Dịch: Độc Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Thời gian khảo thí ngày thứ hai cũng là bốn canh giờ, Vân Trung Hạc chỉ dùng hơn một giờ đã hoàn thành, còn thừa lại hơn sáu giờ? Làm gì bây giờ?
Đương nhiên là đi ngủ, thế là Vân Trung Hạc úp bài thi lại, dùng cái chặn giấy đè lại, tiếp tục nằm nhoài trên mặt bàn ngủ.
Mà bên kia quan chủ khảo Vu Tranh đại nhân cùng giống như hôm qua, cũng dựa theo đề mục bài thi viết hai thiên sách ngắn, một thiên sách dài.
Hôm nay dùng thời gian dài hơn, bởi vì lão có đầy phẫn nộ muốn trút xuống.
Hôm nay ba thiên sách luận này, lão đều nói ra suy nghĩ của mình.
Loại Phục cổ này trước hết không viết nhiều, Vu Tranh cũng không phải là người thông thái rởm.
Nhưng hai thiên sách luận phía sau, nhất là Kết đảng luận, lão có thiên ngôn vạn ngữ.
Lão không ưa nhất chính là đương kim huân quý. Nam Chu lập quốc hơn 300 năm, những huân quý này cũng ngồi hưởng vinh hoa phú quý mấy trăm năm, đám người này cơ hồ lũng đoạn võ chức trong triều.
Quả thật trong này có cả danh tướng Phiêu Kỵ đại tướng quân Ngao Tâm, nhưng phần nhiều đều là phế vật. Đế quốc mặc dù cũng mở võ cử, nhưng so với văn khoa cử hoàn toàn không có thành tựu. Mà mặc kệ là võ cử nhân hay là võ tiến sĩ, thi đậu xong vẫn như cũ trở thành những gia nô huân quý này.
Bọn huân quý này trở thành kết đảng lớn nhất, ngăn chặn con đường tiến thân của vô số quân nhân tinh anh.
Sau đó Vu Tranh muốn công kích chính là tập đoàn quan văn, mua danh chuộc tiếng, bè cánh đấu đá, chỉ nhìn lập trường, không phân đúng sai, là đệ nhị đại kết đảng Đại Chu đế quốc.
Mà bây giờ đệ nhất đại kết đảng cùng đệ nhị đại kết đảng này lại muốn cấu kết cùng nhau, cứ thế mãi, quốc tướng không quốc.
Đây vốn là là một thiên sách ngắn, nhưng Vu Tranh đại nhân nhịn không được, lưu loát viết 2000 chữ.
Cuối cùng một thiên sách luận dài, ngược lại lão chỉ viết 1000 chữ.
Cho nên vừa xong, không sai biệt lắm đã qua hai canh giờ.
Sau đó, lão lại một lần nữa đi dò xét trường thi.
Trước lão đi qua chỗ coi trọng yêu thích nhất là lều thi Tô Mang, lão tuyệt đối sẽ không đi xem cụ thể viết cái gì, bởi vì như vậy là hành vi gian lận.
Lão chỉ muốn nhìn một chút trạng thái Tô Mang.
Quả nhiên không để cho lão thất vọng, lúc này Tô Mang một mặt cô phẫn, kiếm khí đầy người
Hiển nhiên liên quan tới ba thiên thi vấn đáp hôm nay, Tô Mang cũng có đầy ngập lời từ đáy lòng, chỉ xem khí thế kia, liền biết sẽ có tuyệt hảo văn chương.
Đạo của ta không cô độc, đạo của ta không cô độc à!
Sau đó lão lại đi qua lều thi Ngao Ngọc, lập tức nghe được một trận tiếng ngáy vô cùng quen thuộc.
Lập tức Vu Tranh đại nhân nổi giận, hôm qua khảo thí ngươi đi ngủ, hôm nay ngươi vẫn còn đi ngủ?
Lão không ưa nhất chính là huân quý tử đệ, Ngao Ngọc ngươi do có thân phận thái học giám sinh, mới có tư cách tiến vào trường thi.
Có bao nhiêu học sinh bần hàn, ngày đêm khổ đọc mười mấy năm cũng không có tư cách tới tham gia thi hương.
Ngao Ngọc ngươi không biết trân quý, ngược lại đến trường thi ngủ ngon, thật sự là tiện nhân tiện chính mình.
