Hầu hết mọi người đã ở đây mười tháng, có người chậm hơn một hai ngày, cũng có người chậm hơn một vài tháng, nhưng tuyệt đại đa số khách trọ của
Dục Tài cơ bản đã sống hết một nửa thời gian rồi.
Cho nên năm nay tôi tìm nhiều người thương lượng, đều nhất trí kết luận: Phải náo nhiệt, phải vui vẻ, ngay cả Nhan Cảnh Sinh luôn im hơi lặng
tiếng cũng cho là như vậy, cậu ấy trong lúc vô ý nói khiến tôi ấn tượng
rất sâu, cậu ấy cho rằng mọi người ở đây một năm, nhưng cũng là một năm
cuối cùng của kiếp này, cho nên nhất định phải long trọng.
Sáng sớm, tôi mang Bánh Bao cùng mấy người Lý Sư Sư, Lưu Bang đi vào Dục Tài. Khắp nơi trong vườn trường treo đầy lồng đèn đỏ, câu đối xuân, bọn nhỏ bỏ bánh pháo trong túi đuổi nhau nô đùa, mặc kệ bọn nhỏ sau này
giỏi giang cỡ nào, nhưng dù sao cũng là đứa nhỏ, đứa lớn nhất cũng mới
14 tuổi, hơn nữa ngoại trừ học sinh bản địa đại đa số bọn nhỏ xuất thân
từ các gia đình nghèo, không có điều kiện về nhà đón năm mới, tuy vậy
nhưng tôi cũng cho bọn nhỏ có quần áo mới mặc, có pháo đốt mừng năm mới.
Từ Đắc Long dẫn một đội chiến sĩ ra vườn trường tuần tra, chủ yếu là đề
phòng hỏa hoạn, hôm nay mọi người đều đến đông đủ, một ít chiến sĩ giàu
có trao toàn bộ tài sản cho Dục Tài, đúng ra mà nói bọn họ như là cổ
đông của trường rồi.
Mấy người Đoàn Thiên Lang cùng Trình Phong Thu vốn muốn mang đồ đệ về
nhà đón năm mới, nhưng cuối cùng vẫn quyết định lưu lại, mấy trăm đệ tử
là đi theo Trình Phong Thu, Đoàn Thiên Lang cùng Đoàn Thiên Báo, mọi
người thương lượng dù sao về nhà cũng không có thân nhân, không bằng ở
lại trong trường cho có không khí. Đồng Viện thì không cần phải nói,
phát dương truyền thống Trung Quốc, gả gà theo gà, lấy chó theo chó, coi Dục Tài trở thành nhà mình, năm mới cô ấy định đưa cha mẹ tới gặp mặt
cha mẹ Phương Trấn Giang. Tôi thật không ngờ anh hùng đánh hổ của chúng
tôi cũng không thể tránh khỏi chuyện này, nghĩ cảnh hảo hán Võ Tòng mang theo vài chai rượu ăn nói nhỏ nhẹ đi bái cha vợ làm tôi có cảm giác
buồn cười, theo như Ngô Tam Quế nói, bi ai, bi ai nha...
Nhưng lại nghe nói bố vợ cũng là một người si mê võ thuật, thằng nhóc
Phương Trấn Giang đó thật may mắn. Không như tôi, bố vợ là một lão kế
toán, nhị ca nhà chúng tôi càng kém, nghe nhị tẩu nói khi yêu hâm mộ
Thân Hoa Thượng Hải (đội bóng đá), kết quả cha vợ là một fan hâm mộ đội
Thể Công, trong giải AFC Champions league nhị tẩu lo muốn chết, hai
người thiếu chút đánh nhau không nhận người thân, hai năm hai người cũng không xem chung bóng đá. Ông già chuyển nghe kinh kịch, nhị ca thì mê
luyến ca kịch, một tuần ít nhất nghe hai lần, nhưng lại phải dẫn theo
nhị tẩu. Vẫn không hài hòa, kết quả không tới nửa năm, nhị tẩu bị đau
tim.
Còn các thầy giáo địa phương, kể cả tứ đại thiên vương cùng Phương Lạp
đều nói may mà trường học qua năm. Trường học lớn như vậy có bao nhiêu
công nhân viên, lúc đầu tôi còn vì thuê ai nói gì mà buồn rầu, sau đó
tôi đột nhiên phát hiện, hiện tại muốn từ đám người thường phân ra khách hộ hoặc từ đám khách hộ phân ra người thường vô cùng khó khăn, cũng may đem giao thừa ngoại trừ khách hộ không trở về nhà chỉ có mấy người mà
đều biết cả, tôi không hề phải đau đầu, nhưng nói gì thì nói chứ lần
liên hoan này còn được định nghĩa là cuộc tụ hội của các khách hộ.
