Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Chương 85: Q.1 - Chương 85: không đủ mưu trí






Suốt đêm, Hạng Vũ không thể ngủ nổi, tôi thức giấc nhìn qua thấy Hạng Vũ nhìn trần nhà, cứ thế mấy lần tôi đành nói: “Anh Vũ, ngủ đi, mai đi gặp chị dâu mà mắt đỏ vì thiếu ngủ, chị dâu nghĩ sao?” Thế anh Vũ mới nhắm mắt. Nhưng tôi biết anh ấy không ngủ.

Thiên cổ bá vương Hạng Vũ lại như một tên nhóc chưa ráo máu đầu vì một nữ nhân, nếu như anh ta ngày mai phải đối mặt một trận đại chiến chắc hắn ngủ rất ngon, cũng như tôi ngày mai phải ra chiến trường thì đêm khẳng định không ngủ được…

Ngày hôm sau Bánh Bao vừa đi làm, thành viên tổ “tán gái” lập tức từ các ngóc ngách tới tụ hội. Quả nhiên mắt hạng Vũ đầy tơ máu, tôi mang cho anh ấy khăn mặt cùng hai que kem đậu xanh, sau đó tôi giắt bút chì vào mang tai, mở báo vứt đi ra, uy phong lẫm liệt chờ phát lệnh. Thủ hạ nhân viên gồm đệ nhất hoàng đế Chính béo, phụ trách chụp ảnh thu thập tình báo cũng như trợ giúp hiểu quy luật hoạt động của Trương Băng, lúc tất yếu cần tìm các hảo hán Lương Sơn hoặc người khác giúp đỡ, ảnh chụp là tư liệu trực tiếp; đệ nhất thích khách Kinh khờ, phụ trách công tác hậu cần cho nhân viên tình báo Chính béo, kể cả mua nước, mua cơm,….; đệ nhất danh kỹ Lý Sư Sư, cô nàng hôm nay có nhiệm vụ mới, thọc sâu vào địa bàn của địch, đầu tiên cô nàng phải tạo quan hệ với Trương Băng, tiến tới trở thành bạn thân không gì không chia sẻ, sau cùng Hạng Vũ lấy thân phận anh trai xuất hiện, lúc đó Lý Sư Sư sẽ cùng họ hoàn thành lần hẹn đầu tiên.

Đương sự hạng Vũ, nhiệm vụ chủ yếu: tán gái. Tôi thấy anh Vũ cầm que kem nhìn mãi, mấy lần muốn nói lại thôi, có vẻ rất khẩn trương.

Tôi lấy một que kem, bóc bao gói ăn: “Anh Vũ, anh là ai?”

Hạng Vũ không hiểu: “Hạng Vũ mà.”

Tôi lắc đầu: “Hạng Vũ là danh hiệu của anh, thân phận chân chính của anh là chủ một chuỗi cửa hàng bánh bao, anh một tháng có thể kiếm 100.000NDT, anh một lần đỗ xe trả 10 NDT không lấy tiền lẻ.

Lý Sư Sư giải thích cho anh Vũ: “Ông chủ của hàng bánh bao dễ làm con gái vui vẻ, một chút thành công này của đàn ông là nơi tốt để phụ nữ dựa dẫm.” Lý Sư Sư lại nói với tôi: “Có cần sắp xếp lịch sử hôn nhân thất bại không?”

Tôi nghĩ rồi nói: “Hôn nhân thì thôi, một lòng vì sáng nghiệp, lỡ dở tới bây giờ.”

Chúng tôi đang nói, Lưu Bang lảo đảo đi lên lầu, ngồi phịch xuống sô pha, không có hơi sức nói chuyện.

Tôi nói: “Anh Bang, xe đâu?”

Lưu Bang ném chìa khóa lên bàn, cướp lấy một que kem trong tay Hạng Vũ, cắn ăn hai miếng mới thều thào: “Mệt chết anh rồi.”

Tôi nhìn xuống dưới lầu, thấy góa phụ đen vãy tay lái xe rời đi, một chiếc xe hiện đại đỗ trước cửa.

Tôi hưng phấn xoa tay: “Giờ có xe rồi, anh Vũ lần này phải cảm ơn anh Bang nhé, anh ấy vì anh không tiếc tinh tận nhân vong…anh Bang, tối về em mua cho anh hai viên bổ thận tráng dương.”

Lưu Bang cảm khái: “Vẫy là chú Cường thương anh.”

