Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám

Chương 242: Chương 242: Thái thượng hoàng phản kích!




Dịch: Độc Lữ Hành

Việc Ngao Ngọc giết Sử Quảng, bởi vì hoàng đế và đám cự đầu triều đình đã cùng nhất trí, tăng thêm tổ chức Nguyệt Đán Bình nắm trong tay đại quyền dư luận.

Cho nên ý kiến phần lớn người đọc sách đều phi thường thống nhất.

Cảm thấy Ngao Ngọc trở nên gay gắt mâu thuẫn, muốn bức phản phiên vương, sẽ mang đến tai họa khổng lồ cho đế quốc.

Cho nên Ngao Ngọc nên bị bắt xét xử, cho Trấn Hải Vương Sử Biện một cái công đạo.

Chỉ có như vậy Trấn Hải vương phủ mới không mưu phản.

Dưới loại dư luận thiên về một bên này, cho dù có quan viên và người đọc sách không đồng tình, lúc này cũng chỉ có thể giữ yên lặng.

Đây là bè cánh đấu đá, ai dám phát ra thanh âm dị loại, đó là tự tìm đường chết, tự tuyệt tiền đồ.

Nhưng dân chúng tầng dưới chót lại hoàn toàn khác.

Suy nghĩ của bọn họ bình thường là đồng tình với kẻ yếu, như vậy Ngao Ngọc và Sử Quảng ai mới là kẻ yếu?

Đương nhiên là Ngao Ngọc, hắn đáng thương cỡ nào, tay trói gà không chặt, mà Nộ Lãng hầu tước vị bị tộc nhân cướp đi.

Hắn và Hương Hương công chúa tình đầu ý hợp, kết quả Hương Hương công chúa bị ban cưới cho Sử Quảng, sống sờ sờ bị chia rẽ.

Không chỉ như vậy, ở trên triều đình hắn còn thiếu chút bị Sử Quảng đánh chết, thậm chí mấy cái nhà ở kinh thành đều bị đốt đi, mười người nhà bị thiêu chết.

Ngao Ngọc như vậy, chẳng lẽ còn không đủ yếu, còn chưa đủ thảm sao?

Sử Quảng ngưu bức dường nào? Có tiền có thế lại đẹp trai, phụ thân là phiên vương duy nhất, lão bà vừa mới chết không lâu, lập tức lại muốn cưới Hương Hương công chúa đệ nhất mỹ nhân này.

Người gia thế hiển hách như thế, hoàn toàn là bên thắng, sẽ chỉ làm người đố kỵ, nào khiến người ta đồng tình.

Huống hồ người này ương ngạnh cỡ nào, trên triều đình dám động thủ đánh chết người.

Mà những năm gần đây, Sử Quảng ở kinh thành mặc dù chưa nói tới khi nam phách nữ, nhưng cũng tuyệt đối không hòa ái dễ thân, hoàn toàn cao cao tại thượng.

Cho nên so hai người, đương nhiên là Ngao Ngọc càng được người đồng tình hơn.

Sử Quảng này quá phách lối, trên triều đình muốn đánh giết Ngao Ngọc không thành, hạ triều còn phóng hỏa đốt nhà Ngao Tâm.

Mà dân chúng còn có một đặc điểm, ưa thích kỳ tích, nhất là kỳ tích nghe rợn cả người, bọn họ ưa thích lấy yếu thắng mạnh.

Lần này quyết đấu, tất cả mọi người cảm thấy Ngao Ngọc hẳn phải chết không nghi ngờ, kết quả hắn vậy mà thắng, thành công giết chết Trấn Hải Vương thế tử Sử Quảng.

Đây là kỳ tích cỡ nào.

Mấu chốt là rõ ràng đã ký giấy sinh tử, sinh tử do mệnh. Dưới loại quyết đấu công bằng này, cho dù chết cũng vô ích.

Hiện tại ngươi lại bắt Ngao Ngọc, đây là có chuyện gì? Không phải vô nghĩa sao?

Đương nhiên, phía quan phương Đại Chu triều đình không thừa nhận luận võ quyết đấu.

Nhưng dân chúng nào biết được những luật pháp triều đình này, bọn họ cảm thấy, ký giấy sinh tử thì đã xong, chết cũng vô ích.

Cho nên việc Ngao Ngọc giết Sử Quảng, người đọc sách thiên về một bên.

Nhưng dân chúng tầng dưới chót lại hoàn toàn đứng bên Ngao Ngọc.

Đương nhiên, tất cả quyền nói chuyện đều nắm giữ trong tay người đọc sách, nắm giữ trong tay quan viên

...

Bên ngoài Thượng Thanh cung, trên trăm người đọc sách, giơ lên một cây gỗ to lớn, bỗng nhiên tông mạnh vào đại môn Thượng Thanh cung.

