Dịch: Độc Lữ Hành
***
Đại tông chính Túc thân vương căn bản không kịp phản ứng, trực tiếp bị nện thành thịt nát.
“A... A... A...” Quan viên bên cạnh gã, phát ra từng đợt kinh hô thê lương không gì sánh được.
Rất nhiều người theo bản năng trong đầu nhớ tới cỗ yêu phong trước đó, nói có ba người bởi vì tiết độc Thượng Thanh cung, sẽ lọt vào thiên khiển chết thảm. Túc thân vương, Đại Lý tự khanh Phó Nhân Long, Thái Y thự lệnh Lâm Trung Nhân.
Bất quá mấy tháng qua, ba người này vẫn như cũ bình yên vô sự, Thượng Thanh cung ngược lại hoang phế, mọi người cũng không coi là chuyện đáng quan tâm, không ngờ lại xảy ra ở chỗ này.
Túc thân vương đường đường đại tông chính, hô phong hoán vũ bao nhiêu năm?
Thậm chí nửa canh giờ trước còn uy phong lẫm liệt, không ai bì nổi, hiện tại cứ như vậy trở thành một bãi thịt nát.
Vậy hai người Đại Lý tự khanh Phó Nhân Long, còn có Thái Y thự lệnh Lâm Trung Nhân ở đâu?
Tất cả mọi người theo bản năng nhìn sang phía hai người kia, sau đó điên cuồng tránh xa như tránh bệnh dịch.
Đây chính là thiên thạch từ trên trời rớt xuống, đập xuống chết không chỉ một người, mà là một nhóm người, nếu ai ở gần sẽ bị tai họa.
Trong chốc lát, Phó Nhân Long và Lâm Trung Nhân đứng lẻ loi trơ trọi ở giữa, cảm giác thê lương, cô đơn, u lãnh.
“Chạy, chạy...” Phó Nhân Long cao giọng nói, sau đó hai người liều mạng chạy ra ngoài cung.
Bọn họ không biết ở chỗ nào an toàn, nhưng cảm thấy chỉ cần trốn ra hoàng cung, sẽ an toàn hơn chút.
Nhưng Lượng Tử có thể tính toán chính xác, Phó Nhân Long và Lâm Trung Nhân dù có võ công, cũng không thể tránh được.
“Vèo...”
Tất cả đại thần thấy rõ rõ ràng ràng, hai viên lưu tinh từ trên trời giáng xuống, xẹt qua hai đường cong mỹ lệ, gào thét đập xuống.
“Ầm!”
“Ầm!”
Sau hai tiếng nổ mạnh, Đại Lý tự khanh Phó Nhân Long, Thái Y thự lệnh Lâm Trung Nhân trực tiếp biến mất không thấy.
Cũng chỉ nhìn thấy hai bãi máu, trên mặt đất bị nện ra một cái hố to, thi thể hai người sống sờ sờ bị nện vào bên trong hố to.
Đông đảo đại thần bị dọa đến hồn phi phách tán, toàn bộ quỳ trên mặt đất dập đầu không thôi.
Loại thiên khiển đánh giết này thật là đáng sợ, nhìn căn bản không thể trốn không thoát, chỉ có thể chờ mong thượng thiên không điểm tên của mình.
Rất nhiều quan viên không khỏi nhớ lại, chính mình ở trong Thượng Thanh cung có làm ra chuyện khinh nhờn hay không, thượng thiên có xuống thiên khiển đánh giết ta không?
“Vèo vèo vèo...” Mưa sao băng trên trời vẫn tiếp tục.
“Ầm ầm ầm ầm...” Thiên thạch cháy hừng hực nện lên hoàng cung, lập tức phát ra tiếng nổ rung trời.
Thiên thạch từ mấy trăm mét trên không trung ném xuống, mặc dù chỉ mười mấy cân, mấy chục cân, nhưng động năng cũng phi thường kinh người.
Nện vào nóc nhà, tạo ra một cái động lớn, đồng thời cháy hừng hực.
Dù đập trúng vách tường, cũng gần như có thể nện xuyên qua.
Một màn này, thật sự có loại cảm giác như ngày tận thế.
Bầu trời đen kịt cái gì cũng không nhìn thấy, mặt trời phảng phất bị thôn phệ vĩnh cửu.
Thiên khiển đáng sợ! Thật là thượng thiên tức giận rồi.
Hơn trăm vạn dân chúng kinh thành, toàn bộ quỳ trên mặt đất, liều mạng hô to: “Lão thiên gia khai ân, lão thiên gia khai ân.”
“Đại Chu có tội nhân, thái thượng hoàng vạn tuế.” Rất nhiều người hô lời này, nhưng đây là số ít, bởi vì tuyệt đại bộ phận đều bị dọa phát sợ, chỉ dám hô lên lão thiên gia khai ân.
