Tôi lúc đầu còn không hiểu được ý của bà lão, sau đó mới hiểu ra bà ấy nói tôi lái xe vào nhà, đừng để đó cản đường.
Cửa lớn thực đúng lúc mở ra, tôi lại chui vào xe lái vào sân, tầm nhìn mở mang, tôi thấy bãi cỏ cùng phòng nghỉ như dành những nhân vật nổi tiếng trong phim cung đình, phía xa xa thậm chí còn có cả chuồng ngựa. Kiến trúc kiểu bậc thang to lớn đều dùng đá cẩm thạch xây lên, tôi phỏng chừng chỉ là một viên cũng đắt hơn cái xe của tôi.
Tôi xuống xe, bà lão thu dọn dụng cụ chăm sóc hoa, lại chỉ tay về một phía: “Qua đó ngồi đi.”
Lúc này tôi mới phát hiện ở bên cạnh bồn hoa có một cái chòi hóng mát bằng tre đan và gỗ đào, bên trong có đồ uống trà, mấy gốc cây làm thành ghế. Càng khiến tôi kinh ngạc là: Đi tới gần tôi mới thấy bồn hoa căn bản không trồng cây quý gì, đơn giản chỉ là mấy quả cà, cà chua, cùng khoai lang.
Tôi không khỏi thở dài: “Vườn rau rất tốt à.”
Bà lão lắc đầu, giống như chẳng hài lòng bao giờ: “Đúng là nhìn thì đẹp, nhưng mấy thứ đồ ăn này, dùng phân người bón, lại thêm phân hóa học, trồng lên không có mùi vị gì.”
Tôi vừa đi tới chòi hóng mát vừa hỏi: “Quý nhân ở nơi này sao có thể cho bà dùng phân người bón cây?”
Bà lão vẫn khó gần như trước: “Có quý hơn nữa, thì khi còn bé không ăn cơm nông gia lớn lên chắc?”
Tôi cười ha ha, ngồi lên một gốc cây, bà lão bỏ bình tưới cùng mũ rồi ngồi xuống cùng tôi. Lúc này tôi mới nhìn rõ bà ấy. Đây là một bà lão tùy ý có thể bắt gặp ở mọi vùng nông thôn, tóc trắng còn pha chút tóc đen. Mặc một bộ đồ hoa rộng thùng thình, làn da lộ ra màu nâu đỏ khỏe mạnh, khó mà đoán tuổi tác, nhưng nhìn vào nếp nhăn cùng đồi mồi có lẽ khoảng bảy tám mươi tuổi. Nnhưng theo cử chỉ cùng dáng đi xem ra nhiều nhất mới hơn 60 tuổi. Điều hiếm thấy là mắt bà lão rất sáng, hơn nữa trên người bà, còn có vẻ thuần phác cùng nét yêu lao động của người già, mặc dù bà vẫn không nói chuyện nhẹ nhàng, nhưng luôn khiến người nghe cảm thấy thân thiết, như là tổ mẫu ở nông thôn bị con cháu quên mất đang ôm oán khi con cháu tới thăm.
Tôi bỗng nhớ tới một chuyện, cẩn thận hỏi: “Bà à. Bà kêu cháu vào đây, chủ nhà sẽ không trách bà chứ, vì cháu mà bà bỏ việc.”
Bà lão chẳng chút quan tâm: “Không sao, cũng chỉ có mình bà.”
Tôi nghĩ mình không nói rõ, mấy người dắt chó lại không biết đi đâu rồi, cửa lớn rõ ràng có người. Bất quá bà đã nói thế, đại khái chủ nhà không thường ở nhà. Tôi cũng thả lỏng người ngồi trên gốc cây, móc thuốc châm một điếu. Bà lão mau lẹ lấy bao thuốc, rút một điếu, lại cầm lấy hộp diêm, quẹt một que. Duỗi lửa về phía tôi. Tôi vội nói: “Mời bà, cháu tự châm.”
Bà lão đang ngậm thuốc không nói chuyện, chỉ dứ dứ tay ra ý cho tôi. Tôi đành cúi xuống hút thuốc. Bà lão cũng châm lửa, rồi dập diêm đi. Thuần thục phả ra một ngụm khói.
Tôi cười nói: “Cháu nhìn không ra, rất chuyên nghiệp.”
Bà lão lại hút mấy hơi, duỗi tay cầm lấy ấm trà. Tôi vội cầm lấy, trước tiên rót cho bà, sau rót cho mình một ly. Uống một hớp, thật thơm. Bà gật đầu tỏ vẻ cảm ơn, cầm chén nhấp một ngụm rồi buông xuống nói: “Họ nói với bà, thích hút phải hút thuốc lá đầu lọc, thuốc lá đầu lọc có gì chứ? Quá nhẹ.” Bà lại chỉ biệt thự: “Còn có cái nhà này, gọi là cái gì nhỉ - phong cách ba lạc khắc (phong cách barokko)? Nào có thoải mái như nhà ngói ở nông thôn bà ở?”
