Nhóm dịch: Lưu linh hội
Biên: Lão Sầu
Đến Trung Quốc ngoại trừ Trường Thành cùng Cố Cung, nhất định phải tới xem
Dục Tài, nếu đang ở Trung Quốc thì hãy nhích người tới đó nào.
Time Magazine - báo Zim.
Dục Tài là một nơi thần kỳ, ở đó hội tụ toàn bộ thiên tài chiến đấu cùng nghệ thuật toàn quốc, chúng tôi có lý do hoài nghi: Đây là nơi hội tụ
tất cả nhân tài trong lịch sử Trung quốc.
The Times - báo Anh.
Không nên xem nhẹ bất kỳ một đứa nhỏ nào đi qua bên cạnh bạn, mặc kệ là
sau này nó có trở thành quán quân hay không, ít nhất có thể khẳng định
bạn không chạy nhanh hơn nó và cũng chẳng nhảy cao hơn nó, nếu bạn có
thể nín thở dưới nước được hơn ba phút, vậy đã có thể cùng tâm sự với
chúng.
Đông Á nhật báo - Hàn quốc.
Hiệu trưởng đương nhiệm của Dục Tài là Tiêu hiệu trưởng, là một lãnh tụ
độc đáo đầy mị lực, tập hợp đầy đủ sự bảo thủ của Phương Đông và sự hài
hước của Phương Tây, uhm, tôi không thể không thừa nhận: Tôi ca tụng ông ta như vậy còn là vì ông ấy đã chữa khỏi bệnh dạ dày cho tôi.
Washington Post.
Không cần hỏi lại, tôi đích thật đã bị đả bại, nhưng vì sao lại nói đối thủ mạnh nhất của tôi là một tài xế chứ?
Quán quân karate ba năm liên tiếp của Nhật Bản nói.
Trừ phi đưa con của chúng ta đến Dục Tài học tập, nếu không sau này
chuyện toàn bộ huy chương vàng bị đoạt mất sẽ không ngừng tái hiện,
chúng ta không có chung điểm xuất phát.
Ban tổ chức đại hội tán thủ Singapore phát biểu trên trang web chính thức.
Truyền thông thể giới đều bình luận về Dục Tài, có thể nói sau khi đi
thăm Dục Tài họ mới chính thức rung động, nhưng lời Thomson phát biểu
trên Washington Post khiến tôi không thích, tôi thật sự nghĩ rằng mình
bảo thủ. Có trời đất chứng giám, tôi cũng không bài xích người da trắng
tóc vàng mắt xanh. Còn về hài hước, có lẽ là chỉ cái xe bánh mì nát bươm nát bét của tôi, thằng nhóc Thomson thật sự đăng ảnh hắn chụp chung với tôi lên trang đầu, hơn nữa câu cuối còn khiến tôi gặp phiền toái lớn,
nông dân từ gần tới xa, từ quanh Dục Tài tới Âu Châu Bắc Mĩ đều cầu tôi
chữa bệnh dạ dày. Mọi người đều biết dạ dày dễ bị bệnh, có khi là ăn
uống không điều độ, có khả năng thủng dạ dày, có khi là nồng độ a xít
trong dạ dày quá cao, đương nhiên cũng có thể là đói. Ngoại trừ bệnh dạ
dày cuối cùng chữa bằng cách nhét cho hai cái bánh bao, phương thuốc của Biển Thước không thể trị bách bệnh về dạ dày. Lão ta lại là một người
thầy thuốc đầy trách nhiệm, sau này dành một thời gian dài chuyên tâm
nghiên cứu bệnh dạ dày, sau đó lại khiến Dục Tài ngoại trừ là một trường học nổi tiếng, còn có tuyệt kỹ chữa bệnh dạ dày....
