Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Chương 89: Q.3 - Chương 89: Thuốc trường sinh bất lão




Hai lão lừa đảo không biết có tăng thêm cho tôi mật phong thuật không, tôi mang theo không ít nước hoa quả, lại mang thêm vài quả táo mới vào trong xe, mở quạt điện, thò đầu ra hỏi Sáu Lưu: “Thế nếu thứ này không sao, có phải cũng có thể mang người đi theo không?”

Sáu Lưu nói: “Về mặt lý luận là có thể, bất quá anh khuyên chú đừng mạo hiểm thế, đồ hộp còn có lúc hỏng, hơn nữa xe đã đóng lại thì có ít dưỡng khí, anh cũng không biết một xe dưỡng khí đủ cho bao nhiêu người dùng trong bao lâu nữa.”

Hà Thiên đậu: “Hơn nữa anh thấy chú đừng tự tìm phiền toái cho mình, mặc dù trục nhân giới đổ thì triều đại này cùng triều đại khác như là mấy hộ gia đình vậy, có thể bọn họ cũng không thích mấy nhà bên, trách nhiệm của chú bây giờ là đảm bảo chắc chắn mấy hộ gia đình này bình an vô sự, chú mang ông A bà B qua mà xảy ra tranh cãi thì khó xử lắm hả?”

Tôi lập tức hiểu ra: “Trục nhân giới có thể coi là một tổ dân phố, thiên đạo là trưởng công an phường, hai người kia là tổ trưởng tổ phó, mà tôi là cảnh sát khu vực, người dân tiểu khu bình an sống qua năm 2007 thì mọi người luận công khen thưởng, nếu như có phiền toái thì một lỗ chôn cùng.”

Sáu Lưu cùng Hà Thiên Đậu đều cười: “Tiểu Cường thật là hiểu rõ chuyện.”

Tôi bó tay: “Nhưng mà hiện tại chả là năm 2007 là gì?”

Hà Thiên Đậu nói: “Nếu mà ngắn thì cũng phải đợi thiên đạo hoàn toàn khôi phục bình tĩnh, nếu không được đành chờ dương thọ chú hết chú chết lên làm Thiên Quan thì thiên đạo tự động bình tĩnh trở lại.”

Tôi không nói gì nổi: “Tôi sống lâu là bao nhiêu năm, tôi phải tính năm tôi chết con tôi bao nhiêu tuổi.”

Sáu Lưu: “Cái này không nhất định, nếu vì công tác chú phạm sai lầm dẫn phát thiên kiếp, chú kèm thêm bọn anh đều có thể đồng loạt bị gạt bỏ ngay ngày mai, hiện tại thiên đạo lại hỗn độn. Trước kia bọn anh toàn trí toàn năng cũng không thể đoán trước mọi việc, hết thảy đều có biến số.”

Tôi trừng mắt: “Nói vậy tôi không thể rời khỏi kiếp lái xe đường dài, còn chờ ông trưởng công an phường nguôi lửa giận hoặc trực tiếp ra lệnh hả?”

Sáu Lưu chắp tay sau lưng: “Đi nhanh đi, trước tiên đừng nghĩ làm sao lấy lòng bề trên, chú phải dùng thái độ đúng đắn phụ trách các gia đình trong tổ dân phố, chẳng những phải xử lý tốt mâu thuẫn, còn phải an bài sinh hoạt cho bọn họ.”

Tôi nhét một vào táo vào miệng, nhìn hai lão lừa đảo phất tay, vừa có ý định quay xe đâm chết mịa hai lão đã thấy hai lão một trái một phải tránh xa ra.

Tôi bắt đầu hết sức chuyên chú lái xe, rất nhanh đã tiến vào trục thời gian, vừa lái xe vừa suy nghĩ.

