Không biết vì sao nơi này lại có thảo nguyên, nhưng chắc rằng chỗ dừng xe
cũng đòi hỏi yêu cầu chính xác nha? Tôi thấy mục tiêu đâu chỉ chênh lệch chút ít, cũng không phải là thổi cơm nấu cháo, nước nhiều hay nước ít
thế.
Còn nữa cái thảm cũng rất không tự nhiên, nếu vắt nó lên lưng thì đại bộ phận các chỗ trên người không lạnh, nhưng mà phía dưới có gió thổi lên, tôi cảm giác mình giống như một thằng cuồng biến thái, sống lâu trong
thành thị khẳng định rằng bạn không quen có gió thổi tự nhiên mơn man
luồn qua chỗ đó (chinh chiến bụi rậm thì sao nhỉ - lời biên tập).
Nhưng mà nếu quấn tấm thảm quanh hông thì lưng lại lạnh, mặc dù là mùa
hè nhưng gió trên thảo nguyên vẫn rất lạnh, gió mạnh đánh thẳng vào
người. Sinh thái cổ đại đúng là tốt, cỏ non xanh rợn chân trời, vầng mây trắng điểm một vài bông hoa, trời toàn một màu xanh chói mắt làm cho
người ta cảm thấy thoải mái, mới ở chỗ này một lúc mà tôi cũng đã hiểu
rõ xã hội hiện đại của loài người đã phá hư địa cầu tới mức nào.
Đúng lúc này tôi rốt cục thấy được một loạt bóng người ở phía xa, tôi
vội vàng cuốn thảm, còn muốn che đi một bộ phận đang nhàn nhã dạo chơi,
tôi cũng không thể để họ nhìn ra tôi không phải người địa phương...
Đoàn người chậm rãi tới gần, tôi phát hiện họ cũng không nhiều, chỉ mười bảy mười tám người, cũng không có phụ nữ, cả đám gầy như que củi, cầm
đầu là một ông già gùi một cái giỏ, bên người có mấy đứa nhỏ theo sát.
Bọn họ thấy tôi dường như cũng không thấy tò mò, vẻ mặt hờ hững đi qua
bên người tôi, hoặc là nói bọn họ không có dư thừa sự chú ý để chú ý tới một người qua đường như tôi. Tôi đã nhìn ra, đây là một đám người chạy
nạn.
Nhưng mà tôi không thể buông tha cơ hội này, tôi còn không biết đây là
đâu, thậm chí là triều đại nào, vì vậy tôi hỏi một câu kinh điển mà nhân vật chính xuyên qua tất nhiên sẽ nói: “Mọi người, đây là đâu a?”
Ông lão nhìn tôi, dùng tiếng phổ thông rõ ràng nói với tôi: “Chúng tôi là người nước Triệu, mới từ thành Cự Lộc chạy trốn tới.”
Cự Lộc, vậy chẳng phải là nơi Hạng Vũ thành danh sao?
Tôi vội hỏi: “Vậy có phải đã đánh trận không?”
Ông lão nói: “Chẳng phải thế sao bọn tôi lại chạy nạn?”
“Ai thắng?” Đã xuất hiện địa danh Cự Lộc chứng tỏ niên đại khẳng định
không chênh bao nhiêu, nói không chừng là Chính béo đang nhiếp chính,
tôi hiện tại quan tâm là ai cùng ai đang đánh nhau. Nhìn thảo nguyên này coi, nói không chừng là đang cùng dân tộc Hung Nô đại chiến, nếu thật
sự vậy thì có thể gặp được Mông Điềm hoặc là loại tướng quân kiểu “Mộng
di”, sau đó tôi nói muốn gặp Thủy Hoàng bệ hạ, sau đó sẽ bị coi là gian
tế mang về vương đô. Dọc theo đường đi cũng thật thảm nha, ngồi xe tù,
ăn cơm thừa, qua vô số khó khăn vất vả mới thấy được Chính béo. Cho anh
ấy ăn thuốc một lần, Chính béo nổi khùng, muốn ngược đãi huynh đệ Mông
tướng quân, tôi vội vàng can ngăn. Tôi sau này muốn ở trong triều Tần
gặp hoa hoa nở, gặp người người cười, thường thường phát minh mấy thứ
nhỏ người ta coi là thiên tài, ở bên cạnh Chính béo chờ Kinh khờ ... ừ,
chiêu số cũng đúng, mặc dù có chút cũ kỹ, nhưng miễn cưỡng có thể viết
ra được.