Hạng Vũ ngượng nghịu vỗ vai Lưu Bang: “Cám ơn.”

Lưu Bang lắc đầu: “Tao biết mày còn hận tao, kỳ thực có nửa giang sơn tao đã rất mãn ý, đều là thằng nhóc Trương Lương xui đểu mới xảy ra chuyện như vậy, nhưng giờ không nói nữa. Mày cái gì cũng tốt, nhưng mấu chốt là không thể bỏ qua thể diện, tán gái dựa vào cái gì? Tiền cùng da mặt, tao hỏi mày, có cho mày một cơ hội nũa, Hồng Môn Yến mày có giết tao không?”

Hạng Vũ chậm rãi nói: “Tao không giết mày, có bài học lần trước, tao nhất định có thể quang minh chính đại cầm quân đánh bại mày.”

Lưu Bang vỗ đùi cái đét: ‘Xem xem kìa, bằng cái dạng mày còn đòi tán gái à? Vẫn cứ coi mình là anh hùng, không gì không thể, mày không bỏ được cái tình này thì chẳng làm được gì đâu.” Lưu Bang kích động ăn kem, hít hà hơi lạnh: “Khi xưa nếu là tao, dù mày có bao nhiêu thì cũng chết ở hồng môn yến, cái gì mà nhân nghĩa đạo đức, biến con mẹ nó, lão tử được thiên hạ rồi nói: chú Tịch(tự của hạng Vũ), năm xưa anh có lỗi với chú, nhưng anh không thể không làm thế, bách tính đều nói anh tốt, có lỗi với một người so với có lỗi cả thiên hạ, đó là một sự lựa chọn giản đơn, đáng tiếc chú vẫn chọn sai.”

Tôi vội nói: “Lại căng thẳng rồi, anh Bang có chung quan điêm với Tào Tháo, hắn có lỗi với một vài người sau được thiên hạ.

Lưu Bang hỏi: “Tào Tháo hả? Hắn có lỗi với ai?”

Lý Sư Sư vội chuyển chủ đề: ‘Chúng ta nói chuyện anh Vũ trước đi.”

Lưu Bang cũng quên Tào Tháo: “Ý của tao là da mặt đừng mỏng quá, nhưng mày cũng chẳng coi tao là bạn, tao có gì nói đấy, hiện tại mày theo đuổi con bé, nên dùng chút thủ đoạn, hôm qua tao mới học được một câu mới, gọi là 'gạo nấu thành cơm'…”

Tôi nói: “Hiện tại con gái đã sớm không nói câu này rồi, trên cơ bản đều là cơm, gạo giờ khó tìm…Đương nhiên, 80% chị dâu là gạo.”

Tần Thủy Hoàng lọ mọ nghịch máy: “Đựng nọi thừa nựa, cọ đi không?”

Xem xem, vẫn là khai quốc hoàng đế có phách lực nhất.

Tôi nói; “Đi, đi, anh Vũ đi xe hiện đại, mọi người cùng em lên xe hải âu, chiến dịch tán gái chính thức mở màn.”

ở dưới lầu, Hạng Vũ bất mãn; “Vì sao không cho anh đi hải âu, xe này nhỏ quá.”

Tôi tức: “Xe là đại biểu tiêu chí thành công của một người đàn ông, ngày xưa nếu anh cưỡi heo giết tới phủ thái thú, dù có dũng mãnh hơn nữa chị dâu liệu có thích anh không?” Anh ta mới miễn cưỡng chấp nhận.

Tạt qua cửa hàng di động, tôi mua một đống di động, sau đó lại mua mười mấy cái sim, khiến nhân viên bán hàng: “Thời này còn có kiểu đăng ký cho cả đội hả?”

Lý Sư Sư hiên nhiên vừa học đã biết, tôi lưu lại số điện thoại của Chính béo mới đăng ký, rồi dạy anh ta làm thế nào, nhưng tạm thời anh ấy cũng không gọi. Tôi ghi số của Trương Băng vào máy Hạng Vũ, nói với Lưu Bang: “Lát anh ngồi cạnh anh ấy, dạy anh ấy cách dùng, còn có nhắn tin … Cài dây an toàn.|”

Lưu Bang lấy ra một quyển từ điển bỏ túi, nhảy lên xe ngồi cạnh Hạng Vũ: ‘Có phút phức tạp, đầu tiên mày phải học chữ giản thể, sau đó học tra từ điển, sau cùng mới học cách gõ…”

Tôi toát mồ hôi, la lên: “Anh Bang, trước tiên anh để anh Vũ lái xe, dạy sau.” Tôi không nghĩ tới việc nhắn tin lại phứ tạp thế, xem ra đằng sau thành công của Lưu Bang là vô số mồ hôi cùng nỗ lực, đương nheien còn có trí tuệ cao thiên bẩm nữa.

