Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám

Chương 244: Chương 244: Thái thượng hoàng hồi cung, thắng bại định?




Dịch: Độc Lữ Hành

Theo hoàng đế ra lệnh một tiếng, các đại thái giám Hầu Khánh lập tức tiến vào trong Vô Vi điện, tính khiêng thái thượng hoàng đi.

“Chậm đã!” Thái thượng hoàng dùng hết khí lực hô to.

Cùng lúc đó, Ưng Dương tướng quân cùng mấy ngàn vệ quân Thượng Thanh cung bỗng nhiên đứng lên.

Thanh âm Thái thượng hoàng dù cao vút, nhưng lại suy yếu không gì sánh được, mà phía dưới cổ lại không thể động đậy.

Trong lòng hoàng đế cười lạnh: Phụ hoàng à, sống khổ cực như vậy làm gì? Lớn tuổi như vậy, cũng nên nghĩ thoáng đi.

Thái thượng hoàng trở nên ôn hòa lại, sau đó ánh mắt nhìn rất nhiều đại thần phía ngoài.

Đại khái tới mấy chục người, đa phần đại thần đều không tới.

Đại Chu triều đình mặc dù trung thần, trực thần không nhiều, nhưng cũng không phải không có, nếu không cũng sẽ không bởi vì chuyện Ngao Ngọc đâm chết mà đến trước đại môn Thượng Thanh cung.

Đại Chu đế quốc dù sao cũng là lấy hiếu trị quốc.

“Bệ hạ, bên ngoài tới một đám trí sĩ lão thần, còn có trên trăm quan viên đi tới cửa Thượng Thanh cung.” Bỗng nhiên Nam Cung Thác chạy vội vào, thấp giọng nói bên tai hoàng đế.

Hoàng đế lạnh giọng nói: “Bọn hắn tới làm gì?”

Nam Cung Thác nói: “Quỳ gối bên ngoài, không nói lời nào. Nhưng ý là khuyên nhủ bệ hạ, thiện đãi thái thượng hoàng.”

Gương mặt hoàng đế hơi đổi, dù thấy rất căng, nhưng những người này vẫn chạy tới.

Lần này y đến bức thái thượng hoàng thoái vị, cũng chỉ mang theo mấy chục tên đại quan đã hoàn toàn tỏ thái độ trên triều đình, những đại quan đồng tình với thái thượng hoàng kia, y không mang ai đến cả.

Dù sao thái thượng hoàng chấp chính 50 năm, có được nội tình không gì so sánh nổi, rất nhiều đại thần có tình cảm mãnh liệt với thái thượng hoàng.

Đương nhiên, Vạn Duẫn hoàng đế đăng cơ tám năm qua, có thể đổi đại thần thì đã đổi, còn lại đổi cũng không tốt lắm, hoặc đã hiệu trung cho y.

Nhưng dù như vậy, trong triều vẫn có rất nhiều thần tử hoài niệm thái thượng hoàng.

Bản dịch được dịch tại Bạch ngọcc sách. Mời bạn đọc đến đúng trang dịch để ủng hộ diễn đàn và dịch giả.

Đương nhiên, người đều sống thực tế, có thể làm đến đại thần trong triều đều là nhân tinh.

Mặc kệ nội tâm đám người này coi trọng công lao sự nghiệp thái thượng hoàng thế nào, nhưng dù sao lão ngăn cách với đời hơn tám năm, mà lại bệnh nguy kịch, không còn sống lâu nữa.

Mà hoàng đế tuổi xuân đang độ, cho nên những thần tử này vẫn biết nên lựa chọn bên nào.

Huống hồ Vạn Duẫn hoàng đế sau khi lên ngôi, vì thu mua lòng người, điều Ngao Tâm từ vị trí Nam cảnh đại đô hộ đi, quyền quý cả triều đều ăn thật lớn lợi ích Nam cảnh, đến mức bức phản thổ dân.

Cho nên những đại thần này dù sao cũng đã nhận chỗ tốt của trẫm, thật phóng xuất khối thịt Nam cảnh này, để cho các ngươi ăn trọn vẹn.

“Bệ hạ à, không nên khắt khe với thái thượng hoàng.”

“Bệ hạ, Đại Chu ta lấy hiếu trị quốc, tuyệt đối không nên làm ra chuyện để thiên hạ đau lòng.”

Bỗng nhiên, bên ngoài vang lên từng đợt hô to.

Nghe được thanh âm này liền biết là người nào, là Tả Quang Địa, đã từng là thái phó thái tử, làm đến ngự sử trung thừa, cũng đã làm Lễ bộ Thượng thư.

Người này cũng đã từng khiến hoàng đế cực kỳ đau đầu, người này làm lão sư hai mươi năm, thích nhất chính là giáo huấn học sinh.

Cho nên Vạn Duẫn hoàng đế đăng cơ xong, lập tức dùng đãi ngộ rất cao, để vị lão sư này về nhà vinh dưỡng.

Lão năm nay cũng tám mươi, thật đúng là sống dai à, không ngờ lại chạy tới đây.

Không chỉ là vị Tả Quang Địa này chạy tới, còn có mấy chục trí sĩ lão thần Thiên Diễn triều chạy tới.

Còn có mấy chục trên trăm tên quan viên Vạn Duẫn triều chạy tới.

Đây mới là bình thường, Đại Chu đế quốc nuôi sĩ mấy trăm năm, cũng không thể ngay cả mấy trung thần cũng tìm không ra.

