Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám

Chương 201: Chương 201: Vỗ mặt hoàng đế, thiên biến!




Dịch: Độc Lữ Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

Kỳ thật, nghiêm ngặt mà nói thì, cử động lần này của Vân Trung Hạc xác thực là tìm đường chết.

Đầu tiên, hắn giả vờ, lợi dụng chữ thái thượng hoàng ban thưởng để gài Lâm Lộc.

Thái thượng hoàng ban thưởng chữ cho hắn, bản ý là bảo hộ hắn và người nhà Ngao Tâm an toàn, chí ít trước trung tuần tháng hai, hắn không bị người giết chết.

Dù Lâm Lộc phái người đến bắt hắn, hắn chỉ cần hô to một câu, mặc bảo thái thượng hoàng ở đây, Lâm Lộc dù ăn gan hùm mật báo cũng không dám đến bắt, chớ nói chi là xé chữ thái thượng hoàng ban thưởng.

Cho nên Ngao Ngọc chẳng những không bảo vệ tốt mặc bảo thái thượng hoàng, hơn nữa còn lợi dụng nó diệt trừ kẻ thù chính trị, tâm hắn đáng chết.

Thái thượng hoàng là người để ngươi lợi dụng sao?

Thứ đến, hành vi ngươi chính là đang ly gián quan hệ giữa thái thượng hoàng và hoàng đế bệ hạ.

Lòng kính sợ của Ngao Ngọc ngươi đối với hoàng thất đâu?

Cho nên trình độ nào đó, đại tông chính và Lâm tướng định tội danh cho Ngao Ngọc cũng là không sai.

Nhưng Vân Trung Hạc vẫn làm, đây là căn cứ vào lý giải đặc thù của hắn đối với thái thượng hoàng.

Lần này phái Nam Cung Nhị đến bắt Ngao Ngọc, vốn đại biểu cho một loại cảm xúc tức giận nào đó, bởi vì trong đông đảo nghĩa tử Nam Cung Thác, Nam Cung Nhị này là kẻ hung tàn nhất.

Bất quá dù Nam Cung Nhị hung tàn, ở trước mặt Ngao Tâm cũng phải cung kính hữu lễ.

"Ngao Tâm đại soái, phi thường có lỗi, chúng ta cần mang Ngao Ngọc đi."

Vân Trung Hạc đứng dậy nói: "Cha mẹ, các người yên tâm, ta đi cùng Nam Cung Nhị ca một chuyến, nhất định sẽ bình an trở về, sẽ không tổn thương một cọng tóc gáy."

Nam Cung Nhị vung tay lên, hai võ sĩ tiến lên, dẫn Vân Trung Hạc đi.

Gương mặt Ngao Tâm run lên, đã ăn xong tết nguyên tiêu, đứng dậy, không khỏi run rẩy một trận, sau đó vừa ho khan, vừa kéo lấy thân thể bệnh hoạn đi ra cửa, đi về phía Thượng Thanh cung.

...

Ngao Ngọc bị bắt, nhưng không phải giam ở ngục Đại Lý Tự, mà đưa đến Hắc Băng Đài.

Tin tức này rất nhanh truyền khắp các phe phái, sau đó tất cả mọi người trông đợi.

Thái thượng hoàng rốt cuộc sẽ có phản ứng gì?

Trong ngục giam Hắc Băng Đài, Vân Trung Hạc ngồi trên một cái ghế.

Nơi này là phòng hành hình, bày đầy các loại hình cụ, nhìn qua làm người ta không rét mà run. Hơn nữa còn có vết máu màu đen, hiển nhiên không biết là máu tươi của bao nhiêu người, thậm chí tính mệnh cũng bị mất trên những hình cụ này.

Trên mặt bàn còn có một cái đồng hồ cát, cát đang chảy, đại biểu cho đếm ngược.

Nam Cung Nhị cầm một chủy thủ, đang gọt móng tay của mình, gọt xong móng tay, lại gọt móng chân.

Sau đó gã lại lấy tới một khối thịt khô, cắt từng mảnh từng mảnh ăn. Vân Trung Hạc thấy vậy ớn lạnh cả người.

Thịt khô này sống thì không nói, bên ngoài lại có một lớp muối trắng bóng, uổng cho ngươi ăn được, không mặn chết ngươi sao?

Vân Trung Hạc thậm chí nghe được thanh âm Nam Cung Nhị nhai muối, mà chủy thủ kia vừa mới gọt xong móng chân đã đủ mặn.

Nhìn thấy ánh mắt Vân Trung Hạc nhìn sang, Nam Cung Nhị cắt xuống một mảnh thịt khô hỏi: "Ăn không?"

Vân Trung Hạc tranh thủ thời gian lắc đầu nói: "Không cần, không cần, tạ ơn, tạ ơn."