Sau đó tất cả mọi người đều nhìn về phía hoàng đế bệ hạ.
Bệ hạ, đối mặt dạng thiên khiển này, đối mặt đại diệt nhật này, ngài chẳng lẽ còn không quỳ xuống thỉnh tội Thượng Thương sao?
Nhưng lúc này trong đầu hoàng đế là một mảnh oanh minh, mặt trời bị thôn phệ, toàn bộ bầu trời một màu đen, vẻn vẹn chỉ duy trì vài phút mà thôi, nhưng đối với hoàng đế phảng phất đã qua một năm.
Trọn vẹn một hồi lâu, hoàng đế chậm rãi quỳ xuống, dập đầu về phía thượng thiên nói: “Thượng Thương à, ngàn sai vạn sai đều là trẫm sai lầm. Xin ngài trừng phạt ta, không nên trừng phạt con dân của ta.”
“Lão thiên gia khai ân, lão thiên gia khai ân!” Văn võ bá quan quỳ trên mặt đất, gào khóc nói: “Chúng ta biết sai rồi, chúng ta biết sai rồi.”
Dưới toàn bộ kinh thành hô to khóc lớn, thượng thiên phảng phất đình chỉ thiên khiển đáng sợ.
Mặt trời biến mất thật lâu (kỳ thật không đến mười phút đồng hồ), rốt cuộc lộ ra một chút xíu, đầu tiên là như là một mặt trăng lưỡi liềm, sau đó càng ngày càng tròn, càng ngày càng xa.
Ánh sáng chung quanh cũng đang dần dần khôi phục, cuối cùng ròng rã sau một tiếng, toàn bộ mặt trời mới hoàn toàn khôi phục.
Mặc dù mặt trời chiều ngã về tây, nhưng đại địa đã khôi phục quang minh.
Quá tốt đẹp, tất cả mọi người rốt cuộc lại có thể vui sướng hít thở, loại hắc ám kiềm chế hủy diệt kia cũng biến mất.
Vạn dân kinh thành phát ra từng đợt reo hò.
“Tạ ơn lão thiên gia, tạ ơn lão thiên gia.”
“Thái thượng hoàng vạn tuế, thái thượng hoàng vạn tuế!”
Dân chúng bình thường đương nhiên là vui mừng hớn hở, nhưng một màn vừa rồi, bọn họ đời này không thể ma diệt, hơn nữa còn sẽ kể cho tử tôn mình nghe, nhất định sẽ khoa trương gấp mười gấp trăm lần, vô số truyền thuyết thần thoại cũng sẽ bắn ra.
Nhưngtrong triều đình, lại yên tĩnh như chết. Hoàng đế đứng ở ngoài điện, quần thần vẫn như cũ quỳ trên mặt đất run lẩy bẩy.
Vừa rồi có bao nhiêu thiên thạch nện ở trên hoàng cung? Quang Minh điện trước mắt, đã bị nện một lỗ thủng lớn.
Trọn vẹn một hồi lâu, hoàng đế khàn khàn nói: “Đi, đi nhặt xác ba người Túc thân vương.”
Mấy thị vệ hoàng cung tiến lên, cố gắng đẩy thiên thạch ra.
“A...” Thiên thạch này còn phi thường nóng, chỉ có mấy chục cân mà thôi, lại đào ra hố sâu như vậy.
Dời thiên thạch ra, phát hiện thi thể Túc thân vương căn bản không thể thu lại, trừ phi cầm ky hốt rác quét.
Bởi vì toàn thân Túc thân vương nát bấy, chẳng những biến thành thịt nát, đa phần còn cháy rụi, hoàn toàn thay đổi, căn bản không nhận ra hình người.
Mấy thị vệ lấy tới một tấm lụa lớn, cẩn thận từng li từng tí nhặt toái thi Túc thân vương đặt ở trên tơ lụa, nhìn có thể tạo ra một hình người hay không. Về phần Phó Nhân Long và Lâm Trung Nhân bên kia, cũng không tốt hơn bao nhiêu, cũng tan xương nát thịt, còn cháy đen một mảnh.
Hao phí rất nhiều công phu, ba bộ thi thể hoàn toàn biến dạng bày ra trước mặt hoàng đế cùng đại thần.
Thật sự vô cùng thê thảm, cái này so với lăng trì xử tử còn khốc liệt hơn.
“Gom tất cả thiên thạch lại.” Hoàng đế hạ lệnh.
Một lát sau, tổng cộng hai mươi mấy khỏa thiên thạch bày ở trước mặt, lớn thì mấy chục cân, nhỏ chỉ có mấy cân.
Hoàng đế khàn giọng hỏi: “Ti Thiên giám, cái này xác định là thiên thạch sao? Mà không phải là đá bình thường?”