Đương nhiên những trung thần này chưa chắc là trung thành với Thiên Diễn thái thượng hoàng, bọn họ cũng hiệu trung Vạn Duẫn hoàng đế.

Mà thái thượng hoàng cao tuổi thể suy, đại khái không còn sống lâu nữa, cho nên bọn họ cũng sẽ lựa chọn Vạn Duẫn hoàng đế.

Đại Chu cũng coi trọng lấy hiếu trị quốc, bọn họ đương nhiên không nguyện ý nhìn thấy hoàng đế làm ra chuyện vi phạm thiên luân.

Lão Lương thân vương sờcây cột nói: “Cây cột này không sai, cây cột này không sai, ta đụng đầu vào, không biết có vỡ ra hay không?”

Lão nhân gia ngài lúc này cũng đừng có khôi hài.

Nhưng thân vương hoàng tộc bối phận cao nhất này đúng là phát ra uy hiếp, nếu như hoàng đế khắt khe, khe khắt thái thượng hoàng, như vậy lão sẽ đâm chết trên cây cột này.

Hoàng đế lập tức quỳ trên mặt đất khóc ròng ròng nói: “Các ngươi làm cái gì vậy? Làm cái gì vậy?”

“Trẫm muốn đem thái thượng hoàng về bên người bảo dưỡng tuổi thọ, vậy cũng có lỗi sao? Những lão thần các ngươi không phải cũng đều có nhi tử bên người, cùng hưởng thiên luân sao?”

“Thượng Thanh cung này một hồi lại có người đọc sách đến nháo sự, một hồi lại bạo dân đến nháo sự, không an toàn chút nào, vạn nhất thái thượng hoàng có gì sơ xuất, ai gánh nổi trách nhiệm này.”

“Các ngươi những người này, là muốn đẩy trẫm vào cảnh bất hiếu sao?”

Sau đó, hoàng đế quỳ gối tiến vào Vô Vi điện, khóc lớn nói: “Phụ hoàng, nhi thần đã làm sai điều gì, vậy mà để ngài ghét bỏ như vậy? Nhi thần chỉ muốn đem ngài đến bên người tận hiếu, sau này cũng không phải mỗi ngày đều tưởng niệm lão nhân gia ngài. Thiếu niên vợ chồng già có bạn, chẳng lẽ ngài nhẫn tâm nhìn thấy mẫu hậu lẻ loi hiu quạnh sao?”

“Phụ hoàng à, ngài muốn thấy nhi thần bất hiếu, vậy không cần ngài nói, nhi thần hiện tại đâm chết trước mặt ngài!”

“Cha muốn con chết, con không thể không chết!” Hoàng đế hô to một tiếng, sau đó bỗng nhiên một đầu đâm đến vách tường Vô Vi điện.

“Không nên...”

“Không nên...”

Nam Cung Thác, còn có mấy cao thủ thái giám tranh thủ thời gian tiến lên cứu hoàng đế.

Nhất là lão thái giám Hầu Trần, như thiểm điện quỷ mị, đi ngăn trở hoàng đế.

Hiện tại lại là tranh đấu đạo nghĩa, đạo đức.

Hoàng đế lựa chọn đầu đụng tường một cái, cũng trực tiếp thay đổi ưu thế đạo đức.

Lấy hiếu trị quốc tất nhiên trọng yếu, nhưng thái thượng hoàng cũng không thể bức tử hoàng đế.

Nhưng Hầu Trần vẫn cách quá xa, mà cao thủ thái giám khác lại nắm giữ hỏa hầu phi thường đúng chỗ.

Khiến hoàng đế bị cản lại, lại đâm không quá nghiêm trọng.

Thế nhưng nhìn qua, đầu hoàng đế đầu cũng đã téc, máu me đầm đìa.

Hai mắt thái thượng hoàng rưng rưng nói: “Đứa ngốc, đứa ngốc, ta đã là người phương ngoại, ta một lòng tu đạo, cũng chỉ có tại Thượng Thanh cung này tự tại thôi.”

Hoàng đế khóc ròng nói: “Phụ hoàng à, nhi thần đã sớm xây cho ngài trong hoàng cung một toà đạo cung, ngài vào ở vẫn như cũ có thể tu đạo. Nhi thần cùng hoàng hậu, mỗi ngày đều có thể hiếu kính ngài, mẫu hậu mỗi ngày đều có thể nhìn thấy ngài, cái này chẳng lẽ không tốt sao?”

Thái thượng hoàng nói: “Tam Lang à, bầu trời không có hai mặt trời, dân không hai chủ, trong hoàng cung chỉ có thể có một hoàng đế, ngươi làm sao lại không hiểu khổ tâm của ta?”

Hoàng đế khóc lớn nói: “Phụ hoàng à, mệnh nhi thần là ngài cho, giang sơn này cũng là ngài ban cho nhi thần. Làm gì phân ngài ta, phụ hoàng chấp chưởng triều chính 50 năm, trí tuệ tuyệt luân, ngài tiến vào hoàng cung xong, nhi thần có chỗ nào không rõ, cũng tốt xin mời phụ hoàng chỉ giáo răn dạy.”

Thái Thượng nói: “Không được, không được, trong hoàng cung chỉ có thể có một hoàng đế, ta về hoàng cung thì xảy ra chuyện gì?”

Hoàng đế tiếp tục dập đầu nói: “Phụ hoàng, ngài nếu không đáp ứng, nhi thần sẽ dập đầu chết trước mặt của ngài.”