Hắn nhìn tư thế Nam Cung Nhị gọt thịt khô, có loại cảm giác đang gọt chính thân hắn, bởi vì người này thật sự quá nổi tiếng hung tàn, người chết ở trong tay gã vô số kể.

"Ừm!" Nam Cung Nhị tiếp tục cắt, tiếp tục ăn.

Cứ như vậy, Nam Cung Nhị ròng rã ăn một khối lớn thịt khô, ròng rã ba cân, trong đó muối ăn đã hơn nửa cân. Vân Trung Hạc thấy tê cả da đầu.

Sau khi ăn xong, Nam Cung Nhị lại lấy tới một bầu rượu lớn, mà lại là loại rượu đục rất rẻ kia.

Ùng ục ùng ục...

Một hơi uống một ấm lớn rượu đục, sau đó gã vỗ vỗ bụng, đánh một ợ no nê.

"Không sai biệt lắm." Nam Cung Nhị nói: "Ngao Ngọc, ngươi biết chúng ta đang chờ cái gì không?"

"Biết." Vân Trung Hạc nói.

Nam Cung Nhị nói: "Cấp trên muốn ngươi chết, bởi vì ngươi không bảo vệ tốt mặc bảo thái thượng hoàng, hơn nữa còn lợi dụng lão nhân gia ông ta diệt trừ địch nhân của ngươi. Thậm chí còn ly gián Nhị Thánh hiềm nghi, những tội danh này cộng lại, đủ để cho ngươi chết mười lần."

Vân Trung Hạc nói: "Cấp trên muốn giết chết ta, nhưng lại lo lắng thái thượng hoàng bảo vệ ta, cho nên trước tra tấn ta, thăm dò phản ứng của thái thượng hoàng bên kia. Nếu như Thượng Thanh cung bên kia không có nửa điểm phản ứng, hình phạt các ngươi sẽ càng ngày càng nặng, cuối cùng giết chết ta. Nếu như thái thượng hoàng bên kia có phản ứng, các ngươi sẽ thả ta ra."

Nam Cung Nhị gật đầu nói: "Ta vốn rất kính nể cha ngươi, bởi vì người thiết diện vô tư, đắc tội vô số quyền quý. Nhưng bây giờ ta bắt đầu kính nể ngươi, bởi vì ngươi không thiết diện vô tư, lại đắc tội rất nhiều người. Nhiều người như vậy muốn giết chết ngươi, ngươi làm như thế nào được vậy?"

Vân Trung Hạc nói: "Ta cũng không biết, bất tri bất giác liền đi tới bước này. Nhị ca, là ngươi đến tra tấn ta sao?"

"Không phải." Nam Cung Nhị nói: "Có người giành việc này. Bốn vị đại sư, tiến vào đi."

Một lát sau, tiến vào bốn Vu sơn đạo sĩ, chính là bốn tên đạo sĩ hoàng hậu muốn phái tới trừ tà cho Ngao Ngọc.

Nam Cung Nhị nói: "Bốn vị đại sư, các ngươi định tra tấn Ngao Ngọc công tử thế nào? Nói ra trước để chúng ta mở mắt một chút."

Vu sơn đạo sĩ nói: "Không phải tra tấn, không phải tra tấn, chỉ là hoài nghi Ngao Ngọc công tử bị tà ma chiếm cứ, cho nên mới khu trừ tà cho hắn."

Một Vu sơn đạo sĩ khác nói: "Chúng ta có mười lăm cây châm lớn, mỗi một cây thô dài, đâm vào các huyệt đạo trên cơ thể Ngao Ngọc công tử. Ba cây đầu tiên đóng xuống, đau đến không muốn sống. Sáu cây tiếp theo đóng xuống, phần eo trở xuống xem như phế đi, triệt để tê liệt, không hề hay biết. Mười cây trước đóng xuống, phía dưới cổ xem như phế đi."

Vu sơn đạo sĩ thứ ba nói: "Cây đinh thứ mười một, thứ mười hai, thứ mười ba, thứ mười bốn đâm vào con ngươi, cây đinh thứ mười lăm đâm vào đỉnh đầu, vậy coi như chết rồi."

Quả nhiên cực hình ngoan độc, thậm chí cũng không thể nói là cực hình, mà là một loại phương thức xử tử tàn khốc.

Cái này chẳng lẽ cũng coi là trừ tà sao?

Vân Trung Hạc lạnh giọng nói: "Các ngươi chẳng lẽ không biết, Lâm Lộc vừa mới bị tru sát cửu tộc sao? Các ngươi lại còn dám động thủ với ta?"

Vu sơn đạo sĩ thứ nhất nói: "Đầu tiên, chúng ta không tổn hại mặc bảo thái thượng hoàng, chúng ta kính ngưỡng vạn phần lão nhân gia ngài."

