Dịch: Độc Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Văn Đạo Phu đại nhân thật là bị kinh diễm.
Đối với Vân Trung Hạc, lão hoàn toàn xem thường hắn, dù là theo lời đồn hắn đã chữa khỏi bệnh cho Tỉnh Vô Biên.
Nhưng loại giang hồ thuật sĩ này chỉ biết hãm hại lừa gạt, bất học vô thuật, không thể sản xuất.
Mà Văn Đạo Phu xuất thân tiến sĩ phía bắc đại quốc, coi trọng nhất là truyền thống, ghét nhất giang hồ thuật sĩ.
Lão đảm nhiệm Liệt Phong lệnh những năm qua, đối với những giang hồ thuật sĩ này, cho tới bây giờ vẫn luôn đả kích không nương tay.
Mà bây giờ giang hồ phiến tử Vân Ngạo Thiên này vậy mà muốn làm quan? Thật sự là người si nói mộng, hôm nay rơi vào tay Văn Đạo Phu lão, nhất định phải lột xuống một lớp da, sau đó trục xuất Liệt Phong thành.
Nhưng không ngờ Vân Ngạo Thiên biểu hiện lại cao minh như vậy.
Vừa rồi hắn suy đoán ra pháp tào đại nhân trước là tự sát, đã xem như không dễ dàng rồi.
Mà lúc này, hắn lại căn cứ dị dạng vết thương suy đoán ra chân chính hung thủ giết người là Văn Sơn tiên sinh. Chỉ việc phỏng đoán, nhưng đã để cho người ta thay đổi cách nhìn.
Đứa bé trước mắt này, thật là một khối ngọc thô thiên tài à.
Văn Đạo Phu nhịn không được nổi lên lòng yêu tài.
Vân Trung Hạc lại nói: “Còn có một chuyện, vị Văn Sơn tiên sinh này là phụ tá tâm phúc của Văn đại nhân, địa vị phi thường cao, trên ta xa. Mà Văn đại nhân ngài không thích ta chút nào, cho nên căn bản không để hắn tự mình đến tiếp đãi ta, đây thật ra là một loại ám chỉ. Cho nên từ sâu trong nội tâm ngài, cũng là khát vọng tên ăn mày này có thể sáng tạo kỳ tích, phá giải vụ án này.”
Văn Đạo Phu lúc này nhìn lại Văn Sơn tiên sinh, nói: “Tất Nhân, ngươi thấy thế nào?”
Văn Sơn tiên sinh kia nghe Vân Trung Hạc nói xong, đầu tiên là đờ ra một lúc, thậm chí không kịp phản ứng.
Trọn vẹn một lúc lâu, gã mới lộ ra vẻ mỉm cười đắng chát, mang theo biểu lộ tự giễu, khom người thi lễ với Vân Trung Hạc một cái.
“Trên tim xoẹt một đao, trở thành chữ Tất, mà trong chữ của ta vừa vặn có chữ Tất, phù hợp cỡ nào.” Văn Sơn tiên sinh thở dài nói: “Cẩn thận phán đoán bực này, thật là làm cho ta nhìn mà than thở.”
Đây là cao thủ!
Gã không có bất kỳ phản bác gì, chỉ cười khổ, mà lại vẫn như cũ khen ngợi Vân Trung Hạc.
Biểu hiện nho nhã lễ độ cỡ nào, vừa rồi gã còn một mực nói giúp Vân Trung Hạc, mà Vân Trung Hạc còn cắn ngược lại gã một ngụm, nhìn qua thật giống là chó cắn Lữ Động Tân, không biết nhân tâm tốt à.
Mấy tên võ sĩ lập tức nhịn không được nữa, khom người nói: “Văn đại nhân, đây vẻn vẹn chỉ là sự trùng hợp mà thôi, Văn Sơn tiên sinh làm sao có thể là hung thủ giết người, pháp tào đại nhân trước đó rõ ràng là sợ tội tự sát mà thôi.”
Văn Sơn tiên sinh trong nha môn có nhân duyên vô cùng tốt, đối với các huynh đệ có thể trợ giúp liền trợ giúp, tuyệt đối không lo lắng cái gì. Tất cả mọi người phi thường ủng hộ gã.
Cho nên, lúc này những võ sĩ này trợn mắt nhìn Vân Trung Hạc, hận không thể loạn đao chém chết hắn.
Văn Sơn tiên sinh cũng không phản bác, cũng không biện minh cho mình, mà là nói với Vân Trung Hạc: “Vân Ngạo Thiên tiên sinh, ngài thật là xuất thân lưu manh ăn mày?”