Còn có trường chúng tôi nhiều lần xuất hiện trên các tạp chí có tiếng đã trở thành thắng cảnh du lịch. Mỗi ngày có đủ loại khách, đủ quốc tịch
mang máy quay, máy ảnh tới thăm quan. Tôi nghĩ nếu là trường đại học
khác đã đóng cửa trường, treo cái biển to tướng không phận sự miễn vào
rồi. Tôi thậm chí còn muốn xây tường bịt luôn cái cổng, dù sao đại bộ
phận người Dục Tài đều có thể nhảy cao qua tường, nhưng kinh nghiệm lịch sử cho thấy, bế quan tự thủ không phải biện pháp, cũng may du khách tuy nhiều, nhưng cũng không cần chúng tôi tiếp đãi, tới giờ cơm cũng tự bỏ
tiền túi mua cơm từ nhà ăn, coi như là một thủ đoạn thu ngoại tệ, còn có một chỗ tốt là bọn nhỏ mỗi ngày tiếp xúc với bọn họ, được mở rộng tầm
mắt cùng tự tin giao tiếp, dù là học sinh ngượng ngùng nhất cũng phải
học được vài câu ngoại ngữ để đối đáp với khách nước ngoài, học sinh Dục Tài lúc tốt nghiệp tiếng anh cũng phải cấp 6 (6.0 IELTS, mình giờ chắc 2.5 – lời biên tập).
Kỳ thật nếu nói về bí mật, trường tôi chả có bí mật gì, tất cả đều là
bản lĩnh thật sự, mấy người có bản lĩnh thật sự mới là bí mật lớn nhất,
nhưng bí mật này được giữ kín trong lòng mỗi người, tuyệt không vì ấn
nhầm vào chỗ nào đó trên hòn giả sơn lại lộ ra một cánh cửa bí mật, cho
nên tôi mới yên tâm thuận theo tự nhiên.
Không lâu sau đó, phim của Lý Sư Sư khởi chiếu tại Thượng Hải, dưới lực
hiệu triệu khổng lồ của Kim Thiếu Viêm, đám minh tinh từ khắp đại lục
với Hồng Kong, Đài Loan đều lục tục kéo tới, tôi không thể thoát thân,
cũng phải mang Bánh Bao đi góp vui, người của tổ năm người cũng đi theo.
Phim chỉ dài 80 phút nhưng đầu tư tới 67 triệu nhân dân tệ, toàn phim
không có một minh tinh, nam chính thậm chí còn không lộ mặt, bộ phim
nhựa như vậy không dám nói tuyệt hậu, nhưng khẳng định là chưa từng có.
Chỉ có tôi hiểu bộ phim quái thai này có thể sinh ra là do Kim Thiếu
Viêm dành cho sự ủng hộ vô cùng lớn từ ý tưởng tới tiền bạc, nếu không
phải là Lý Sư Sư quay phim, cho dù mấy vị đạo diễn nổi tiếng trong nước
cũng không kiếm nổi một nhà tài trợ -- một bộ phim không có minh tinh,
không có đại trường cảnh lại tiêu rất nhiều tiền.
Tôi dù không thể đích thân tới hiện trường, nhưng Kim Thiếu Viêm cũng an bài người phục vụ tôi cùng Bánh Bao, sau màn minh tinh vào rạp cùng
biểu diễn văn nghệ, phim nhựa bắt đầu bằng tràng cảnh hỗn loạn với một
cô gái sắp sinh, một mở đầu hoàn toàn vô cùng bình thường, đứa trẻ nhỏ
sắp sinh chính là Lý Sư Sư. Đứa trẻ lớn lên thành đứa nhỏ, phụ thân chết oan trong tù, Lý Sư Sư được lão bảo của kỹ viện thu dưỡng...
Tôi xem phim mới hiểu được nguyên lai trước kia Lý Sư Sư vốn họ Vương,
cả bộ phim tôi không cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, cũng không ngáp cả
ngày, đây là một câu truyện thực sự bình thường, thậm chí còn không có
kỹ xảo đặc biệt diễn tả nội tâm chua xót của kỹ nữ, giống như Lý Sư Sư
bình thản ngồi trước mặt tôi nói về quá khứ của cô ấy, phim nhựa kết
thúc khi loạn Tống Kim chấm dứt, bóng hình Lý Sư Sư nhoáng lên rồi biến
mất, đại khái nói sinh tử cũng không trọng yếu, tóm lại biến mất trong
loạn thế.