Sau đó đúng là địa điểm tụ hội, chỗ nhỏ khẳng định không được, nhà ăn
không có không khí, bởi vì chúng tôi ngoại trừ ăn cơm còn có hội diễn
văn nghệ. Đại lễ đường quá mực trang nghiêm, cuối cùng là Thành Cát Tư
Hãn đề nghị, không bằng ngồi ở bãi cỏ đốt đống lửa trại, ông ấy vừa nói
ra ý định liền thu hút được mọi người, rất nhiều người lập tức bắt đàu
hò hét nhau tìm củi tìm chỗ, vì vậy tôi cũng định ra nơi tổ chức ở khu
giáo viên cũ, ở đó xây một cái lễ đài 100 mét vuông, tôi mua từ mấy
người trong làng mấy chục con dê, kéo qua một xe rượu từ xưởng của Đỗ
Hưng, Trương Thanh cùng bọn tiểu Lục đều bận bịu trợ giúp.
Năm mới là ngày lễ trọng yếu nhất của người Trung Quốc, mấy ngày nay tin nhắn chúc phúc liên tục bay loạn trong điện thoại của mọi người, tôi
vội quýnh quáng lên, ngoại trừ công nhân viên của Dục Tài cùng khách hộ, lão Hổ, Nhị Béo, Tưởng Môn Thân cùng các loại bằng hữu cũng nhắn tới
một đống lớn tin nhắn.
Rất nhiều người tặng lễ, Trần Khả Kiều đưa tới một bình hoa...vĩnh hằng, cô nàng này đam mê tặng bình hoa cho người khác. Cổ gia tặng toàn bộ
viên chức Dục Tài mỗi người một bao lì xì, đây chỉ là vấn đề thể diện,
thực tế tôi còn chuẩn bị cho các khách hộ lễ vật phong phú, từ khi ông
ấy biết rõ chuyện thì thường xuyên tới Dục Tài đi dạo, đừng xem ông ấy
trước mặt người khác vô cùng khí phái, nhưng tư tưởng vẫn rất truyền
thống, luôn thấy mình là tiểu bối trước mặt mọi người, quả thực như cố ý theo sau học nghệ.
Kim Thiếu Viêm thì càng rõ ràng, mặc kệ viên chức hay học sinh, mỗi người một phần, phát thẳng thương thật đạn thật - chi phiếu.
Còn cho bọn nhỏ kẹo mút cùng bánh pháo là Bánh bao nghĩ ra, dù sao về
mặt dùng tiền tôi không thể so sánh với bại gia tử của Kim gia cũng với
lão Cổ, cũng chỉ có khả năng đến thế, nhưng là bọn nhỏ dường như thích
mấy thứ này, hiện tại bọn nhỏ vô cùng thích Bánh Bao, thân thiết gọi cô
ấy là sư mẫu Bánh Bao, Lưu Bang lại nói Bánh Bao còn giỏi hơn hắn về mặt thu mua nhân tâm, so với cháu bao nhiêu đời không biết Lưu Bị phải tốt
hơn nhiều, thực ra đây là chuyện cũ, Bánh Bao khi còn bé rất hâm mộ bọn
con trai dịp năm mới đốt pháo tép, lão kế toán không mua cho cô ấy, khi
cô ấy kiếm tiền thì hàng năm đều mua rất nhiều pháo đốt, ngay cả lần này pháo tôi mua cho bọn trẻ con cũng bị cô ấy đốt không ít....
Lúc 7 giờ gần tối, mọi người chậm rãi tụ lại. Không tới nửa giờ mấy chục cái giá nướng đã đầy người vây quanh, các hảo hán, 300 Nhạc phi quân,
các thư pháp gia viết chữ, các đại phu cũng tới, còn có vài vị hoàng đế, mấy người Lý Thế Dân lấy cớ Chu Nguyên Chương trẻ nhất, sỉ nhục đá ra
ngồi gần chỗ khán đài nhất.
Dưới đài có mấy cái bàn để tôi cùng Nhan Cảnh Sinh ngồi, tôi nhìn thịt
dê cùng rượu đều đủ, thời gian cũng kịp, liền tỏ ý chủ trì đêm nay Tú Tú có thể bắt đầu rồi.
Tú Tú giương mắt nhìn qua, nói nhỏ với tôi: “Một lát nữa em nên nói tên thế nào?”
Theo mắt của cô ấy, tôi thấy nguyên lai là mấy người Trình Phong Thu
cùng Đoàn Thiên Lang cũng tới, còn có Tiểu Lục Tử dẫn bọn du côn đầu bếp tới, chuyện này không giống mở hội nghị, mở hội nghị còn tìm cớ đuổi
mấy người không phải khách hộ ra, liên hoan thì không nói rõ được. Hơn
nữa những người này không nên tham gia cũng không thể không tham gia,
lần trước đập quán Lôi lão tứ còn nói được, giờ tôi còn nói gì?
