Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Chương 27: Q.2 - Chương 27: Vì ngàn vạn người, ta lao tới!






Thời Thiên cùng đối thủ đồng thời lên đài, khán giả vừa thấy đã cười ầm lên. Hai người, một vừa gầy vừa nhỏ là Thời Thiên, một nguời vừa lùn vừa béo ục ịch, đều là những kẻ khó khăn lắm mới cao hơn dây chăng lôi đài một chút, mọi người muốn nhìn rõ đều phải kiễng chân lên.

Trọng tài cũng phì cười, sau khi thẩm tra đối chiếu tên tuyển thủ, cúi đầu nhìn hai người, hô lên: “Bắt đầu!”

Lời chưa dứt, một đỏ một đen đã nhảy lên, bắn ra hai hướng, mọi người đều hoa mắt, sau đó trong chốc lát hai người đã cuốn lấy nhau. Gọi là cuốn, tuyệt không có đánh nhau thừa sống thiếu chết. Thời Thiên mặc đồ đỏ như một con muỗi ve ve, vừa nhẹ nhàng vừa bừa bãi quấn quýt lấy bóng đen, mà đối thủ thì to béo hơn anh ấy nhiều, như một con chuồn chuồn to lớn hung ác trầm ổn. Hai người vừa ra tay, lôi đài đã được tận dụng tới mức tận cùng. Các góc, lan can, dây chăng, không đâu không là chiến trường, thậm chí vai của trọng tài cũng thành chiến trường. Trọng tải thỉnh thoảng xua tay như đuổi muỗi, cuối cùng đành đừng bên biên võ đài, rời xa nơi thị phi.

Bọn họ dù ra tay nhanh thoăn thoắt, vẫn có thể nhìn ra được Thời Thiên rơi vào thế bất lợi. Tên mập lùn không thua kém về tốc độ, chặn đứng chìa khóa thắng lợi của Thời Thiên, hơn nữa hắn ta ra tay ác liệt, hai người dù về mặt điểm số là tương đương, nhưng Thời Thiên chịu đòn nặng hơn đối thủ nhiều.

Kết thúc hiệp thứ nhất, Thời Thiên bị đánh cho sưng mắt, miệng thì méo xệch, còn mập lùn thì chỉ đổ mồ hôi khá nhiều mà thôi.

Hiệp thứ hai, ngay từ đầu hai nguời đánh càng táo tợn hơn, tốc độ càng nhanh. Thời Thiên vẫn qua lại như gió, sau lưng anh là một bóng ảnh, tên béo ục ịch không ngờ chẳng chậm hơn bao nhiêu. Khán giả chỉ thấy một cơn gió đen cuốn lấy Thời Thiên, gió hồng không thể nào thoát ra. Tiếp đó là đục ầm bình bình, đó là Thời Thiên bị trúng đòn, thỉnh thoảng có tiếng “pa pa” yếu ớt truyền ra, đó là lúc Thời Thiên phản kích. Từ tiếng vang cũng có thể phân biệt ra ai hơn ai kém, Thời Thiên hiển nhiên chịu thiệt nặng rồi.

Chỉ chốc lát, con lốc trên lôi đài lan tới chỗ tôi, tôi cảm thấy mặt mát lạnh, đưa tay lên sờ, là máu. Tôi ngẩng đầu lên, lại một giọt máu rơi vào miệng. Tôi mặc dù nhìn không rõ tình hình trên lôi đài, nhưng cũng có thể đoán ra chắc là máu của Thời Thiên. Không đợi tôi nói gì, cơn gió đã chuyển qua bên kia, cơn gió đỏ bị cơn gió đen ép chặt, thỉnh thoảng có thể ra sức nhảy lên mới mơ hồ thấy được.

Vài lần đổi tới đổi lui, chỉ có tiếng binh binh không ngừng. Khi bọn họ đánh tới trước mặt tôi, tôi cảm thấy máu văng ra không chỉ là vài giọt mà là từng đám từng đám văng lên mặt. Tôi cũng không nhịn được, hô lớn: “Anh Thiên, đừng đánh nữa.” Nhưng hai người lại nhảy ra xa xa.