Sau đó, hoàng đế quỳ trên mặt đất dập đầu ầm ầm, rất nhanh máu me đầm đìa.

“Các ngươi còn đứng ì làm cái gì?” Túc thân vương lạnh giọng nói: “Xin mời thái thượng hoàng khai ân, trở về hoàng cung đi.”

Lập tức, mấy chục tên đại thần quỳ xuống, không ngừng dập đầu nói: “Thái thượng hoàng khai ân, thái thượng hoàng khai ân.”

“Thái thượng hoàng, ngài về hoàng cung bảo dưỡng tuổi thọ đi!”

“Thái thượng hoàng khai ân.”

Dưới hoàng đế dẫn đầu, tất cả đại thần liều mạng dập đầu hô to, lập tức trong Thượng Thanh cung tiếng khóc rung trời.

Hoàng đế đầu càng đập đến đầu rơi máu chảy, nhìn cực kỳ dọa người.

Hai mắt thái thượng hoàng nhìn lên trời, lệ rơi đầy mặt, khàn khàn nói: “Thôi thôi thôi, ta người làm cha này, há có thể để vị hoàng đế ngươi vào cảnh bất hiếu? Là thân nhi tử ta, ta há có thể nhìn thấy ngươi máu me đầm đìa? Thương tại tâm, đau nhức tại tâm cha.”

Lời này vừa ra, trong lòng hoàng đế vui mừng.

Thái thượng hoàng nói: “Hoàng đế, chỉ cần ngươi đáp ứng ta hai điều kiện, ta cùng ngươi về hoàng cung.”

Hoàng đế dập đầu nói: “Phụ hoàng, ngài tuyệt đối không nên nói lời như vậy, ngài là phụ thân, ngài nói gì, nhi thần đều sẽ nghe theo.”

Thái thượng hoàng nói: “Thứ nhất, hôm nay phát sinh rất nhiều chuyện, cũng đã chết rất nhiều người không đáng chết. Nhưng tất cả những thứ sai lầm này đều trên người của ta, ngươi không nên trừng phạt bất luận kẻ nào. Những cận vệ Thượng Thanh cung, còn có binh sĩ Kim Ngô vệ, phủ đề đốc hôm nay xông vào trong Thượng Thanh cung, hoàng đế không nên trừng phạt bất cứ người nào.”

Hoàng đế nói: “Phụ hoàng à, hai người Trương Hoài cùng Chu Mục dẫn binh xâm phạm phụ hoàng, tội ác cùng cực, há có thể tha cho chúng? Còn có 6000 quân đội này, dù sốt ruột cứu giá, nhưng mạnh mẽ xông vào Thượng Thanh cung, cũng là tội lớn.”

Thái thượng hoàng nói: “Tuyệt đối không nên vì ta mà giết người, làm đất trời oán giận. Bọn hắn phạm sai lầm, cứ để bọn hắn đền bù, sung quân bọn hắn đi Lãng Châu, tham gia trùng kiến Lãng Châu, cũng trợ giúp cứu tế nạn dân.”

Hoàng đế khóc ròng nói: “Nhi thần tuân chỉ là được.”

Sau đó hoàng đế cất cao giọng nói: “Nghĩ chỉ, Ưng Dương, Trương Hoài, Chu Mục lúc đầu tội ác cùng cực, nhưng thái thượng hoàng lòng dạ từ bi, miễn xá các ngươi sai lầm, các ngươi lập tức tiến về Lãng Châu, lập công chuộc tội.”

Hai mắt Ưng Dương tướng quân đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi, nhìn qua Vô Vi điện thật lâu, trọn vẹn một hồi lâu, gã bỗng nhiên đầu đập xuống.

“Cẩn tuân thái thượng hoàng pháp chỉ.”

Kim Ngô vệ Trương Hoài, phủ đề đốc Chu Mục tướng quân, cũng quỳ xuống nói: “Cẩn tuân ý chỉ bệ hạ”

Hoàng đế nói: “Các ngươi hiện tại mang binh đi thôi, lập tức đi Lãng Châu, không nên chậm trễ.”

“Tuân chỉ!”

Ưng Dương tướng quân cùng 3000 vệ quân Thượng Thanh cung vẫn đứng nguyên tại chỗ, phảng phất muốn đợi thái thượng hoàng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.

Nhưng thái thượng hoàng từ đầu đến cuối vẫn không mở miệng.

Ưng Dương lại một lần nữa quỳ xuống dập đầu, nước mắt tuôn ra, cái trán chảy máu.

Sau đó, Ưng Dương cũng mang theo 3000 quân rời Thượng Thanh cung.

Ba chi quân đội, tổng cộng 9,000 người, rời Thượng Thanh cung.

Thái thượng hoàng nói: “Để bọn hắn mang quân lương đầy đủ, không nên để trên đường đói bụng.”

Hoàng đế nói: “Hộ bộ, Hộ bộ, lập tức đi phân phối quân lương, nhất định phải đủ, tổng cộng 9,000 người, chuẩn bị 15,000.”

Hộ bộ Thượng thư quỳ xuống dập đầu nói: “Thần tuân chỉ, lập tức đi làm.”

Thái thượng hoàng nói: “Còn có điều kiện thứ hai, Ngao Ngọc hiện tại thương thế rất nặng, dù muốn thẩm vấn, dù muốn hỏi, cũng chờ hắn dưỡng thương cho tốt. Mà trong Đại Lý Tự dưỡng thương không tốt, để hắn ở nhà dưỡng thương, thế nào? Chờ hắn lành thương thế, lại đi thẩm vấn, thế nào?”