Khi màn hình bắt đầu chuyển động, hiện danh sách đoàn làm phim, Bánh Bao vừa ăn bỏng vừa tuôn lệ: “Tiểu Nam diễn hay quá, em cơ hồ đã nghĩ nó
chính là Lý Sư Sư.”
Tôi hỏi vặn lại: “Hay à? Hay chỗ nào? Không có đại tràng cảnh, vì sao ngày cả hôn hít cũng không có ?”
Tôi lại bực tức hỏi Bánh Bao: “Em khóc cái gì?”
Chính xác không có gì để thương tâm, nhân vật chính kết thúc cũng không
bị ung thư máu, không bị xe đâm, không dần bị đông cứng chìm xuống đáy
biển trước cái nhìn đắm đuối của tình nhân...
Bánh Bao trừng mắt nhìn tôi: “Lý Sư Sư đáng thương mà.”
Tôi cười: “Đáng thương chỗ nào? Chỉ thấy cô ấy ăn ngon uống sướng lại khiêu vũ trong phòng lớn.”
Bánh Bao: “Một phụ nữ, không có một ai chân chính để yêu, mỗi ngày chỉ sống lay lắt, còn không đáng thương sao?”
Oa, nguyên lai đây là nội tâm thoại? Bánh Bao từ lúc thành bà chủ quán
bánh bao, năng lực thưởng thức nghệ thuật cũng tăng trưởng à? Nhưng tôi
quá hiểu Lý Sư Sư, thật không thấy gì thương cảm, cảm giác mà bộ phim
gây cho tôi là trang phục cùng đạo cụ vô cùng tinh mỹ, vô cùng đặc biệt
-- 67 triệu hẳn đều chi cho khoản này.
Phim hết, đèn sáng, lúc này tiếng vỗ tay vang lên – dù là quay cục cứt
đi nữa, cũng phải cho Kim Thiếu Viêm mặt mũi, nhưng không phải toàn
trường vỗ vay, nói chung là thế. Kim Thiếu Viêm dẫn đầu vỗ tay, nhưng
hôm nay ngoại lệ. bộ phim này nó bỏ nhiều công sức, cũng giống như tác
phẩm của bản thân, cho nên Kim Thiếu Viêm là người vỗ tay đầu tiên nhưng không có ai vỗ theo.
Lý Sư Sư nhìn không chớp mắt tới khi bộ phim kết thúc, lúc này cô ấy
nhìn quanh, cười khổ với Kim Thiếu Viêm, có lẽ kết quả này cô bé đã sớm
đoán được. Nhưng không ngờ mọi người lại phản ứng thế, Lý Sư Sư cười
cười rời đi, có chút tự giễu nhưng cũng thấy thoải mái. Mặc kệ thế nào,
cô ấy đã làm xong việc muốn làm, Kim Thiếu Viêm nắm lấy tay cô bé.
Nhưng lúc này, tiếng vỗ tay đầu liêntiếp vang lên, cả phòng chiếu nổi
sóng, rất nhiều minh tinh đứng dậy vỗ tay nhìn qua bên này. Vài vị đạo
diễn nổi tiếng đều tranh cướp bắt tay với LÝý Sư Sư, có thể nhận ra được họ thực sự thán phục tài hoa của cô gái trẻ tuổi này.
Xem ra bọn họ không vỗ tay lúc trước là vì bộ phim này quá rung động -
tôi còn không hiểu, hay thế sao? Nhưng ngay cả loại người như Bánh Bao
đều có thể khóc, phỏng chừng cũng rung động, cũng có điểm làm người động lòng, ít nhất đây cũng là một bộ phim cộng hưởng nhã tục thuần túy.
Danh sách diễn viên đã kết thúc, nhiều người đều lấy làm kỳ: “Vì sao
không có tên đạo diễn?” Đại đa số không biết vai chính đồng thời là đạo
diễn, vừa nói xong, một loạt chữ rất lớn chậm rãi hiện lên màn hình: Đạo diễn - Lý Sư Sư...
Mọi người đều nghị luận: Lý Sư Sư là vị đạo diễn nào? Là trùng hợp? có thể là cố ý lấy nghệ danh vì phim này?
