Không Không Nhi rốt cục cũng là kẻ có bản lĩnh, hắn tránh ra bên cạnh, nói với Triệu mặt trắng nói: “Đi.”
Triệu mặt trắng nhìn quanh nói: “Tao cần một thanh kiếm.”
Hoa Mộc Lan chỉ chỉ thanh trường kiếm bên cạnh bộ áo giáp của
mình nói: “Nếu không chê thì hãy dùng thanh kiếm của tôi.”
Triệu mắt trắng đi vào lấy từ trên tường xuống, cầm ra dưới
ánh đèn, kéo ra một đoạn, thấy kiếm lấp lóe hàn quang, tôi khen: “Kiếm tốt.” Mặc dù tôi không biết là tốt hay không tốt, nhưng
theo lệ phải khen, dù sao kiếm của Hoa Mộc Lan hẳn cũng không
phải để chơi, khẳng định không tồi.
Ai ngờ Triệu mặt trắng rút kiếm ra cân nhắc một chút chậm rãi thả lên đất, nắm vỏ kiếm: “Kiếm quá nặng, tao cầm cái này
đánh với mày.”
Không Không Nhi nín hơi nhìm chằm chằm, bỗng cầm ngang đoản kiếm trong tay nói: “Kiếm này, tên Ngưng Không Hành, dài một xích tam thốn, dùng hàn thiết dưới đáy biển chú tạo, dưới kiếm 13
vong hồn, đều là những kiếm khách danh mãn thiên hạ...”
Triệu mặt trắng nhìn vỏ kiếm trong tay chậm rãi nói: “Đây là
vỏ kiếm, rất dài, làm bằng gỗ, không bằng của ngươi..”
Chúng tôi: “....”
Không Không Nhi: “Tao kính mày là kiếm thần nức tiếng thiên hạ, một lát nữa động thủ tuyệt bất dung tình.”
Triệu mặt trắng đột nhiên nói: “Chờ chút.”
Không Không Nhi trang nghiêm: “Sao, tâm mày còn chưa tĩnh lặng sao?”
“Không phải, tao muốn đái cái đã.”
Bọn tôi: “...”
Triệu mặt trắng cắm vỏ kiếm vào thắt lưng quần, đi vòng ra sau
nhà, chốc lát nghe tiếng nước róc rách. Mấy cô gái mặt đỏ
tới tận mang tai, mãi lâu sau Triệu mặt trắng sửa sang lại quần đi ra, nói với Kinh Kha: “Tiểu Kinh, trả kiếm lại cho nó.”
Kinh Khờ cắm răng rút kiếm trên vai ném cho Không Không Nhi, Triệu mặt trắng cầm vỏ kiếm trong tay nói: “Giờ thì có thể bắt
đầu rồi.”
Không Không Nhi khoát tay: “Chậm đã.”
Đợi cả buổi bọn tôi đã hết nhẫn nại cùng kêu: “Mày lại làm sao thế?”
Không Không Nhi ngượng ngùng: “... tao cũng muốn đi đái.”
Ngô Tam Quế hừ hừ: “Đỉnh tiêm cao thủ quyết đấu đại khái là
vậy hả. Mày nghĩ xem, giữ nước đái lại thì nặng thêm nửa cân
tám lạng sẽ ảnh hưởng tới sự phát huy của mày sao.”
Lưu Bang nói: “Cao thủ quyết chiến giống như mấy con lừa cọ té cứt té đái, là giao thông phối kết hợp à?”
Ngô Tam Quế cười nói: “Tuyệt đỉnh cao thủ thì không biết, về sau anh có thể hỏi Tiểu Cường.”
Tôi mắng: “Vậy anh chính là tuyệt đỉnh cao thủ. Cả nhà anh đều là tuyệt đỉnh cao thủ.”
Ngô Tam Quế: “....”
Không Không Nhi cũng tìm chỗ giải quyết xong, sau đó cầm hai kiếm trong tay nói: “Lúc này có thể bắt đầu rồi.”
Chỉ nghe trong bóng đêm có một người đi ra nói lớn: “Chậm đã.”
Bọn tôi mọi người đều phát điên quát: “Là ai..”
Một lão nhân tóc tai chỉn chu đi từ bóng đêm ra trước mặt bọn tôi, là Hà Thiên Đậu.
Lão không nhìn bọn tôi mà giương mắt nhìn Không Không Nhi: “Vì sao phản bội ta?”