Ti Thiên giám dẫn người tỉ mỉ kiểm tra mỗi một khối thiên thạch, sau đó quỳ xuống nói: “Bệ hạ, cái này... Đúng là thiên thạch.”
Tể tướng Lâm Cung nói: “Vì sao nói vậy?”
Ti Thiên giám chính nói: “Thiên thạch không hoàn toàn là tảng đá, bên trong có hàm lượng các loại kim loại rất cao, mà toàn bộ nó đều có vết tích bị đốt cháy.”
Hoàng đế nói: “Kiểm tra xem, phía trên có mùo dầu không?”
Vạn Duẫn hoàng đế lại hoài nghi thiên thạch này thiêu đốt là vì trám dầu sao?
Ti Thiên giám chính nói: “Bệ hạ, không có dầu. Đây nhất định là thiên thạch thiêu đốt, bởi vì nơi này còn có vết tích thiên thạch nung đỏ nửa hòa tan, sau đó lại ngưng kết.”
Hoàng đế nói: “Xác định đây là lưu tinh, mà không phải có người đập xuống?”
Lời này vừa ra, nội tâm văn võ bá quan kinh hãi, hoàng đế bệ hạ ngài não động quá lớn đi, vừa rồi tất cả mọi người thấy được, những thiên thạch này đều là từ trên không trung rơi xuống, mà mỗi một khỏa đều đang thiêu đốt hừng hực.
Ra lưu tinh, sẽ còn là cái gì? Chẳng lẽ lại có người đưa những thiên thạch này lên bầu trời, sau đó đốt ném xuống sao?
Cái này sao có thể? Người của thế giới này lại không biết bay.
Mà đây chính là tảng đá, làm sao có thể bị nhen lửa, ngoại trừ lưu tinh, còn có thể là cái gì?
Đây chính là thiên khiển đó.
Nhưng hoàng đế không tin, bởi vì y được chứng kiến năng lực Ngao Ngọc, biết hắn dự báo núi lửa Đại Nhật sơn phun trào, cũng biết hắn đã từng mặc Wingsuit Flying từ trên núi bay xuống.
Bất quá Ngao Ngọc cũng đã nói, đồ chơi kia chỉ có thể từ chỗ cao nhảy xuống, không thể nào bay lên trời.
Hoàng đế kiên quyết cho là, đại diệt nhật này đúng là dị tượng thượng thiên, nhưng mưa sao băng này khẳng định là Ngao Ngọc cố ý.
Nhưng có mấy lời không thể do vị hoàng đế này nói ra, ánh mắt của y. Theo bản năng nhìn về phía Túc thân vương, bởi vì cho tới nay, hắn muốn nói điều gì, Túc thân vương đều sẽ trước tiên đứng ra, nhưng hiện tại Túc thân vương biến thành một đống toái thi trên đất, còn có ai vì hoàng đế trùng sát trước nữa?
Rất nhanh một người đứng ra, kinh thành đề đốc Ninh Hoài An, quỳ xuống nói: “Bệ hạ, thiên thạch trên trời rơi xuống này nhất định là Ngao Ngọc làm, tuyệt đối không phải là mưa sao băng.”
Lời này vừa ra, tất cả mọi người nhìn lại Ninh Hoài An.
Ninh đề đốc, chúng ta biết con của ngươi bị Ngao Ngọc hại chết, nhưng ngươi cũng không thể ăn nói bừa bãi, ai có thể chế tạo mưa sao băng? Ngươi coi Ngao Ngọc là thần à?
Ninh Hoài An nói: “Bệ hạ, thần nghe nói ngày đó tại Nam cảnh Đại Nhật sơn, Ngao Ngọc lợi dụng núi lửa phun trào tiêu diệt mười mấy vạn thổ dân phản quân, đồng thời trước núi lửa phun trào, hắn mặc một loại quần áo phi thường đặc thù từ trên đỉnh núi bay xuống.”
Hoàng đế đầu tiên là nhướng mày, vấn đề này không phải tuyệt mật sao? Bất quá bây giờ là thời khắc quan trọng nhất, cũng đừng có so đo những chi tiết này, thế là hoàng đế gật đầu nói: “Đúng, Ngao Ngọc xác thực đã chế tạo một loại quần áo có thể ngự phong phi hành.”
Ninh Hoài An nói: “Trước đó yêu phong đã nói, ba người Túc thân vương, Đại Lý tự khanh Phó Nhân Long, Thái Y thự lệnh Lâm Trung Nhân tiết độc Thượng Thanh cung, cho nên bị thiên khiển mà chết. Vì sao là ba người này? Bởi vì ba người này là địch nhân Ngao Ngọc.”
Hoàng đế nói: “Nói tiếp.”