Ầm ầm ầm! Phát ra từng đợt tiếng vang.

Bọn họ mặc dù khí lực nhỏ, nhưng dù sao đây không phải cửa thành, rất nhanh bị va chạm liền lung lay sắp đổ.

Cái này như đại giang đê đập, chẳng mấy chốc sẽ vỡ đê.

Mấy ngàn tên đọc sách này như hồng thủy, chẳng mấy chốc sẽ xông vào Thượng Thanh cung bắt Ngao Ngọc, đồng thời giẫm lên uy nghiêm thái thượng hoàng dưới chân.

Cục diện sắp sụp đổ.

“Rút lui, rút lui...” Ở đây nhóm quan viên cuối cùng thấy vậy, tranh thủ thời gian thừa dịp loạn rút lui.

Đây chính là cường công Thượng Thanh cung Thái thượng hoàng, thiên đại sự tình, người đọc sách không có chức quan có thể làm như thế, bởi vì bọn họ có chính nghĩa.

Nhưng hiện tại quan viên lại không thể làm như vậy, bởi vì đây là mưu phản.

Ngắn ngủi một lát, đại bộ phận quan viên đều rút lui, chỉ có một số nhỏ quan viên trẻ tuổi nhiệt huyết sôi trào còn lưu lại, vì chính nghĩa và lý tưởng, bọn họ nguyện ý ném đầu lâu vẩy nhiệt huyết.

“Ầm ầm ầm...”

Từng đợt tiếng vang.

Đại môn Thượng Thanh cung kịch liệt lay động, một cái chốt cửa bên trong bị nện tróc ra.

Chẳng mấy chốc sẽ phá cửa.

Trong Thượng Thanh cung, Ưng Dương tướng quân nhịn không được nữa, vọt thẳng đến trước Vô Vi điện quỳ xuống, quát ầm lên: “Thái thượng hoàng, bọn hắn chẳng mấy chốc sẽ tấn công vào, ngài hãy để mạt tướng động thủ đi, trấn áp bọn hắn, khu trục bọn hắn.”

Từng vệ quân thủ vệ Thượng Thanh cung hốc mắt muốn nứt, phẫn nộ muốn điên.

Quả thực là sỉ nhục lớn lao, trước đó cấm địa Thượng Thanh cung cao quý cỡ nào, ngay cả hoàng đế cũng vào không được, bách quan cũng không thể đến gần.

Hiện tại bọn người đọc sách này vậy mà cưỡng ép muốn xô cửa vào, mà những quân thủ vệ bọn họ còn không thể phản kháng.

Ưng Dương tướng quân quát: “Thái thượng hoàng, mạt tướng suất quân đuổi bọn hắn đi, đánh gãy tay chân của bọn hắn, sau đó bọn mạt tướng tự sát tạ tội là được.”

Thái thượng hoàng thản nhiên nói: “Trấn áp người đọc sách? Ta sẽ thân bại danh liệt, để tiếng xấu muôn đời, sách sử được nắm giữ trong tay người đọc sách đó.”

Mà lúc này, lão thái giám Hầu Trần vọt vào nói: “Thái thượng hoàng, bọn hắn sắp phá cửa xông vào rồi, sẽ xông vào đó.”

Ầm ầm ầm.

Từng đợt xô cửa truyền đến, thật khiến người ta kinh hãi.

Hầu Trần nói: “Ưng Dương tướng quân, ngươi tranh thủ thời gian mang theo thái thượng hoàng, mang theo Ngao Ngọc công tử, từ mật đạo rời đi, nhanh, nhanh, nhanh...”

Theo Hầu Trần, nếu để cho bọn người đọc sách này xông vào, bắt đi Ngao Ngọc, sẽ va chạm với thái thượng hoàng.

Thậm chí một ít trẻ trâu vọt tới trước mặt thái thượng hoàng thóa mạ, vậy một tia tôn nghiêm cuối cùng của thái thượng hoàng cũng xong.

Ngao Ngọc đương nhiên cũng phải chết không thể nghi ngờ, thậm chí có khả năng sống sờ sờ bị đánh chết tại chỗ.

“Ầm ầm ầm...”

“Thái thượng hoàng, đi mau, nếu không sẽ không kịp nữa.”

Ưng Dương tướng quân không quan tâm, vọt thẳng đến, một tay bắt lấy Ngao Ngọc, một tay nhấc thái thượng hoàng lên, muốn cưỡng ép rút lui.

Ngao Ngọc có ân cứu mạng với gã, coi như thịt nát xương tan, Ưng Dương tướng quân cũng phải báo đáp.

...

“Ầm, ầm, ầm!”

“Cửa sắp bị phá, ha ha ha ha ha!”

