Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám

Chương 23: Chương 23: Cẩm nang biến thái, khuấy động phỉ thành chủ




Dịch: Độc Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

Đầu óc Vân Trung Hạc nhanh chóng vận chuyển, thời khắc khảo nghiệm trí tuệ của hắn đến.

Thời khắc cấp tốc này, chỉ có thể to gan nhất tiến hành suy đoán thôi.

Thành Vệ quân bách hộ Lý Điền trước mắt này gặp nguy cơ trí mạng gì?

Nhớ lại gần đây xảy ra chuyện gì? Mà lại là chuyện đại sự.

Vừa vặn có một chuyện, là phát sinh liên quan một chút đến Vân Trung Hạc, quản gia phủ thành chủ Lý Đường tham ô công quỹ bị tóm vào ngục.

Lý Đường họ Lý, mà Lý Điền trước mắt này cũng họ Lý, như vậy giữa hai người có quan hệ hay không?

Càng suy đoán lớn gan là, Lý Đường chính là chỗ dựa của Lý Điền trước mắt này. Mà chỗ dựa đổ, Lý Điền đương nhiên hoảng sợ không chịu nổi một ngày, không biết nên lựa chọn ra sao, cho nên lúc này mới đi đoán mệnh.

Đúng, đúng!

Khả năng này phi thường cao.

Nhưng bây giờ chỗ mấu chốt chính là chữ ghi lại trong lòng Lý Điền là chữ gì?

Cái này... Hoàn toàn như mò kim đáy biển.

Vân Trung Hạc hoàn toàn không biết Lý Điền trước mắt này chút nào, hoàn toàn không thể nào suy đoán.

Nhưng hắn đã đọc qua tư liệu Lý Đường, họ gốc gia gia của gã là họ Lữ, về sau bởi vì gia cảnh nghèo quá nuôi không nổi, nhận làm con thừa tự trong một nhà họ Lý, từ đó về sau sửa thành họ Lý.

Lý Đường từ đầu đến cuối vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện này, nghĩ đến chính mình không thể nào nhận tổ quy tông, nội tâm từ đầu đến cuối tiếc nuối không gì sánh được.

Trước đó có đề cập qua, Lý Đường người này học đòi văn vẻ, ưa thích thư pháp và tranh chữ, lúc ấy Vân Trung Hạc vì tương lai nịnh bợ gã, cho nên nghiên cứu qua thư pháp của gã.

Lý Đường viết nhiều nhất chính là chữ Lữ này, viết tốt nhất cũng là chữ Lữ này, hiển nhiên đều đã trở thành tâm ma.

Nếu như Lý Điền là con cháu Lý Đường, như vậy hiển nhiên họ gốc của gã cũng là Lữ. Như vậy gã có thể bị Lý Đường ảnh hưởng hay không, chữ Lữ cũng trở thành tâm ma của gã.

Vân Trung Hạc nói: “Lý bách hộ, trong lòng ngươi viết cái chữ này, có phải quan hệ cùng gia tộc truyền thừa đúng không?”

Câu nói này của hắn không hề nghi ngờ là thăm dò, bởi vì bất luận lời gì khả năng đều có quan hệ với gia tộc truyền thừa, không thể nói Vân Trung Hạc tính sai. Mà một khi Lý Điền trực tiếp thừa nhận, vậy chữ này rất có thể chính là họ Lữ của gã.

Chữ Hán bác đại tinh thâm, thật rất có thể lôi kéo theo.

Tỉ như chữ Điểu, đại biểu rễ của nam nhân, đương nhiên có quan hệ cùng gia tộc truyền thừa, chính là dựa vào đồ chơi này nối dõi tông đường.

Lại tỉ như chữ “Mỹ”, trong thuyết văn giải tự, đẹp có thể giải là dê lớn. Mà dê cùng âm với dương, dương lớn chẳng phải là càng có lợi cho nối dõi tông đường?

A, vì sao đều là hạ tam lộ đó a?

Nghe Vân Trung Hạc nói, Lý Điền nghe xong, có chút kinh ngạc, sau đó gật đầu nhẹ.

Cái phản ứng này rất có ý tứ, bởi vì gã trực tiếp gật đầu.

Nếu như những chữ mập mờ khác, Lý Điền sẽ nghĩ một hồi lâu chữ này có liên quan với gia tộc truyền thừa hay không.

Gã trực tiếp gật đầu như vậy, khả năng chữ Lữ rất lớn.

