Tôi thành công trở về, cả đám người nhất là lũ 54 người nhìn tôi bằng con
mắt khác, từ lúc tôi lên núi vẫn cà lơ phất phơ, bọn họ hẳn cho tôi
chẳng có bổn sự gì - đương nhiên, bọn họ nghĩ đúng rồi.
Nhưng là tôi có bàn tay vàng à, tôi có bánh bích quy mà, tôi là nhân vật nam chính mà, làm bộ giống hệt Quan Vũ mà, chắc là đủ đạt giải mâm xôi
vàng đó....
Mấy lần trước tôi dùng bánh bích quy về cơ bản là để tự vệ, lúc này là
chủ động xuất kích, không nói tới nhóm 54 người không tới nhìn tôi bằng
con mắt khác, ngay cả 54 người đã tới Dục Tài cũng không hiểu chuyện gì
xảy ra, có điều họ thấy tôi xuống ngựa một cách chật vật cũng thấy tôi
thắng được Thạch Bảo không phải do tôi có thực lực mạnh mẽ gì, có điều
tiểu binh ôm cờ cho tôi cũng thấy hãnh diện ngẩng đầu ưỡn ngực khoe
khoang, nâng cờ cao tới mức ai sống ở thời Nam Tống cũng thấy được cả.
Phương Tịch sầm mặt, phất tay, đại quân chậm rãi lui lại, mấy người Phương Kiệt tự giác đoạn hậu.
Lúc này hai chân tôi bủn rủn, nhất là hai tay run bần bật, ngay cả cái
bật lửa cũng cầm chẳng xong, may là gần đây tôi có rèn luyện thân thể,
nếu như trước kia chắc có chuyện rồi, tôi gần đây học tập con mèo béo ở
nhà một phương pháp chống đẩy rất tuyệt -- hôm nay nằm sấp, ngày mai
đứng lên.
Quân Lương Sơn cũng chỉnh bị đội ngũ trở về đại doanh, tôi nhìn quanh bỗng nhớ ra: “Đúng rồi, người em bắt về đâu?"
Trương Thuận bĩu môi, tôi vừa nhìn qua thấy hóa ra là Lệ Thiên.
Người đàn ông đáng thương ở kiếp sau mỗi ngày chỉ có 10k VNĐ tiêu vặt
lúc này lại rất khí thế, bị trói bằng dây thừng còn chửi ầm lên, tôi đá
một cái cười hỏi: "Là anh hả?"
Lệ Thiên sửng sốt: "Mày biết tao?" Rồi lại mắng luôn: "Có giỏi thả bố
ra, hai ta đánh một trận định sinh tử." Anh ta bị tôi dùng một tay bắt
lấy vốn không phục, vừa rồi nếu không phải nhất tâm muốn che chở Thạch
Bảo cũng không tới nỗi mở rộng môn hộ để bị tôi bắt được.
Tướng thời cổ sau khi bị bắt cũng lằng nhằng lắm chuyện thế này sao? Tôi trừng mắt lại: "Phi phi phi, thể diện cái beep, bị trói như cái bánh
tét thế kia mà còn kêu lão tử với cả đánh nhau cái gì?"
Lệ Thiên gân cổ lên: "Muốn chém muốn giết làm lẹ đi cho ngộ sướng cái coi."
Tôi thở dài: "Vẫn cứ ba lăng nhăng, tao giết mày thì dễ quá hả? Hơn nữa
cũng mấy ngàn năm, sao bọn mày bị bắt rồi không nói được câu gì mới
coi?"
Ngô Dụng nói: "Người đâu, áp giải tướng địch đi, trông coi cẩn trọng." Sau đó lại nói nhỏ với hai lâu la: "Đừng khó xử hắn."
Lúc này Vương thái úy bỗng nhiên xuất hiện một cách thần bí, nói với
Tống Giang: "Đã bắt được đầu mục phản tặc, nên giết tế cờ, củng cố sĩ
khí."
