Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Chương 114: Q.3 - Chương 114: Giả chiêu an




Ngô Dụng phân phó: "Mang rượu tới." Nói xong gật đầu với tôi, tôi lấy ra một viên thuốc cầm trong tay.

Lý Quỳ vẫn nói: "Xem ra quân sư thật sự bị cảm nắng rồi, bình thường không có việc gì không cho tôi uống rượu, lần này…" lúc này một vò rượu được đặt trước mặt, Lý Quỳ tham lam rót ra một bát, Ngô Dụng cầm viên thuốc trong tay tôi ném vào bát, Lý Quỳ ngạc nhiên nói: "Làm gì vậy?"

Ngô Dụng mỉm cười nói: "Uống đi, chú còn sợ anh hại chú sao?"

Trước mặt mọi người thả thuốc vào bát, Lý Quỳ cũng hơi chần chừ, Nguyễn Tiểu Nhị vỗ vai nói: "Uống nhanh đi đồ khờ, uống xong nhớ tất mà."

Trên thực tế là đặt một bát rượu trước mặt Lý Quỳ, cho dù thật sự bỏ độc dược vào, hắn cũng không sợ chết uống hết, hắc quỷ quang minh chính đại cầm rượu uống, ngửa mặt một hơi nốc sạch, chép miệng: "Rót thêm chén nữa đã."

Hắc quỷ còn chưa kịp ôm lấy vò, đột nhiên hai mắt đăm đăm, rồi nhảy tới ôm chặt Tống Giang khóc lớn: "Ca ca, đệ nhớ ca muốn chết."

Tống Giang không biết bọn tôi đang làm trò quỷ gì, chú ý nhìn xem, bị Lý Quỳ ôm lấy, dở khóc dở cười nói: "Thiết ngưu, làm gì vậy?"

Lý Quỳ lau nước mắt, giương mắt nhìn bát rượu đờ người ra: "Đệ nhớ rồi, đời trước thật sự uống rượu độc mà chết."

Tống Giang hồ đồ: "Ai cho đệ uống rượu độc?"

Lý Quỳ nín khóc mỉm cười: "Ca ca, đệ không trách ca ca, chỉ cần thấy ca ca thì hơn tất cả rồi."

Tống Giang càng khó hiểu, nhìn Ngô Dụng nói: "Quân sư, các vị là…"

Ngô Dụng bưng bát đi tới trước mặt Trương Thuận, bỏ thuốc vào nói: "Tới phiên đệ."

Trương Thuận đang dò xét xem trò vui, thấy bát đưa tới trước mặt, ngạc nhiên: "Đệ không uống, ai biết bên trong là cái gì…"

Nguyễn Tiểu Nhị cùng Nguyễn Tiểu Ngũ ở bên ôm lấy Trương Thuận, chẳng cần phân trần rót vào mồm. Trương Hoành (1) thấy vậy vội kêu: "Ối, trâu không uống nước thì cứ ấn đầu nó vào."

Trương Thuận vừa nuốt xuống vừa mắng: "Không biết nói tiếng người, ực, ực…"

Nguyễn Gia huynh đệ vừa bỏ tay, mọi người vội vàng nhìn Trương Thuận, muốn xem phản ứng gì. Trương Thuận vội xắn quần lên cao nhìn xem, cười ha hả nói: "Ha ha, quả nhiên đã khỏi rồi, không còn chút sẹo."

Cả bọn không nói gì, lúc ở chỗ tôi Trương Thuận bị Lệ Thiên chọc một dao, sau này dù có thể xuống nước nhưng trên đùi còn vết sẹo lớn. Trương Thuận thả quần xuống vỗ vai Trương Hoành: "Ca, chị dâu sắp sinh rồi, nói trước cho ca biết đó là con trai. Nhưng đừng đặt tên là Trương Lệnh Lâm, không cát lợi."

Trương Hoành: "…."

Ngô Dụng đi tới trước mặt Đới Tung, Đới Tung ngạc nhiên nói: "Còn có đệ sao?’

Lỗ Trí Thâm vồ lấy bát nói: "Các người làm gì mà huyền hư thế. Cho ta một bát xem sao."

Ngô Dụng tránh ra nói: "Không được, không có chú - nhưng kiếp sau chú cẩn thận đó."