Hoàng đế nói: “Hạ chỉ, lập tức đưa Ngao Ngọc trở về nhà.”

Lúc này, lão thái giám Hầu Trần nói: “Ngao Ngọc đã không có nhà, toàn bộ bị đốt rồi.”

Hoàng đế nói: “Vậy ban thưởng Ngao Tâm một tòa trạch viện, đưa Ngao Ngọc về nhà. Thái Y viện toàn lực trị liệu, đợi hắn trị thương tốt, lại đi thẩm vấn.”

“Tuân chỉ!” Lần này mở miệng chính là Hắc Băng Đài Đại đô đốc Nam Cung Thác, còn có Thái Y thự lệnh Lâm Trung Nhân.

Sau đó, mấy võ sĩ Hắc Băng Đài tiến lên, khiêng Ngao Ngọc hôn mê bất tỉnh đi, ra khỏi Thượng Thanh cung.

Thái thượng hoàng nói: “Thượng Thanh cung những thái giám này, hầu hạ ta mấy năm nay, không có công lao cũng cũng có khổ lao. Dù muốn giải tán bọn hắn, mỗi người cũng phải phát đủ bạc, đừng cho bọn hắn già không có cái nương tựa.”

Lời này vừa ra, trên trăm thái giám cung nữ Thượng Thanh cung quỳ trên mặt đất, khóc rống không thôi, chân chính ruột gan đứt từng khúc.

Hoàng đế nói: “Thái giám cùng các cung nữ Thượng Thanh cung, hầu hạ thái thượng hoàng có công, mỗi người khen thưởng năm trăm lượng bạc.”

“Tuân chỉ!”

Chân chính là lôi lệ phong hành, trong hai phút đồng hồ ngắn ngủi.

Trên trăm tên thái giám và cung nữ, mỗi người trong tay đều nhiều ra năm trăm lượng bạc ngân phiếu.

Sau đó, khóc sướt mướt rời Thượng Thanh cung.

Cuối cùng, thái thượng hoàng nói: “Hoàng đế à, ta đi hoàng cung vinh dưỡng. Hầu Trần ở cùng ta thời gian quá lâu, còn có bốn vị đạo trưởng này, ta thực sự không thể rời bỏ bọn hắn, có thể để bọn hắn đi theo ta cùng vào hoàng cung không?”

Hoàng đế biểu hiện khó khăn vô cùng, bởi vì thái thượng hoàng tiến vào hoàng cung xong, ở cũng là hậu cung, mà hậu cung không thể có nam nhân khác, nhưng bốn đạo trưởng là nam nhân bình thường.

Bất quá hoàng đế cũng vẻn vẹn chỉ làm bộ khó xử một chút, sau đó nói: “Nhi thần tuân chỉ.”

Thái thượng hoàng nói: “Như vậy, đi thôi!”

Sau khi nói xong, thái thượng hoàng nhắm mắt lại, nước mắt đục ngầu chảy xuống.

Hoàng đế nói: “Người đâu, đặt thái thượng hoàng lên ngự miện, trẫm tự mình cưỡi ngựa hộ tống thái thượng hoàng hồi cung.”

Mấy thái giám tiến lên, khiêng thái thượng hoàng ra Thượng Thanh cung.

Lúc này bên ngoài Thượng Thanh cung, ròng rã mấy vạn đại quân, còn có trên trăm trí sĩ lão thần, trên trăm đại thần.

Nhìn thấy thái thượng hoàng được mang ra, những người này nhao nhao quỳ xuống nói: “Bái kiến thái thượng hoàng, bái kiến thái thượng hoàng.”

Sau đó những trí sĩ lão thần này nhao nhao lệ rơi đầy mặt.

Thái thượng hoàng nói: “Khóc cái gì mà khóc, ta về hoàng cung đoàn tụ cùng vợ con, là chuyện tốt, cũng là hoàng đế hiếu tâm, có gì phải khóc?”

Nhưng nói thì nói, thái thượng hoàng cũng lệ rơi đầy mặt.

Sau đó, mấy thái giám cẩn thận từng li từng tí đặt thái thượng hoàng lên ngự miện xa hoa không gì sánh được.

Hoàng đế lên ngựa, hộ tống bên cạnh thái thượng hoàng.

“Thái thượng hoàng khởi giá hồi cung.” Theo đại hoạn quan Hầu Khánh hô to một tiếng, mấy chục tên đại lực sĩ nâng lên ngự miện to lớn.

Tấu nhạc hoành tráng vang lên.

Hoàng đế cưỡi ngựa, tự mình hộ tống bên ngự miện thái thượng hoàng.

Văn võ bá quan đi phía sau, mấy vạn đại quân bảo hộ xa giá thái thượng hoàng ở giữa.

Ròng rã mấy vạn người, trùng trùng điệp điệp tiến về hoàng cung.

Thái thượng hoàng nhắm mắt lại, lão muốn quay đầu nhìn một chút Thượng Thanh cung, lão ở ròng rã Thượng Thanh cung tám năm.

Nhưng ngay cả động tác này cũng làm không được, bởi vì phía dưới cổ lão tê liệt toàn bộ.

Hoàng đế nhìn thấy một màn này, trong lòng cười lạnh khoái ý, nhưng trên mặt lại càng thêm cung kính.