Lý Sư Sư căn bản không để ý mọi người nói gì, cô bé mở to hai mắt kinh
ngạc nhìn Kim Thiếu Viêm, Kim Thiếu Viêm chỉ cười nhìn cô bé, nói thầm
vào tai: “Đây là lễ vật duy nhất mà anh có thể tặng cho em.”
Mắt Lý Sư Sư ầng ậng nước, nếu không phải bận tâm đến xung quanh thì đã
lao vào lòng Kim Thiếu Viêm, cả bộ phim dù không cho thấy phá vỡ cái gì, nhưng hoàn toàn cải biến đánh giá đơn giản của mọi người với “Danh kỹ
Lý Sư Sư”, Lý Sư Sư đã có đủ sắc của một cô gái bình trường, nhưng vẫn
có hương vị truyền kỳ. Cuối cùng vài chữ đạo diễn Lý Sư Sư là có ý giải
thích huyền diệu, ít nhất Lý Sư Sư cũng hiểu, hơn nữa lúc đầu Kim Thiếu
Viêm nói “Lý Sư Sư chính là một kỹ nữ”, hai người ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng đã có khúc mắc, lúc này Lý Sư Sư đã hoàn toàn tha thứ
cho nó.
Kim Thiếu Viêm kéo tay Lý Sư Sư nói lớn: “Vương Viễn Nam tiểu thư vốn là đạo diễn của phim này, một tên gọi khác của cô ấy là Lý Sư Sư...”
Tiếng vỗ tay cùng ngợi khen lại lần nữa bao phủ phòng chiếu.
Sau đó, Lý Sư Sư truyền kỳ chính thức đổi tên thành Lý Sư Sư, đồng loạt
chiếu trên cả nước, đạo diễn minh tinh thật giả thổi phòng, phòng bán vé diễn trò lại như lửa cháy, là bộ phim ngôn tình lớn chỉ sau Titanic,
trở thành bộ phim được các cô gái yêu thích nhất năm 2007, Lý Sư Sư trở
thành tiêu chuẩn phán đoán một đôi có phải là tình lữ hay không. Đương
nhiên trong đó tự nhiên không thiếu một nam cùng mấy nữ đi xem, hay là
một nữ được mấy nam hộ tống đi xem đều là ví dụ điển hình....
Còn có một điểm kỳ quái, các nhà phê bình điện ảnh cũng đánh giá cao, bộ phim này tham gia nhiều hạng mục bình chọn, giành nhiều giải thưởng,
đáng nhắc tới là dù tham gia liên hoan phim nào, thì giải “thiết kế
trang phục đạo cụ tốt nhất” đều là phim này, có vài vị học giả lịch sử
cũng nghiêm túc nói rằng: Họ không phát biểu gì về nội dung phim, nhưng
trang phục cùng lễ nghi cũng như bố cảnh phim là chính xác theo lịch sử.
Một nhà phê bình điện ảnh nổi tiếng đánh giá “Lý Sư Sư”: Đạo diễn quay
phim là một người bình thường có con mắt của thượng đế, cô ấy chỉ giảng
thuật lại truyện trước kia của mình mà thôi.
Tán dương Lý Sư Sư sáng tạo độc đáo, thủ pháp quay chụp độc đáo… hầm bà
lằng gì cũng có. Còn có cả một nhà phê bình điện ảnh nói: Dù là ai, dùng phương thức vô ưu vô sầu ghi lại đời mình cho mọi người hiểu rõ, đó là
gợi mở, theo đó, “Lý Sư Sư” là một hành trình bi thảm.
Nghe xong vị lão huynh nói tôi vã mồ hôi, tôi nghĩ: Nếu ai có thể dùng
thủ pháp này diễn tả cuộc đời tôi, vậy bộ phim này nên gọi “Tiểu Cường”, có cảm giác như phim tài liệu ấy nhỉ? Phân nó vào thể loại gì đây?
Cũng chẳng nên nghĩ nhiều, Bánh Bao đang chờ tôi trong chăn - dù sao tối nay Đoàn hoàng gia khẳng định không thả cho đi rồi.