Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám

Chương 53: Chương 53: Phúc vũ phiên vân, nghịch chuyển miễu sát




Dịch: Độc Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

Lập tức xử tử?

Ngay trong nhà tù này xử tử Vân Ngạo Thiên ta?

Lập tức, Vân Trung Hạc tranh thủ thời gian giơ cao hai tay nói: “Ân công, ta nguyện ý lập công chuộc tội, ta nguyện ý phản bội Tỉnh Trung Nguyệt, ta nguyện ý đến trước mặt Ninh Thanh đại nhân cung khai hết thảy, đem phân đội lên đầu Tỉnh Trung Nguyệt. Liệt Phong cốc nhất định phải chết, dù sao ta là Liệt Phong thành Cẩm Y ti đệ tam chủ bộ, ta càng có sức thuyết phục.”

Tên võ sĩ kia cười lạnh nói: “Ngươi quả nhiên là một người thông minh.”

Vân Trung Hạc nói: “Chỉ cần phản bội Tỉnh Trung Nguyệt, vu oan Tỉnh Trung Nguyệt, vậy ta mới có thể sống sót đúng không?”

Tên võ sĩ kia nói: “Đúng, không chỉ có thể sống sót, hơn nữa còn có thể được một đại thủ bút, số lượng bạc vô cùng kinh người.”

Vân Trung Hạc nói: “Có thể cho ta làm quan không?”

Ánh mắt tên võ sĩ kia phát lạnh, sau đó cười nói: “Cũng không phải không thể suy tính, nhưng ngươi phải lập đại công. Hiện tại ta dẫn ngươi đi gặp Ninh Thanh đại nhân, gặp các đại nhân chư hầu liên minh khác, ngươi biết phải nói chuyện thế nào chứ?”

Vân Trung Hạc nói: “Biết, biết.”

Tên võ sĩ kia nói: “Ngươi chỉ cần nhớ kỹ một điều, thời thời khắc khắc đều có một cung nỏ nhắm chuẩn vào đầu, chỉ cần ngươi nói sai một chữ, lập tức phải chết, sẽ không cho ngươi bất luận cơ hội thở dốc, hiểu không!”

Vân Trung Hạc nói: “Hiểu, hiểu! Mà tay ta trói gà không chặt, dù ta nói lung tung, các ngươi giết chết ta cũng dễ như trở bàn tay.”

Sau đó, tên võ sĩ kia mang theo Vân Trung Hạc đi ra địa lao.

Lúc này, toàn bộ pháo đài đề phòng sâm nghiêm, khắp nơi đều là võ sĩ, hiển nhiên trạng thái đã phát sinh biến hóa, càng thêm khẩn cấp.

...

Lại một lần nữa đi tới thư phòng Ninh Thanh, bất quá nơi này đã được dọn sạch sẽ, hơn nữa còn đốt lên huân hương.

Có mấy quan viên ngồi bên ngoài bình phong, hẳn là thành viên khác của chư hầu liên minh.

Cửa ra vào, bốn tên võ sĩ cao thủ đứng đấy như bốn cây đinh.

Trong thư phòng quỳ hai nữ tử, sớm đã bị thương khắp người, đây là nội ứng bị bắt?

Mà trên giường, Ninh Thanh lẳng lặng ngồi ở chỗ đó.

Vân Trung Hạc bị bắt giữ trong thư phòng.

Ninh Thước cầm một cuốn sách đến trước mặt Vân Trung Hạc, phía trên này là dấu hiệu văn tự đặc thù.

“Vân Ngạo Thiên, hai nữ nhân quỳ gối trước mặt ngươi chính là nội ứng tiềm phục bên cạnh Ninh Thanh đại nhân, một là người làm bếp, một là bộc nữ quét rác, đây là dấu hiệu ghi chép tình báo đặc thù bọn chúng dùng.” Ninh Thước lạnh giọng nói: “Bây giờ chún ta đã đủ hoài nghi, hạ độc chủ nhân chính là hai nội ứng này.”

Vân Trung Hạc trầm mặc không nói.

