Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Chương 127: Q.3 - Chương 127: Sự kiện nhà vệ sinh.




Trong lúc ồn ào vui vẻ, tôi chợt nhớ tết năm ngoái, tôi cùng đám khách cùng ăn Tết, vui biết bao, không biết ai cũng nghĩ như tôi, than thở:

- Giá có đám nhóc Nhạc gia quân và hội Kinh khờ cùng uống rượu thì vui...

Tôi sực nhớ, móc điện thoại ra gọi cho Kim Thiếu Viêm, mấy hôm nay bận việc đám hảo hán và Phương Tịch lu bu, quên béng mất, cũng không thấy nó gọi điện thoại, nếu không có gì đột xuất chắc thằng bé còn đang có cưa với mama. Điện thoại tiếp, nghe bíp một cái, giọng thằng bé vang lên: " Anh Cường, sau đây anh nghe là tin nhắn thoại, em đã tìm được Sư Sư và khôi phục trí nhớ cho cô ấy..."

Tôi khấp khởi mừng,lại nghe nó nói tiếp: "... Nhưng xin anh thứ lỗi cho em, em quyết định rồi, ở lại đây không về nữa,ít nhất là tạm thời chưa muốn về. Em và Sư Sư đã tìm được một chỗ, cũng khá yên tĩnh và đẹp, bọn em sẽ sống bình yên bên nhau.Em rất hạnh phúc, cảm ơn anh và mọi người vì tất cả những điều đã làm giúp em. Còn ở nhà em, anh cũng biết bà nội em không phải người bình thường, trước khi em đi cụ đã đoán ra rồi, sau khi biết rõ đầu đuôi chắc cũng sẽ hiểu. Tất nhiên là nếu em nhớ mấy người quá sẽ tìm cách liên lạc, em biết đường lên Lương Sơn mà..."

Tôi nhảy bật lên, ngoác mồm ra chửi:

- Thằng khỉ gió, mày chơi anh hả?

Mấy người ngồi bên tôi đều lẩn ra xa, lẩm bẩm: " Chập rồi"

Tin nhắn im lặng một lúc, dường như còn chưa hết, quả nhiên lát sau nghe tiếng giọng nữ: "... Anh họ..." đoạn sau có vẻ Sư Sư khá là nghẹn ngào, lắp bắp mãi không thành câu rồi cúp máy. Tôi giơ điện thoại một lúc, cuối cùng không nỡ đập, đành quanh quẩn đi lại, miệng lầm bầm:" Thằng cờ hó chết tiệt, thằng khỉ mắc toi..."

Khi đem Kim Thiếu Viêm đi tìm Lý Sư Sư tôi đã dặn đi dặn lại phải duy trì liên hệ, nhưng có lẽ chính vì thế nên nó mới trốn tránh tôi, chắc nó sợ vụ Thiên đạo và trục thời gian ngăn cản hai đứa ở bên nhau , thế là hai đứa dẫn nhau trốn mất tăm.

Đúng là kiểu hành xử của công tử nhà giàu,ích kỷ, trẻ con hết chỗ nói , quá sức ngây thơ, có muốn giận cũng không giận nổi. Lát sau tôi khóc dở mếu dở, thằng ngu đấy không nhớ là tôi không hề nói hai đứa không được ở bên nhau, có điều làm lén lút thôi, đừng có ầm ĩ lên. Chài, chẳng biết Tống Huy Tông sẽ ra sao nữa, có giông lão Ngô Tam Quế lên cơn sốt sồn sột không, hay là không có Sư Sư lại thông minh ra, làm vua cho tử tế không biết chừng. Mà dù có thế thì tôi cũng không định đưa Sư Sư về cho Huy Tông, tôi chỉ muốn nếu thật đến nước đó thì con bé ở cạnh tôi đưa ra vài ý kiến gì đó, xem ra thằng khỉ đó còn chưa hiểu tôi, cái mặt tôi giống loại chuyên bán nước phản bội lăm sao? Bao giờ gặp phải cho nó một trận củ đậu no ne mới được.

