Ngoài việc làm tôi không nói được gì thì tinh thần tự sướng của
lão hán gian còn khiến tôi cảm thấy hay hay. Đã là người, khi còn sống
thì phải vui vẻ, dù sao chuyện đã làm rồi, giống như tôi đã tìm một
người vợ là Bánh Bao thì còn nói gì nữa?
Nghĩ tới đây, tôi quay lại trừng mắt với lão: “Nhanh lên đê, tao còn có việc.”
Tần Cối: “Quay lại chỗ lần trước anh ở đi.”
Tôi: “Mơ à mày, đó là nhà mới của ông, mày muốn ra đó phá hoại à.”
Lão hán gian xua tay: “Vậy chú tính đi rồi làm, dù sao anh ở với ai cũng được.”
Lúc này có hai chiến sĩ Nhạc gia quân vừa đi qua cổng trường, từ xa họ đã
thấy tôi vội chạy tới chào hỏi, tôi không dám xuống xe, chỉ nói vài ba
câu rồi kêu họ về trước. Quay lại nhìn, Tần Cối đã nép xuống sàn xe từ
lúc nào.
Không thể ở nơi này lâu hơn.
Hôm qua, Lý Tĩnh
Thủy cùng Ngụy Thiết Trụ tới tôi đã cảm thấy có gì không đúng, nhưng tôi cũng không cố hỏi Từ Đắc Long, tôi vừa lái xe vừa hỏi: “Nhạc gia quân
mà tìm được Nhạc Phi thật thì thằng nhóc mày cứ chờ thiên đao vạn quả đi (băm ngàn nhát).”
Tần Cối chui ra, nói rất thoải mái: “Tìm được thì được, anh còn mong gặp mặt Nhạc Phi cơ.”
“Trước kia mày hại chết Nhạc Phi mà chẳng chút hối hận hả?”
Tần Cối bĩu môi: “Chưa tính tới chuyện anh hối hận hay không hối hận, Nhạc
gia quân muốn giết anh là chuyện bình thường, nhưng Nhạc Phi là người
hiểu chuyện, hắn khẳng định biết hắn chết là vì phạm vào cấm kỵ của
hoàng thượng, hắn thật sự muốn làm trung thần thì đừng có oán trách,
người muốn sống thế nào là do mình chọn mà.”
Lão hán gian nói một hồi tôi cũng sững sờ, ngẫm lại cũng phải, một vị nguyên soái bách chiến bách thắng, cuối cùng chết vì tội “Mạc tu hữu” (Không cần có). Chắc
chắn ông ấy hiểu được là chuyện gì, cho dù không có Tần Cối, Tống Cao
Tông mà đưa ra một chén rượu độc trước mặt Nhạc Phi và nói “Ngươi chết
đi!”, Nhạc Phi chắc hẳn sẽ không cau mày uống vào, đây là vận mệnh bi
thảm. Kỷ luật thép của Nhạc gia quân đã tạo thành một đội quân chỉ biết
Nhạc Phi mà không biết đến hoàng đế, đây là sai lầm trí mạng trong xã
hội phong kiến, đây là công cao chấn chủ gặp phải ghen ghét, kỳ thật mỗi một đội quân được mang danh “Nào đó gia quân” rồi, các tướng lĩnh hơn
phân nữa sẽ không được kẻ thống trị ưa thích, từ Lưu Bang giết Hàn Tín
tới Triệu Khuông Dận dùng rượu tước binh quyền, rồi tới Nhạc gia quân,
Thích gia quân bị ghẻ lạnh đã nói rõ điểm này.
Đương nhiên, một
câu cuối cùng của lão hán gian “người sống thế nào đều do mình chọn”
cũng rất có lý, đổi chỗ Nhạc Phi với Ngô Tam Quế, lão Ngô sẽ không chút
cau mày phản lại tiểu Triệu, mà Nhạc Phi chắc hẳn sẽ vừa khôi phục Đại
Minh vừa tử thủ Sơn Hải Quan, cũng không khó để lưu danh thiên cổ.
Nghĩ tới Ngô Tam Quế, tôi cười nói: “9527, cứ tạm thời như vậy, chờ tao kết hôn rồi tính.”
“Gì cơ?”
“Trước tiên mày đừng hỏi vội, nói mày mày cũng không biết, hai người khẳng định là có tiếng nói chung.”
Tôi hưng phấn, vội vàng lái xe về nhà, hiện tại niềm vui cuộc sống của tôi
là nghe những người ở các triều đại bất đồng ở cùng một chỗ tranh luận,
chẳng biết hai lão tặc này gặp nhau giữa biển người mênh mang sẽ phát
sinh kiểu đối đáp gì.