Lúc này tôi không giống lúc đi gặp Hạng Vũ, tôi muốn đi gặp một vị hoàng đế, một vị bạo quân, mặc dù hắn ở chỗ tôi cả ngày chỉ biết chơi game như một tên mập vô hại, nhưng lòng người sẽ biến, đừng nói là hoàng đế, cho dù chỉ là một trưởng khoa lúc tại vị cùng nghỉ hưu cũng là hai bộ dạng hoàn toàn khác. Hơn nữa - nói thực ra dù dược tính ổn định cũng không rõ Tần Thủy Hoàng có thừa nhận giao tình giữa hai người không. Dù sao hiện tại anh ấy là hoàng đế triều Tần, anh ấy cần sát phạt, quyết đoán cùng hùng tâm bao trùm vũ nội. Nói cách khác điều kiện duy nhất tôi tìm anh ấy là ở giao tình giữa hai người, nếu như Chính béo trở mặt, đừng nói Kinh khờ không cứu được, ngay cả tôi cũng chết toi. Kỳ thật tôi cũng có thể nhận ra tôi về tìm bọn họ thì bọn họ cũng không có tinh lực dành cho tôi, hoặc là nói lấy tôi là trung tâm, bọn họ đều có sự nghiệp, hơn nữa sự nghiệp quan trọng hơn tôi....

Còn có một vấn đề trọng yếu nhất, làm sao tiếp cận bọn họ? Lúc tìm Hạng Vũ còn vì Lưu Bang là đồng minh, tiếp cận Tần Thủy Hoàng không may mắn thế đâu, kẹo biến sắc mặt không được, bánh bích quy phục chế cũng không được. Tôi không cho rằng có thể dùng lực một người đánh thẳng vào vương đình được quân đội hùng mạnh nhất thất quốc bảo vệ.

Tôi vắt óc suy nghĩ, lại thuận tay cầm một quả táo lên ăn, thấy quả táo càng ăn càng chua, cúi đầu nhìn lại. Mới hơn 3 tiếng, quả táo đã biến dạng, lúc lên xe là đỏ rực, hiện tại biến thành xanh chưa chín, xem ra mật phong thuật của Sáu Lưu cũng được, nếu là trước kia đã sớm biến mất, chỉ có điều đóng kín là che đi, cũng không thể không biến đổi, mấy thứ mang theo trong xe cũng bị chút ảnh hưởng.

Thời gian trôi qua, tôi càng ngày càng gần triều Tần nhưng vẫn vô kế khả thi. Tôi nghĩ qua rồi, cho dù tìm được Kinh Kha trước cũng thực khó, đầu tiên anh ấy cũng không tới nước Tần một mình, anh ấy nghỉ ở đâu tôi cũng không rõ, nhất định phải gặp Thái Tử Đan trước, cũng khó khăn như gặp Tần Thủy Hoàng, hơn nữa, tôi không thể lãng phí xăng được.

Kim chỉ đã chậm rãi khít với dấu Hà Thiên Đậu cho, tôi hạ quyết tâm, trong lúc chưa nghĩ được chủ ý thì không được ly khai xe dù chỉ nửa bước.

Khi xe dừng lại, tôi thấy cảnh vật sáng tỏ, phía trước là một đại điện hùng vĩ tối màu, từ kính xe có thể thấy rõ tường vờn quanh, sau xe là tường thành, cửa thành rộng lớn, quản trường lát đá phiến rộng vô biên, tôi nhìn qua trái phải, thấy phía trước đang có hai đội Tần binh võ trang đầy đủ đi tới, vốn tôi cách bọn họ không tới 20 mét, cũng không có gì ngăn cản tầm mắt, bọn họ vẫn không phát hiện tôi, xe của tôi như đồ bài trí trong cung điện bị bọn họ bỏ qua, mãi tới khi một người binh lính trẻ tuổi đi cuối cùng ở đội tuần tra vô ý nhìn qua mới có thay đổi, người trẻ tuổi đó “ai nha” như gặp quỷ, nhịp bước chỉnh tề không còn, đồng thời hạ thấp người giơ thương chỉ thẳng xe của tôi, cận vệ đội trưởng đi đầu đang muốn quát lớn, bỗng cũng nhìn thấy tôi, chấn động rút thiết kiếm gầm lên: “Vật gì?” Nhưng chỉ kinh ngạc một chút, lập tức hét lên: “Bảo vệ đại vương.”

