Dịch: Độc Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Lam Ngọc dù sao cũng có võ công, Vân Trung Hạc làm sao có thể quất trúng gã. Gã dễ như trở bàn tay liền tóm lấy sợi roi.
“Phế vật...” Lam Ngọc cười lạnh nói.
Sau đó, ánh mắt của gã rơi vào một hạt châu trên đầu roi, đây là thứ gì?
Vì sao trên roi khảm nạm một hạt châu?
Ngay lúc này, hạt châu bỗng nhiên nổ tung.
“Ầm!”
Như là một viên pháo đốt nổ vậy.
Bột phấn bên trong, mang theo vụn sắt, kích xạ ra khắp mặt mũi Lam Ngọc.
Không ổn! Đồ chơi này có độc.
Lam Ngọc lui lại như chớp giật, sau đó dùng tay áo che gương mặt lại.
Nhưng vụn sắt nổ ra này thực sự quá nhanh, cơ hồ vượt qua tất cả ám khí.
Cho dù Lam Ngọc đã tránh rất nhanh, nhưng cánh tay vẫn trực tiếp bị bắn trúng mấy chục khỏa.
Sau đó, gã rất nhanh cảm thấy nửa cánh tay tê dại.
“Ngươi muốn chết...” Lam Ngọc nổi giận, tay kia bỗng nhiên rút đao, lao đến Vân Trung Hạc.
Vân Trung Hạc lập tức nhanh chóng chạy ra sau lưng Lãnh Bích.
“Lãnh Bích tỷ tỷ cứu ta, Cẩm Y ti bách hộ bên đường mưu sát thượng quan.” Vân Trung Hạc kêu thảm như heo bị mổ.
Lam Ngọc hữu tâm tiến lên muốn giết Vân Trung Hạc, nhưng tên gian tặc kia từ đầu đến cuối chạy quanh Lãnh Bích, mà lại phi thường không biết xấu hổ ngồi xổm phía sau mông Lãnh Bích, còn kém ôm chặt đùi nàng.
Lam Ngọc dám ra tay ẩu đả Vân Trung Hạc thượng quan này, nhưng cũng không dám đụng đến nửa phần Lãnh Bích.
Đương nhiên dù như vậy, gã thu thập Vân Trung Hạc vẫn dư xài.
Dù sao, Vân Trung Hạc củi mục này ngay cả tiểu hài 10 tuổi cũng đánh không lại.
Nhưng đầu óc gã càng ngày càng hôn mê, con mắt càng ngày càng mơ hồ.
Rất hiển nhiên, đã trúng mê dược của Vân Trung Hạc.
Loại thuốc mê từ trên đằng chủng đặc thù đề luyện ra này, ngay cả lão hổ cũng có thể đánh ngã, huống chi là một người?
“Ngu ngốc, mau tới đánh ta đi, đến đánh ta đi...” Vân Trung Hạc vừa chạy quanh Lãnh Bích, vừa khiêu khích.
Toàn bộ quá trình, Lãnh Bích đứng đấy không nhúc nhích, nàng ngược lại muốn xem hai tên hỗn trướng này có thể làm đến mức nào.
Chạy vài vòng, Lam Ngọc lập tức cảm thấy trời đất quay cuồng.
“Bá...”
Gã rốt cuộc thất thủ, bỗng nhiên một đao vẽ trên áo giáp Lãnh Bích.
Sau đó, như là sét đánh, không nhúc nhích nữa.
Vân Trung Hạc lập tức lớn tiếng hô to: “Có ai không, có ai không, có người ám sát Lãnh Bích đại nhân, có người mưu phản!”
Lãnh Bích lạnh giọng nói: “Người đâu, bắt hai tên nghiệt súc này lại cho ta.”
Nàng vừa ra lệnh, mấy tên võ sĩ Hắc Huyết đường như lang như hổ xông lại, bắt cả hai Vân Trung Hạc và Lam Ngọc
“Mang vào phủ thành chủ, để chủ quân trừng trị.” Lãnh Bích ra lệnh một tiếng.
Hai người Vân Trung Hạc và Lam Ngọc bị mang đến phủ thành chủ.
“Lãnh Bích đại nhân, còn tù phạm này thì sao?” Một tên võ sĩ hỏi.
“Cùng đưa đến phủ thành chủ.” Lãnh Bích lạnh giọng nói.