“Xông vào bắt Ngao Ngọc, vì nước trừ gian, vì nước trừ gian.”

Bên ngoài Thượng Thanh cung, mấy ngàn người đọc sách reo hò, khí thế ngất trời.

Thắng lợi đang ở trước mắt, thắng lợi đang ở trước mắt.

Ngay lúc này, bỗng nhiên cách đó không xa xông lại một đám người đen nghịt.

Mỗi người đều quần áo tả tơi, không phải nông dân, chính là ăn mày, hoặc là người buôn bán nhỏ, toàn bộ đều là dân chúng tầng dưới chót nhất.

Ròng rã mấy ngàn người.

Mấy ngàn dân chúng này, trong tay cầm nhiều loại vũ khí, có cuốc, có muôi phân, còn có xiên phân.

Còn có rất nhiều người, đều mang theo thùng phân.

“Xông lên, xông lên...”

Mấy ngàn dân chúng tầng dưới chót này bỗng nhiên lao đến.

Vọt thẳng vào trong mấy ngàn người đọc sách này, cái cuốc trong tay bỗng nhiên bổ xuống.

Muôi phân bỗng nhiên đập xuống.

Còn có một số nông dân, múc một muôi lại một muôi cứt đái, bỗng nhiên giội qua bọn người đọc sách này.

Rầm rầm, rầm rầm.

Vô số cứt đái mưa phân, vẩy tới những thư sinh này.

Nhất thời!

Những người đọc sách này ngao ngao nôn ói, quá thối, thật là buồn nôn á.

Tuyệt đại bộ phận người đọc sách, trong nhà ít nhất là trung sản, đều rất yêu thích sạch sẽ, giờ toàn thân bị giội phân và nước tiểu, làm sao chịu được.

Ngắn ngủi qua một lát, khí diễm, khí thế ngất trời của bọn họ bị tưới tắt hơn phân nửa.

Đám nông dân này nắm từng tên cuồng đánh.

“Hỗn đản, hỗn đản, để cho các ngươi vây công thái thượng hoàng, để cho các ngươi muốn bắt Ngao Ngọc.”

“Vương bát đản, một đám các ngươi đọc sách cẩu vật à.”

“Thái thượng hoàng là Bán Thần, các ngươi dám va chạm à.”

“Sử Quảng cẩu vật kia cho các ngươi chỗ tốt gì, vậy mà đứng về phía hắn.”

Đám nông dân này vừa đánh, vừa mắng.

Đám người đọc sách lập tức bị đánh quỷ khóc sói gào.

Mấy ngàn người đọc sách này trong nháy mắt bị đánh cho choáng váng, liên tục bại lui, bị mấy ngàn nông dân đè xuống đất cuồng đánh.

Mẹ nó, đây là nông dân nơi nào tới vậy?

Nhưng trong những thư sinh này dù sao có một ít văn võ toàn tài, lập tức giết ra khỏi trùng vây, chịu đựng hôi thối, đứng ở chỗ cao nhất, rống to: “Chư vị phụ lão hương thân, các ngươi nghe ta nói, nghe ta nói.”

Mấy ngàn nông dân, không ai để ý tới gã, vẫn cuồng đánh những người đọc sách này.

Cử nhân kia nghiêm nghị nói: “Các ngươi muốn mưu phản sao? Các ngươi ẩu đả người đọc sách, chúng ta đều là cử nhân, đều là tú tài, các ngươi muốn mưu phản sao?”

Lập tức, có một nông dân hung hãn đứng ra, cả giận nói: “Bọn nông dân ta đánh những tú tài các ngươi là mưu phản? Vậy các ngươi phá cửa thái thượng hoàng, không phải là mưu phản sao?”

Cử nhân kia nói: “Chúng ta đây là vì quốc gia, chúng ta đây là vì quốc trừ gian. Ngao Ngọc giết Trấn Hải Vương thế tử Sử Quảng, phạm vào tội lớn giết người, lại trốn ở trong Thượng Thanh cung. Nếu như không bắt hắn xử án, Trấn Hải Vương sẽ mưu phản, đến lúc đó đế quốc sẽ phân liệt.”

Đầu lĩnh nông dân này hung hãn nói: “Ngươi nói cái gì, ta nghe không hiểu, cái gì đế quốc, cái gì phân liệt...”

Cử nhân kia nói: “Vậy ta nói thẳng một chút, Lãng Châu gặp tai hoạ, có trăm vạn nạn dân đang gào khóc đòi ăn. Chúng ta bắt Ngao Ngọc, chúng ta trùng kích thái thượng hoàng Thượng Thanh cung, chính là vì cứu trăm vạn nạn dân Lãng Châu, dân là quý, xã tắc thứ hai, quân là nhẹ. Chúng ta cũng là vì cứu vớt Lãng Châu trăm vạn nạn dân, chúng ta là vì cứu dân Lãng Châu đó.”

