Dịch: Chưởng Thiên
"Bắt lại..." Đạm Đài Diệt Minh chỉ vào Vân Vạn Huyết.
Lập tức có mấy tên võ sĩ như lang như hổ tóm lấy Vân Vạn Huyết.
"Oan uổng quá! Chủ quân, ta bị oan..." Vân Vạn Huyết liều mạng tru tréo.
"Thẩm vấn gã!" Đạm Đài Diệt Minh thở dài, sau đó được Đạm Đài Phù Bình đỡ từ từ nằm xuống.
Máu mũi, máu mồm lão đang không ngừng trào ra.
Nhãn cầu sung huyết. Làn da toàn thân đã xuất hiện nhiều chỗ rướm máu.
Sở dĩ kịch độc bỗng nhiên phát tác là bởi thể nội lão đã tích lũy không ít thương tổn phóng xạ.
Cộng với hai cái lò lửa hừng hực thiêu đốt nãy giờ, nhiệt độ lúc này đã rất cao. Để bảo trì phong thái đại cao thủ, không đổ dù chỉ một giọt mồ hôi, Đạm Đài Diệt Minh thời thời khắc khắc đều vận chuyển nội công.
Lúc Vân Trung Hạc vừa nói dạ minh châu phát ra kịch độc, lão đã thót tim một trận.
Thực ra, dù tất cả mọi người đều cảm thấy Vân Trung Hạc nói năng hoang đường, nhưng bản năng lại mách bảo Đạm Đài Diệt Minh rằng hắn nói thật.
Giờ lại trông thấy năm con chuột nhắt chết lăn quay đã hoàn toàn minh chứng quan điểm của Vân Trung Hạc.
Nhất thời, nội tâm Đạm Đài Diệt Minh dường như đón nhận một đợt trùng kích mãnh liệt.
Chân khí tại thể nội mất kiểm soát, cuồn cuộn chạy loạn. Lục phủ ngũ tạng và gân mạch toàn thân đau đớn kịch liệt như vừa bị sét đánh.
Vì thế nên tổn thương của lão lúc này mới khủng khiếp như vậy. Thoạt nhìn, khiến người có cảm giác như một cơn bạo bệnh đáng sợ cực độ vậy.
Vân Trung Hạc ra lệnh: "Lập tức qua chỗ Tỉnh Trung Nguyệt lấy hòm thuốc của ta!"
Sau một lát, hòm thuốc đã được đưa đến.
Làm sao cứu chữa người nhiễm phóng xạ đây?
Potassium iodide (KI)!
Đây cơ hồ là thứ thuốc kháng phóng xạ duy nhất. May mắn thay thứ này không khó kiếm.
Bởi vì hàm lượng iodine trong rong biển rất cao, chỉ cần thông qua một phản ứng hoá học không quá phức tạp, liền tạo thành KI.
Nhưng công hiệu của KI tương đối chậm chạp, nên hắn chỉ có thể bất tri bất giác tìm một phương pháp khác.
Loại thuốc nào có thể đem lại hiệu quả trị liệu nhanh chóng đây?
Penicilin chăng?
Bởi vì tình huống của Đạm Đài Diệt Minh hiện giờ, bao gồm sung huyết nhãn cầu, nứt răng chảy máu, mũi miệng trào máu, mô liên kết chảy máu, đều là biểu hiện của chứng viêm.
Nhiễm phóng xạ rất đáng sợ, rất dễ dẫn đến ung thư tuyến giáp trạng.
Nhưng loại bệnh nhiễm phóng xạ này là cả quá trình dài đằng đẵng. Từ lúc cảm nhiễm đến khi tử vong tối thiểu cũng mất thời gian mấy năm.
"Tiếp đó, cần thanh tẩy thân thể Đạm Đài đại nhân một lần, sau đó ngâm trong sữa trâu." Vân Trung Hạc nói: "Ta cần thời gian chế tác một sô dược vật, cần đại lượng vật liệu."