“Thái thượng hoàng khởi giá hồi cung!”

“Thái thượng hoàng khởi giá hồi cung!”

Mấy vạn người này đi rất chậm, mà lại hoàn toàn không cấm bách tính vây xem, hoàng đế chính là muốn để tất cả mọi người thấy rõ ràng.

Không có bẩn thỉu như trong tưởng tượng các ngươi, trẫm chỉ mời thái thượng hoàng hồi cung vinh dưỡng thôi.

Cái này hoàn toàn là trẫm hiếu đạo, những bách tính các ngươi không nên đoán mò, những người đọc sách các ngươi cũng đừng viết bậy.

Mà trên đầu hoàng đế máu me đầm đìa, cũng không sửa soạn lại, để mặc cho mấy chục vạn dân chúng thấy rõ rõ ràng ràng.

Trẫm đây là dập đầu đổ máu, trẫm hiếu kính với thái thượng hoàng bực nào? Chẳng phải là cảm động thiên địa? Làm gương vạn dân?

Hai mươi mấy dặm đường này, ròng rã đi mấy canh giờ.

Mà lúc này, Thái hậu, hoàng hậu mang theo tất cả Tần phi hậu cung, tất cả thái giám, toàn bộ quỳ bên ngoài đại môn hoàng cung nghênh đón.

Ròng rã mấy ngàn người, đã đứng ở chỗ này chờ mấy canh giờ.

Xa miện thái thượng hoàng vừa mới đến hoàng cung, Thái hậu mang theo mấy ngàn người, chỉnh chỉnh tề tề quỳ xuống.

“Cung nghênh thái thượng hoàng hồi cung!”

“Cung nghênh thái thượng hoàng hồi cung!”

Thanh âm mấy ngàn người rung trời, thái thượng hoàng hồi cung, hoàng đế dùng lễ nghi cao nhất.

Mấy thái giám tiến lên, muốn khiêng thái thượng hoàng xuống.

“Không cần, để trẫm làm.” Hoàng đế đi tới trước ngự miện, quỳ xuống nói: “Phụ hoàng, chúng ta về nhà, chúng ta đã về nhà.”

Thái thượng hoàng mở to mắt, nhìn hoàng cung vàng son lộng lẫy trước mắt.

So với Thượng Thanh cung, hoàng cung là quái vật khổng lồ, vàng son lộng lẫy, uy nghiêm ngàn vạn.

Nơi này mới thật sự là trung tâm thiên hạ, nơi này mới thật sự là trung tâm quyền lực.

Nhưng ánh mắt thái thượng hoàng phức tạp không gì sánh được, phảng phất quen thuộc mà xa lạ, khóe mắt lại một lần nữa ẩm ướt.

Hoàng đế cung kính nói: “Phụ hoàng, nhi thần đến cõng ngài.”

Sau đó, hoàng đế thật cõng thân thể gầy gò của thái thượng hoàng, đi vào trong hoàng cung.

Hoàng đế tự mình cõng lão phụ thân hồi cung, cái này hiếu thuận chẳng lẽ còn không cảm thiên động địa sao? Các ngươi còn không cảm động đến lệ nóng doanh tròng sao?

Quả nhiên, rất nhiều Tần phi cùng thái giám hiểu chuyện, lập tức dùng ánh mắt ngưỡng mộ không gì sánh được nhìn qua hoàng đế, phảng phất vô cùng cảm động, hoàn toàn lệ nóng doanh tròng.

Võ công hoàng đế rất cao, cõng thái thượng hoàng nhẹ nhàng, biểu lộ ôn nhu không gì sánh được, nhưng trong lòng đắc ý không gì sánh được.

Thái thượng hoàng, ngài thua rồi.

Lần trước ngài rời hoàng cung, vẫn là chủ nhân nơi này. Nhưng lần này ngài về lại hoàng cung, cũng đã là một tù phạm.

Trẫm thường nghe nói, trong gia đình dân chúng tầm thường, lúc có ngoại nhân ở, cho lão phụ thân ăn chính là cơm trắng. Nhưng lúc trở lại trong phòng thường nhân không thấy, liền cho lão phụ thân ăn cháo.

Trẫm đương nhiên sẽ không nông cạn giống những dân chúng bình thường kia, thái thượng hoàng ngài cứ ăn được uống tốt, an tâm làm một tù phạm đi.

Cứ như vậy, một đám người trùng trùng điệp điệp đi theo sau lưng hoàng đế, nhìn hoàng đế cõng thái thượng hoàng vào trong hoàng cung.

“Phụ hoàng, ngài nhìn xem, nơi này cũng có một Thượng Thanh cung, mặc dù không lớn như Thượng Thanh cung bên kia, nhưng nhi thần cũng là hao phí tâm tư.” Hoàng đế nói: “Thái thượng hoàng ở chỗ này cũng có thể tu đạo, nhi thần mấy năm trước đó đã nghĩ cùng phụ hoàng hưởng thiên luân, bây giờ rốt cuộc đã được như nguyện, nhi thần thật sự là quá vui mừng.”

Tiếp theo, hoàng đế nói: “Xin mời Thái hậu cùng hoàng hậu lưu lại, làm bạn dùng bữa với thái thượng hoàng. Những người còn lại giải tán đi!”

Hoàng hậu nói: “Tất cả giải tán đi, tản đi!”

Thế là, văn võ đại thần, đông đảo Tần phi các cung nữ đều giải tán.

Hoàng đế cõng thái thượng hoàng tiến vào trong đạo cung hoàng cung này.

