Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám

Chương 215: Chương 215: Tung đại sát chiêu, hoàng đế nhận tội!




Dịch: Độc Lữ Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

***

Lúc này trong mắt văn võ bá quan, Ngao Ngọc giống như là một sao chổi xui xẻo vậy.

Hắn muốn làm cái gì? Toàn thân áo trắng, đây là hiếu trang, đây là chuẩn bị khẳng khái chịu chết sao?

Rốt cuộc hắn muốn tấu cái gì?

Vì chuyện này, rất nhiều đại thần, nhất là kẻ thù chính trị của Ngao Ngọc, đều thương nghị đến nửa đêm.

Sau đó chia tấu chương của Ngao Ngọc làm mấy khả năng.

Khả năng thứ nhất, đả kích kẻ thù chính trị.

Lúc này Ngao Ngọc và Chu Ly nắm giữ nhược điểm hoàng đế, cho nên bức bách hoàng đế thỏa hiệp, bởi vì lo lắng tự mình giao dịch sẽ bị hoàng đế thi triển thủ đoạn cự tuyệt, cho nên ở trên triều đình công khai dâng tấu chương, chính là muốn để hoàng đế không có chỗ trống rút lui, hoặc là đáp ứng, hoặc là Ngao Ngọc vạch trần bê bối Lãng Châu.

Mà Ngao Ngọc muốn đả kích kẻ thù chính trị này là ai? Hẳn là sẽ không vượt qua phạm vi dễ dàng tha thứ của hoàng đế, nếu không đêm qua hắn đã tự giao dịch với hoàng đế.

Cho nên đám người suy đoán, phần tấu chương này sẽ công kích Phó Viêm Đồ, hoặc là Lâm Cung.

Hai người này một võ một văn, đều là sinh tử đại địch của Ngao Ngọc, mà cũng là phụ tá đắc lực của hoàng đế.

Đương nhiên, nếu như tấu chương Ngao Ngọc công kích Phó Viêm Đồ và Lâm Cung, trên cơ bản sẽ thất bại.

Bởi vì điều này đã thật vượt qua năng lực hoàng đế dễ dàng tha thứ, ba tể tướng nội các, trong đó hai người là thời Thiên Diễn hoàng đế, chỉ có Lâm Cung là Vạn Duẫn hoàng đế tự mình đề bạt tiến vào nội các.

Mà Phó Viêm Đồ thì càng khỏi phải nói, thời Thiên Diễn hoàng đế Phó Viêm Đồ bị Ngao Tâm gắt gao ngăn chặn, thời gian mười mấy năm cũng không thể xoay người.

Vạn Duẫn hoàng đế thượng vị, Phó Viêm Đồ nhanh chóng lên như diều gặp gió, từ đề đốc tấn thăng Trấn Tây đô đốc, sau lại phong Phụ Quốc đại tướng quân, Chinh Nam đại đô đốc, thay thế Ngao Tâm trở thành võ tướng đệ nhất nhân.

Loại khả năng thứ hai, đả kích Nhị hoàng tử Chu Tịch.

Bởi vì Chu Tịch cũng là tử địch Ngao Ngọc, thậm chí còn điều động thích khách ám sát Ngao Ngọc, còn đi Nam cảnh, đoạt công lắng lại phản loạn của Ngao Ngọc.

Mấu chốt nhất là đả kích Chu Tịch, khả năng Chu Ly Đại hoàng tử thượng vị sẽ tăng nhiều.

Mà lúc này Ngụy quốc công Đoàn Bật ở trong tay Chu Ly, cái miệng này có thể cung khai, có thể lôi người xuống nước.

Mà để vạch tội Nhị hoàng tử Chu Tịch có rất nhiều, tùy tiện tìm một lý do là được.

Đương nhiên khả năng này thành công càng thấp, bởi vì Chu Tịch là nhi tử được hoàng đế sủng ái nhất, mà sau lưng y còn có thế lực thần bí tương trợ.

Loại khả năng thứ ba là điên cuồng nhất, đó chính là bức bách hoàng đế nhận tội!

Bởi vì thế giới này một khi xuất hiện đại tai nạn, sẽ bị coi là thượng thiên cảnh báo, hoàng đế bị xem là có khuyết điểm.

Lần trước động đất biển động, hoàng đế biểu hiện hoàn mỹ, bởi vì biểu hiện hoàng đế đứng vững trước áp lực cực lớn, điều động Chu Ly đi Lãng Châu tiến hành đại rút lui, hơn nữa còn trích từ nội khố tư nô ra mấy trăm vạn bạc.

Cho nên khi động đất biển động phát sinh, đám người chỉ hô to hoàng đế thánh minh, đã dự kiến trước.