"Không vấn đề! Ngươi cứ nói!" Đạm Đài Phù Bình quả quyết: "Thứ ngươi cần dù ở chân trời góc biển chúng ta cũng lấy bằng được."
...
Vài ngày sau đó, Vân Trung Hạc chỉ tập trung chế thuốc.
Mà triệu chứng viêm nhiễm của Đạm Đài Diệt Minh càng ngày càng rõ rệt. Mặc dù đã được cách ly với nguồn gây phóng xạ, nhưng toàn bộ tổn thương mà bấy lâu lão vẫn áp chế đã triệt để bạo phát.
Toàn thân xuất huyết ngày một nhiều. Biểu hiện viêm nhiễm cũng ngày càng nghiêm trọng.
Thật tốt a!
Nói một câu tru tâm thì chính là: Vân Trung Hạc đang chờ cho triệu chứng của lão thêm rõ ràng, thêm nghiêm trọng. Bởi vì ân cứu mạng lúc này mới càng thêm khắc cốt ghi tâm.
Chỗ đáng sợ nhất của phóng xạ là khả năng tàn phá hệ miễn dịch cơ thể người.
Một khi chứng viêm lan tràn khắp cơ thể, tính mạng cũng càng bị đe doạ nghiêm trọng.
Cho nên, triệu chứng của Đạm Đài Diệt Minh càng ngày càng nhiều.
Thổ huyết cũng càng thêm nặng nề.
Da dẻ toàn thân thối rữa, chảy mủ nghiêm trọng.
Răng lung lay như sắp tuột khỏi lợi. Vòm miệng cũng lở loét tứ tung.
Lão đang bị sốt cao, ngày một trầm trọng. Hệ hô hấp cũng bị ảnh hưởng. Ho khan mỗi lúc một nhiều. Mà mỗi lần ho khan lại phun ra một đám bọt máu.
Có thể thấy được tinh thần của lão cũng đang bị dày vò khủng khiếp.
Trước đó, mặc dù có phát hiện triệu chứng, nhưng Đạm Đài Diệt Minh lại tận lực vận công áp chế.
Nhưng sau khi bị Vân Trung Hạc vạch trần sự thật, lão mới thực sự cảm thấy sự uy hiếp của tử vong.
Lão lập tức được cảm thụ cái gì là bệnh tới như núi lở.
Cơ hồ không có ngày nào là Đạm Đài Phù Bình không đến thúc giục Vân Trung Hạc.
"Vân Ngạo Thiên! Rốt cuộc bao giờ mới có thuốc?"
Vân Trung Hạc cũng chăm chỉ cực độ. Một ngày làm việc hai mươi tiếng, gần như không ngủ không nghỉ, đều tập trung chế thuốc.
Bỗng một ngày, Đạm Đài Diệt Minh hạ lệnh: "Kêu thế tử lập tức trở về!"
Thế tử là ai?
Là Đạm Đài Kính, đệ nhất thiên chi kiêu tử của Vô Chủ chi địa.
Ở một góc độ nào đó, kẻ này từng thiếu chút nữa trở thành hôn phu của Tỉnh Trung Nguyệt.
Đạm Đài Kính đang ở đâu?
Bạch Vân thành! Đúng, lại là Bạch Vân thành.
Tỉnh Trung Nguyệt có được võ công ngưu bức như vậy cũng là nhờ tu tập tại Bạch Vân thành.
Dường như tất cả võ công cao thủ ở phía nam Thiên Giang đều đến từ Bạch Vân thành.
Bạch Vân thành này cũng ngưu bức quá đi!
Lúc trước, vào dịp mừng thọ Bạch Vân thành chủ phu nhân, thế tử Đạm Đài Kính đã tự mình đến chúc thọ. Đáng lẽ Tỉnh Trung Nguyệt và Mạc Thu cũng đi. Nhưng hai gia tộc này đang đối diện sinh tử tồn vong, hai người thực sự không thể phân tâm.
...
Ròng rã bảy ngày bảy đêm đằng sau.