Nói thực phụ nữ khẳng định thích Lưu Bang hơn Hạng Vũ, trừ phi tại thời điểm liên quân tám nước tấn công Bắc Kinh, nếu không đem Trương Băng tới Afghanistan? Dạng anh hùng cứu mỹ nhân như Hạng Vũ mới có cơ hội.

Chúng tôi tới cửa C, tôi bắt đầu bố trí:”Em gái, hôm nay chủ yếu trông chờ vào em, em đánh trần mở màn có tốt không trực tiếp liên quan tới hạnh phúc của anh Vũ, em nhất định phải trở thành bạn tốt của Trương Băng, dù cô bé bài xích em, cũng làm hết khả năng moi ra càng nhiều tình báo.”

Hạng Vũ vô cùng khẩn trương nhìn Lý Sư Sư, mãi lâu mới nói: “Nhờ em.”

Lý Sư Sư mắt láy láy, cười khanh khách: “Anh Vũ, việc này em mà thành anh lấy gì cảm ơn?”

Tôi đẩy cô ả: “Không phải lúc trêu đùa, em không đi, mồ hôi của anh Vũ vã ra đủ nuôi cá rồi đó.”

Tôi kéo tần Thủy Hoàng: “Anh Chính, theo sát Sư Sư, Trương Băng xuất hiện cô bé sẽ ra hiệu, việc còn lại là của anh rồi, chụp hết công suất, còn có một điểm quan trọng là không thể bỏ qua bất kỳ nam sinh nào nói chuyện với Trương Băng, dù chỉ là cười chào nhau.” Tôi vỗ Kinh Kha; “Bảo hộ anh Chính, anh ấy còn nợ anh 300 tiền chưa trả đó.”

Sau đó tôi nắm vai Hạng Vũ, nhìn thẳng vào mắt anh ấy: “Anh Vũ, bọn em đã làm đường xây cầu cho anh rồi, giờ anh cứ phi thẳng, anh nhất định phải nhất chiêu hạ gục Trương Băng nhé.”

Lưu Bang nói: “Chú so sánh không tốt, đánh trận vĩnh viễn phải đi trước sĩ tốt, điểm này anh không thể không bội phục nó, anh mà giống nó, sợ đã sớm tới chỗ chú rồi.”

Tôi nói với Hạng Vũ: “Lát nữa nếu thuận lợi, Sư Sư sẽ dẫn Trương Băng ra, mà anh là anh của Sư Sư, đang tìm em gái đi ăn cơm, gặp bạn mà em gái mới quen, đương nhiên thuận tiền mời đi ăn cơm … em nói cái này anh hiểu cả chứ?”

Hạng Vũ chân chất gật đầu. Tôi lại nhét một tập tiền cùng mấy cái thẻ tín dụng vào ví của anh Vũ: “Em đã chuẩn bị đủ cả, đi tới quán ăn Châu Âu như Ceasar thì phải quét thẻ nhé, nếu đi ăn lẩu thì trả tiền mặt, nếu Trương Băng chọn địa điểm thì tốt nhất. chẳng qua con gái sẽ không chủ động nói muốn đi đâu, lần đầu ăn cơm tùy tiện chọn một chỗ, không nên quá câu thúc…” nói xong tôi cũng vã mồ hôi.

Hạng Vũ cảm động: “Chú Cường, sau này chú là em ruột của anh.”

Lưu Bang xen vào: “Em mày là Hạng Trang.”

Tôi kéo Lưu Bang: “Anh Bang, anh chỉ cho anh Vũ nhé, để anh ấy thả lỏng chút.”

Lưu Bang nói với Hạng Vũ: “Mày đừng có đánh tao đó.”

Tôi lưu hai người trên xe, mới đi hai bước lại quy lại, nói với Hạng Vũ: “Tốt nhất anh mua một bó hoa để trên xe, em thấy lúc nào thích hợp sẽ nhắc anh tặng hoa.”

“Mua hoa gì?”

“Lần đầu gặp, trừ hoa hồng đều được, anh hỏi người bán hoa, bọn họ hiểu, cứ nói hoa tặng phụ nữ.”

