Với Lưu Bang tôi chẳng biết có nên giới thiệu quá nhiều về tình hình của Tào Xung hay không, dẫu sao thì Tào Xung cuối cùng cũng đã gây hại cho triều Đại Hán do Lưu Bang dựng lên đến mức diệt vong, cũng may là Lưu Bang không phải là một kẻ có lòng hiếu kỳ quá mạnh, gã ngoại trừ biết gây hại cho giang sơn của tên mập ra thì chẳng hề quan tâm sau này giang sơn của mình bị ai gây hại, nếu kể đến địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu thì Tào Xung và Doanh mập hẳn là thân lắm cận lắm, có điều về lịch sử thì chẳng phải những kẻ mơ hồ như chúng ta có thể lý giải, một kẻ muốn nổi dậy tạo phản một kẻ khác, quá nửa không phải vì thù riêng, dựa theo cách nói của Đác-uyn, khởi đầu của nhân loại thực ra chính là một bầy khỉ con ra sức thúc đẩy phát triển, ai cũng không xảy ra chút quan hệ nào với kẻ kia, như kiểu ông cho tôi mượn nửa quả đào, tôi cho ông mượn cục gạch đập nát nó lấy hạt vậy.
Lúc tôi giới thiệu Tần Thủy Hoàng và Hạng Vũ thì chỉ là thuận miệng nói với thằng nhóc, không thể không nói tôi vẫn coi Tào Xung là một đứa nhỏ, trẻ con 9 tuổi biết ai là Tần Thủy Hoàng ai là Hạng Vũ sao? Nhưng tôi không ngờ được Tào Xung lại là một thằng nhóc kim cổ đều hay, điều này cũng khó trách, bất kể Tào Tháo là gian hùng hay kiêu hùng, gã rất là nghiêm khắc với việc giáo dục trẻ nhỏ, Tào Xung thông hiểu lịch sử chẳng có gì là lạ.
Tào Xung ngẩng đầu nhìn Hạng Vũ nói:
- Chú Bá Vương, cha cháu và đám mưu sĩ thường xuyên nói về chú đấy.
Hạng Vũ không khỏi cười nói:
- Ồ, họ nói thế nào?
Tào Xung tót từ trong ngực Lý Sư Sư xuống đất đáp:
- Họ nói chú cả đời chỉ đánh một trận liền nổi danh, ấy chính là đập nồi dìm thuyền bên bờ Chương Hà, nhưng thực ra mà nói đây chính là tối kỵ trong binh gia, không qua mưu lược hoàn toàn đánh xằng đánh bậy. Nếu lúc ấy chú thất bại thì kết quả chính là toàn quân bị diệt, ngay cả kế hoạch đằng sau cũng không có.
Chúng tôi nhìn đứa nhóc chống nạnh đĩnh đạc bàn chuyện như vậy, đều vui vẻ,
Hạng Vũ bật cười nói:
- Cha cháu nói đúng lắm.
Tào Xung quay mặt nói với Lưu Bang:
- Còn về chú Lưu Bang…
Lưu Bang cười ha hả:
- Ế, còn nói chú cơ à?
- Cha cháu nói chú Bang có mắt nhìn người, lúc yếu thế có thể dùng bất kỳ thủ đoạn nào, chính là hình mẫu của kẻ làm vua.
Lưu Bang choáng váng, lẩm bẩm:
- Đây là khen mình hay là chửi mình nhỉ?
Cuối cùng Tào Xung tổng kết:
- Cha cháu nói, năm ấy nếu chú Hạng chỉ là thủ lĩnh của một đội quân thì hành động đập thuyền dìm nồi còn xứng với hai chữ “kiêu dũng”, nhưng nếu chú hùng bá thiên hạ, làm như vậy chính là khinh xuất. Cho nên, kẻ làm tướng thì phải học Hạng Vũ, kẻ làm vua thì phải học Lưu Bang.
Hạng Vũ và Lưu Bang liếc nhìn lẫn nhau, đều ngầm gật đầu, Tần Thủy Hoàng nghe nó thông hiểu chuyện Lưu Bang Hạng Vũ thì đã suýt hôn mê. Kéo Lưu Bang hỏi:
- Năm đó các chú là thế nào, đánh trận với ai thế?
Chúng tôi cùng chuyển đề tài, Hạng Vũ và Lưu Bang bây giờ đã rất có hứng thú với Tào Tháo này, cùng hỏi:
- Cha cháu còn nói gì nữa?
Tào Xung trèo lên ghế nói:
- Cha nói nhiều lắm nhưng đa phần cháu đều không đồng ý.
Chúng tôi đều choáng váng, đồng thanh hỏi:
- Hắn nói với cháu thế nào?
- Cha nói nhân sĩ có tài trong thiên hạ rất nhiều, kẻ cho ta dùng thì ban hậu lộc giữ lại, không cho ta, giết!
Tôi hỏi:
- Có ý gì?
Lý Sư Sư nói:
- Ý chính là đi theo giúp đỡ đều là bằng hữu. Không theo giúp thì phải nghĩ cách khiến hắn có chết cũng không thể để hắn giúp đỡ người khác.