Tôi cười nói: “Cháu nghĩ thấy chủ nhà này rất tốt, còn cho bà trồng rau nữa.”
Bà lão xua tay: “Bọn nó cũng không đồng ý, nhưng bà cứ muốn trồng.”
Tôi thầm nghĩ, bà lão đủ cứng, đại khái giống như nhũ mẫu từ nhỏ trong phim ý, có chút công cao lấn chủ, nếu không bằng thể diện của bà sao có thể cho một người ngoài như tôi vào đây?
Tôi hỏi: “Chủ nhà họ gì ạ?”
Bà lão liếc nhìn tôi: “Họ Kim.”
“Họ Kim?” Họ Kim lại giàu có - tôi đổ mồ hôi hột, hỏi: “Chẳng lẽ là nhà của Kim Thiếu Viêm?”
Bà lão nói: “Chẳng phải thế sao, cháu biết đứa cháu của bà hả?”
“Biết.. biết...” Đây rõ ràng là nhà của Kim Thiếu Viêm, tôi cười khổ, nên gọi là duyên phận hay oan gia ngõ hẹp hả? Nhưng, càng làm tôi giật mình là “cháu”, theo lý luận, có cháu phải có bà, vậy bà lão nông thôn này là ai không nói cũng biết. Tôi bỗng nhớ tới Kim Thiếu Viêm nói qua về bà của nó, nói bà của nó ăn rau do mình trồng, dù ở biệt thự, vẫn gọi Toilet là nhà xí, tính tình lại không dễ gần... đều là Kim 2 nói cho tôi biết, tôi nhớ rõ coi như là Kim 2 nói tới bà nội nó đều mặt mỉm cười, lộ rõ sự thân mật cùng kính trọng.
Chẳng trách bà lão dám nói một câu cho tôi vào là vào, chẳng trách vẫn thấy bà mặc dù thân thiết nhưng vẫn có vẻ uy nghi, ra là lão thái hậu của Kim gia.
Kim lão thái nghe tôi nói biết Kim Thiếu Viêm, thuận miệng hỏi: “Cháu tên gì?”
“Cháu..là... Cường.”
Vốn nghĩ Kim lão thái vị tất biết tôi, ai ngờ bà đang cầm chén trà nhấp môi lại dừng lại, rất nghiêm túc hỏi: “Là thằng khốn nạn phang vỡ đầu cháu ta hôm đại thọ 80 tuổi của ta đúng không?”
Tôi vội đứng đậy, chậm rãi lùi về phái xe: “À à à...cháu đi đây.” Kim lão thái vỗ bàn, hai tên dắt chó chẳng biết từ đâu lại lao ra, giương mắt nhìn tôi trừng trừng, tôi phỏng chừng thái hậu chỉ cần lên tiếng, hai tên nô tài này còn lao lên nhanh hơn cả chó.
Kim lão thái chỉa vào tôi, ra mệnh lệnh rất ngắn gọn: “Ngồi.”
Tôi ngoan ngoãn ngồi xuống, lại nhìn xung quanh, xem có lối nào thoát không.
“Cậu vì sao đánh nó? Làm cho việc vui của bà bà ta lại loạn lên.”
Kim lão thái bại lộ diện mạo hung mãnh vốn có của thái hậu, tôi đành chơi bài lưu manh lợn chết không sợ nước sôi: “Bởi vì cháu nội bà đắc tội cháu.” Thầm nghĩ, mình mà không cho nó một gạch, chỉ sợ không chỉ loạn lên như thế.”
Không ngờ Kim lão thái bỗng thở dài nói: “Cháu ta ta biết, không hiểu đối nhân xử thế, giống như nó sớm muộn sẽ bị hại, gục trong tay cậu, cũng xem như cho nó một bài học. Kỳ thật ý của ta là sau này hai đứa làm bạn, nhưng là thằng nhóc đó cháu cũng biết, nhỏ nhặt, không dung được người, hơn nữa cha mẹ nó càng già lại càng không hiểu chuyện, chỉ toàn bao che khuyết điểm, hai đứa lại không thành anh em tốt của nhau được. Ta thấy cháu cũng không giống như bọn nó nói, mặc dù nói chuyện không quá khuôn phép, nhưng cũng không phải người xấu.”
Tôi phỏng chừng thái hậu chắc không thả chó cắn tôi, tôi ngồi thẳng dậy: “Đúng vậy, chỉ bà hiểu cháu - bọn họ khẳng định đồng thanh nói cháu là lưu manh.”
Kim lão thái hút thuốc, vui cười hớn hở: “Nhiều năm không ai gọi mình là bà, cháu lúc đầu không biết bà, lại nghĩ là là “hạ nhân”, vậy cũng không quá xấu.”
