Dịch: Độc Lữ Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
“Nàng còn sống, nhưng sắp chết.” Vô Sương công chúa nói.
Vân Trung Hạc quan sát tỉ mỉ toàn thân Tỉnh Trung Nguyệt, sau đó xác định một việc, nàng bị trúng độc.
“Trúng độc?” Vân Trung Hạc hỏi.
“Đúng.”
Vân Trung Hạc hỏi: “Độc gì?”
“Mê Điệt cốc Địa Ngục Yêu Cơ.” Vô Sương công chúa nói.
Nghe cái tên này, mí mắt Vân Trung Hạc hơi giật một cái.
Đi vào thế giới này, hắn nghe được cái tên thần bí nhất chính là Mê Điệt cốc.
Tỉnh Trung Nguyệt chỉnh dung cũng là tại Mê Điệt cốc, Hương Hương công chúa chữa bệnh cũng tại Mê Điệt cốc, thậm chí Ngao Ngọc khi còn bé phát bệnh cũng trị tại Mê Điệt cốc.
Không chỉ như vậy, Vân Trung Hạc nghe nói độc dược thần bí nhất, toàn bộ đến từ Mê Điệt cốc.
Còn có Dược Vương ngưu bức như vậy, nhưng vẻn vẹn chỉ là khí đồ Mê Điệt cốc.
Từ đó có thể thấy Mê Điệt cốc này ngưu bức cỡ nào? Cơ hồ một trong những tổ chức thần bí nhất thế giới này.
Vân Trung Hạc nói: “Khi còn bé ta cũng ở trong Mê Điệt cốc chữa bệnh, mà bệnh lâu thành y, ta có thể nhìn nàng một chút không?”
“Có thể.”
Dịch tại bạch ngọc sáchh.
Vân Trung Hạc nói: “Lấy giúp ta một cây ngân châm.”
Lãnh Bích đưa qua một cây ngân châm, Vân Trung Hạc cẩn thận từng li từng tí đâm vào cánh tay Tỉnh Trung Nguyệt, lấy ra một ít máu, tiến hành kiểm tra.
Kết quả, không thu được gì.
Chí ít huyết dịch này nhìn không có thay đổi gì, mà cũng không có hương vị đặc thù gì.
Vân Trung Hạc ở Địa Cầu mặc dù là viện trưởng bệnh viện tâm thần, nhưng trước đó cũng là một y sinh phi thường ưu tú, cũng coi là hiểu rõ độc vật.
Nhưng Tỉnh Trung Nguyệt bị trúng độc gì thật không có đầu mối, bởi vì phảng phất đã vượt qua phạm vi y học.
Căn cứ triệu chứng và hình thái huyết dịch, trong đầu Vân Trung Hạc đang dần loại trừ, cuối cùng vẫn không tìm thấy loại nào ăn khớp.
Hắn không biết đây là độc gì, cũng không biết trị thế nào.
Vân Trung Hạc nhìn về phía Vô Sương công chúa, nói: “Sao nàng lại trúng độc?”
Vô Sương công chúa nói: “Ngao Ngọc, trước ngươi nói ta cái gì?”
Vân Trung Hạc nói: “Dã tâm bừng bừng, tâm ngoan thủ lạt.”
Vô Sương công chúa nói: “Không sai, ta xác thực dã tâm bừng bừng, tâm ngoan thủ lạt. Nhưng còn chưa tới tình trạng phát rồ, đi mưu hại thân tỷ tỷ mình, vì đoạt cơ nghiệp của nàng, dù nàng có lỗi với ta.”
Tỉnh Trung Nguyệt xác thực có lỗi với Vô Sương công chúa.
Bởi vì Vô Sương công chúa này mới thật sự là Tỉnh Trung Nguyệt, lúc còn nhỏ đã đi Bạch Vân thành tập võ, cuối cùng bị Tỉnh Trung Nguyệt thay thế trở thành Liệt Phong thành chủ, hơn nữa còn hại chết phụ thân Tỉnh Ách thành chủ.
Tỉnh thị gia tộc vứt bỏ cơ nghiệp Liệt Phong cốc, mặc dù là chiều hướng phát triển, nhưng Tỉnh Trung Nguyệt cũng phải chịu trách nhiệm.
“Tỉnh Trung Nguyệt phạm vào sai lầm to lớn với nhà chúng ta.” Vô Sương công chúa nói: “Liệt Phong thành ném đi thì đã ném đi, mấu chốt nhất là nàng ném đi lăng mộ Nộ Đế, để Đại Doanh đế quốc cướp đi. Một lăng mộ Nộ Đế vượt xa giá trị Liệt Phong thành.”
Vân Trung Hạc có thể lý giải câu nói này, trong lòng Vô Sương công chúa, lăng mộ Nộ Đế là căn cơ đại nghiệp phục quốc.