Nếu như Lý Điền này giống Lý Đường, đối với chuyện mình không thể nhận tổ quy tông mà canh cánh trong lòng, cho nên sẽ trở thành tâm ma. Vậy nếu như trong lòng muốn một chữ, đại khái theo bản năng gã sẽ nghĩ tới chữ Lữ.

“Lữ!” Vân Trung Hạc nói: “Trong lòng ngươi chép lại là chữ Lữ.”

Cùng lúc đó, Hứa An Đinh” núp trong bóng tối cách đó không xa dùng cung nỏ nhắm chuẩn Lý Điền, chỉ cần Vân Trung Hạc nói sai, Lý Điền động thủ với Vân Trung Hạc, nàng lập tức bắn chết Lý Điền.

Nghe Vân Trung Hạc nói ra chữ này, Lý Điền lập tức sợ ngây người, không thể tin vào tai của mình.

Trọn vẹn một hồi lâu, hắn bỗng nhiên cắm đao vào vỏ, khom người xuống nói: “Tiên sinh đại tài, tiên sinh đại tài, vậy mà thật tính ra trong nội tâm ta chép chữ gì.”

Vân Trung Hạc thở nhẹ nhõm một cái thật dài, vậy mà thật tính đúng rồi.

Thật là 30% trí tuệ, 70% vận khí.

Nhìn thấy Lý Điền trước đây ngạo mạn, sau lại cung kính, Vân Trung Hạc cười lạnh nói: “Lý bách hộ vừa rồi là muốn rút đao với ta sao?”

“Bản quan có mắt không tròng, có mắt không tròng, xin tiên sinh thứ lỗi.” Lý Điền nói: “Vân tiên sinh, ta gặp một chuyện phiền phức ngập trời, ngay lúc phải lựa chọn sinh tử, du ly bất định, cho nên...”

“Im ngay...” Vân Trung Hạc nói: “Đây hết thảy đều do chữ này, ta nhìn là ra.”

Vân Trung Hạc viết trên mặt đất một chữ Lữ.

“Chữ Lữ hai tấm miệng, tại Thượng Cổ, ý tứ chữ này vô cùng đơn giản, chính là chỉ phòng ở, tế tự dùng phòng ở. Phía trên cái miệng này là chỉ trên cửa sổ nóc nhà, cửa sổ mái nhà. Phía dưới cái miệng này là cửa trên vách tường. Bây giờ qua mấy ngàn năm, cửa sổ phòng lại mở trên nóc nhà, đó chính là ngục giam, là vì dự phòng tù phạm vượt ngục, cho nên mới mở cửa sổ tại nóc nhà, đủ cao, phạm nhân không với tới được.”

Vân Trung Hạc nhìn về phía Lý Điền nói: “Lý bách hộ, có một người vô cùng trọng yếu với ngươi bị tai ương lao ngục à?”

Lời này vừa ra, Lý Điền càng hoàn toàn sợ ngây người, khom người xuống nói: “Tiên sinh thật là Thần Nhân, tiên sinh thật là Thần Nhân, Lý Điền bội phục. Hạ ngục chính là thúc thúc ta, người là quản gia phủ thành chủ, cũng là chỗ dựa của ta. Hiện tại bọn họ đã tìm tới ta, để cho ta cung khai tội danh đường thúc ta, nếu không sẽ phán ta liên đới chịu tội. Ta nên làm thế nào cho phải, chẳng lẽ phản bội đường thúc, hay là tiếp tục cắn răng chèo chống. Mấu chốt là thúc thúc ta có vượt qua cửa này hay không?”

Ý tứ rất rõ ràng, Lý Điền bách hộ không biết Lý Đường lần này có bình an vượt qua nguy cơ hay không, cho nên không biết có nên phản bội hay không.

Vạn nhất hiện tại phản bội, Lý Đường hữu kinh vô hiểm đi ra, vậy Lý Điền gã chẳng phải chết không có chỗ chôn.

Thế nhưng không phản bội, Lý Đường nếu quả thật xong đời, vậy Lý Điền gã chẳng phải là đi theo chôn cùng.

Lý Điền bách hộ nói: “Vân tiên sinh, ngài mở Thiên Nhãn, có thần thông lớn như vậy, ngài giúp ta tính toán, đường thúc ta này lần này có thoát được hay không? Ta có nên phản bội người, có nên cung khai tội danh người hay không?”

Vân Trung Hạc nhắm mắt lại, bóp một hồi Lan Hoa Chỉ.