Ông lão dò xét tôi vài lần, thương xót: “Cậu cũng tanh bành thế này rồi
còn quan tâm ai thắng sao, tới...” Nói xong lấy ra từ trong gùi một cái
bánh bột đưa cho tôi, tôi do dự một lúc rồi bẻ một miếng cho vào miệng.
Người tốt a! Bánh này tôi muốn sao? Cùng lắm thì tôi gặm cỏ vài ba ngày
sau đó trở về bỏ 200 đồng ra làm cả một bàn nhậu, nửa miếng bánh nhưng
là nửa cái mạng, tôi cầm bánh đặt vào tay đứa nhỏ, đứng thẳng lưng nói:
“Tôi biết mọi người là người tốt, tôi liền hỏi thẳng, hiện tại là triều
đại nào?”
Ông lão nghi hoặc: “Triều đại?”
“Hiện tại hoàng đế là Tần Thủy Hoàng hay là Hồ Hợi?”
Ông lão biến sắc: “Cũng không dám nói càn.”
Ông lão nhìn đứa nhỏ đang gặm bánh nói: “Hồ Hợi”.
Xong rồi, về mặt lý luận, tôi nghĩ đi tới chỗ Chính béo, nhưng hiện tại
là thời kỳ bạo loạn Tần mạt, cuộc chiến Cự Lộc hẳn là kiệt tác của Hạng
Vũ.
Tôi vuốt đầu đứa nhỏ nói với nó: “Sau này không được nói càn, mấy người
sau này không thể lấy tên của lãnh đạo đặt tên mình hiểu không?” Tôi hỏi ông lão: “Nói vậy Sở Bá Vương đã thắng?”
Ông lão trả lời cho tôi một câu nói của NPC kinh điển: “Ai là Sở Bá Vương?”
Á đù... sao lại không có Sở Bá Vương, chẳng lẽ tôi xuyên lộn sang dị
giới, nơi này có một triều Tần tương tự mà không phải triều đại nhà Tần, giá không lịch sử? tôi đột nhiên nghĩ tới: Lúc này Hạng Vũ có thể còn
chưa làm Bá Vương - anh ấy khả năng còn đang ăn cơm trả tiền hà.
“Ngài nói cho tôi biết có người nào tên là Hạng Vũ không?”
Ông lão lúc này lộ ra vẻ mặt phức tạp, lắp ba lắp bắp nói: “Đó là ...thượng tướng quân của bọn họ.”
Tôi bắt đầu hiểu được, Hạng Vũ lúc này đích xác còn chưa được xưng là
Tây Sở Bá Vương, ông lão này là di dân Tần mạt cũng bất mãn với Hồ Hợi,
cũng không dám quang minh chính đại tham gia liên quân phản Tần, nhưng
tóm lại - tôi tới nhầm chỗ, hiện tại Hạng Vũ mới vừa đánh xong trận Cự
Lộc.
Bất quá có người quen thật tốt, thật sự mà tới nơi chẳng người quen
biết, không một xóm làng thì tôi biết đi khóc tố với ai đây? Xe còn phải 3 ngày nữa mới đi được, ba ngày này cuối cùng tôi phải gặm cỏ mà ăn
hả?. Tuy là viên thuốc này dành cho Kinh khờ cùng Chính béo, nhưng hiện
tại chỉ có thể cho Hạng Vũ ăn, dù sao lịch sử song song, chỉ cần sự kiện trọng đại không thay đổi là được, dù sao sau này lam dược còn có mà.