Vân Trung Hạc nói: “Đúng.”
Văn Sơn tiên sinh nói: “Ngài chưa bao giờ học qua thuật xử án?”
Vân Trung Hạc nói: “Hoàn toàn chưa.”
Văn Sơn tiên sinh nói: “Vậy cũng kỳ, sức quan sát này cực độ nhạy cảm à, chẳng những nhìn ra vết thương trái tim pháp tào đại nhân chếch lên, hơn nữa còn nhìn ra lúc hắn đâm vào trái tim dùng sức vẽ một đao, đồng thời vậy mà suy đoán ra chữ Tất. Nhạy cảm bực này, liên tưởng bực này, thật là vượt qua thường nhân à. Ta thấy gián điệp Hắc Long Đài và Hắc Băng Đài cũng không khác à.”
Người này âm hiểm.
Không những không biện bạch cho mình, ngược lại ám chỉ Vân Trung Hạc là gián điệp mật thám địch quốc.
Đây là phản thủ làm công.
Liệt Phong thành không dễ gì tha thứ gián điệp địch quốc, một khi phát hiện, lập tức tra tấn, sau đó thiên đao vạn quả, tàn nhẫn giết chết.
Một số thời khắc thậm chí thà giết lầm, cũng tuyệt đối không buông tha.
Gã đây là muốn đưa Vân Trung Hạc vào chỗ chết.
Văn Đạo Phu đại nhân nói: “Vân Ngạo Thiên, Văn Sơn tiên sinh là phụ tá tâm phúc của ta, từ trước đến nay trung thành nhân nghĩa, thiện chí giúp người, hiện tại ngươi lại nói hắn là hung thủ giết người, bức bách tham sự pháp tào tự sát. Ngươi phải đưa ra chứng cứ, nếu không bản quan trị ngươi tội vu cáo thượng quan.”
Lời này vừa ra, mấy tên võ sĩ đại hỉ, nói: “Văn đại nhân, tên ăn mày này ăn nói bừa bãi, chúng ta dùng đại hình, thẩm vấn hắn đến cùng là ai phái tới hãm hại Văn Sơn tiên sinh, vậy mà phá hư sự đoàn kết Liệt Phong quan nha chúng ta.”
Nói xong, mấy tên võ sĩ rục rịch, muốn tới bắt Vân Trung Hạc.
Mà lúc này trong lòng Vân Trung Hạc chỉ có một câu, lão già này rất xấu, trong lòng của lão đã sớm có đáp án, thậm chí sớm nắm giữ chứng cứ liên quan, lại giả vờ không biết gì, đây là một bước khảo nghiệm Vân Trung Hạc ta.
Nguyên bản Văn Đạo Phu xác thực gặp tốt liền muốn thu, thật sự là nóng lòng không đợi được, nhưng lại không nhịn được muốn tiến một bước nghiền ép Vân Trung Hạc.
Xem hắn còn có bản lĩnh gì, còn có thiên tài gì?
Cho nên vậy mà đẩy hắn lên võ đài cùng cáo già Văn Sơn tiên sinh.
“Vân Ngạo Thiên, ngươi nói trong tâm xẹt qua một đao, chính là Tất! Đây là tham sự pháp tào nhắc nhở ta, nói hung thủ là Văn Tất Nhân, điều phỏng đoán này phi thường kinh diễm, nhưng chỉ vẻn vẹn là phỏng đoán, mà phá án cần chính là chứng cứ.” Văn Đạo Phu nói: “Cho nên, ngươi phải đưa ra chứng cứ, có thể trực tiếp chứng minh Văn Sơn tiên sinh mưu sát tham sự pháp tào trước.
Móa!
Cái này so với lên trời còn khó hơn à?
Đây không phải trực tiếp giết người, mà là gián tiếp giết người.
Vân Trung Hạc không biết nửa điểm về pháp tào tiền nhiệm và vị Văn Sơn tiên sinh trước mắt này, đi đâu tìm chứng cứ đây?
“Vân Ngạo Thiên, có thể chứng minh ngươi là một quan viên pháp tào hợp cách hay không, phải xem lúc này, chứng cứ! Trọng yếu là chứng cứ!” Văn Đạo Phu nói: “Nếu như ngươi có thể tìm ra chứng cứ Văn Sơn tiên sinh giết người, ta lập tức tiến vào phủ thành chủ xin công cho ngươi, để thành chủ đại nhân biết ngươi là bực xuất sắc cỡ nào?”