...

Lúc ban đêm.

Hoàng đế, Thái hậu, hoàng hậu, ba người bầu bạn với thái thượng hoàng dùng bữa.

Hoàng đế tự mình cho thái thượng hoàng ăn, vẫn như cũ phi thường cung kính.

Nhưng Thái hậu, thậm chí hoàng hậu, sắc mặt đều không tốt.

Vừa rồi trước mặt mọi người, phải giả vờ một chút, hiện tại không có người ngoài, cũng không cần cố làm ra vẻ.

Tình cảm thái hậu cùng thái thượng hoàng vẫn luôn không tốt, thậm chí còn kém một chút bị phế sạch, lão là một nữ nhân phi thường tính tình hóa, lập tức kéo xuống sắc mặt.

Mà hoàng hậu lại hận thái thượng hoàng thấu xương, cũng lười diễn.

Lúc này hoàng đế vẫn như cũ cung kính, vẫn như cũ nhiệt tình, nhưng lại giống như một người máy, không ngừng cho ăn, không ngừng cho ăn.

Lão thái giám Hầu Trần run rẩy nói: “Bệ hạ, dạ dày thái thượng hoàng yếu, ăn không được nhiều như vậy.”

Hoàng đế lạnh giọng nói: “Trẫm muốn để phụ hoàng ăn nhiều một chút, ngươi cũng muốn quản sao?”

Sau đó, y tiếp tục cho ăn.

Thái thượng hoàng đã không ăn được, nhưng vẫn dùng hết toàn lực ăn, nói: “Đây cũng là hoàng đế một mảnh hiếu tâm, ta không thể cô phụ.”

Thái hậu bỏ đũa xuống nói: “Ai gia ăn no rồi, đi thôi.”

Nghe được cái từ ai gia này, gương mặt Hầu Trần khẽ run lên, thái thượng hoàng còn chưa chết, Thái hậu ngài không phải quả phụ, xưng ai gia cái gì?

Hoàng hậu nói: “Thái hậu, con dâu đưa ngài hồi cung.”

“Tốt!” Thái hậu đứng dậy.

Hoàng hậu đỡ lấy Thái hậu cứ đi như thế, hoàn toàn không hành lễ với thái thượng hoàng, cực kỳ vô lễ.

Ngay sau đó, một đại thái giám tiến vào, quỳ xuống nói: “Nô tỳ Hầu Cát, tham kiến bệ hạ, tham kiến thái thượng hoàng.”

Lão thái giám Hầu Trần khẽ run lên, Hầu Cát này trước đó đã từng phụng dưỡng Thiên Diễn hoàng đế, nhưng bởi vì phạm vào sai lầm to lớn, cho nên bị Thiên Diễn hoàng đế đánh mấy chục gậy, sau đó sung quân đi tẩy mã dũng, trở thành thái giám thấp hèn tầng dưới chót nhất.

Mà bây giờ Vạn Duẫn hoàng đế lại đề bạt lão làm đại thái giám?

Hoàng đế nói: “Phụ hoàng, Hầu Cát cũng là lão nhân ngài từng dùng qua, cho nên từ nay về sau hắn chính là tổng quản thái giám Tiểu Thượng Thanh cung này.”

Có ý tứ gì?

Vậy mà để một người cừu thị thái thượng hoàng làm tổng quản thái giám?

“Tiến đến!” Theo một tiếng lệnh.

Trên trăm tên thái giám tiến đến, quỳ đầy đất.

Hoàng đế nói: “Thái thượng hoàng ưa thích thanh tĩnh, mỗi ngày đều muốn tu đạo, cho nên không thể để cho bất luận kẻ nào quấy rầy thái thượng hoàng tĩnh tu, biết không?”

“Tuân chỉ!”

Đại thái giám Hầu Cát nói: “Bệ hạ yên tâm, nơi này có trên trăm tên thái giám, bên ngoài còn có hơn ngàn đại nội thị vệ, tuyệt đối sẽ không để một con ruồi bay vào được, quấy rầy thái thượng hoàng thanh tu.”

Lời này càng tru tâm.

Ý tứ nói là, thái thượng hoàng không thể gặp bất luận văn võ thần tử gì, không thể gặp bất kỳ kẻ nào.

Đây chính là triệt để giam lỏng, thậm chí là nhốt.

Thái thượng hoàng gật đầu nói: “Tốt, tốt, ta ưa thích thanh tĩnh, hoàng đế an bài rất tốt.”

Hoàng đế nói: “Phụ hoàng, ta bồi ngài trò chuyện.”

Thái thượng hoàng nói: “Không cần, hoàng đế cũng mệt mỏi cả ngày, cũng đi nghỉ ngơi thật tốt đi. Đúng rồi, Tiểu Hương Hương đâu? Có thể để nàng thường xuyên đến thăm ta không?”

Yêu cầu này của thượng hoàng không chút quá phận, trước đó Hương Hương công chúa ở trong Thượng Thanh cung làm bạn thái thượng hoàng.

Nhưng...

Hoàng đế thản nhiên nói: “Phụ hoàng à, Hương Hương bị ác mộng, nhi thần sợ nàng sẽ va chạm ngài, cho nên vẫn không nên gặp mới tốt.”

Thậm chí ngay cả Hương Hương công chúa cũng không cho gặp.