Chứng viêm của Đạm Đài Diệt Minh đã phát triển đến cực hạn. Mỗi lần ho khan là một ngụm máu.
Hai mắt lão tụ huyết đỏ lòm. Toàn thân sốt cao hơn 41 độ.
Tính mạng của lão lúc này tựa như chỉ mành treo chuông.
Đạm Đài gia tộc vẫn phong toả tin tức, đồng thời mời đến rất nhiều danh y.
Đám đại phu này chỉ biết dùng thuốc Đông y, tuy cũng có một chút tác dụng, nhưng chung quy chẳng có gì đáng kể.
Hơn trăm tên đại phu toàn bộ thúc thủ vô sách. Hy vọng cuối cùng vẫn đặt cả lên mình Vân Trung Hạc.
Nếu không phải kỳ độc này do Vân Ngạo Thiên phát hiện, thì thực chẳng có ai ký thác, ấp ủ cái gì với hắn.
Tâm tư của đám danh y lúc này rất không tốt. Vân Ngạo Thiên nhà ngươi dựa vào cái gì để trị bệnh a?
Mặc dù trước đó Vân Trung Hạc từng có một lần trị liệu thành công. Nhưng trước khác giờ khác, làm sao có thể đánh đồng bệnh tình của Tỉnh Vô Biên với Đạm Đài Diệt Minh đại nhân?
Đạm Đài Diệt Minh ngã bệnh vì hấp thụ thứ ánh sáng kịch độc của dạ minh châu. Điều này xưa nay chưa ai từng nghe qua, vô cùng huyễn hoặc khó hiểu.
Mà trong khoảng thời gian này, Vân Trung Hạc mỗi ngày đều gấp gáp chế thuốc, chưa từng ra tay cứu giúp.
Việc này càng củng cố phán đoán của mọi người rằng Vân Trung Hạc cũng bất lực trước bệnh tình của Đạm Đài Diệt Minh, không dám ra tay.
Cho nên có một vài gã tâm phúc đề nghị rằng nếu viên dạ minh châu này do Nam Chu đế quốc phái người tặng, vậy thì hiển nhiên Nam Chu đế quốc sẽ có biện pháp cứu chữa. Chúng ta có thể gửi mật tín cầu cứu Hắc Băng Đài Nam Chu đế quốc.
Nhưng đề nghị này lập tức bị Đạm Đài Phù Bình gạt phắt đi. Kẻ cấu kết với hai đại đế quốc ắt trở thành kẻ thù chung của Vô Chủ chi địa.
Vậy mà hi vọng của nàng này vẫn ký thác trên người Vân Ngạo Thiên.
Nhưng với biểu hiện lười biếng của Vân Ngạo Thiên kia, thì chút hy vọng này ngày càng mong manh, xa vời.
Nàng bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng.
Nhưng rốt cuộc đến một ngày mà Đạm Đài Phù Bình không thể nhịn được nữa: "Vân Ngạo Thiên! Rốt cuộc ngươi có trị được hay không? Nếu là không thể trị, ta sẽ tìm biện pháp khác. Không thể chậm trễ hơn được nữa."
Vân Trung Hạc đáp: "Trị được! Tất nhiên sẽ trị được."
Đạm Đài Phù Bình hỏi: "Tóm lại ngươi muốn thế nào thì mới ra tay chẩn trị cho phụ thân ta? Có điều kiện gì ngươi mau nói đi?"
Điều kiện gì ư?
Chẳng lẽ ngươi còn không rõ ràng thứ ta muốn sao?
Từ đầu tới cuối, Vân Trung Hạc chỉ có một mục tiêu duy nhất.
Đó là trợ giúp Tỉnh thị gia tộc đoạt lại Lạc Diệp lĩnh!
Hắn đã định ra một kế hoạch bốn bước, và hiện đã hoàn thành được ba bước.
Chỉ còn đúng một bước cuối cùng này thôi.
Một khi giành lại được Lạc Diệp lĩnh, Vân Trung Hạc sẽ lập tức cầu hôn Tỉnh Trung Nguyệt.