Không Không Nhi thấy là lão chủ nhân, ánh mắt lẩn tránh, lại
lập tức ngẩng đầu lên nói: “Tôi cũng muốn có tiền như ông.”
Hà Thiên Đậu nói: “Mày thiếu tiền tiêu à?”
Không Không Nhi kích động: “Lão không nghe rõ à? Tôi nói muốn có
tiền như lão - chuyện linh tinh của lão với họ Tiêu tôi chẳng
hứng thú, nhưng thấy có người bỏ khoản tiền lớn vào những
chỗ tôi chả hiểu nổi, tôi thật sự không nhịn nổi, tôi theo lão
nhiều năm như thế, tiền này vốn là của tôi.”
Hà Thiên Đậu như tỉnh như mơ ngơ ngác không nói gì, hồi lâu cười
khổ: “Thật không ngờ Không Không Nhi đại danh đỉnh đỉnh vì tiền
phản bội ta, uổng phí ta làm thần tiên nhiều năm như vậy. Rõ
ràng ngay cả thất tình lục dục của con người đều đã quên.”
Tôi ngắt lời: “Cho nên lão còn không bằng Doanh ca, anh ấy vừa
tới vài ngày đã hiểu, thế giới này có tiền mới là thần
tiên. Chẳng phải Lữ Bố vì tiền mới giúp lão sao?”
Không Không Nhi nói: “Chuyện không có gì kỳ quái, ta vốn là tặc mà, ta vừa sinh ra đã sống trong cô nhi viện, ta quá hiểu tiền
quan trọng nhường nào, lão không thể trông cậy ta coi kim tiền
như rác rưởi, tất cả vì sự nghiệp của lão mà dũng cảm tiến
tới không cần hồi báo...”
Tôi vỗ tay: “Nói đúng tâm khảm của tôi rồi.”
Không Không Nhi tiếp tục: “Bọn ngoại quốc bất quá muốn mấy thứ đồng nát, bọn họ lại chịu chi nhiều tiền. Chúng ta vì sao
lại đối nghịch với họ? Vài thứ kia khát không thể uống, đói
bụng không thể ăn, lại coi là bảo bối. Mấy ngàn năm sau cũng
sẽ thành bụi đất mà thôi, sao không hiện tại đổi thành ngoại
hối?”
Tôi mắt trợn tròn mồm há hốc - mắt chữ O mồm chứ A: “Thật sự gần đèn là thằng nghiện, theo MAFIA cũng học được cái nhìn vĩ
mô nhỉ.”
Hà Thiên Đậu tiếc hận: “Hiện tại mày đã không thể kiềm chế
rồi, mấy ngày nay vì cứu mày tao đã nghiên cứu ra tân dược...”
Hà Thiên Đậu móc từ trong túi ra một viêc dược hoàn như quả ô
liu giơ ra, thuốc này nhìn giống như loại khôi phục trí nhớ kiếp trước, chỉ là màu đỏ tươi, nhìn vô cùng đáng sợ. Hà Thiên
Đậu chậm rãi đi tới giơ trước mặt Không Không Nhi: “Thuốc này
cần trộn thêm chút hấp dẫn thảo, nhưng dược tính ngược lại với lam dược, mày chỉ cần ăn nó sẽ quên hết kiếp trước cùng tất
cả những việc đã làm sau khi khôi phục trí nhớ kiếp trước,
nói cách khác, mày lại thành một người bình thường, không còn là Không Không Nhi...”
Không Không Nhi hơi sợ hãi lùi lại, lẩm bẩm: “Lão đừng tới đây, tao không ăn thứ quỷ đó, có thân bản sự này ta thích làm gì
thì làm, phát tài chẳng khó.”
Hà Thiên Đậu nói: “Vậy mày càng phải ăn, tao không thể trơ mắt
nhìn mày theo con đường tà đạo. Mày yên tâm, chờ khi mày quên
hết tao sẽ an bài cho mày một cuộc sống tốt, mày không cần lo
lắng ăn mặc, thậm chí trong mắt người khác mày còn là tiểu
phú ông...”
Không Không Nhi liên tục lui về sau, lạnh lùng nói: “Đừng tiến
tới, nếu không tao không khách khí đâu, đừng cho rằng tao không
biết bí mật của bọn mày, có là thần tiên tại nhiệm ở nhân
gian cũng chỉ có thể sử dụng pháp thuật bảo vệ bản thân,
hiện tại lão căn bẳn không phải đối thủ của ta.”