Không chỉ bên trong có vô số vật tư, cũng bởi vì bên trong ẩn chứa rất nhiều bí mật, bây giờ bị Đại Doanh đế quốc chiếm lĩnh.
Có lẽ vì nguyên nhân này, gần đây Vô Sương công chúa mới điều động mã phỉ liều mạng đi cướp bóc Đại Doanh đế quốc.
Vô Sương công chúa nói: “Bởi vì nàng phạm vào sai lầm của nhà ta, cho nên mặc dù biết nàng một mực đi tìm ta, ta cũng không muốn tới gặp nàng, một mực để nàng bị người hạ độc.”
Vân Trung Hạc nói: “Ai hạ độc?”
Lãnh Bích nói: “Thái tử Đại Tây đế quốc, lúc trước hắn gặp Vô Sương công chúa, nhớ mãi không quên. Về sau phát hiện chủ nhân và Vô Sương công chúa dáng dấp giống nhau, cho nên liền phái người đến cầu thân. Chủ nhân đoạt toàn bộ lễ vật Đại Tây đế quốc đưa tới, cự tuyệt hắn cầu thân, hơn nữa còn giết toàn bộ người hắn phái tới, đồng thời để mã phỉ tiếp tục cướp bóc nông trường Đại Tây đế quốc.”
Đây... Đây quả thật là giống như chuyện Tỉnh Trung Nguyệt có thể làm ra.
Trước đó tại Liệt Phong thành, nàng còn bị người ước chế, sau khi đi vào Tây Bộ hoang mạc, nàng triệt để buông thả bản thân, hoàn toàn tùy tâm sở dục.
Lãnh Bích nói: “Cho nên, thái tử Đại Tây đế quốc liền hạ độc Tỉnh Trung Nguyệt chủ nhân. Chúng ta tìm khắp tất cả đại phu, Đại Doanh đế quốc Hắc Long Đài cũng phái tới rất nhiều đại phu, hoàn toàn trị không hết. Chủ nhân làm vương mã phỉ, lúc bình thường cơ bản không lộ diện, nhưng dần dà, vẫn sẽ khiến hoài nghi. Lúc này Vô Sương công chúa xuất hiện, chúng ta thỉnh cầu nàng ăn mặc giống chủ nhân, đóng vai Nhu Lan Nữ Vương, cố gắng duy trì Nhu Lan vương quốc này.”
“Ngoài ra còn có một chuyện, Vô Sương công chúa căn bản không cần đoạt, chủ nhân không chỉ một lần nói qua, nói ngài chỉ là tới làm mã phỉ, không biết làm sao lại trở thành Nhu Lan Nữ Vương.” Lãnh Bích nói: “Cho nên chỉ cần muội muội ngài sau khi trở về, lập tức giao tất cả cơ nghiệp cho nàng, sự tình gì ngài cũng không muốn quản, ngài chỉ muốn nuôi hai Bảo Bảo lớn, chỉ muốn trên chiến mã chém giết. Mã Phỉ Chi Vương ngài cảm thấy phiền phức vô cùng.”
Vân Trung Hạc bỗng nhiên nghĩ đến, Vô Sương công chúa này và Tỉnh Trung Nguyệt quả thực là tổ hợp tuyệt hảo.
Vô Sương công chúa dã tâm bừng bừng, một lòng muốn phục quốc, cho nên để nàng chấp chưởng nội chính. Tỉnh Trung Nguyệt chỉ muốn chém giết, vậy để nàng dẫn binh đánh trận. Đôi tỷ muội này một trong một ngoài, hẳn là tung hoành vô địch.
Tại đế quốc phương đông chỉ có thể có một quốc quân, nhưng ở trong Tây Vực chư quốc, lại không thiếu Song Vương.
Vô Sương công chúa lạnh nhạt nói: “Ngươi nói ta đoạt cơ nghiệp Tỉnh Trung Nguyệt, nói ta giả mạo nàng, đơn giản...”
Có mấy lời, Vô Sương công chúa cũng không nói ra.
Nhất là hai Tiểu Bảo Bảo kia, trước đó Tỉnh Trung Nguyệt đều tự mình nuôi nấng. Kết quả sau khi nàng trúng độc, Bảo Bảo chỉ có thể uống sữa dê và sữa tươi. Nhưng trước khi ngủ vẫn như cũ muốn ngậm lấy ty mẫu thân mới có thể ngủ, kết quả nhiệm vụ này liền rơi trên đầu Vô Sương công chúa.
Vô Sương công chúa là xử nữ, mỗi lúc trời tối còn phải cho hai Bảo Bảo bú đi ngủ, mấu chốt Bảo Bảo răng dài, sẽ còn cắn.
Cho nên, gần đây Vô Sương công chúa sinh hoạt như nước sôi lửa bỏng. Nhưng nàng có thể làm gì, hai Bảo Bảo chỉ đòi di nương này, cũng cơ hồ xem nàng như mụ mụ.