Sau đó mở to mắt, thản nhiên nói: “Thúc thúc ngươi họ gốc là Lữ, sau sửa họ Lý.”

Lý Điền càng thêm cực kỳ chấn động, Vân tiên sinh này thật sự là Thần Nhân à, đúng là đoán trúng toàn bộ, chân chính mở ra Thiên Nhãn.

Vân Trung Hạc chỉ vào chữ Lữ trên đất nói: “Vận mệnh thúc thúc ngươi, trên chữ này viết rõ rõ ràng ràng. Trăm năm trước đã chú định rồi, thoát Lữ là Lý. Có thể giải thích là thoát họ Lữ, cải thành họ Lý. Mà vừa rồi chúng ta cũng đã nói, chữ Lữ phía trên miệng kia là cửa sổ mái nhà, phía dưới miệng kia là cửa, giống như ngục giam. Thoát Lữ là Lý, cũng có thể giải là người họ Lý nào đó, thoát ly tai ương lao ngục.”

“Cho nên thúc thúc ngươi lần này hữu kinh vô hiểm, có thể bình an thoát thân. Ngươi không cần bán hắn, ngược lại nên kiên định đứng bên cạnh hắn, coi như tạm thời chịu một chút ủy khuất, tương lai cũng có thể nhân họa đắc phúc.”

Trong miệng Lý bách hộ không còn tuyệt vọng nói: “Thoát Lữ là Lý, thoát Lữ là Lý, không sai, không sai! Lão thiên gia không phải rõ rõ ràng ràng nói cho ta biết, đường thúc ta lần này hữu kinh vô hiểm sao? Đa tạ lão thần tiên chỉ điểm sai lầm, Lý Điền suốt đời khó quên!”

Sau đó, hai tay Lý bách hộ dâng lên một cái hộp, bên trong ròng rã một trăm lượng bạc, khoản bạc này là Trương Đại Hổ hối lộ gã.

Vân Trung Hạc thản nhiên nói: “Ta đã nói rồi, ta không cần bạc ngươi. Sau khi chuyện thành công ngươi giao cẩm nang này cho phủ thành chủ Tỉnh Vô Biên công tử, coi như là thù lao.”

Lý Điền nói: “Nếu thật như tiên sinh tính toán, Lý mỗ dù bốc lên phong hiểm rơi đầu, cũng phải đem cẩm nang ngài đến trước mặt Tỉnh Vô Biên công tử.”

Sau đó, vị Lý bách hộ này thiên ân vạn tạ rời đi.

Vân Trung Hạc thở dài một hơi, có thuận lợi tiến vào phủ thành chủ, đồng thời trong khoảng thời gian ngắn thu hoạch được cao vị hay không, phải xem cẩm nang này.

...

Về đến trong nhà, Lý bách hộ trước tiên giấu kỹ cẩm nang Vân Trung Hạc giao cho gã.

Sau đó nằm trên giường ngáy o o.

Ngày kế tiếp, Lý Điền vừa mới trở lại nha môn Thành Vệ quân đi làm, trực tiếp bị bắt đi.

Vì để cho gã xác nhận Lý Đường tham ô, Hắc Huyết đường bắt đầu tra tấn.

Hắc Huyết đường này chính là Cẩm Y Vệ của Tỉnh Trung Nguyệt, chẳng những bắt gián điệp nước khác, còn bắt tham nhũng trong lãnh địa.

Nếu như lúc trước, Lý bách hộ đã sớm cung khai, bán Lý Đường sạch sẽ.

Nhưng tối hôm qua gã mới được Thần Tiên chỉ điểm, làm sao có thể bán Lý Đường, quả thực là cắn chặt răng, thẳng thắn cương nghị.

“Ha ha ha, muốn ta bán đường thúc, hoàn toàn là người si nói mộng.”

“Đường thúc đối với ta ân trọng như núi, Lý Điền ta chẳng lẽ là hạng người vong ân phụ nghĩa, lang tâm cẩu phế?”

“Đừng nói tra tấn, dù có giết ta, ta cũng tuyệt đối sẽ không bán đường thúc.”

Lý Điền lúc đầu muốn nói đường thúc gã thanh bạch, nhưng lời này bây giờ nói không ra miệng, Lý Đường tham lam mọi người đều biết, làm gì có nửa phần trong sạch?

Người tra tấn kia đánh gãy trọn vẹn ba cây roi, Lý Điền quả thực không cung khai nửa câu, cũng không bán Lý Đường nửa câu.

...