Tôi nói với Tú Tú: “Không sao, nên nói gì cứ nói đó.”
Tú Tú kéo một vị chủ trì khác là Mao Toại lên đài, Mao Toại nhìn phía
trước, tinh thần sung mãn, cất cao giọng nói: “Các bằng hữu, nhân ngày
xuân, quảng đại đồng nghiệp Dục Tài đoàn tụ...” Tú Tú hình như hơi khẩn
trương.
Anh văn: Lady and geteleman, this time...lần dạ hội này không dự kiến phát trên đài trung ương”
Tú Tú mặt đỏ lên, bất quá cũng thả lỏng rất nhiều, lúc này Mao Toại nói: “Chúng ta gồm có, có...” Tú Tú vội kéo lại, Mao Toại hiểu ý, vội vàng
nói ngoặt sang: “Tiếp theo, cho mời Tiêu hiệu trưởng lên phát biểu vài
lời.” Nhan Cảnh Sinh ở bên cạnh tôi nở nụ cười hào phóng hiếm thấy: “Mọi người gọi anh là Tiểu Cường mà, gọi Tiêu hiệu trưởng làm gì?”
Tôi buồn bã đứng lên nói: “Nói gì đây, không nói được không?”
Mọi người cười ầm lên: “Nói vài lời đê.”
Tôi buông tay: “Tôi nói cái gì thì mọi người mới có thể thấy thoải mái
nhỉ, mọi người đang ngồi đây đại bộ phận không mong muốn tăng lương,
cũng không muốn có chức danh. Nói đi thì nói lại, mọi người còn giàu hơn tôi nha. Chức danh của mấy vị cũng tới đỉnh rồi... Dù sao hôm nay là
ngày lạnh - không biết đã qua năm mới chưa?”
Mọi người cười: “Không có.”
Tôi đi qua ngồi xuống: “Vậy thì qua đón năm mới đi.” Vốn dĩ Nhan Cảnh
Sinh còn muốn nói vài câu. Kết quả thằng nhóc bị mấy người Từ Đắc Long
lôi xuống dưới ăn đùi dê nướng. Tôi lại nhìn quanh thấy mấy người Bánh
Bao cũng ngồi vào chỗ uống rượu ăn thịt, thấy tôi quay qua bên thì cười
he he xấu xa. Tôi đập bàn một cái tức tôi: “Đây là con mẹ nó chủ ý của
ai hả, để lão tử một mình một chỗ.” Tôi xoay quá kéo Lý Thế Dân mấy
người đang uống rượu: “Các bệ hạ, nếu được qua đây ngồi hả? Đây là ghế
lãnh đạo.”
Lý Thế Dân cười nói: “Không đi, chỗ đó không có bếp nướng.”
Tôi mặc kệ tất cả ngồi vào giữa bọn họ, nói: “Tôi cũng hòa mình vào quần chúng.”
Bốn vị hoàng đế đều kêu lên: “Ai là quần chúng?”
Tôi vội vàng sửa lời: “Ý tôi là, ý tôi là, tôi cùng các bệ hạ hòa chung.”
Trên đài, Mao Toại nói: "Tiểu Cường nói thật sự giản dị mà ý tứ sâu xa,
ái da, Tú Tú a, anh hỏi em, em có biết lai lịch của tết âm lịch không?”
Tú Tú: “Vậy anh nói cho mọi người coi...”
Trương Thanh ở dưới hô: “Đừng dùng kiểu TV như vậy, có tiết mục gì nhanh diễn đê.”
Mao Toại trừng mắt, tiếp theo nói: “Vậy phía dưới xin mời tiết mục thứ
nhất - đại hợp xướng: 'Hảo Hán Ca’, biểu diễn, các hảo hán Lương Sơn.”
Đang nướng thịt đám thổ phỉ bực tức: “A, sao bọn anh lại là thứ nhất?”
Trương Thanh giận dữ: “Đừng trách ta lắm miệng, nhóc con Mao Toại lợi dụng việc công trả thù cá nhân.”
Các hảo hán chỉ có thể buông rượu thịt trong tay lên đài, lần này hội
diễn văn nghệ tôi đã sớm thông báo, các tiết mục đã lập danh mục, hơn
nữa tôi nói rõ, tốt nhất là diễn xuất, múa võ không đơn giản đánh quyền
là xong, thi văn cũng không tới mức chỉ viết vài ba chữ hồ hý lộng người xem, các hảo hán biểu diễn đại hợp xướng, miễn cưỡng không phạm quy.
Vừa lên đài, Hoa Vinh cùng Phương Trấn Giang đều đứng trong đội ngũ,
Đồng Viện khó hiểu nhìn bọn họ nói: “Bọn họ khi nào thành hảo hán Lương
Sơn?”
Đổng Bình kêu lên: “Người nhà cũng đi lên, nhanh lên.”