Sau một đêm vui tới bến, cũng đến lúc chia tay, tôi quẳng máy tăng cường sóng lại Lương Sơn, với công suất của cái máy đó, sau này tôi có đến Tùy Đường hay Tam Quốc cũng còn dùng được. Tôi bảo đám kẻ cướp đó lưu lại 2,3 bộ điện thoại dự trữ, lão Vương tuy là thợ mộc nhưng cái quái gì cũng biết, chậm vài ngày chắc máy bàn cũng lắp ở Tụ Nghĩa Thính rồi.

Lúc bọn tôi xuống núi là tiễn nhau thành từng cặp, ví như Phương Tịch tiễn lão Vương, Võ Tòng tiễn hai vợ chồng Phương Trấn Giang, tôi phải cẩn thận kiểm tra một lượt rồi mới lên xe,số người thì không có gì mà kiểm tra nói chung là 9 mống, sợ là sợ các bố đánh tráo lẫn nhau, đi thể nghiệm cuộc sống mới thì bỏ mẹ, với tính cách của các bố ấy nguy cơ không phải là nhỏ.

Khi xe bắt đầu chạy, tôi thấy hai vợ chồng Vương Anh ôm nhau hôn hít, còn vợ chồng Hoa Vinh thì vẫy Nhiễm Đông Dạ rối rít, Lệ Thiên Nhuận đứng với 4 bà vợ, tôi để ý thấy 1 cô có hai cái răng khểnh hết sức dễ thương, Phương Kiệt thì cao to đẹp trai, một cô bé dễ thương xinh xắn nhìn hắn đắm đuối, chắc là cô cháu gái của vợ lão Vương. Bởi vì xe quá tải nên Đông Viện ngồi trên đùi Phương Trấn Giang, hai người chắc đã ấy ấy rồi, còn đêm qua tiến hành hay từ trước thì.. kệ người ta, hỏi làm giề?

Tôi vừa lái xe vừa thở dài:

- Mấy người nói xem, chuyến này đi làm thành bao nhiêu đôi?

Phương Trấn Giang cười hì hì:

-Xem có ai thích hợp ghép cho anh tôi cái, đằng nào người bên mình qua đây cũng không cần hộ chiếu, visa gì sất, ông anh tôi tốt thế mà...

Tôi lườm hắn một cái:

- Bây giờ không phải là lúc chia bè kéo cánh nhá, cả nước còn mấy chục triệu thằng độc thân chưa giải quyết đây, cái việc nguồn tài nguyên gái đẹp bị thất thoát sang các nước tư bản với việc có những thằng ăn tham chiếm nhiều còn chưa nói, ông lại còn đinh chơi môi giới hôn nhân xuyên thời đại nữa hả?

Phương Trấn Giang bĩu môi:

- Ông đừng nhìn vấn đề phiến diện thế chứ, Kim Thiếu Viêm mắc kẹt ở đây thì sao, nó mà ở lại bên kia tàn hại biết bao nhiêu cô thì tính sao?

Đông Viện cười:

- Trong lịch sử, người đẹp độc thân cũng không ít mà, anh thấy chị Mộc Lan với anh cả có đẹp đôi không?

Bảo Kim lớn tiếng:

- Không chơi kỳ thị vùng miền nha, ai bảo người Tống ít tiền hơn người Bắc Ngụy hả?

Hắn nhìn quanh và sực nhận ra, trên xe còn mỗi mình chưa lấy vợ, chép chép môi nói:

- Theo mấy người thì phụ nữ thời nào hiền dịu, xinh đẹp nhất, tôi không tranh suất của anh em FA thế kỷ 21 nữa?

Lão Vương cười:

- Theo anh thì phụ nữ những năm 50-60 là tuyệt nhất, hiền dịu, đảm đang, rất truyền thống.

Bảo Kim mặt dài ngoằng:

- Con lạy bố, các cô các mẹ chạy đầy đường, con là dân 7x bố ơi.

Vương Dần cười khì khì:

- Thế thì ông kiếm một em 9x, cái loại ngực to óc trái nho, chuyên viết bằng chữ sao Hỏa, làm bài văn còn huyền ảo hơn Dịch Cân Kinh của Đạt ma ấy.