Cả quảng trường lập tức xôn xao, hai đội vệ binh đồng loạt nhắm về phía tôi, nhiều người chạy tới sau điện gõ vang chuông đồng, phút chốc,giống như chọc phải tổ ong vò vẽ, tiếng chạy bộ ầm ầm vang lên bốn phía.

Hàng ngàn lính Tần lao ra - cách ăn mặc của họ rất quen, lúc ở chỗ Hạng Vũ đã gặp qua, chỉ là mấy người này phối trí có vẻ cao cấp hơn thôi.

Lúc này trong đám người một người khôi ngô mặc áo choàng đi ra, nhìn qua xe của tôi một lúc rồi la lên: “Đóng cửa thành, đừng để quái vật chạy.”

Kỳ thật không cần hắn hô lên, cửa thành phía sau tôi đã chậm rãi đóng lại. Xa xa nhìn lại cửa thành phía ngoài cũng đóng lại, vô số lính Tần trang bị đầy đủ đứng thành từng khối đội ngũ hình vuông bày trận như chờ quân địch, đây là sợ quân địch cường công từ bên ngoài. Nội thành có khoảng 5000 người vây quanh tôi, tôi nhìn rõ trong tay họ cầm là Tần nỗ khiến dân tộc Hung nô sợ vỡ mật, cả đám hướng về xe bắn ào ào, nghe nói thứ này uy lực chỉ kém súng lục có chút...

Ok. Nhìn một lát tôi cũng thấy thảnh thơi, không cần lo lắng làm sao gặp Tần Thủy Hoàng, cứ theo kiểu này, nếu đoán không sai, tôi trực tiếp đỗ xe ở trong nhà của Chính béo -- trước mặt chính là vương cung của nhà Tần.

Tên trên đầu có lông gà -- thường là quan, giơ kiếm hét lên: “Quái vật phương nào, mau mau rời đi.”

Tôi ngồi trong xe xua tay, nhưng có lẽ là thủy tinh phản quang, cũng có thể do ngoại hình của ô tô hấp dẫn sức chú ý của họ, vị tướng kia không có thấy tôi. Cận vệ đội trưởng càng kỳ quái hơn, tướng lãnh bỗng lấy kiếm bổ xuống hô: “Giết.”

“Oanh...” một tiếng, mấy ngàn mũi tên bắn thẳng tới tôi, mũi tên lóe lên, tiếng leng keng vang lên liên tục, trước mặt không nhìn thấy người, tôi mở cần gạt nước tiếp tục ra sức xua tay ra hiệu.....

Nhưng mà đối phương lại không thấy tôi, tôi nghe một tiểu đầu mục tức tối nói với Tướng lãnh: “Tướng quân, ngài xem, quái thú đang nháy mắt với chúng ta.”

Tướng quân tức giận: “Con mẹ nó là khinh thị hả.”

Tiểu đầu mục nói: “Đề nghị điều tiểu đội trọng giáp đảm nhiệm chủ công, khởi xướng đánh giáp lá cà với quái thú.”

Tướng quân khen ngợi gật đầu: “Phần trung thành của ngươi với đại vương, ta sẽ giúp ngươi nhớ kỹ. Đi đi.”

Sau đó tiểu đầu mục dẫn đệ nhất tiểu đội mười mấy người cầm trường mâu cùng thiết kiếm vọt tới, trải qua một lượt bắn, tôi vô cùng tin tưởng xe của tôi, mặc cho bọn họ bên ngoài đâm chém. Tôi vội vàng bật quạt lên, thử khởi động ô tô. Sau đó thử lái đi, ô tô brum brum vang lên, đệ nhất tiểu đội mấy người càng hoảng sợ la hét, bọn họ đồng loạt nhảy lùi lại vài bước, đều kêu to lên: “Có người, trong bụng quái thú có người.” Cũng không biết là ai hét: “Không phải người, là yêu quái.”

