Dịch: Độc Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
***
Trước quảng trường phủ thành chủ.
Thân thể Cẩm Y ti đề ti đại nhân Sở Chiêu Nhiên đỏ thẫm, bị trói trên cây cột.
Mấy chục người chung quanh đứng ngoài quan sát, đa phần đều là chủ quan Cẩm Y ti, còn có mấy vị chủ quan Hắc Huyết đường.
Hắc Huyết đường chi chủ Lãnh Bích lạnh giọng nói: “Thảm án ruộng muối Bạch Ngân, làm chủ quan Cẩm Y ti, Sở Chiêu Nhiên thiếu trách nhiệm giám sát gây hậu quả nghiêm trọng. Chủ quân có lệnh, đánh năm mươi roi. Sở Chiêu Nhiên, ngươi có nhận tội không?”
Sở Chiêu Nhiên nói: “Thuộc hạ nhận tội.”
Tiếp theo Lãnh Bích cầm một cây roi, cây roi này mặc dù là da, nhưng bên trong bọc lấy xích sắt mảnh, chuyên dùng cho hình phạt, đánh người phi thường đau, đối với người yếu, thậm chí chí mạng.
Sau đó, Lãnh Bích còn nhúng roi vào trong nước lạnh.
Như vậy đánh người càng đau.
“Đùng!”
Lãnh Bích bỗng nhiên một roi quất tới.
Lập tức, trên thân Sở Chiêu Nhiên xuất hiện một đạo huyết ấn, nhanh chóng sưng lên.
“Chát chát chát...”
Lãnh Bích ra roi không ngừng, mỗi một roi đều không lưu tình.
Ngắn ngủi một lát.
Trên thân Sở Chiêu Nhiên chồng chất vết thương, vết máu loang lổ.
Nhưng từ đầu đến cuối, mỹ nam tử đề ti này quả thực không rên một tiếng, sống sờ sờ chịu đựng.
Ba ba ba ba ba!
Thanh âm roi quất vẫn như cũ vang vọng toàn bộ quảng trường, sau mỗi một roi quất xuống, đều là máu tươi văng khắp nơi.
Mọi người vây quanh, mặt không chút máu, mỗi một lần quật xuống, khuôn mặt của bọn họ cũng theo đó run lên.
Chỉ có Vân Trung Hạc, cảm thấy sảng khoái không gì sánh được.
Sau ba phút.
Lãnh Bích đánh xong bốn mươi roi.
“Lần này không chỉ một người Sở Chiêu Nhiên đề ti sai lầm, mà là toàn bộ Cẩm Y ti phạm sai lầm.” Lãnh Bích quát: “Vân Ngạo Thiên, mười roi tiếp theo ngươi đến đánh.”
Lời này vừa ra, tất cả mọi người kinh ngạc.
Dựa vào cái gì vậy?
Vân Ngạo Thiên chỉ là đệ tam chủ bộ mà thôi, hắn là cấp dưới, dựa vào cái gì để hắn đến đánh mười roi cuối cùng này?
Nhưng Vân Trung Hạc chờ giờ khắc này đã rất lâu rồi, tiến thẳng lên nhận roi.
Mả mẹ nó, roi nặng như vậy?
Sau đó, Vân Trung Hạc dùng hết tất cả khí lực bú sữa mẹ, nhắm ngay thân thể Sở Chiêu Nhiên quất tới.
“Đùng!”
“Đùng!”
Vẻn vẹn sau bảy roi, Vân Trung Hạc đã thở hồng hộc, con mẹ nó cũng mệt mỏi người quá.
Mà đáng giận chính là, khí lực hắn quá yếu, cho nên quật cường độ kém xa tít tắp Lãnh Bích, nên Sở Chiêu Nhiên vậy mà không có đau như trước.
Vân Trung Hạc nào chịu được điều này?
Lúc đầu muốn tự mình quất roi ngươi, kết quả vậy mà để cho ngươi thoải mái hơn, như vậy sao được?
Thế là Vân Trung Hạc dùng hết tất cả tinh lực, tất cả khí lực, nhắm chuẩn chỗ hạ bộ Sở Chiêu Nhiên.