Không chờ Tống Giang đáp lời, Hổ Tam Nương hét lớn: "Câm mịa cái miệng đê, giết nó thì chồng bà làm sao bây giờ?:"
Tống Giang vội nói: "Tam muội không được vô lễ." Lúc này mới khó xử đáp
lời Vương thái úy: "Điều ày.... thật sự là có chút khó khăn. Giữ lại
người này còn có thể áp chế Phương Tịch, hoặc là trao đổi con tin, nhưng mà Vương đại nhân yên tâm, chúng tôi chắc chắn sẽ bêu đầu phản tặc tế
cờ theo pháp lệnh của triều đình." Vương thái úy thấy mọi người nhìn
mình bất thiện đành hừ hừ chắp tay sau lưng rời đi, miệng lẩm bẩm: "Trao đổi cái beep, bọn chúng mới có 18 mạng, giết một cái thiếu một cái. Mà
bọn mày có những 108..., ái dà, tính toán cái nhể.”
Hổ Tam Nương giận dữ: "Chờ xong chuyện Phương Tịch em nhất định phải băm đồ con rùa kia thành muôn mảnh."
Tôi ngẩng đầu nhìn quân Phương Tịch, đại quân của họ đã rút lui toàn bộ, Phương Kiệt cầm Phương thiên họa kích ngồi trên ngựa đề phòng bọn tôi.
Nhìn cách điều quân cùng thái độ của Phương Tịch thấy không có vẻ gì tức giận, tựa hồ đã sớm chuẩn bị tâm lý cho một trận đánh gian khổ, tôi
cũng cảm thấy đau đầu khi gặp tình huống này.
Cứ vậy, lưỡng quân ngày đầu tiên giao chiến đều mất một viên tướng lĩnh, chỉ đành tạm thời thôi đấu xem tình hình. Tôi cùng mấy người Ngô Dụng
họp bàn cũng không thương lượng ra chủ ý gì tuyệt diệu, mọi người đành
chờ trong đại trướng.
Lúc gần tối, đại doanh Lương Sơn bỗng có ánh sáng chiếu lên, chiếc xe nát của tôi đã quay về.
Mọi người vội vàng đi ra ngoài xem, cửa xe mở ra, Vương Dần bước xuống,
không ít người xao động, Hô Diên Chước vô ý thức đặt tay lên song tiên,
lúc sáng anh ấy đã cùng Vương Dần đấu mấy trăm chiêu, lúc này thấy cường địch xuất hiện trong doanh trại vô cùng kinh ngạc, Vương Dần nhìn mọi
người, cười giơ tay nói: “Lại gặp mặt."
Tôi đè lại Hô Diên Chước, hỏi luôn: "Trấn Giang đâu?"
Vương Dần nói: "Trấn Giang sợ chạy tới tận Đường Triều nên để tôi lái xe."
Rầm, cửa sau mở ra, Phương Trấn Giang nhảy xuống, sau đó giơ tay lôi ra
một mỹ nữ tóc dài tung bay, tôi tức điên: "Sao chú mang cả Đồng Viện
tới?"
Phương Trấn Giang giải thích: "Haizz, ai bảo cô ấy thấy em, nghe nói em muốn đi Lương Sơn, cô ấy nhất quyết đi cùng."
Đồng Viện nhìn Võ Tòng đi tới vỗ vai Phương Trấn Giang và hỏi: "Đây là
đệ muội à, ha ha, thật đẹp, thằng nhóc này diễm phúc sâu dầy nha."
Đồng Viện vừa thấy Võ Tòng đã chấn động: "Anh..."
Phương Trấn Giang ôm eo cô ấy nói: "Em gọi là đại ca đi, có thời gian
anh chậm rãi giải thích, hiện tại đang chiến tranh mà." Nói tới đây hơi
chút mất tự nhiên nói với tôi: "Dù sao sớm hay muộn cũng phải nói với cô ấy, em liền mang cô ấy tới."
Hổ Tam Nương tiến lên giữ chặt Đồng Viện chào hỏi thân mật: "Em gái,
hoan nghênh gia nhập Lương Sơn, em giờ muốn làm gia thuộc hay chính thức nhập bọn, nếu nhập bọn em theo chị lấy một lá cờ..."
Lúc này trên xe lại ùn ùn bước xuống mấy người, cầm đầu là lão Vương -
Phương Tịch, đầu đinh Đặng Nguyên Giác Bảo Kim, cầm cái túi du lịch là
tên béo Bàng Vạn Xuân, cuối cùng một người đi xuống chẳng phải là vừa bị bắt làm tù binh Lệ Thiên sao?
Lệ Thiên xuống xe liền tỏ vẻ bức bối: “Tôi đang bận việc, làm gì thì làm nhanh đi, vợ tôi chỉ cho tôi thời gian hai ngày thôi."