Tú Tú tự giác đứng bên người Hoa Vinh, Đồng Viện đành mơ mơ hồ hồ đi
lên, Bảo Kim nhìn thoáng qua Bảo Ngân, vỗ vai cậu ta nói: “Ngân, chú lên đi.”
Bảo Ngân buồn bực nói: “Nên là anh lên nha, em không quen bọn họ.”
Các hảo hán đồng thanh: “Đi lên, đi lên, anh cậu mới không quen bọn anh đó.”
Bảo Ngân tính cách thô hào, cũng không nghĩ nhiều đi đến cạnh Phương
Trấn Giang, Lư Tuấn Nghĩa đứng đầu tiên chỉ huy, phất tay: “Chuẩn bị -
lên.”
Các hảo hán mở hết volume: “Đại hà hướng đông lưu oa...”
Mọi người phía dưới cười ngất, rất khó nghe.
Trình Phong Thu cùng Đoàn Thiên Lang cùng ngồi một chỗ, Trình Phong Thu
nói thầm: “Bọn họ khi nào chuẩn bị tiết mục mà tôi không rõ nhỉ?”
Đoàn Thiên Lang không chút ngạc nhiên nói: "Chỉ cần không bắt chúng ta diễn là được.”
Mấy câu nói đó vừa lúc bị Mao Toại nghe thấy, chờ khi các hảo hán hát
xong, Mao Toại lập tức nhảy lên đài nói: “Tiếp đây mời hai đại minh tinh võ thuật của Dục Tài chúng ta, Trình sư phụ cùng Đoàn sư phụ biểu diễn
tiết mục, trước tiên nói rõ, không được biểu diễn võ thuật.”
Đoàn Thiên Lang lập tức bức xúc nói: “Tôi không biết gì nha.”
Mọi người đều bảo: “Vậy không được, chúng ta đều có tiết mục.”
Trình Phong Thu cười ngây ngô nói: “Chỉ biết ca hát sao, chúng ta hai người hợp xướng một bài đi.”
Đoàn Thiên Lang gãi đầu nói: “Chỉ biết hát bài cũ thôi.”
“Vậy hát châu mục lang mã đi.”
Đoàn Thiên Lang chần chờ nói: "Bài này cao lắm?"
Trình Phong Thu tự tin nói: "Không sao, tôi luyện hơi rồi, còn ca hát cũng được?”
Đoàn Thiên Lang gật đầu: “Vậy được.”
Kết quả hai người vừa lên đài khẩn trương không biết nói gì, nếu kêu bọn họ lên lôi đài đánh xem ai rơi xuống trước thì khỏi phải nói, nhưng lên không được đấu võ, bọn họ sợ chết khiếp, hai người chắp tay sau lưng,
đỏ mặt, trông giống hai học sinh, cuối cùng là Tú Tú giúp họ mở đầu: “Là ai mang đến, viễn cổ kêu gọi. Chuẩn bị, hát.”
Thế là hai người cùng hát, lúc đầu còn vài câu được, sau đó nghe ra một
tiếng ngân, không biết là Trình Phong Thu hay Đoàn Thiên Lang, đều quên
lời. Vài câu đầu, hai người tâm tình đều nổi lên, mặt đỏ bừng, âm thanh
dần cao. Kết quả tới “Châu mục lang mã” thì cổ hai người gân xanh chằng
chịt, không phát ra một tiếng, giống như hai động cơ dầu đứt phịch, chỉ
xả khói không tiếng động. Hai người nhìn nhau, chờ đối phương cứu trước. Hai người đứng một lúc, đỏ mặt tía tai đều đồng loạt đi xuống. Đoàn
Thiên Lang biết mình mất mặt, oán giận: “Tôi đã bảo hát bài “một cây
bạch dương”, vậy mà anh cứ thích hát bài cao thế.”
Sau đó không cần phải ép, Tiểu Lục mang theo bọn đầu bếp lưu manh cũng
tới hát một bài quen thuộc, bọn lưu manh hát tự nhiên không che che giấu giấu, hát không coi là hay, mà là tâm tê liệt phế, ngay cả Bánh Bao vốn không có cảm giác thẩm âm cũng nói, hát vậy tổn 50 năm dương thọ, đi
hát đám hiếu thì chuẩn cơm mẹ nấu.
Lúc này Mao Toại cực kỳ hứng thú chạy lên đài, nhìn thoáng qua đồng hồ
lớn tiếng nói: “Hiện tại là lúc dạ hội tết âm lịch bắt đầu, chúng tôi
cũng đóng góp chút tiết mục phấn khích.”
Tôi tiến đến cạnh Nhan Cảnh Sinh hỏi nhỏ: “Chú không mời người nhảy thoát y đó chứ?”
