Dịch: Độc Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
“Phù Bình lão sư, mời!” Mạc U khom người nói.
Mẹ nó, gã vừa nói lại là Phù Bình lão sư, làm cho lòng người ngứa à.
Gã cố ý.
Chính là ứng câu nói kia, chỉ cần gan lớn, lão sư sẽ chú ý.
Gã ỷ lại tài phóng khoáng, bởi vì gã biết Đạm Đài Phù Bình là tài nữ tràn ngập cá tính, coi thường nhất những kẻ gò bó theo khuôn phép kia.
Mà Mạc U gã tuấn mỹ lại phóng khoáng ngông ngênh tài hoa, có thể hấp dẫn sự chú ý ái mộ của nàng nhất.
Tỉnh Vô Biên mặc dù ngoại hình cũng rất anh tuấn, nhưng mặc kệ là tướng mạo hay là khí chất đều kém xa Mạc U.
Mạc U cả đời mặc ma bào, tóc tai bù xù, khuôn mặt tuấn mỹ mang theo một tia tà khí, đối với nữ nhân có lực sát thương trí mạng.
Trên thực tế cũng là như thế, mấy năm tại Đại Tây thư viện, không biết có bao nhiêu nữ tử cuồng nhiệt cho gã. Thích tướng mạo, cá tính, càng ưa thích tài hoa của gã.
Mà một tiếng Phù Bình lão sư này của gã, chính là muốn trêu chọc vào cấm kỵ của Đạm Đài Phù Bình.
Đạm Đài Phù Bình đúng là lão sư Đại Tây thư viện, nhưng không phải lão sư Mạc U gã.
Tỉnh Vô Biên thì có vẻ hơi khẩn trương, thậm chí chất phác.
Tỉnh Vô Biên vậy mà lại khẩn trương? Y không phải tên điên biến thái sao?
Không sai, y xác thực cảm thấy khẩn trương, còn có vẻ hưng phấn, phảng phất tiến nhập một loại trạng thái chiến đấu nào đó. Lỗ tai dựng thẳng lên, toàn thân thần kinh đều căng thẳng, không giống như là so đấu tài học, mà giống như muốn lên sân khấu biểu diễn tiết mục cuối năm vậy.
Mạc U bên kia thì lại tiêu sái nhẹ nhõm, thoải mái tự nhiên.
Phong độ hai người chênh lệch rất xa.
Một người như là chim cút, một người như là Khổng Tước.
Đạm Đài Phù Bình cầm bút lên, viết trên giấy một chữ, sau đó nói: “Đề thứ nhất này rất đơn giản, ta viết một chữ, chữ phi thường ít gặp, nhìn rất phổ thông, nhưng lại không phổ thông. Ai nhận ra chữ này trước, đọc lên đồng thời giải thích ý nghĩa, coi như thắng.”
Mọi người nhất thời bị khơi gợi lên hứng thú, mở to hai mắt nhìn tờ giấy trong tay Đạm Đài Phù Bình.
Đạm Đài Phù Bình viết xong giơ lên, chỉ thấy nàng viết chữ là: 瞐.
Mọi người nhất thời thấp giọng hô.
Cái này... Chữ này đọc là gì?
Xác thực nhìn qua phi thường phổ thông, chính là ba chữ Mục tổ hợp lại với nhau, nhưng thật chưa bao giờ thấy qua à.
Chúng ta biết ba chữ Nhật đọc là Tinh, chính là ý Ngũ Hành thiếu Nhật.
Nhưng ba chữ Mục tổ hợp lại với nhau, đọc ra chữ gì?
Lỗ tai Tỉnh Vô Biên dựng thẳng lên, ngưng tụ tất cả tinh thần, tùy thời chuẩn bị thốt ra.
Nhưng...
Mạc thị gia tộc Nhị công tử Mạc U nói ra: “Chữ này đọc là Mạc, cùng âm dòng họ nhà ta. Ý là con mắt thâm u, mỹ lệ không gì sánh được.”
Lúc trả lời đáp án này, Mạc U phi thường đắc ý.
Bởi vì Đạm Đài Phù Bình ra đề mục thứ nhất này, thiên về hướng Mạc U gã, thật có loại cảm giác ám thông.
Ánh mắt mọi người không khỏi nhìn về phía Đạm Đài Phù Bình, chờ đợi phán định của nàng.
Đạm Đài Phù Bình nói: “Trả lời đúng, đề thứ nhất này, Mạc U công tử thắng.”
Đám người thở dài một tiếng, quả nhiên là kết quả này, không có chút nào ngoài ý muốn.