Đánh mặt Tỉnh Trung Nguyệt?
Cái này quá sung sướng à.
Nữ nhân chính là ba ngày không đánh, nhảy lên đầu lật ngói.
Nàng vốn muốn cho Vân Trung Hạc một cái thiên đại nan đề, đánh gần chết sau đó trục xuất Liệt Phong thành.
Bây giờ thiên đại nan đề lại bị hắn giải quyết dễ dàng? Lão sư của nàng tự thân thỉnh công cho Vân Trung Hạc, đây là đánh vào mặt cỡ nào?
Ngẫm lại cảm thấy thoải mái à.
Nhưng làm sao tìm được chứng cứ đây?
Vân Trung Hạc nhắm mắt lại, vắt hết óc!
Trong đầu một lần lại một lần nhớ lại màn vừa rồi.
Cũng chính là pháp tào đại nhân trước khi chết nhìn thấy một màn kia, toàn bộ quá trình phi thường ngắn ngủi, vẻn vẹn chỉ có vài giây đồng hồ mà thôi.
Vân Trung Hạc muốn tìm được chứng cứ Văn Sơn tiên sinh giết người, cũng chỉ có thể tìm kiếm hình ảnh trong mấy giây ngắn ngủi này.
Rất nhanh hắn tìm ra hai điểm có thể trở thành chứng cớ.
Thứ nhất: Tiền nhiệm pháp tào lúc tự sát, máu tươi văng tung toé lên trên khuôn mặt Văn Sơn tiên sinh.
Đương nhiên, hiện tại khẳng định gã đã tẩy đi vết máu, nhưng nếu có đèn tia tử ngoại có thể chiếu xạ ra.
Nhưng thế giới này Vân Trung Hạc đi đâu tìm đèn tia tử ngoại đây?
Thứ hai, Văn Sơn tiên sinh lúc ấy vung vẩy đao, dùng nhi tử pháp tào đại nhân làm con tin, bức hiếp pháp tào đại nhân. Biểu lộ phi thường dữ tợn, trong miệng lặp đi lặp lại một câu nói.
Vân Trung Hạc để đầu óc thả chậm bức tranh này, sau đó đọc lên câu nói của Văn Sơn tiên sinh.
“Danh sách ở đâu? Nếu không giết con của ngươi!”
Cái này... Vụ án này liền phức tạp à.
Vậy mà nói danh sách ở đâu, mà không phải sổ sách. Vậy đây cũng không phải là án tham nhũng đơn giản, rất có thể dính đến án gián điệp.
Vị Văn Sơn tiên sinh trước mắt này, rất có thể chính là gián điệp nước khác phái tới.
Văn Đạo Phu nói: “Vân Ngạo Thiên, bắt người phải có chứng cớ, không thể dựa vào suy đoán, nếu không đó chính là vu cáo, bản quan sẽ trị ngươi tội vu cáo.”
“Người đâu, đốt một nén nhang.”
Lần này là nhang bình thường, có thể cháy nửa giờ.
“Bởi vì ngươi nói phụ tá tâm phúc bản quan là hung thủ, trước khi nén nhang này cháy xong, ngươi nhất định phải tìm ra chứng cứ giết người, nếu không bản quan sẽ bắt ngươi hạ ngục.” Văn Đạo Phu lạnh nhạt nói.
Đây quả thật là cho Vân Trung Hạc một thiên đại vấn đề khó khăn.
Bỗng nhiên Vân Trung Hạc cười nói: “Cái này dễ dàng, không dối gạt Văn đại nhân, tiểu nhân còn có một kỹ năng phi thường khó lường, đó chính là thông linh!”
Lập tức gương mặt Văn Đạo Phu đại nhân run lên một cái.
Thông linh?
Cái này nói bừa!
Vân Trung Hạc nói: “Ta có thể nói chuyện với người chết, sau đó để người chết nhập thân thể ta, nói ra lời trong lòng bọn họ, xác nhận hung thủ.”
Cái này... Cái này quả là trò đùa, quá hoang đường.
Văn Đạo Phu nói: “Vậy ngươi biểu diễn một chút đi.”
Vân Trung Hạc úp sấp thi thể bên cạnh, thấp giọng nói: “Đại nhân, là ai giết ngươi, nói ra, ta làm chủ cho ngươi.”
Nhìn thấy một màn này, đám người càng thêm khinh thường, tìm không thấy chứng cứ liền giả thần giả quỷ sao?
Tiếp theo, thân thể Vân Trung Hạc bỗng nhiên lắc một cái.