Lần này thượng thiên giáng xuống mấy ngày mấy đêm mưa to, khiến đê đập Lãng Châu vỡ, gây lụt mấy châu quận, mấy trăm vạn dân chúng gặp tai hoạ.

Lần này không phải là khuyết điểm hoàng đế à?

Như vậy hoàng đế bệ hạ có phải nên nhận tội với thiên hạ không?

Đông đảo đại thần sau khi thương nghị, xác định tấu chương Ngao Ngọc chỉ có ba loại khả năng này.

Cuối cùng một loại điên cuồng nhất, nhưng cũng có thể là lớn nhất.

Ngày hôm nay nhìn thấy Ngao Ngọc bực này, vậy mà mặc toàn thân áo trắng, còn kém giơ lên quan tài thượng tấu, đám người càng chắc chắn phán đoán này.

Không nói đông đảo đại thần, ngay cả hoàng đế cũng cho rằng như thế.

Đám người cảm thấy Ngao Ngọc thật sự là hoa mắt ù tai, lần này dù ngươi nắm nhược điểm trong tay, nhưng nhược điểm này giá trị có hạn.

Ngươi vậy mà muốn lợi dụng nhược điểm này bức bách hoàng đế nhận tội? Cái này không khỏi quá ấu trĩ sao?

Hẳn là ngươi cảm thấy hoàng đế bệ hạ giết không được ngươi sao?

Tốt, ngươi làm người báo mộng thái thượng hoàng, không có thiên đại tội danh xác thực không dễ giết ngươi.

Nhưng không có khả năng giết ngươi chẳng lẽ còn không có khả năng giết người nhà ngươi sao?

Huống hồ Ngao Ngọc ngươi chỉ là một cử nhân, cũng không phải ngự sử gì, ở phương diện này không có quyền lên tiếng.

Hẳn là ngươi muốn lợi dụng thủ đoạn thái thượng hoàng báo mộng, cưỡng ép bức bách hoàng đế bệ hạ nhận tội sao?

Vậy đại chiêu báo mộng này cũng không tránh khỏi quá qua loa đi.

Thái thượng hoàng báo mộng, đây là một đại sát khí, có điểm giống vũ khí chiến lược ở hậu thế Địa Cầu.

Không phải vạn bất đắc dĩ không thể dùng linh tinh, một khi dùng, nhất định phải có hiệu quả, mấu chốt nhất là phải danh chính ngôn thuận.

Lần trước Ngao Ngọc xưng thái thượng hoàng báo mộng, sớm một tháng báo hiệu động đất biển động, đó là vì cứu vớt vạn dân, đại gia hỏa sẽ chỉ nói thái thượng hoàng nhân từ, người thành Bán Thần.

Cho nên thái thượng hoàng báo mộng, chỉ có thể thi ân, mà không thể ra oai.

Dù sao thái thượng hoàng đã quy ẩn, tu đạo có thành tựu, phổ độ chúng sinh, che chở chúng sinh.

Lúc này danh hiệu Thái Thượng thiết lập chính là: Bán Thần, nhân từ.

Bất luận báo mộng ngữ điệu gì, chỉ cần vi phạm với nhân vật thiết lập này, đó chính là tự hủy hình tượng thái thượng hoàng.

Kim Thân Thái thượng hoàng này tuyệt đối không được phá, một khi phá, sẽ phí công nhọc sức. Bởi vì lúc này dù sao lão đã quy ẩn, lão là lãnh tụ tinh thần, mà không phải chấp chính giả chân chính.

Nếu như Ngao Ngọc dùng thái thượng hoàng báo mộng, cưỡng ép bức bách hoàng đế nhận tội, đó chính là ra oai, sẽ để người trong thiên hạ cảm thấy thái thượng hoàng có phải cô đơn rồi hay không? Có phải muốn xuất sơn hay không? Vậy mà cưỡng ép hoàng đế?

Như vậy sẽ vi phạm hình tượng bán thần nhân từ của thái thượng hoàng.

Cho nên chúng thần cảm thấy, Ngao Ngọc lần này khả năng thật sự là hám lợi đen lòng, chỉ vì cái trước mắt, muốn mượn thái thượng hoàng ép buộc hoàng đế cúi đầu nhận sai.

Mà một khi Ngao Ngọc làm như vậy, vậy trên cơ bản chính là chết hơn phân nửa.

Đừng nói hoàng đế không dung được hắn, ngay cả thái thượng hoàng cũng không cho phép hắn, chiêu bài vàng Vô Vi Đạo Quân này, chẳng lẽ bị ngươi làm tiện hay sao? Chính là để cho ngươi mang đi trả tư thù hay sao?

...

Trên đại điện.

“Hoàng đế giá lâm!” Theo đại hoạn quan Hầu Khánh hô to một tiếng, văn võ bá quan nhao nhao quỳ xuống.