Nhan Cảnh Sinh: “>o.o
Các hảo hán lập tức không vui, nói lớn: “Mất thời gian của chúng ta hả?”
Mao Toại lui lại một bên, Tú Tú giới thiệu chương trình: “Tiếp theo
chương trình xin mời thưởng thức tiểu phẩm “Bán gậy”, người biểu diễn,
Lý Sư Sư, Lưu Bang, Kinh Kha.”
Phía dưới lập tức vỗ tay như sấm dậy, Kinh Khờ cùng Lý Sư Sư lên đài
ngồi trên một cái ghế dài, Lưu Bang đi một chiếc xe đạp cũ nát bét tè lè nhè đi ngang qua trước mặt hai người, người xem tiểu phẩm lập tức ngạc
nhiên, vốn bồ hóng xem Lưu Bang lừa tên ngốc, không nghĩ tới Kinh Khờ
sắm vai lừa bịp. Kinh khờ ngồi trên ghế, mặt mỉm cười, thần sắc an
tường, Lưu Bang sắp đi hết cả bục rồi cũng không thấy Kinh khờ nói gì,
Lưu Bang dùng chân chống xe, tức giận nói: "Ê, đến lượt mày nói gì đi
chứ.”
Kinh khờ bỗng chỉ vào Lưu Bang nói: “Đầu to cổ lớn, không phải hoàng đế thì là đầu bếp.”
Lý Thế Dân phì cười, nhìn qua ba vị hoàng đế khác đang hầm hừ, nơi này
chỉ có lão là xuất thân quý tộc, vài vị còn lại trước khi là hoàng đế
cũng đích xác nằm trong đám “đầu bếp”. Mà trùng hợp là, ba vị này thật
sự phù hợp với từ đầu to cổ lớn...
Phía dưới mọi người đã cười lăn, Lý Sư Sư cũng bị Kinh khờ diễn xuất làm quên cả lời thoại, ghé đầu vào vai cười run rẩy, Lưu Bang xuống xe, hét lên với phía dưới: “Hay là để tôi diễn vai tên lừa đảo đi, mọi người
thấy sao?”
Dưới đài đồng thanh: “Không được, lúc này mới gọi là thay vai nha.”
Nói thật tôi chưa từng xem qua bọn họ tập luyện tiết mục, lấy trí lực
của Kinh khờ cho dù làm cho anh ấy đọc thuộc cũng khó nữa là, huống chi
là nhân vật lừa đảo, cả tiểu phẩm cũng là anh ấy mở đầu mới tiếp tục
được, mọi người cười lăn, Lưu Bang nói mấy lần đầu bị bác bỏ, tức giận
mặt mũi nhăn nhúm, cuối cùng muốn nhảy lên xe đạp rời đi, mọi người đồng loạt hô lên: “Đem xe lưu lại.”
Kinh khờ: "Tích xe đạp gì?”
Lưu Bang tức điên: “Chính là lời thoại này, mày nói đúng rồi.”
...
Tiếp đó là 300 Nhạc gia quân biểu diễn hip hop, kỳ thật là dùng các động tác võ thuật bình thường giản lược đi, nhưng mà 300 Nhạc gia quân đồng
loạt biểu diễn quả thực rung động toàn trường, hoàn toàn có thể lấy làm
tiết mục khai mạc Olympic rồi, Bánh Bao cũng như ý nguyện được xem chống đầu quay vòng.
Tiết mục này xong, tôi bỗng nhận được một cuộc điện thoại, ở nơi xa Tần
Thủy Hoàng đang tham gia đào mộ muốn nhìn hình ảnh chúng tôi chúc Tết.
Lý Sư Sư vội vàng bỏ vỡ diễn, chốc lát đã kết nối được với Tần Thủy
Hoàng, phía sau anh ấy là một công trường lớn, mọi người vẫn tất bật làm việc, xem ra là năm mới cũng vẫn bận. Những người này lúc đi qua Tần
Thủy Hoảng luôn tôn kính gọi tiếng tiếng “Doanh công”, bọn tôi vốn muốn
Chính béo có thể tới đón năm mới, nhưng Tần Thủy Hoàng cuối cùng không
thể về được.
Mọi người hô hét: “Doanh ca chúc mừng năm mới.” “Thủy Hoàng bệ hạ năm
mới đại cát.” Mấy hoàng đế đều đứng lên, Tần Thủy Hoàng nhìn chằm chằm
chân dê nướng trong tay bọn tôi, hỏi: “Ăn cại chi mô?”
Tôi nhấc tay chỉ chân dê: “Ai bảo anh không về?” Phía sau Tần Thủy Hoàng có một màn hình lớn cao bằng người, có một người có hình đầu đội chũ
‘P’ (Mario T_T), Chính béo đang chơi game, tôi nói: “Doanh ca. Không thể tiêu cực lười biếng nha.”. Nói thế thôi, chứ xem AV bằng màn hình như
dzậy mới sướng chứ.