Nhưng Vu Tranh lão đại nhân vẫn cưỡng ép nhịn xuống, bởi vì trường thi có quy củ, Ngao Ngọc chỉ cần không làm hư quy củ, vậy không thể đuổi hắn ra ngoài.
Ngày sau Vu Tranh lão nhất định phải thượng tấu, mặc kệ là thái học hay là quốc tử giám, phàm khảo thí không đạt, tuyệt đối không thể cho công danh giám sinh, cũng không thể tới tham gia thi hương, càng không thể tham gia thi hội.
Tóm lại, tâm tình ngày này của Vu Tranh lão đại nhân đã bị hủy diệt, lại không thể phát tiết ra ngoài, lão chỉ có thể tự kiềm chế, lòng tràn đầy phẫn nộ, nhớ tới bè lũ xu nịnh trong triều, cả người nhất thời càng thêm bị chọc giận.
Vị lão đại nhân này chính là như vậy, đặc biệt dễ dàng nghĩ quẩn, đặc biệt dễ dàng để tâm vào chuyện vụn vặt. Chẳng những thích làm khó dễ người khác, càng ưa thích làm khó dễ chính mình.
Một mực đến mặt trời chiều ngã về tây, khảo thí ngày thứ hai kết thúc.
...
Trải qua hai ngày khảo thí, nhất là hôm nay nóng như vậy.
Tất cả thí sinh cơ hồ đều bị tàn phá đến người không ra người quỷ không ra quỷ, mặc kệ là trí nhớ hay là thể lực đều bị tiêu hao cự đại.
Càng đáng sợ chính là khí trời nóng, nhưng trong lều thi không được tắm rửa, cho nên toàn thân đều hôi thối à.
Ăn cơm thì không có chút khẩu vị nào.
Mỗi một thí sinh đều như nạn dân, một bộ dạng triệt để bi quan chán đời.
Duy chỉ có một người ngoại lệ, đó chính là Tô Mang.
Toàn thân y trên dưới vẫn như cũ cẩn thận sach sẽ, thậm chí kẽ móng tay cũng sạch, mà lại ngồi thẳng tắp, phảng phất thời thời khắc khắc đều kiếm khí bức người.
Người này thật sự là Thiên Sát Cô Tinh, người nhẫn nhịn vài chục năm thật là khó lường.
Y thật là muốn một tiếng hót làm kinh người, danh kiếm ra khỏi vỏ động tứ phương.
Ngay cả Ngao Ngọc cũng như một con lợn, tóc tai bù xù, nằm lung tung trong lều thi ngáy o o, toàn thân cũng mồ hôi đầm đìa, cũng hôi thối không kém.
Thật là muốn chết à, sắp tết Trung thu, còn nóng như thế.
...
Ngày khảo thí thứ ba đến.
Muốn mạng à, hôm nay còn nóng hơn.
Tết Trung thu, tối thiểu 35 độ, đây là muốn nóng chết người đó.
Ba ngày không tắm rửa, mà mặt trời này cũng quá độc đi.
Bất quá tốt xấu hôm nay khảo thí cũng sẽ kết thúc. Mà hôm nay thi thi phú, mặc dù đây là khảo nghiệm lớn nhất về thiên phú đối với tài hoa, ý chí, tình hoài, thiên phú, nhưng dù sao số lượng từ cũng không nhiều.
Mà đối với học sinh chỉ muốn trúng cử, thi phú viết thoáng một chút là được.
Chỉ cần hai ngày trước phi thường ưu tú là có thể trúng cử.
Nhưng mấy tên xếp hạng phía trước, nhất là ba hạng đầu, hôm nay thi phú vô cùng trọng yếu.
Mặc dù hôm nay thi phú, không sai biệt lắm chỉ chiếm 20% thành tích, nhưng muốn đoạt được ba hạng đầu, nhất định phải viết kinh diễm không gì sánh được, tối thiểu trong nháy mắt liền đâm trúng tâm linh giám khảo.
Đến giờ, bài thi ngày thứ ba phát ra.
Năm nay quả nhiên có ba đề mục.
Đề thứ nhất: Nhật Ngũ Sắc Phú lấy "Nhật lệ cửu trọng, thánh phù thổ đức" là vận.
Đề này vừa nhìn liền biết là vuốt mông ngựa, vỗ mông ngựa đương kim hoàng đế.