Từ “không phải người xấu” đến “không quá xấu”, tôi sao thấy lời nói như có vẻ hoàn lương ấy nhỉ?
Kim lão thái nhả khói nói: “Bà gọi cháu là cháu, cháu không có ý kiến gì chứ?”
“...Dạ, không sao, bà cứ gọi.”
Kim lão thái tiếp tục nói: “Từ khi cháu đập thằng Viêm, bà biết nó hận cháu, nhưng bà, bà lại nói ...” bà lão ho khụ khụ: “Bà nói nó nếu dám làm khó cháu, bà không tha cho nó.”
Tôi hiểu được vì sao sau khi Kim 1 tỉnh lại lại không tìm tôi gây sự rồi, nguyên lai là sau lưng có thái hậu chống lưng “Tiểu Cường Tử”.
Tôi hỏi: “Ngày trường cháu khai trương, tấm biển cũng là bà tặng à?” Kim lão thái gật đầu.
“Vì sao bà lại giúp cháu?”
Kim lão thái bỏ tàn thuốc vào gạt tàn, dập thuốc, suy nghĩ một lúc lâu mới nói: “Có chút không biết bà có nên nói với cháu không, nói ra sợ làm cháu sợ, hoặc là nghe xong kêu bà bệnh thần kinh.”
Tôi cười ha hả: “Bà nói đi, bây giờ thật sự không có gì làm cháu sợ hết.”
Kim lão thái dừng một lúc, thản nhiên nói: “Bà nói, cháu tốt nhất nghe cho kỹ rồi quên đi, sở dĩ bà nói với cháu, là không muốn khiến cháu cho rằng nhà họ Kim ân đoạn nghĩa tuyệt, chịu ân của người còn báo oán.”
Tôi máy động, lời này có chút huyền diệu khó hiểu.
Kim lão thái tiếp tục dùng ngữ điều kéo dài nói với tôi: “Con người của bà, từ nhỏ chưa làm gì xấu, mắt lại không sạch sẽ, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy chút gì đó không nên thấy, người già gọi đó là thông linh.”
Tôi cứng người lại, thật sự là sởn hết gai ốc. (dựng tóc gáy)
Kim lão thái cười: “Xem kìa, sợ hả? Nghe bà nói, bà cũng không giống người thông linh chính thức, bà chỉ có khả năng ở trong mộng đoán trước việc vài ngày sau, cũng có vài phần chính xác. Mấy ngày hôm trước đại thọ 80 của bà, bà mơ thấy thằng Viêm xảy ra chuyện, hình như bị đâm xe, cái đầu của nó, ái da da....”
Tôi vội xua tay: “Bà không phải nói, giống cái bánh ngọt à.”
Lần này, tới lượt Kim lão thái giật mình, bà ngạc nhiên hỏi: “Cháu sao lại biết?”
Tôi biết buột miệng, vội nói: “Cháu đoán mò thôi.”
Kim lão thái nhìn tôi thật lâu: “Cháu đoán đúng rồi, đúng là giống cái bánh ngọt, bà thậm chí còn mơ thấy làm tang sự cho nó, hết thảy giống như xảy ra thực sự trước mắt bà, người nào đến, cụ thể thế nào bà còn thấy rõ. Hơn nữa mộng này dù cố gắng tới đâu cũng không thể tỉnh lại, mấy ngày đó bà vẫn đều cảm thấy thế, dường như sống ở hai thế giới khác nhau.”
Tôi kinh ngạc, thực không thể dùng ngôn ngữ biểu đạt, chỉ có thể miễn cường an ủi: “Đó là bà thương cháu, nghĩ nhiều đó thôi.”
Mắt Kim lão thái đột nhiên lóe lên, nhạy cảm phát hiện ra gì đó: “Thật sao? Ngày đó bà nghe nói thằng Viêm bị cháu đập, bà bỗng cảm thấy thoải mái.” Kim lão thái nhìm chằm chằm vào tôi, từng chữ từng chữ nói ra: “Bà thấy cháu là quý nhân của Kim gia.”
Nói tới đây, tôi bỗng cảm thấy hết chỗ nói, cuối cùng tôi đành nói cho có lệ: “Cháu nói có lẽ bà không thích nghe, bà đang mê tín phong kiến đó.”
Tôi vô cùng sợ hãi: “Sao bà biết?” Tôi rất nhanh ý thức được, nhân gian đã có Sáu Lưu thần tiên như thế, bà lão này chẳng lẽ lại là một nhân viên nằm vùng của Thiên Đình?
Không ngờ Kim lão thái hậu cười tủm tỉm, thong thả ung dung nói: “Răng cháu còn vụn rau hẹ kìa, bà vốn đã không thấy thích ngay từ đầu....”