Về tới nơi, Tần Cối xuống xe: “Chú ở chỗ nát thế này hả?”
Tôi vừa đóng cửa xe vừa nói: “Bớt nói nhảm đi, đây là đầm rồng hang hổ đó – Anh Kha, dẫn đường.” Nhị ngốc đi tới liếc nhìn Tần Cối: “Tao nhận ra
mày.” Chúng tôi đã gặp nhau trong lần Trương Băng mời cơm.
Lên
lầu, Hoa Mộc Lan cùng Ngô Tam Quế đang ngồi chơi cờ, Hạng Vũ ngồi một
bên xem cuộc chiến. Hoa Mộc Lan cùng Ngô Tam Quế một người cầm quân đen
một người cầm quân trắng. Đều là người giỏi đánh cờ, bộ dáng vô cùng cao thâm, đợi Ngô Tam Quế hạ cờ, Hoa Mộc lan bỗng đập một quân cờ trắng lên bàn, cười nói: “Em bắt sống 3. Anh thua rồi.” Ra là hai người chơi cờ
năm quân – khẳng định là Bánh Bao dạy cho họ, kỳ thật bộ cờ vây chúng
tôi mua về giờ còn đúng 5 quân.
Trong cả đám, Hạng Vũ đã gặp Tần Cối, thấy lão đi lên, hướng lão gật gật đầu, tôi nói: “9527”
Tần Cối lại phát bệnh nô tài nịnh hót, kéo tay Hạng Vũ cười nói: “Tiểu đệ mới đến, thỉnh chiếu cố nhiều.”
Tôi lại giới thiệu Hoa Mộc Lan: “Vị này là nữ anh hùng thay cha nhập ngũ Mộc Lan tỷ.”
Tần Cối chẳng quan tâm tới người vô quyền vô thế, chỉ gật đầu với Hoa Mộc
Lan, tôi chỉ Ngô Tam Quế nói: “Đây là bằng hữu tao giới thiệu cho mày -
Ngô Tam Quế, sau này mày cứ gọi Tam ca.”
Ngô Tam Quế nghe tôi nói biết Tần Cối là người một nhà, vừa đánh cờ vừa hỏi: “Tiểu Cường, vị lão huynh này xưng hô thế nào?”
Tần Cối thấy Ngô Tam Quế khí thế vô cùng, cười nịnh nọt: “Tại hạ Tần Cối, đã từng đảm nhiệm tể tướng vài năm.”
Ngô Tam Quế vẫn tiếp tục đánh cờ, chỉ “à” một tiếng, hiển nhiên toàn tâm toàn ý suy nghĩ làm sao thắng Mộc Lan.
Tôi chỉ vào phòng ngủ nói: “Anh béo đang chơi game là Tần Thủy Hoàng.”
“Ai gia” vội chạy lại: “Thủy Hoàng bệ hạ, nô tài tại đây cung nghe thánh
huấn.” Lão mới chạy tới cửa phòng ngủ, Ngô Tam Quế cũng tỉnh lại, ngẩng
phắt đầu qua: “Mày nói mày là ai?”
Tần Cối quay đầu lại nói: “Tại hạ Tần Cối.”
Ngô Tam Quế buông quân cờ, hỏi: “Là Tần Cối Tần Hội Chi thời Nam Tống dưới sự cai trị của Cao Tông hả?”
Tần Cối thấy có người biết rõ tên tự của mình, vui mừng nói: “Đúng, đích thị….”
Lúc này tôi thấy Triệu mặt trắng đi cùng Kinh Kha lên lầu bỗng làm một động tác rất kỳ quái, nó cầm một tờ tạp chí che mặt.
Sau một giây, Ngô Tam Quế đột nhiên nổi điên, anh ấy ném hộp chứa quân cờ về phía Tần cối, gầm lên: “Cẩu hán gian! Để mạng lại.”
Mọi người trong phòng đều bất ngờ không kịp đề phòng, thấy hai người đang
nói chuyện an lành, ai dè nhoáng cái choảng nhau? Ngô Tam Quế chinh
chiến cả đời, tay vô cùng khỏe, ném hộp đựng cờ vô cùng chuẩn xác, đập
trúng thái dương Tần Cối, quân cờ trong hộp bay lung tung, trúng vào mặt cũng đau vô cùng – tôi giờ mới hiểu vì sao Triệu mặt trắng làm vậy,
quân cờ đập vào tạp chí kêu cộp cộp chẳng thương tổn tới nó chút nào.
