Dịch: Độc Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
***
Vân Trung Hạc tiến lên, dựa theo trình tự một hai ba bốn, uống một hơi cạn sạch toàn bộ bốn chén độc dược trên bàn.
Vài giây đồng hồ sau, thất khiếu chảy máu.
Tốt!
Hưởng thọ 19 tuổi.
Con đường này đi không thông à?
Bệnh tâm thần số 9 Lượng Tử, thì ra là ngươi dự đoán tương lai như vậy à?
Chính là trong đầu suy tính và mô phỏng từng lần từng lần.
Khó trách ngươi chỉ có năm thứ nhất và năm cuối dự đoán đúng, nhiều biến đổi như vậy, cần mô phỏng ra bao nhiêu tràng cảnh đây?
Đầu óc ngươi không nổ đã xem như kỳ tích rồi.
Hắn tranh thủ thời gian vẻn vẹn chỉ một nén nhang, vừa rồi hắn nhắm mắt lại, bỗng nhiên khẽ run rẩy, rùng mình một trận.
Đã từng nhìn thấy bệnh nhân tâm thần số 9 Lượng Tử kinh diễm tuyệt luân.
Sau đó, hắn bắt đầu mô phỏng trong đầu.
Thật tốt, rất thật à, giống như chiến thuật mô phỏng máy tính tiên tiến nhất.
...
Tiến hành lần mô phỏng thứ hai.
Dựa theo trình tự một hai bốn ba, uống một hơi cạn sạch toàn bộ bốn chén độc dược trên bàn.
Tốt!
Lần thứ ba mô phỏng, dựa theo trình tự một ba hai bốn, uống một hơi cạn sạch toàn bộ bốn chén độc dược trên bàn.
Tốt!
Lần thứ tư mô phỏng.
Tốt!
Lần thứ năm mô phỏng.
Tốt!
Thật sự là xui xẻo.
Đủ a!
Hắn chỉ có thời gian vẻn vẹn một nén nhang a.
Rất nhanh, một nén nhang kia sắp đốt xong.
...
Hôm nay Vân Trung Hạc vẫn muốn dùng Độc Tâm Thuật dò xét ý nghĩ Hứa An Đình, nhưng đều thất bại, bởi vì ý chí lực người này mạnh phi thường, không có bất kỳ ánh mắt, biểu lộ gì tiết lộ ra ngoài, càng không mặc niệm cái gì.
Nhưng khi Phúc Xà cướp được lý thuốc duy nhất không độc kia, Vân Trung Hạc xác định đã thua, nội tâm Hứa An Đình rốt cuộc xuất hiện tâm tình chập chờn, lúc ấy gã mặc niệm một câu: uống hết toàn bộ.
Rốt cuộc đọc được ý nghĩ thứ nhất trong đầu gã.
Thế là Vân Trung Hạc phán đoán, bốn bình còn lại đều là độc dược, nhưng toàn bộ hỗn hợp lại với nhau liền biến thành không độc, bởi vì độc tính tương khắc.
Nhưng hắn không lỗ mãng vọt thẳng tới uống cho xong, mà là mời bệnh nhân tâm thần số 9 Lượng Tử tiến hành chiến thuật mô phỏng, uống hết bốn bình độc dược dựa theo thứ tự khác nhau.
Chuyện chuyên nghiệp, vẫn là giao cho bệnh nhân tâm thần chuyên nghiệp đi làm.
Thế là, trong đầu của hắn xuất hiện một màn phía trên kia.
Kết quả hiển nhiên có chút không ổn.
Thời gian một nén nhang đến, mà Vân Trung Hạc trong thế giới tinh thần Lượng Tử chỉ tiến hành được hai mươi ba lần chiến thuật mô phỏng.
Kết quả giống nhau, toàn bộ thất khiếu chảy máu mà chết.
Trình tự 1234, trong tổng cộng có 24 sắp xếp tổ hợp, hiện tại đã thử xong 23 lần, còn thừa lại lần cuối cùng, 4312.
Bài trừ 23 đáp án sai lầm, còn lại một đáp án kia hẳn là chính xác.
Nhưng trời mới biết, ai dám chắc chắn?
Ai dám xác định Hứa An Đình nói câu nói kia là có ý gì? Gã lại không nói rõ uống bốn chén thuốc kia sẽ không độc.
Lại nói bệnh nhân tâm thần số 9 Lượng Tử, trong 16 năm y dự đoán, chỉ đúng ba bốn lần mà thôi.
Cho nên, điều này hoàn toàn là cược mệnh à.
Hứa An Đình đến: “Vân Trung Hạc tiên sinh, thời gian đã đến.”
Vân Trung Hạc mở hai mắt ra, đi ra phía trước, dựa theo trình tự 4312, hỗn hợp bốn chén độc dược trên mặt bàn với nhau.