Lão Vương nhìn Lư Tuấn Nghĩa, chắp tay cười ha hả: "Lư lão ca, lại gặp
mặt, thật đúng như lão ca đã nói, chúng ta còn có thể cùng nhau làm ầm
một lần."
Lư Tuấn Nghĩa cười nói: “Chẳng phải thế sao, không ngờ kiếp sau của tôi tới nhanh như vậy."
Lỗ Trí Thâm nhìn Tứ Đại Thiên Vương xuống xe liền giương mắt nhìn Bảo Kim, bỗng nhiên trừng mắt nói: "Ngươi đến tột cùng là ai?"
Bảo Kim khó khăn nói: "Huynh đệ, anh là anh của đệ."
Lỗ Trí Thâm tức giận: "Tao là ông nội mày đấy."
Mọi người vội vã vừa cười vừa khuyên: "Đừng tức, đừng tức, thật là anh của ông đấy..."
Bàng Vạn Xuân thì nhìn hai Hoa Vinh ngây ngốc, chờ khi thấy Hoa 2 cầm
cái cung làm bằng xe đạp mới phân biệt được. Anh ấy trực tiếp đi tới
trước mặt Hoa 1 nói: "Tôi đã so tài với huynh đệ của cậu, nhưng mà hai
ta còn phải tỷ thí một hồi."
Hoa 1 cười nói: “Hai ta không phải đã đánh ngang tay sao, tôi là Nhiễm Đông Dạ à -- Tôi cùng Hoa Vinh đổi cung cho nhau."
Bàng Vạn Xuân: "...."
Bọn thổ phỉ gặp lại Tứ Đại Thiên Vương, quả thực vô cùng náo nhiệt.
Những người khác mắt trợn trừng mồm há hốc không biết chuyện tôi nói lúc trước tất cả là thật, Tống Giang lại ở bên dậm chân xoa tay, không thể
xen vào một câu.
Tôi thấy cũng đã tới lúc, vẫy tay ra hiệu: "Các ca ca, ôn chuyện thì còn nhiều thời gian mà, trước mắt còn phải đối phó Phương Tịch... à, là
thuyết phục Phương Tịch lui binh."
Lão Vương nói: "Phải, nói đúng. Tôi cũng phải tranh thù trước khi ngày mai giải quyết cho xong."
Mọi người không nói gì, hơn mười vạn đại quân của Phương Tịch trong một
đêm là giải quyết hết sao? Lão thợ mộc thật độc nha! Lão Vương hỏi tôi:
"Nghe mấy người nói là ban ngày chú bắt được Lệ Thiên hả?"
Tôi nói: "Đúng, thằng nhóc này chả ra gì, muốn tôi chết mới xong chuyện."
Lão Vương cười nói: "Không sao, chú dẫn anh đi gặp nó, chuyện tối nay còn phải dùng đến nó."
Tôi lập tức mang mấy người lão Vương đi xem Lệ Thiên. Đồng Viện nghe nói là vừa lên xe đã ngủ cho nên không phát hiện tình cảnh trục thời gian,
còn tưởng là đi Lương Sơn du lịch, nhưng vừa xuống xe thấy không đúng,
lúc này như uống rượu say nửa tỉnh nửa mê. Hổ Tam Nương kéo cô ấy đi gặp mấy người Tôn Nhị Nương cùng Cố đại tẩu, thấy Tôn Nhị Nương hét lên:
"A, Tiểu Viện, cái túi này thật đẹp, lần tới mang cho chị một cái
nhé..."
Chúng tôi đến trước doanh trướng giam tù binh, tôi cẩn thận lui ra sau
một bước, lão Vương đi vào trước. Lệ Thiên bị trói gô, cảm giác có người vào đã nghiến răng mắng liên hồi, lão Vương ngồi xổm xuống cười nói:
"Huynh đệ, khỏe không?"
Lệ Thiên nhìn qua, nhưng không phản ứng lại, là vì lão Vương dù là
Phương Tịch chuyển thế nhưng lúc này bộ giáng không giống, nhìn bên
cạnh, Lệ Thiên kinh hãi: "Vương thượng thư? Đặng quốc sư? Mọi người sao
tới rồi, cũng bị bắt sao?" Vương Dần cùng Bảo Kim kiểu tóc quần áo dù
không giống, nhưng mặt mày vẫn giống xưa, cho nên Lệ Thiên nhìn cái là
nhận ra.