Tài hoa Tỉnh Vô Biên làm sao có thể so với Mạc U?
Hôm nay so văn chọn rể, bề ngoài thì công bằng, kỳ thật căn bản không cấp cho Tỉnh thị gia tộc cơ hội.
Trong lòng Tỉnh Vô Biên không khỏi lo lắng.
Bình thường y điên điên khùng khùng, phảng phất cái gì cũng không để ý. Nhưng lúc này quan hệ đến vận mệnh, sinh tử tồn vong gia tộc, y sao lại không quan tâm?
Cho nên mấy tháng này, y hoàn toàn theo Vân Trung Hạc phân phó, không ngừng luyện tập một loại khúc nghệ kỹ thuật nào đó, đã không có chút sơ hở nào.
Mỗi ngày y luyện tập 17~18 giờ, chính là vì ngày hôm nay đó.
Nhưng đề thứ nhất này đã thua.
Nếu như lại thua thêm một đề, hôm nay thông gia triệt để thất bại, nguy cơ Liệt Phong cốc triệt để vô giải.
...
Nội tâm Đạm Đài Phù Bình cũng thở dài một trận.
Nàng cũng không chờ mong tài hoa gì của Tỉnh Vô Biên, biết y bất học vô thuật, nhưng cuộc sống bình thản quá lâu, tóm lại muốn có một chút kích thích ngạc nhiên.
Cho nên, đối với biểu hiện của Tỉnh Vô Biên, nàng có chút mong đợi, khát vọng đảo ngược kinh người.
Kết quả, không có!
Tỉnh Vô Biên tên điên là thật, nhưng bất học vô thuật cũng là thật.
“Tiếp đó, ta ra đề thứ hai, đây là một đề toán thuật, hai vị công tử xin nghe kỹ, vẫn như cũ ai trả lời trước, đồng thời chính xác, xem như người đó thắng.”
“Đương nhiên, nếu như Mạc U công tử thắng đề thứ hai này, vậy đề thứ ba cũng không cần đưa ra nữa.”
“Đề thứ hai như sau: Một gà trống năm tiền; một gà mẹ ba tiền; ba gà con một tiền. Tổng tiền mua trăm con gà là một trăm tiền, vậy có tất cả bao nhiêu gà trống, mái, gà con?”
Đây thật ra là một phương trình vô định số nguyên, đặt ở xã hội hiện đại, đương nhiên không tính là một nan đề.
Nhưng đặt ở thế giới cổ đại, đề toán thuật này coi như rất khó, có thể được xem là nan đề. Nhất là tại địa phương như Vô Chủ chi địa, khó càng thêm khó.
Quả nhiên, đề thi này vừa đọc ra.
Thư sinh, tài tử, tòng trưởng lập tức cúi đầu tính nhẩm, thậm chí hít sâu một hơi.
Bởi vì đối với bọn họ, thật sự là quá khó khăn.
Mạc U là một đại tài tử, trên tạo nghệ tính toán cũng không thấp, đề này mặc dù khó, nhưng đối với gã cũng không phải là vô giải, trong đầu gã tính toán cực nhanh.
Nhanh, nhanh.
Nhiều nhất cho ta nửa nén hương, Mạc U ta có thể tính ra.
Về phần Tỉnh Vô Biên? Căn bản không có chút cơ hội nào, y chính là một phế vật, phế vật triệt để.
Hôm nay trận so văn chọn rể này, Mạc U ta căn bản không có đối thủ, đối thủ chỉ có chính ta.
Thậm chí gã đứng chung cùng Tỉnh Vô Biên phế vật này, xem như một loại sỉ nhục.
Thắng thua không có bất ngờ, Mạc U ta duy nhất có thể làm chính là biểu hiện tốt nhất chính mình, triệt để đả động tâm tư Đạm Đài Phù Bình.
Nhưng mà...
Ngay lúc này, Tỉnh Vô Biên mở miệng.
“Đáp án này là không xác định, tổng cộng chia làm bốn loại tình huống.”
“Loại thứ nhất, gà trống 0, gà mẹ 25 con, gà con 75 con.”
“Loại thứ hai, gà trống 4, gà mẹ 18 con, gà con 78 con.”
“Loại thứ ba, gà trống 8, gà mẹ 11 con, gà con 81 con.”
“Loại thứ tư, gà trống 12, gà mẹ 4 con, gà con 84 con.”
Trả lời xong, Tỉnh Vô Biên ngậm miệng không nói nữa.