Hà Thiên Đậu thở dài, ôm quyền nói với Triệu mặt trắng: “Vậy hết thảy nhờ kiếm thần Cái Nhiếp vậy.”
Không Không Nhi nói với Triệu mặt trắng: “Tao chỉ muốn lấy đồ rồi đi, mày không nên làm khó tao?”
Triệu mặt trắng nắm chặt vỏ kiếm nói: “Mày làm thương Tiểu Kinh thì không được.”
Tôi hỏi Hà Thiên Đậu: “Tên ngốc này rốt cục là ai?”
Hà Thiên Đậu: “Người này đời trước trên đời vang danh là kiếm
thần, tên là Cái Nhiếp, rất là hợp ý cùng Kinh Kha. Kinh Kha
hành thích Tần trước từng kêu người nhắn tin mời người này đi
hỗ trợ, nhưng thái tử Đan mặt ngoài nhân hậu nhưng tâm lại đa
nghi, không ngừng thúc dục Kinh Kha tiến hành, Kinh Kha đành lâm
thời dẫn theo Triệu quốc dũng sĩ Tần Vũ Dương sang Tần ám sát Tần Thủy Hoàng. Tần Vũ Dương trên Tần đình mặt vàng như đất,
Kinh Kha đành một mình động thủ, cuối cùng sắp thành lại bại, chờ khi Cái Nhiếp biết tin, Kinh Kha đã chết.”
Tôi thở dài: “Mịa kiếp. Năm đó nếu Triệu mặt trắng cùng Kinh
Kha đồng loạt động thủ, vậy Chính béo thật sự xong đời sao?
Đúng rồi, hắn chưa ăn lam dược của lão, vì sao còn nhớ rõ
mình là ai?”
Hà Thiên Đậu lắc đầu nói: “Chính xác hắn không biết mình là
ai, chỉ vô ý thức thân cận Kinh Kha mà thôi, cường nhân niệm chú cũng biết hả? Một người chết sau nếu cường nhân niệm quá
mạnh mẽ, sẽ chống đỡ canh Mạnh bà. Như vậy 95% sẽ biến thành
ngốc tử ở kiếp sau, nhưng bọn họ cũng là người nửa thông linh, sẽ đặc biệt mẫn cảm với những người đã tiếp xúc ở kiếp
trước. Kinh Kha sau khi ám sát Tần vương thất bại, Cái Nhiếp buồn chết, chết sau vẫn giãy dụa trong sự áy náy với Kinh Kha,
cường nhân niệm cường đại chưa từng có. Vì thế mới có Triệu
khờ của hôm nay, hắn đời trước đã động thủ với vô số người,
cho nên đặc biệt mẫn cảm với sát khí.”
Tôi nói: “Lão xác định hắn chính là Cái Nhiếp?”
Hà Thiên Đậu gật đầu: “Ta tính qua là đúng thế. Chỉ cần biết
năm chết kiếp trước hoặc năm sinh tháng đẻ của kiếp này là ta
có thể tính ra người nọ đầu thai tới đâu hay người này kiếp
trước là ai.”
Tôi giật mình: “Tứ Đại Thiên Vương đều là lão tính ra rồi tìm đến sao?”
“Đúng vậy.”
Tôi giữ chặt lão hứng phấn khó ức chế nói: “Vậy lão tính ta kiếp trước là ai?”
Hà Thiên Đậu cười cười nhìn tôi: “Tin tưởng anh đi, chú tuyệt không muốn biết đâu.”
Tôi trầm xuống: “Chẳng lẽ ta lại là loạn thần tặc tử như bọn Thái Kinh, Cao Cầu?”
Hà Thiên Đậu: “Còn thảm hơn bọn nó một chút.”
Tôi cả kinh: “Từ Hi, Trụ Vương, Tùy Dương Đế?”
“Còn thảm hơn...”
Tôi thở dài thả tay ra: “Là Lý Liên Anh?’
“Còn thảm hơn...”
Tôi kéo cổ áo Hà Thiên Đậu cả giận nói: “Đánh rắm, còn có
người thảm hơn Lý Liên Anh? Lão đừng nói cho ta kiếp trước ta
là con lão nha.”
Hà Thiên Đậu không nói gì cuối cùng nói: “Kỳ thật chú đời
trước chả là ai cả, nói kiểu hiện tại chú là một người qua
đường. Cho nên anh nói chú không cần biết, tên đơn giản là Ka Ku, Ca cứt, cả đời nằm ăn chờ chết, biết có ích lợi gì?”