Đông đảo quan viên nhìn Ngao Ngọc, thật như là Ôn Thần, không dám tới gần trong mười thước.

Hoàng đế đi vào long tọa ngồi xuống, ánh mắt nhìn về phía Ngao Ngọc, tràn đầy quyết tuyệt.

Nhất là nhìn xem Ngao Ngọc mặc toàn thân áo trắng, chuẩn bị tư thế chịu chết, nội tâm hoàng đế càng tràn đầy vô biên vô tận phẫn nộ.

Ngao Ngọc ngươi muốn làm gì? Muốn mượn thái thượng hoàng bức bách ta nhận tội sao?

Vậy ngươi không khỏi nghĩ quá nhiều, xác thực ngươi nắm nhược điểm ta nơi tay, nhưng giá trị nhược điểm kia cũng chính là những chuyện kia.

Mấu chốt nhất là thái thượng hoàng cũng từng nhiều lần nói với hoàng đế tuyệt đối không tham gia vào chính sự, bất kỳ đại quyền triều chính gì đều giao cho hoàng đế.

Người khác có thể ăn nói bừa bãi, duy chỉ có thái thượng hoàng không thể, bởi vì lão là lãnh tụ tinh thần, Bán Thần.

Mà Ngao Ngọc nếu như mượn uy lực thái thượng hoàng, bức bách Vạn Duẫn hoàng đế nhận sai.

Như vậy Vạn Duẫn hoàng đế dám giết Ngao Ngọc hắn.

Tội danh càng trực tiếp, Ngao Ngọc ngươi giả tá thái thượng hoàng tham gia vào chính sự, đưa thái thượng hoàng vào chỗ bất nghĩa.

Bởi vì khẩu dụ và thánh chỉ thái thượng hoàng đã viết rõ rõ ràng ràng, tuyệt đối không can thiệp chính sự, tất cả đại quyền đều giao cho hoàng đế.

Nếu Ngao Ngọc dám giả tá uy lực thái thượng hoàng bức hoàng đế nhận tội, vậy Vạn Duẫn hoàng đế sẽ lập tức đi Thượng Thanh cung thỉnh tội, mà cũng mang theo quần thần đi Thượng Thanh cung thỉnh tội thái thượng hoàng, đồng thời hô to thái thượng hoàng hoàn chính, thậm chí để thái thượng hoàng trở lại vị trí cũ.

Dù như vậy đặt thái thượng hoàng ở trên đại hỏa nướng, tới lúc đó, cho dù Ngao Ngọc có mười tính mệnh cũng hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Đây cũng là nguyên nhân hoàng đế cho phép Ngao Ngọc vào triều, ngay trước văn võ bá quan thượng tấu.

Đêm qua Phó Viêm Đồ đã nói một câu: Ngao Ngọc mặc dù thông minh, nhưng trong chính trị thật sự là quá non, quá ngây thơ.

Tóm lại, hôm nay Ngao Ngọc nếu dám bức hoàng đế nhận lầm, vậy hắn nhất định phải chết.

...

“Có bản tấu đến!” Đại thái giám Hầu Khánh cao giọng nói.

Sau đó ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Ngao Ngọc, ngược lại ánh mắt hoàng đế nhìn về phía chiếc nhẫn của mình, phảng phất phía trên có đồ án gì đặc biệt.

Hôm nay tất cả mọi người chờ phần tấu chương này của Ngao Ngọc.

Hôm nay toàn bộ triều đình, cũng chỉ có Ngao Ngọc dâng phần tấu chương này.

Ngao Ngọc đi ra một bước, khom người nói: “Bệ hạ, học sinh có bản thượng tấu.”

Tới, tới.

Tất cả mọi người lập tức nín thở.

Ầm ầm!

Bên ngoài vang lên từng đợt sấm rền, sấm mùa xuân chính là như vậy, không vang dội, nhưng lại phi thường kìm nén.

Hoàng đế thản nhiên nói: “Nói.”

Vân Trung Hạc khom người nói: “Bệ hạ, từ ngày 15 tháng 3 lên, Lãng Châu hạ mấy ngày mấy đêm mưa to, hồng thủy dâng lên, khiến ngày 20 tháng 3, đê đập Thương Lãng đại giang bị phá hủy mấy chục dặm, hồng thủy ngập trời, ngàn dặm trạch quốc, mấy trăm vạn nạn dân không nhà để về, đây là thượng thiên dự báo.”

Nghe như thế, lông tơ tất cả mọi người chẳng những dựng thẳng lên, càng thêm có một loại cảm giác nóng rực.

Ánh mắt hoàng đế cũng biến thành hung hăng, Ngao Ngọc ngươi thật đúng là phát rồ, thật đúng là muốn bức bách trẫm nhận tội à?

Ngươi thật đúng là tự tìm đường chết.

