Dịch: Độc Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
***
Toàn trường lâm vào yên tĩnh ngắn ngủi.
Ngay sau đó vang lên tiếng vỗ tay như lôi minh.
Hôm nay trận văn chiến này, đơn giản quá đặc sắc, quá đã nghiền.
Vô Chủ chi địa bị nói là văn minh sa mạc, hoang man chi địa, hôm nay văn chiến, có thể nói là hiếm có.
Tận mắt chứng kiến một màn này, tất cả mọi người cảm thấy như ngày tháng sáu (ý ngày hè nóng) uống nước đá, trong trời đông giá rét uống liệt tửu, sảng khoái đến cọng tóc cũng muốn đứng lên.
Không nghĩ tới mị lực văn tự lại như vậy.
Không nghĩ tới đấu văn, lại như luận võ, vậy mà có thể đánh ngã người xuống đất?
Mạc U là một cao thủ, đệ nhất tài tử Đại Tây thư viện, tuyệt đối không phải chỉ là hư danh.
Nhưng cũng chính vì thế, mới làm cho Tỉnh Vô Biên được tôn lên trùng thiên.
Trận đấu hôm nay, tuyệt đối là trận chiến văn học đỉnh phong Vô Chủ chi địa.
...
Nhìn Mạc U bất tỉnh nhân sự nằm dưới đất, Tỉnh Vô Biên tiến lên một bước, khom người với Đạm Đài Phù Bình nói: “Đạm Đài tiểu thư, hôm nay so đấu văn chọn rể, ta đã thắng chưa? Tỉnh thị gia tộc ta có thể thông gia cùng Đạm Đài gia tộc chưa?”
Đạm Đài Phù Bình vẫn như cũ say mê văn chiến vừa rồi, vẫn chưa kịp phản ứng.
Đối với nàng, hết thảy vừa rồi giống như một trận thịnh yến.
Bây giờ tỉnh táo lại, cả người phảng phất vẫn như cũ say rượu vậy.
Nhưng nàng có thể khẳng định, vừa rồi nam nhân tài hoa mang đến oanh kích cho nàng, tuyệt đối không phải Tỉnh Vô Biên trước mắt này.
Tỉnh Vô Biên tuyệt đối không có tài hoa này.
Thế nhưng hắn lại không biết đề mục từ trước, vì sao?
Vì sao hắn biểu hiện kinh người như thế?
Điều này quá không bình thường, quá không đúng.
Nàng đang do dự, toàn trường hơn trăm người lập tức vung tay hô to: “Thắng, thắng, thắng!”
Ở đây không chỉ có riêng đại nhân vật chư hầu Vô Chủ chi địa, còn có hơn trăm người là thư sinh tuổi trẻ Đại Tây thư viện.
Lúc này đám người bị trận văn chiến làm cho nhiệt huyết sôi trào, hận không thể hóa thành fan cuồng của Tỉnh Vô Biên.
Nếu như vậy còn không thắng, vậy còn có công bằng nữa không?
Lúc này Đạm Đài Phù Bình chân chính cưỡi ngựa khó xuống.
Nàng thật không tin Tỉnh Vô Biên có tài hoa kinh người bực này, trình độ nàng rất cao, cho nên mới biết rõ. Những thơ này, những câu này, căn bản không phải tài tử bình thường có thể viết ra, nhất định là tài năng kinh thế hãi tục.
Trình độ người này so với Đạm Đài Phù Bình nàng cao hơn rất nhiều, thậm chí so với Ninh Thanh cũng cao hơn rất nhiều.
Nhân vật như vậy, đáng lẽ không xuất hiện tại Vô Chủ chi địa, mà hẳn là tại Nam Chu đế quốc, Đại Doanh đế quốc, thậm chí là Thiên Triều Thượng Quốc Đại Hạ, chính là đế quốc nơi Thái A tiên sinh kia sinh ra, nơi đó mới là tinh thần sáng chói.
Trong này khẳng định có vấn đề.
Nhưng Đạm Đài Phù Bình lại không biết vấn đề ở chỗ nào.
Tỉnh Vô Biên biểu diễn tối hôm nay, không có chút sơ hở nào.