“Lý Điền có khai không?” Một nữ tử hỏi.

Nàng chính là Hắc Huyết đường chi chủ, Lãnh Bích đại nhân, đệ nhất tâm phúc Tỉnh Trung Nguyệt. Nàng này lợi hại cực kỳ, nàng chưởng quản Hắc Huyết đường những năm qua, đơn giản khiến cho mật thám các nước nghe tin đã sợ mất mật.

Mật thám Hắc Long Đài Đại Doanh đế quốc, cũng không biết có bao nhiêu người chết trong tay nàng.

“Không có khai, Lý Điền thẳng thắn cương nghị, nói dù đánh chết hắn, cũng tuyệt đối sẽ không bán đường thúc.”

“Ồ? Không ngờ, người này vậy mà trung trinh như thế?” Lãnh Bích kinh ngạc.

“Đại nhân, nên dùng đại hình hay không? Hoặc là ném Lý Điền này tới ngục giam, bãi quan xử tử?”

Nữ tử nói: “Không, Liệt Phong thành thiếu chính là trung trinh chi sĩ, không cần khảo vấn hắn nữa.”

“Tội danh Lý Đường kia làm sao bây giờ?”

Nữ tử nói: “Lão phu nhân đã ra mặt, Lý Đường là tâm phúc của lão phu nhân, thành chủ đại nhân cũng không thể giết hắn.”

“Vậy, vậy làm sao bây giờ? Lý Đường sâu mọt lớn này cứ buông tha như vậy? Hắn làm quản gia phủ thành chủ những năm qua, tham ô bao nhiêu bạc à?”

Nữ tử nói: “Thành chủ đại nhân đã có quyết định rồi.”

Nửa ngày sau!

Phủ thành chủ quản gia Lý Đường được phóng thích, tự mình giao ra bạc tham ô cao tới ba vạn lượng, tước đoạt chức quản gia, hồi hương dưỡng lão.

Thành Vệ quân bách hộ Lý Điền vô tội được phóng thích, đồng thời được thành chủ đại nhân triệu kiến.

Đương nhiên, Lý Điền cũng không chân chính được thành chủ triệu kiến, mà là Hắc Huyết đường Lãnh Bích đại nhân thay thế thành chủ triệu kiến gã.

Không chỉ như vậy, nàng còn hung hăng quở trách Lý Đường, ròng rã mắng mười phút đồng hồ.

Từ phủ thành chủ đi ra, Lý Điền cảm thấy chính mình vui mừng muốn nổ tung.

Mặc dù gã ngay cả ngẩng đầu nhìn một chút Lãnh Bích đại nhân cũng không dám, nhưng gã không phải người ngu, mặc dù quở trách gã, nhưng kỳ thật là thưởng thức gã trung trinh, tình nguyện bị đánh chết cũng không phản bội ân chủ.

Hôm nay sẽ không phản bội Lý Đường, ngày mai tuyệt đối sẽ không phản bội Tỉnh thị.

Cho nên Tỉnh Trung Nguyệt mới yêu cầu Lãnh Bích thay thế nàng triệu kiến Lý Điền bách hộ, dùng quở trách coi như động viên.

Lý Điền chỉ là một bách hộ nho nhỏ, mà Tỉnh Trung Nguyệt là nữ vương mảnh đất này, tùy tiện một đầu ngón tay là có thể cho Lý Điền lên thiên đường, cũng có thể để gã xuống Địa Ngục.

Trước đó Lý Điền chưa bao giờ được thành chủ đại nhân để ý tới, mà lần này triệu kiến, báo trước Lý Điền gã sắp vận đỏ.

Lúc này nội tâm Lý Điền chỉ có một câu, Vân tiên sinh thần!

Hắn tính được quá chuẩn.

Lý Đường hữu kinh vô hiểm, có thể từ trong ngục giam đi ra, giữ được tính mạng.

Lý Điền gã có thể nhân họa đắc phúc, vậy mà chuẩn xác 100%.

Quá thần, quá ngưu bức.

Hiện tại Vân tiên sinh nhờ gã đi làm một chuyện, gã phải nhanh đi làm, tuyệt đối không thể trễ nải.

Thế là, Lý Điền không để ý toàn thân vết thương chồng chất chạy vào trong nhà, cẩn thận từng li từng tí tìm cẩm nang trước đó đã giấu kỹ.