Mà văn võ bá quan đã sớm chuẩn bị quỳ xuống xin tội, chuẩn bị nghênh đón hoàng đế nổi lôi đình.

Ngao Ngọc chết chắc, Ngao Ngọc chết chắc.

Thái thượng hoàng à, ngài lựa chọn đồng đội là một con heo à.

Hoàng đế nói: “Ngao Ngọc, ngươi nói tiếp.”

Vân Trung Hạc tiếp tục nói: “Đây là thiên tai, nhưng cũng là nhân họa, bởi vì vi phạm với thiên địa luân thường, cho nên lúc này thượng thiên mới dự cảnh, hạ xuống tai hoạ như vậy.”

Khóe miệng hoàng đế giật một cái, tiếp theo Ngao Ngọc ngươi muốn lấy cái uy của thái thượng hoàng bức bách trẫm nhận tội à?!

Tới đi, đến à, để cổ Ngao Ngọc ngươi thử một lần, đao trẫm nhanh hay không.

Nội tâm hoàng đế tức giận không gì sánh được, biểu lộ ngược lại càng thêm bình tĩnh, thậm chí còn mang theo vẻ tươi cười nói: “Ừm, vậy sớ ngươi dâng đâu?”

Ngao Ngọc nói: “Tối hôm qua, thái thượng hoàng báo mộng ta.”

Lời này vừa ra, tất cả mọi người vểnh tai, Ngao Ngọc này thật đúng là phát rồ, ngây thơ đến tận đây à.

Ngươi thật đúng là phải dùng thái thượng hoàng áp bách hoàng đế à, ngươi đây là muốn chết, ngươi đây là muốn hủy hình tượng thái thượng hoàng.

Ngao Ngọc ngươi thật sự là tự tìm đường chết, ngươi bình thường thông minh tài trí đâu rồi?

Ngao Ngọc lấy từ trong tay áo ra phần tấu chương này, cất cao giọng nói: “Đây chính là nội dung Vô Vi Đạo Quân thái thượng hoàng báo mộng cho ta.”

Đám người nhìn Ngao Ngọc như thằng hề.

Vân Trung Hạc cất cao giọng nói: “Pháp chỉ Vô Vi Đạo Quân!”

Tới, tới, thối đưa tới.

Tất cả mọi người lạnh nhạt ứng đối, thật sự là buồn cười à, Ngao Ngọc ngươi mở miệng nói pháp chỉ thái thượng hoàng, mọi người liền nhận sao?

Ngươi cũng tự xem mình quá cao rồi, ngươi cũng xem tất cả quá ngớ ngẩn rồi, hẳn là ngươi thuận miệng nói một câu thái thượng hoàng pháp chỉ muốn giết ai, mọi người sẽ tuân thủ sao? Ngươi thật đúng là tự tìm đường chết à.

“Thiên đức cực kỳ, hàng phạt tất có lý do, lâu cầu không đáp, chính là ta chi khổn thành, không thể thượng đạt!”

Vân Trung Hạc sáng sủa trôi chảy, bắt đầu đọc pháp chỉ thái thượng hoàng, ngay từ đầu không người để ý tới.

Nhưng Vân Trung Hạc vừa đọc ra lời này, tất cả mọi người rùng mình, tê cả da đầu, đám người cảm thấy cục diện có gì không đúng.

Vân Trung Hạc tiếp tục đọc, bản pháp chỉ thái thượng hoàng này, ròng rã mấy ngàn chữ.

“Lãng Châu thủy tai, trăm vạn lê dân trôi dạt khắp nơi, đây là thượng thiên cảnh báo.”

“Vô Vi có tội, không thể muôn phương; muôn phương có tội, tội tại Vô Vi!”

“Vô Vi Đạo Quân khấu đầu thiên địa, quỳ lạy vạn dân, xin tội với thiên địa, xin tội với vạn dân!”

Ngao Ngọc đọc xong tấu chương!

Trong nháy mắt, toàn trường yên tĩnh như chết, tất cả mọi người như bị điện giật, hoàn toàn không thể động đậy, cũng không dám phát ra một chút thanh âm nào.

Mà trong tâm mọi người chỉ có hai chữ: Ta... Thảo!

Mả mẹ nó, thảo, thảo, thảo, thảo!

Cái này lại là chính thái thượng hoàng nhận tội.

Cái này, thủ đoạn chính trị của Ngao Ngọc này cao minh như thế, ngưu bức như vậy sao?

Chuyện này quá đáng sợ đi.

Bởi vì lần này thái thượng hoàng báo mộng không hề có một chữ áp bách hoàng đế, cũng không có một câu trách tội hoàng đế, ngược lại lần thủy tai này quy tội lên mình thái thượng hoàng.

Đây... Đây là Tội kỷ chiếu thái thượng hoàng nói với thiên hạ vạn dân.