Bảo Kim rống lên:

- Đừng có sỉ nhục tui.

Bàng Vạn Xuân cẩn thận hỏi nhỏ:

- Chú Kim à, anh hỏi khí không phải, chú làm sư lâu thế, lấy vợ không thấy ngại à?

Tôi cười:

- Tâm lý không phải vấn đề, sinh lý mới đáng lo.

Vương Dần cười hị hị:

- Không lo, không lo, mấy vị sư thầy đều là người hoành tráng cả, ti vi bảo thế...

Càng nói càng linh tinh....

Đưa cả đám về trường xong, tôi mệt lả cả đầu ốc lẫn thân thể, lái xe về đến nhà, lại thấy hai lão thần côn đang bắc ghế ngồi trước cửa lim dim sưởi nắng,thấy tôi về, Hà Thiên Đậu vừa giơ tay định nói gì, tôi phẩy tay chặn lại:

- Mệt lắm rồi, không nói năng gì ráo, trời có sập cũng chờ tui ngủ dậy đã.

Hà Thiên Đậu ấp úng:

- Nhưng mà....

Tôi gằn giọng:

- Không có nhưng nhị gì ráo, có để con nhà người ta sống không, muốn ngủ một giấc cũng không được à?

Sáu Lưu cười hì hì kéo hà Thiên Đậu lại, nói:

- Kệ nó.

Tôi trừng mắt nhìn Hà Thiên Đậu nói:

- Ong sao không học Sáu Lưu mà sống cho tử tế?

Tôi vừa đi mấy bước thì nghe Sáu Lưu thì thọt với Hà Thiên Đậu:" Nói với nó làm gì.... để cho Bánh bao....nhìn thấy đũng quần nó....xui xẻo cho chết"

Tôi nhìn xuống, quả nhiên khóa quần chưa kéo, toàn do vụ cưỡi ngựa bụp nhau với Thạch bảo gây họa cả, tôi quay lại gầm gừ:

- Sáu Lưu, chơi đểu anh em hả?

Sau Lưu cười hềnh hệch:

- Chú có cho bọn anh nói đâu?

Hà Thiên Đậu nghiêm túc thở dài:

- Chắc anh phải học tập Sáu Lưu thật.

Tôi cười nịnh nọt:

- Cụ là Gentleman, sao lại đi so sánh với cái loại bán hàng rong làm gì.

Sáu Lưu hậm hực:

- Gentleman là cái khỉ gì, toàn lũ ngu, nhìn Hạng Vũ đi, có đánh lại Lưu bang đâu.

Hà Thiên Đậu cười đểu:

- Thảo nào tôi toàn thua ông.

Sáu Lưu:

- Hai đứa bọn mình đều thua chú Cường.....

Tôi hạ giọng hỏi:

- Hạng Vũ sắp đến Hồng Môn rồi nhỉ?

- Còn một thời gian nữa.

Đã nói thì hỏi luôn một thể:

- Em mà lôi đám đó về đây có được không?

Sáu Lưu lắc nguầy nguậy:

- Không không là không, lôi về là chết cả nút, nhưng anh hiểu ý chú, muốn gặp nhau tụ hội thì ở chỗ tụi nó cũng được, nhưng những ai còn nhiệm vụ trên đồng hồ thì cấm đi lung tung.

Tôi thở dài, biết đến ngày nào mới tụ tập được, hội 5 người thì Hạng Vũ, Lưu bang còn nhiệm vụ, Kim Thiếu Viêm đem Lý Sư Sư trốn đi xó xỉnh nào trời biết, tôi phẩy tay, ỉu xìu đi vào nhà, thấy Bánh bao đang đọc tạp chí dưỡng thai, không nói không rằng lăn quay ra, ôm nàng ngủ khò khò.

Tôi thật sự rất mệt, nhất là cái vụ gặp gặp chia chia này chán quá đi, nói thật là tôi bị Bánh Bao ảnh hưởng, thích đông vui, muốn mọi người tụ họp uống rượu chém gió, nhưng đời không như mơ, tụi tôi y chang mấy con chuột bị ngăn bởi ván gỗ, ngửi thấy nhau mà chẳng thấy nhau.