Hoàng đế bệ hạ đăng cơ không lâu, mà lại vừa mới trải qua đại chiến với Đại Doanh đế quốc, mấu chốt trận chiến này mặc dù xưng là thắng lợi, nhưng kỳ thật là bại.
Nhưng lúc này, cần phải ca tụng thánh thượng.
Vân Trung Hạc minh bạch, bài phú này vô cùng vô cùng trọng yếu, thậm chí là mấu chốt để đoạt giải nguyên.
Vỗ mông ngựa hoàng đế, chẳng lẽ còn không trọng yếu sao?
Hoàng đế bệ hạ giống như triều dương, từ từ bay lên, quang mang vạn trượng, rọi khắp chúng sinh.
Vậy bài phú này có bản ghi chép nào không?
Có, có, có!
Đường Trinh Nguyên năm 2 thi đình, trạng nguyên Lý Trình, một bài « Nhật Ngũ Sắc Phú » kinh diễm triều đình, khiến cho long nhan cực kỳ vui thích, đạt điểm trạng nguyên.
Danh tự người này chưa nghe qua, phảng phất không quá nổi danh.
Nhưng người này rất ngưu, nhất là trên phú tạo nghệ kinh người. Một bài « Nhật Ngũ Sắc Phú » đã kinh diễm tuyệt luân, sau đó gã lại tham gia khoa khảo thí bác học hồng từ, làm « Phi Sa Giản Kim Phú », lại đoạt thứ nhất, danh chấn Trường An.
Mà người này tuần tự làm qua Hàn Lâm học sĩ, Thứ sử, Lễ bộ Thị lang, Lại bộ Thị lang.
Ngươi cho rằng gã huy hoàng nhân sinh đến đây chấm dứt sao? Chưa.
Sau đó gã lại làm Tiết Độ sứ, tư đồ, tư không, hữu phó xạ, hơn nữa còn phong công tước, mặc dù là quận công.
Nhưng tiền đồ này, cũng kém không nhiều một văn thần đỉnh phong nào. Có lẽ là người ta thăng tiến quá tốt rồi, cho nên không rảnh làm thơ, cả đời cũng không để lại bài thơ bất hủ nào.
Tại Đường triều, tuyệt đại bộ phận đại thi nhân, trên cơ bản con đường quan trường không tốt lắm, tỉ như các Đại thân Lý Bạch, Đỗ Phủ, Lý Thương Ẩn, cả đám đều lưu danh bách thế, lưu lại hậu thế vô số bài thơ bất hủ. Nhưng ở trong quan trường, thật sự người nào cũng đều thảm.
Đại Thần Lý Bạch, Hàn Lâm đãi chiếu, một tiểu quan lục phẩm, vẫn là hư chức.
Đại Thần Đỗ Phủ thảm hại hơn, đảm nhiệm tả thập di, chức quan quỷ này 99% người cũng chưa từng nghe qua, tiểu quan thất bát phẩm gì đó, còn không bằng Đại thần Lý Bạch.
Đại thần Lý Thương Ẩn cũng kém không nhiều, đường đường tiến sĩ, đảm nhiệm quan gì? Bí Thư tỉnh giáo thư lang, chức quan này nghe chút liền biết là làm cái gì, chuyên môn phụ trách hiếu đính văn thư, chính là cơ quan khoa viên hậu thế đó.
Cho nên vị Lý Trình đại nhân này, chúng ta không biết, bởi vì gã triệt để lẫn vào tài hoa người khác.
Tối thiểu lúc gã đỗ trạng nguyên, tài hoa thi từ ca phú cũng là tuyệt đỉnh, nếu không cũng không thể nghiền ép người đọc sách thiên hạ, đoạt được đầu danh.
Thế là, Vân Trung Hạc rồng bay phượng múa, trên tờ giấy trắng viết xuống bản kinh diễm Trinh Nguyên triều đình « Nhật Ngũ Sắc Phú »
Đức động thiên giám, tường mở nhật hoa. Thủ tam quang mà hiệu chỉ, rõ ngũ sắc mà đáng khen. Nghiệm thụy điển chỗ ứng, biết thuần phong chi không xa. Bẩm lấy dương tinh, thể càn hào với quân vị; chiêu phu thổ đức, biểu vương khí với hoàng gia. Ý kia mặt trời lên, thi tư lễ đấu. Bởi vì khi thì ra, cùng thánh là ngẫu. Ngưỡng thụy cảnh này rực rỡ Trung Thiên, cùng đức huy này ánh sáng vạn có.