Ninh Thước nói: “Ngươi là Cẩm Y ti đệ tam chủ bộ Liệt Phong thành, sách mang dấu hiệu đặc thù này, ngươi hẳn là nhìn hiểu, nói cho ta biết đây là thứ gì?”

Vân Trung Hạc nói: “Đây, đây đúng là mật mã Liệt Phong thành Hắc Huyết đường, phía trên này ghi chép chi tiết sinh hoạt Ninh Thanh đại nhân. Tỉ như sắc mặt của nàng, rụng tóc, còn có nguyệt sự triền miên không ngừng, các loại chi tiết.”

Ninh Thước nói: “Nói cách khác, hai người hạ độc này, quả nhiên là nội ứng Liệt Phong thành tiềm phục bên cạnh chủ nhân?”

Vân Trung Hạc nói: “Đúng, các nàng đều là mất thám Liệt Phong thành Hắc Huyết đường.”

Sắc mặt Ninh Thước kịch biến, lạnh giọng nói: “Quả nhiên là vậy, Vân Ngạo Thiên ngươi muốn sống, ngươi chỉ có thể lập công chuộc tội, một năm một mười nói rõ mọi chuyện cần thiết ra.”

Vân Trung Hạc nói: “Là! Chúng ta trước phái người hạ độc Ninh Thanh đại nhân, sau đó lại phái ta tới cứu chữa Ninh Thanh đại nhân. Như vậy Ninh Thanh đại nhân sẽ thiếu chúng ta một ơn huệ lớn bằng trời, báo cáo của nàng sẽ phải thiên vị chúng ta. Mà chúng ta còn có thể vu oan tội danh hạ độc lên đầu Tẩy Ngọc thành Mạc thị gia tộc.”

Ánh mắt Ninh Thước lạnh lùng nói: “Quả nhiên là một độc kế, thật sự là cực kỳ vô sĩ.”

Sau đó, Ninh Thước nhìn về phía Vân Trung Hạc nói: “Còn có bài thơ « Thái A tiên sinh » kia cũng đã sớm chuẩn bị xong, căn bản không phải vừa mới làm, thậm chí bài thơ này căn bản cũng không phải là ngươi làm, đúng không?”

Vân Trung Hạc kinh ngạc, cái này không chỉ muốn ta phản bội Tỉnh Trung Nguyệt, vu oan Liệt Phong thành, còn muốn hủy đi tên tài tử ta?

“Vân Ngạo Thiên, có phải không?” Ninh Thước nói: “Muốn sống thì mau nói, trung thực cho ta, không cần che giấu bất luận cái gì.”

Vân Trung Hạc nói: “Đúng, bài thơ này không phải ta làm, thậm chí oai thi ngay từ đầu chế giễu Ninh Thanh đại nhân đau bụng kinh, còn có rụng tóc, cũng là đã sớm viết tốt. Bài « Thái A tiên sinh » kia càng không phải do ta làm, là tài tử bên người Tỉnh Trung Nguyệt sớm viết từ trước, đo thân Ninh Thanh đại nhân mà làm ra. Ta chỉ là một kẻ mù chữ, một tên ăn mày bất học vô thuật mà thôi.”

Thật đúng là vô nghĩa, bài thơ kia đúng là Vân Trung Hạc viết, mà lại là dưới sự nhanh trí, không đến một phút đồng hồ viết ra.

Ninh Thước nói: “Vậy hết thảy, chính là vì để chủ nhân kinh diễm tài hoa của ngươi, tiến tới ưu ái ngươi, đúng không?”

Vân Trung Hạc nói: “Đúng!”

Ninh Thước khom người nói: “Chủ nhân, hiện tại chân tướng đã rõ ràng, Liệt Phong thành chủ Tỉnh Trung Nguyệt hèn hạ vô sỉ, hãm hại ngài. Mà lại lợi dụng đặc điểm ngài ái tài, dùng loại mỹ nam buồn nôn này đến hủy hoại thanh danh ngài.”

Lúc này trên giường có màn vây quanh, mơ hồ có thể nhìn thấy hình dáng Ninh Thanh uyển chuyển hàm xúc.