Lời này vừa ra, mấy ngàn nông dân kia lập tức yên tĩnh trở lại, đình chỉ tất cả động tác, ngẩng đầu nhìn cử nhân này.

Cử nhân này lập tức đại hỉ, lời này quả nhiên hữu hiệu, gã cảm thấy những nông phu này ngu muội, không thể nói quá cao thâm, chỉ có thể nói thứ bọn họ nghe hiểu được.

Cử nhân này lập tức lớn tiếng nói: “Các hương thân à, Lãng Châu thảm, đầu tiên là địa chấn đại hải khiếu, sau đó lại đập lớn vỡ đê, hồng thủy vọt lên vài trăm dặm, hơn trăm vạn bách tính Lãng Châu không có cơm ăn, không có phòng ở, quá thảm rồi, vì ăn cơm, đều phải bán trai bán gái.”

“Các hương thân à, thái thượng hoàng bao che Ngao Ngọc, chúng ta chỉ có thể xông vào Thượng Thanh cung bắt lấy Ngao Ngọc, chúng ta làm hết thảy, cũng là vì cứu nạn dân Lãng Châu, chúng ta cũng là vì nạn dân Lãng Châu...”

Lời này vừa ra, mấy ngàn tên nông dân đỏ ngầu cả mắt, nước mắt đều chảy xuống, lâm vào yên tĩnh không gì sánh được.

Lúc này, đầu mục nông dân kia đứng dậy, hai mắt đỏ bừng, rống to: “Mở ra ánh mắt của các ngươi thấy cho rõ ràng, chúng ta chính là nạn dân Lãng Châu, chúng ta chính là nạn dân Lãng Châu.”

“Các ngươi đánh phá cửa thái thượng hoàng, các ngươi muốn bắt Ngao Ngọc công tử, nói là vì nạn dân Lãng Châu bọn ta, nói là vì chúng ta, chúng ta làm sao không biết!”

Lời này vừa ra, cử nhân kia hoàn toàn chấn kinh.

Cái này... Mấy ngàn người đều là nạn dân Lãng Châu sao? Cái này, cái này sao có thể?

Lãng Châu cách đây bao xa, bọn họ làm thế nào tới?

“Đồ chó hoang súc vật, đồ chó hoang người đọc sách, nếu không có thái thượng hoàng Thần Tiên, chúng ta đã sớm chết hết.”

“Nếu không phải Ngao Ngọc công tử, chúng ta cũng đã sớm chết hết.”

“Nếu không phải Đại hoàng tử, chúng ta cũng đã sớm chết hết.”

“Cứu nạn dân Lãng Châu là thái thượng hoàng, là Đại hoàng tử, là Ngao Ngọc công tử. Không phải cái gì cẩu thí Trấn Hải Vương, các ngươi những đồ chó hoang này, đọc sách trong hố phân, còn nói muốn cứu chúng ta.”

“Cẩu vật không biết xấu hổ, đánh chết bọn hắn, đánh chết bọn hắn...”

Nông dân vô cùng phẫn nộ, lại một lần nữa động thủ, cuồng đánh những thư sinh này.

Ngắn ngủi một lát, mấy ngàn nông dân nắm muôi phân trấn áp mấy ngàn người đọc sách kia.

Cả đám đều bị đánh ngã trên mặt đất, toàn thân đều là cứt đái, nằm trên mặt đất điên cuồng nôn mửa, quỷ khóc sói gào.

Cục diện trong nháy mắt nghịch chuyển.

Không sai, dân chúng kinh thành mặc dù đồng tình Ngao Ngọc, nhưng bọn họ không dám ra tay.

Nhưng nạn dân Lãng Châu không giống vậy, bọn họ đều là người chết qua một lần. Bọn họ gặp tai hoạ đã nửa năm, nhận hết cực khổ cũng đã hơn nửa năm.

Mạng của bọn họ là Chu Ly Đại hoàng tử cứu.

Vì cứu tế, vì để cho trăm vạn nạn dân này sống, Chu Ly Đại hoàng tử dốc hết tâm huyết.

Nhất là vì cứu vớt đập lớn, tất cả mọi người trơ mắt nhìn Chu Ly Đại hoàng tử bị hồng thủy cuốn trôi.

Nửa năm qua, Chu Ly hoàn toàn thu hoạch nhân tâm người Lãng Châu.

Không chỉ dân chúng, còn có Lãng Châu Thủy Sư, còn có Lãng Châu trú quân.

Dù gặp tai hoạ nghiêm trọng, nhưng Chu Ly Đại hoàng tử đã thu toàn bộ tâm người Lãng Châu.