Tần Thủy Hoàng quay lại nhìn thoáng qua: “A, mối ngạy chị chơi nữa giợ, mọi ngượi khọe không?”
Bánh Bao, Lưu Bang cùng Lý Sư Sư bọn họ cũng đi tới chào hỏi, một công
trình sư đội mỹ bảo hộ tiến tới trước mặt Tần Thủy Hoàng nói: “Doanh
công, tường số 3 đã lộ ra rồi.”
Tần Thủy Hoàng nhìn bọn tôi: “Được. Tột lạ được rội. Qua vãi ngạy anh vệ hị.”
Trong lúc hỗn loạn Chính béo cũng không phát hiện ra Hạng Vũ không trong nhóm chúng tôi. Việc này tôi còn chưa nói với anh ấy.
Hiện giờ đang là lúc than đang hồng, rượu thịt thơm ngát, mọi người phấn chấn, Mao Toại đã bị các hảo hán túm tới chuốc rượu, lúc này Tú Tú lại
lên đài, nếu không phải Tú Tú dìu anh ta, phòng chừng đã sớm lăn lông
lốc rồi. Mao Toại một tay cầm chân dê, một tay cầm mic, anh ta đặt chân
dê bên miệng nói: “Tiếp đó mời mọi người thưởng thức độc tấu dao cầm:
“Bằng hữu”, do Du Bá Nha đại sư biểu diễn.” Nói xong đi xuống dưới vừa
đi vừa gặm microphone...
Mọi người bật cười, lại cũng kỳ quái: Không phải nói bỏ nghề rồi sao, sao Du Bá Nha còn đánh đàn?
Trên đài đã để sẵn cầm, bên cạnh cầm còn một cái mic, Du Ba Nha chân
thành đi lên thi lễ, sau đó ngồi trước cầm, vận luật quen thuộc vang
lên, Du Bá Nha bỗng nhiên tiến đến trước Mic hét lên: “Bằng hữu a, bằng
hữu, ngươi có từng nhớ tới ta, nếu ngươi đang hưởng thụ hạnh phúc, hãy
quên ta đi....”
Cái này tuyệt đối bá đạo, trình diễn nhạc còn biểu diễn thanh nhạc, hơn
nữa thông tục, cũng không có gì khác như Ab đệ hát “Túp lều lý tưởng”.
Du Bá Nha hát xong một bài muốn đi xuống, Lý Bạch đứng dậy nói: “Lão Du
à, đem khúc “Cao Sơn Lưu Thủy” khi xưa của lão gảy cho chúng ta nghe một lần đi.” Nhan Chân Khanh, Liễu Công Quyền mấy người đều ứng thanh,
Chung Tử Kỳ vừa chết, khúc này đã thành một không hai, mấy người yêu
thích văn nghệ không ai không muốn mượn cơ hội này nghe một lần?
Du Bá Nha thật tình xin lỗi: “Tri âm khó tìm, ta đã thề không đánh khúc này nữa.”
Lý Bạch nói: “Lão sao biết trong đám người ngồi đây không có tri âm?” Một đám người lại mãnh liệt phụ họa.
Du Bá Nha nghĩ nghĩ bèn ngồi xuống nói: “Hôm nay ta phá lệ một lần.” Tay lão thả trên cầm không đàn, cầm huyền gãy mấy dây, Du Bá Nha hoảng sợ:
“Có lầm không, tri âm nhiều vậy sao?”
Có thể không sao - dao cầm đánh xong “Bằng hữu” thì dây không đứt mới lạ.
Lúc này Mao Toại đã gặm gần nửa cái Mic, gặm tới dây điện rồi còn nói: “Cái chân này lắm gân thật nha.”
Tú Tú đành phải một mình lên đài, nói: “Tiếp theo một tiết mục không ít
người đã xem qua, nhưng tôi vẫn muốn long trọng giới thiệu một chút hai
vị diễn viên, cho mời Quan Vũ cùng Chu Thương.”
Nhị gia xuất trường ai dám không vỗ tay? Lập tức vỗ tay rầm rầm, Nhị gia cùng Chu Thương lên đài, hai người không nói nhiều, Nhị gia bên trái
Chu Thương bên phải, Nhị gia nói: “Tương thanh chú trọng đậu xướng.”
Chu Thương: “Ôi chao.”
Nhị gia: “Nói vậy không dễ nha.”
Chu Thương: “Sao?”
...hai người này nói đối đáp! Chờ khi nhị gia nói: “Hắn tính là cái gì
triều đại a?” mọi người đều cười: “Quan Công chiến Tần Quỳnh” ha ha!
Không biết Nhị gia làm sao lại nghe được đoạn kịch này.