Một chiêu này quá tuyệt đi.

Không ảnh hưởng chút nào tới hình tượng bán thần nhân từ của thái thượng hoàng, ngược lại lại một lần nữa là thái thượng hoàng tăng thêm một đạo Kim Thân.

Lần này thái thượng hoàng vẫn không có ý tham gia vào chính sự, thậm chí hoàn toàn nhận hết sai lầm lên trên người mình, thỉnh tội với Thượng Thương.

Đây chẳng lẽ còn chưa đủ cao thượng sao? Còn chưa đủ nhân từ sao? Còn chưa đủ siêu thoát sao?

Đây là thái thượng hoàng cầu xin thượng thiên, nếu có bất kỳ trừng phạt nào, liền hàng trên chính bản thân lão, tuyệt đối không nên tai họa thiên hạ vạn dân, cũng đừng tai họa hoàng đế.

Nhưng người trong thiên hạ đều thấy rõ rõ ràng ràng, thái thượng hoàng đã quy ẩn, không có can thiệp bất luận chính sự gì.

Cho nên thiên hạ này bất luận sai lầm gì, bất kỳ khuyết điểm gì, tội cũng không đến đầu thái thượng hoàng. Đây là có người không thi hành nền chính trị nhân từ, lúc này mới chọc giận tới Thượng Thương, giáng xuống tai hoạ, cuối cùng ngược lại để thái thượng hoàng ra mặt tiếp nhận cơn giận Thượng Thương? Thay mặt hoàng đế nhận tội.

Mà sâu bên trong còn có một ý tứ riêng.

Lần trước thái thượng hoàng pháp lực vô biên, sớm một tháng báo trước động đất biển động, cứu vớt trăm vạn con dân.

Nhưng lần này rốt cuộc cứu không được, vì cái gì? Bởi vì đế quốc có người thất đức.

Đế quốc không thi hành nền chính trị nhân từ, điên đảo thiên địa luân thường, khiến thái thượng hoàng dù pháp lực vô biên cũng cứu không được.

Thái thượng hoàng hữu tâm cứu vớt thiên hạ vạn dân, nhưng ngăn không được có người không ngừng làm tức giận thượng thiên, vậy người chân chính làm tức giận thượng thiên là ai?

Trong này giấu giếm hàm nghĩa, ngươi phẩm, ngươi phẩm đi.

Cho nên một chiêu Ngao Ngọc này, sao mà tru tâm.

Văn võ quần thần, đơn giản run lẩy bẩy, tất cả mọi người đoán đúng, nhưng cũng triệt để đoán sai.

Tất cả mọi người đoán được, Ngao Ngọc hôm nay là muốn ép hoàng đế nhận sai.

Nhưng không nghĩ tới, lại dùng loại thủ đoạn này bức bách hoàng đế nhận sai.

Thật là đáng sợ, quá ngưu bức.

Thái thượng hoàng đã nhận lầm, hoàng đế ngươi còn ngồi vững được sao?

Thái thượng hoàng không có nửa câu chỉ trích hoàng đế ngươi, nhưng ngươi không sai lầm sao? Ngươi nhẫn tâm để một người quy ẩn vì ngươi cõng thượng thiên giáng tội sao?

Mấu chốt nhất là, đây là lần thứ nhất Ngao Ngọc lợi dụng thân phận người báo mộng của thái thượng hoàng, ban bố thái thượng hoàng pháp chỉ.

Ai dám không nhận? Ngươi đứng ra thử nhìn một chút?

Thủ đoạn của Ngao Ngọc là ai dạy đó? Vậy mà cao minh như thế? Nghe rợn cả người à.

Vạn Duẫn hoàng đế nghe xong, chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, tứ chi băng lãnh.

Thật sự là tuyệt đối không ngờ, sẽ có một ngày y đường đường là hoàng đế vậy mà lại bị Ngao Ngọc bức bách đến nước này.

Ngao Ngọc người báo mộng của thái thượng hoàng này, thật sự là vận dụng quyền mưu đến lô hỏa thuần thanh à.

Lúc này, Vạn Duẫn hoàng đế thật hận không thể lập tức hạ chỉ, mang Ngao Ngọc xuống thiên đao vạn quả, chém thành muôn mảnh.

Nhưng y không có khả năng, y không thể trở thành bạo quân để tiếng xấu muôn đời, y không thể trở thành hoàng đế bất trung bất hiếu

Trọn vẹn một hồi lâu, hoàng đế từ trên hoàng vị đứng dậy, sau đó đi xuống bậc thang, quỳ xuống dập đầu về hướng cửa cung phía ngoài, gào khóc.

“Thái thượng hoàng, nhi thần có tội, nhi thần bất hiếu, nhi thần vô năng!”