“Tỉnh Trung Nguyệt còn có bao nhiêu thời gian?” Vân Trung Hạc hỏi.
“Mười ba ngày.” Vô Sương công chúa nói.
Lãnh Bích nói: “Sứ giả Đại Tây đế quốc nói, đến lúc đó chỉ cần chủ nhân không gả cho Đại Tây thái tử sẽ độc phát thân vong, Thần Tiên khó cứu.”
Ánh mắt Vân Trung Hạc bỗng nhiên co lại.
Vị thái tử Đại Tây đế quốc này làm việc thủ đoạn thật đúng là ti tiện, một chút uyển chuyển giống đế quốc phương đông cũng không có, thậm chí không thèm giả nhân giả nghĩa.
Hoặc là gả cho ta, hoặc là chết!
Từ đó có thể thấy Tây Lương vương quốc mấy chục năm qua chiến lược chinh tây thành công bực nào, đã để Tây Lương hoàng thất coi trời bằng vung.
Lãnh Bích nói: “Hoàng đế Đại Tây đế quốc ra ý chỉ, chỉ cần chủ nhân gả cho Đại Tây thái tử, liền sắc phong nàng là Nhu Lan Nữ Vương. Nhưng nếu không đồng ý, chẳng những nàng độc phát thân vong, mà lại còn phái tới 300.000 đại quân, san bằng Nhu Lan thành.”
Vân Trung Hạc nói: “Nói cách khác, đại quân Đại Tây đế quốc đã ở trên đường?”
“Đúng vậy.”
Vân Trung Hạc nói: “Vô Sương công chúa, ngươi muốn ta làm gì?”
Vô Sương công chúa nói: “Cứu vớt tỷ tỷ của ta Tỉnh Trung Nguyệt.”
Vân Trung Hạc nói: “Làm sao cứu?”
Vô Sương công chúa nói: “Ngươi tại Đại Chu đế quốc, đã từng dự đoán núi lửa Đại Nhật sơn bộc phát, cũng từng sớm một tháng dự đoán Lãng Châu hải vực động đất biển động.”
Vân Trung Hạc nói: “Vậy thì sao?”
Vô Sương công chúa nói: “Ta muốn ngươi đi Mê Điệt cốc, lấy giải dược Địa Ngục Yêu Cơ, cứu Tỉnh Trung Nguyệt.”
Vân Trung Hạc nói: “Làm sao lấy được giải dược?”
Vô Sương công chúa nói: “Đó chính là vấn đề của ngươi, trên thực tế ta đã phái mười mấy người đi Mê Điệt cốc cầu thuốc giải, nhưng toàn bộ đều thất bại. Ngươi tại Đại Chu đế quốc đã từng sáng tạo kỳ tích, cho nên hi vọng ngươi có thể thành công, đây cũng là nguyên nhân ta tha cho ngươi một mạng không giết.”
Lãnh Bích nói: “Mê Điệt cốc là một thế lực phi thường thần bí, có được độc dược thần kỳ nhất thiên hạ. Độc dược Mê Điệt cốc, cũng chỉ có Mê Điệt cốc mới có thể giải. Cho nên người hạ độc mặc dù là thái tử Đại Tây đế quốc, nhưng độc dược này là hắn lấy từ Mê Điệt cốc, cho nên giải dược cũng tại Mê Điệt cốc.”
Vô Sương công chúa nói: “Ngươi không phải muốn thần dược trị liệu ho lao cho phụ thân ngươi Ngao Tâm sao? Chúng ta còn thừa lại một ít thần dược này, chỉ cần ngươi có thể từ Mê Điệt cốc lấy được giải dược cứu Tỉnh Trung Nguyệt, chúng ta sẽ giao thần dược này cho ngươi.”
Cái gọi là thần dược Penicilin, Vân Trung Hạc muốn là có, nhưng tuyệt đối không thể trực tiếp dùng, nếu không thân phận sẽ bại lộ, tựa như là tiền bẩn nhất định phải tẩy trắng mới có thể sử dụng.
Mà dù không làm Penicilin, Vân Trung Hạc cũng nhất định phải cứu Tỉnh Trung Nguyệt, đây chính là mẫu thân của con hắn.
“Được, ta đáp ứng.” Vân Trung Hạc nói.
Vô Sương công chúa nói: “Mê Điệt cốc cách đây ba ngàn năm trăm dặm, nửa đường không thể thay ngựa, ta sẽ cho ngươi một thớt Thiên Lý Mã, mặt khác cho các ngươi mười mấy con tuấn mã. Nhưng ta sẽ không cho ngươi bảo tiêu, Viên Thiên Tà sẽ bảo hộ ngươi an toàn.”
Lãnh Bích nói: “Ngươi nhất định phải nhanh, mười ba ngày sau, chủ nhân sẽ độc phát thân vong.”
