Nếu nói tôi không vã mồ hôi hột là không đúng, gặp chuyện ly kỳ không ít,
từ Sáu Lưu tới Kinh khờ xuất hiện trước mặt tôi lúc đó. Trên cơ bản tôi
không có gì phải dụi mắt mà nhìn lại -- mặc dù tôi cũng chẳng mấy khi
đeo kính râm.
Trước đó tại thế kỷ 21 tôi đã gặp qua không ít hoàng đế, anh hùng, văn
nhân mặc khách. Nhưng ở 2000 năm trước tại triều Tần, tôi gặp một thừa
tướng nhận biết xe ô tô còn nghe “tình ca độc thân”, đó là chuyện khác.
Tôi chờ vài giây ổn định lại, mới kinh ngạc hỏi nhỏ Lý Tư: “Lý ca ở đâu tới?”
Lý Tư tự nhiên hiểu tôi đang nói gì, cười nói: “Anh nhớ rõ năm anh chết thì Triệu Bản Sơn diễn tiểu phẩm “Đệ hao”.
Tôi nghĩ chút rồi nói: "A. Đó là năm 2007, Lý ca khi còn sống làm gì?”
Lý Tư nói: “Anh là giáo sư dạy lịch sử ở trường trung học. Lúc chết hơn 40 tuổi, bị ung thư dạ dày.”
Tôi bắt tay nói: “Thành thật chia buồn.” Tôi lại nhảy dựng lên: “Vậy anh sao lại đầu thai tới triều Tần?”
Lý Tư bó tay: “Anh sao biết? Đừng nói về anh, chú là chuyện gì, anh
trước kia cũng hay đọc tiểu thuyết xuyên việt. Nghe nói trải qua tai nạn xe cộ đầu thai thành trẻ con. Nhưng chưa thấy cả xe cũng xuyên qua
cùng.”
Tôi nói: “Em thì khác, em chuyên làm việc này.”
Lý Tư giật mình: “Làm trong cục quản lý thời không?”
Tôi xấu hổ: “Anh xem em giống nhân viên công vụ sao?”
Lý Sư cười nói: “Lao động hợp đồng hả?”
“... Không khác nhau là bao, cũng cơ bản là làm việc.”
Lý Tư lui ra phía sau một bước nói: “Thế chú muốn làm gì. Mang anh đi
hả? Anh xuyên qua là chú tạo thành, chú muốn làm vậy thật à. Tính chất
thuộc loại cảnh sát cài tang vật hãm hại.” Anh ấy lại vỗ đầu suy nghĩ,
đột nhiên nói: “Lý Tư - nói vậy đời này anh là thừa tướng.” Nói xong
bỗng giống như một giáo viên trung học được thủ tướng quốc gia bắt tay
khen ngợi, cười hài lòng.
Tôi vội la lên: “Giờ không có thời gian nói chuyện phiếm, em phải gặp tên béo trong kia.”
Lý Tư sửng sốt, quay lại nhìn lại hoàng cung, nói: “Nói vậy chú trước
kia gặp qua Tần Thủy Hoàng? Dường như rất ít người biết hắn là tên mập.”
“Bọn em là bạn thân... không nói nhiều lời nữa, nhanh giúp em cái. Mặc
dù anh còn chưa làm thừa tướng, nhưng dù sao cũng là người của bọn họ.”
Lý Tư vốn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nghe tôi nói vậy, gật đầu. Nhưng bỗng lại nắm chặt tay tôi: “Anh giúp chú cũng được, nhưng chú phải đáp
ứng anh một điều kiện.”
Tôi dậm chân: “Nói nhanh.”
Lý Tư hỏi: “Chú hẳn có thể về lại năm 2007 hả?”
Tôi thành thật nói: “Em trở về năm 2008. Anh có chuyện gì?” Kỳ thật tôi
cũng muốn trở lại năm 2007, khi đó đám Kinh khờ đều ở đó, chúng tôi tụ
tập trong một mái nhà chém gió, nhưng đó hoàn toàn là vi phạm ý của
thiên đạo, đạo ca không ngốc....
“Năm 2008? Cũng được.” Lý Tư bỗng buồn rầu: “Anh chết sớm, để lại một
con gái học lớp 5. Mẹ nó là công nhân, trong nhà điều kiện kinh tế không tốt. Anh hy vọng chú có thể chiếu cố cô nhi quả phụ. Này.. không phạm
quy định đơn vị các chú hả?”
Tôi không thấy có gì không đúng, lập tức đáp ứng: “Không phạm luật, sau này theo tháng gửi tiền cho hai người.”
Lý Tư nhìn cái xe nát be bét cũ như thời trung cổ của tôi, hoài nghi:
“Nhưng chú cũng không đủ lực này à, nhìn cái xe chú lái cũng biết điều
kiện của chú chẳng ra gì.”
Tôi không nói được gì ... ở hiện đại xe đểu bị người ta coi thường,
không ngờ tới triều Tần cũng vẫn bị khinh bỉ. Tôi mà lái một chiếc xe
sang trọng chắc sẽ không bị hỏi thế này.