Phảng phất bị quỷ nhập vào người, câu hắn nói đầu tiên, làm tất cả mọi người chung quanh rùng mình.
“Chỉ cần ta chết đi, người nhà của ta sẽ bình an, ha ha ha ha! A...”
Thanh âm này vậy mà giống như đúc pháp tào tiền nhiệm.
Nhất là Văn Sơn tiên sinh, thật bị dọa đến sắc mặt kịch biến.
Gã tuyệt đối không tin mấy trò xiếc giang hồ thuật sĩ, cái quỷ gì gia thân, cái gì tổ tông gia thân, đều cực kì vô nghĩa.
Nhưng bây giờ cái này quá dọa người đi.
Giả ra thanh âm pháp tào trước đây không tính là cái gì, mấu chốt là lời nói ra, chính là câu nói sau cùng của pháp tào tiền nhiệm trước khi chết, chính là nói với Văn Sơn gã.
Lúc đó chỉ có hai người bọn họ nghe được, tuyệt đối không có khả năng có người báo cho tên ăn mày Vân Ngạo Thiên này, tuyệt đối sẽ không có người thứ hai biết, chẳng lẽ là thật quỷ nhập vào người.
Tiếp theo, lời nói quỷ nhập vào người Vân Trung Hạc càng dọa người.
“Danh sách, ngươi muốn danh sách... Ha ha ha, tại một nơi ai cũng tìm không thấy!”
Danh sách?
Văn Sơn bỗng nhiên giật mình một trận.
Bởi vì trên phần danh sách này có mười mấy người ẩn núp, một khi bại lộ, hậu quả quá đáng sợ.
Văn Sơn cũng là vì phần danh sách này, cho nên mới dùng tính mệnh nhi tử pháp tào đại nhân uy hiếp y giao ra danh sách.
Dù gã biết, như vậy gã có thể sẽ phong hiểm bại lộ.
Nhưng danh sách này một khi bại lộ, chẳng những mười mấy người ẩn núp phải chết, thế lực ẩn núp vài chục năm, đều sẽ hủy hoại chỉ trong chốc lát.
“Danh sách ngay tại... Danh sách ngay tại...” Quỷ nhập vào người Vân Trung Hạc run rẩy một trận, sau đó phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết: “Chớ tổn thương con ta, đám người các ngươi, chết không yên lành, chết không yên lành...”
Sau đó, Vân Trung Hạc mở to mắt, phảng phất quỷ đã rời khỏi thân thể hắn.
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn hắn.
Bọn họ không tin có người bị quỷ nhập vào người, bởi vì trò xiếc giang hồ nhiều lắm.
Nhưng thanh âm Vân Trung Hạc vừa rồi rất giống pháp tào đại nhân trước khi chết.
Mấu chốt nhất là, lời hắn nói chính là câu nói sau cùng trước khi pháp tào chết, điểm ấy quá quỷ dị, câu nói này chỉ có một mình Văn Sơn gã nghe được.
Hẳn là... Thật là quỷ nhập vào người?
Mà ngay lúc này, Vân Trung Hạc bỗng nhiên cầm lấy chủy thủ, vọt tới phía thi thể.
Mấy tên võ sĩ xông nhanh tới, muốn ngăn cản Vân Trung Hạc.
“Chậm, để hắn đi.” Văn Đạo Phu nói.
Vân Trung Hạc xông lên trước, bỗng nhiên cắt ra trước bụng pháp tào đại nhân, tìm kiếm trong dạ dày gã.
Sắc mặt tất cả mọi người trắng bệch nhìn qua hết thảy một màn này.
Bao gồm cả Văn Đạo Phu, sợi râu cũng run nhè nhẹ, nín thở xem.
Vân Ngạo Thiên này nhìn qua thật sự có thể thông linh à, hẳn là pháp tào đã chết nói cho hắn biết, danh sách trong bụng gã.
Nếu như vậy, cũng quá kinh dị đi, vì giữ bí mật, lại lấy danh sách quấn trong thuốc sáp ăn vào bụng.
Vân Ngạo Thiên cũng quá hung ác à, trực tiếp mổ bụng!
“Tìm được, tìm được rồi...”
Vân Trung Hạc kinh hô, sau đó tìm trong dạ dạy pháp tào, tìm ra một viên thuốc sáp, lớn bằng ngón cái.
Nặn ra thuốc sáp, bên trong xuất hiện một trang giấy.
Đây... Đây chính là danh sách.
Đây chính là pháp tào đại nhân cận kề cái chết, cũng muốn bảo trụ thuốc sáp.