“Trúng!”
Lần này hắn sử dụng hết tất cả khí lực từ trong bụng mẹ.
“Đùng!” Roi thẳng trúng chỗ hạ bộ Sở Chiêu Nhiên.
“Ngô...”
Trong nháy mắt, phía dưới đáy Sở Chiêu Nhiên phát ra thanh âm thảm liệt không gì sánh được, chỗ phía sau cơ hồ sắp bung ra.
Mặc dù không quá vang, nhưng thật rất khốc liệt.
Toàn bộ thân thể đều giật giật lấy.
Tất cả mọi người ở đây bỗng nhiên giật mạnh, theo bản năng che lại.
Mẹ trứng, cái này nhìn cảm thấy đau à.
Mà Lãnh Bích trong nháy mắt con mắt cũng trợn lên, toàn bộ da đầu cũng run lên theo.
“Đùng!”
Sau đó roi thứ chín, Vân Trung Hạc vẫn như cũ đánh đến chỗ hạ bộ Sở Chiêu Nhiên.
Nhưng dù đau đến run rẩy, Sở Chiêu Nhiên vẫn như cũ dễ như trở bàn tay vượt qua.
Roi thứ mười!
“Đùng!”
Roi Vân Trung Hạc quét qua khuôn mặt anh tuấn Sở Chiêu Nhiên, lập tức lưu lại một đạo huyết ấn.
Tổng cộng hình phạt năm mươi roi đã kết thúc.
Toàn thân Sở Chiêu Nhiên tuôn ra mồ hôi lạnh, còn có lâm ly máu tươi.
Vân Trung Hạc đi tới trước mặt Sở Chiêu Nhiên, nói: “Đề ti đại nhân, thuộc hạ đây cũng là bất đắc dĩ, đều là Lãnh Bích đại nhân bức ta.”
Cách đó không xa, da đầu Lãnh Bích hung hăng nhíu một cái, cố nén xúc động đánh chết Vân Trung Hạc. Mánh khoé ngươi châm ngòi ly gián này sao lại hạ cấp vậy chứ?
Vân Trung Hạc nhìn qua vết thương chồng chất trên thân thể Sở Chiêu Nhiên, nói: “Đề ti đại nhân, ngài không biết, mười roi này đánh vào thân ngươi, đau nhức tâm ta. Chúng ta về sau vẫn là hảo huynh đệ chứ?”
Sở Chiêu Nhiên nhếch miệng cười nói: “Đương nhiên, Cẩm Y ti chúng ta ăn chung một nồi cơm, đương nhiên là hảo huynh đệ.”
Nụ cười của gã vẫn như cũ toả nắng, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không có lãnh ý, chỉ có hai chân run lẩy bẩy.
...
Vào lúc ban đêm.
“Đây là danh sách thành viên đoàn đàm phán liên minh chư hầu.” Lãnh Bích nói xong, đưa hai phần danh sách cho Vân Trung Hạc và Tả Ngạn quân sư.
Vân Trung Hạc hơi kinh ngạc nói: “Trong đoàn đàm phán không có Mạc Thu?”
Tỉnh Trung Nguyệt nói: “Vòng đàm phán thứ nhất này, liên quan tới bồi thường, hắn sẽ không tham dự.”
Tả Ngạn quân sư nói: “Lần này chủ sự thảm án Bạch Ngân là người Mạc thị gia tộc, nhưng lại tham dự rất nhiều nhà. Cho nên trước khi chế tài Liệt Phong cốc chúng ta, khẳng định phải để tất cả mọi người tham dự ăn no, không thể để cho bọn hắn toi công bận rộn một trận.”
Tả Ngạn quân sư nói rất chí lý.
Lần này đạo diễn thảm án Bạch Ngân là Mạc thị gia tộc, nhưng người tham dự lại có mấy nhà. Chỉ có để bọn họ đạt được đủ chỗ tốt, chuyện kế tiếp mới có thể dễ dàng.
Cho nên dàm phán vòng thứ nhất này, còn chưa dính đến nội dung chế tài, vẻn vẹn chỉ là bồi thường.