Thái thượng hoàng nói: “Cũng tốt, cũng tốt, ta xem như chính thức xuất gia trong hoàng cung, ai cũng không cần gặp. Hoàng đế tự đi đi, Đại Chu đế quốc đang đứng ở thời khắc mấu chốt, hoàng đế quan tâm nhiều vào, tự giải quyết cho tốt.”

Gương mặt hoàng đế cung kính không gì sánh được, ánh mắt lại lạnh như băng nói: “Làm sao? Phụ hoàng? Nhi thần chẳng lẽ làm không tốt gì sao? Có làm gì ngài không hài lòng sao?”

Thái thượng hoàng nói: “Ta không nói như vậy.”

Hoàng đế nói: “Vậy ngài mới vừa nói ta tự giải quyết cho tốt, nhi thần không hiểu là ý gì.”

Thái thượng hoàng run lên nói: “A, đó là ta nói sai, ta nói sai.”

Hoàng đế nói: “Nhi thần không dám, thời gian không còn sớm, thái thượng hoàng sớm nghỉ ngơi đi.”

Sau đó, hoàng đế cứ đi như thế.

Điểm này y còn kém Lý Thế Dân rất xa, có chút đắc ý vênh váo.

Kinh biến Huyền Vũ môn, Lý Thế Dân đăng cơ xưng đế xong, cũng giam lỏng thái thượng hoàng trong cung, cũng không cho lão gặp người ngoài.

Nhưng dù trong kiếp sống giam lỏng, Lý Thế Dân ngược lại càng thêm cung kính Lý Uyên, cứ nhào vào ngực Lý Uyên, biểu thị cảm kích ân phụ thân dưỡng dục, mà loại kiếp sống này ròng rã duy trì chín năm.

Vạn Duẫn hoàng đế ngươi một ngày cũng chờ không được sao? Thật đúng là khoái ý ân cừu à.

Sau đó, hoàng đế bệ hạ cứ đi như thế.

Đại thái giám Hầu Cát nói: “Người đâu, hầu hạ thái thượng hoàng tắm rửa thay quần áo.”

Mấy tên thái giám đi lên, lột sạch thái thượng hoàng, bỏ vào trong thùng tắm rửa.

Sau đó, lại đổi quần áo cho lão, mang lên trên giường ngủ.

“Thái thượng hoàng, đêm không còn sớm, ngài nên an giấc.” Đại thái giám Hầu Cát nói.

Thậm chí ngay cả thời gian tắm rửa, ngủ nghỉ đều quản gắt gao, thật đúng như là một tù phạm.

...

Mà lúc này, toàn bộ kinh thành đã trải qua một đêm không ngủ.

Tất cả mọi người kinh hồn táng đảm, nhưng lại thoáng an tâm, binh biến đáng sợ cuối cùng cũng không phát sinh, phụ tử tương tàn, máu phun năm bước cũng không phát sinh.

Trận biến đổi lớn kinh thiên này, phảng phất lấy một loại hình thái quỷ dị kết thúc.

Trận tranh đấu Nhị Hoàng này, phảng phất cứ như vậy kết thúc, lấy hoàng đế đại hoạch toàn thắng mà kết thúc.

Quân đội Thái thượng hoàng bị tước đoạt, tiến đến Lãng Châu, người bên cạnh thái thượng hoàng cũng đều bị đuổi đi. Mà thái thượng hoàng lại bị bức phải dời xa Thượng Thanh cung, trở lại trong hoàng cung giam lỏng.

Mà Ngao Ngọc cùng thái thượng hoàng, cũng giống như bị triệt để ngăn cách.

Tóm lại, cánh chim bên cạnh thái thượng hoàng đã bị cắt bỏ sạch sẽ.

Thái thượng hoàng và Ngao Ngọc phảng phất triệt để thất bại thảm hại.

Thái thượng hoàng trở thành tù phạm, còn Ngao Ngọc làm sao đây?

Hoàng đế ban cho Ngao Tâm cùng Ngao Ngọc tòa nhà mới, để hắn trong nhà dưỡng thương.

Mà bên ngoài dinh thự này, ròng rã 2000 tên võ sĩ Hắc Băng Đài vây quanh chật như nêm cối, bất kỳ người nào cũng không được vào, bất kỳ người nào cũng không thể ra ngoài.

Không chỉ một mình Ngao Ngọc đang ngồi tù, mà cả nhà Ngao Tâm đều đang ngồi tù.

Thái Y viện mỗi ngày đến kiểm tra thân thể Ngao Ngọc, dùng hết toàn lực trị liệu, cần chữa tốt thương thế của hắn, như vậy mới có thể gánh vác được lăng trì xử tử.

Mà tam ti hội thẩm bên kia đang hừng hực khí thế.

Không có Ngao Ngọc, Ngự Sử đài, Hình bộ, Đại Lý Tự vẫn như cũ có thể thẩm án.

Bởi vì Sử Quảng là nhi tử phiên vương, cho nên trận tam ti hội thẩm này là do đại tông chính Túc thân vương tự mình giám sát.

Thái Y thự lệnh Lâm Trung Nhân kiểm tra xong thi thể Sử Quảng, chính thức tuyên bố, Sử Quảng chết bởi mưu sát.

Đại Lý tự khanh Phó Nhân Long chính thức tuyên án, tội Ngao Ngọc mưu sát thành lập, vốn nên phán xử chém đầu, nhưng bởi vì giết là nhi tử phiên vương, cho nên phán lăng trì xử tử.

Chỉ cần thương thế Ngao Ngọc khỏi hẳn, sau khi tỉnh lại lập tức tiến hành.