Sau một hồi lâu, nàng vẫn không lên tiếng, nhưng hô hấp lại gấp rút hơn, hiển nhiên phẫn nộ không gì sánh được.

Ninh Thước khom người nói: “Chủ nhân, nên xử trí như thế nào?”

Lại qua vài giây đồng hồ, Ninh Thanh mở miệng nói: “Tất cả mọi người ra ngoài, hai người Vân Ngạo Thiên và Ninh Thước lưu lại.”

Lập tức, tất cả mọi người thối lui ra khỏi thư phòng.

Ninh Thanh yếu ớt nói: “Vân Ngạo Thiên, ngươi xác định? Ngươi làm bài thơ kia, đều đã sớm thiết kế xong, căn bản không phải ngươi vừa mới làm?”

Mà lúc này, một chỗ phía sau Vân Trung Hạc mấy chục mét, một Cung Nỏ Thủ đặt ngón tay trên cò bắn.

Vân Trung Hạc nói: “Đúng, hết thảy đều là ta đã sớm thiết kế, hết thảy đều là âm mưu Liệt Phong cốc.”

“Hèn hạ, vô sỉ.” Quả phụ Ninh Thanh tuyệt mỹ run rẩy nói.

Ninh Thước nói: “Chủ nhân, không cần bực tức loại người ti tiện vô sỉ này làm ảnh hưởng đến bệnh. Vân Ngạo Thiên này, nên xử trí như thế nào?”

Ninh Thanh nói: “Để hắn ăn một bữa cơm no, sau đó đưa đến kho củi góc tây bắc pháo đài giết chết. Ngươi tự mình đi xử lý, đừng cho bất luận kẻ nào biết, hắn dù sao cũng là Liệt Phong thành Cẩm Y ti chủ bộ, là quan viên bậc thượng cấp.”

Ninh Thanh lại một lần nữa cường điệu: “Nhớ kỹ mang đến kho củi giết chết, đừng để bất luận kẻ nào trông thấy.”

“Vâng!” Ninh Thước nói.

Vân Trung Hạc lập tức hô to: “Oan uổng quá, oan uổng quá, Ninh Thanh đại nhân. Không phải nói chỉ cần cung khai, liền tha ta một mạng sao...”

Nhưng một giây sau, hắn trực tiếp bị bịt miệng lại.

“Ta đi làm ngay!” Ninh Thước khom người nói, rồi trực tiếp kéo Vân Trung Hạc đi.

...

Sau đó, Vân Trung Hạc bị giam trong một phòng nhỏ của tòa thành.

Trước mặt hắn, bày đầy gà vịt thịt cá, còn có một bầu rượu.

Vậy coi như là hắn ăn bữa cơm cuối cùng.

“Ăn thật ngon đi, ăn xong rồi lên đường, trách thì trách ngươi theo sai chủ nhân.”

Sau đó, trong toàn bộ căn phòng nhỏ chỉ còn lại một mình Vân Trung Hạc.

Hắn bưng một chén rượu lên, nước mắt rơi vào trong rượu, sau đó uống một hơi cạn sạch.

Rượu này, trong cay mang khổ.

Cứ như vậy, Vân Trung Hạc một chén lại một chén.

Rượu nhập khổ tâm, nước mắt tuôn trào ra.

Chẳng bao lâu, liền uống đến lâm ly say mèm, sau đó vừa khóc vừa tru lên.

“Oan uổng quá, oan uổng quá!”

“Ta muốn gặp Ninh Thanh đại nhân, oan uổng quá.”

“Ninh Thước, ngươi đi ra cho ta, ngươi đi ra cho ta, không phải nói cung khai, liền tha ta không chết sao?”

...

Sau nửa canh giờ, mấy tên võ sĩ tiến đến, tìm kiếm khắp toàn thân Vân Trung Hạc, không lưu lại bất luận chỗ nào.

Tiếp theo, mang hắn ra ngoài.

Vân Trung Hạc lảo đảo, nói: “Đây, đây là muốn đưa ta lên đường sao?”

Không có ai để ý đến hắn.