Sau đó mỗi ngày y đều phát biểu trước dư luận, Chu Ly không có nửa điểm công lao, thái thượng hoàng là Bán Thần, sớm một tháng biết trước Lãng Châu đại hải khiếu, ngài lúc đầu muốn thành tiên, nhưng bởi vì tiết lộ thiên cơ, chẳng những không thể thành tiên, còn nhận lấy phản phệ.

Ngao Ngọc công tử vì bức bách triều đình sớm cứu tế, sớm di chuyển các ngươi, đã đánh cược tính mệnh mình.

Kém một chút, Ngao Ngọc công tử đã bị lăng trì xử tử.

Đây hết thảy cũng là vì Lãng Châu.

Chu Ly nói mặc dù có chút thần hóa, nhưng đều là thật, mỗi một chuyện đều đã được khảo nghiệm.

Ngao Ngọc vì dự đoán Lãng Châu đại hải khiếu, xác thực kém chút bị lăng trì.

Cho nên trong mắt vạn dân Lãng Châu, thái thượng hoàng chính là Thần Tiên, Chu Ly Đại hoàng tử cùng Ngao Ngọc công tử chính là ân nhân cứu sống họ

Người nào khác, chúng ta đều không nhận.

Trong lòng chúng ta chỉ có ba người thái thượng hoàng, Đại hoàng tử cùng Ngao Ngọc công tử.

Đây là tình cảm, ngưỡng mộ cỡ nào?

Cho nên nghe nói có người trùng kích thái thượng hoàng Thượng Thanh cung, mấy ngàn nạn dân Lãng Châu thoáng được tổ chức một chút, lập tức quên mình lao đến.

Như vậy... Mấy ngàn dân Lãng Châu làm thế nào ngàn dặm xa xôi đến kinh thành?

Đây mới là mấu chốt nhất, đây mới là kinh sợ nhất.

Chuyện này Ngao Ngọc và thái thượng hoàng, đã sớm mưu đồ một ngày này.

Lúc cứu tỉnh thái thượng hoàng, Ngao Ngọc và thái thượng hoàng mưu đồ thiên khiển tru sát Túc thân vương, Đại Lý tự khanh, Thái Y thự lệnh.

Từ ngày huyết tẩy Đại Lý Tự, đã quyết định hôm nay Nhị Hoàng khai chiến.

Mặc dù thực lực thái thượng hoàng cùng Ngao Ngọc kém hoàng đế, nhưng đã sớm mưu đồ không chỉ một bước.

...

Mấy ngàn người đọc sách bị nện nằm xuống, lại bắt đầu nhao nhao chạy trốn.

Bởi vì nếu không chạy, những dân Lãng Châu này sẽ sống sờ sờ rót phân vào trong miệng bọn họ.

Những người đọc sách này bị đánh chạy đi, mấy ngàn dân Lãng Châu reo hò, sau đó quỳ trên mặt đất, cao giọng nói: “Tạ ơn ân thái thượng hoàng cứu mạng.”

“Thái thượng hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”

“Thái thượng hoàng tiên phúc vĩnh hưởng, thọ cùng trời đất.”

Mẹ nó, cái khẩu hiệu này các ngươi từ đâu nghe được.

“Thái thượng hoàng, chúng ta tới bảo vệ ngài đây.”

“Ngao Ngọc công tử, chúng ta tới bảo vệ ngài, nếu ai dám bắt ngài, phải bước qua thi thể chúng ta.”

Sau đó, mấy ngàn dân Lãng Châu không để ý đầy đất hôi thối, trực tiếp ngồi trên quảng trường trước đại môn Thượng Thanh Cung, dùng thân thể của mình ngăn chặn mấy đại môn, không để cho bất luận kẻ nào đi vào.

Trong nháy mắt, toàn bộ cục diện triệt để nghịch chuyển.

Hiện tại toàn bộ Đại Chu đế quốc, còn ai có thể so sánh chính nghĩa với nạn dân Lãng Châu?

Bọn tú tài cử nhân, nếu như bị vệ quân thái thượng hoàng đánh, vậy cam đoan sẽ la thấu trời.

Thái thượng hoàng trấn áp người đọc sách, thái thượng hoàng đồ sát người đọc sách, hoàn toàn nói như vậy.

Nhưng các ngươi bị dân Lãng Châu dùng muôi phân đánh, đó chính là đánh vô ích.

Nhưng...

Các ngươi coi thủ đoạn thái thượng hoàng chỉ vẻn vẹn vậy sao?

Đó thật là quá ngây thơ, quá ngây thơ.

Loại đấu tranh chính trị này, cơ hội thoáng qua tức thì, đương nhiên phải tóm chặt lấy, cho địch nhân một kích trí mạng.

...

Hoàng đế trước đó phái mấy ngàn đại quân, lúc này một mực đóng cách Thượng Thanh cung bảy tám dặm.