Vân Trung Hạc nói: “Hiện tại ta lập tức xuất phát.”
Sau đó Vân Trung Hạc quay đầu rời đi, lúc này hắn không thể biểu hiện ra quá quan tâm và mê luyến Tỉnh Trung Nguyệt, như thế sẽ bại lộ càng nhiều.
Vô Sương công chúa này vì phục quốc, sự tình gì cũng có thể làm được, mà nàng và nhị hoàng tử Đại Chu đế quốc trước đó đã từng có hiệp nghị hợp tác.
Quay đầu nhìn thoáng qua Tỉnh Trung Nguyệt.
Mười ba ngày, mười ba ngày, ta nhất định đi gấp trở về cứu ngươi.
Dứt bỏ ân oán giữa hắn và Tỉnh Trung Nguyệt không nói, nhưng tuyệt đối không thể để cho hai Bảo Bảo không có mẫu thân.
...
“Đây là địa đồ Mê Điệt cốc.”
“Đây là Thiên Lý Mã.”
Vô Sương công chúa nói: “Ngoài ra ta nhất định phải nói cho ngươi biết, người tự tiện xông vào Mê Điệt cốc, trên cơ bản hẳn là phải chết.”
Vân Trung Hạc nói: “Vậy hiện tại ta xem như tự tiện xông vào sao?”
Vô Sương công chúa nói: “Đương nhiên, Mê Điệt cốc không có mời ngươi.”
Vân Trung Hạc nói: “Có một vấn đề, ta tương đối nghi hoặc. Ngươi là người Bạch Vân thành, Mê Điệt cốc cũng không nể mặt mũi sao?”
Vô Sương công chúa nói: “Mê Điệt cốc và Bạch Vân thành là tử địch, phụ thân ngươi đã từng là đệ nhất quyền thần Đại Chu đế quốc, Mê Điệt cốc cho phụ thân ngươi mặt mũi sao? Người trong thiên hạ muốn cầu cạnh Mê Điệt cốc, nhưng Mê Điệt cốc không cầu người trong thiên hạ.”
Mê Điệt cốc này chính là ngưu bức như vậy, lúc ấy Hương Hương công chúa sở dĩ có thể tiến đến Mê Điệt cốc chữa bệnh, hoàn toàn là vì mặt mũi Vô Tâm hòa thượng. Mà lại chỉ cho phép một mình Hương Hương tiến vào, hoàng thất không được điều động bất luận kẻ nào cùng đi.
Vô Sương công chúa nói: “Ngươi vì sao còn không đi? Ngươi còn chờ cái gì?”
Vân Trung Hạc đang đợi cái gì, đương nhiên là chờ hai Bảo Bảo kia xuất hiện, đây chính là con của hắn, từ lúc sinh ra tới giờ hắn chưa thấy mặt.
Nhưng lúc này lại không thể mở miệng nói chuyện này, một khi thân phận Vân Trung Hạc hắn bại lộ, nhiệm vụ phí công nhọc sức không nói, hơn nữa còn chết không có chỗ chôn.
“Đi.”
“Nhớ kỹ, ngươi chỉ có mười ba ngày.”
...
Vân Trung Hạc cải trang ăn mặc, cưỡi Thiên Lý Mã, từ cửa sau rời Nữ Vương phủ.
Hôm nay Nhu Lan thành cũng không phồn hoa bằng hai ngày trước, mà trên đường đều là quân đội mã phỉ, ngược lại nhiều hơn mấy phần hơi thở ngưng trọng.
Hiển nhiên người bình thường đều biết, quân đội Đại Tây đế quốc đã ở trên đường, không lâu sau sẽ binh lâm thành hạ.
Mê Điệt cốc tại hướng tây bắc, Vân Trung Hạc ra phía sau Nhu Lan thành, một đường hướng bắc.
Nơi này là hoang dã, bất kỳ người nào cũng không có chỗ ẩn trốn.
Trước đó Vân Trung Hạc mặc dù biết Viên Thiên Tà vẫn luôn bên cạnh hắn, nhưng chưa từng gặp mặt, thậm chí không có cơ hội nói chuyện, đều là Vân Trung Hạc nói, đối phương nghe.
Nhưng hiện tại... Vân Trung Hạc thấy được, hai bên trái phải hắn có tổng cộng năm người, từ đầu đến cuối theo bên cạnh hắn.
Đây đều là người của Viên Thiên Tà? Cao thủ Hoàng Thiên giáo, người nào mới là Viên Thiên Tà?
Toàn thân những người này đều bao phủ trong vải đen, hoàn toàn không thấy rõ gương mặt.
“Hoàng Thiên giáo các ngươi và Mê Điệt cốc có giao tình sao?” Vân Trung Hạc hỏi.