Đi ra ngoài sân, nữ thủ lĩnh võ sĩ Ninh Thước đã đợi chờ ở chỗ này.

“Người giao cho ta.” Ninh Thước hạ lệnh.

“Vâng!” Hai tên võ sĩ nói.

Một tay Ninh Thước nắm cổ Vân Trung Hạc, như là con gà con kéo hắn đi.

Đi mấy chục mét, đi tới nơi hẻo lánh pháo đài phía tây, nơi này có một gian kho củi, bên trong có một cái nồi lớn siêu cấp, bên trong đang đun nước sôi.

Bởi vì Ninh Thanh phi thường thích sạch sẽ, thời thời khắc khắc đều cần nước nóng, cho nên nước nóng nơi này vẫn không gián đoạn.

Lò này rất lớn, bên trong lửa lớn cháy bùng bùng.

“Biết tại sao chủ nhân lại lựa chọn giết ngươi ở nơi này không?” Ninh Thước cười lạnh nói.

Vân Trung Hạc say khướt lắc đầu.

Ninh Thước nói: “Bởi vì nơi này thuận tiện, giết xong, ném thi thể ngươi vào trong nhà bếp, đốt ngươi thành tro bụi, triệt để bốc hơi khỏi nhân gian.”

Vân Trung Hạc khóc thút thít nói: “Các ngươi đã đáp ứng ta, chỉ cần ta phản bội Tỉnh Trung Nguyệt, chỉ cần ta nói xấu nàng, các ngươi sẽ bỏ qua cho ta, tha cho ta một mạng.”

Ninh Thước nói: “Ngươi là tiểu hài tử ba tuổi sao? Ngây thơ như thế, người khác hứa hẹn cũng tin hả?”

Vân Trung Hạc nói: “Các ngươi vô sỉ, các ngươi bội bạc.”

Ninh Thước cười lạnh nói: “Để cho ngươi ăn no nê rồi lên đường, đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi. Quỳ xuống đi, động tác ta sẽ rất nhanh, một đao xuống, trực tiếp đầu tách rời cổ.”

Vân Trung Hạc cầu khẩn nói: “Đừng giết ta, đừng giết ta, ta còn hữu dụng, ta còn hữu dụng đó. Ta có thể ra mặt làm chứng, ta có thể ở trước mặt liên minh chư hầu xác nhận Tỉnh Trung Nguyệt, ta nguyện ý phối hợp toàn diện với các ngươi. Chỉ cần đừng giết ta, làm gì ta cũng làm.”

Ninh Thước lạnh nhạt nói: “Hiệu quả như vậy xác thực sẽ tốt hơn, nhưng chủ nhân hạ lệnh giết ngươi, ta đương nhiên phải làm theo. Mà chỉ cần để chủ nhân cảm thấy đây hết thảy là âm mưu của Tỉnh Trung Nguyệt, vậy đã đủ, không cần lại phức tạp.”

Vân Trung Hạc bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ nói: “Ta... Ta đã biết, hạ độc Ninh Thanh đại nhân căn bản không phải là nội ứng Liệt Phong cốc, mà là ngươi, đúng không? Là ngươi hạ độc Ninh Thanh đại nhân, chỉ có ngươi là dễ dàng nhất, bởi vì ngươi là người Ninh Thanh đại nhân tín nhiệm nhất.”

Ninh Thước kinh ngạc, sau đó thấp giọng nói: “Ngươi cũng không ngốc à, bất quá phi thường đáng tiếc, ngươi không có cơ hội nói cho chủ nhân, trong vòng trăm thước nơi đây không có nửa người, ngươi nói những thứ này không ai nghe được.”

Nói xong, Ninh Thước trực tiếp đưa đao lên cổ Vân Trung Hạc, chỉ cần miệng hắn lớn tiếng, lập tức cắt mất đầu của hắn.

Vân Trung Hạc thấp giọng run rẩy nói: “Vì sao? Vì sao? Ngươi là người Ninh Thanh đại nhân tín nhiệm, tâm phúc tuyệt đối, vì sao phản bội nàng ta?”