Tôi đỏ mặt giải thích: "Kỳ thật em rất có tiền. Thật, anh trước khi chết hẳn có nghe tiếng Ngũ tinh đỗ tùng tửu hả, còn có dược trà, đều là em
bán.”
Lý Tư nhìn tôi: “A, nói vậy chú chính là hiệu trưởng Dục Tài?”
Tôi: “....” Thật sự là người có danh cây có bóng, Dục Tài của tôi uy danh đã vang tới triều Tần rồi.
Lý Tư không tiếp tục hoài nghi: “Chú muốn anh giúp thế nào?”
“Em muốn gặp tên béo. Hơn nữa phải cho ăn một cây thuốc này. Anh xem rồi làm.”
Lý Tư cân nhắc, bỗng nhảy lên trước mặt mọi người, khoa tay múa chân:
“Hê, thật sự, ăn thuốc này thắt lưng không đau chân không tê. Một hơi
leo năm tầng cũng không mệt.” Tần triều có nhà năm tầng sao?
Mọi người nhìn Lý Tư điên cuồng, nhìn nhau, có người nói nhỏ: “Điên rồi?”
Lý Tư lúc này hai lấy tay giắt vạt áo lên đai lưng, chợt ôm tay thành
quyền chào xung quanh: “Các vị phụ lão hương thân, tiểu đệ mới tới quý
bảo địa, mọi người có tiền thì cho chút ủng hộ tràng....”
Anh ta đi qua trước mặt tôi, tôi nói nhỏ: “Có chút quá trớn rồi. Nên nhớ kỹ anh là ăn tiên dược chứ không phải là gà hăng máu, cắn thuốc nha.”
Lý Tư ngây người, vội bình tĩnh lại. Đứng thẳng, tay chỉ hướng trời,
động tác nhàn nhã chậm rãi như tập Yoga, thâm trầm: “Ăn thuốc này. Ta
cảm giác cân bằng từ trong ra ngoài.”
Một lão đại phu từ phía sau vệ binh đi ra hỏi: “Lý khách khanh, ngài không sao chứ?”
Lý Tư cằn chằn: “Ta rất tốt, chưa bao giờ tốt như vậy.”
Lão đại phu lại nói: “Vậy thuốc đó ăn xong cảm thấy sao?”
Lý Tư: “Ai ăn ai biết.”
Lão đại phu thấy Lý Tư uống thuốc xong thật không có gì. Lại hai mắt tỏa sáng, liền cao giọng nói: “Cùng ăn bổng lộc của đại vương, ta cho rằng
chúng ta không nên chỉ để Lý khách khanh mạo hiểm thử thuốc, mọi người
phải cùng thử.”
Cả đám lão già đều giương mắt nhìn thuốc trong tay tôi nóng lòng muốn thử: “Ừ, nói có lý.”
Lý Tư che trước mặt tôi, liên tục khoát tay: “Không cần thử, ta xác định đây là tiên dược không sai.”
Tôi nói lớn: “Vậy bọn càng không nên thử.”
Các đại thần: “Lời ấy sai rồi.”
Mẹ kiếp, không mắc bẫy.
Trong lúc hỗn loạn, thái giám truyền chỉ: “Đại vương có lệnh, cho người hiến dược bái kiến.”
Tôi vội vàng muốn đi, lại đúng tới thái giám giọng the thé: “Vào điện cần soát người.”
Tôi lui ra phía sau một bước nói: “Đã có người lục soát rồi.” Đây là hai thái giám trung niên, bị mười ngón tay da thô ráp sờ vào, tôi thà ngồi
trong xe bị người ta hất phân còn hơn.
Trong đó một thái giám cười khanh khách: "Các nam nhân vụng về nên chúng ta không tin được, ngươi nếu còn giấu lợi khí gì thì sao?”
Tôi nổi da gà: “Thật sự không có. Lợi khí cuối cùng trên người ta chỉ có thể đả thương nữ nhân thôi.”
Thái giám sửng sốt một lúc lâu, bỗng lấy tay che mặt thẹn thùng: “Ngươi thật xấu.”
Á đù. Cũng không thương được ngươi nha.
Lúc này có người hô lớn: “Đại vương có chỉ, người hiến dược có thể miễn soát người, mau lên điện.”
Tôi vội vàng vượt qua hai thái giám, bước nhanh vào trong, văn phòng của Chính béo thực quá hoành tráng rộng lớn, ít nhất cũng là đình đài lầu
các cao lớn. Tôi đứng đó, liếc mắt nhìn không rõ bộ dáng người đối diện, hai bên là hai hàng trụ đồng. Người đứng ở giữa tự thấy mình tự ti nhỏ
bé, tôi vừa đi vừa nhìn quanh. Lý Tư không dám sơ ý, nói nhỏ: “Cúi đầu.”
Tôi vội vã cúi đầu đi tiếp, nhìn chân vô số người. Lúc này mới đi tới
trước vương tọa. Lý Tư lôi tôi một cái, tôi đứng lên bên cạnh anh ta.