“Không!” Thanh âm Viên Thiên Tà trực tiếp chui vào trong tai, lúc này vẫn như cũ không cách nào phân biệt, rốt cuộc là người áo đen nào mở miệng nói chuyện.
Vân Trung Hạc nói: “Mê Điệt cốc này có lai lịch gì? Vì sao thần bí như vậy?”
“Có truyền ngôn, người sáng lập Mê Điệt cốc đến từ Thánh Miếu.”
Thánh Miếu? Ngươi coi đây là Khánh Dư Niên à?
Vân Trung Hạc nói: “Thánh Miếu, là nơi nào?”
“Chỗ thần bí nhất thiên hạ, đã tồn tại, lại không tồn tại. Bất luận kẻ nào tiến vào Thánh Miếu, sau khi đi ra, đều có thể cải biến thế giới.”
Ngưu bức như vậy?!
Vân Trung Hạc nói: “Vậy Đại Hàm đế quốc Nộ Đế?”
“Có lời đồn, Nộ Đế đi vào Thánh Miếu, sau khi đi ra, Đại Hàm đế quốc quét ngang thiên hạ, thống trị nửa thiên hạ. Người sáng lập Mê Điệt cốc đi triều bái Thánh Miếu xong, nắm giữ y thuật thần thánh, cứu người chết sống lại, chữa bạch cốt, thành tựu bất hủ.”
Vân Trung Hạc nói: “Còn có ai đi triều bái Thánh Miếu ra thành tựu đại nghiệp không?”
“Đại Hạ đế quốc Thái tổ hoàng đế.”
Vân Trung Hạc kinh ngạc hỏi: “Hắn?”
“Đại Viêm hoàng triều nhất thống thiên hạ, ròng rã hơn một ngàn năm, sau khi sụp đổ tan rã, mấy trăm năm loạn thế. Hạ Chúc chính là truyền nhân Đại Viêm hoàng triều, vì khôi phục bá nghiệp tổ tiên, đau khổ tìm kiếm, dùng thời gian hai mươi năm tìm kiếm chỗ Thánh Miếu. Tìm khắp thiên hạ, đâu chỉ mấy chục vạn dặm, rốt cuộc tại thời khắc sắp chết tìm tới Thánh Miếu.”
Vân Trung Hạc nói: “Sau đó thì sao?”
“Trong Thánh Miếu tu tập năm năm, hắn trở về thế gian, dùng thời gian mười lăm năm, thành lập Đại Hạ đế quốc. Bởi vì hắn là hậu nhân Đại Viêm hoàng triều, cho nên Đại Hạ hắn được coi là thiên hạ chính thống, Thiên Triều Thượng Quốc.”
Vân Trung Hạc nói: “Vậy lúc hắn kiến tạo đế quốc sao không xưng là Đại Viêm, mà là Đại Hạ?”
“Bởi vì chưa nhất thống thiên hạ, không có tư cách xưng là Đại Viêm hoàng triều. Hạ Chúc lập thệ, nhất thống thiên hạ xong, mới khôi phục họ gốc, đổi tên Đại Viêm.”
Đoạn lịch sử này Vân Trung Hạc ngược lại cũng đã nghe qua, cho nên Đại Hạ đế quốc bây giờ được cho là thiên hạ chính thống.
Vân Trung Hạc nói: “Vậy vì sao hắn không thành công thống nhất thiên hạ?”
“Bởi vì hắn đi ta Thánh Miếu sớm, tu tập không đủ.”
Vân Trung Hạc nói: “Thánh Miếu này là trôi đi không chừng sao?”
“Đúng, không ai biết nó ở nơi nào, vô số người tìm kiếm nó, đi khắp chân trời góc biển, đều không thể tìm ra. Mà có ít người, trong lúc lơ đãng xoay người một cái, liền thấy nó.”
Vân Trung Hạc nói: “Người này là ai?”
“Thái tử Đại Hạ đế quốc.”
Vân Trung Hạc kinh ngạc nói: “Thế nhưng hắn mưu phản thất bại, binh bại bỏ mình.”
“Đúng.”
Vân Trung Hạc nói: “Đây là vì sao?”
“Không biết, nhưng sở dĩ hắn chết, nghe đồn có quan hệ với việc hắn nhìn thấy Thánh Miếu.”
Vân Trung Hạc nói: “Vậy những thứ này rốt cuộc là lịch sử chân thật, hay là truyền thuyết?”
“Vẻn vẹn chỉ là truyền thuyết mà thôi, bởi vì người xưng từng tiến vào Thánh Miếu, đều chết hết, cũng không lưu lại ghi chép tương quan.”
Vân Trung Hạc nói: “Vậy Bạch Vân thành thì sao? Bọn hắn cũng rất cường đại thần bí.”
“Bạch Vân thành là hậu nhân Đại Hàm đế quốc.”
Vân Trung Hạc kinh ngạc nói: “Toàn bộ?”