Tôi bỗng nhớ lại trước mỗi trận Thời Thiên đều đặt một cái khăn lông trắng ở dưới, còn dặn đi dặn lại Lâm Xung nếu thấy anh ấy không ổn lập tức ném lên đài. Tôi tìm khắp nơi, quả nhiên thấy một cái. Tôi chẳng chút do dự đi tới cầm lên muốn ném lên đài, Thời Thiên bỗng nhảy lên lan can ngay trước mặt tôi, chỉ nói một câu: “Đừng ném.” Sau đó lảo đảo, bị mập lùn hất xuống, tiếp đó hai người lại tiếp tục ra tay.

Tôi cũng nhìn rõ rồi, máu đúng là của Thời Thiên. Khóe mắt cùng môi anh ấy bị đánh rách, máu cũng nhuộm đỏ mặt anh ấy như mấy món đồ chơi tò he. Tục ngữ nói chó cùng dứt dậu, Thời Thiên lúc này thật là bị ép tới chân tường rồi.

Hết hiệp hai, Thời Thiên nhảy xuống đài, xem ra cũng chậm chạp không nhanh nhẹn được nữa. Anh ấy xông tới tôi, giơ tay ra: “Khăn mặt.”

Tôi ngạc nhiên: “Giờ mới nhớ tới đầu hàng hả?”

Thời Thiên trừng mắt nhìn tôi, giật lấy khăn mặt, lau máu trên mặt, ngồi phịch xuống ghế. Tôi bắt đầu kính nể anh ấy: “Còn đánh tiếp hả?”

Thời Thiên thở phì phò: “Nó không nhanh bằng anh, hơn nữa anh phát hiện nhược điểm của nó rồi.” Anh ấy nhổ nước bọt lẫn máu trong miệng ra, đôi mắt nhỏ ti hí sáng bừng, trừng mắt nhìn đối thủ phía đối diện.

Khán giả lúc này lại bắt đầu cổ vũ Dục Tài. Hai hiệp vừa rồi khán giả đều run sợ, cơ hồ quên cả hò hét. Ai cũng có thể nhìn ra Thời Thiên nhiều lúc đã rơi vào hiểm cảnh, bọn họ sợ nhất là Thời Thiên thua trận. Tôi tin tưởng hiện tại trọng tài dù trực tiếp chơi xấu tuyên bố Thời Thiên thắng cũng không ai tố cáo, sợ rằng ngay mấy người ban tổ chức cũng đang chờ tôi lên đài.

Tiếng cồng báo chuẩn bị hiệp ba vang lên, Thời Thiên định lên đài, người lại lảo đảo, người ở bên cạnh muốn dìu anh ấy, anh ấy lại nói: “Không sao”, sau đó nhảy luôn lên đài. Lư Tuân Nghĩa nhìn anh ấy, cảm khái: “Anh còn chưa bao giờ thấy nó vậy.”

Đoàn Thiên Lang một mực ngồi tại chỗ khoanh tay, vẻ mặt bình tĩnh. Trọng tài thổi còi, anh ta nhẹ nhàng vỗ lưng đẩy mập lùn, nhìn tôi đầy ẩn ý.

Hai người vừa ra tay, tình thế vẫn như cũ, mập lùn vẫn áp đảo Thời Thiên. Nhưng điều kỳ quái là Thời Thiên lại không chịu thiệt thòi như hai hiệp trước, mặc dù vẫn bị cơn gió đen bao lấy. Mọi người căn bản không nhìn rõ bên trên xảy ra chuyện gì, hiện tại cơn gió đen như đình trệ, giống như một cái màn sân khấu cũ nát, mọi người thỉnh thoảng có thể nhìn thấy áo giáp đỏ tươi trên lôi đài. Càng về sau, béo ục ịch càng lúc càng bất lực, dần dần, anh ta cũng không ép nổi Thời Thiên nữa. Điều khiến mọi người không thể tưởng tượng nổi là Thời Thiên bây giờ lại áp sát béo ục ịch, anh ấy lợi dụng quán tính né qua một bên ục ịch, duỗi nắm tay nhỏ nắm lấy phía dưới xuơng sườn đối phương. Ục ịch đau đớn gào lên, đấm trả một quyền. Thời Thiên lại linh hoạt chui qua bên kia, lại nắm, ục ịch hét lên giận dữ, lại một quả đá giò lái. Thời Thiên lúc này đúng như tên hiệu, giống một con bọ chó cổ quái, anh ấy cứ áp sát béo ục ịch, ục ịch bó tay. Hai người, một người cố gắng áp sát dán chặt vào người đối phương, một người cố sức thoát ra, công thủ nghịch chuyển, hai bên lại bắt đàu chạy lòng vòng so tốc độ.