Ninh Hoài An nói: “Túc thân vương và Ngao Ngọc cừu hận thì không cần nói, hoàn toàn là sinh tử đại thù. Mà Phó Nhân Long, là đệ đệ Phó Viêm Đồ, lại tự tay bát Ngao Tâm và Ngao Ngọc, cũng là đại cừu nhân của Ngao Ngọc. Còn Lâm Trung Nhân, chính là hắn chỉ ra Sử Quảng thế tử bị Ngao Ngọc độc chết, đồng thời tìm ra chứng cứ. Vì sao trùng hợp như vậy, bị thiên khiển chết đều là cừu nhân Ngao Ngọc?”
Lúc này, có người hỏi ngược lại: “Ninh Hoài An đề đốc, ngươi cũng là cừu nhân Ngao Ngọc, còn có Ngao Minh trạng nguyên, càng là sinh tử đại địch Ngao Ngọc, vì sao các ngươi không bị thiên khiển giết chết?”
Đúng vậy, đám người nhao nhao hỏi lại.
Ninh Hoài An nói: “Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì mặc kệ là ta hay là Ngao Minh, đều có khinh công và võ công rất mạnh, lúc thiên thạch này nện xuống, chúng ta đều có thể né tránh. Mà Túc thân vương, Phó Nhân Long, Lâm Trung Nhân đều trốn không thoát.”
Có người lại phản bác: “Vậy không đúng, Phó Nhân Long cũng có võ công đó.”
Ninh Hoài An nói: “Bởi vì Phó Nhân Long đại nhân huyết tẩy Đại Lý Tự, bị một đao đâm xuyên qua thân thể, thân thể vẫn chưa khỏi hẳn.”
Sau đó, Ninh Hoài An quỳ xuống nói: “Bệ hạ, đây nhất định là âm mưu của Ngao Ngọc. Người này yêu ngôn hoặc chúng, dùng thiên thạch nện hủy cung điện, đập chết đại thần triều đình, hoàn toàn là tội ác cùng cực, xin bệ hạ lập tức xét xủ hắn, vạch trần lời đồn vô sỉ của hắn.”
Đa phần đại thần vẫn không tin, các ngươi xem Ngao Ngọc quá thần đi, cái gì trên trời rơi xuống mưa thiên thạch? Hoàn toàn không thể!
Mà ngay lúc này, thanh âm một nữ nhân vang lên, Hoàng hậu nương nương tới, lúc này cũng không đoái hoài tới cái gì hậu cung không được can chính, bởi vì nàng biết thời khắc nguy hiểm nhất đã tới.
“Đây có phải âm mưu Ngao Ngọc hay không, đi ngục giam Hắc Băng Đài xem một chút chẳng phải sẽ biết sao?” Hoàng hậu lạnh giọng nói: “Nếu như lúc này trong ngục giam Hắc Băng Đài, không có Ngao Ngọc, vậy bằng chứng như núi.”
Lời này vừa ra, sắc mặt mọi người hơi đổi.
Ngao Ngọc trong ngục giam Hắc Băng Đài, có 2000 võ sĩ canh, không thể nào vượt ngục.
Nếu như lúc phát sinh đại diệt nhật, Ngao Ngọc vừa lúc vượt ngục biến mất, vậy quả thật có thể chứng minh, vừa rồi trên trời rơi xuống mưa thiên thạch chính là âm mưu của Ngao Ngọc ngươi.
Nếu không làm sao trùng hợp như vậy? Ngay hơn một canh giờ trước, ngươi còn tại ngục giam Hắc Băng Đài, hiện tại đã biến mất?
Ánh mắt hoàng hậu nhìn về phía Nam Cung Thác, lạnh giọng nói: “Nam Cung Thác đại nhân, đừng nói Ngao Ngọc không ở trong ngục giam Hắc Băng Đài chứ? Nếu biến mất không phải quá trùng hợp à.”
Gương mặt Nam Cung Thác giật mạnh, nói: “Cái này, tuyệt đối không thể!”
Hoàng hậu nói: “Bệ hạ, ngài nên lập tức để trung thần đi ngục giam Hắc Băng Đài kiểm tra, nếu như Ngao Ngọc không có ở đó, vậy trận thiên khiển này căn bản không phải là thiên khiển thật, mà chính là âm mưu của Ngao Ngọc. Ngao Ngọc dám nện hủy hoàng cung, mưu sát đại thần, hẳn là chém đầu cả nhà.”
Hoàng đế nói: “Ninh Hoài An, Hầu Khánh, hai người các ngươi mang theo lệnh bài trẫm và một ngàn người đi Hắc Băng Đài kiểm tra Ngao Ngọc.”
Ninh Hoài An quỳ tiếp, sau đó nói: “Bệ hạ, nếu như Ngao Ngọc không ở tại ngục giam Hắc Băng Đài thì làm sao?”
Hoàng đế lạnh giọng nói: “Vậy bắt lại toàn bộ thủ vệ Hắc Băng Đài trông coi Ngao Ngọc.”