Ông lão nói: “Nhìn bộ dáng của cậu chắc là muốn đi đầu quân hả, chú đi
về phía trước, qua khoảng nửa bữa cơm là có thể thấy doanh trướng của
họ.”
Tôi cảm ơn ông lão tiếp tục theo hướng ông ấy chỉ đi tới, theo lý mà nói tôi không nên thả ông lão đi, theo các mô típ xuyên qua mà nói, đây
dường như là có tiềm lực để trở thành lực lượng vũ trang đầu tiên của
tôi, hơn nữa trong đoàn người rất có khả năng sẽ có một tướng quân dũng
mãnh nhất thời đại này hoặc là quân sư giảo hoạt nhất, nhưng mà tôi thật không rảnh rỗi tới vậy, bản thân còn trần như nhộng thì không nói, ngay cả mấy người đó không lấy tổ yến vây cá nuôi nửa năm mười tháng thì
ngoại trừ mấy người có thể cưỡi ngựa, tôi chẳng nhìn ra bọn họ có trợ
giúp gì trong chiến tranh, mà trước khi tôi xác định có thể thu phục
Hạng Vũ thì tôi cũng không thể kêu họ theo tôi mạo hiểm.
Quả nhiên, đi không bao lâu tôi thấy trước đó một doanh trại kéo dài vài dặm, trước cửa doanh có cọc gỗ nhọn, đại doanh không ngừng có tiếng
ngựa hí người kêu hết sức náo nhiệt. Tôi vừa định tiến lên bỗng đứng
lại, thân phận của tôi giờ là gì chứ? Nói dễ nghe là lưu dân, nói khó
nghe với kiểu tóc và trang phục miễn cưỡng không ai coi tôi là gian tế
đã là phúc tổ rồi, tôi tới đó nói gì đây? Tôi muốn gặp Vũ ca? Phỏng
chừng gặp người tâm địa thiện lương có thể cho tôi một đao cho nhẹ
nhàng.
Tôi đi bộ ở quanh quẩn vài vòng phía xa. Vô kế khả thi, diêm vương khó
gặp còn dễ nói, hiện tại ngay cả tư cách gặp bọn tiểu quỷ cũng không,
quân nhân thời kỳ này trong doanh địa giết người như là chơi trò chơi
hả?
Quả nhiên xảy ra chuyện, mấy lính gác thấy tôi lén lút đi quanh liền
nhanh chóng đi tới, tay đặt trên chuôi đao, tôi vội vàng nằm rạp xuống
đất, muốn nhìn xem có gì có thể giúp đỡ. Điện thoại không dùng được,
không cần xem cũng biết người ta tới không phải nói chuyện mà mời ăn
bánh bích quy? Tôi lần này chỉ mang theo hai miếng, một miếng là của
Triệu mặt trắng không có dùng. Từ trận đánh với Không Không Nhi tôi mới
biết bánh bích quy của Triệu mặt trắng mới là bảo bối, nhưng là ăn nó
vào có khả năng giúp tôi giết vào tìm Hạng Vũ sao? Không thể nói là
không thành công, cho dù tìm được Hạng Vũ thì có thể làm gì, anh ấy bây
giờ còn không nhận ra tôi – Á đù, xem ra chỉ có cách biến sắc mặt.
Biến mặt tôi cũng có hai lựa chọn, đệ nhất là biến thành Hạng Vũ, dường
như không thể thực hiện được, ai gặp qua Bá Vương cao chưa tới 1m8 chưa? Nói là huynh đệ song sinh sao? Điều này dường như rất có sức tưởng
tượng, nhưng mà dù người khác không giết tôi, gặp Hạng Vũ thì đứt cước.
Anh ấy không có khả năng không biết mình có một đứa em hay không. Tới
lúc đó còn muốn lừa anh ấy uống thuốc thì khó hơn nhiều.