Người Cẩm Y ti mang theo công văn muốn xách Hứa An Đình” đi, Lãnh Bích không cự tuyệt, nhưng trong lòng rất không thoải mái.
Để cho ta phối hợp Cẩm Y ti ngươi thì có thể, nhưng Sở Chiêu Nhiên ngươi không thể tự mình đến sao? Vậy mà phái một tên bách hộ đến dẫn phạm nhân đi? Có phải tự cho mình quá cao?
...
Trong phủ thành chủ!
Tâm tình Tỉnh Trung Nguyệt rất kém cỏi, bởi vì nàng mới vừa nhận được một phong thư mật, bên trong là một tin tức cực xấu.
Người nàng phái đi tiếp cận Ninh Thanh, lại bị đánh gãy hai chân trả lại.
Ninh Thanh là ai?
Đầu tiên, nàng là một quả phụ, mà lại là quả phụ nổi danh nhất toàn bộ Vô Chủ chi địa, đại tài nữ đỉnh cấp, thanh cao đến trên trời.
Tiếp đó, nàng là muội muội Ninh thành chủ, chư hầu thứ hai Vô Chủ chi địa.
Cuối cùng, nàng còn có một thân phận quan trọng hơn, nàng là thủ lĩnh đoàn điều tra do liên minh chư hầu phái tới.
Nàng đến điều tra cái gì? Chân tướng Liệt Phong cốc và Thu Thủy thành khai chiến.
Có phải Liệt Phong cốc chủ động xâm lấn Thu Thủy thành?
Liệt Phong cốc lúc này gặp phải nguy cơ trí mạng là gì?
Thu không được Lạc Diệp lĩnh, mà khả năng còn bị liên minh chư hầu chế tài mậu dịch.
Mọi người đều biết, Liệt Phong cốc sản xuất duy nhất là muối ăn, cho nên hào phú không gì sánh được.
Nhưng Liệt Phong cốc không sinh quặng sắt, cũng không sinh lương thực.
Không có quặng sắt, không thể rèn đúc binh khí, không thể khuếch trương quân đội, trong đại chiến khả năng sẽ thất bại.
Không có lương thực thì càng trí mạng hơn, toàn bộ Liệt Phong cốc có 400.000 miệng gào khóc đòi ăn, nếu không ăn cơm, không bao lâu, toàn bộ Liệt Phong cốc sẽ sụp đổ.
Lý do chư hầu liên minh muốn xử phạt Liệt Phong cốc là gì?
Chính là xâm lấn Thu Thủy thành phi pháp.
Mà Liệt Phong cốc một mực khẳng định, là Thu Thủy thành vượt biên xâm phạm Liệt Phong cốc trước.
Cho nên phi pháp xâm lấn là Thu Thủy thành, Liệt Phong cốc chỉ là bị động phản kích mà thôi.
Vậy nên báo cáo của đoàn điều tra này vô cùng trọng yếu.
Một khi định là do Liệt Phong cốc xâm lấn phi pháp, vậy đối với Tỉnh Trung Nguyệt sẽ cực độ bất lợi.
Sau đó khả năng sẽ là chư hầu liên minh thảo phạt và chế tài.
Đến lúc đó, Tẩy Ngọc thành Mạc thị gia tộc liền có đầy đủ lý do không trả lại Lạc Diệp lĩnh.
Một khi chế tài Liệt Phong cốc chính thức thành hình, vậy Tỉnh thị gia tộc xem như lạnh một nửa.
Tuyệt đối nguy cơ trí mạng!
Cho nên báo cáo của đoàn điều tra này cực kỳ trọng yếu.
Nói cho đúng là báo cáo của Ninh Thanh cực độ trọng yếu.
Bởi vì, đây không chỉ là một phần báo cáo, càng là đại biểu thái độ Ninh thị gia tộc. Bọn họ chính là đệ nhị đại chư hầu Vô Chủ chi địa, phân lượng rất nặng.
Ở mức nào đó, lúc này nữ nhân Ninh Thanh này quyết định một phần vận mệnh Liệt Phong cốc
Cho nên, thời điểm Ninh Thanh suất lĩnh đoàn điều tra đến đây, Tỉnh Trung Nguyệt không ngừng phái người đi ân cần thăm hỏi, đồng thời đưa lễ vật.