Sau vụ Phương Tịch, tôi toại nguyện được nghỉ ngơi một thời gian, thỉnh thoảng nhận được điện thoại của bọn kẻ cướp đó, bọn hắn tụ tập ở ổ phỉ, sướng như chó ghẻ tắm sông giữa mùa hè. Nghe đám đó nói nước Kim bắt đầu đánh Tống, tôi hơi lo, gọi điện cho Kim Thiếu Viêm mấy lần không được, còn thái hậu nhà họ Kim thì bình chân như vại, làm như thằng cháu chỉ đi du lịch kết hôn ở nước ngoài.

Tôi cũng muốn lái xe chạy loanh quanh trục thời gian, nhưng quái thay, không có nhiệm vụ thì không tài nào chạy đến tốc độ siêu ánh sáng được.

Cứ thế được 2 tháng, lại có khách hàng ra đi, đầu tiên là Tần Cối, lão khốn kiếp ấy đi một cách rất là đau thương, bọn tôi quên béng cả sự tồn tại của hắn, phải đến hôm sau Nhạc Phi gọi điện mới biết, ài, khi ra đi chỉ có kẻ thù kiếp trước bị mình làm hại tiễn đưa, không biết Tần Cối nghĩ gì, theo Nhạc Phi thì thái độ công tác của hắn cũng tử tế, giúp ủy ban kiểm tra lôi ra khá nhiều tham quan.

Tiếp đến là Tô Vũ, Tô hầu gia, đám khách của tôi biết vụ trục thời gian nên tiễn đưa khá nhẹ nhàng, cơ bản là mỗi lần đều liên hoan ầm ỹ tiễn bạn về nhà. Riêng Tô Vũ thì khác, về một cái là sống đời Robinson Cruso 19 năm, tôi nắm tay Tô Vũ hứa là ngay lập tức sẽ gửi thịt cho lão, nhưng lão mặc kệ, kiên quyết chơi trò sinh tồn cực hạn đến cùng.

Tiếp đến là các nhà nghệ thuật và các vị thần y, chữ của đám Vương Hy Chi tôi đều giấu nhẹm, trừ một phần cho cụ Cổ và ba Phí cho con gái hắn tập viết thì tôi kiên quyết giấu tiệt. Việc nghiên cứu chống ung thư của Biển Thước, Hoa Đà cũng tiển triển đến giai đoạn tế bào, trước khi đi, các cụ trinh trọng giao lại tài liệu cho tôi, một phần là để sau này tôi có qua chơi thì đem cho các cụ nghiên cứu tiếp, phần khác la để nếu có danh y khác như Lý Thời Trân, Trương Trọng cảnh có đến thì biết đường nghiên cứu. Du bá Nha vô cùng náo nức gặp lại Chung tử Kỳ, đem bệnh trạng của Chung Tử Kỳ hỏi han các vị thần y được biết lão này chết vì... cảm lạnh.

Những người khác không cần nói nhiều, chỉ có Trương Trạch Đoan là nhức đầu, từ lúc phát hiện bút than, lão có thói quen vẽ cơ thể người khắp các nhà vệ sinh, chớ hiểu nhầm, hoàn toàn mang tính luyện tâp nghệ thuật, cái vụ vẽ người này Phương Đông không như phương Tây, tệ là ở chỗ lũ học sinh đểu cáng vẽ thêm vào đó đủ các bộ phận còn thiếu tạo thành một nền văn hóa nhà vệ sinh rất chi là tục tĩu, tôi phải phái Mao Toại đi điều tra, nhanh chóng xác định thủ phạm. Nhức đầu là ở chỗ mấy hình vẽ đó, xóa đi thì không nỡ, tôi còn muốn làm đơn xin di tích văn hóa nữa, nhưng để thế thì... tởm quá, thôi đành gỡ hết cửa xuống cất vào kho, vụ đó gọi là sự kiện nhà vệ sinh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.