Bởi vì vạn bất đắc dĩ, không cần điều động đại quân bức thoái vị. Dù tất cả cự đầu triều đình đều đứng bên hoàng đế y, nhưng dùng đại quân bức thái thượng hoàng thoái vị, vẫn khó mà ngăn chặn miệng lưỡi thiên hạ.

Dùng người đọc sách bức thoái vị mới là tứ lạng bạt thiên cân, có thể thu hoạch kỳ hiệu.

Trong này chủ lực có quân kinh thành phủ đề đốc, cấm quân Kim Ngô vệ, còn có một phần quân Hắc Băng Đài.

“Đại đô đốc, đề đốc đại nhân, trung lang tướng, việc lớn không tốt, việc lớn không tốt, không biết từ nơi nào lao ra mấy ngàn nạn dân Lãng Châu, khiêng thùng phân, khiêng muôi phân, đánh cho mấy ngàn người đọc sách ở Thượng Thanh cung bỏ chạy.”

Kinh thành đề đốc Ninh Hoài An cùng Nam Cung Thác lập tức kinh hãi, ánh mắt kinh dị nhìn nhau.

Mấy ngàn nạn dân Lãng Châu? Làm sao vọt tới quảng trường Thượng Thanh cung?

Cái này... Trong này có ma!

Mấy ngàn người này tổ chức thế nào, không có người chặn đường sao? Cũng không có người sớm báo cáo?

Nam Cung Thác cùng Ninh Hoài An liếc mắt nhìn nhau, chuyện này nhất định phải lập tức trở về bẩm hoàng đế bệ hạ.

Nam Cung Thác không nói hai lời, trở mình lên ngựa, lớn tiếng nói: “Các ngươi tuyệt đối đừng động, tuyệt đối đừng động, ta lập tức đi bẩm báo hoàng đế, tất cả quân đội, không được động một bước.”

Kinh thành đề đốc vội vàng nói: “Mạt tướng lĩnh mệnh, bất quá Đại đô đốc, Kim Ngô vệ trung lang tướng người này, khả năng không nghe lời. Nếu hắn không đi, Kim Ngô vệ đại quân có thể sẽ làm trái.”

Lần trước trên triều đình muốn đánh chết Ngao Ngọc, Kim Ngô vệ trung lang tướng Lý Thiết Tâm biểu hiện rất tích cực cứu Ngao Ngọc, Ninh Hoài An nhắc nhở, người này có thể là người của thái thượng hoàng.

Nam Cung Thác nhẹ gật đầu, sau đó nói: “Trung lang tướng Lý Thiết Tâm, ngươi theo ta cùng đi gặp bệ hạ.”

Lý Thiết Tâm kinh ngạc, sau đó nói: “Vâng!”

Sau đó, Nam Cung Thác mang theo Lý Thiết Tâm đi hoàng cung, bẩm báo cho hoàng đế.

...

“Cái gì?” Hoàng đế kinh hô, phía sau lưng mồ hôi lạnh toát ra.

Nạn dân Lãng Châu vọt tới Thượng Thanh cung, đánh chạy người đọc sách, cứu giá thái thượng hoàng.

Hoàng đế lạnh giọng nói: “Mấy ngàn nạn dân Lãng Châu này làm thế nào vào kinh?”

Nam Cung Thác nói: “Bệ hạ, Lãng Châu trăm vạn nạn dân khó có đường sống, cho nên nội các đã từng hạ lệnh, di chuyển một phần nạn dân đi nơi khác, tất cả hành tỉnh giàu có đều có chỉ tiêu, kinh thành phải gánh chịu 10.000 nạn dân.”

“A, lại có chuyện này.” Hoàng đế nói: “Nhưng mấy ngàn nạn dân này làm sao vọt tới quảng trường Thượng Thanh cung? Đây chính là mấy ngàn người, không có người ngăn chặn sao?”

Nam Cung Thác dập đầu nói: “Chúng thần có tội. Hiện tại mấy ngàn nạn dân Lãng Châu này, tĩnh tọa trước đại môn Thượng Thanh cung, không cho phép bất luận kẻ nào đi qua, bọn hắn liều chết bảo vệ Ngao Ngọc.”

Hoàng đế che trán, đau đầu không thôi. Cục diện dưới mắt, muốn dùng người đọc sách xông phá Thượng Thanh cung đã hoàn toàn không thể.

Người đọc sách cố nhiên là đạo đức chính nghĩa, nhưng nạn dân Lãng Châu càng thêm đạo đức chính nghĩa.

“Không nên vọng động, tuyệt đối không thể thương tổn một nạn dân.” Hoàng đế run rẩy nói: “Tất cả quân đội, không thể động.”