Lần này càng phái đi một tên đại tài tử, đưa đến thư pháp trân bảo trân quý, bức tranh ngàn năm tuổi, là thứ Ninh Thanh thích nhất, hết thảy đều là bảo bối giá trị liên thành.
Bây giờ đồ vật đã bị trả về, mà tài tử kia còn bị đánh gãy hai chân, hấp hối ném trên đường, đã trở thành thái giám.
Đây là một tín hiểu phi thường không ổn.
Hẳn là Ninh thị gia tộc cũng muốn đứng bên Tẩy Ngọc thành Mạc thị gia tộc, đưa Liệt Phong cốc vào chỗ chết sao?
Mà ngay lúc này, bên ngoài vang lên thanh âm Lãnh Bích.
“Chủ quân, thuộc hạ có việc bẩm báo.”
...
Một lát sau!
Tỉnh Trung Nguyệt nhìn về phía Vân Trung Hạc và Lam Ngọc, ánh mắt tràn đầy sát khí.
Tâm tình nàng vốn hỏng bét đến cực điểm, lại vừa thu được một tin tức cực xấu.
Bây giờ cục diện Liệt Phong cốc nguy như chồng trứng, mắt thấy sẽ có tai hoạ ngập đầu.
Vì ứng đối nguy cơ này, nàng đã thành lập Cẩm Y ti.
Nhất là đối với Vân Trung Hạc, nàng đơn giản chịu áp lực cực lớn, trực tiếp đề bạt hắn từ một tên ăn mày trở thành Cẩm Y ti đệ tam chủ bộ.
Hiện tại đã có người ở trong lòng mắng nàng hôn quân.
Còn có Lam Ngọc!
Ngươi là đệ tử Lam Thần Tiên, ta cũng dung túng ngươi mấy phần.
Nhưng mà các ngươi lại hồi báo tín nhiệm ta như vậy.
Cẩm Y ti vừa mới thành lập, cũng còn chưa chính thức lập nha, hai vị quan viên Cẩm Y ti này lại đánh nhau trên đường phố?
“Khởi bẩm chủ quân, ta phụng mệnh đi Hắc Huyết đường áp giải phạm nhân, Vân Ngạo Thiên tên này nhìn thấy ta, vậy mà lại đánh ta một roi.” Hai mắt Lam Ngọc mê ly nói: “Chủ quân, ta hoài nghi hắn có ý gì đó, muốn bao che giải cứu phạm nhân. Xin chủ quân điều tra, Vân Ngạo Thiên và phạm nhân này nhất định có quan hệ.”
Lam Ngọc này thật đúng là ngoan độc à.
Trong lòng của gã kỳ thật không phải nghĩ như vậy, gã cảm thấy cái này thuần túy cũng là vì tư oán với Vân Trung Hạc mà thôi.
Bởi vì từ đầu tới cuối, Vân Trung Hạc không thèm nhìn xe chở tù chút nào.
Lam Ngọc tiếp tục nói: “Chủ quân, ta mặc dù là cấp dưới, nhưng công vụ tại thân, mà Vân Ngạo Thiên thân là Cẩm Y ti đệ tam chủ bộ, chẳng những cản trở ta làm việc, trên đường phố ẩu đả đồng liêu, bại hoại bực này, còn mặt mũi nào đảm nhiệm quan viên Cẩm Y ti? Chẳng phải là trở thành thiên đại trò cười, xin mời chủ quân trị tội.”
Mà ngay lúc này.
Bên ngoài vang lên tiếng nói dịu dàng.
“Nguyệt nhi.”
Ánh mắt Tỉnh Trung Nguyệt hiện lên vẻ bất đắc dĩ, nói: “Cô cô, chuyện gì?”
Nữ nhân bên ngoài nói: “Ta nghe nói các ngươi bắt Hứa An Đình”?”
Tỉnh Trung Nguyệt kinh ngạc hỏi: “Hứa An Đình”? Là ai?”
Lãnh Bích nói: “Chính là phạm nhân vừa rồi Lam Ngọc muốn áp giải đi.”
Tỉnh Trung Nguyệt nói: “Nàng thế nào?”
Lãnh Bích nói: “Nàng cầm nghệ cực giai, toàn bộ hoa khôi Liệt Phong thành cơ hồ đều là đệ tử của nàng, trong đó có một gián điệp là Đại Doanh đế quốc Hắc Long Đài, từng có tiếp xúc, cho nên chúng ta bắt.”