Còn có một lựa chọn là biến thành Ngu Cơ -- chỉ cần biến thành mặt
Trương Băng là được, chuyện này hiển nhiên là cần sức sáng tạo. Nhưng
rất nhanh tôi bỏ ý nghĩ này, hiện tại tôi đang trần như nhộng. Bằng bộ
dạng này đi qua doanh trại gặp Hạng Vũ, anh ấy biết chui đi đâu? Ngu Cơ
còn có dám ra cửa gặp người? Hơn nữa, tôi che trước hở sau, cho dù biến
thành tướng mạo Ngu Cơ cũng có ích gì chứ, còn nữa, thâm tâm tôi không
thể làm vậy.
Thấy lính gác sắp tới trước mặt, tôi lại nghĩ tới một người: Lưu Bang!
Lúc này cuộc chiến Cự Lộc mới xong, vậy Hạng Vũ cùng Lưu Bang còn chưa
tới lúc trở mặt, Lưu Bang hiện tại hẳn chỉ là một chư hầu trong liên
quân, biến thành bộ dáng của hắn là thượng sách, còn về việc trần như
nhộng, vậy thì hết cách, dù sao Bang tử da mặt dày, hẳn sẽ không nhảy
sông tự tử hay treo cổ xà nhà hả.
Tôi nhét một miếng kẹo cao su vào miệng nhai, đồng thời liều mạng nghĩ
tới hình dáng Lưu Bang, lập tức cảm giác mặt có thay đổi, lúc này mấy
tên lính gác đã đứng trước mặt tôi, một tên quát lên: “Người nào?”
Tôi nhấc đầu lên, bọn lính gác sửng sốt, lập tức nói: “Phái công?”
Uh, xem ra hiện tại Lưu Bang cũng chưa làm Hán Vương, nhưng là cũng có địa vị chư hầu.
Tôi che mặt đứng lên: “Mang ta đi gặp thượng tướng quân.” Sau đó lại bổ sung một câu: “Hạng Vũ.”
Lính gác vẻ mặt khác lạ, dường như muốn cười lại không dám, lắp bắp nói: ‘Ngài đây là...”
Tôi nói: “Đừng nhiều lời, mau lên.”
Lính gác quay đầu lại hô một tiếng, dắt con ngựa tới, khẽ nói: “Phái công ở đây.”
Trong đại doanh vài con khóa mã chạy vội tới, mấy kỵ binh phi tới trước
mặt, trên mặt cũng xuất hiện biểu tình như bọn lính gác, bọn họ ngồi
trên ngựa thi lễ, nói: “Phái công muốn gặp Hạng tướng quân thì theo
chúng tôi đi.” Có người dắt một con ngựa đến trước mặt tôi.
Sao mà lên? Lúc này con ngựa còn không có bàn đạp, tôi một tay túm thảm, tay kia cầm yên ngựa nhảy vài cái không tới, lính gác nhịn cười nói:
“Phái công lên đi, chúng tôi quay lưng lại.” Nói xong ra hiệu mấy người
quay lưng lại, tôi cười khan hai tiếng, vội hai tay nắm yên bò lên, sau
đó đem thảm che đi, nói thản nhiên: “Đi thôi.”
Mấy kị binh che miệng đi trước dẫn đường, tôi liền cúi gằm mặt đi theo
mấy người, tôi đặc biệt nghĩ muốn đem hai tay tạo chữ thập đặt trước
ngực làm bộ như nhân sĩ dị vực, nhưng mà phải ngụy trang làm Lưu Bang,
hơn nữa một tay còn phải túm thảm, kỳ thật tay kia cũng chẳng rảnh, ngựa đã không có bàn đạp thì thôi, ngay cả yên cũng như một cái vòng mà
thôi, tôi cũng không biết cưỡi ngựa, đành nắm chặt dây cương nằm gục
thấp xuống.
Ngựa chạy chầm chậm hơn ba phút, xuyên qua vô số lều không có dấu hiệu,
tôi cầm một miếng kẹo cao su nắm trong tay chuẩn bị, đổ mồ hôi: “Sao...” nhưng mà nửa câu không dám nói, Lưu Bang nên biết doanh trướng của Hạng Vũ, nếu hỏi sẽ khiến người khác dị nghị.