“Thượng Thương a, đây hết thảy đều là trẫm sai lầm, đều là trẫm sai lầm, hết thảy đều không quan hệ với thái thượng hoàng, hết thảy đều không quan hệ với thiên hạ vạn dân.”

“Trẫm cung có tội, không thể muôn phương; muôn phương có tội, tội tại trẫm cung.”

“Thái thượng hoàng, thái thượng hoàng, nhi thần bất hiếu, nhi thần bất hiếu à!”

Hoàng đế nói ra, toàn bộ văn võ bá quan quỳ xuống phía cửa cung, gào khóc.

“Thái thượng hoàng, chúng thần có lỗi, chúng thần có tội.”

“Thượng Thương à, thái thượng hoàng à, bệ hạ à, ngàn sai vạn sai đều là thần tử chúng ta sai.”

Văn võ bá quan liều mạng dập đầu, cơ hồ đập trán xuống đất, dập đầu đổ máu.

Trên toàn bộ triều đình, tiếng khóc rung trời.

Đây chính là tuyệt sát của Vân Trung Hạc hôm nay, một kích tất trúng.

Chẳng những bức bách hoàng đế nhận tội, hơn nữa còn để thiên hạ thừa nhận hắn ban bố quyền uy pháp chỉ thái thượng hoàng, đây mới là chiến lược giá trị nhất.

Mà hôm nay hắn mặc toàn thân áo trắng cho rất nhiều người ảo giác, cảm thấy hắn sẽ thấy lợi tối mắt, ép buộc hoàng đế nhận lầm, chuẩn bị liều chết can gián. Nhưng không ngờ, Ngao Ngọc toàn thân áo trắng này là mặc thay thái thượng hoàng, là vì nạn dân chết đi mà buồn bã.

Chờ mọi người khóc xong, Vân Trung Hạc khom mình về phía hoàng đế nói: “Bệ hạ, học sinh có tội, học sinh có tội, làm hoàng đế bệ hạ và văn võ bách quan ruột gan đứt từng khúc như vậy. Nhưng đêm qua thái thượng hoàng báo mộng, học sinh không thể không đọc, học sinh có tội.”

Ta... Thảo!

Ngao Ngọc ngươi được tiện nghi còn khoe mẽ, bản sự ngươi học ở đâu vậy, ngươi mới mấy tuổi, lô hỏa thuần thanh vậy?

Vạn Duẫn hoàng đế lau nước mắt, nắm chặt tay Vân Trung Hạc nói: “Ngao Ngọc, ngươi nói chuyện này, chuyện này sao. Thái thượng hoàng một mình tu đạo tại Thượng Thanh cung, vẫn quan tâm thiên hạ, lo lắng cho trẫm là đứa con bất hiếu này, là trẫm sai lầm. Mà lão nhân gia ông ta đóng cửa không gặp trẫm đứa con trai này, ngươi có thể được thái thượng hoàng báo mộng, chính là người hữu duyên, người có phúc, trẫm chỉ có cảm kích ngươi à.”

Hoàng đế nói ra câu nói này, có thể nói là cảm động lòng người, tình cảm dạt dào.

“Ngao Ngọc, ngươi và thái thượng hoàng có duyên phận bực này, vậy sẽ phải thường xuyên đi thăm viếng lão nhân gia ông ta, cũng có thể an ủi tâm ta nhớ nhung phụ hoàng.” Hoàng đế vỗ tay Ngao Ngọc nói.

Vân Trung Hạc nói: “Học sinh tuân chỉ.”

Sau đó, hoàng đế nói: “Nghĩ chỉ, trẫm không thể để cho thái thượng hoàng thay ta nhận lỗi, trẫm muốn hạ Tội Kỷ Chiếu, chiêu cáo thiên hạ.”

“Trẫm cung có tội, không thể muôn phương; muôn phương có tội, tội tại trẫm cung.”

Thế là, hoàng đế lại một lần nữa hạ Tội Kỷ Chiếu.

Nhưng mà cách Tội Kỷ Chiếu lần trước, vẻn vẹn mới chừng nửa năm à, hoàng đế lại hạ Tội Kỷ Chiếu, có lẽ sẽ cảm động thiên hạ. Nhưng trong hơn nửa năm lại hạ hai đạo Tội Kỷ Chiếu, vậy thì không phải là cảm động vạn dân, mà là mất uy tín.

Làm một hoàng đế, ngươi mỗi ngày nhận lầm xem như chuyện gì xảy ra?

Cho nên lần này hoàng đế mặt ngoài lệ nóng doanh tròng, sâu trong nội tâm cơ hồ muốn phun máu ba lần, lửa giận ngút trời.

...

Tan triều xong!

Đại tông chính Túc thân vương, Lâm Cung tể tướng, Đỗ Hối, Ngao Minh, Phó Viêm Thác, mấy người lại một lần nữa tề tụ mật thất.