Nữ nhân bên ngoài nói: “Nguyệt nhi, ta phi thường khâm phục cầm nghệ Hứa An Đình”, có thể nể mặt cô cô, thả nàng ra không?”
Tỉnh Trung Nguyệt nói: “Cô cô, người về trước đi, ban đêm ta lại đến nói chuyện cùng cô cô.”
“Được.” Nữ nhân kia đi.
Đây là Xạ Hương phu nhân sao? Thanh âm thật là dễ nghe, quá mềm mại.
...
Sau đó, ánh mắt Tỉnh Trung Nguyệt như điện nhìn qua Vân Trung Hạc.
“Vân Ngạo Thiên, ngươi hồi báo tín nhiệm ta thế này sao?” Tỉnh Trung Nguyệt lạnh giọng nói.
Vân Trung Hạc không giảo biện gì, trực tiếp nhận sai nói: “Ngàn sai vạn sai, đều là lỗi của ta, xin chủ quân trách phạt, tuyệt đối không nên chọc giận thân thể, vậy thuộc hạ sẽ muôn lần chết chớ chối từ. Ngài đánh đi, trách phạt ta đi!”
Tỉnh Trung Nguyệt nói: “Được, vậy ta sẽ đáp ứng ngươi.”
Tiếp theo, nàng trực tiếp hạ lệnh: “Người đâu, mang hắn đến hậu viện, đánh 50 roi, sinh tử bất luận.”
“Vâng.”
Mấy nữ võ sĩ như lang như hổ trực tiếp xách Vân Trung Hạc như con gà con đưa đến hậu viện.
Một lát sau, liền truyền ra tiếng kêu thảm cực kỳ thê lương.
Lam Ngọc nghe được thấy phát nghiện à.
Vân Ngạo Thiên, ngươi cũng có ngày hôm nay.
Đấu với tiểu gia, ngươi còn quá non đi.
Ngươi trong lòng chủ quân, chẳng qua là một con chó mà thôi, thậm chí ngay cả một con chó cũng không bằng.
...
Sau nửa canh giờ!
Tỉnh Trung Nguyệt tự mình gặp Vân Trung Hạc.
Hắn vừa rồi kêu thảm đến như vậy, lúc này lẽ ra cũng đã ném đi nửa cái mạng.
50 roi à, thể chất hắn suy nhược như thế, chỉ sợ sẽ bị đánh chết luôn ấy.
Nhưng hắn hoàn toàn bình yên vô sự, thậm chí ngay cả một chút xíu vết thương cũng không có.
“Biết vì sao không đánh ngươi thật không?” Tỉnh Trung Nguyệt lạnh lùng hỏi.
Vân Trung Hạc nói: “Bởi vì bộ da thịt ta rất đáng tiền, không thể làm tổn hại.”
Tỉnh Trung Nguyệt lạnh giọng nói: “Ngươi... Để cho ta phi thường thất vọng.”
Vân Trung Hạc trầm mặc.
Tỉnh Trung Nguyệt nói: “Ngươi biết, ta đề bạt ngươi, chịu biết bao nhiêu áp lực? Ngươi cũng biết những lão thần tử kia, có bao nhiêu người oán thầm ta?”
Vân Trung Hạc tiếp tục trầm mặc.
Tỉnh Trung Nguyệt nói: “Ngươi cũng đã biết, Liệt Phong cốc lúc này gặp nguy cơ cỡ nào? Làm không ổn chính là tai hoạ ngập đầu, ngươi lại hoang đường vô năng bực này, ta phải dùng ngươi thế nào, ta phải lưu ngươi thế nào?”
Vân Trung Hạc vẫn trầm mặc.
Tỉnh Trung Nguyệt lại nói: “Vân Trung Hạc, ta có thể tín nhiệm ngươi không?”
Vân Trung Hạc nói: “Đương nhiên!”
Tỉnh Trung Nguyệt nói: “Có một nhiệm vụ phi thường trọng yếu, liên quan đến vận mệnh Liệt Phong cốc ta, phi thường khó, vô cùng nguy hiểm. Nếu thành, ngươi sẽ lập đại công, nhưng ngươi chỉ có năm ngày, ngươi dám tiếp nhận không?”
...
Chú thích: Phiếu đề cử ít, ta sẽ lâm vào hoài nghi bản thân, cho nên khẩn cầu chư vị ân công xuất thủ tương trợ, thiên ân vạn tạ!