Lúc này Bánh Bao ở lầu bên nói:
- Ông Tào này sao có thể dạy trẻ nhỏ như thế chứ? - Hiển nhiên nàng đã nghe được loáng thoáng đại khái.
Tào Xung cười tít mắt nói:
- Cho nên cháu không đồng ý ông nói. Chịu giúp chúng ta đương nhiên là bạn của chúng ta, nhưng không chịu giúp ta thì chúng ta cũng phải làm rõ hắn vì sao không chịu giúp chúng ta, nếu người ta nói đúng, cũng có tác dụng nhắc nhở chúng ta mà.
Hạng Vũ thấp giọng than:
- Thằng bé này nhân từ nhanh trí, đây mới là phong phạm của bậc đế vương chứ. -Sau đó gã cùng Lưu Bang và Chính béo hổ thẹn khá lâu.
Tôi nhỏ giọng hỏi Lý Sư Sư:
- Tào Tháo có con trai ngoan như vậy, vì sao còn phải cảm thán “sinh con như Tôn Trọng Mưu” (Tôn Quyền) chứ?
Lý Sư Sư chép miệng cười:
- Bây giờ xem ra điều này quá nửa chẳng phải câu nói hay.
Tôi gật đầu tỏ rõ vẻ đồng ý. Vốn dĩ tôi một mực buồn phiền vì sao Tào Tháo lại đột nhiên buột ra một câu nói khó hiểu như vậy. Bây giờ nghĩ lại, gã đánh với Tôn Quyền rất lâu, chút tiện nghi cũng chẳng chiếm được nên tức giận. Vì thế mắng Tôn Quyền: “Ngươi là con trai ta!”
Tôi bảo Lý Sư Sư dẫn Tào Xung đi xem qua phòng ốc, làm quen với các đồ dùng, khả năng là do thiên tính sai sử, thằng nhóc thoáng cái liền mê mẩn máy chơi game, tôi nghiêm mặt nói với nó:
- Sau này mỗi ngày chỉ cho chơi nhiều nhất là nửa giờ, biết chưa?
Tuy chỉ cách nhau hơn ngàn năm, nhưng tôi xem như lão Tào gửi gắm con trai cho tôi, tôi phải tận hết trách nhiệm, không thể để cho thằng nhóc hư hỏng được, tôi quyết định chờ cu Xung có thể làm quen với chữ giản thể, sau đó cho nó xem mấy loại như “quản lý xí nghiệp” “văn hóa hiện đại”… vv…. Bây giờ binh pháp Tôn Tử chẳng phải đều có thể sửa thành văn hóa xí nghiệp sao, có bộ lý luận của lão Tào làm tư tưởng, cộng thêm trí tuệ của cu Xung, trước thế kỷ 22 lọt vào bảng xếp hạng Forbes chẳng khác nào chơi đùa.
Lúc ăn cơm tôi nhắc đến lịch học chính thức trong trường học cho Tiểu Xung, Bánh Bao nói:
- Vấn đề về hộ khẩu của Tiểu Xung giải quyết thế nào rồi?
Một câu hỏi làm tôi sững sờ, bây giờ không có hộ khẩu chẳng những không được đi học, mà sau này còn phải làm sao? Làm giả rõ ràng là không được, nó còn phải đi con đường rất dài nữa.
Hạng Vũ nói:
- Đến trường làm gì chứ, cứ học công phu, tập khí khái ngước xuống thiên hạ, bình thường đâu có thể học được từ trường học - nhất là trường học hiện tại?
Lý Sư Sư cười nói:
- Vậy anh Hạng thu Tiểu Tượng làm học trò đi.
Hạng Vũ nói:
- Có thể.
Tôi vội vàng nói:
- Em gái, em còn phải nắm được văn hóa chứ. - Chỉ đi theo Hạng Vũ học tập, hơn mười tuổi liền giết người thì chịu thế nào nổi, chờ Tào Xung đến tuổi phá phách, còn chẳng phải diệt hết những nam sinh cướp đối tượng của nó?
Lưu Bang nói:
- Chờ rảnh thì đi theo anh và Thiên Phượng ra ngoài buôn bán, mở mang chút khổ cực trong dân gian, sau này cũng có chỗ tốt. - Kinh khờ dùng đũa cắm vào trong bát cơm nói:
- Công phu của tôi không tốt, chờ tôi tìm người dạy nó kiếm pháp. - Tôi biết gã nói chính là Triệu mặt trắng, thân thủ của Triệu mặt trắng tôi cũng từng thấy qua, dạy cho trẻ nhỏ quả thật hữu dụng, bởi vì Tiểu Xung nhà chúng ta có thể trở thành tỷ phú thế giới, sau này biết đâu bị người đánh hay bắt cóc gì đó, con nhà giàu bây giờ chẳng phải đã học thuật phòng thân từ nhỏ đó ư?