May là quan trướng không giống như kịch trong TV là chính đường quay về
phía cửa doanh, tôi nhét kẹo cao su vào trong miệng không dám nhai, lo
lắng. Lại đi một lúc mới thấy một lều rất lớn, một kỵ binh lập tức nhảy
xuống chỉ vào một cái lều nhỏ bên cạnh nói: “Phái công tự tiện, tôi đi
bẩm báo tướng quân.”
Tôi gật đầu, tiêu sái nhảy xuống lưng ngựa. Thảm trên không trung phiêu
phiêu, lập tức cảnh xuân tiết ra, mấy kị binh theo tôi không nhịn được
phì cười vui vẻ.
Tôi uy nghiêm đi vào trong lều nhỏ, vừa vào đã nhảy lên, ảo não nói: “Mất mặt, kinh hoàng, mất mặt a...”
Người mất mặt còn chưa gặp, tôi không phát hiện trong góc có một cô gái
nhỏ đang quét dọn, tôi tự cho là bình an, nhảy lên vừa đúng lúc cô bé
quay đầu lại, chỉ thấy một nam nhân hở mông nhảy tung tăng, sợ đứng như
trời trồng. Tôi lúc này mới thấy cô ấy, vội vàng che thảm trước người,
con nhóc mông lung gật đầu với tôi rồi vội chạy ra ngoài.
Lúc này, tôi có thể nói là tâm như nước lũ, ngồi xếp bằng trước một cái
bàn, thảm đặt trên đùi. Bang tử à, anh cũng không nên trách em, em cũng
thay anh chiếu cố Phượng Phượng mà.
Lúc này vị đường trong kẹo cao su đã rất nhạt, Hạng Vũ còn chưa thấy đâu khiến tôi gấp tới độ nhìn đông nhìn tây. Vừa rồi nha đầu kia chạy qua
lại thò đầu vào nhìn qua, thấy tôi an tĩnh ngồi nguyên chỗ mới dám đi
vào. Đặt một cái bát trước mặt tôi, sau đó bưng lên một bầu rượu rót cho tôi nửa bát....
Tôi cẩn thận dò xét một chút nơi này, đây dù là một cái lều tương đối
nhỏ nhưng cũng có hơn 50 thước vuông, khiến người chú ý là trong góc
tường có một cái giường gỗ, mặc dù không hoa lệ nhưng trải lông mềm, lại có mùi thơm, hẳn là có phụ nữ ngủ ở đây, trong lều đồ vật cũng không
tinh xảo, bất quá trong quân doanh xem như xa hoa.
Tôi cố không nhìn nhiều, bước tiếp theo là khẩn yếu nhất nên để Hạng Vũ
uống thuốc, tôi thấy cái bàn vốn có bát, ngoại trừ thị nữ bưng đến còn
có hai cái bát có viền vàng, xem ra là vật dụng tư nhân của Hạng Vũ, tôi cũng không quản gì nữa, rót rượu vào hai bát sau đó trân trọng bỏ viên
lam dược vào, nhưng mà tôi nên bỏ vào bát nào? Tôi nghĩ hồi lâu mới bỏ
rượu vào một bát viền vàng đặt thật xa, cẩn thận cho thuốc vào bát còn
lại, lam dược gặp rượu lập tức hòa tan, chốc lát không thấy gì nữa, lúc
này có người lớn tiếng ở cửa vọng vào: “Hạng tướng quân tới.”
Tôi luống cuống rót rượu vào bát, bởi vì tôi lại nghĩ ra: “Lưu Bang nếu
vô duyên vô cớ kính rượu cho Hạng Vũ, vậy Hạng Vũ có thể hoài nghi
không? Sau đó tựa như trong phim, cuối cùng Hạng Vũ cười gian nói với
tôi, anh uống bát của chú...