“Tuân chỉ!” Sau đó kinh thành đề đốc Ninh Hoài An, đại hoạn quan Hầu Khánh, mang theo một ngàn người dùng tốc độ nhanh nhất nhào về phía ngục giam Hắc Băng Đài.
...
Trong ngục giam Hắc Băng Đài.
Ninh Hoài An, Hầu Khánh mang theo khí thế hung hăng xông vào trong ngục giam Hắc Băng Đài.
“Tránh ra! Toàn bộ tránh hết ra!”
“Phụng hoàng mệnh, bắt khâm phạm Ngao Ngọc, ai ngăn cản, giết chết bất luận tội.”
Những võ sĩ Hắc Băng Đài lộ ra phi thường phẫn nộ bất mãn, mà lại mấy lần ngăn cản Ninh Hoài An cùng Hầu Khánh, cái này khiến hai người càng thêm mừng rỡ không thôi.
Hiển nhiên trong này có quỷ, tuyệt đối có quỷ.
Cho nên, Ninh Hoài An giơ lên Hoàng Kim lệnh bài, lúc này mới bức lui võ sĩ Hắc Băng Đài cản đường, gã vọt thẳng tầng dưới chót ngục giam đến Hắc Băng Đài.
“Ba ba ba...”
Xông tới xem xét, hoàn toàn sợ ngây người, Ngao Ngọc đang yên đang lành ở chỗ này, mà tứ chi bị trói, treo ở không trung.
Nam Cung Tam đang dùng roi quất hắn, Ngao Ngọc dang kêu thảm không thôi.
Nhìn thấy Ninh Hoài An cùng Hầu Khánh vọt vào, Nam Cung Tam kinh ngạc nói: “Thế nào?”
Ninh Hoài An nhìn Ngao Ngọc toàn thân vết roi, lại nhìn Nam Cung Tam, nói: “Lúc này, ngươi vẫn còn lòng dạ quật Ngao Ngọc? Hắn vẫn luôn trong này hả?”
Nam Cung Tam nói: “Ninh đề đốc, ngài nói gì ta nghe không hiểu? Lúc này ta dựa vào cái gì không thể đánh Ngao Ngọc?”
Ninh Hoài An nói: “Ngươi không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì sao?”
“Chuyện gì?” Nam Cung Tam nói: “Cả ngày ta đều không ra.”
Ninh Hoài An nói: “Xảy ra chuyện lớn như vậy, không có ai đến bẩm báo ngươi?”
Nam Cung Tam cười lạnh nói: “Nhiệm vụ của ta là trông coi khâm phạm Ngao Ngọc, dù bên ngoài trời sập xuống cũng không liên quan đến ta.”
Đại hoạn quan Hầu Khánh nói: “Chúng ta muốn áp đi khâm phạm Ngao Ngọc, Nam Cung Tam đại nhân có ý kiến gì không?”
Nam Cung Tam nói: “Công công nói đùa, ngài phụng chỉ tới, hạ quan nào có ý kiến gì? Ta lập tức cùng hai vị đại nhân áp khâm phạm Ngao Ngọc tiến vào trong cung.”
...
Trên Địa Cầu nhật thực toàn dài nhất khoảng sáu bảy phút đồng hồ, mà thế giới này nhật thực toàn phần lâu hơn một chút, đạt đến chín phút.
Nhưng thế giới này cũng quá ngắn ngủi, cho nên ngoại trừ mấy chỗ khinh khí cầu lên xuống, bốn cái khinh khí cầu bay lên không trung phải yên tĩnh hạ xuống, không kinh nhiễu bất luận kẻ nào, thực sự quá khó khăn.
Cho nên tiến hành thiên thạch tập kích hoàng cung xong, Vân Trung Hạc hạ lệnh, lập tức để bốn cái khinh khí cầu bay lên cao, lên cao.
Một mực lên tới mấy ngàn mét trên không trung, đã triệt để an toàn, bởi vì nhật thực toàn phần sau khi kết thúc, mặt trời ló ra, thiên địa vẫn như cũ hắc ám, tất cả ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm mặt trời, căn bản không nhìn thấy khinh khí cầu ở mấy ngàn mét trên không.
Sau đó, những khinh khí cầu này sẽ bay đến đại sơn hoang dã hoàn toàn không có người, thừa dịp trời tối lại hạ xuống. Như vậy từ đầu đến cuối thần không biết, quỷ không hay.
Mà Vân Trung Hạc muốn trong thời gian ngắn nhất trở về ngục giam Hắc Băng Đài, cho nên cần từ trên khinh khí cầu nhảy xuống, lúc này cần dù nhảy, mà nơi rơi xuống là một chỗ phế tích, chính là toà nhà của Ngao Ngọc lần trước bị thiêu hủy kia.