Lúc này bốn người trong số năm cao thủ đứng đầu đã đồng ý dốc túi truyền thụ bản lĩnh của mình, chúng tôi đồng loạt nhìn Tần Thủy Hoàng, chờ thái độ của gã, Tần Thủy Hoàng dùng bàn tay mập sờ đầu Tào Xung, cười hô hố nói:
- Lát nữa chú sẽ dạy con 30 cách tra tấn người.
Tào Xung vui vẻ nói:
- Hay quá hay quá.
Chúng tôi: “…”
- ……
Ăn cơm xong chúng tôi thông qua máy bàn đón một cuộc điện thoại, nghe giọng nói thì người nọ áng chừng ngoài 40, hắn tự xưng là bạn của Lý Hà, mong được gặp mặt với tôi, hắn ở ngay dưới tầng nhà tôi.
Tôi biết thực ra là Quốc An cục có việc tìm tôi, tôi kẹp theo điếu thuốc hút dở đi xuống tầng, vừa thấy trước mặt đỗ một chiếc xe Hồng Kỳ cổ lỗ, tôi đi tới mở cửa xe ngó vào bên trong, thấy trong buồng lái là một người trung niên mập mạp, đầu hơi hói, vẻ mặt ôn hòa, giống một cục trưởng cục thuế thị trấn nào đó.
Người trung niên cười tít mắt nói:
- Cường, còn nhận ra anh không?
- Hả? - Nghe ý gã thì chúng tôi hình như rất quen thuộc vậy, nhưng tôi quả thật là lần đầu tiên nhìn thấy gã.
Người trung niên ra hiệu cho tôi vào ngồi, gã nói:
- Anh nhắc nhở chú tí, khoảng thời gian trước chú xách theo một tấm biển viết “Hảo hán Lương Sơn” đón người ở nhà ga, anh đứng ở ngay cạnh chú, sau đó chúng ta còn tán gẫu vài câu… - Lúc này tôi đã nhớ ra rồi.
Tôi vốn muốn nhịn xuống, nhưng cuối cùng vẫn hô lên:
- Mợ, Quốc An cục bọn anh đều xuất quỷ nhập thần như thế à, bắt đầu theo dõi tôi từ lúc nào?
Người trung niên vội xua tay:
- Không không, lần đó anh thật sự là đi đón vợ mới ngẫu nhiên gặp được chú, sau đó trong võ lâm đại hội cấp trên phái tới một nhiệm vụ, bảo anh chuẩn bị tiếp nhận xây dựng một ngôi trường học, anh vừa nhìn hồ sơ… hề hề, người quen cũ, không chỉ là chú, còn có không ít người trong “Lương Sơn Club” của các chú đều có, khiến anh ngạc nhiên là, họ không chỉ là người giống, mà ngay cả công phu cũng giống. Cứ nói đến Đổng Bình kia đi, qua phán đoán của bọn anh, nắm đấm tay trái phải của anh ta cũng không đồng đều với tuyển thủ bình thường.
Gã có thể nêu ra cái tên Đổng Bình cũng chẳng kỳ lạ, lúc tôi đón được đám hảo hán sau đó tự giới thiệu thì hai người chúng tôi đều cùng ở đó, chỉ có điều gã cho đó chỉ là một cuộc chơi mà thôi, nhưng tố chất gã được huấn luyện ra từ Quốc An cục vẫn nổi lên tác dụng, hễ người gã từng nhìn thấy, lời gã từng nghe thấy đều ghi tạc vào trong đầu, tôi đoán chứa trong đầu gã ít nhất phải 100g trở lên.
Tôi đang không biết nên nói gì thì người trung niên duỗi tay với tôi, rất long trọng nói:
- Anh họ Phí, quen nhất vẫn là xử lý vấn đề ngoại giao, bởi vì luôn nói “thank you”, cho nên có danh hiệu là Tam Khẩu (1), sau này chú cứ gọi anh lão Phí là được. Còn nữa, câu lạc bộ của các chú thật sự cho bọn anh một niềm vui mừng.
Tôi ngỡ ngàng bắt tay với gã nói:
- Tìm tôi có chuyện gì?
- Là thế này, công việc cụ thể về chuyện xây dựng Dục Tài sau này do anh liên hệ với chú.
Tôi vẫn rất hồ đồ hỏi:
- Anh rốt cuộc có thân phận gì?
Phí Tam Khẩu cười hềnh hệch nói:
- Thân phận công khai của anh bây giờ là nhân viên kế toán của một đơn vị, cũng phụ trách một vài nhiệm vụ chi nhánh bên trên phái xuống, chú phải biết, Quốc An cục thực ra bao gồm cả hai phương diện “an toàn” và “lợi ích”, anh chủ yếu xử lý cái thứ hai, cho nên tiếp xúc với anh chú hoàn toàn không có áp lực, nói trắng ra anh chính là nhét tiền vào tay chú, ha ha.
Tôi hơi hiêu hiểu nói:
- Họ chủ yếu là phụ trách công tác kẻ thù nhân dân, anh phụ trách xử lý mâu thuẫn nội bộ nhân dân?