“Đúng, Đại Hàm đế quốc hủy diệt xong, không ít lực lượng dòng chính đào vong hải ngoại, thành lập cơ nghiệp.”
Vân Trung Hạc nói: “Vậy vì sao gọi là Bạch Vân thành, mà không gọi là Đại Hàm Lưu Vong đế quốc?”
“Truyền thuyết Nộ Đế đi qua Thánh Miếu, trong mây trắng, phảng phất Bạch Vân thành. Cho nên đám người lưu vong này thành lập thế lực gọi là Bạch Vân thành.”
Vân Trung Hạc nói: “Ngày đó Nộ Đế tại sao lại bạo vong? Đại Hàm đế quốc hưng thịnh nhanh như vậy, suy vong lại đột nhiên nhanh như thế?”
“Nguyên nhân Nộ Đế vì sao bạo vong không được biết, nhưng hắn vừa chết, Đại Hàm đế quốc diệt vong là lẽ tất nhiên. Bởi vì hắn cũng không phải là phương đông chính thống.”
Phương đông chính thống? Cái này Vân Trung Hạc ngược lại là biết.
Lúc Đại Viêm hoàng triều nhất thống thiên hạ, cương vực vô cùng to lớn, tung hoành đâu chỉ vạn dặm.
Bây giờ Đại Hạ đế quốc, Man tộc phía bắc, Nam Chu đế quốc, Đại Doanh đế quốc, Nam Man cảnh, một nửa Tây Lương vương quốc, đều đã từng là lãnh địa Đại Viêm hoàng triều.
Đại Viêm hoàng triều diệt vong xong, thiên hạ đại loạn, ngươi vừa thôi hát ta liền đăng tràng, xuất hiện rất nhiều đế quốc.
Đến bây giờ, thế giới phương đông còn lại tam đại đế quốc, Đại Hạ, Đại Doanh, Đại Chu.
Đại Hạ không cần phải nói, hoàng thất vốn là hậu nhân Đại Viêm hoàng triều, cho nên được xưng là Thiên Triều Thượng Quốc.
Đại Doanh đế quốc và Đại Chu đế quốc hoàng đế, đều đã từng là Chư hầu vương Đại Viêm hoàng triều. Cho nên tam đại đế quốc này, mặc dù là địch, nhưng cũng thừa nhận lẫn nhau.
Về phần Tây Lương Vương, danh xưng tổ tiên mình đã từng là Lương Châu Vương Đại Viêm hoàng triều.
Thế nhưng Đại Viêm hoàng triều tại Lương Châu xác thực có một chư hầu, bất quá căn bản không phải là vương, mà vẻn vẹn chỉ là một chư hầu.
Thế là, Tây Lương Vương định quốc hiệu là Đại Tây, nhưng vô dụng, tam đại đế quốc phương đông không thừa nhận, chỉ bảo ngươi là Tây Lương.
Tây Lương Vương cũng muốn xưng đế, bình khởi bình tọa với tam đại đế quốc.
Nhưng không được, tổ tiên ngươi không phải vương tộc, nào có tư cách xưng đế? Miễn cưỡng để cho ngươi xưng vương thôi.
Thế là, y rất biệt khuất xưng là Tây Lương Vương, dù y hung hãn suất lĩnh kỵ binh vọt tới trước kinh thành Đại Chu, cũng chỉ có thể xưng vương, cũng là vì tổ tiên không góp sức.
Sau đó, Tây Lương Vương bắt đầu chiến lược tây chinh, diệt quốc vô số.
Trong đó Ba Luân đế quốc cũng là đế quốc truyền thừa ngàn năm, mà hoàng đế phương tây này được thế giới phương đông thừa nhận.
Diệt đế quốc này, giết hoàng đế này xong, Tây Lương Vương rốt cuộc danh chính ngôn thuận xưng đế, xưng quốc gia mình là Đại Tây đế quốc.
Đương nhiên, cử động này của Đại Tây đế quốc chẳng khác nào nói y từ bỏ huyết thống thế giới phương đông, y triệt để trở thành hoàng đế Tây Vực.
Tổ tiên Tây Lương Vương từng là chư hầu Đại Viêm hoàng triều, đã biệt khuất như vậy, chớ nói chi Nộ Đế.
Người này căn bản cũng không phải là chư hầu Đại Viêm hoàng triều, cũng không phải quý tộc, lúc ấy thiên hạ nói gã chỉ có hai chữ: Man dã.
Cho nên người này mặc dù thành lập Đại Hàm đế quốc, đồng thời xưng đế. Nhưng thiên hạ đều không nhận vị hoàng đế này, cảm thấy gã là người Mãn hoang dã, Đại Hàm đế quốc cũng trở thành công địch thiên hạ.