Tôi thấy
lạ, vội kêu Hạng Vũ ngăn cản Ngô Tam Quế, cũng chạy xuống lầu, thấy Tần
Cối đứng cạnh cửa xe đập đập kêu cha gọi mẹ, tôi vội mở cửa xe cho lão
vào, sau đó vào xe nhấn ga rời đi khỏi hiệu cầm đồ, vẫn nghe tiếng Ngô
Tam Quế mắng chửi điên cuồng:“Cẩu hán gian” còn có thêm cả: “Quân bán
nước” nữa chứ.
Chờ khi rời xa khỏi “hiểm địa”, Tần Cối kinh hồn,
rút ra một đống giấy bịt trán, mãi một lúc mới kêu lên: “Lão điên đó sao vậy, chẳng phải chú giới thiệu bạn cho anh sao?”
Tôi cũng tức điên: Đều là hán gian, bình thường là phải chí hợp đồng đạo chứ.
Tần Cối nói: “Ngô Tam Quế… tên thực lạ, chẳng lẽ là dư đảng của Nhạc Phi?”
Tôi nói thực: “Sau lão, cũng chẳng phải thứ tốt gì.” Tôi kể sơ qua sự tích Ngô Tam Quế cho lão.
“Vậy vì sao nó đánh anh?” Tần Cối nước mắt nước mũi sụt sịt, bị đệ tử của
Nhạc Phi bổ còn đỡ, nhưng giờ bị một hán gian hậu bối phỉ nhổ, 9527 cũng không thể kìm nén nỗi uất ức này.
Tôi cũng uất ức thay cho lão,
các bạn nghĩ xem ngồi cùng bàn với Hạng Vũ, Tần Thủy Hoàng đều an lành,
hiện lại bị Ngô Tam Quế đánh, giờ tìm ai đòi công lý? Hai người đều bị
bêu danh, tôi cũng nghĩ: Hai người này một người bán mạng cho quân Kim,
một người thả Thanh binh nhập quan, đó đều là Mãn tộc mà.
Cuối cùng tôi vỗ đùi cái đét nói: “Biết rồi, lão Ngô căn bản không coi mình là Hán gian.”
Tần Cối hét lên: “Sao nó không là hán gian?”
Tôi cười khẩy: “Mày khác người ta, lão Ngô khi đánh trận xung phong đi
trước sĩ tốt, người hận lão chỉ một đao chém đầu lão, còn mày?”
Tần Cối ngạc nhiên: “Anh thì sao?’
“Mọi người hận mày vô cùng, nghĩa là dù mày rơi vào tay ai thì người ta cũng sẽ băm nát mày – tao nói thế mày đã hiểu chưa?”
Tần Cối tức tối: “Chú đang chơi anh phải không, lúc trước cho lão Tô Võ
chơi anh, sau lại lôi anh tới đây để bị oánh một trận – hay là chú lấy
gạch đập chết anh đi.”
Tôi cười nói: “Đi giày mới không đạp cứt chó.”
Tần Cối: “….”
Nói thật, tôi cũng không nghĩ vậy, vốn tưởng Lý Sư Sư không có mặt thì
không ai biết Tần Cối là cái thứ gì, nhưng Ngô Tam Quế khẳng định sẽ
cùng lão tâm tâm tương tác, kết quả Ngô Tam Quế chẳng thèm mặc chung một quần, cứ xem lão Ngô mắng dữ dội là “Cẩu hán gian”, “Quân bán nước” như vừa rồi, chẳng khác gì hòa thượng mắng bọn đầu trọc, cũng chẳng quản
xem đầu mình cũng láng o như ai.
Tần Cối xụ mặt: “Hiện giờ chú định đưa anh đi đâu?”
Tôi dừng xe ở ven đường nghĩ ngợi một lúc, ngoại trừ Dục Tài cùng hiệu cầm
đồ, tôi muốn an bài một người kỳ thật không khó, võ quán của lão Hổ hay
là trà lâu của Cổ gia đều được, nhưng Tần Cối không phải Tô Võ, Tô Võ ở
bẩn một chút nhưng cái tâm thanh tịnh, Tần Cối là tên có tính bức xạ
lớn, thấy người có gia thế phải hại người ta, cũng có thể đưa tới chỗ bà nội Kim Thiếu Viêm, nhưng chỉ sợ sau đó sẽ trở mặt với tôi.
Tần Cối thấy tôi khó xử, vội vãi đái nói: “Chú đừng nghĩ nữa, trực tiếp ném anh vào một nơi mà bại hoại sống thành đàn đi.”
Nghe lão nói vậy, tôi lập tức nghĩ ra, đúng là có một chỗ….