Sau khi rơi xuống đất, hắn tranh thủ thời gian trở lại phòng an toàn Hắc Băng Đài, sau đó theo địa đạo một lần nữa chui trở lại trong ngục giam Hắc Băng Đài, toàn bộ quá trình dùng hai mươi mấy phút đồng hồ.
Mà hoàng đế trọn vẹn sau một tiếng rưỡi, mới phái người đến Hắc Băng Đài bắt hắn.
...
Trong hoàng cung!
“Ngao Ngọc, ngươi còn không mau khai ra, ngươi làm sao chế tạo thiên thạch trên trời rơi xuống, làm sao chế tạo giả tượng thiên khiển?” Kinh thành đề đốc Ninh Hoài An nói.
Vân Trung Hạc cả kinh nói: “Thiên khiển? Rốt cuộc là thiên khiển gì? Thái thượng hoàng chỉ báo mộng cho ta nói có thiên khiển, nhưng ngài không nói là thiên khiển gì? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Ninh Hoài An lạnh giọng nói: “Ngươi còn giả bộ hồ đồ? Trước đó yêu ngôn hoặc chúng, giả thần giả quỷ chính là ngươi, hiện tại giả bộ hồ đồ không nhận tội cũng là ngươi.”
Vân Trung Hạc nói: “Rốt cuộc là thiên khiển gì, các ngươi nói đi.”
Nội các thứ tướng nói: “Đại diệt nhật, mặt trời bị thôn phệ. Sau đó lại có sao chổi giáng xuống, nện hủy mười mấy chỗ hoàng cung, đập chết ba người Túc thân vương, Đại Lý tự khanh Phó Nhân Long, Thái Y thự lệnh.”
Sắc mặt Vân Trung Hạc kinh biến nói: “Đại diệt nhật? Là mặt trời bị thôn phệ toàn bộ sao?”
“Đúng!”
Vân Trung Hạc run rẩy nói: “Đây... Đây là đổi một cái mặt trời đó, trên trời hoán nhật á!”
Lời này vừa ra, sắc mặt hoàng đế kịch biến.
Trên trời hoán nhật, ngươi nói là trên mặt đất này cũng muốn đổi chủ?
Đổi quân chủ gì? Thái thượng hoàng sao? Lão đã bệnh nguy kịch, không còn sống lâu nữa, mà đầu óc đã si ngốc hồ đồ rồi.
Đổi Chu Ly? Hắn mặc dù là Ân thân vương, mà lại có công cứu tế, nhưng trong triều đã không còn căn cơ.
Muốn đổi chủ, mơ mộng hão huyền sao?
Ninh Hoài An lạnh giọng nói: “Ngao Ngọc, ngươi còn không khai, ngươi làm thế nào chế tạo giả tượng thiên khiển, như thế nào chế tạo thiên thạch trên trời rơi xuống. Nói ra, còn để cho ngươi dễ chịu một chút. Không nói, đừng trách chúng ta vô tình, đại hình hầu hạ.”
Vân Trung Hạc cao giọng nói: “Chư vị đại thần, ta mấy ngày trước đã hô to, thái thượng hoàng báo mộng, Đại Chu có tội nhân, thượng thiên tức giận, muốn bộc phát thiên khiển. Đây là thái thượng hoàng có đức hiếu sinh, đã sớm dự cảnh, cứu vãn đám người. Kết quả thế nào? Kết quả thế nào?”
Vân Trung Hạc lớn tiếng quát ầm lên: “Thiên khiển này vừa mới kết thúc, có người liền không kịp chờ đợi muốn tiếp tục phạm tội. Còn nói là ta thao túng thiên khiển? Ngao Ngọc ta có năng lực lớn như vậy sao? Ta có thể thôn phệ mặt trời sao? Ta còn có thể làm thiên thạch trên trời rơi xuống sao? Ta nếu có năng lực lớn như vậy, ta dựa vào cái gì ở nơi này bị khinh bỉ, còn bị tù đày? Ta đã sớm xưng vương xưng bá, ta đã sớm dùng thiên đại năng lực, đánh cho Ninh Hoài An ngươi tan xương nát thịt, ta phải bị sỉ nhục thế này à?”
“Vừa mới bắt đầu phát sinh thiên khiển, ta không nhìn thấy. Nhưng ta có thể cảm nhận được, các ngươi khẳng định là run rẩy, hồn phi phách tán, không ngừng quỳ xuống đất hô to cầu xin Thượng Thương tha thứ, đồng thời nói với Thượng Thương, từ nay về sau nhất định làm việc theo lẽ công bằng, không phạm tội nghiệt nữa.”
“Kết quả thế nào? Thiên khiển mới qua bao lâu? Chỉ một canh giờ đã quên rồi? Quên rồi?”