Vân Trung Hạc nói: “Vòng thứ nhất này, đoàn trưởng đàm phán là Vân Vạn Huyết, cái tên này nghe có chút quen tai à.”
Lãnh Bích nói: “Chính là huynh trưởng Vân Vạn Lý.”
Vân Vạn Lý là trượng phu Ninh Thanh đời thứ nhất, quan hệ này cũng có chút lúng túng à, Vân Trung Hạc trước đây không lâu mới ngủ với Ninh Thanh.
Đương nhiên Vân Trung Hạc cũng không biết, bi kịch Ninh Thanh và Vân Vạn Huyết có quan hệ lớn lao.
Sau khi bị goá, Vân Vạn Huyết cũng tràn đầy lòng lang dạ thú với Ninh Thanh, thậm chí mấy lần kém chút cưỡng hiếp.
Nếu không phải Ninh Thanh luôn luôn cảnh giác, trường kỳ ở lại trong Đại Tây thư viện, mà vật liệu cửa vào phi thường chắc chắn, nếu không khó bảo toàn trong sạch.
Đương nhiên, về sau thanh danh Ninh Thanh càng lúc càng lớn, Vân Vạn Huyết cũng kiêng kị rất nhiều.
“Hắn có thân phận gì?” Vân Trung Hạc hỏi.
Lãnh Bích nói: “Hội trưởng thương hội liên minh chư hầu.”
Vân Trung Hạc nói: “Làm ăn? Không kế thừa vị trí chư hầu?”
Lãnh Bích nói: “Đúng, hắn chỉ làm ăn.”
Vân Trung Hạc nói: “Làm sinh ý gì?”
Lãnh Bích nói: “Thanh lâu và quán đánh bạc, hắn xem như là một trong thương nhân lớn nhất Vô Chủ chi địa.”
Vân Trung Hạc không ngừng hâm mộ, hai sinh ý này cơ hồ là mua bán kiếm lợi nhiều nhất thiên hạ.
“Nói cách khác, vòng đàm phán thứ nhất này, chủ yếu là giải quyết người này?” Vân Trung Hạc hỏi.
“Đúng!” Lãnh Bích nói: “Mà trận đàm phán này, khả năng đã bị hắn nhận thầu.”
Vân Trung Hạc kinh ngạc nói: “Đàm phán nghiêm túc như vậy, quan hệ đến sinh tử tồn vong một chư hầu, lại còn có thể nhận thầu sao?”
Lãnh Bích nói: “Nơi này chính là Vô Chủ chi địa, chuyện gì không thể phát sinh?”
“Đúng à.” Vân Trung Hạc nói: “Vậy tích cách người này thế nào?”
Lãnh Bích nói: “Xảo trá, tham lam cực kỳ, có danh xưng Hấp Huyết Quỷ.”
Vân Trung Hạc nói: “Ngoại trừ xảo trá tham lam, trên người có có tính mạo hiểm không?”
Lãnh Bích nói: “Đương nhiên, đời này của hắn yêu thích nhất mạo hiểm.”
Vân Trung Hạc nói: “Hắn mở quán đánh bạc, vậy đổ thuật của hắn thế nào?”
Lãnh Bích nói: “Xuất thần nhập hóa, thậm chí hắn dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, chính là dựa vào đổ thuật thần kỳ.”
Vân Trung Hạc nói: “Là như thế nào?”
Lãnh Bích nói: “Hắn từ nhỏ đã là thiếu gia ăn chơi, việc ác bất tận, lúc mười ba tuổi liền tai họa tiểu thiếp phụ thân, cho nên bị đuổi ra khỏi Vân thị gia tộc. Từ đó về sau hắn trà trộn tại quán đánh bạc, luyện thành đổ thuật thần kỳ. Đồng thời dựa vào đổ thuật thắng một cái quán đánh bạc, sau đó không ngừng khuếch trương, mở ra mười mấy quán, sinh ý càng lúc càng lớn, nuôi thủ hạ liều mạng cũng càng ngày càng nhiều, quyền thế càng lúc càng lớn. Lúc 35 tuổi hắn một lần nữa trở lại Vân thị gia tộc, 39 tuổi trở thành người sáng lập thương hội liên minh chư hầu.”