Mà lần này, mấy người tĩnh lặng im ắng.

Trọn vẹn một lúc lâu, rốt cuộc có người mở miệng.

“Lợi hại, lợi hại, lợi hại à...” Phó Viêm Thác nói: “Ta vốn cho rằng lần này Ngao Ngọc tấu chương sẽ nhằm vào ca ca ta Phó Viêm Đồ, hoặc là Lâm tướng, hoặc là sẽ nhằm vào Túc thân vương, hoặc là Ngao thị toàn tộc. Chúng ta xem thường hắn, quá coi thường hắn. Hắn vậy mà trực tiếp nhằm vào chính là hoàng đế, mà... Hắn còn thắng.”

Đại tông chính Túc thân vương chậm rãi nói: “Nói một câu thật, bản vương hiện tại thật có chút hối hận. Ta cũng cho là hắn sẽ nhằm vào ta, không ngờ hắn vậy mà bức bách hoàng đế, ta thật sự có chút hối hận đối địch với hắn.”

Lâm Cung tể tướng nói: “Hôm nay là lần đầu tiên hắn ban bố pháp chỉ thái thượng hoàng, mà lại được hoàng đế bệ hạ, văn võ bá quan, thậm chí toàn bộ thiên hạ thừa nhận, đây mới là chuyện đáng sợ nhất.”

Ngao Minh nói: “Chúng ta thật sự là xem thường hắn, vốn cho là hắn sẽ mượn cơ hội báo thù, diệt trừ một hai cừu nhân. Không nghĩ tới, hắn lại muốn hạ thấp uy tín hoàng đế, hơn nữa còn muốn tạo nên Kim Thân cho mình. Nói thật ta cũng hối hận, nếu biết hắn lợi hại như vậy, ngày đó ta làm sao lại đối địch cùng hắn, nhưng ta và hắn đã không chết không thôi.”

Phó Viêm Thác nói: “Tiếp theo nên làm gì bây giờ?”

Ngao Minh nói: “Ban bố thái thượng hoàng pháp chỉ, đây là một đại sát chiêu, hôm nay Ngao Ngọc đại công cáo thành. Cho nên ta xác định tiếp theo hắn sẽ ẩn núp một đoạn thời gian, bởi vì pháp chỉ thái thượng hoàng nhất định phải hi hữu, nhất định phải mấu chốt. Một khi liên tục, vậy sẽ triệt để mất đi quyền uy.”

Không sai chính là đạo lý này, đây chính là vũ khí chiến lược, chỉ có tại thời khắc mấu chốt nhất mới sử dụng.

Ngao Minh nói: “Nếu như ta không đoán sai, lần tiếp theo Ngao Ngọc ban bố thái thượng hoàng pháp chỉ chính là quan hệ đến kế thừa hoàng vị. Mà hắn tuyệt đối sẽ không vì mình, ban bố thái thượng hoàng pháp chỉ.”

“Không sai, thái thượng hoàng pháp chỉ là thần thánh, chỉ có thể liên quan đến quốc kế dân sinh, tuyệt đối không thể vì việc tư.”

“Cho nên, Trấn Hải Vương thế tử, thê tử ngài cần mau chóng chết bệnh. Chúng ta nhất định phải tranh thủ lúc Ngao Ngọc im ắng lần này, làm tốt rất nhiều chuyện.”

“Mà muốn thông qua thủ đoạn bình thường diệt trừ Ngao Ngọc, đã gần như không thể. Hôm nay hắn thay thế thái thượng hoàng ban bố pháp chỉ, đã tạo cho mình một tầng Kim Thân.”

Lúc này, tể tướng Lâm Cung nói: “Trước đó một mực truyền ngôn Ngao Ngọc là thiên hạ đệ nhất phế vật, loại lời này đương nhiên không đáng tin. Nhưng lúc đó Ngao Ngọc xác thực phi thường điệu thấp, mỗi một ngày đều du hí cuộc đời. Thế nhưng... Trước đó Ngao Ngọc thông minh như vậy sao?”

Tất cả mọi người không khỏi nhìn về phía Ngao Minh, bởi vì y là đường huynh Ngao Ngọc, hẳn hiểu rõ nhất phẩm hạnh cùng tài hoa Ngao Ngoc.

“Đâu chỉ là thông minh, quả thực là trí gần như yêu.” Túc thân vương nói: “Mà trước đó Ngao Tâm có đứa con Ngao Ngọc này, làm sao còn thất thế?”

Đúng vậy, có nhi tử thông minh tuyệt đỉnh như vậy, Ngao Tâm làm sao rơi xuống tình cảnh như giờ?