Sắp đặt hết thảy, tôi cơ hồ đã mệt chết, nói thật, tôi lôi tất cả mọi thứ ra, để cua một đứa thế là quá đủ rồi, cũng không mệt thế này. Tôi tìm một chỗ ngồi đối diện túc xá Trương Băng, bắt đầu tìm hiểu các lộ nhân mã.

Lý Sư Sư đã thăm dò từ Vương Tịnh biế Trương Băng đang đi học, cô bé ấy hiện đang trên lớp, tôi dành thời gian nghĩ biện pháp tiếp cận Trương Băng. Tần Thủy hoàng cùng Kinh Kha cũng ở cách Lý Sư Sư không xa.

Chợt tôi thấy một người đi ra ngoài ký túc xá, tôi lập tức gọi điện cho Lý Sư Sư: “Trương Băng đã xuất hiện, Trương Băng đã xuất hiện, chuẩn bị ôm cây đợi thỏ.”

Lý Sư Sư cũng bị tôi làm khẩn trương: “Nhận được, nhận được.” Sau đó bật cười: “Anh làm gì thế?”

Tôi nói: “Em nghĩ ra cách tiếp cận chưa?|”

Lý Sư Sư: “Đnag nghĩ, em không chuyên mê hoặc con gái.”

Nói cũng phải, Tống Thanh làm việc này còn tốt hơn cô bé nhiều, nhưng sợ Hạng Vũ không làm, tôi cảm thấy chuyện này có một nhân tuyệt tuyệt hảo Cao Lực Sĩ, Ngụy Trung Hiền …, đúng rồi, sao tôi lại nghĩ tới một tên thái giám nhỉ? Chẳng qua rất nhanh tôi hiểu được: thái giám nào không quyến luyến thân phận? đương nhiên phải lập tức đầu thai.

Tôi nói: “Em nghĩ nhanh đi, cô bé thích 'Nữ ni ngọc bối nhân vương'!"

“cô bé tới rồi, em dừng đây…”

Tôi lập tức gọi cho Chính béo: “Anh chuẩn bị tốt chưa?”

“Rồi.”

“Được, lát nữa chụp cả kiến trúc trường nhé, nói không chừng có ích.”

Tần Thủy Hoàng: “Chụ muộn chiệm trượng nạy hạ?”

.…..

Hơn mười phút sau tôi lại gọi điện cho Lý Sư Sư, cô em đã tắt máy, xem ra tiếp xúc thuận lợi, không muốn nghe điện thoại? Nhưng nếu Trương Băng đang học, Lý Sư Sư làm sao tiếp cận? Nghĩ mãi không hiểu, đành gọi cho Tần Thủy Hoàng. Lần này mãi mới nghe máy, tôi hỏi tiến triển thể nào, anh ta đáp: “Một đạm con gại múa hị.”

“Sư Sư đâu?”

“Múa cùng họ rôi!”

Chẳng trách, múa, đây là sở trường của Sư Sư, một cái cầm chọc nhà xí mà dùng để múa kiếm, giáo viên vũ đạo của Trương Băng sợ cũng không phải đối thủ, nhưng cô bé lấy thân phận gì tiến vào? Nếu như tôi không thể lộ diện, tôi thật muốn đi xem xem.

Chờ đợi một lúc lâu, Lý Sư Sư đột nhiên gọi cho tôi, cô ấy nói vội vàng: “Anh à, em mượn cớ đi vệ sinh gọi cho anh, đã làm quen với Trương Bằng rồi, em đề ra ý nhờ Trương Băng dẫn đi thăm trường, cô bé cũng đồng ý ăn cơm trưa với em. Anh kêu bọn anh Vũ chuẩn bị sẵn ở cửa trường học đi, qua lát nữa bọn em sẽ đi ra.”

Cúp điện tôi vội hỏi tình hình hạng Vũ bên kia, Lưu Bang nói “lời thoại” đã có tác dụng, Hạng Vũ hiện tại thấy chết không sờn. Tôi hỏi đã mua hoa chưa, Lưu Bang nói Hạng vũ mua tốt rồi.

Sự việc tiến triển thuận lợi, mượn cơ hội này có thể để Tần Thủy Hoàng phát huy hết tác dụng, trong lúc thăm quan trường học sẽ tận mức lộ ra tình địch của Hạng Vũ. Những người bắt chuyện với Trương Băng, đều chụp lại, cười với Trương Băng phải chụp 2 tấm, nếu là nói cười cùng lưu lại lâu bên Trương Băng, là đối tượng đả kích trọng tâm.