Tiếp đó, Lệ Thiên thấy được vị cuối cùng tiến vào, không khỏi khiếp sợ run rẩy "Ngươi là.."
Lệ Thiên giận dữ: "Ta nên gọi mày là gì, ai, cứ như bọn họ vậy, cũng gọi một tiếng đại ca nhé, đại ta, đệ tới thăm đây."
Lệ Thiên bị trói nhìn quanh, dường như hiểu được gì đó, tức giận: "Ta
hiểu rồi, các ngươi là bọn cường đạo Lương Sơn hóa trang chuẩn bị tập
doanh hả."
Lão Vương lắc đầu: "Chú nhìn kỹ xem anh là ai?"
Lệ Thiên nhìn kỹ hồi lâu, chần chờ: "Lão có chút giống Phương đại ca của ta..." hắn chợt cười lớn: "Xem ra, kỹ thuật hóa trang của ngươi có chút kém hả."
Lão Vương ngồi dưới đất ôm gối, hơi ngượng: "Nên nói thế nào với chú nhỉ, Thiên à, cũng là chú nói đi."
Lệ Thiên sóng vai xuống ngồi cạnh, thản nhiên nói: "Đại ca à, anh còn
nhớ không khi ta 16 tuổi thích tới gần hai đứa con gái của quả phụ họ
Tôn?"
Lệ Thiên số 1 kinh ngạc nhìn số 2, cười lạnh: "Không ngờ các ngươi bỏ công sức lớn thế, còn thăm dò chuyện trước kia của ta."
Lệ Thiên số 2 không chút bất mãn: "Vậy được, chuyện này không tính, nói
chuyện mọi người không biết nhỉ -- anh tổng cộng có 4 vợ, nhưng người
anh thích nhất là vợ ba Tiểu Nghê..."
Lệ Thiên số 1 lạnh lùng: "... Tao mặc dù bình thường đối với cả 4 không
hòa nhã, nhưng mà mày đã để tâm tra tao, tự nhiên không khó nhận ra ta
thiên vị với bà Ba."
Lệ Thiên số 2 nói: "Đừng nóng, còn chưa nói xong, anh sở dĩ thích nàng
vì nguyên nhân nào cũng không nói cho người khác hả? Em nói cho anh
nghe, anh thích nàng chẳng vì cái gì khác, chỉ bởi vì cô ấy có hai cái
răng nanh, hơn nữa lúc ngủ thường thích cắn mu bàn tay của anh."
Lệ Thiên số 1 lập tức đỏ mặt: "Mày.. mày nhìn lén tao ngủ hả?"
Lệ Thiên số 2 cũng hơi ngượng, nói: "Trộm nhìn cái beep, anh chính là
tôi, tôi chính là anh, tin tưởng chuyển thế luân hồi chứ -- lớn lên sau, tôi thành anh. Tôi là kiếp sau của anh."
Người cổ đại đúng là rất tin tà. Lệ Thiên số 1 biến sắc nhìn lại Lệ
Thiên số 2, cuối cùng lắc đầu: "Mặc kệ mày nói gì, tao không tin mày,
mày mà thật, thì chờ tao đánh xong trận này hãy tìm tao." Xem ra anh ấy
vẫn lo lắng trúng kế của địch.
Lệ Thiên số 2 tức giận nói: "Anh sao lại cứng đầu thế, kiếp trước của
tôi cũng không cứng thế -- thôi đi..." Chúng tôi cũng nghĩ anh ấy muốn
phát điên đánh đấm chửi mắng đại ca kiếp trước, chuẩn bị giữ lại, không
ngờ Lệ Thiên đi lòng vòng hai vòng tại chỗ, dường như hạ quyết tâm nói:
"Tôi nói một chuyện chỉ có anh và tôi biết..."
Chúng tôi tò mò nhìn qua, Lệ Thiên lại đi hai vòng, dường như đặc biệt
khó nói, cuối cùng cũng hạ quyết tâm ghé vào tai Lệ Thiên số 1 nói gì
đó...
"Hả?" Lệ Thiên số 1 nháy mắt biến sắc mặt giương mắt nhìn số 2: "Sao mày biết?"