Tiểu đầu mục mang mười mấy tàn binh chạy trối chết, chạy tới bên người tướng lãnh mới lau mồ hôi nói: “Tướng quân, da quái thú rất rắn chắc, hơn nữa trong bụng còn có một yêu quái, chúng ta làm sao bây giờ?”

Tướng quân nghiêm nghị: “Bảo vệ an toàn của đại vương quan trọng hơn, ai có biện pháp đuổi đi quái vật này, ta nhất định bẩm báo đại vương trọng thưởng.”

Đám tiểu binh vây quanh phía trước đều ầm ỹ góp lời: “Dùng hỏa thiêu đi tướng quân”, “Dùng thủy yêm đi tướng quân, quái vật này đao thương bất nhập khẳng định sợ nước” “Tôi nghe trong nhà người già nói đối phó quái vật cần dùng máu chó xối lên” “Dùng phân người hất lên, tôi cũng không tin nó không sợ”....

Bọn thủ hạ của Chính béo là cái thứ gì vậy trời, tôi đạp ga muốn rời đi, tôi ngược lại không sợ mấy thứ đó, nhưng nếu bọn họ hất phân lên, vàng lè lè thối không ngửi nổi thì biết làm sao?

Lúc này lại nghe có người nói: “Tôi thấy quái vật này pháp lực thật lợi hại, chúng ta trước chọc cho nó nóng nảy, tôi thấy nó tựa hồ không có ý ở lâu, không bằng chúng ta mở cửa thành cho nó đi đi.”

Nghe ra có người hiểu chuyện, tướng quân suy nghĩ một lúc nói: “Ừ, cứ thế, người đâu, mở cửa thành ra.” Nói xong lại nói với đám lính: “Chúng ta thả nó đi không phải vì sợ nó, mà là không chắc nó là tường thú.” (thú mang lại điềm lành).

Mọi người ở bên nói: “Đúng, đúng.”

Vì thế cửa thành chậm rãi mở ra, các tiểu đệ của Tần Thủy Hoàng cũng nhường đường, giương mắt trông ngóng tôi rời đi, tôi cũng rất lo lắng, bọn lửa đảo Sáu Lưu chơi tôi, nổ máy mãi mà không được, tôi vừa cố nổ máy vừa nhìn bên ngoài, người bên ngoài cũng đứng xa xa nhìn tôi, cứ thế chúng tôi nhìn nhau hoài, ta xem ngươi, ngươi xem ta, lâm vào cục diện bế tắc.

Cuối cùng, thật sự hết cách tôi bó tay, xua tay với đám bên ngoài, đội trưởng nọ gan lớn, đi lên vài bước nói với tướng quân: “Yêu quái dường như nói chuyện với chúng tôi.”

Tôi mở cửa kính xe để một khe nhỏ nói: “Ta không phải yêu quái.”

Đội trưởng cả kinh: “Biết nói tiếng người, vậy ngươi là thứ gì?”

“...Ta là người, ta muốn gặp Doanh... ta muốn gặp đại vương của các ngươi.”

Đội trưởng quay đầu lại nói: “Tướng quân, nó nói muốn gặp đại vương.”

Tướng quân đáp: “Có thể.”

Tôi cực vui, vừa định đi trong xe ra, lại nghe tướng quân hung dữ quả quyết trung trinh không có gì có thể thay đổi: “Trừ phi nó giẫm lên thi thể chúng ta đi vào.”

Mẹ nó, may mà ngươi sớm nói thật ra, nếu không ông đây bị ngươi lừa ra khỏi xe, tôi vội kéo cửa xe lên, nhìn cả đám binh mã gầm gừ đứng vây lấy, tôi bị ép, cái khó ló cái khôn nói: “Ta đến tặng thuốc trường sinh bất lão cho đại vương của các ngươi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.