Vì một bước cuối cùng này mà hắn đã hao phí bao nhiêu tâm huyết, bao nhiêu thời gian chứ?
Mà muốn đoạt lại Lạc Diệp lĩnh, nhất định phải được Chư Hầu liên minh chủ trì, nhất định phải có sự ủng hộ của Đạm Đài Diệt Minh.
Cho nên, Vân Trung Hạc cố tình đợi đến khi bệnh tình của Đạm Đài Diệt Minh bước vào giai đoạn nghiêm trọng nhất, biểu hiện cực kỳ nguy kịch mới ra tay cứu chữa. Vậy mới chứng tỏ y thuật của hắn cao minh, vừa ra tay đã khỏi bệnh, vừa vặn sáng tạo thêm một kỳ tích nữa.
Chỉ có như vậy mới khiến Đạm Đài gia tộc thiếu nợ hắn một nhân tình lớn.
Vân Trung Hạc ta là đại ân nhân cứu mạng của Đạm Đài gia tộc các ngươi. Vậy thì không thể tính toán hành vi gian lận trong cuộc so văn chọn rể trước đó, cùng với tội danh lừa gạt Đạm Đài Diệt Minh của ta. Toàn bộ đều xuề xoàn cho qua đi.
Hơn nữa, Đạm Đài Diệt Minh là ai chứ?
Là đệ nhất đại chư hầu ở Vô Chủ chi địa này, cũng là trụ cột của Đạm Đài gia tộc a.
Ta đã cứu mạng lão. Chẳng lẽ gia tộc các ngươi còn không cao hứng báo đáp?
Chẳng lẽ các ngươi còn không ủng hộ ta giành lại Lạc Diệp lĩnh sao?
Nhưng trên đời có một số việc chỉ có thể làm mà không thể nói.
Lập tức, Vân Trung Hạc làm bộ tức giận, quát: "Nói cái gì? Ngươi nói cái gì? Đạm Đài gia chủ là chư hầu minh chủ, cũng coi như một nửa chủ quân của ta. Chẳng lẽ ta chữa bệnh cho ngài còn cần điều kiện sao? Một điều kiện bẻ đôi cũng không cần!"
Đạm Đài Phù Bình tròn mắt nhìn Vân Trung Hạc hồi lâu, rồi nói: "Vậy thì lúc nào ngươi mới chế xong thuốc?"
Vân Trung Hạc đáp: "Chắc là ngày kia."
"Vậy thì tốt! Ta chống mắt đợi ngươi." Đạm Đài Phù Bình gật đầu.
...
Hai ngày sau!
Vân Trung Hạc lúc này đang đứng bên cạnh giường bệnh nơi Đạm Đài Diệt Minh nằm.
Triệu chứng của lão Đạm Đài Diệt Minh này hiện vô cùng thảm thiết.
Toàn thân thối rữa. Khóe miệng cũng thối rữa. Vòm miệng lở loét chảy mủ.
Hai con mắt tụ huyết đỏ lừ, đặc một màu huyết hồng.
Hai lỗ mũi lúc nào cũng rơm rớm máu.
Lão còn ho khan không ngừng. Mỗi một lần ho khan đều có máu phọt ra.
Quả thực chất độc phóng xạ đã tạo thành thương tổn cực lớn với hệ miễn dịch của cơ thể. Còn nhớ mấy hôm trước đó, triệu chứng của lão vẫn chưa lộ ra.
Nhưng một khi chứng viêm đã bộc phát, hệ miễn dịch của con người cơ bản không thể chống đỡ nổi. Cơ thể lão lúc này chẳng khác một cái núi lửa sắp phun trào.
Thân nhiệt của lão lúc này phải trên 42 độ.
Nếu không sở hữu nội lực cao cường, Đạm Đài Diệt Minh ắt đã bất tỉnh nhân sự, tinh thần ắt không thể tỉnh tảo như bây giờ. Chí ít thì tất cả mọi người đều sẽ nghĩ lão đang hấp hối.