Tất cả mọi người triệt để kinh ngạc, ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn Tỉnh Vô Biên, lại nhìn về phía Đạm Đài Phù Bình.
Có ít người trong lòng đã bắt đầu tính nhẩm, kết quả lại là... Chính xác.
Đây... Đây là xảy ra chuyện gì?
Đạm Đài Phù Bình cơ hồ vừa mới đọc xong đề mục, Tỉnh Vô Biên lập tức cho ra đáp án, trong nháy mắt công phu à.
Tỉnh Vô Biên này biết bay à, tốc độ tính toán làm sao nhanh như vậy chứ?
Không chỉ đám người vây xem, ngay cả Đạm Đài Phù Bình và Mạc U công tử cũng sợ ngây người.
Hẳn Tỉnh Vô Biên này là một thiên tài toán thuật? Quá quỷ dị.
Tỉnh Vô Biên dĩ nhiên không phải thiên tài toán thuật, trong vòng một trăm y cũng tính không ra, huống chi đề khó như vậy?
Vậy y làm sao làm được?
Nghĩ như thế nào cũng khó có khả năng làm ra à.
...
Trọn vẹn một lúc lâu sau, Đạm Đài Phù Bình nói: “Trả lời đúng, đề thi thứ hai, Tỉnh Vô Biên công tử thắng.”
Lời này vừa ra, đám người vây xem nhất thời trở nên hưng phấn.
Lúc này mới đặc sắc, lúc này mới kích thích nha.
Nếu để cho Mạc U thắng từ đầu đến cuối, không có chút nào lo lắng, vậy còn có ý nghĩa gì?
Không nói người khác, ngay cả Đạm Đài Phù Bình cũng hưng phấn lên.
Đương nhiên, thoáng hưng phấn một chút xíu là đủ rồi.
Dù sao ý phụ thân nàng là thông gia với Mạc thị gia tộc, mà không phải Tỉnh thị gia tộc. Ngay cả chính Đạm Đài Phù Bình cũng tương đối thiên về hướng Mạc U công tử, mà không phải Tỉnh Vô Biên.
Đến đề thứ ba này, hoàn toàn khảo nghiệm tài thi từ, chính là thứ Mạc U công tử am hiểu nhất.
Tại Đại Tây thư viện, Mạc U mê đảo vô số thiên kim chư hầu, không phải dựa vào thơ sao? Mấy năm qua, ngòi bút của gã viết ra không biết bao nhiêu tác phẩm xuất sắc, ngay cả Đạm Đài Phù Bình cũng cất chứa vài bài.
Mà Tỉnh Vô Biên, căn bản chưa từng nghe qua đã làm một bài thi từ nào, y mặc dù cũng là học sinh Đại Tây thư viện, nhưng trong thư viện không đứng đắn đọc sách quá một ngày, không đến mười tuổi đầu óc đã phát bệnh, nên rời thư viện, quay lại gia trang.
Cho nên, Tỉnh Vô Biên nào chỉ không có tài hoa thi thư, thậm chí người ta còn hoài nghi y mù chữ á.
Đề thứ ba này, Mạc U công tử tất thắng không thể nghi ngờ.
...
Đạm Đài Phù Bình nhìn hai người Mạc U và Tỉnh Vô Biên, bắt đầu chuẩn bị đề thứ ba.
Hai người trước mắt, đều đã thắng một ván.
Đề thứ ba này, liền quyết định vận mệnh Tỉnh thị gia tộc và Mạc thị gia tộc.
Như vậy Đạm Đài Phù Bình sẽ đưa đề trước cho Mạc U sao?
Tuyệt đối không thể.
Bởi vì kiêu ngạo của nàng, không cho phép nàng làm như vậy.
Huống chi tất cả mọi người cảm thấy lần này so văn, Mạc U tất thắng.
Trọn vẹn một lúc lâu sau, Đạm Đài Phù Bình ra đề thi thứ ba.
“Các ngươi, một người là Mạc U, một người gọi Tỉnh Vô Biên. Vậy tự mình làm một bài thơ, trong thơ nhất định phải chứa danh tự hai người các ngươi, có thể hài âm.”
Đề này vừa ra, đám người ồn ào.
Không phải là vì đề này quá khó, ngược lại là vì quá đơn giản, mà lại không công bằng.
Trong thơ Mạc U, phải chứa hai chữ Mạc U.
Trong thơ Tỉnh Vô Biên phải chứa ba chữ Tỉnh Vô Biên.
Mạc U chỉ có hai chữ, mà lại có thể trực tiếp hài âm Mạc U, viết tốt bao nhiêu á.