Lập tức, sắc mặt mọi người ở đây hoàn toàn thay đổi.
Vân Trung Hạc bưng cái chén, bên trong là kịch độc, nhưng trong tay hắn quả thực là tư thế uống Lafite 82 tuổi (một loại rượu nổi tiếng của Pháp)
Hắn nhẹ nhàng đong đưa cái chén, nhẹ nhàng đưa lên miệng.
Ọe!
“Tình cảnh này, ta muốn làm một bài thơ.” Hai ngón tay Vân Trung Hạc nắm lấy chén rượu, đầu ngón út hơi vểnh lên, một tư thế tiên phong đạo cốt, để cho người ta không khỏi phi thường chờ mong, hắn sẽ làm ra bài thơ kinh điển cỡ nào.
Ngay cả Hứa An Đình” tiểu tỷ tỷ, còn có Phúc Xà đều dựng lỗ tai lên, chờ Vân Trung Hạc đọc thơ.
Vân Trung Hạc ấp ủ cảm xúc, sau đó một bài thơ hay tuyệt thế trào ra.
Một mình ta uống rượu say
Say để giai nhân thành hai đôi
Hai mắt vẫn đi theo
Ta chỉ cầu ngày khác có thể về đôi
Kiều nữ ta nhẹ đỡ đàn
Yến đùa ta Tử Trúc Lâm
Ta si tình hồng nhan
Tâm ta cam tình nguyện
Ta ngàn dặm tìm quân
...
Lập tức, mấy người ở đây nghe được tê cả da đầu, kinh ngạc như bị sét đánh.
Vân Trung Hạc nói đọc thơ mà im bặt dừng lại, bưng cái chén, nhìn độc dược bên trong, rồi nhìn Phúc Xà nói: “Ta cược mệnh! Ta cạn ly, các ngươi tùy ý!”
Sau đó, Vân Trung Hạc uống một hơi cạn sạch.
Toàn trường yên tĩnh như chết lặng, tất cả mọi người nhìn qua Vân Trung Hạc.
Bốn chén kịch độc hỗn hợp lại cùng nhau, uống hết chỉ sợ trong nháy mắt chết bất đắc kỳ tử, Vân Trung Hạc này thật là người điên.
Mà sau khi Vân Trung Hạc uống xong, toàn bộ thân thể phảng phất bị định thân, không nhúc nhích.
...
Trọn vẹn một hồi lâu, ròng rã hai phút đồng hồ trôi qua.
Vân Trung Hạc mở miệng nói: “Hứa sạn trưởng, lại thêm một chén.”
Quả nhiên không có việc gì, bốn chén độc dược dựa theo trình tự 4312 hỗn hợp lại cùng nhau, quả nhiên là độc tính tương khắc, cuối cùng biến thành không độc.
Vân Trung Hạc cược thắng.
Toàn trường vẫn tĩnh lặng như cũ.
Vân Trung Hạc nói: “Hứa An Đình, Phúc Xà, cuộc tỷ thí này, ta thắng, không phải sao?”
Dựa theo quy tắc thì, ván thứ ba hẳn là ngang tay, bởi vì hai người uống hết không có độc thuốc, không có chết.
Nhưng ai cũng biết, Vân Trung Hạc thắng.
Trực tiếp chọn trúng một chén không độc có lẽ rất khó, nhưng hỗn hợp bốn chén độc dược lại cùng nhau, biến thành không độc càng khó.
Điều này cần chính là dũng khí, trí tuệ, bình tĩnh, tỉnh táo.
Hứa An Đình lúc này còn phi thường rung động, thật không thể tin được một màn trước mắt.
Tỷ thí ván thứ ba này, là kiệt tác cả một đời gã nghiên cứu độc dược. Mặt ngoài nhìn chỉ có một chén không độc, nhìn qua đã là tử cục, nhưng cũng ẩn giấu một đầu sinh cơ, đưa vào chỗ chết mà hậu sinh.
Nhưng nội tâm của gã thật không dám ôm lấy hi vọng gì, bởi vì quá khó khăn.
Trời mới biết uống hết bốn chén độc dược này mới biến thành không độc.
Quỷ cũng không biết, bốn chén thuốc dựa theo trình tự uống vào, sai một chút xíu đều không được, đều sẽ biến thành kịch độc.
Tổng cộng 24 sắp xếp tổ hợp, chỉ có một loại là chính xác.
Mà Vân Trung Hạc hoàn toàn tìm đúng đường sống giấu ở trong tử lộ kia.
Hắn không thắng, người nào thắng?
Thật là khiến người ta nhìn mà than thở.
Ngoại trừ bài thơ kia, Vân Trung Hạc thật đúng là để cho người ta kinh diễm à.
...