Tôi thấy Thời Thiên lại nắm quyền chủ động, há mồm định khen ngợi, nhưng lại nghĩ nếu anh ấy thắng thì tôi biết làm sao? Lập tức tự động ngậm miệng lại.

Bấy giờ hai người trên đài lại chạy như bay … chỉ có điều lần này là mập mạp phía trước, Thời Thiên phía sau. Theo điểm số thì ục ịch đã dẫn trước rất nhiều, hiện tại anh ta chỉ cần kiên trì kéo dài 30s là thắng, cho nên cố hết sức.

Hai người một khi xuất toàn lực, lôi đài lại hỗn loạn, tôi cảm thấy như bị người ta đập gạch vào đâu, hoa mắt chóng mặt, thời gian cứ nhích từng chút từng chút một chỉ còn lại vài giây.

Tôi hồi hộp kêu lên: “Bà mẹ nó, quá nhanh rồi, nhìn không thấy tên béo ục ịch đâu.” Tôi chưa từng nghĩ tới tốc độ của con người có thể nhanh tới mức mắt thường không nhìn rõ được ... tên mập, chắc chắn đã biến mất trong không khí.

Lâm Xung vỗ vai tôi, chỉ tay nói: “Ở đằng kia.”

Tôi cúi đầu nhìn xuống, tên béo đã rớt xuống đài từ lúc nào….

Hóa ra là trong những giây cuối cùng, Thời Thiên nhanh hơn một bước, chặn trước chờ mập mạp tới. Vẫn là nắm ném, cộng thêm lực quán tính, béo ục ịch dùng tốc độ mắt thường không thể quan sát được bắn tung ra khỏi lôi đài….

Tiếng còi kết thúc trận đấu cũng vang lên.

Điểm số là 11: 15, Thời Thiên kém 4 điểm, theo quy tắc đánh đối thủ rơi khỏi lôi đài được 3 điểm, Thời Thiên rốt cục vẫn thua trận.

Tôi là người đầu tiên hoan hô…, đây là kết quả mà tôi mong muốn. Lợi cũng đã chiếm, đấu thua, hiện tại tôi muốn về khách sạn rửa mặt đi ngủ một giấc. Tâm trạng tôi hiện tại cực kỳ kém, tôi mới từ xe cảnh sát xuông, trông thấy không ít người vỗ tay khen ngợi vui mừng mà đau đầu.

Trương Thanh túm cổ tôi lại, lật người tôi quay lại, sau đó tôi thấy trọng tài đang ngồi xổm bên ục ịch, đếm: “Sáu, năm bốn, ba, hai , một … tuyển thủ rời khỏi trận đấu, Dục Tài học giáo thắng.”

Tên mập chỉ ngất thôi, hắn sớm không ngất, muộn không ngất, lại ngất đúng lúc quan trọng thế này.

Mọi người ngây dại, từ thất vọng tràn trề lại đổi thành vui sướng cực độ, đối lập lại thành tôn lên vẻ mặt kinh ngạc của tôi. Không biết thằng nhãi nào biết tên tôi hô lên: “Chú Cường, lên đài đê.”

Một tiếng hô này như còi báo động, mọi người đều biết rõ tên tôi là Cường đều hết lực hét lên, cả đám vẻ mặt dữ tợn, nhiệt huyết mạnh mẽ, giậm chân đấm ngực. Những tiếng hô vô cùng kích động đám đông: “Cường, (dậm chân) lên, lên, lên. Cường, (đấm ngực), lên, lên lên!” Ngay cả ban giám khảo trên đài chủ tịch cũng ôm nhau khóc, miệng nói không ngớt: “Quá tốt, quá tốt rồi.”

Tôi lần đầu tiên trải nghiệm nhân tình thế thái hiểm ác…

Tiêu Nhượng vỗ vai tôi, đẩy tôi ra, dùng thanh âm trầm vang vô cùng, chứa đầy chất cổ động nói rất chậm: “Nhìn đi, họ đều hò hét vì chú đấy, vì chú mà cảm xúc bành trướng mãnh liệt, họ hiện tại quả thực có thể chết vì chú. Còn chú, chú có nguyện ý vì họ mà phấn đấu không?”

Tôi nói: “Không nguyện ý…”

Trương Thuận đá bay Tiêu Nhượng, xách cổ tôi lên nói: “Vậy được, chú đi đi, chú xem chút nữa mấy vạn người liệu có xé xác chú ra không?”