Một chút xíu nghi vấn gian lận cũng không có.
Nhưng nàng cảm thấy không đúng, cảm thấy bên trong có quỷ.
Nhất định là Vân Ngạo Thiên người này đang làm trò quỷ, nhưng không có bất kỳ chứng cớ nào, chỉ là một loại trực giác.
Nhìn thấy Đạm Đài Phù Bình đang do dự, trong đầu trăm tên thư sinh hiện ra ba chữ: Tấm màn đen!
Đến vậy, còn không phán định Tỉnh Vô Biên chiến thắng?
Trong này khẳng định có tấm màn đen, không thể cho ai biết tấm màn đen.
Kết quả đã sớm dự định, Đạm Đài gia tộc đã sớm muốn Mạc U thắng, đã sớm muốn thông gia cùng Mạc thị gia tộc. Chỉ là không ngờ tài năng Tỉnh Vô Biên kinh diễm như thế, trước mặt mọi người diệt Mạc U.
Trong này nhất định có âm mưu.
Âm mưu gì?
Mọi người buông ra lá gan bắt đầu tưởng tượng.
Vừa rồi trong thơ Mạc U không phải viết rất rõ ràng sao? Người tại Đạm Đài điện.
Đạm Đài gia tộc và Mạc thị gia tộc cấu kết với nhau, muốn tiêu diệt chư hầu Vô Chủ chi địa khác, muốn nhất thống toàn bộ Vô Chủ chi địa, muốn xưng vương xưng bá, nhất định là như vậy, nhất định là như vậy.
Phảng phất phát hiện chân tướng kinh thiên, toàn thân các thư sinh bắt đầu run rẩy, sau đó toàn bộ đứng dậy, lớn tiếng vung tay hô to: “Tỉnh Vô Biên thắng, Tỉnh Vô Biên thắng.”
Hơn trăm người cùng hô to, thanh thế càng ngày càng kinh người, phảng phất muốn lật tung toàn bộ nóc nhà.
Đạm Đài Phù Bình muốn nói trong này có quỷ, Tỉnh Vô Biên tuyệt đối không có loại tài hoa này, trong này có người gian lận.
Nhưng cảnh tượng hiện trường nhiệt liệt triều thiên như vậy, nàng căn bản không thể nói ra câu này được.
Tất cả mọi người thấy rõ rõ ràng ràng, Tỉnh Vô Biên trước mặt mọi người làm thơ, trước mặt mọi người đối với ra vô số câu hay, mà cơ hồ ngay cả thời gian suy nghĩ cũng không có, so với bảy bước thành thơ còn muốn ngưu bức hơn.
Biểu diễn hoa lệ như vậy, ngươi vậy mà nói gian lận?
Ngươi cho rằng tất cả con mắt chúng ta đều bị mù sao?
Mấu chốt là Đạm Đài Phù Bình cũng biết, Vân Ngạo Thiên lúc này nhốt trong địa lao, hắn không ở nơi này, làm sao gian lận?
“Tỉnh Vô Biên thắng, Tỉnh Vô Biên thắng!”
Nhìn thấy Đạm Đài Phù Bình vẫn như cũ chậm chạp không phản ứng, trăm thư sinh tại trận bắt đầu dậm chân.
Ánh mắt càng ngày càng nhiệt liệt, càng ngày càng sắc bén.
Rất nhanh, bọn họ muốn hô lên có tấm màn đen.
Lúc này nội tâm Đạm Đài Phù Bình biết rõ, hôm nay nếu nàng không phán Tỉnh Vô Biên thắng, vậy Đạm Đài gia tộc sẽ triệt để mang xú danh chiêu thân.
Trên trăm tên thư sinh này sau khi rời đi, sẽ dùng ngôn ngữ ác độc nhất chửi bới Đạm Đài gia tộc, chửi bới Đạm Đài Phù Bình.
Đạm Đài gia tộc khởi công xây dựng Đại Tây thư viện, Đại Tây võ viện, không phải là vì thu nạp nhân tài sao?
Chư hầu khác có lẽ không cần thanh danh, nhưng Đạm Đài gia tộc nàng cần.
...