Vậy đây là một giáo phụ cấp đại nhân vật à.
Vân Trung Hạc nói: “Hình dung đổ thuật của hắn thế nào?”
Lãnh Bích nói: “Đánh đâu thắng đó.”
Vân Trung Hạc nói: “Vậy đối với đổ thuật của mình, khẳng định hắn tự phụ tới cực điểm?”
“Đương nhiên, hắn đổ thuật tung hoành vô địch, là thần chỉ mà tất cả dân cờ bạc sùng bái.” Lãnh Bích nói: “Mà người này tham lam và am hiểu phỏng đoán lòng người, cho nên trong trận đàm phán này, nhất định sẽ há mồm sư tử đối với bồi thường, là một đối thủ cực độ khó chơi.”
Vân Trung Hạc nói: “Chủ quân, chúng ta có thể bồi thường cao nhất là bao nhiêu?”
Lãnh Bích nói: “Ngươi có thể kiếm lời bao nhiêu?”
Vân Trung Hạc nhếch miệng, trọn vẹn một hồi lâu nói: “Giả thiết ta có thể kiếm lời một triệu lượng?”
Hai tháng kiếm lời một triệu lượng? Nghe thật giống như là đang nằm mơ.
Tỉnh Trung Nguyệt nói: “Nếu như lấy quân phí, lấy bổng lộc quan viên, tất cả kim khí phủ thành chủ, toàn bộ ngân khí, có thể thu đủ năm mươi vạn lượng.”
Vân Trung Hạc nói: “Nói cách khác, chúng ta có thể bồi thường cao nhất là 1,5 triệu lượng?”
Tỉnh Trung Nguyệt gật đầu nói: “Đúng.”
Con số này có chút khó, đối phương chắc chắn sẽ không đáp ứng.
Bởi vì trận thảm án Bạch Ngân này chết gần hai ngàn người, mà ăn muối độc còn chết vài trăm người.
Thương nhân và quan viên liên minh chư hầu chết hơn một trăm người, thậm chí thương nhân ba đại quốc còn chết mấy chục người.
Bởi vì phong ba muối độc, toàn bộ thương nhân buôn muối liên minh bị trọng thương, thậm chí sinh ý tửu lâu cũng bị ảnh hưởng to lớn.
Bồi thường 1,5 triệu lượng là không đủ.
Cụ thể đối phương sẽ sử dụng công phu sư tử ngoạm cỡ nào, hoàn toàn không biết.
Vân Trung Hạc nói: “Tả Ngạn tiên sinh, căn cứ ngài hiểu rõ Vân Vạn Huyết, hắn sẽ mở miệng đòi bồi thường bao nhiêu?”
Tả Ngạn quân sư nói: “Rất cao, cực kỳ cao.”
Tỉnh Trung Nguyệt nói: “Cụ thể hắn mở miệng đòi bao nhiêu bồi thường, ngày mai sẽ biết.”
...
Buổi chiều ngày kế tiếp!
Đoàn đàm phán đi tới bên ngoài Liệt Phong thành.
Bọn họ không vào thành, mà chiếm giữ tại trang viên nào đó cách Liệt Phong thành hai mươi dặm.
Trang viên này tên là Thanh Thủy biệt viện.
Lấy 1000 quân đội danh nghĩa thủ vệ, cùng một chỗ tiến vào chiếm giữ trang viên.
Cùng lúc đó, liên minh chư hầu tập kết 15,000 quân, cũng bắt đầu xuất phát tiến về phía Liệt Phong cốc.
Không hề nghi ngờ, chỉ cần đàm phán không thuận lợi, 15,000 quân này sẽ tùy thời tới gần, đồng thời tiến hành chiến tranh đe dọa Liệt phong cốc.
...
Sau khi tiến vào chiếm giữ Thanh Thủy biệt viện, ngày thứ hai đoàn đàm phán phát ra thông điệp với Liệt Phong thành, bắt đầu đàm phán.
Dưới 500 tên kỵ binh bảo vệ, hai người Tả Ngạn quân sư và Vân Trung Hạc tiến nhập Thanh Thủy biệt viện, sau lưng chỉ đi theo một tiểu thư biện tuấn tú.