Ninh Thước nói: “Bởi vì cái gì? Bởi vì... Tình yêu.”

Vân Trung Hạc nói: “Người Thu Thủy thành? Ngươi làm việc cho Thu Thủy thành?”

“Bằng bọn hắn, cũng xứng?” Ninh Thước nói.

Vân Trung Hạc nói: “Vậy chính là Tẩy Ngọc thành Mạc thị gia tộc?”

Ninh Thước nói: “Trước khi chết, biết nhiều như vậy làm gì?”

Vân Trung Hạc nói: “Không đúng, ngươi căn bản không biết Ninh Thanh đại nhân sẽ gặp ta, cái này hoàn toàn là ngẫu nhiên. Cho nên ngươi hạ độc Ninh Thanh đại nhân là vì lý do khác, trước ngươi muốn vu oan tội hạ độc cho Liệt Phong thành là không giả. Nhưng còn có một chuyện, ngươi muốn chế tạo ra một tình cảnh, Ninh Thanh đại nhân trúng độc đã sâu, mắt thấy là phải chết rồi, ai cũng cứu không được. Mà lúc này, Tẩy Ngọc thành Mạc thị gia tộc phái tới một kỳ nhân, cứu vớt Ninh Thanh đại nhân, như vậy nàng sẽ thiếu Tẩy Ngọc thành một ơn huệ lớn bằng trời. Nhưng không ngờ dưới trời xui đất khiến, ta lại cứu được tính mệnh Ninh Thanh đại nhân, cho nên ngươi liền tính kế, thiết kế thiên đại âm mưu này, đẩy hết thảy tội danh lên đầu ta và chủ quân Tỉnh Trung Nguyệt, để Liệt Phong cốc triệt để đắc tội Ninh Thanh đại nhân.”

“Không tầm thường, không tầm thường.” Ninh Thước nói: “Ngươi đoán đúng tám điểm, đã phi thường thông minh, ngươi thật là một tên ăn mày sao? Bất quá phi thường có lỗi, tất cả đều đã quá muộn, hết thảy ngươi xuống Địa Ngục nói chuyện với Diêm Vương gia đi.”

Tiếp theo, Ninh Thước giơ cao chiến đao lên, cười lạnh nói: “An tâm lên đường, chớ trách ta.”

Sau đó, nàng bỗng nhiên một đao chém xuống.

Vân Trung Hạc quát lớn: “Ninh Thanh đại nhân, còn không xuất thủ?”

Một giây sau!

“Vèo vèo vèo...”

Bạo Vũ Lê Hoa Châm, bỗng nhiên nổ bắn ra.

Trong nháy mắt, đa phần những độc châm này bắn trúng Ninh Thước, còn có một số ít bắn trúng Vân Trung Hạc.

Ngay sau đó, trên mặt đất phảng phất một cơ quan bỗng nhiên bắn lên, trực tiếp đẩy Vân Trung Hạc bắn ra ngoài.

Trúng độc châm vẻn vẹn vài giây đồng hồ, hai người trực tiếp xuội lơ, ngã xuống đất.

Tiếp theo, nơi hẻo lánh kho củi mở ra một cửa ngầm, mấy thân ảnh chậm rãi từ mật thất dưới đất đi ra, cầm đầu chính là quả phụ Ninh Thanh.

Ninh Thước đã triệt để tê liệt ngã xuống trên mặt đất, nhưng nàng triệt để sợ ngây người, hoàn toàn không thể tin được một màn trước mắt này.

Ta... Ta đang nằm mơ sao?

Là một cơn ác mộng sao?

Tranh thủ thời gian tỉnh lại, tranh thủ thời gian tỉnh lại à.

Vân Trung Hạc nói: “Ninh Thanh đại nhân, may mắn không làm nhục mệnh, hết thảy chân tướng đã rõ ràng, chính tai ngài nghe được rõ rõ ràng ràng.”

...

Chú thích: Hôm qua phiếu đề cử không quá nhiều, mất mặt. Ân công giơ cao đánh khẽ, dùng mấy tấm phiếu đề cử của ngài, giúp ta một ngày khoái hoạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.