Thậm chí, một vài đại phu sẽ khuyên người nhà sớm chuẩn bị hậu sự.
Vân Trung Hạc thấy vậy chỉ biết than thở trong lòng. Võ công của Đạm Đài Diệt Minh thật sự quá mạnh!
Bộ dạng thảm trọng như vậy mà lão vẫn không ngất xỉu. Thậm chí ánh mắt vẫn sắc bén như cũ.
Lão còn có thể cưỡng ép, dằn cơn ho khan xuống. Cùng lắm lão chỉ "khục" một tiếng, sau đó phun ra một ngụm máu lớn.
Phóng xạ phá hủy hệ thống miễn dịch. Đại lượng vi khuẩn thừa cơ xâm nhập vào phổi.
Triệu chứng thảm liệt như vậy khiến Đạm Đài Phù Bình sợ đỏ cả mắt.
Thế tử Đạm Đài Kính đang gấp rút trở về, lo sợ một khi biến cố phát sinh, trong nhà không có người chủ trì.
Nói khó nghe một chút thì Đạm Đài Phù Bình đã chuẩn bị tốt tâm lý cho đám tang.
Bởi vì tình trạng của phụ thân nàng hiện giờ thực sự quá thảm.
Nếu là người khác, chỉ e đã ném đi mấy cái mạng.
Đám đại phu đã hoàn toàn bất lực. Thậm chí không một ai dám dùng thuốc.
Đạm Đài Phù Bình khẩn khoản nói: "Chỉ cần chữa khỏi cho phụ thân ta, ngươi chính là đại ân nhân của Đạm Đài gia tộc."
Một lão đại phu bên cạnh nàng, là gia thần của Đạm Đài gia tộc, tên gọi Đạm Đài Thứ, cũng lên tiếng phụ hoạ.
"Vân Ngạo Thiên đại nhân! Ngươi đã phát hiện chủ quân trúng độc dạ minh châu. Vậy nên ngươi chính là hi vọng của ngài ấy." Đạm Đài Thứ nói: "Bây giờ bệnh tình của chủ quân càng ngày càng nghiêm trọng, có xu thế trị không nổi. Nhưng xin ngươi hãy cứ yên tâm ra tay. Chúng ta đã lường trước chuyện bất trắc xảy ra, sẽ không trách cứ ngươi đâu."
Không hổ là gia thần hạch tâm, có thể nói trắng ra như vậy.
Chủ quân của chúng ta hiện giờ đã gần như không cứu nổi. Cho nên dù ngươi có trị không được, chúng ta cũng sẽ không truy cứu trách nhiệm của Vân Ngạo Thiên ngươi.
Đương nhiên, nếu như ngươi cứu được, thì đó chính là thiên đại kỳ tích, thiên đại ân tình.
Vân Trung Hạc gật đầu: "Ta sẽ dốc toàn lực!"
Sau đó, hắn lấy ra một bình Penicillin, trước tiên đổ ra khoảng một phần tư chén, rồi hoà với nước và tự đổ vào miệng mình.
"Đây là thuốc ta phối chế. Ta đã uống vào, có nghĩa là không độc."
Đúng ra Penicillin vốn dùng để mà không thể uống, nếu không sẽ nhất định có tác dụng phụ. Nhưng lúc này hắn chẳng có cách nào khác để chứng minh thuốc của mình không độc.
Dù sao Đạm Đài Diệt Minh cũng là một đại nhân vật.
"Giờ ta muốn truyền thuốc này vào trong cơ thể Đạm Đài đại nhân." Vân Trung Hạc nói.
Đạm Đài Phù Bình lập tức gật đầu: "Được!"
Sau khi tiêm Penicillin xong, Vân Trung Hạc lại lấy ra Potassium iodide, rồi cũng ăn vào một chút.
Sau đó, hắn đưa thứ này cho Đạm Đài Phù Bình và dặn: "Đây là dược vật để phục dụng. Mỗi ngày dùng một lần."
Đạm Đài Phù Bình liền giúp phụ thân uống vào ngay.