Vân Vạn Huyết quả nhiên rất gian trá, gã đặt địa điểm đàm phán ở Thanh Thủy biệt viện, mà không phải ở trong Liệt Phong thành.
Hơn nữa còn mang đến 1000 quân lính, chính là muốn áp đảo khí thế Liệt Phong cốc, biến sân khách thành sân nhà.
Màn đêm buông xuống,
Song phương đàm phán, chính thức bắt đầu!
Chiến đấu sắp bắt đầu.
Vân Trung Hạc gặp được vị sáng lập thương hội liên minh Vân Vạn Huyết.
Khác với tưởng tượng, người thương nhân này không giống thương nhân, thư sinh không giống thư sinh, võ giả không giống võ giả.
Mũi ưng to lớn lộ ra phi thường đột ngột, mặt hẹp dài, hốc mắt rất sâu.
Rõ ràng khuôn mặt rất anh tuấn, lại có vẻ mấy phần hung ác.
“Tỉnh Trung Nguyệt phái hai người các ngươi đến đàm phán?” Vân Vạn Huyết kinh ngạc hỏi.
Hai bên bàn đàm phán, bên Vân Vạn Huyết ròng rã mười mấy người, mà Liệt Phong cốc bên này cũng chỉ có hai người Tả Ngạn và Vân Trung Hạc, lộ ra lẻ loi trơ trọi như vậy.
Lần này khí thế càng thêm bị trấn áp.
Đoàn đàm phán liên minh kinh ngạc, Tỉnh Trung Nguyệt đã cam chịu sao?
Thậm chí ngay cả ra dáng đoàn đàm phán cũng phái không ra?
Xem ra Liệt Phong cốc lần nay nhất định xong đời rồi.
“Không cần nói chuyện.” Vân Vạn Huyết hất cằm lên, lấy ra một tờ đơn, đưa qua nói: “Lấy về, để Tỉnh Trung Nguyệt ký tên đi. Nếu không tự gánh lấy hậu quả.”
Vân Trung Hạc nhận lấy xem xét, lập tức đôi mắt mở to, không dám tin nhìn số lượng phía trên.
Dù trước đó nghi ngờ vị đại lão Vân Vạn Huyết này sẽ công phu sư tử ngoạm, nhưng cái này cũng quá... Khoa trương.
Năm triệu lượng!
Đối phương lại muốn để Liệt Phong cốc bồi thường năm triệu lượng?
Đây... Đây là sắp điên à.
Tỉnh Trung Nguyệt bại gia nương môn này, hiện tại ngay cả 500.000 lượng cũng không bỏ ra nổi, ngươi muốn nàng xuất ra năm triệu lượng?
Vân Trung Hạc lập tức muốn cười to.
“Chờ một chút, ngươi gọi Vân Ngạo Thiên?” Vân Vạn Huyết bỗng nhiên nói, ánh mắt lập tức tràn ngập sát khí.
Điều này làm cho người ta nghĩ đến thân phận của gã, huynh trưởng trượng phu Ninh Thanh. Mười mấy năm qua gã thèm nhỏ dãi Ninh Thanh, coi là độc chiếm.
“Đúng, là ta.” Vân Trung Hạc nói.
“Ngươi đi theo ta.” Vân Vạn Huyết lạnh giọng nói, sau đó đi vào hậu viện vắng vẻ.
Vân Trung Hạc hơi do dự một lát, rồi đi theo.
Một giây sau, một thanh chiến đao sắc bén nằm ngang trên cổ Vân Trung Hạc.
“Ngươi đã ngủ với Ninh Thanh tức đệ ta, đúng không?” Vân Vạn Huyết tràn ngập sát khí hỏi.
Vân Trung Hạc nói: “Đúng vậy, thế nào? Còn không chỉ một lần, hương vị thật tốt.”
Lời còn chưa dứt.
Một đao Vân Vạn Huyết bỗng nhiên phách trảm xuống hạ bộ Vân Trung Hạc.
...
Chú thích: Tâm tình sa sút đến cực hạn, các ân công, ném mấy tấm phiếu đề cử ủng hộ ta đi, thực tình xin mà!