Ngừng một chút, chợt nghe thái giám nói rõ ràng: “Lý khách khanh, đại
vương hỏi ngươi ăn thuốc sau đó cảm giác thế nào?”
Lý Tư vội bước lên kính cẩn: “Thần chỉ cảm thấy tinh thần đổi mới, thân nhẹ như yến.” Cuối cùng lại nói thêm một thán từ “A...”
Tôi không nhịn được phì cười, Lý Tư một tay duỗi sau lưng phe phẩy ra
hiệu cho tôi. Tôi nghiêm túc lại. Kỳ thật cử động này của anh ta cũng
không nghiêm túc. Chỉ có điều là người hiện đại lá gan của anh ta cũng
lớn hơn nhiều, nếu là trước kia hẳn là bị dọa chết khiếp không dám làm
gì.
Phía trên không tiếng động, thái giám lại nói: “Đại vương lệnh. Trình
dược lên.” Một người mang tới một cái đĩa trước mặt tôi, chờ tôi bỏ
thuốc vào.
Lúc này tôi sợ có chuyện bất ngờ, không sợ tất cả ngẩng dầu lên nói:
“Thuốc này ta phải tự mình hiến cho đại vương...” Phía trên, Chính béo
mặt không chút biến đổi ngồi ở giữa, ánh sáng u tối trong điện khiến anh ta vô cùng uy nghi, mồm giật giật, thái giám bên người lạnh lùng nói:
“Lớn mật.”
Chuyện tôi lo lắng nhất đã xảy ra. Thằng béo chó chết quả là loại người
trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu. Lúc ở nhà tôi hòa ái dễ gần mà,
một khi lại làm Tần Vương chốc lát đã thành sói xám gian ác. Ngay cả lời nói cũng lười nói.
Tôi chỉ sợ Chính béo mồm mép lại động cái tôi sẽ bị bắn dính lên tường,
vội nói: “Đại vương minh giám, thuốc này chỉ cần vừa ly khai tay của ta
sẽ mất đi dược tính. Tiểu Cường tâm ý trời đất chứng giám.” Nói xong tôi lâm thời nhớ tới hai câu vỗ mông ngựa kinh điển, hét lớn: “Thủy Hoàng
bệ hạ ân huệ tỏa khắp chúng sinh văn uy vũ đức, nhất thống giang hồ
thiên thu vạn tải....”
Mấy câu nói đó tất cả mọi người nửa hiểu nửa không, nhưng vỗ đúng chỗ
sướng của Chính béo, hắn đích thân mở miệng: “Thệ thặng chệt tiệt thụy
hoạng lạ ai?”
Vừa nghe nói vậy, tôi cơ hồ cảm thấy thân thiết muốn rơi nước mắt,
nghiêm mặt nói: “Đại vương, sau này ngài nhất định công quá tam hoàng
ngũ đế nên hợp xưng hoàng đế, bởi vì ngài là lần đầu thống nhất thất
quốc, cho nên gọi là Thủy Hoàng.”
Tiếp đó các đại thần nghe tôi nói vậy, lập tức dự cảm tôi hẳn sau đó sẽ đường làm quan rộng mở, ra sức hùa vào: “Ừ, nói có lý.”
Tần Thủy Hoàng rất là vui vẻ, cười ha hả: “Nọi hay lặm, ngươi đựng lên đi.”
Tôi cùng Lý Tư đều ra hiệu thắng lợi, bước dài tiến lên đài chủ tịch...
ách, là trước vương tọa, đưa một cây hấp dẫn thảo lên trước mặt Tần Thủy Hoàng nói: “Đại vương thỉnh.”
Tần Thủy Hoàng thấy tôi tích cực như vậy, ngược lại do dự, hắn trước
nhìn Lý Tư, rồi nói thầm: “Thuộc này...” Nói còn chưa dứt, đã ngửi được
mùi hấp dẫn thảo, hai chữ hấp dẫn vốn căn cứ đặc tính này mà ra, hương
khí tỏa ra, có đặc tính hấp dẫn cùng mê hoặc. Chính béo nuốt nước bọt,
không nhịn được cầm một cây xem kỹ, chậm rãi bỏ vào miệng...
Tôi an lòng, buông lỏng cánh tay đặt lên ghế của Tần Thủy Hoàng, cười tủm tỉm nói: “Anh Chính, nhớ em không?”
Người phía dưới căn bản không nghe thấy tôi nói gì. Thái giám bên cạnh
Tần Thủy Hoàng lại nghe được rành mạch, thốt nhiên nói: “Thật to gan,
cút xuống.”
Tần Thủy Hoàng vỗ mạnh màn, quát: “Cụt xuộng.”
Thái giám chó cậy gần chủ, hét lên với tôi: “Nghe thấy chưa, đi xuống.”
Tần Thủy Hoàng quay đầu trừng mắt nhìn hắn: “Ngượi tạo nọi cụt xuộng lạ mạy đọ.”