Lệ Thiên bình tĩnh một chút tâm cảnh mới nói: “Giờ anh tin rồi chứ?"
Lệ Thiên số 1 như sắp khóc: "Không tin không được."
"Ai nha, thế còn không nói sớm?"Vương Dần mất kiên nhẫn đi tới sau lưng
Lệ Thiên cởi dây thừng, sau đó tò mò hỏi hai Lệ Thiên: “Ôi chao, hai
người nói gì hả?"
Hai Lệ đồng thời lắc đầu: "Không thể nói, không thể nói..."
Lão Vương mỉm cười: “Lệ Thiên, chú minh bạch chưa, anh cùng Vương thượng thư, còn có Đặng quốc sư này đều giống huynh đệ của chú, là người kiếp
sau luân hồi, bọn anh có mặt ở đây là muốn nói cho mọi người. Chúng ta
cùng Lương Sơn không thể đánh tiếp..." Lão Vương nói vắn tắt kết quả đau đớn của Lương Sơn và Phương Tịch cho Lệ Thiên số 1, còn nói vài câu về
trục nhân giới, điểm chết.
Lệ Thiên số 1 nhìn từ trên xuống dưới vài lần, nói với lão Vương: "Phương đại ca, vậy huynh định làm gì bây giờ?"
Lão Vương nói: "Hiện tại chỉ có chú đưa bọn anh tới đại trại gặp Phương Tịch, sau đó để anh nói chuyện."
Lệ Thiên số 1 nghe việc này, cũng không yên lòng, hoài nghi nhìn tôi, Lệ Thiên số 2 nói: "Sao, còn không tin chúng tôi sao?"
Lệ Thiên số 1 nhìn số 2, dậm chân: “Ai, ngay cả chuyện này chú cũng
biết, cho dù chú là gian tế anh cũng chịu thua luôn! Theo anh đi."
Chúng tôi không khỏi hiếu kỳ, đồng loạt hỏi: "Rốt cục là chuyện gì?"
Hai Lệ đồng tâm hiệp lực lắc đầu: "Không thể nói, không thể nói..."
Lúc này trời đã tối, thuyết phục xong Lệ Thiên, chúng tôi cùng các hảo hán chào hỏi rồi ngay trong đêm tới chỗ quân Phương Tịch.
Dọc đường hai Lệ Thiên hàn huyên một hồi, nhưng xem ra Lệ 1 vì không tin Lệ 2 nên có gặng hỏi, bất quá càng hỏi càng hợp, đợi lúc tới ngoài trại Phương Tịch Lệ 1 đã hoàn toàn tin tưởng.
Binh lính thủ cửa doanh thấy có người tới trong đêm, hô lớn: "Người nào, đứng lại, nếu không bắn tên."
Lệ Thiên số 1 tiến lên hô: "Là ta.."
Binh lính thấy rõ người tới kinh hỉ: "Là Lệ tướng quân, ngài đã về?"
Lệ Thiên gật đầu: "Mở cửa nhanh đi, ta muốn gặp Phương đại ca."
Lập tức của doanh mở rộng, Lệ Thiên đi trước dẫn đầu, chúng tôi lặng yên không một tiếng động đi theo sau, chốc lát tới trước trung quân đại
trướng, mọi người cùng lúc xuống ngựa, không cần vệ binh thông báo, tất
cả đều vào lều lớn của Phương Tịch.
Phương Tịch đang cùng bảy đại thiên vương nghiên cứu chiến thế, thấy một đám người đi vào, nhất là Lệ Thiên ban ngày bị bắt, dụi mắt khó tin:
“Là ta đang nằm mơ hay hoa mắt, thật sự là huynh đệ của ta đã về?"
Thạch Bảo cũng ngẩng đầu nhìn, mừng như điên: "Lệ đại ca, thật sự là
huynh hả?" Mặc dù Bảo Kim nói bát đại thiên vương cảm tình không sâu,
nhưng Lệ Thiên dù sao cũng là vì cứu hắn mới bị bắt, gặp lại liền tiến
lên ôm cổ Lệ Thiên, nhìn cẩn thận từ trên xuống dưới nói: "Huynh làm sao trốn ra, bọn họ có làm khó dễ không, đại ca nếu như chưa hết giận đệ sẽ đi băm thằng cờ hó đó."