"Trị liệu hôm nay kết thúc!" Vân Trung Hạc khoát tay.
Lập tức, đám đại phu và Đạm Đài Phù Bình sợ đần cả mặt ra như ngỗng ỉa.
Ngươi chữa bệnh chóng vánh vậy à?
Đây chính là kỳ độc trước giờ chưa từng gặp! Nghiêm trọng nhường nào, thảm liệt nhường nào a? Bất cứ lúc nào cũng có thể toi mạng đó.
Không phải là nên thi triển thần thuật, cứu chữa liên tục mấy ngày mấy đêm hay sao?
Mới vẻn vẹn chỉ bằng thời gian thả một quả rắm, vậy mà ngươi đã kết thúc trị liệu?
Nhất thời, Đạm Đài Phù Bình cũng á khẩu, không dám hy vọng gì nữa.
Đạm Đài Phù Bình ra lệnh: "Người đâu? Đưa Vân Ngạo Thiên đại nhân trở về nghỉ ngơi!"
...
Sau đó là lẳng lặng chờ đợi.
Đạm Đài Phù Bình mật đàm cùng với Vân Trung Hạc.
"Ta biết ngươi muốn gì, Vân Ngạo Thiên!" Đạm Đài Phù Bình nói: "Ngươi muốn đoạt lại Lạc Diệp lĩnh, sau đó cầu hôn Tỉnh Trung Nguyệt."
Vân Trung Hạc đồng ý: "Đúng, ta làm hết thảy chỉ vì mục tiêu này."
Đạm Đài Phù Bình lại nói: "Nhưng muốn đoạt lại Lạc Diệp lĩnh nhất định phải có Đạm Đài gia tộc hỗ trợ, cần chúng ta chủ trì đại hội Chư Hầu liên minh."
Vân Trung Hạc gật đầu: "Đúng! Bởi thế ta mới tìm cách kết thông gia với nhà các ngươi."
Đạm Đài Phù Bình đáp: "Ngươi đã ra tay cứu chữa phụ thân ta. Nếu như có thể trị hết, chúng ta liền nợ ngươi một ân huệ lớn bằng trời. Đương nhiên, Đạm Đài gia tộc chúng ta sẽ trả món nợ nhân tình này, chủ trì đại hội Chư Hầu liên minh, hỗ trợ ngươi đoạt lại Lạc Diệp lĩnh, giúp ngươi cưới được mỹ nhân."
"Nhưng nếu ngươi không thể điều trị thật tốt cho phụ thân ta thì đừng có mơ tưởng gì cả. Ngươi gian lận trong cuộc so văn chọn rể, lại lừa gạt phụ thân ta, ắt phải đón nhận trừng phạt."
"Lần thông gia này sẽ không còn hiệu lực. Chế tài phong toả Liệt Phong cốc của Tỉnh thị sẽ còn tiếp tục. Chúng ta sẽ không giết ngươi, nhưng cũng sẽ cầm tù ngươi ba năm năm năm."
Những lời này cũng quá vô lý đi.
Đạm Đài Phù Bình cười lạnh: "Khi nhất đại chư hầu của Vô Chủ chi địa qua đời, vậy thì chuyện gì cũng có thể phát sinh. Huynh trưởng Đạm Đài Kính của ta vốn tự xưng lãnh khốc. Sau khi kế vị huynh ấy chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu."
"Vậy nên ngươi hãy cầu nguyện cho phụ thân ta sớm khỏi bệnh đi! Cầu nguyện cho kỳ tích phát sinh đi!"
"Nhưng nhìn kiểu trị liệu hời hợt của ngươi, ta thực sự bi quan."
...
Sau đó, Vân Trung Hạc vẫn bị giam lỏng trong một tiểu viện như cũ, lẳng lặng chờ đợi kết quả điều trị Đạm Đài Diệt Minh.
Nếu như có thể trị hết, vậy thì Đạm Đài gia tộc sẽ thiếu nợ Vân Trung Hạc thiên một đại ân tình, chuyện gì cũng dễ nó.