Tôi nhảy cẫng lên reo: “Được, được, chết thì chết, em đi còn không được sao.”

Các hảo hán đều cười: “Vẫn là Trương Thuận hiểu chú Cường nhất.”

Bọn họ vội giúp tôi mặc giáp phòng hộ, khán giả đều hoan hô ủng hộ. Tôi tùy ý nhìn thoáng qua cũng thấy Đoàn Thiên Lang đang mặc đồ phòng hộ. Tôi cố nén sợ hãi, kéo Lâm Xung, run rẩy hỏi: “Anh, anh xem Đoàn Thiên Lang đang làm gì vây?”

Lâm Xung trả lời rất tự nhiên: “Chuẩn bị thi đấu.”

Tôi nước mắt tràn mi: “Chẳng phải anh ta đánh với anh sao?”

Lâm Xung nói: “Đương nhiên không phải. Anh cũng không hiểu sao anh ta lại đánh trận cuối, dường như biết rõ trận này sẽ kéo dài tới ván thứ năm.”

Tôi vừa lau nước mắt vừa thương thân thì thào: “ADE (vĩnh biệt) ba mẹ… ADE (vĩnh biệt), Bánh Bao…”

Đồng Viện cuối cũng cũng có đôi chút thiện lương, cô bé an ủi: “Nếu không đừng đánh nữa.” Tôi chưa kịp cảm động thì cô bé đã nói tiếp: “Đoàn Thiên Lang một đá thì mặc kệ đá vào đâu, chị Bánh Bao cũng thành quả phụ thôi.”

Lúc này Hạng Vũ không biết từ đâu chui ra, anh ấy đẩy đám đông, mặt lộ vẻ kiên nghị: “Chú Cường, còn nhớ rõ anh đã nói gì với chú trước khi Nghê Tư Vũ thi đấu không…”

Anh ấy chưa nói hết lời tôi đã nhảy cẫng lên gầm thét: “Bớt nói bộ lý luận chó má của anh đi, ông đây không thể thắng đươc, là không thể thắng à!”

Hạng Vũ ngẩn người, rồi vui mừng: “Đúng, đúng, đúng, trước khi ra trận cần loại khí thế này.”

Cuối cùng tôi cũng phải đối mặt Đoàn Thiên Lang, tôi phát hiện cao thủ quả là cao thủ, ánh mắt cũng cực kỳ bình tĩnh, tựa như là nước hồ thu – đến tôi cũng có thể nhìn ra điểm này.

Anh ta bước đi rất ổn định, không nhiều không ít, tay giữ nguyên, dường như sợ mất đi nhiều hơn một phần sức lực … Tôi thì lại luôn nhảy nhót.

Trọng tài cũng có thể cảm thấy vinh quang cùng phấn khởi vì có thể bắt trận tranh tài này, ông ta cẩn thận kiểm tra và đối chiếu, nhìn bọn tôi, nhìn Đoàn Thiên Lang thì vẻ mặt kính sợ, còn khi nhìn tôi thì tỏ vẻ sùng bái. Tôi cười nịnh nọt, hy vọng chốc lát sau ông ta có thể chăm chú thực hiện tốt chức trách, tận dụng mọi khả năng có được để dừng trận đấu ngay khi tôi bị bạo ngược.

Khi trọng tài giơ tay lên cao, tôi dứt khoát bỏ qua tất cả, nắm chặt tay lại. Hôm nay, chính là hôm nay, mấy vạn người đang nhìn tôi, cũng không thể quá mất mặt, cho dù ngươi cuối cùng có thể đánh chết ông, tối thiểu ông cũng phải đấm cho mày một trận hung tợn.

Trọng tài vung tay trước mặt bọn tôi.

Tôi không chút suy nghĩ vung tay đấm thẳng về phía Đoàn Thiên Lang. Tôi không ngờ đối phương cũng chẳng mảy may ngăn cản, mặc tôi đấm trúng ngực. Đối thủ không chút nhúc nhích, bất động, xem ra tôi so sánh cùng người ta thì còn kém xa.

Ngay khi tôi phát điên muốn xoay người chạy trốn, một việc chẳng ai ngờ tới đã xảy ra.

“Phì…” Đoàn Thiên Lang phun máu, ngã ngửa về phía sau, dần dần ngất lịm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.