Đới Tung thừa dịp chúng tôi đang nói chuyện cầm bát lên uống, xong buông bát nói: "Chúng ta phải làm nhanh, Phương Tịch bên kia không phải loại thường, theo lời quân sư, muộn một ngày càng nguy hiểm - khó mà đảm bảo Phương Tịch sẽ không thành một Lý Tự Thành."

Không hổ là chuyên gia thu thập tình báo, vĩnh viễn biết cách tìm ra tin tức nhanh nhất, mới nhất, trọng yếu nhất.

Lúc này ngoại trừ 54 người không tới chỗ tôi, còn lại hơn 10 hảo hán chưa uống đều được chỉ ra. Họ không hiểu, ngơ ngác đứng chờ uống thuốc, trong ánh mắt lộ vẻ khẩn trương cùng chờ mong. Gặp loại chuyện này, mọi người thường hiếu kỳ nhiều hơn, hơn nữa cũng không lo lắng Ngô Dụng sẽ hại mình, cho nên cũng không cự tuyệt, thậm chí không ngừng có người hỏi Ngô Dụng: "Quân sư, trong đám ngài nói có tôi không?" Cả đám cười hì hì chờ xác nhận.

Nhưng mà lúc này Tống Giang đột nhiên ý thức được việc này quá nghiêm trọng, tướng lãnh cao cấp dưới tay đột nhiên đồng thời chuyển hướng, hơn nữa còn đang lan tràn. Mặc kệ chuyện này có lợi cho chiêu an hay không, tóm lại bất lợi với vị trí của mình.

Tống hắc bàn bỗng đứng ra trước mặt mọi người vẫy tay, kêu to: "Chờ chút, không ai được uống nữa." Lão đi tới trước mặt Ngô Dụng, hỏi: "Quân sư, rốt cục muốn làm gì?"

Lư Tuấn Nghĩa nói: "Đại ca, ca chẳng lẽ không tin lời chúng ta?"

Lần này Tống Giang càng thêm nghi ngờ, bởi vì năm xưa hắn thiếu Lư Tuấn Nghĩa một lời giải thích, theo nguyện vọng của nguyên chủ Lương Sơn Tiều Cái thì ai bắt được Sử Văn Cung sẽ trực tiếp thăng cấp, Tống Giang cơ hồ không biết xấu hổ vi phạm quy tắc này. Hiện tại Lư Tuấn Nghĩa nói ra trước mặt mọi người, sợ rằng người trung hậu gấp 10 lần Tống Giang cũng sẽ nghi kỵ. Hắn giang hai tay che trước 10 người chưa uống, lúc này cũng không để ý tới đạo lý, chỉ nói: "Không làm rõ chuyện này thì ai cũng không được uống rượu kia.

Ngô Dụng cùng Lư Tuấn Nghĩa cười khổ, Tống Giang làm vậy làm không khí trầm xuống, nếu cứ nháo lớn thì không chừng Lương Sơn tan rã, tôi nhìn tình thế, bỗng phát hiện từ đầu tới cuối tôi còn xem nhẹ một nhân vật cực kỳ quan trọng – tôi đi tới trước một thanh niên tuấn tú đứng đằng sau Tống Giang nói: "Tống Thanh, tới đây."

Đúng vậy, chúng tôi vẫn xem nhẹ Tống Thanh. Cậu ta trên Lương Sơn vốn chẳng nặng chẳng nhẹ, nhưng mà lúc này thì khác: Cậu ta là thân huynh đệ của Tống Giang! Trước mắt thì một câu nói của cậu ta còn hơn lời giải thích nhiều.

Tống Thanh đang ngơ ngác đứng tại chỗ, chợt thấy tôi gọi, ngạc nhiên nói: "Huynh sao biết đệ?"

Tôi nói: "Đệ tới đại biểu mọi người uống bát rượu này, sau đó mọi việc đều tinh tường." Tôi lập tức nói với Tống Giang: "Ca ca, nếu ca lo lắng đệ thông đồng với mấy người quân sư tới lừa ca, ca chắc hẳn vẫn tin tưởng thân huynh đệ của mình, nếu đệ ấy uống hết rượu mà không nghĩ ra cái gì, đệ không nói hai lời vỗ mông rời đi, từ nay về sau không lên Lương Sơn một bước, nhưng mà nếu đệ ấy có thể nhớ tới chuyện trước đây, thì hết thảy đều rõ ràng, ca thấy sao?"