Bất quá Nộ Đế quá ngưu bức, tung hoành vô địch, không ai đánh thắng được. Mà Nộ Đế bạo vong xong, con của gã đương nhiên gánh không được thiên hạ vây công, rất nhanh liền diệt vong.
Điểm này không giống với Tàu cổ đại.
Tàu cổ đại không coi trọng huyết thống, câu nói kia đã nói tuyệt, Vương hầu tướng lĩnh chẳng phải trời sinh.
Đương nhiên, Đại Tần đế quốc trước đó rất coi trọng huyết thống.
Ngược lại Châu Âu mãi cho đến trăm năm trước, vẫn còn phi thường chú trọng huyết thống.
Vân Trung Hạc nói: “Viên Thiên Tà, ngươi đã đi tìm Thánh Miếu sao?”
“Đã tìm, tìm hai mươi năm, nhưng không tìm ra.”
Vân Trung Hạc lúc này thật hoài nghi, Thánh Miếu này vẻn vẹn chỉ là truyền thuyết, căn bản không tồn tại.
Nếu không người đi bên trong học qua sao lại hỗn tạp như vậy?
Có thành lập đế quốc bá nghiệp, có học tập y thuật ngưu bức, còn có người sau khi đi ra binh bại bỏ mình.
...
Sinh mệnh Tỉnh Trung Nguyệt vẻn vẹn chỉ có mười ba ngày, cho nên thời gian kế tiếp, Vân Trung Hạc đi đường hoàn toàn không ngủ không nghỉ.
Lần này hắn thật học ngủ trên lưng ngựa.
Dù mang đến duy nhất một lần mười mấy thớt ngựa, không ngừng đổi, nhưng ngựa vẫn cần nghỉ ngơi.
Viên Thiên Tà này đơn giản như là bản đồ sống, nơi nào có ốc đảo, chỗ nào có thể đào nước, y đều rõ rõ ràng ràng.
Ba ngàn năm trăm dặm, năm ngày đã tới.
Nơi này không còn là sa mạc, mà là mênh mông núi tuyết, tùy tiện một ngọn núi cao đã vượt qua năm, sáu ngàn mét so với mặt nước biển.
Nơi này chính là Mê Điệt cốc?
Vân Trung Hạc không khỏi kinh ngạc, bởi vì cửa vào này là một sơn động, mà phía trên viết rõ rõ ràng ràng ba chữ to: Mê Điệt cốc.
“Nhu Lan thành ta còn có thể cùng ngươi đi vào, nhưng Mê Điệt cốc này, chỉ có thể chính một mình ngươi tiến vào.” Viên Thiên Tà nói: “Ta lọt vào sổ đen Mê Điệt cốc, một khi bước vào nửa bước, giết chết bất luận tội.”
Mẹ nó, ngươi rốt cuộc đã làm cái gì?
“Nhưng trước khi ngươi vào, ta muốn hỏi ngươi một câu, ngươi xác định đã chuẩn bị kỹ càng tiến vào?” Viên Thiên Tà hỏi: “Mê Điệt cốc không phận sự cấm vào đó.”
Dựa theo quy củ Mê Điệt cốc, chỉ có người sinh chứng bệnh hiếm có nhất, mới có thể tiến vào.
Mà trước cần đệ trình xin, viết chứng bệnh rõ rõ ràng ràng, được Mê Điệt cốc đồng ý, mới có thể đem bệnh nhân này tới đặt ở cửa sơn động này.
Vận khí tốt, sẽ có người khiêng bệnh nhân này vào Mê Điệt cốc cứu chữa.
Vận khí không tốt, liền chết ở bên ngoài, không ai để ý.
Lúc đó Hương Hương công chúa và Ngao Ngọc, đều tiến vào Mê Điệt cốc như vậy, không có bất luận kẻ nào cùng đi.
Cho nên trên ý nghĩa, chỉ có bệnh nhân mới có thể tiến vào trong Mê Điệt cốc.
Người bình thường tự tiện xông vào, giết chết bất luận tội.
“Ngươi mặc dù vô cùng đặc thù, nhưng nếu chết ở bên trong, ta không cách nào cứu ngươi được.”
Vân Trung Hạc nói: “Ta biết.”
Vân Trung Hạc từ trên Thiên Lý Mã xuống, đi vào trong sơn cốc này, đi vào trước sơn động.
Sau đó, hắn thấy được một màn rùng mình.
Lít nha lít nhít thi thể, vô số kể, chồng chất thành núi.
Có bao nhiêu thi thể, mấy ngàn, mấy vạn?
Bởi vì độ cao nơi này so với mặt nước biển rất cao, thời tiết phi thường lạnh, cho nên thi thể cũng không hư thối, biến thành thịt đông.
Những người này đều gặp chứng bệnh hiếm có, được đem tới chữa bệnh, kết quả Mê Điệt cốc không thu, liền chết ở bên ngoài.
Đầy đất đều là thi thể, từng tầng từng tầng.