Nam Cung Thác nói: “Bệ hạ, thần biết.”

Lúc này toàn bộ dư luận Đại Chu đế quốc là cứu vớt nạn dân Lãng Châu. Nạn dân Lãng Châu được thiên hạ chú mục, cần đồng tình nhất, không thể tổn thương, bọn họ đạt điểm đạo đức cao nhất.

Hoàng đế nói: “Kim Ngô vệ trung lang tướng Lý Thiết Tâm đâu?”

Nam Cung Thác nói: “Thần đã mang hắn đến, hiện tại Kim Ngô vệ 3000 đại quân do Trương Hoài tướng quân suất lĩnh, kinh thành phủ đề đốc 3000 đại quân do Ninh Hoài An đề đốc thống lĩnh.”

Hoàng đế thở dài một hơi.

Sau đó làm sao bây giờ?

Dụ dỗ, trước tiên khuyên những nạn dân Lãng Châu này đi.

Sau đó chờ, chờ hạm đội Trấn Hải Vương Sử thị gia tộc bắt đầu phong tỏa mấy bến cảng Đại Chu đế quốc, đoạn tuyệt tất cả mậu dịch, biểu lộ ý muốn làm phản.

Như vậy lại một lần nữa góp nhặt đại thế, đẩy thái thượng hoàng vào thế bất nghĩa.

Tóm lại, hiện tại quân đội không thể động, càng không thể trấn áp nạn dân Lãng Châu, nếu không sẽ đẩy hoàng đế vào thế bất nghĩa.

...

Nhưng mà...

Nam Cung Thác và Lý Thiết Tâm vừa mới đi không bao lâu.

Lúc này thống soái Kim Ngô vệ 3000 đại quân Trương Hoài tướng quân, bỗng nhiên cao giọng nói: “Phụng hoàng đế ý chỉ, bắt Ngao Ngọc, người dám can đảm chống lại, giết chết bất luận tội!”

Sau đó, gã giơ cao lệnh bài, suất quân đi về phía Thượng Thanh cung.

Ngay trong phòng nghỉ mát, kinh thành đề đốc Ninh Hoài An rùng mình, lập tức muốn xông tới ngăn cản.

Nhưng mà một giây sau, trên người y tê rần, trực tiếp trúng mấy chục cây độc châm tê liệt, toàn thân cứng ngắc không cách nào động đậy.

Sau đó, kinh thành phủ đề đốc bộ quân thống lĩnh Chu Mục cao giọng nói: “Phụng hoàng đế ý chỉ, bắt Ngao Ngọc, người dám can đảm chống lại, giết chết bất luận tội.”

Sau đó toàn thân Ninh Hoài An cứng ngắc bị đưa lên lưng ngựa, giơ cao lệnh bài.

“Phụng ý chỉ bệ hạ bắt Ngao Ngọc, người dám can đảm chống lại, giết chết bất luận tội.”

Sau đó, vị bộ quân thống lĩnh suất lĩnh 3000 đại quân, vọt tới Thượng Thanh cung.

Quân đội đều phục tùng mệnh lệnh, huống hồ bọn họ lúc đi ra, đều biết chính mình sẽ làm gì, chính là đi bắt Ngao Ngọc.

Cho nên lúc này cũng không chút nghi ngờ, liền thi hành quân lệnh.

Chỉ có mấy trăm tên võ sĩ Hắc Băng Đài thì sắc mặt kịch biến, muốn ngăn cản, nhưng căn bản ngăn không được.

“Ầm ầm ầm...”

6000 đại quân, từ hai hướng phóng tới Thượng Thanh cung, khí thế như rồng.

...

Lúc này ngay đại môn Thượng Thanh cung, mấy ngàn nạn dân Lãng Châu tĩnh tọa ở chỗ này, thủ vệ cửa cung.

Đám người này đều là nạn dân Lãng Châu sao?

Không, không, không.

Chỉ có đa số, còn có một phần nhỏ không phải, bọn họ là quân đội.

Mà lúc này quân ngăn ở đại môn Thượng Thanh cung, đang đóng vai nạn dân Lãng Châu, là quân đội trung thành với Chu Ly cùng thái thượng hoàng.

Nhưng ít ra nhìn mặt ngoài, bọn họ chính là nạn dân Lãng Châu, quần áo tả tơi, xanh xao vàng vọt, hoàn toàn không khác gì nạn dân.

Chân chính nạn dân Lãng Châu được an bài bên cạnh quảng trường, không dùng để ngăn cửa, không cần ở chỗ nguy hiểm nhất.

“Ầm ầm ầm...”

6000 đại quân bỗng nhiên phi nước đại tới, cách nạn dân Lãng Châu mấy trăm bước thì ngừng lại.