Những người khác thấy Lệ Thiên bình an trở về, cũng đều chúc mừng, Lệ
Thiên chợt tránh ra nhường chỗ cho chúng tôi: "Phương đại ca, em giới
thiệu cho anh mấy bằng hữu."
Chúng tôi hạ mũ xuống, Thạch Bảo liền thấy tôi, hét lên rút đao, căm ghét: "Lệ đại ca, có phải là hắn bắt huynh tới?"
Lệ Thiên xua tay: "Thu đao lại, tình hình là thế này..."
Lúc này trong trướng của Phương Tịch, Vương Dần cùng Đặng Nguyên Giác
cũng phát hiện phiên bản của mình, hai tên giết người không chớp mắt
cũng hô to, lão Vương cầm mũ ở trong tay quạt mát, nhìn Phương Tịch cười nói: "Phương lão đệ, đoán xem anh là ai?"
Phương Tịch vốn là người thô hào, ngày thường dù thấy mãnh thú ác quỷ
cũng không cau mày, nhưng nhìn vào mắt lão Vương, liền si ngốc: "Lão ca
chưa từng gặp, nhưng lại rất quen thuộc..."
Lão Vương ra hiệu ngồi xuống: "Các vị huynh đệ ngồi xuống nói chuyện."
Anh ấy vào quân doanh phong phạm như một đai ca nhân hậu, mọi người vừa
thấy như bình sinh chí giao, mọi người tự giác sinh hảo cảm, chậm rãi
ngồi xuống.
Lão Vương nhìn Lệ Thiên số 1 nói: “Huynh đệ, hay là từ chú bắt đầu đi."
Lệ Thiên số 1 nghĩ chút, chậm rãi nói: 'Phương đại ca, các huynh đệ, tôi mang đến vài vị cũng không phải người ngoài..."
Trong quá trình giảng dải, Lệ Thiên nói ra nhiều nghi vấn đề bị thất đại thiên vương cắt lời, cuối cùng khi bọn họ đại khái biết rõ trạng huống, lều lớn lâm vào yên tĩnh. Bảy đại thiên vương nhìn Lệ Thiên số 2, rồi
chẳng biết làm sao nhìn nhau.
Sau một lát, Vương Dần số 1 rốt cục không nhịn nổi nữa, nhảy dựng lên,
chỉ vào Vương Dần số 2 nói: "Cái khác ta mặc kệ, muốn ta tin tưởng
chuyện ma quỷ này, trừ khi ngươi ra tay thật gặp nhau."
Vương Dần số 2 khinh bỉ số 1: "Tao vào trướng đã biết mày nghĩ vậy, chẳng chút bất ngờ nào."
Tôi nói nhỏ với Vương Dần: "Anh không nói gì cho hắn tin tưởng sao?"
Vương Dần trừng tôi: "Tao nào có tâm địa gian xảo thế chứ?"
"Vậy hai người ra ngoài đánh nhau trước, thu phục xong hãy vào."
Hai Vương Dần đi ra....
Bàng Vạn Xuân buồn bực: "Này.. các vị, đều không nhận ra tôi sao?"
Bàng Vạn Xuân số 1 nói: "Mày là ai?"
Bàng Vạn Xuân số 2 vẻ mặt đau khổ: "Tao là mày đó. Tao chỉ béo lên chút thôi mà?"
Bàng Vạn Xuân số 1: "Vậy hai ta so chút hả?"
Tôi nói: “Hai người cũng ra ngoài đi."
Hai Vương cùng hai Bàng đi rồi, Bảo Kim nhìn Đặng Nguyên Giác, Đặng
Nguyên Giác nhìn Bảo Kim, bỗng nhiên đồng thanh nói: "Không đánh, không
đánh, hai ta không đánh."
Tôi ngạc nhiên: "Vì sao hai người không đánh?"
Hai người đồng thời cười nói: "Chúng ta chờ kết quả hai đôi kia là được."
.... Đây là trí tuệ của đầu trọc phật gia hả.
Lão Vương đi tới ngồi cạnh Phương Tịch, hai người đều có chút mất tự
nhiên, dù sao chính mình nói chuyện với mình cũng không phải ai cũng có
cơ hội, Phương Kiệt cùng Thạch Bảo nhìn hai người, tạm thời ngồi im như
tượng đá...