Hai người nhị gia xuống đài, Tú Tú cười cười đi lên đài, nhìn khán giả
nói: “Mấy đoạn diễn viên diễn, cần phải gửi lời kính tới Tần Quỳnh Tần
Thúc Bảo, thật sự hy vọng chuyện đó xảy ra.”
Lý Thế Dân vội vàng đứng lên gật đầu với Quan Vũ, tỏ vẻ cảm kích.
Tú Tú tiếp tục giới thiệu chương trình: “Tiếp đó xin mời mọi người hợp
xướng “Ta thật muốn sống thêm 500 năm”. Biểu diễn: Lý Thế Dân, Triệu
Khuông Dận, Thiết Mộc Chân, Chu Nguyên Chương.”
Mọi người: “Ách....” Chẳng phải đảo loạn sao, Lý Thế Dân sống thêm 500 năm còn có Triệu Khuông Dận sao?
Tiết mục phía sau có gì đó không bình thường, nhưng mà mọi người cũng
không phải xem biểu diễn, kỳ thật là một nơi hội họp của bạn bè, mọi
người không ngừng cười đùa mời rượu, Bánh Bao hưng phấn vô cùng, không
lưu ý tới đã hạ nốc ao người xung quanh, cô ấy dựa vào vai tôi, nói:
“Sau này nếu mỗi ngày như vậy thật tốt.”
Tiết mục khai triển thì cũng có không ít đường dây nóng cùng tin nhắn
tới, ngoại trừ phụ huynh học sinh tỏ vẻ cảm kích Dục Tài, đầu tiên là
Lão Hổ chúc sư phụ Đổng Bình cùng các vị sư thúc, sư bá năm mới vui vẻ;
Liễu Hạ mang theo hồng, hoàng, lục tam mao chúc Dục Tài các vị anh hùng
hào kiệt chiêu tài tiến bảo; Nhạc Phi nguyên soái gửi điện chúc năm mới
tới 300 Nhạc gia quân: Hy vọng mọi người sống sung sướng vui vẻ, đồng
thời chớ quên giục bọn nhỏ học tập, bồi dưỡng nhân tài, tiếp tục phát
triển trụ cột; còn nữa, nhắc đến Tần Cối “lên núi” có biểu hiện tốt;
ngoài ra phát điện mừng tới còn có: Bắc Kinh, Sơn Tây, Sơn Đông Dục Tài
Văn Võ học giáo, Thượng Hải Tinh Võ hội quán, Hắc Long Giang Uy Long
quyền đạo quán, Hà Bắc Hình ý quyền nghiên cứu học viện.... Mấy người
gửi điện thì do Tú Tú hồi đáp, sau đó chúng tôi còn tại hiện trường
chuẩn bị mấy đường dây nóng, phàm người gọi tới chúc Tết có số đuôi là 6 sẽ may mắn được mấy người Ngô Đạo Tử tự tay viết hoặc vẽ một tờ tặng
lại.
Tiết mục vui vẻ sau đó là mấy vị lên biểu diễn, tên gọi là “Thần bút mã
lương”, đầu tiên từ Diêm Lập Bản, Trương Trạch Đoan cùng Ngô Đạo Tử hợp
tác vẽ bức họa. Vẽ một người diện mạo hung ác cầm trong tay hai chiếc
búa lớn, đúng là Lương Sơn hảo hán Hắc Toàn Phong Lý Quỳ, sau đó do
Vương Hi Chi mấy người phân biệt đề tự. Họa cùng tự cố nhiên là giống
như thật, cao ngất tuấn tú, nhưng mà phía dưới nhiều người không tinh
tường, ví dụ như tôi không hứng thú, không thể tưởng được đầu tiên đột
nhiên chữ hóa thành con bướm bay qua, ngay sau đó Lý Quỳ gào to một
tiếng phá giấy mà ra, lần này chúng tôi bị dọa nhảy dựng, sửng sốt một
lúc mới liều mạng vỗ tay, Đoạn Cảnh Trụ sợ bọn họ họa thật ra một Lý Quỳ đến còn cẩn thận đi tới cạnh nguyên lai Lý Quỳ nhìn thoáng qua, tên đen thui này cũng không biết chạy qua đó từ lúc nào làm khách mời, chữ hóa
con bướm kỳ thật là giấy nát tan ra, chỉ cần trước đó khắc trước lên
giấy là được, cái khó là cuối cùng làm cho tung ra, có thể so với David
Copperfiels, tôi cũng không biết bọn họ chuẩn bị ra sao.
Khúc giữa lại còn có một cảnh hay: Tô Võ hôm nay phá lệ, uống rượu say
bí tỉ, cầm trong tay cây gậy chọc đống lửa, miệng lẩm bẩm: “SDa dê đừng
ném, nếu như gặp năm đói thì còn có thể có đại dụng...”