Tống Giang chần chừ nhìn huynh đệ của mình, Tống Thanh bước ra từ đám người, cười nói: "Đệ thấy vị Tiểu Cường huynh nói có lý, đại ca, để đệ thử xem."

Tống Giang do dự mãi không nói gì, Ngô Dụng bưng một bát rượu có thuốc, cơ hồ run rẩy đi tới trước mặt Tống Thanh, dặn dò: "Tống Thanh huynh đệ, đệ uống hết nhé." Trương Thanh ở bên nói: "Không được thì cho thêm viên nữa được không?"

Tống Thanh cũng không nói nhiều, nhận rượu uống một hơi cạn, nhìn ra được cậu ta kỳ thật cũng không tin tưởng chúng tôi nói. Làm vội như vậy là muốn biết rõ tình huống, cũng muốn lấy thân mình làm cớ giúp đại ca thoát khỏi khốn cảnh.

Nhưng mà thuốc của lão thần côn thật không phải đồ thường, Tống Thanh uống hết chén rượu, ánh mắt thay đổi. Mọi người đều chăm chú nhìn vào, Tống Thanh chậm rãi buống bát rượu nhìn tôi mỉm cười: "Tiểu Cường."

Tống Giang vội la lên: "Tống Thanh, đệ cảm thấy thế nào?"

Tống Thanh nói ôn hòa: "Đại ca, quân sư cùng Tiểu Cường không lừa ca, đệ cùng chư vị ca ca thật sự ở chỗ Tiểu Cường một năm. Bọn đệ ở năm 2008, khai mạc thế vận hội Olympic Bắc Kinh, không ngờ chúng ta lại được gặp mặt." Tống Thanh nhẹ nhàng ôm vai Tống Giang, huynh đệ tình thâm có thể thấy.

Tống Giang mắt trợn tròn mồm há hốc: "Nói thế lời quân sư nói là thật?"

Lúc này, mấy người còn lại đều cầm lấy một bát rượu uống, mọi người sau khi tỉnh lại đều biểu hiện không giống nhau. Có người khóc rống ôm lấy bằng hữu, có người cười to không ngừng, tới lúc này, 54 hảo hán toàn bộ tập hợp. Tống Giang cùng những người còn lại ngơ ngác nhìn đám đông đoàn tụ, chờ lúc náo nhiệt qua đi, Ngô Dụng xua tay: "Còn nhiều thời gian, các huynh đệ sau này nói tiếp, việc cấp bách là giải quyết chuyện Phương Tịch."

Sau một hồi đại loạn, các hảo hán lại ngồi về chỗ của mình. Tôi vác cái ghế của mình tự giác ngồi bên Đoạn Cảnh Trụ, lúc vừa rồi tôi ngồi trước là khách, hiện tại thân phận đã được công nhận là hảo hán thứ 109 "Đả bất tử tiểu Cường".

Tống Giang ngồi xuống thì vẫn chưa bình tĩnh, Ngô Dụng đành tiếp tục chủ trì hội nghị, lão đứng dậy nói: "Hiện tại, toàn sơn 109 vị tướng lãnh toàn bộ dự thính, chúng ta thương lượng một chút, chuyện Phương Tịch nên làm gì. Trước đó, tôi phải nói lại tỉ mỉ một lần, có gì thiếu sót các huynh đệ nhắc nhở." Sau đó Ngô Dụng nói lại một lần chuyện họ làm khách trọ, nhưng chuyện Lương Sơn tan rã chỉ nói sơ lược vài câu. Một là sợ dẫn chuyện thương tâm, hai là sắp lâm trận cần tích lũy sĩ khí, hơn nữa, trục nhân giới cùng điểm tử biểu cũng không giấu diếm mọi người.

Tiếp đó có người thổn thức, có người cái hiểu cái không, Ngô Dụng nói: "Chuyện quá khẩn cấp, tôi đề nghị chúng ta toàn sơn xuất động chinh phạt Phương Tịch. Đương nhiên, như Hổ Tam Nương nói là lần chinh phạt này là bình mà không phải diệt, sau đó chúng ta cần giải thích tinh tường với Phương Tịch, tóm lại là muốn không thẹn với tâm, nhưng có hai tiền đề. Thứ nhất, nếu muốn lấy thực lực tuyệt đối áp Phương Tịch cần huynh đệ đồng tâm hiệp lực. Thứ hai, muốn bình Phương Tịch chúng ta cần giả vờ chịu chiêu an, nếu không nhân mã Lương Sơn vừa xuất động đã chịu triều đình truy kích tiêu diệt thì quá yolo."