...

Tối hôm đó!

Thái thượng hoàng vẫn như cũ bị ép buộc tắm rửa, đi ngủ trong thời gian quy định.

Thật giống như đúc ngồi tù, ăn cơm, tắm rửa, thời gian ngủ đều bị quản lý đến sít sao.

Mà đại thái giám Hầu Cát nói, đây hoàn toàn là nghĩ cho thân thể thái thượng hoàng.

Trong Thượng Thanh cung nho nhỏ này, bị triệt để ngăn cách, bất kỳ người nào cũng không được tới gần.

Thái thượng hoàng sống khuất nhục trước nay chưa từng có, nhưng lão lộ ra phi thường bình tĩnh. Hầu Trần muốn phát tác, mỗi một lần đều bị thái thượng hoàng ngăn trở.

Nhìn qua, thái thượng hoàng phảng phất nhận mệnh.

Lão lẳng lặng nằm ở trên giường cứng rắn, không nhúc nhích, như cương thi, bởi vì lão tê liệt.

Mà lúc lão ngủ, cơ hồ thời thời khắc khắc đều có mắt đang giám thị lão, một phút đồng hồ cũng không bỏ lỡ.

Mặc kệ thái thượng hoàng làm gì, lập tức sẽ có văn tự báo cáo, đưa đến trước mặt hoàng đế.

Đã ăn bao nhiêu cơm, ị bao nhiêu phân, đều phải ghi chép rõ ràng.

Bỗng nhiên bên hông vô cùng vô cùng ngứa, thái thượng hoàng cơ hồ nhịn không được muốn đưa tay cào, nhưng lão cố kìm nén lại.

Ở trong chăn, ngón tay thái thượng hoàng nhẹ nhàng nhúc nhích, một cỗ chân khí bắn nhanh ra, thổi qua eo bị ngứa.

Trong nháy mắt cơn ngứa đã ngừng lại.

Lúc này, một con muỗi bay trên đầu thái thượng hoàng.

Thái thượng hoàng nhẹ nhàng phun một cái, con muỗi này trực tiếp thịt nát xương tan.

Nhưng ở trong bóng tối, vẫn không có bất luận động tĩnh gì, thái thượng hoàng vẫn như cũ như cương thi không nhúc nhích.

...

Trong nhà Ngao Ngọc.

Bên ngoài 2000 tên võ sĩ Hắc Băng Đài, vẫn như cũ ba tầng trong ba tầng ngoài vây quanh nhà hắn.

Chỉ cần hắn vừa tỉnh dậy, lập tức tiến hành bắt, đưa vào ngục giam Hắc Băng Đài, chờ bị lăng trì xử tử.

Ròng rã hơn mười ngày trôi qua, Ngao Ngọc nằm ở trên giường, hôn mê bất tỉnh.

“Lượng Tử, thiên khiển này rốt cuộc có phát sinh đúng lúc hay không?”

“Tiếp đó, chúng ta giết Túc thân vương, giết Đại Lý tự khanh, giết Thái Y thư lệnh, trình diễn vở kịch đồ sát kinh thiên, hoàn toàn chỉ dựa vào thiên khiển này.”

“Thái thượng hoàng tái xuất đoạt quyền, cũng chỉ dựa vào thiên khiển này.”

“Sử Quảng “Mưu phản đồ thành” tội ác ngập trời, cũng phải kẹt tại thiên khiển này.”

“Tất cả kế hoạch chúng ta, đều tiến hành quay quanh thiên khiển này, nếu đến lúc đó thiên khiển không phát sinh, ngươi sẽ làm ta và thái thượng hoàng hố chết.”

Số 9 Lượng Tử chém đinh chặt sắt nói: “Viện trưởng, thiên khiển sẽ phát sinh đúng giờ, sai sót sẽ không vượt qua một phút đồng hồ.”

Trận Nhị Hoàng quyết đấu này thật hết thảy sẽ kết thúc sao?

Thái thượng hoàng thật nhận thua sao?

Đương nhiên không phải, hoàn toàn ngược lại.

Chân chính đại cao trào, sắp chân chính bắt đầu!

Mà ngay lúc này, Ngao Ngọc hôn mê bất tỉnh bỗng nhiên ngồi dậy, cao giọng nói: “Thái thượng hoàng báo mộng, thượng thiên dự cảnh!”

“Sắp bộc phát thiên khiển, sắp bộc phát thiên khiển!”

“Đại Chu đế quốc có thiên đại tội nhân, thượng thiên tức giận, hạ xuống thiên khiển!”

Hắn vừa hô to một tiếng này, lập tức kinh động quân coi giữ Hắc Băng Đài phía ngoài.

Lập tức, Nam Cung Tam mang theo trên trăm tên cao thủ Hắc Băng Đài vọt vào, cười lạnh nói với Vân Trung Hạc: “Ngao Ngọc, ngươi rốt cuộc đã tỉnh lại! Thương thế tốt rồi chứ? Có thể bị thiên đao vạn quả rồi chứ?”

“Người đâu, bắt Ngao Ngọc lại cho ta!”

Theo Nam Cung Tam ra lệnh một tiếng, mấy tên cao thủ Hắc Băng Đài bước tới bắt Ngao Ngọc.

Vân Trung Hạc liều mạng cao giọng nói: “Thái thượng hoàng báo mộng, Đại Chu có tội nhân, sẽ bộc phát thiên khiển, sẽ bộc phát thiên khiển!”

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.