Đây chính là Văn Sơn đại nhân trăm phương ngàn kế muốn chiếm được thuốc sáp.
Trong danh sách này, liên quan đến mười mấy gián điệp ẩn núp? Liên lụy tới một mạng lưới gián điệp bí mật.
Nếu như vậy, Vân Trung Hạc lập được công lao quá lớn à.
Vân Trung Hạc mở tờ giấy kia ra, muốn đọc lên danh sách bên trong.
Ngay lúc này!
Văn Sơn tiên sinh kia bỗng nhiên bạo khởi, tựa như tia chớp, bỗng nhiên nhào về phía Vân Trung Hạc, trực tiếp muốn giết hắn.
Vân Trung Hạc kinh hãi, theo bản năng ném thuốc sáp trong tay ra ngoài.
Văn Sơn tiên sinh kia trực tiếp nhảy lên trên không trung, như diều hâu bắt lấy viên thuốc sáp kia.
Văn Sơn tiên sinh không phải không có võ công sao? Lúc này lại lợi hại như thế?
“Bắt hắn lại, bắt hắn lại!” Văn Đạo Phu đại nhân nghiêm nghị nói.
Lập tức, bốn tên võ sĩ nhanh chóng phóng tới phía Văn Sơn tiên sinh.
Văn Sơn tiên sinh bỗng nhiên bóp nát viên thuốc sáp kia, xé tờ giấy bên trong vỡ nát, sau đó đút nhanh vào trong miệng.
Rất nhanh, bốn tên võ sĩ đè Văn Sơn tiên sinh xuống đất.
Ánh mắt Văn Đạo Phu như chim ưng nhìn về phía Văn Sơn tiên sinh nói: “Không ngờ, đúng là ngươi, ngươi là gián điệp nước nào, tiềm phục bên cạnh ta, bao lâu?”
“Ha ha ha...” Văn Sơn tiên sinh phát ra lệ tiếu.
“Ta trung thành với bệ hạ, trung thành với đế quốc, muốn ta phản bội, không có khả năng!”
“Ta tình nguyện bị chém thành muôn mảnh, bởi vì tuyệt đối không để đồng liêu ta bại lộ trong nguy hiểm.”
“A...” Bỗng nhiên, Văn Sơn tiên sinh bạo rống.
“Hắn muốn tự sát, ngăn hắn lại, ngăn hắn lại...”
Nhưng đã không kịp.
Máu đen đáng sợ từ thất khiếu bỗng nhiên tuôn ra, Văn Sơn tiên sinh tự sát.
Vân Trung Hạc nói: “Thuốc sáp kia là giả, là ta giả lấy ra từ hiện trường, tờ giấy bên trong cũng không có danh sách, là giả. Ta chỉ lừa ngươi, ta căn bản không biết danh sách kia ở đâu.”
“Ta biết, ta biết...” Văn Sơn tiên sinh nói: “Nhưng dù là khả năng vạn nhất, ta cũng phải liều mạng hủy đi. Ta tình nguyện thịt nát xương tan, cũng phải bảo hộ huynh đệ tỷ muội của ta không bị thương tổn.”
Trong lòng Vân Trung Hạc run lên bần bật.
“Vân Ngạo Thiên, ngươi trở thành địch nhân đế quốc, chẳng mấy chốc sẽ có người tới tìm ngươi, ha ha ha...” Lúc gã nói câu nói này là dùng môi ngữ, ngoại trừ Vân Trung Hạc, không có ai nghe thấy.
Sau đó, vị Văn Sơn tiên sinh này quay đầu chết đi.
Chết được nhắm mắt, chết có ý nghĩa, đã chết oanh liệt.
Lúc này, Văn Đạo Phu bên cạnh bắt đầu vỗ tay.
Sau đó, tất cả mọi người ở đây bắt đầu vỗ tay.
“Vân Ngạo Thiên tiên sinh, ngươi biểu hiện phi thường xuất sắc, vượt xa chúng ta mong đợi, ta mang theo ngươi vào phủ thành chủ thỉnh công!” Văn Đạo Phu nói.
Mà lúc này, bên ngoài truyền đến thanh âm.
“Thành chủ đại nhân đến!”
Tỉnh Trung Nguyệt tới?
Văn Đạo Phu kéo tay Vân Trung Hạc nói: “Ngạo Thiên, ngươi thật sự là quá xuất sắc, ta mang ngươi đi thỉnh công, ha ha!”
... (Nội dung cốt truyện đoạn này rất trọng yếu, hiện tại đã hoàn chỉnh)...