Nếu không thì hết thảy đều chấm dứt.
Nhưng chỉ vẻn vẹn một ngày sau.
Kết quả điều trị đã hiển hiện.
Cực kỳ rõ rệt.
Thậm chí có thể nói là thần kỳ.
Trước đó, cả đám đại phu đã dùng hết thủ đoạn, cùng với đủ thứ thuốc tốt, nhưng đều không thể hạ sốt.
Mà chỉ mấy canh giờ sau khi Vân Trung Hạc ra tay, Đạm Đài Diệt Minh đã bắt đầu hạ sốt, thần trí cũng thanh tỉnh hơn rất nhiều.
Kiến hiệu thực quá nhanh.
Tiếp đó, ho khan giảm bớt.
Cũng không thổ huyết nhiều nữa.
Sau đó, các vùng thối rữa có dấu hiệu lành lại.
Vân Trung Hạc bắt đầu tăng liều lượng thuốc. Thậm chí cả vitamin C hắn cũng cho uống.
Quá trình trị liệu của hắn như được bật hack vậy. Hiệu quả quá sức kinh người.
Tình trạng của Đạm Đài Diệt Minh tốt lên trông thấy.
Chứng viêm toàn thân nhanh chóng biến mất.
Chấm dứt ho khan đình chỉ, chấm dứt chảy máu mũi. Mặc dù răng vẫn còn lung lay, nhưng đã ngừng chảy máu.
Mấu chốt ở chỗ tinh thần của Đạm Đài Diệt Minh càng ngày càng phấn chấn.
Cả đám đại phu tấm tắc lấy làm kỳ lạ, không dám tin vào mắt mình nữa.
Vậy mà Vân Trung Hạc kia lại điều trị được bệnh tình mà hơn trăm gã danh y cũng thúc thủ vô sách?
Đây còn là quái bệnh chưa ai từng gặp, là thứ kỳ độc chưa bao giờ nghe qua, có khác gì tứ chứng nan y chứ?
Vân Ngạo Thiên có thể trị được sao?
Cái gã Vân Ngạo Thiên này là thần y sao?
Bệnh tình đáng sợ như vậy mà vẫn có thể thuốc đến bệnh tan ư?
Nhưng trong thâm tâm, Vân Trung Hạc cũng biết rõ rằng hắn chỉ chữa khỏi chứng viêm và các biến chứng khác của Đạm Đài Diệt Minh thôi.
Potassium iodide tuy co thể ngăn không cho những thương tổn phóng xạ kia chuyển biến xấu, nhưng cũng không thể vãn hồi toàn toàn bộ.
Không thể biết được trong tương lai Đạm Đài Diệt Minh kia còn mắc những bệnh gì nữa, nhất là tuyến giáp trạng.
Nhưng ít ra thì nhìn bề ngoài, tính mạng của Đạm Đài Diệt Minh vẫn do Vân Trung Hạc cứu chữa.
Vân Trung Hạc lại một lần nữa lập được thần tích.
Hết sức thần kỳ!
...
Một ngày nọ.
Đạm Đài Diệt Minh đã khôi phục được phong thái tiêu sái thong dong như trước, giống như chưa từng ngã bệnh vậy.
Có điều lão cũng gầy tọp đi nhiều.
Vân Trung Hạc đang ngồi bên cạnh guồng nước, đối diện với lão, cùng nhau đun nước pha trà.
Thật không dễ dàng a! Hắn đang thưởng trà với đệ nhất chư hầu.
Thái độ của Đạm Đài Diệt Minh lúc này vô cùng tốt.
"Vân Ngạo Thiên! Ngươi đúng là thần y! Bệnh tình của ta nặng như vậy mà ngươi cũng trị được."
"Ngươi đã kéo ta từ quỷ môn quan về. Đạm Đài gia tộc ta thiếu ngươi một thiên đại ân tình."
"Ngạo Thiên, ngươi muốn khen thưởng cái gì? Mau nói! Hết thảy đều có thể."
...