Ngao Minh nói: “Trước đó ta và Ngao Ngọc kết giao không nhiều, nhưng hắn tuyệt đối không ngu dốt, càng giống là đại trí nhược ngu. Chỉ bất quá cũng không thần kỳ như lúc này, cũng không ngoan độc lợi hại như giờ.”

“Ngao Ngọc biểu hiện thần kỳ từ lúc nào?” Túc thân vương hỏi.

Ngao Minh nói: “Chính là sau khi hắn khởi tử hoàn sinh.”

“Chẳng lẽ là chết qua một hồi, cho nên đầu óc khai khiếu, có được trí tuệ tuyệt đỉnh?” Phó Viêm Thác nói: “Loại chuyện này, cũng không phải là không có.”

“Hơn một ngàn năm trước Đại Hàm đế quốc Nộ Đế, giống như chính là khởi tử hoàn sinh, sau đó trở nên thông minh không gì sánh được, trở thành một đời bá chủ.” Túc thân vương nói: “Mà càng quỷ dị chính là, hắn chết cũng đột nhiên như vậy.”

“Nào chỉ là chết đột nhiên, trước khi chết hắn còn xây dựng lăng mộ dưới mặt đất kinh người như thế, còn chuẩn bị mười mấy vạn đại quân, vô số binh khí, vô số lương thực, phảng phất hắn sẽ còn khởi tử hoàn sinh, quét ngang thiên hạ.” Ngao Minh nói: “Nếu không có lăng mộ dưới mặt đất kia, năm trước trận chiến với Đại Doanh đế quốc, Đại Chu chúng ta đã thắng.”

...

Ngao Tâm bệnh càng nặng thêm, cả ngày lẫn đêm đều ho khan, mà không chỉ một lần ho ra máu.

Gã là một hán tử thiết huyết, một thống soái vô địch, bị ho lao tra tấn thành cái dạng này.

Mà bây giờ toàn bộ thiên hạ đều biết, chỉ có thần dược Vân Trung Hạc mới có thể trị tốt các bệnh nan y ho lao và hoa liễu.

Đó chính là, chỉ cần chữa khỏi Ngao Tâm, như vậy thân phận Vân Trung Hạc có thể sẽ bại lộ.

Vân Trung Hạc cách mỗi mấy ngày đi hiệu thuốc bóc thuốc cho phụ thân Ngao Tâm, gia nhập đại lượng thuốc Đông y vào trong thang thuốc.

Sau đó hắn cần một cơ hội.

“Thiếu gia, người hoàng cung đến.” Ngao Hắc bẩm báo.

Vân Trung Hạc đi ra ngoài, nhìn thấy người đến là đại hoạn quan Hầu Khánh, người này cũng là địch nhân, người đi theo hoàng hậu hãm hại Ngao Ngọc, Hầu Khánh đại thái giám chính là một trong số đó, hơn nữa còn là một kẻ cầm đầu.

Lúc này, vẻ mặt đại thái giám Hầu Khánh tươi cười, thậm chí hành lễ về phía Ngao Ngọc.

“Ngao Ngọc công tử, hoàng đế bệ hạ xin ngài tiến cung một chuyến, nói có thiên đại sự tình tìm ngài.”

Vân Trung Hạc kinh ngạc, thiên đại sự tình?!

“Chờ một chút, ta sẽ đi cùng công công vào cung.”

...

Trong hoàng cung.

Vân Trung Hạc vừa mới đi đến cửa thư phòng, liền nghe được tiếng bước chân, hoàng đế ra đón.

“Đến, đến, đến, Ngao Ngọc mau tới.” Hoàng đế nắm tay Vân Trung Hạc, thân mật không gì sánh được.

“Học sinh bái kiến hoàng đế bệ hạ.” Vân Trung Hạc hành lễ.

“Không cần đa lễ, không cần đa lễ.” Hoàng đế nói: “Ngươi ta quan hệ đặc thù, lúc không có những người khác, cũng đừng thi lễ, đúng không?”

Sau đó, Ngao Ngọc theo hoàng đế tiến nhập trong thư phòng, đầu tiên nhìn thấy trên mặt đất một loạt đầu người, vết máu đen nhánh.

“Bệ hạ, lần này ngài triệu học sinh đến đây có chuyện gì phân phó? Nghe nói có thiên đại sự tình?” Vân Trung Hạc hỏi.

“Thiên đại sự tình?” Hoàng đế nói: “Đúng, theo một ý nghĩa nào đó đúng là thiên đại sự tình.”

Dừng một chút, hoàng đế tiếp tục nói: “Ngao Ngọc, ta muốn ngươi gặp một người.”

Vân Trung Hạc nói: “Ai?”

Hoàng đế nói: “Tỉnh Trung Nguyệt, đã từng là thê tử Vân Trung Hạc.”

...

(Dg: tác này kết chương luôn gợi tính tò mò cực cao, great!)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.