Hứa An Đình nhìn lại Phúc Xà nói: “Tiên sinh, cấp bậc ngài cao hơn ta rất nhiều, ngài lại là thần tượng của ta. Cho nên cục diện trước mắt này hẳn phán định làm sao? Đến cùng là ai thắng, xin ngài làm chủ.”
Dựa theo lòng người thì Vân Trung Hạc thắng.
Nhưng dựa theo quy tắc thì là thế hoà bất phân thắng bại, thậm chí là Phúc Xà thắng, bởi vì y chọn trúng bình không độc trước.
Tất cả mọi người nhìn qua Phúc Xà, chờ đợi quyết định của y.
Phúc Xà phảng phất một con rối, không nhúc nhích, không phản ứng chút nào với câu hỏi của Hứa An Đình.
Hứa An Đình lại một lần nữa hỏi: “Phúc Xà tiên sinh, ngài cảm thấy là ai thua ai thắng?”
Phúc Xà mở to mắt, thở một hơi thật dài, ánh mắt nhìn về phía Vân Trung Hạc, nói một câu: “Thơ không tệ.”
Nhìn xem, người ta đúng là có trình độ, chỉ có một mình y nhìn ra thơ Vân Trung Hạc ta không tệ.
Lại đứt từng khúc gan đoạn ruột, thiên nhai nơi nào kiếm tri âm.
Bất quá Phúc Xà tiên sinh ngài phản ứng có chút hơi chậm à.
Hứa An Đình nói: “Phúc Xà tiên sinh, vậy ngài cảm thấy là ai thắng?”
Phúc Xà vẫn không nói chuyện, mà chắp tay nói: “Cáo từ.”
Sau đó, y đi thẳng ra bên ngoài, ý tứ không cần nói cũng biết, y nói Vân Trung Hạc thắng.
Nhưng đi tới cửa, y ngừng lại, chắp tay với Vân Trung Hạc nói: “Kính đã lâu kính đã lâu.”
Vân Trung Hạc đáp lễ: “Hạnh ngộ hạnh ngộ.”
Phúc Xà: “Hạnh ngộ hạnh ngộ.”
Vân Trung Hạc: “Kính đã lâu kính đã lâu.”
Sau đó, Phúc Xà đi thật.
Y còn có lời không nói ra, sau khi y trở về sẽ nói chuyện giúp cho Vân Trung Hạc và Phong Hành Diệt, xin mời Vô Chủ ti phối hợp toàn diện hành động nội ứng của Vân Trung Hạc.
Từ đầu tới cuối, Vân Trung Hạc không nhìn rõ dung mạo Phúc Xà ra sao, nhưng có thể khẳng định đây là một diệu nhân.
Một mực nhìn bóng lưng Phúc Xà đến khi mất dạng, Vân Trung Hạc nói: “Đây là một cao thủ.”
Hứa An Đình gật đầu đồng ý, nói: “Ai, không thể hợp tác làm việc cùng Phúc Xà tiên sinh, thật sự là tiếc nuối.”
Lập tức Vân Trung Hạc nhíu mày nhìn lại phía Hứa An Đình, lời này của ngươi ta không thích nghe.
“Hứa sạn trưởng, ngươi có chút thay đổi thất thường, thủy tính dương hoa à.”
Hứa An Đình nhìn Vân Trung Hạc, da đầu run lên từng đợt.
Có một loại người, khi hắn gặp nguy hiểm, ngươi sẽ nhịn không nổi dốc hết toàn lực cứu hắn. Mà khi hắn bình an vô sự, ngươi liền muốn giết chết hắn.
Vân Trung Hạc chính là loại người này.
Mà từ nay về sau, Hứa An Đình gã sẽ hợp tác cùng Vân Trung Hạc tiến hành nhiệm vụ Liệt Phong thành.
Không biết vì sao, Hứa An Đình có một cỗ xúc động, tranh thủ thời gian lao ra ngăn Phúc Xà tiên sinh lại.
Nhưng trước mắt, gạo sống đã nấu thành cơm đã chín.
Hứa An Đình nói: “Vân Trung Hạc tiên sinh, hoan nghênh ngươi gia nhập chúng ta, từ nay về sau sẽ do ngươi chấp hành nhiệm vụ Liệt Phong thành, tất cả chúng ta sẽ phối hợp toàn diện với ngươi. Thời gian quý giá, bây giờ chúng ta bắt đầu.”
Vân Trung Hạc kinh ngạc nói, hiện tại đã bắt đầu nhiệm vụ? Vội vã như vậy?
Không cho ta bày tiệc mời khách? Không cho ta thư giãn một lần?
Địa điểm ta phi thường tốt, Xuân Miên lâu đối diện rất tốt, những tiểu tỷ tỷ kia bình dị gần gũi cỡ nào?