“Đại Chu có tội nhân, các ngươi cho là mình không phạm tội, là có thể sao? Dung túng người khác phạm tội, cũng là một loại phạm tội.”
“Ta và Sử Quảng rõ ràng là quang minh chính đại luận võ quyết đấu, kết quả ngạnh sinh vu oan ta dùng độc mưu sát hắn. Ta muốn hỏi một chút, nếu như ngày đó quyết đấu chết là ta? Các ngươi ở đây rất nhiều người, chỉ sợ sẽ một người làm quan cả họ được nhờ, vỗ tay khen hay đó!”
“Đương nhiên, Ngao Ngọc ta chỉ là một tiểu nhân vật, chết oan mình ta cũng không quan trọng. Nhưng nói xấu là ta chế tạo thiên khiển, thì không được. Đại Chu có tội nhân, thượng thiên tức giận, cho nên giáng xuống thiên khiển, kết quả các ngươi trở mặt không nhận, nói đây không phải thiên khiển, nói đây là Ngao Ngọc ta làm. Các ngươi đây là khinh nhờn thượng thiên, đùa giỡn thượng thiên, xem thường thượng thiên sao? Các ngươi không sợ thượng thiên hạ xuống thiên khiển càng lớn hơn sao, giết chết toàn bộ các ngươi sao?”
Vân Trung Hạc gào thét, mỗi một câu nói đều nói khiến nọi tâm rất nhiều văn võ đại thần run rẩy.
Ngao Ngọc và Sử Quảng luận võ quyết đấu, mọi người không biết Ngao Ngọc làm thế nào thần thông quảng đại thắng. Nhưng cái gọi là hạ độc mưu sát, hoàn toàn là giả dối không có thật, mọi người không phải không hiểu rõ.
Mấu chốt nhất Ngao Ngọc nói rất có lý, ngươi nói thiên khiển do hắn làm, đây chính là xem thường Thượng Thương.
Vân Trung Hạc cơ hồ cao giọng nói: “Ninh Hoài An, ngươi không sợ làm thượng thiên tức giận, lại muốn lôi toàn bộ văn võ đại thần tại đây xuống nước sao? Các ngươi nói xấu ta mưu sát Sử Quảng, ta nhận, ta nhận! Ta nhất định là sẽ bị thiên đao vạn quả, ta ngay cả chết còn không sợ, ta sợ sệt gánh tội danh này sao? Nhưng tội danh giả tạo thiên khiển này, ta gánh không được, các ngươi cũng gánh không được, còn xin ngươi mau thu hồi đi!”
Mẹ trứng, không thể không nói cái miệng Vân Trung Hạc quá ngưu bức, đơn giản để cho người ta không thể cãi lại.
Trọn vẹn một hồi lâu, hoàng đế cười lạnh nói: “Nói hay lắm, nói phi thường tốt. Ngươi nếu thừa nhận giết Sử Quảng, vậy ngươi đền tội đi.”
Hoàng đế quyết định không tranh cãi với Ngao Ngọc, trực tiếp dùng thủ đoạn cao nhất, trẫm trực tiếp giết ngươi, mắt thấy khó giữ được tính mạng, nhìn miệng lưỡi ngươi dẻo quẹo thế nào?
Nước mắt Vân Trung Hạc trượt xuống, bái trên mặt đất, động tình nói: “Bệ hạ, thần chết không có gì đáng tiếc. Thần biết, hiện tại triều đình muốn cầu cạnh Trấn Hải Vương, ngài giết thần, lắng lại cơn giận Trấn Hải Vương, cái này cũng không sao. Vì Đại Chu đế quốc, thần cam nguyện vươn cổ chịu chết, thần nguyện ý bị thiên đao vạn quả. Nhưng bệ hạ ngàn vạn lần không thể đáp ứng yêu câud quá phận của Trấn Hải Vương, tuyệt đối không thể nhục nước mất chủ quyền. Nhất là cắt nhường lãnh địa, tuyệt đối không được. Như vậy thật sẽ trở thành tội nhân thiên cổ Đại Chu đó.
Nói xong, Ngao Ngọc bái ở trên mặt đất gào khóc.
“Bệ hạ, thần nguyện thịt nát xương tan, đổi lấy Trấn Hải Vương bớt giận, bệ hạ tuyệt đối không thể cắt nhường lãnh địa, như vậy Đại Chu ta sẽ vong quốc nguy hiểm đó!”
Vân Trung Hạc vừa hô to, vừa dập đầu chảy máu.
Đây là tinh thần gì? Dù thịt nát xương tan, cũng muốn khuyên nhủ hoàng đế, trung thành tuyệt đối cỡ nào? Ngao Ngọc này hoàn toàn là đại trung thần trăm năm khó gặp.
Một ít đại thần ỏ đây nghe đều buồn bã.
