anh trước tiên đi trinh sát chút trạng thái của Doanh ca, nếu là thanh tỉnh thì chạy nhanh ra nói với tôi.”

Lý Tư thông qua tầng tầng thông bẩm tiến vào, không quá bao lâu chạy ra nói: “Lúc anh đi vào rất thanh tỉnh, nhưng mà sắp không xong, chúng ta đợi chút.”

Tôi ngạc nhiên: “Lúc nào thì gặp?”

“Nga, tiếp theo thanh tỉnh sẽ gặp.”

Tôi dậm chân: “Tôi muốn biết gặp lúc nào? Hơn nữa chờ anh ấy tỉnh thì ông cũng bất tỉnh...”

Lý Tư nói: “Ông ấy nói chờ khi tỉnh sẽ lập tức kêu người tới tìm chú.”

Tôi chỉ đành dựa ở cửa móc một điếu thuốc ra hút, Mông Nghị thông qua thời gian tiếp xúc dài như vậy cũng đã biết tôi là người tùy ý, liền hỏi: “Đây là tiên thuật gì vậy?”

Tôi cùng Mông Nghị mỗi người một điếu thuốc hút phì phèo, đợi một lát trong nội thành có một thái giám chạy vội ra, thở hồng hộc: “Đại vương có lệnh, đoàn người Tề Vương nhanh chóng bái kiến.”

Tôi biết Chính béo khẳng định hạ lệnh tên thái giám này chạy nhanh, chính là vì tiết kiệm thời gian, tôi vội vàng chạy tới, Lý Tư kêu: “Anh đi hay không đi. Anh sắp mất trí rồi.”

“Theo.” Lý Tư thuộc loại người vô hại, cho dù là dược tính qua đi cũng không tạo thành uy hiếp.

Mông Nghị chần chờ chút rồi cũng mang theo 500 binh chạy vào nội thành với tôi. Lúc bình thường là tối kỵ, nhưng Tần Thủy Hoàng đã ra lệnh, cho nên dọc đường không có người ngăn cản.

Tôi cứ chạy tới chỗ nào thái giám đi cùng chỉ đường cho tôi, chỉ chốc lát đã được chỉ diễn tới thiên điện, nhìn không khác gì phòng ốc bình thường, là một dãy dài, cửa cũng không có vệ binh, Tần Thủy Hoàng đứng ở trên bậc thang chờ, Lý Tư sau đó cũng theo tới, Mông Nghị thấy chúng tôi đồng loạt vào phòng, liền vội dừng bước dẫn người đứng gác.

Tần Thủy Hoàng thấy người đã đến đủ đi thẳng vào vấn đề: “Thặng ngộc kia cuội cụng cụng đện rôi, lạm sao giợ?”

Tôi nói: “Doanh ca đừng vội, Lý thừa tướng cũng có nói, chúng ta mấy người tốt nhất bàn tính, em cho Kha tử ăn thuốc trước, sau đó gặp mặt thương lượng.”

Tần Thủy Hoàng bĩu môi: “Cho ăn thuộc cọn thương lượng gị nựa, nọ không hạnh thịch anh lạ xong cọn gị.”

Đúng vậy, cho Kinh khờ ăn dược chẳng phải không thích sát Chính béo sao? Nhưng nói vậy có tính là thay đổi lịch sử không? Ít nhất thiếu một sự kiện lịch sử phi thường trọng đại a.

Lý Tư biết chúng tôi ba người có lo lắng, trầm ngâm: “Đại vương, phải nói rằng nếu không có Kinh Kha thứ Tần làm dẫn mối, ngài còn chưa thể nhanh chóng hạ quyết tâm diệt lục quốc, chuyện này đã là một cớ đối với đại nghiệp thống nhất thất quốc, chuyện này bị xóa bỏ, tôi không biết có thể có ảnh hưởng với ngài không.”

Lý Tư nói không có sai, từ góc độ vĩ mô lo lắng, có thể nói vậy, chẳng lẽ Kinh khờ nhất định phải thích sát Chính béo một lần?

Tần Thủy Hoàng không thèm quan tâm xua tay: “Mậy chuyện nạy biệt rội, tiêu diệt lục quộc cụng được, không cận đệ ỵ.”

Lúc này mới gọi là vương bá khí, xem ra Chính béo ý tứ rõ ràng, chỉ cần cho Kinh khờ ăn dược xong thì mọi sự đại cát, cho nên có thích Tần hay không hắn cũng không quan tâm. Dù sao lục quốc trong mắt anh ấy là vịt nấu chín.

Lý Tư sứng sốt, lập tức gật đầu: “Lục quốc tiêu tan, phi binh bất lợi, chiến bất thiện, tệ tại lộ Tần - ừm, kỳ thật cho dù bọn họ không chống Tần cũng không được, lực lượng sản xuất của Tần Quốc chúng ta đúng thật cao hơn bọn họ, đây là khác nhau về bản chất.”

Bệnh nghề nghiệp của lão Lý lại tái phát, nói rành mạch cho bọn tôi về “lục quốc luận” cả nghìn năm sau mới có, còn vì Tần Thủy Hoàng tiến hành lý luận Mác.

Tôi vê cằm: “Nói vậy, Kinh Kha kỳ thật không cần thứ Tần -- hoặc là nói anh ấy không thứ Tần căn bản cũng không ảnh hưởng tới lịch sử sau này?”

Lý Tư gật đầu.