Tống Giang bỗng phục hồi tinh thần nói: "Giả ý chiêu an là sao?"

Ngô Dụng khom mình chắp tay nói: "Ca ca, chuyện có khinh trọng, chủ đề này chúng ta hãy thảo luận lại sau khi bình Phương Tịch, hiện tại mặc kệ thật giả nhưng phải lập tức chấp nhận chiêu an."

Tống Giang vừa nghe tới chiêu an, liền không nói thêm gì nữa. Lão cùng Ngô Dụng đều có ý riêng, Ngô Dụng biết rõ đánh xong Phương Tịch thì 54 hảo hán với lão là đại biểu khẳng định sẽ không bán mạng cho triều đình, mà Tống Giang lấy bụng ta suy bụng người, sợ rằng nghĩ tới là mỗi người đều muốn quang tông diệu tổ, đánh xong Phương Tịch rồi ai còn muốn làm thổ phỉ chứ? Cho nên hai người tạm thời căn cứ vào hiểu lầm mà ăn ý.

Ngô Dụng nói: "Tình huống hiện tại đều nói tinh tường, trước mắt cần giải quyết chiêu an, mọi người không dị nghị gì chứ?"

54 khách hộ biết đây là việc phải làm, dù nghẹn nhưng không ai nói ra tiếng, mọi người còn lại không ai thò ra, người không tình nguyện đều im lặng.

Lúc này một người như mãnh hổ nổi giận đùng đùng quát lên: "Nói đến nói đi cũng là chiêu an, cực kỳ chán. Em vẫn câu kia, Phương Tịch chưa từng trêu chọc chúng ta, đánh làm gì?"

Tôi vừa thấy lập tức sùng bái, là thần tượng của Tiểu Cường tôi, Võ Tòng Võ Nhị Lang chính hiệu.

Võ Tòng trời sinh hào sảng, danh tiếng trên núi cực tốt, anh ấy vừa lên tiếng, mấy người vốn giả hồ đồ không nói gì lại lên tiếng ủng hộ, trong đó có cả bạn thân Lỗ Hòa Thượng cùng vợ chồng Thái Viên Tử Trương Thanh, hai vợ chồng thật sự giống như đôi bán thuốc tăng lực tại đại hội võ lâm kinh khủng.

Ngô Dụng kiên nhẫn giải thích: "Vấn đề này anh nói rồi đó sao, chiêu an là giả."

Võ Tòng vỗ đùi, hừ lạnh: "Em mặc kệ thật giả thế nào, tóm lại chiêu an là đầu hàng cẩu triều đình, việc này em cũng hiểu là giả vờ, nhưng chỉ sợ vài vị ca ca lo nghĩ tới tương lai chính mình, sợ các huynh đệ không muốn rời núi đưa ra ý kiến, lừa chúng ta ra ngoài rồi sau đó muốn làm gì cũng đã muộn."

Ngô Dụng biết Võ Tõng nói vô tâm, cũng không phải người không khai hóa, cho nên cũng không tức giận, vui tươi hớn hở nói: "Nhị lang nói vậy không tin 54 huynh đệ trên núi sao?"

Võ Tòng ngẩn ra, giương mắt nhìn Lâm Xung, Trương Thuận, Nguyễn gia huynh đệ, bọn họ đều là huynh đệ chí giao, tuyệt không hợp mưu lừa mình, lập tức thấy không có gì để nói, bỗng xoay qua chỉ mặt tôi gầm lên: "Em không tin hắn, thằng nhãi này lén lút cũng chẳng biết nó dùng quỷ kế gì lừa gạt các vị ca ca, là hắn hạ cổ."

Gặp thần tượng đột nhiên nhắm vào tôi, tôi không hiểu đứng lên nói: "Nhị ca đang trách em hay là không tin?"

Võ Tòng nghiến răng nghiến lợi: "Cái gì mà kiếp trước kiếp sau đầu thai chuyển thế, ta một mực không tin, thằng nhóc chớ có giả thần giả quỷ trước mặt ta."

Tôi ủy khuất: "Vậy muốn sao ca mới tin?"

Võ Tòng gân cổ nói: "Không phải nói có người tên Phương Trấn Giang là Võ Tòng ta sao, trừ phi mang nó tới đây."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.