Tôi sầm mặt: “Lão là muốn để tiếng xấu muôn đời cũng không muốn làm người bình thường, cái này đáng giá sao (Thà một phút huy hoàng rồi vụt tắt, còn hơn là le lói suốt ngàn năm).” Kỳ thật tôi cũng tình nguyện mình là Từ Hy Thái Hậu còn hơn
muốn làm người qua đường, đương nhiên, Lý Liên Anh thì thôi đi,
thật kiếp trước mình là thái giám, chắc đời này tinh thần
tính liệt dương à? Mấy người liệt dương chẳng lẽ kiếp trước
là thái giám có cường nhân niệm?
Chúng tôi đang nói chuyện thì Không Không Nhi đã tấn công Triệu
mặt trắng, người hói đầu múa song kiếm như tia chớp, chúng tôi
vô cùng lo lắng, Triệu mặt trắng là kiếm thần, dù sao cũng là chuyện kiếp trước, cho dù kiếp trước có là Hercules thì dùng
thân thể suy nhược đó đánh được tiểu quái sao?
Hơn nữa Không Không Nhi ra tay rất nhanh, đạt tới trình độ mắt thường không nhìn thấy.
Chúng tôi lo lắng, Triệu mặt trắng lại chậm rãi như một đóa
hóa nở rộ lay động thân thể, tay cầm chuôi kiếm, chậm rãi giơ
lên trên đỉnh đầu, hạ thấp tấn, tay giống như muốn mò vật gì
đó dưới đất, giống như bọn trẻ trong nhà trẻ thường quỳ xuống chơi trò chơi. Trong đường tơ kẽ tóc, song kiếm của Không Không
Nhi đâm sượt qua eo của Triệu mặt trắng, vai phải cũng sượt qua, tiếng xoẹt xoẹt vang lên, Triệu mặt trắng như đang hái hoa, hai
thanh kiếm đều đâm vào khoảng không.
Triệu mặt trắng căn bản không nhìn đối thủ, mắt nhìn bầu trời, không quản Không Không Nhi đang làm gì, chỉ phối hợp các động
tác, thấy anh ta xoa thắt lưng, giống như các ông già bà già tập thể dục buổi sáng chậm rãi lắc cổ xoay eo, lúc này kích thứ nhất của Không Không Nhi đều sượt qua, hắn lại đổi lại chiêu,
quét ngang đầu Triệu mặt trắng, nhưng Triệu mặt trắng đã cúi
đầu xuống. Kiếm của Không Không Nhi sạt qua đầu, kiếm của Không
Không Nhi lại quét vài vòng đều bị Triệu mặt trắng dùng vài
động tác tập thể dục buổi sáng dễ dàng né qua.
Không Không Nhi vội nhảy ra ngoài vòng chiến, cả giận: “Đây là công phu gì hả mày?”
Triệu mặt trắng rất tự nhiên nói: “Chả phải công phu gì cả, tao chỉ là không muốn bị thương thôi.”
Không Không Nhi gào lên, lại lao tới, lần này còn nhanh hơn.
Triệu mặt trắng vẫn chậm chạp như trước, lúc này giống như
một con động vật thân mềm chậm rãi nhúc nhích, song kiếm của
Không Không Nhi hóa thành ngàn vạn, không ngừng đâm tới, tiếng
xoạt xoạt không dừng, hai thanh kiếm của Không Không Nhi liên tục
sượt qua mặt Triệu mặt trắng, hai sườn, hông, lại không hề gây
thương tổn Triệu mặt trắng.
Xem qua Triệu mặt trắng cùng người khác động thủ, mọi người
sẽ phát hiện một hiện tượng kỳ quái: Hắn quả thực như đã mua chuộc địch nhân phối hợp với mình, hắn khoát tay, địch nhân
nhất định đá một cước vào chỗ hắn vừa rời đi, hắn xoay người,
địch nhân công kích nhất định sẽ là nơi anh ta vừa mới đứng,
quả thực thấy rất tức cười và quỷ dị, nhất là đối thủ có
sở trường đánh nhanh như Không Không Nhi thì càng không thể tưởng tượng nổi.