Lão Vương mở miệng nói trước: "Huynh đệ -- bọn họ bình thường gọi đại
ca, anh so với chú lớn vài tuổi nên chiếm chú chút tiện lợi gọi chú là
em, huynh đệ à, chú khởi binh tạo phản là vì cái gì chú có nghĩ tới
không?"
Phương Tịch vươn tay to gãi gãi mặt: "Từng bước đi tới bây giờ, dường
như đột nhiên thành dạng này, cho nên vì cái gì thì thật không nghĩ tới - vì cái gì hả?"
Lão Vương cười nói: "Lời này cũng đã nói đúng vào mấu chốt, chú khởi sự
tạo phản là vì không muốn bị hiếp đáp, vì cho bà con chòm xóm có miếng
cơm ăn, nhưng không ngờ càng đánh càng lớn, đến cuối cùng không còn do
bản thân quyết định, tất cả mọi người tin tưởng chú, muốn theo chú hưởng ngày lành, chú vì không phụ lòng bọn họ, đành cố gắng đi tới, kỳ thật
chú căn bản không muốn làm hoàng đế, đánh đánh giết giết làm hoàng đế
phải có dã tâm, chú chỉ muốn biểu đạt sự phẫn nộ, nói cho tên hoàng đế
khốn kiếp rằng Phương Tịch chú không phải kẻ dễ ăn hiếp, cho nên kết quả thế nào, chú cho tới giờ chưa từng nghiêm túc nghĩ qua, trong nội tâm
của chú kỳ thật biết khởi nghĩa không thành công, nhưng chú vẫn nói với
mình, mặc kệ nó, oanh liệt một hồi được rồi.”
"Ba" Phương Tịch vỗ đùi, có chút kích động: “Tôi nghĩ đúng vậy, nhưng không nói hay như anh."
Tôi không ngờ khẩu tài lão thợ mộc lại giỏi vậy, như thôi miên sư khiến
tôi cũng muốn khóc. Bất quá cái này có thể cùng bản thân đối thoại có
quan hệ, Phương Tịch nghĩ gì, ngoại trừ Phương Tịch không ai hiểu, hơn
nữa lão thợ mộc nửa đời phiêu đãng phía dưới đáy xã hội cùng khổ, cho
nên lời nói ra đầy tang thương.
Lão Vương nói: “Việc này mãi cuối cùng anh mới nghĩ cẩn thận, có rất
nhiều thứ thậm chí trước đó không lâu mới thông suốt, cho nên huynh đệ
à, chú không có khả năng thành công, đã vậy để cái triều đình hỗn độn
nát đi, chỉ cần không khi dễ chúng ta, mặc kệ nó, thu binh đi -- tìm nơi vắng vẻ sống tốt là được, bằng hữu tới có rượu ngon, sài lang tới có
súng săn."
Phương Tịch an tĩnh không nói gì, hồi lâu mới quay đầu nhìn mấy người
Phương Kiệt: "Mọi người cũng nghe đó, đi theo anh sẽ không được gì, mọi
người ý sao?"
Thạch Bảo không thèm quan tâm: "Đại ca, mặc kệ ra sao bọn em cũng theo
anh, lão nhân này nói có một câu em thích, mặc kệ nó, oanh oanh liệt
liệt một hồi là được."
Phương Kiệt trầm mặt: "Thúc thúc đừng nghĩ vậy, cháu thấy mấy người này
là của triều đình tới chiêu hàng, cứng không được thì dùng kế."
Phương Tịch lắc đầu ảm đạm: "Hắn nói đúng, các ngươi không rõ."
Lão Vương cười nói: "Trước không nói đúng hay không, anh biết chú còn
đang hoài nghi thân phận của anh, vừa rồi anh cũng học Lệ Thiên được một chiêu, hiện tại anh nói điều chỉ có anh và chú mới biết, nếu đúng, chú
không nên coi anh là người ngoài." Nói xong không chờ Phương Tịch đồng
ý, lão Vương nói nhỏ vào tai Phương Tịch, Phương Tịch quả như đồ đệ của
Lệ Thiên, cũng ngạc nhiên, đứng phắt lên giữ chặt tay lão Vương: "Sau
này anh chính là anh ruột của tôi."
Mọi người cùng hỏi Phương Tịch: "Lão nói với anh gì vậy?"
Hai Phương Tịch đồng tâm hiệp lực lắc đầu mỉm cười: "Không thể nói, không thể nói..."