Chỉ có hoàng đế, nghe được toàn thân run rẩy, Ngao Ngọc nói quá tru tâm di, quả nhiên không thể để cho tên này trước mặt mọi người mở miệng, mỗi một lần hắn nói, nhất định sẽ tổn hại uy nghiêm của y.
“Ha ha ha ha...” Hoàng đế cất tiếng cười to, sau đó ánh mắt băng lãnh nhìn Ngao Ngọc, lạnh lùng nói: “Ngươi muốn làm trung thần như những trung thần trong sách sử ghi chép kia? Ngươi muốn trẫm trở thành bạo chúa như Trụ Vương? Ngươi muốn làm trung thần? Trẫm thành toàn ngươi, thành toàn ngươi!”
Hoàng đế hét lớn: “Người đâu, trói Ngao Ngọc lại, chuẩn bị trước mặt mọi người lăng trì xử tử, lập tức tiến hành!”
“Tuân chỉ!”
Mấy hoạn quan tiến lên, dùng dây nhỏ đặc thù buộc chặt Vân Trung Hạc lại.
Hình phạt lăng trì buộc chặt là phi thường đặc thù, bảo đảm để mỗi khối thịt đều siết ra, sau đó từng đao từng đao cắt xuống.
Buộc chặt xong, Vân Trung Hạc được đặt trên hình đài mới dựng lên, trước mặt văn võ đại thần, sắp bị thiên đao vạn quả.
Nội tâm Hoàng đế sát khí ngút trời, y quá hiểu Ngao Ngọc, không phải là người không sợ chết.
Sắp chết đến nơi, xem ngươi mạnh miệng, hiên ngang lẫm liệt thế nào
Vân Trung Hạc dù là lăng trì trước đó, cũng một mực cao giọng nói: “Bệ hạ, thần chết không có gì đáng tiếc, ngài tuyệt đối không thể cắt nhường thổ địa cho Trấn Hải Vương, tuyệt đối không nên trở thành tội nhân Đại Chu ta, tuyệt đối không nên có lỗi với liệt tổ liệt tông Đại Chu.”
Hoàng đế tức giận, bỗng nhiên vung tay lên nói: “Tra tấn, thiên đao vạn quả!”
Sau đó đao phủ rút ra tiểu đao, ính bắt đầu thiên đao vạn quả Ngao Ngọc.
“Róc thịt! Róc thịt! Róc thịt!”
Hoàng hậu và Ninh Hoài An thấy vậy thống khoái không gì sánh được, ngày này rốt cuộc đã đến, Ngao Ngọc thiên đại tai họa này rốt cuộc bị thiên đao vạn quả.
“Chậm đ!” Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên có người hô to.
Không, là hai người cùng hô to.
Tất cả mọi người không khỏi nhìn lại chỗ âm thanh kia
Một bóng người, chậm rãi xuất hiện trước mặt mọi người.
Thái thượng hoàng tới, thái thượng hoàng đến rồi!
Lão ngồi trên một chiếc xe lăn bằng gỗ, lão thái giám Hầu Trần đẩy lão, chậm rãi đi tới.
Lúc này, lão vẫn như cũ còng xuống trong xe lăn, như là gần đất xa trời vậy.
Nhưng trong mắt mọi người, trên đỉnh đầu thái thượng hoàng phảng phất lại xuất hiện quang hoàn thần bí.
Dù sao lần này thiên khiển đại diệt nhật, thật sự là quá kinh người, Ngao Ngọc đã nói rõ rõ ràng ràng, đây là thái thượng hoàng báo mộng, nói Đại Chu có tội nhân, thượng thiên tức giận, bộc phát thiên khiển.
Lập tức, toàn bộ văn võ bá quan chỉnh chỉnh tề tề khom xuống nói: “Tham kiến thái thượng hoàng.”
Duy chỉ có bọn người hoàng đế và hoàng hậu nội tâm run rẩy, cái này... Thái thượng hoàng không phải là bị giam lỏng sao?
Sao lại ra làm gì?
Mà thái thượng hoàng không phải là bộ dạng si ngốc sao? Vì sao lúc này lộ ra thanh tỉnh vậy?
Thái thượng hoàng đi tới trước mặt đao phủ kia, thản nhiên nói: “Các ngươi còn không hạ đao xuuống, mở trói Ngao Ngọc, hẳn là muốn hại hoàng đế của các ngươi thành Kiệt Trụ chi quân sao?”
Sau đó, Hầu Trần đẩy thái thượng hoàng đi tới trước mặt hoàng đế.
Lúc này toàn bộ bách quan đã quỳ xuống, nhưng hoàng đế ngược lại quật cường đứng tại chỗ, không nhúc nhích.
Thái thượng hoàng thở dài một tiếng nói: “Hoàng đế à, ngươi thật làm cho ta thất vọng.”
...