Tôi chờ một lúc lâu, lý sư sư nháy máy, lộ rõ: các cô ấy đã sớp tới cổng trường.

Tôi vội chạy ra cửa, vừa đi vừa gọi điện cho Hạng Vũ, tôi lo lắng nói: “Anh Vũ, tiến vào nhất cấp bị chiến, chị dâu lập tức có mặt, nhớ kỹ thả lỏng, anh bất ngờ gặp em gái, thấy chị dâu, phải nói cử trọng nhược khinh qua loa thôi…”

Hạng Vũ đột nhiên run rẩy nói: “Câu đầu anh nên nói gì?”

“Thì nói 'Chào em'.”

“Chào em… câu hai thì sao?” hạng Vũ hỏi gấp.

“…Giới thiệu chính mình, cứ nói anh là anh trai của Vương Viễn Nam.”

“Vương Viễn Nam là ai?”

“…Vương Viễn Nam là Sư Sư, anh Vũ, chẳng phải chúng ta đã thảo luận chi tiết rồi mà?”

“Câu thứ ba, câu thứ ba nên nói gì?”

“Mẹ ơi! Là anh tán hay em tán gái đây?”

“Mẹ ơi!...Thế câu thứ tư thì sao?”

Tôi câm nín, Hạng Vụ ơi Hạng Vũ, tán gái lại đụt tới mức này sao.

Tôi thấy Lý Sư Sư cùng Trương Băng đã tới cửa, đã có thể nhìn thấy xe đỗ ở đối diện.

Tôi hét lớn vào điện thoại: “Anh Vũ, Now! Mau đi, xuống xe.”

Nhưng mạc tôi la lớn thế nào, xe đối diện vẫn không động, Lý Sư Sư xem ra cũng rất nghi hoặc, nhưng cô ấy không chút lộ ra chỉ vào cửa trường, giả vờ đang thương lượng gì đó với Trương Băng, câu giờ.

Tôi thét ra lửa, Hạng Vũ vẫn không nói gì, càng không xuống xe.

Tôi cúp máy, gọi Lưu Bang, la lên: “Anh Bang, sao vậy?”

Lưu Bang: “Nó không ra, anh hết cách.”

“Đẩy ra.”

Lưu Bang: “Chú thử coi.”

Tôi than thở: “Trẻ ranh không đủ mưu trí.”

Chuyện đã tới nước này, đại thế đã mát, tôi nhắn cho Lý sư Sư, để cô ấy đi ăn cơm với Trương Băng, rốt cục đã gài được quân cờ vào trong quân địch.

Tôi dẫn Tần Thủy Hoàng cùng Kinh Kha, hung hăng đi tới trước mặt Hạng Vũ, chất vấn: “Anh làm sao thế? Đã thổi “hiệu lệnh tập kết”, để bọn em căng thẳng muốn chết, anh lại như cá chạch trốn đi.”

Hạng Vũ cúi đầu, không nói, hồi lâu mới són ra: “Anh kém quá.”

Cái dạng này tôi cũng chẳng nói được gì rồi, nhìn vao sau xe, một đóa to thật to, tôi ôm lên ngửi hỏi: “Đây là hoa anh mua à?”

“Ừ.” Hạng Vũ khẽ nói.

“A, sao hoa này nhìn quen thế nhỉ -- hoa cẩm chướng? đây là hoa tặng mẹ, anh nói gì với người bán hoa?”

Hạng Vũ vẫn cúi đầu: “Anh nói anh muốn tặng cho người phụ nữ anh yêu mến nhất, hơn nữa nói không phải hoa hồng. thế là bán cho anh cái này.”

Tôi nói: ‘Anh nói thật thi vị nha, còn phụ nữ yêu mến nhất, anh lại nói không phải hoa hồng thì khẳng định là hoa tặng mẹ rồi.”

Hạng Vũ nói: “Ném đi.”

Tôi đẩy tay anh Vũ ra, mắt đảo láo liên: “Có thể tặng mẹ Bánh Bao.”:

Tôi thấy vì Hạng Vũ lâm trận bỏ chạy, hiện tại sĩ khí xuống thấp, đành vung tay hô lên: “Các anh, buổi chiều các huynh đệ cùng đi tới nhà Bánh Bao cầu thân.”

Quả nhiên cả bọn phấn chấn: “Thật?”

Tôi ngửa mặt lên trời cười dài: “Để mọi người xem bản sự tán gái của em.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.