Lúc này, Đạm Đài Diệt Minh đứng ở trên lầu, trong tay vuốt vuốt một viên minh châu to lớn, trong miệng lộ ra dáng tươi cười nghiền ngẫm.
Một mực đến nay gã vẫn luôn nhĩ đến một câu, đồ chơi tang chí.
Cho nên dù bảo vật tinh mỹ đến đâu, gã cũng tuyệt đối không hiển lộ ra vẻ mê say.
Bất quá viên dạ minh châu này thật sự là bảo vật hiếm thấy, khi chỉ ở một mình, gã mới nhịn không được lấy ra thưởng thức.
Dạ minh châu này đã hiếm thấy, mà viên trong tay gã, lại lớn chừng nắm tay.
Dạ minh châu khác sẽ không tự phát quang, cần dùng nguồn sáng chiếu xạ, mới có thể phát ra ánh sáng một đoạn thời gian.
Viên dạ minh châu này, ở trong bóng tối cũng có thể phát ra ánh sáng, lại không phải huỳnh quang, mà là lân quang diễm lệ.
Bất quá người hiện đại có lẽ sẽ biết, vật chủ động phát ra lân quang, đều là vật đáng sợ nhất trên thế giới.
Nhưng ở thế giới này, không hề nghi ngờ là bảo vật chân chính hi thế.
Cho nên, Đạm Đài Diệt Minh ưa thích một mình trong bóng tối, tinh tế thưởng thức bảo bối này.
Viên dạ minh châu này là Vân Vạn Huyết trước đó đưa cho gã.
Vân Vạn Huyết cũng là con của chư hầu, Vân thị gia tộc cũng đã từng là chư hầu cường thịnh tại Vô Chủ chi địa, nếu không Ninh Thanh cũng sẽ không gả cho Vân Vạn Lý.
Sau khi Vân Vạn Lý chết bất đắc kỳ tử, Vân thị gia tộc lại phát sinh một loạt biến cố, dẫn đến chư hầu này triệt để xuống dốc.
Mà trên đường Vân thị gia tộc suy vong, Đạm Đài Diệt Minh cũng coi như là hắc thủ phía sau màn.
Cho nên Vân Vạn Huyết, lúc đầu gã không muốn dùng, nhưng người này đã sớm quyết liệt với gia tộc, mà lại tuyệt đối hám lợi, là một chó săn tuyệt hảo.
Cho nên Vân Vạn Huyết sở dĩ có thể trở thành người sáng lập thương hội liên minh chư hầu, cũng là nhờ Đạm Đài gia tộc giúp đỡ.
Chủ đề đã kéo xa rồi.
Lúc này nghe hơn một trăm tên thư sinh phía dưới vung tay hô to, gã không khỏi âm thầm chép miệng.
Nhưng trong miệng lại mặn mặn, răng hơi lỏng một trận, có tơ máu tuôn ra, gã tranh thủ thời gian ngừng lại động tác này.
Một trận gió từ trong cửa sổ thổi qua, vài cọng tóc của gã bay xuống.
Đạm Đài Diệt Minh tranh thủ thời gian đưa tay bắt lấy.
Ai, đã lớn tuổi rồi.
Gần đây răng lỏng chảy máu, tóc cũng bắt đầu rụng mất rồi.
Nghe đông đảo thư sinh phía dưới tiếng kêu gọi ầm ĩ càng ngày càng quyết liệt, mà Đạm Đài Phù Bình vẫn không tuyên bố kết quả.
Đạm Đài Diệt Minh không khỏi nhẹ nhàng ho khan một cái.
Lúc này, bên ngoài truyền đến âm thanh thấp giọng: “Chủ quân, Vân Vạn Huyết đại nhân cầu kiến, hắn nói có chuyện tuyệt mật cần bẩm báo.”
...
Đạm Đài Diệt Minh ho khan rất nhỏ, nhưng Đạm Đài Phù Bình vẫn nghe được, sau đó nàng đứng dậy.
Lập tức toàn trường tĩnh lặng, ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm trên thân Đạm Đài Phù Bình.
Đạm Đài Phù Bình nhìn Tỉnh Vô Biên, chậm rãi nói: “Ta tuyên bố, lần này so văn chọn rể, Tỉnh Vô Biên thắng trận.”