Tôi ngược lại không sợ uống thuốc, cùng lắm thì nhớ tới kiếp trước tôi
là người qua đường a, còn có thể sao chứ? Vấn đề là tôi chỉ có một viên
thuốc bảo bối đó thôi, vạn nhất lãng phí thì ngay cả cái cửa này tôi
cũng không ra được. Tôi hiện tại chạy sai thời gian tới nhầm nơi, đây là hết cách, trước mắt tôi làm hết thảy đều là bảo vệ tính mạng.
Đã không có thời gian, cuối cùng tôi cắn răng đặt bát viền vàng vào đối
diện, ánh sáng ở cửa bỗng tối lại, một người cao lớn đi tới, vừa thấy
tôi đã bật cười nói: “Phái công, ngài làm sao?”
Tôi ngẩng đầu sửng sốt, âm thanh cùng khuôn mặt quen thuộc, lúc này Hạng Vũ còn không có để râu, ria mép kéo ra, đôi mắt sáng ngời lay động,
long hành hổ bộ, so với Hạng Vũ tôi gặp qua thì phấn chấn hơn rất nhiều.
Tôi vội nói: “Tôi... mới thám thính địch tình trở về.”
Hạng Vũ nhíu mày: “A, chật vật như vậy trở về, Phái Công nhất định là
thám thính được tình báo quan trọng hả?” Hạng Vũ hiện tại sắc bén, sang
sảng, không che giấu sự bá đạo cùng dã tâm của mình, đồng thời còn có vẻ mị lực vô cùng.
Tôi đột ngột bưng lên bát của anh ấy đưa qua nói: “Uống trước bát rượu
này đã rồi nói.” Liều mạng, tôi cố không nói chuyện khác, tôi cảm giác
vị ngọt trong miệng đã chỉ còn chút ít, anh ấy không uống bát rượu này
tôi chỉ có thể chơi biến mặt trước mặt anh ấy, tới lúc đó anh ấy không
coi tôi là yêu quái giết quách đi mới là lạ.
Hạng Vũ bị hành động của tôi làm sửng sốt, lập tức nói: “Ngài uống đi.”
“Tôi... có rồi.” Tôi cầm lên bát của mình cho anh ấy xem, theo đó đứng lên, thảm thì rơi xuống...
Hạng Vũ nhìn tôi nói: “Phái công chịu khổ” Tiếp nhận bát viền vàng một hơi uống cạn.
Tôi giống như thoát lực ngồi phịch xuống đất, Hạng Vũ ngạc nhiên nói:
“Phái công sao vậy? Ủa, sao mặt ngài...” Nói xong Hạng Vũ như bị búa gõ
vào đầu dừng lời, sau đó mấy giây anh ấy trừng mắt không tự chủ được
nói: “Tiểu Cường?”
Tôi vô lực cười chửi mẹ nó: “Con mịa nó, không thể tưởng được dễ dàng thế.”
Hạng Vũ ngơ ngác nhìn tôi, chẳng biết thân ở nơi nào, tôi thấy mắt anh
ấy phát sinh biến hóa, trở nên trầm tĩnh thành thục, còn có - kinh
nghiệm.
Mãi hồi lâu Hạng Vũ mới nhìn lại lều này hỏi tôi: “Chúng ta đang ở đâu?”
Câu “chúng ta” làm cho tôi thấy ấm áp hồi lâu, tôi cười nói: “Chúng ta
đã tách ra rất lâu rồi. Vấn đề hiện tại là anh đang ở đâu?”
Hạng Vũ nhìn quanh bài trí bốn phía: “Anh... vừa rồi dường như còn đang
bố trí chiến lược tác chiến cho bọn họ, chẳng lẽ anh....”
Tôi nói: “Đúng vậy, anh đã nhớ tới trước kia, đây là quân trướng của anh.”
Hạng Vũ giướng mắt nhìn tôi, bỗng nhiên hét lớn với bên ngoài: “Hắc hổ.”
Ngoài trướng một viên hắc giáp mãnh tướng vọt vào, quỳ một gối ôm quyền nói: “Có mạt tướng.”
Tôi càng hoảng sợ, đây là muốn làm gì?