Bởi vì nơi này còn có tuyết rơi, cho nên giống như bánh ngàn tầng. Một tầng thi thể, một tầng tuyết.
Vân Trung Hạc bò lên trên tầng tầng trùng trùng điệp điệp thi thể này, sau đó tiếp tục đi lên phía trước, may mắn trước đây không lâu tuyết rơi xuống, chí ít tầng trên cùng không phải là thi thể.
Mấy trăm mét này, thật sự là khiến người ta run rẩy.
Đi vào trước sơn động.
Trong sơn động này, thuộc về phạm vi Mê Điệt cốc, không được mời, một khi bước vào, chính là giết chết bất luận tội.
Vân Trung Hạc ở bên ngoài sơn động, nói: “Ta là Ngao Ngọc, đến cùng Mê Điệt cốc các ngươi tiến hành một giao dịch. Mê Điệt cốc các ngươi tự nhận là y thuật vô song, nhưng có một loại bệnh nan y, các ngươi không biết trị, ta lại có thể trị. Ta dùng một loại thần dược đổi giải dược Địa Ngục Yêu Cơ.”
Thần dược này dĩ nhiên không phải Penicilin, nhưng quả thật có thể trị liệu bệnh nan y.
Vân Trung Hạc tiếp tục cao giọng nói: “Có loại thần dược này, Mê Điệt cốc các ngươi sẽ nắm giữ một môn y thuật tuyệt kỹ, có thể cải biến vận mệnh thế giới, làm thanh danh thần kỳ các ngươi đạt tới đỉnh phong.”
“Mê Điệt cốc, ta là tới thi đấu, trên một loại bệnh nan y nào đó, y thuật của ta vượt xa các ngươi.”
“Mê Điệt cốc, ta đến cải biến thế giới đây.”
“Cho nên, ta phải vào, các ngươi có nghe hay không?”
Bên trong không có bất kỳ phản ứng nào.
Vân Trung Hạc bỗng nhiên cắn răng một cái, đi vào trong sơn động Mê Điệt cốc, đi vào trong khu vực nguy hiểm nhất thần bí nhất thế giới này.
Không có bất kỳ người nào ra ngăn cản, cũng không có bất luận kẻ nào tới giết hắn, thậm chí nửa cái bóng người cũng không thấy.
Trong sơn động đen kịt, đưa tay không thấy được năm ngón, Vân Trung Hạc một mực đi vào bên trong.
Không biết vì sao, càng vào sâu càng nóng bức.
Bên ngoài chí ít âm 20 độ, mà nơi này càng ngày càng nóng, đơn giản mồ hôi đầm đìa.
Nhiệt độ nơi này tối thiểu vượt qua bốn mươi độ C à, thật sự là kỳ lạ.
Cuối cùng, đơn giản nóng bức đến nửa bước khó đi, nóng đến Vân Trung Hạc hoa mắt váng đầu. Nếu tiếp tục đi nữa, căn bản không cần người khác tới giết, chính hắn trực tiếp mất nước mà chết.
Lúc này, bên tai hắn vang lên một thanh âm: “Ngươi rất đặc thù, nhưng không được mời, bất kỳ người nào cũng không thể tiến vào trong Mê Điệt cốc, nếu không giết chết bất luận tội. Ngươi mau lập tức lui lại, cút đi.”
Vân Trung Hạc ngừng lại.
“Ngươi rất đặc thù, nhưng cũng không thể đi vào, lập tức lui lại, nếu không giết chết bất luận tội.”
Vân Trung Hạc rục rịch.
Thanh âm già nua tràn ngập uy nghiêm này trở nên phi thường nghiêm nghị, gằn từng chữ: “Lập tức lui lại, nếu không giết chết bất luận tội.”
“5, 4, 3, 2, 1!”
Thanh âm uy nghiêm này bắt đầu đếm ngược.
Vân Trung Hạc nhắm mắt lại, đầu óc cực nhanh tính toán, sau đó hắn bỗng nhiên cắn răng một cái, chẳng những không lui lại, ngược lại đi tới một bước.
“Rầm rầm...”
Bỗng nhiên, phiến đá dưới chân Vân Trung Hạc bỗng nhiên sụp xuống, cả người rớt thẳng xuống.
Khó trách nóng như vậy, bởi vì phía dưới phiến đá này, đều là nham tương huyết hồng, ngay cả sắt thép cũng có thể hòa tan, huống chi là thân thể.
Vân Trung Hạc nếu rơi xuống đây, tuyệt đối tan thành mây khói, chết không có chỗ chôn, đây quả thực là chết tươi à.
“Giết chết bất luận tội, chớ trách!” Thanh âm lão nhân thần bí rống to vẫn như cũ vang vọng trong tai.
Thân thể Vân Trung Hạc không ngừng rơi xuống nham tương đáng sợ phía dưới.
...