Lời này vừa ra, tất cả thư sinh ở đây hoan hô như sấm động, phảng phất bọn họ cũng đã nhận được thắng lợi to lớn.
Thắng!
Thắng!
Tỉnh Vô Biên buông lỏng một hơi, nước mắt cơ hồ muốn dũng mãnh tuôn ra.
Y quá khó khăn.
Ròng rã mấy giờ, toàn bộ thân thể thần kinh y đều căng thật chặt.
Quá mệt mỏi, lúc này y chỉ muốn muốn tê liệt ngã trên mặt đất.
Tỉnh Trung Nguyệt, ta làm được.
Ngạo Thiên, ta làm được!
Nhưng tại sao y làm được?
Tỉnh Vô Biên bất học vô thuật, cũng không biết đề mục, y làm sao hoàn thành trận đấu văn buổi tối hôm nay?
Quá quỷ dị, quá không thể tưởng tượng nổi.
Vô cùng đơn giản! Giật dây!
Y ròng rã luyện tập mấy tháng giật dây.
Cái gì là giật dây?
Đây cũng là một loại biểu diễn nghệ thuật tướng thanh (đã giải thích từ trước)
Một người trốn ở sau lưng, phát ra đủ loại thanh âm.
Người phía trước, căn cứ thanh âm này làm ra đủ loại động tác và khẩu hình.
Đây là nghệ thuật rất khó, bởi vì gần như không có chênh lệch thời gian, càng không thể chênh lệch khẩu hình.
Nhưng Tỉnh Vô Biên lại phi thường có thiên phú, có lẽ do bản thân y có tố chất thần kinh, mỗi ngày luyện tập mười mấy tiếng, mấy tháng thì không có chút sơ hở nào.
Cho nên, vừa rồi y mặc kệ là trả lời đề toán thuật, hay là làm thơ, hoặc là đối câu đối.
Toàn bộ là há miệng, cũng không phát ra âm thanh nào.
Như vậy người chân chính phát ra âm thanh và làm thơ, làm thơ đối ngẫu là ai?
Đương nhiên là Vân Trung Hạc, hắn dùng khẩu kỹ bắt chước thanh âm Tỉnh Vô Biên, tiến hành so văn chọn rể biểu diễn hoa lệ hôm nay.
Bệnh nhân tâm thần số 24 gia thân hắn, có thể ngậm miệng, bắt chước được thanh âm của bất kỳ người nào, đương nhiên bao gồm Tỉnh Vô Biên.
Có lẽ có người hỏi, vì sao bệnh nhân tâm thần số 24 còn trên người Vân Trung Hạc? Không sai biệt lắm thời gian đã nửa năm rồi đấy.
Đây là khi ngươi rút được bệnh nhân tâm thần, cũng cần ngây ngốc đủ một tháng mới có thể thay đổi. Nhưng nếu ngươi không muốn thay đổi, thì vẫn có thể tiếp tục như vậy.
Mỗi tháng rút ra một bệnh nhân tâm thần gia thân, để ngăn lại Vân Trung Hạc tùy thời đổi bệnh tâm thần gia thân hắn.
Cho nên rút được một người phi thường hữu dụng, nhất định phải trân quý, vẫn phải dùng tới.
Nhưng Vân Trung Hạc không phải đã bị giam ở trong địa lao sao?
Người kia căn bản cũng không phải là Vân Trung Hạc, mà là tên ăn mày mật thám Hoa Mãn Lâu.
Trong này có một logic mang tính then chốt.
Người khác muốn giả mạo Vân Trung Hạc, đó là không có khả năng, bởi vì hắn quá đẹp trai, tướng mạo hoàn toàn độc nhất vô nhị.
Nhưng muốn giả trang Vân Ngạo Thiên, hoàn toàn dễ dàng.
Bởi vì, Vân Ngạo Thiên này vốn chính là giả, vốn chính là một lão khất cái trung niên.
Đầu tóc mặt mũi dơ bẩn, tóc cỏ dại, thanh âm khàn khàn, hắn là đặc thù điển hình nhất, cũng dễ dàng đóng giả nhất.