Hạng Vũ nhìn anh ta, vỗ bờ vai nói: “Đi, nói cho mấy người vừa rồi đi cùng Phái công không được nói lung tung.”
Hắc Hổ cẩn thận đứng dậy lui ra, chưa từng liếc nhìn tôi ngồi ngay đó, tuyệt đối là tử trung với Hạng Vũ.
Gặp qua Hắc hổ, Hạng Vũ rốt cục không bao giờ hoài nghi gì nữa, anh ấy
ôm vai tôi kéo vào lòng: “Tiểu Cường, huynh đệ của tôi, đệ đã trở lại.”
Tôi nhảy về sau – chỗ khôi giáp của anh ấy mềm mại nhất, tôi cười he he: “Không phải em, phải nói là anh đã trở lại. Không ngại nói cho anh, Vũ
ca à, anh tìm cho em bộ quần áo.”
Hạng Vũ lập tức cười ha hả, nói to: “Người đâu, lập tức mang bộ khôi giáp tốt nhất đưa tới đây.”
Không bao lâu, ngay cả nội y áo ngoài cùng khôi giáp cũng đã mặc trên
người tôi. Đương nhiên cách mặc chính xác là Hạng Vũ tự mình chỉ đạo
hoàn thành, tôi cũng theo đó khiêm tốn thỉnh giáo. Tôi cũng không thể
lại mất mặt nữa.
Bộ khôi giáp này đại biểu thân phận không thấp, thứ này không phải thích mặc là mặc. Trên vai giáp có hai đầu ác hổ rất hoành tà rá tràng. Tôi
mặc nó đi qua lại ngắm nghía hồi lâu, mỗi một bước đi cũng lạch cạch
rung động, Tiểu Cường mặc vào thứ này cũng có chút khí chất thiết huyết.
Hạng Vũ cười nhìn tôi, nói: “Đây là khôi giáp của Hạng Trang, chú mặc rất vừa người.”
Tôi chắp tay sau lưng nghiễm nhiên gật gật đầu.
Hạng Vũ phì cười: “Chó chết, thật đúng là tự sướng quá độ.”
Tôi đi vòng quanh một vòng, khoanh tay nói: “Vũ ca, anh không hỏi gì sao?”
Hạng Vũ ngạc nhiên nói: “Đúng rồi, anh làm sao trở về?”
... Tôi đơn giản nói lại trục nhân giới cùng phải đi triều Tần giải cứu
Chính béo thì đi nhầm qua nói lại, Hạng Vũ nghe xong cau mày nghiêm túc: “Nguyên lai là thế, nguyên lai là thế, anh đã chết hai lần...anh có thể giúp gì cho chú?”
“Trước mắt anh cũng không giúp được gì, hiện tại Doanh ca cùng Kha tử
đều chết bao nhiêu năm rồi? Em trước tiên ở đây ba ngày, sau đó trở về
lấy thuốc tìm bọn họ, chỉ mong còn kịp giờ.”
Hạng Vũ ngượng ngùng: “Vậy anh nên làm gì?”
Tôi vò đầu bứt tai: “Anh trước kia làm gì thì cứ làm thế là được.”
Hạng Vũ cũng buồn rầu như tôi, bỗng lập tức nói: “À há, kỳ thật cũng
không phải do anh không làm, tiếp đó nên đánh nhau, đánh cho hắn phục,
sau đó, ha ha, sau đó nên cùng thằng nhóc Lưu Bang phân cao thấp, thằng
nhóc này cho tới giờ còn không biết chúng ta hả, lần này anh không dễ
tha cho nó đâu.”
Tôi không biết nghĩ gì, tôi chỉ nói với anh ấy muốn đi cứu Chính béo
cùng Kinh khờ, không để cho họ tàn sát lẫn nhau, cũng không có nói cho
anh ấy tôi vì sao làm vậy, cứ phát triển như vậy cho dù Hồng môn yến
Hạng Vũ không giết Lưu Bang nhưng sự tình về sau sẽ kéo dài như cũ sao?