Danh tự Tỉnh Vô Biên có ba chữ, hai chữ Vô Biên còn làm thơ tốt, nhưng một chữ Tỉnh này, không có cách nào viết, cho dù là hài âm cũng không viết tốt được.
Đề này rõ ràng là muốn Mạc U thắng mà.
Lập tức, tất cả ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Mạc U.
Vị Nhị công tử Mạc thị gia tộc này lập tức tràn đầy nắm chắc tất thắng, hơn nữa còn có một loại kiêu ngạo khó hiểu.
Hừ!
Mạc U ta thi từ vô song, còn cần ngươi thiên vị?
Ta nhắm mắt lại, cũng có thể miểu sát Tỉnh Vô Biên phế vật này.
Nếu như chỉ dựa theo đề mục của ngươi viết một bài thơ, há có thể cho thấy tài hoa Mạc U ta?
Mạc U ta muốn gia tăng độ khó.
Bài thơ này, chẳng những phải có tên của ta, còn phải có tên Tỉnh Vô Biên, tên Đạm Đài Phù Bình.
Sau đó, Mạc U công tử bắt đầu nhắm mắt suy nghĩ.
Mà Tỉnh Vô Biên cũng giống như đang nhắm mắt suy nghĩ, nhưng lỗ tai lại tùy thời dựng thẳng lên.
Phía sau y là Ninh Thanh và nàng học sinh tú mỹ đang ngồi.
Ninh Thanh cũng nhắm mắt lại, căn cứ tên hai người Tỉnh Vô Biên và Mạc U, bắt đầu làm thơ.
Ước chừng nửa khắc đồng hồ sau.
Mạc U nói: “Ta có thơ, xin nghe.”
Mạt tuyết lộng tân tễ, u nguyệt thượng sơ huyền.
Đan tỉnh bằng nê thức, phong vật hưng vô biên.
Liễu ngạn khô thụ hạ, phù bình nhạ nhân liên.
Lai tuế kim triêu lý, nhân tại Đạm Đài điện.
(Sửa chữa từ tác phẩm Nam Tống trạng nguyên Diêu Miễn)
Thơ này vừa ra, tất cả mọi người không khỏi kinh hô.
Yêu cầu của Đạm Đài Phù Bình chỉ có một, là trong thơ mang theo danh tự của mình.
Thơ Mạc U, chỉ cần mang theo hai chữ Mạc U là được.
Nhưng trong bài thơ này, có ba danh tự Mạc U, Tỉnh Vô Biên, Đạm Đài Phù Bình.
Mà ba câu đầu bài thơ, biểu hiện ra một loại cảm giác cô tịch lẻ loi chiếc bóng.
Thời tiết Vô Chủ chi địa không lạnh, cho nên mùa đông cho dù có tuyết, cũng là loại bọt tuyết rải rác kia, như muối rơi vậy.
Dưới cây liễu trong hồ nước, bèo tấm cô tịch làm người thương yêu, tuyết nhỏ phiêu linh muốn an ủi bao trùm, cũng bất lực.
Nhưng một câu cuối cùng bài thơ lại đảo ngược.
Lai tuế kim triêu lý, nhân tại Đạm Đài điện.
Cái này chẳng những biểu hiện ra cực độ tự tin, nói mình sẽ trở thành phu quân Đạm Đài Phù Bình, cùng nàng chung lập dưới Đạm Đài điện.
Mà lại kinh người hơn chính là, trong thơ gã còn thể hiện ra Đạm Đài Diệt Minh có thể nhất thống Vô Chủ chi địa, xưng vương.
Bây giờ đại sảnh này, tên gọi là Đạm Đài sảnh. Năm sau xưng là Đạm Đài điện, người nào có thể xưng là điện, đương nhiên là Vương giả.
Đây không chỉ biểu hiện ra mong ước cao nhất của Đạm Đài Diệt Minh, hơn nữa còn biểu hiện ra ý thần phục.
Trung thực thì, ý bài thơ này cũng không cao xa, nhưng là thông minh tuyệt đỉnh.
Trong lòng tất cả mọi người lại một lần nữa thở dài, Mạc U thắng chắc.
Lần này thông gia, Mạc thị gia tộc thắng chắc.
Tỉnh thị gia tộc xong rồi.
Ánh mắt Đạm Đài Phù Bình nhìn về phía Tỉnh Vô Biên nói: “Tỉnh Vô Biên công tử, thơ ngươi đâu? Ngươi nếu không làm được thơ tốt hơn so với Mạc U công tử, chính là thua đó.”
...