Gã không phải là không có nghĩ tới mở ra xem, nhưng gã không có ngu như vậy. Cẩm nang này quan hệ đến Tỉnh Vô Biên công tử, Lý Điền gã tốt nhất đừng có bất kỳ liên lụy gì.

Nhét cẩm nang vào trong ngực, Lý Điền chạy như điên về phía phủ thành chủ.

...

“Khởi bẩm Tỉnh Vô Biên công tử, tiểu nhân Lý Điền cầu kiến.”

Lý bách hộ tại nha môn Thành Vệ quân mặc dù cũng coi là một nhân vật, nhưng tại phủ thành chủ, nô tài Tỉnh Vô Biên cũng không để gã vào mắt, nhất là khi Lý Đường đã thất thế.

“Không thấy.” Nô tài tâm phúc Tỉnh Vô Biên lạnh nhạt nói.

Chỉ là một Bách Hộ, cũng muốn gặp Tỉnh Vô Biên công tử, ngươi cho rằng ngươi là ai?

Lý Điền nói: “Ta ở chỗ này có một cẩm nang, quan hệ đến tính mệnh Tỉnh Vô Biên công tử, nhất định phải tự tay giao cho ngài.”

Lập tức nô tài kia bị hù dọa cho sợ sệt, lập tức chạy vội vào tây viện phủ thành chủ, bẩm báo chuyện này.

Một lát sau, nô tài kia đi ra, ánh mắt tràn đầy vẻ phẫn nộ và hận ý, trên mặt rõ ràng có dấu bàn tay, trên thân còn có mấy đạo roi ấn.

Rất hiển nhiên, y bị đánh.

“Công tử để cho ngươi vào.” Nô tài kia nói.

Nội tâm Lý Điền bách hộ lo sợ bất an đi vào, như là tiến vào đầm rồng hang hổ.

Bất quá gã vẫn có chút chỗ tựa, gã cảm thấy đứng phía sau mình là Vân Thần Tiên.

Sau khi tiến vào Tây Viện, Lý Điền cảm thấy con mắt mình hoàn toàn không đủ dùng, nơi này quá tráng lệ.

Bất quá gã căn bản không dám nhìn, hai mắt rủ xuống, nhìn xem chân mình.

Tiến vào trong một lầu các, bên trong lập tức tràn đầy mùi thơm mê người, đây chính là nơi ở Tỉnh Vô Biên công tử, cực kỳ xa hoa.

“Quỳ xuống.” Một nô bộc tiến lên quát lạnh nói.

Lý Điền liền quỳ xuống trước một cái bình phong.

Một lát sau, bên trong truyền ra một thanh âm công tử lười biếng: “Ngươi nói có một cẩm nang phải giao cho ta, quan hệ đến tính mạng của ta?”

Lý Điền nói: “Vâng, một Vân tiên sinh phi thường thần thông quảng đại nói ta tự mình giao cho công tử.”

Tỉnh Vô Biên nói: “Vậy lấy ra đi.”

Lý Điền móc từ trong ngực ra cẩm nang, hai tay dâng lên.

Một đôi tay nhận lấy cẩm nang, sau đó tiến vào trong phòng, đưa cho Tỉnh Vô Biên.

Tỉnh Vô Biên mở cẩm nang ra, bên trong là một phong thư, dùng sáp đóng kín.

Y tùy tiện hủy đi phong kín, móc ra bên trong một trang giấy.

Trong cẩm nang này viết hai câu.

Nhưng... Tỉnh Vô Biên chỉ nhìn một chút, cả người muốn nổ tung.

Bởi vì hai câu trên cẩm nang viết thế này.

Câu đầu tiên, ta chính là kỳ tài ngàn năm không gặp, trong vòng một năm, ta có thể giúp ngươi tiêu diệt Tỉnh Trung Nguyệt, để cho ngươi leo lên chức thành chủ.

Một câu nói kia còn không tính là gì, dù sao hàng năm đều có rất nhiều người hồ xuy đại khí trước mặt Tỉnh Vô Biên.

Mấu chốt là câu thứ hai, đơn giản để cho hốc mắt y muốn nứt ra.

Câu thứ hai viết: Vân mỗ bấm ngón tay tính toán, Tỉnh Vô Biên công tử, ngươi bất dựng bất dục à.

...

Chú thích: Phiếu đề cử là trụ cột tinh thần của ta, các huynh đệ khai ân, bánh ngọt cảm tạ!

Sách mới mỗi ngày hai canh sáu bảy ngàn chữ, hơn 9 giờ sáng một canh, ban đêm hơn 7 giờ một canh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.