Tôi không tin Hạng Vũ biết rõ chính mình sẽ bại tại Cai Hạ mà vẫn như cũ ngồi chờ chết, nhất là còn mất cả Ngu Cơ.
Nghĩ tới Ngu Cơ, tôi lại giật mình, cô ấy giờ còn sống chứ? Xem cách bài trí lều này hẳn là phòng ngủ của cô ấy cùng Hạng Vũ...
Tôi cẩn thận hỏi lại: “Vũ ca, việc này nói sau, hiện tại em có phải có thể gặp chị dâu Ngu Cơ không?”
Hạng Vũ nghe lời ấy đầu tiên sững sờ, tiếp đó biến sắc mặt, trong phút
chốc thân thể run rẩy như sốt rét, mắt anh ấy nhìn quanh, lúng túng:
“Sao anh không nghĩ ra nhỉ, anh... đã quen không có A Ngu, cơ hồ quên... cô ấy còn sống.”
Tôi bị lời nói cùng ánh mắt của anh ấy làm sợ nổi da gà, nói nhỏ: “Đúng vậy, chị dâu bây giờ còn sống.”
Bỗng dưng, Hạng Vũ quát lên như rít gào: “Tiểu Hoàn.”
Tiểu nha đầu xem hết hàng họ của tôi vội chạy vào, cúi đầu: “Tướng quân.”
Hạng Vũ như mất đi khí lực, tức cười: “A Ngu,... nàng.. đâu rồi?” Tôi
biết anh ấy không phải mất đi khí lực, mà là dũng khí, tựa như lúc
trước, lúc lần đầu anh ấy gặp Trương Băng, anh ấy không biết nên đối mặt Ngu Cơ thế nào.
Tiểu Hoàn nhìn thoáng qua Hạng Vũ đang thất thần, nhẹ vân vê góc áo nói: “Ngu tỷ tỷ không phải mỗi ngày đều dắt ngựa ra ngoài đi chơi sao?”
Tôi giả làm thúc thúc hòa ái nói với Tiểu Hoàn: “Tiểu muội muội, đi mời
Ngu tỷ tỷ về được không?” Tiểu Hoàn nhìn Hạng Vũ không nói gì, quay
người lại chạy đi.
Tiểu Hoàn chạy ra tôi lại dùng lời tí tởn nói đùa với Hạng Vũ: “Tiểu
Hoàn - Trương Băng nha, Vũ ca, ngươi không quên hứa hẹn với cô bé chứ,
anh nói với người ta kiếp sau muốn trả nhân tình mà.”
Mà nghe tôi nói tổng kết quan hệ của Tiểu Hoàn cùng Trương Băng: Đánh
phía nam tới một Tiểu Hoàn, trong tay cầm năm cân cá chỉ vàng, đánh
phương bắc tới một Trương Băng, trong tay xay hai cân khô mực, tinh linh Tiểu Hoàn muốn dùng cá chỉ đổi lại mực, mực trong tay Trương Băng...
ai, quá rối loạn. (có thể bỏ đoạn này vì nó lung tung thơ thẩn quá)
Đúng là chọc cười, Hạng Vũ chỉ miễn cưỡng cười, hiển nhiên vấn đề Tiểu
Hoàn bây giờ còn không có trong phạm vi lo lắng, dùng từ tâm loạn như ma tới hình dung anh ấy bây giờ quả thực là tránh nặng tìm nhẹ, nói hươu
nói vượn.
Tôi tùy tiện nhìn ra ngoài thấy Tiểu Hoàn nắm lấy dây cương, xoay người
nhảy lên một con ngựa cao to, phóng nhanh đi tìm Ngu Cơ, quá bưu hãn!
Thủ hạ của Hạng Vũ rốt cục toàn là yêu nhân hay sao?
Qua một thời gian uống hết nửa chén trà, bỗng bên ngoài có tiếng vó ngựa vang lên, tiếng chân còn không có dừng, người đã lập tức phi thân nhảy
xuống, ngay sau đó tiếng người như chuông bạc vang vào: “Hi, là ai gan
lớn thế, dám gọi ta trở về...”