Dần dần chúng tôi nhìn ra mánh khóe, cái chậm của Triệu mặt
trắng là đặt ở quán tính mà thôi, ví dụ như người ta đánh một quyền thẳng mặt, đối phương mới nghĩ thế thì hắn đã cúi đầu, hắn đương nhiên biết tôi sẽ không đánh trúng vào mặt, lại nửa
đường chuyển đánh vào vai, nhưng đừng nói là người bình
thường, dù là cao thủ muốn biến chiếu giữa chừng sẽ dừng
chiêu một chút, chờ khi nắm tay nhắm tới bả vai không thể thay
đổi biến chiêu thì hắn đã sớm cúi xuống hạ thấp tấn, loại
biến chiêu nhanh chóng này sao Không Không Nhi không biết? Nhưng dù
là thế, cũng không thể chạm tới góc áo của Triệu mặt trắng.
Động tác của Triệu mặt trắng chậm nhưng tư tưởng lại mau, hắn
có thể đoán được bảy tám chiêu tiếp sau, thậm chí còn nhiều
hơn, hắn chẳng những nghĩ tới ngươi muốn đối phó hắn kiểu gì, thậm chí những chuyện chưa nghĩ tới hắn cũng giúp ngươi nghĩa dùm, hơn nữa đều biết ngươi muốn làm gì - Triệu mặt trắng
quả thực là một người sống trong tương lai.
Triệu mặt trắng thủy chung không nhanh không chậm di động tới lui nện bước, giống như bông hoa Bồ Công Anh phiêu đãng trong gió,
còn Không Không Nhi điên cuồng múa song kiếm, giống như một con
bọ ngựa đang bị nướng, nhìn qua một cái cực nhanh một cái cực
chậm, cũng nói không rõ là Không Không Nhi chậm một bước hay là Triệu mặt trắng nhanh một bước, hai người chiến đấu đã lâu,
ngay cả một lần tiếp xúc cũng chưa tính, mọi người đều nhìn
nhau sợ hãi.
Lúc này, vỏ kiếm trong tay Triệu mặt trắng đã lâu rốt cục lần
đầu tiên phát động tiến công, “bốp’ một tiếng vả vào mặt Không không Nhi, hiện rõ dấu vết, đây đúng là khoảng trống khi Không
Không Nhi tâm phiền ý loạn lộ ra, lưu loát gọn gàng, làm xong
hết thảy, Triệu mặt trắng lại bắt đầu vũ đạo, kiếm của Không Không Nhi lại bắt đầu tấn công vô ích, tốc độ cũng chậm hơn
nhiều sau khi ăn một vỏ kiếm của Triệu mặt trắng.
Lại đấu một lúc, Không Không Nhi bỗng ngừng thế công, thu song
kiếm trước ngực, chậm rãi ra chiêu. Ngô Tam Quế nói: “Hỏng rồi, thằng chó đó lấy chậm chế chậm.”
Triệu mặt trắng hồn nhiên không lo đứng yên, lại nhìn song kiếm
chậm chậm của Không Không Nhi, giống như độc xà vận sức chờ
phát động, lúc chúng nó tới gần ngực mình một khoảng cách,
Triệu mặt trắng khẽ động, Không Không Nhi như bị mù, song kiếm
đâm thẳng vào khoảng không nơi Triệu mặt trắng vừa đứng, hắn
vẫn chậm một bước.
Không Không nhi rốt cục hiểu được mình vô vọng thủ thắng, thở
dài một tiếng đột nhiên nhảy bật lên, Hà Thiên Đậu: “Kiếm thần Cái Nhiếp, không thể cho nó chạy.”
Không Không Nhi đang ở giữa không trung, bỗng cảm giác chân hơi
trầm xuống, thấy chuôi kiếm của Triệu mặt trắng không biết từ
lúc nào đã níu chân mình, lại lần nữa hạ xuống đất, Triệu
mặt trắng thản nhiên: “Mày còn không xin lỗi tiểu Kinh, không
thể đi.”
Không Không Nhi lúc này rét run, lại muốn thi triển khinh công bỏ trốn, nhưng bất đắc dĩ chuôi kiếm của Triệu mặt trắng vẫn
kéo hắn lại, hắn đã là một con châu chấu bị dính keo vào
chân, không thể nhảy khỏi tay Triệu mặt trắng. Không Không Nhi tâm
loạn, động tác sơ hở, cuối cùng bị Triệu mặt trắng gõ một vỏ kiếm vào gáy, Không Không Nhi chậm rãi ngã ngồi, song kiếm rời tay, vô lực chống cự, thì thào: “Ta thua.”