Mấu chốt nhất là, Đạm Đài Diệt Minh chưa bao giờ thấy qua Vân Ngạo Thiên.
Vân Trung Hạc vì mưu đồ một ngày này, đã chuẩn bị đến gần nửa năm.
Hắn lựa chọn thật lâu, cuối cùng chọn lựa Hoa Mãn Lâu, bởi vì người này rất lợi hại, làm mật thám Tỉnh thị gia tộc, trước tiên đã nhìn chằm chằm Vân Trung Hạc, mà lại kém chút khám phá ra Vân Trung Hạc.
Quả nhiên, Hoa Mãn Lâu biểu diễn không có chút sơ hở nào.
...
Vừa rồi tiến hành biểu diễn hoa lệ vẫn luôn là khẩu kỹ Vân Trung Hạc.
Như vậy tại hiện trường, người nào là Vân Trung Hạc?
Chính là nữ sinh tú mỹ bên cạnh Ninh Thanh, Vân Trung Hạc lại xuất động cải trang nữ giới, lần này vai trò nữ tử không mỹ lệ vô song như vậy, nhưng vẫn như cũ không chút nào sơ hở.
Đây chính là nguyên nhân trước đó Vân Trung Hạc đi tìm Ninh Thanh, tai họa nàng một lần.
Đạm Đài Phù Bình là lão sư Đại Tây thư viện, Mạc U là đệ nhất tài tử Đại Tây thư viện, cho nên lần này so văn chọn rể nhất định sẽ mời rất nhiều học sinh và lão sư Đại Tây thư viện tới xem.
Ninh Thanh là tài nữ truyền kỳ, lại là khuê mật Đạm Đài Phù Bình, đến đây có mặt tại trận so văn chọn rể thì cũng rất bình thường.
Mà rất nhiều lão sư đều mang học sinh đến, Ninh Thanh mang một nữ học sinh đến thì càng bình thường, sẽ không khiến cho bất luận hoài nghi nào.
Kỳ thật hắn ở bên người Ninh Thanh tại Đạm Đài gia tộc đã ngây người rất nhiều ngày rồi.
Hết thảy huyên náo đều kết thúc.
Lúc này nữ học sinh Vân Trung Hạc ở ngay trong phòng tắm, cùng tắm chung với hai người Ninh Thanh, Đạm Đài Phù Bình.
Đạm Đài Phù Bình vừa cởi áo, lộ ra thân thể tuyết trắng uyển chuyển, vừa tiến vào trong ao nước to lớn.
Nàng ngoắc Vân Trung Hạc lại nói: “Tiểu Giác, xuống đi, thẹn thùng cái gì chứ? Đến lau lưng cho ta đi.
...
Trong mật thất.
Vân Vạn Huyết tàn nhẫn thấp giọng nói: “Đạm Đài đại nhân, ta phải mật báo với ngài, vạch trần âm mưu kinh thiên của Vân Ngạo Thiên.”
Sau đó, y ghé vào bên tai Đạm Đài Diệt Minh thấp giọng thì thầm.
“Trong địa lao kia là Vân Ngạo Thiên giả.”
“Vân Ngạo Thiên chân chính là nữ học sinh bên cạnh Ninh Thanh, hắn dùng khẩu kỹ biểu diễn hết thảy tối hôm nay, Tỉnh Vô Biên chỉ là khẩu hình mà thôi.”
“Tỉnh thị gia tộc nghiêm trọng mạo phạm ngài, hẳn là lập tức hủy đi thông gia cùng bọn hắn.”
“Đạm Đài đại nhân, Vân Ngạo Thiên đùa bỡn ngài trong lòng bàn tay, chà đạp vô thượng uy nghiêm của ngài, hơn nữa còn lừa gạt cưới Đạm Đài Phù Bình tiểu thư, hẳn là nên dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất xử tử.”
...
Chú thích: Nội dung cốt truyện về sau, cam đoan kích thích đặc sắc hơn, nhân vật chính càng ngưu bức, tuyệt đối đừng bỏ lỡ.
Dg: Dịch giả từ chương sau sẽ được thay thế bởi người mới nhé. Cám ơn các bạn đã theo dõi.