Sau đó bồ nhỏ của Lưu Bang Phượng Phượng cũng tới, còn lên đài hát một
bài “Ai nói nữ tử không bằng nam”, hát tuy bình thường, nhưng mọi người
đều khen Hoa Mộc Lan trong sân, vẫn liều mạng vỗ tay, Hoa Mộc Lan ngượng ngùng: “Chỉ có chút chuyện, còn biên thành ca sao?”
Lúc ấy đồng hồ điểm 12 giờ, Dục Tài pháo nổ vang trời, nửa bầu trời rực
sáng, mọi người lúc đó chả quản lẫn nhau có quen hay không, có phải
khách hộ hay không, đều chúc phúc nhau, đều nói đại cát đại lợi, náo
nhiệt một lúc lâu mới khôi phục trật tự, tiếp đó tiếp tục biểu diễn, lúc này danh sách tiết mục đã hết, sau đó người biểu diễn đều là mang tính
trừng phạt, ví dụ đoán số thua, uống rượu trộm bị người phát hiện, đêm
còn dài lắm, dù sao cũng phải túm mấy tráng đinh lên đài biểu diễn, cuối cùng Thời Thiên xui xẻo, bị bắt đi lên biểu diễn, anh ấy nghĩ một chút, chờ Phương Tịch hát xong một bài tới lượt mình lên, Thời Thiên không
chút lo lắng lên đài, bỏ một cái bao lớn xuống, chỉ vào bao nói: “Ví
tiền của các vị đều trong cái bao này của tôi, muốn tôi đi xuống thì
thôi, còn ai muốn buộc tôi biểu diễn tiết mục thì tôi không trả mấy thứ
này nữa.”
Mọi người lúc này mới có cảm giác, cả đám sờ túi chửi tía má Thời Thiên, bất quá có 10 phút ngắn ngủi lấy mấy trăm cái ví -- quả thật là tiết
mục áp tràng rồi.
Chuyện vui còn nữa, chốc lát sau Hoa Đà bị bắt lên, lão nhân học Thời
Thiên có chuẩn bị sẵn nói với chúng tôi: “Các vị cho tôi đi xuống thì
thôi, nếu không lát nữa tôi hạ thuốc xổ vào thịt của các vị.”
Mặc dù biết ông ấy hẳn là nói đùa, mọi người vẫn cho ông ấy đi xuống -- chuyện này không nói chơi được.
Vương Dần đột nhiên đứng lên, lớn tiếng nói: “Mọi người có phát hiện
không, hôm nay có một người hẳn phải có tiết mục mà không lên nha.”
Tôi xua tay: “Tôi đã nói rồi mà...”
Vương Dần nói: “Ngồi xuống, không nói chú.”
Tôi ngồi ngay xuống, hỏi Bánh Bao: “Vậy anh ấy nói ai?”
Lý Sư Sư cười ha ha: "Anh họ thật ngốc, người kia xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.”
Mọi người nhìn tôi cười he he, đồng thời nhìn qua Bánh Bao. Bánh Bao dựa vào tôi hồn nhiên không biết, còn hỏi tôi: “Ai vậy?”
Lúc này mọi người bỗng nhiên đồng loạt sơn hô biển gầm: “Bánh Bao, tới biểu diễn.”
Bánh Bao ngồi phắt dậy: “Em cũng không biết hát, biết múa, mọi người kêu em biểu diễn gì?”
Mọi người: “Chúng tôi mặc kệ, em dù sao cũng phải có ý tứ một chút?”
Bánh Bao đành phải đứng lên, suy nghĩ hồi lâu, lúc này mới lúng túng
nói: “Em biểu diễn mọi người ngàn chén không say - thiên bôi bất túy
nhá.”
Mọi người vừa nghe tên đều là vui vẻ, đều hỏi: “Như thế nào diễn?”
Bánh Bao nói: “Rất đơn giản, là uống rượu thôi, mặc dù không thể thật sự ngàn chén không say, nhưng là em sẽ uống hết vò rượu này mà không có
chuyện gì, mọi người có tin không?” Cô ấy nói chỉ một vò rượu, một vò
này ít nhất có thể chứa 20 cân rượu, hơn nữa còn là đặc chế, so với rượu Đỗ Tùng trên thị trường còn nặng hơn nhiều, mọi người thấy Bánh Bao
hiện tại lung lay sắp đổ, ai cũng không tin cô ấy có thể uống hết một
vò, tôi cũng lo lắng nói: “Em làm được sao? Chuyện này không phải thích
biểu diễn là được.”
Bánh Bao không nói gì rót một chén rượu đầy uống hết, mọi người ầm ầm
khen hay, Bánh Bao lại rót một chén, mới uống hai hớp, bỗng quăng chén,
lảo đảo, áy náy nói: “Thực xin lỗi các vị, tôi... diễn hỏng rồi.” Sau đó rầm một cái ngả vào lòng tôi ngủ luôn.
Mọi người: “....”