Kim Ngô vệ tướng quân Trương Hoài cao giọng nói: “Phụng ý chỉ bệ hạ, bắt Ngao Ngọc, người dám can đảm ngăn trở, giết chết bất luận tội.”

Sau đó, gã chỉ vào nạn dân Lãng Châu ngăn ở cửa nói: “Các ngươi có nhường đường hay không?”

“Không nhường!”

“Có nhường hay không?”

“Không nhường! Chúng ta đã là người chết qua mấy lần, còn sợ gì chứ? Muốn đi vào Thượng Thanh cung, trừ phi bước qua xác chúng ta.” Đầu mục nạn dân Lãng Châu vỗ ngực cao giọng nói.

Phía sau gã là mấy trăm tên nạn dân không nhúc nhích, ngồi trước cửa cung. Bọn họ là quân đội, đương nhiên lâm nguy không sợ.

Ngược lại chân chính nạn dân Lãng Châu đối mặt mấy ngàn quân đội này vẫn rất e ngại, bọn họ chết bảo vệ thái thượng hoàng, chết bảo vệ Ngao Ngọc là thật, nhưng sợ hãi muốn chạy trốn cũng là thật.

Đám nông dân này không sợ người đọc sách, bởi vì người đọc sách không biết đánh nhau, nhưng đối mặt quân đội làm sao lại không sợ?

Kim Ngô vệ tướng quân Trương Hoài giận dữ hét: “Phụng mệnh bắt Ngao Ngọc, người dám can đảm chống lại, giết chết bất luận tội, giết chết bất luận tội.”

“5, 4, 3, 2, 1!”

“Xông, xông vào, giết!”

Kim Ngô vệ tướng quân Trương Hoài một ngựa đi đầu, mang theo mấy trăm kỵ binh bỗng nhiên vọt tới.

Trong nháy mắt, nạn dân ngăn ở đại môn Thượng Thanh cung bị kỵ binh giẫm đến máu thịt be bét, thây ngã khắp nơi trên đất.

“Ầm ầm ầm...”

Mấy trăm tên kỵ sĩ Kim Ngô vệ, cứ như vậy phóng ngựa, đạp qua mấy trăm nạn dân.

Máu me đầm đìa, vô cùng thê thảm.

Huyết án kinh thiên ủ thành!

Quân thân Thiên Tử đồ sát trấn áp nạn dân Lãng Châu, xông vào Thượng Thanh cung.

Trong chớp nhoáng này, cơ hồ thiên băng địa liệt.

“Phụng ý chỉ bệ hạ, bắt Ngao Ngọc, người dám can đảm chống lại, giết chết bất luận tội, giết chết bất luận tội!”

Trương Hoài tướng quân, lớn tiếng hô to, suất lĩnh mấy trăm tên kỵ sĩ vọt tới bên ngoài Thượng Thanh cung.

Mà ngay lúc này, trong Thượng Thanh cung Ngao Ngọc lao đến, thê lương cao giọng nói.

“Đừng, đừng làm tổn thương nạn dân Lãng Châu, không nên thương tổn họ...”

Ngao Ngọc vừa chạy, vừa hô to.

“Ta thúc thủ chịu trói, van cầu các ngươi không nên thương tổn nạn dân Lãng Châu.”

Kim Ngô vệ Trương Hoài tướng quân, bỗng nhiên phóng ngựa đá một cái, đại chuỳ trong tay bỗng nhiên ném ra.

“Ầm!” Một tiếng vang thật lớn, đại môn vốn lung lay sắp đổ bỗng nhiên đổ sụp.

Kim Ngô vệ Trương Hoài tướng quân trực tiếp phóng ngựa xông vào trong Thượng Thanh cung, mấy trăm tên kỵ sỹ Kim Ngô vệ cũng như thủy triều xông vào Thượng Thanh cung.

“Phụng ý chỉ bệ hạ, bắt Ngao Ngọc, người dám can đảm chống lại, giết chết bất luận tội, giết chết bất luận tội.”

Âm thanh gót sắt kinh người, trong nháy mắt xé rách yên tĩnh Thượng Thanh cung.

Thiên Tử quân, võ sĩ Kim Ngô vệ như thủy triều tràn vào.

Ngao Ngọc giơ cao hai tay nói: “Ta đầu hàng, không nên thương tổn nạn dân Lãng Châu, không nên thương tổn họ.”

Kim Ngô vệ tướng quân Trương Hoài phóng ngựa xông qua.

“Ầm...” Thân thể Ngao Ngọc trực tiếp bị đụng bay ra ngoài, trên không trung cuồng phún máu tươi.

Ngao Ngọc hung hăng rơi xuống đất, phun ra mấy ngụm máu, nói: “Không nên thương tổn nạn dân Lãng Châu...”

Sau đó, nghiêng đầu một cái, ngất đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.