Lỳ thật đó là một chuyện rất đơn giản, thái tử nước Yến phái Kinh Kha tới ám sát Tần Thủy Hoàng là vì hắn có dã tâm muốn gồm thâu lục quốc, Sáu Lưu cùng Hà Thiên Đậu cũng nói cho tôi tới mục đích là bảo vệ Tần Thủy Hoàng không bị Kinh Kha giết chết, nói vậy bản đồ có giấu dao găm hiện tại căn bản không có ý nghĩa lần nữa, nó cũng không ảnh hưởng tới lịch sử phát triển.

Mặc dù hơi mạo hiểm, nhưng đáng giá đánh cược, đã hạ quyết tâm hủy diệt sự kiện lịch sử, tôi nhẹ nhàng thở phào: “Vậy Tần Vũ Dương làm sao bây giờ?”

Tần Thủy Hoàng tùy ý phất tay: “Sạt thị sạt đi.”

Chuyện này đại khái là kế “thống nhất sạt” của một đại năng theo khẩu ngữ của Tần Thủy Hoàng, có thể thống nhất thì thống nhất. Không thể thống nhất cũng “sạt đi sạt đi”, làm hoàng đế, có khi chỉ đơn giản như vậy....

Kế đã định, Lý Tư bỗng phát bệnh, gặp đại vương đứng bên mình, căng thẳng quỳ phục trên đất nói: “Đại vương, không thể phong vương a...” Tôi bực tức, xem ra chưa ăn thuốc Lý Tư không hảo cảm gì với vị Tề vương tôi, hơn nữa lão còn coi vấn đề ba chúng tôi thảo luận là có nên phong vương hay không.”

Lý Tư lui ra ngoài....

Tôi vã mồ hôi nhìn đồng hồ: “Doanh ca, vì cẩn thận chúng ta mỗi lần chỉ gặp mặt vài phút, giờ anh còn 5 phút, đủ thương lượng biện pháp tổng quát.”

Chính béo: “Anh tịm ngượi gọi thặng ngộc đọ tợi, chụ cho nọ ăn thuộc lạ xong.”

Tôi nói: “Biện pháp này tốt, nhưng mà chúng ta có lý do gì kêu Kha tử tới gặp?”

Tần Thủy Hoàng nghĩ chút nói: “Cự nói ngạy mai chịnh thực triệu kiện bọn họ, trược tiên hôm nay dạy bọn hặn chụt ịt quy cụ.”

“Được được, gặp hoàng thượng cũng phải có diễn lễ của lễ bộ, đúng là ý này, vậy làm sao cho anh ấy ăn thuốc?”

Mặc dù lúc này còn không có lễ bộ, gặp một quốc gia quân chủ cũng cần “điều giáo” trước một chút cũng rất bình thường, không khiến người ta hoài nghi, vấn đề là một bước mấu chốt khó xử. Các bạn nói xem để tôi giả mạo dáng vẻ nho nhã lễ độ đột nhiên móc ra một cái lá cây cho anh ta ăn sao?

Khiến tôi bất ngờ là Chính béo lại không lo, dường như đã sớm có chủ ý, nhưng nhìn qua có vẻ không tự nhiên. Một lát sau mới lưu luyến không rời cầm quả táo ra : “Cặt thành phiện bày trên bạn, cự nọi lạ đặc sạn cụa Tận Quộc.”

Biện pháp này rất tuyệt, tuyệt không phải chút thôi đâu, mà là quả táo kia, là táo ngon chính tông, đừng nói là mấy người Kinh Kha, tôi mấy tuổi mới biết, đã nói là diễn lễ, quy củ không ngoài nhân tình, dùng đặc sản nước mình tiếp sứ giả nước khác là tất nhiên, công thêm mùi thơm tự nhiên của hấp dẫn thảo, Kinh Kha không khó thần phục. Cũng khó cho Chính béo phải ra sức vì Kinh khờ cống hiến quả táo cuối cùng - tôi vừa muốn duỗi tay tiếp lấy, Chính béo cắn răng thu tay, làm tôi tức điên vội đoạt lấy.

Tôi nhìn đồng hồ, nói với Tần Thủy Hoàng: “Doanh ca, anh sắp quên rồi, đi ra ngoài đi một vòng đi, tốt nhất rời xa chỗ này một chút, còn lại giao cho em, khi nào nhớ tới em thì lại gọi em.” Tôi vốn nghĩ trong phòng để cái bình phong để Chính béo nấp ở sau, nhưng thấy loại người không ổn định tốt nhất không nên làm vậy, nếu không khi Kinh Kha còn chưa khôi phục trí nhớ bỗng nhiên Chính béo đi quanh tôi khó cam đoan Kinh Khờ không động thủ.

Tần Thủy Hoàng đi rồi tôi bắt đầu phân phối nhiệm vụ, trước kêu Mông Nghị phái người mời Kinh Kha, sau đó tìm công cụ làm bếp -- thực tế lúc này căn bản không có chén đĩa, bọn họ còn lưu hành dùng mấy thứ như đỉnh nấu đồ ăn, tôi mang hơn phân nửa quả táo cắt miếng đặt vào, từ điểm này xem ra Chính béo cũng khẩu hạ lưu tình, tôi từng thấy anh ấy cầm quả táo to bằng nắm tay, chỉ hai gặm là ăn hết.

Chờ khi hết thảy bố trí xong, nghe ngoài cửa có người lớn tiếng bẩm báo: “Sứ giả Yến quốc tới.”

Tôi vội đứng dậy ra cửa, một vệ binh dẫn đường đi trước, đi tới trước mặt tôi liền nhường ra, phía sau là một người khôi ngô, mặc quần áo vải thô, hai con mắt, một nhìn tôi, một mắt khác như đang nấp sau huyệt thái dương....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.