Vu sơn đạo sĩ thứ hai nói: "Thứ yếu, hiện tại Thượng Thanh cung khẳng định đã biết tin tức ngươi bị Hắc Băng Đài bắt. Nếu như không có bất kỳ phản ứng gì, liền đại biểu cho thái thượng hoàng căn bản không quan tâm sống chết của ngươi."

Vu sơn đạo sĩ thứ ba nói: "Sau đó, ngươi lợi dụng mặc bảo thái thượng hoàng diệt trừ địch nhân, đây vốn là bất kính lớn nhất với thái thượng hoàng. Ngươi chẳng lẽ không cảm thấy lúc này thái thượng hoàng chán ghét ngươi vạn phần sao? Có lẽ chúng ta tàn sát ngươi, ngược lại sẽ để long nhan lão nhân gia ông ta cực kỳ vui mừng đấy?"

Vu sơn đạo sĩ thứ tư nói: "Cuối cùng, thái thượng hoàng lúc này đang tu đạo, trong đó có rất nhiều kinh thư là Vu sơn chúng ta dâng lên. Mà bây giờ Vu Sơn Đạo Cung cũng là thái thượng hoàng hạ chỉ tu kiến. Luận quan hệ cùng với thái thượng hoàng, chúng ta còn gần hơn so với ngươi."

"Chênh lệch thời gian không nhiều lắm." Vu sơn đạo sĩ thứ nhất nói: "Chúng ta lấy đồ vật ra đi."

Sau đó những Vu sơn đạo sĩ này mở rương ra, lấy từ bên trong ra mười lăm cây châm sắt, quả nhiên càng ngày càng dài, càng ngày càng thô, cây thô nhất kia hoàn toàn chính là đinh sắt, mà dài hơn nửa thước, chính là muốn đóng từ trung tâm đỉnh đầu xuống.

Nhìn qua, thật là khiến người ta rùng mình.

Tiếp theo, bọn chúng lại lấy ra chùy, ròng rã năm cái chùy, lớn nhỏ không đều.

Đây vẻn vẹn chỉ là một phần khí cụ thiên kì bách quái của chúng, còn có đồ vật càng quỷ dị hơn.

"Còn có một khắc đồng hồ, nếu như thái thượng hoàng vẫn không có ý chỉ tới, chúng ta sẽ bắt đầu." Vu sơn đạo sĩ thứ nhất nói: "Ngay từ đầu sẽ rất đau, bởi vì châm thứ nhất là đâm vào từ móng tay cái ngươi."

Thảo, thảo, thảo!

Cái này nghe thấy, liền đau đến không muốn sống rồi.

"Chờ đi, chờ xem, thời gian nhanh đến."

Sau đó, tất cả mọi người nhìn chằm chằm đồng hồ cát, chỉ cần toàn bộ cát chảy hết, những Vu sơn đạo sĩ này sẽ bắt đầu tra tấn!

Vân Trung Hạc đứng trước nguy cơ từ lúc xuyên không đến nay, cực kỳ thảm liệt.

...

Lúc này, vài phương cao tầng ở kinh thành đều đưa ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Thượng Thanh cung.

Hoàng hậu, Lâm tướng, đại tông chính Túc thân vương, Vạn Duẫn hoàng đế các loại.

Thái thượng hoàng rốt cuộc có hạ chỉ cứu Ngao Ngọc không.

Nếu như Thượng Thanh cung không có bất kỳ phản ứng gì, Ngao Ngọc kia nhất định phải chết, hơn nữa còn chết cực thảm.

Ngụy quốc công thế tử Đoàn Vũ nói: "Chênh lệch thời gian không nhiều lắm, Thượng Thanh cung bên kia vẫn không có bất kỳ phản ứng gì. Ngao Ngọc chết chắc, chết chắc."

Túc vương phi nói: "Thái thượng hoàng quả nhiên chỉ thương tiếc lão thần Ngao Tâm, cho nên mới ban thưởng chữ cho hắn, căn bản không có ý bảo vệ Ngao Ngọc. Mà Ngao Ngọc lợi dụng thái thượng hoàng diệt trừ địch nhân, sẽ chỉ triệt để chọc giận lão nhân gia ông ta."

Ánh mắt Ngao Minh lấp lóe.

Y nhìn vấn đề càng thêm làm sâu sắc, lúc này thái thượng hoàng nếu hạ chỉ cứu Ngao Ngọc, đó chính là lần thứ nhất lão chân chính công khai phát ra tiếng.

Điều này sẽ để cho rất nhiều người bất an, trước đó thái thượng hoàng chưa bao giờ công khai phát ra bất kỳ thanh âm nào, dù là Nam cảnh phản loạn, lúc đế quốc nhìn qua nguy cơ tứ phía, thái thượng hoàng vẫn không đưa ra bất luận ý chỉ gì.

Nếu như bây giờ thái thượng hoàng ra ý chỉ, liền sẽ để người mơ màng hết bài này đến bài khác, sẽ cho người cảm thấy giữa thái thượng hoàng và hoàng đế bệ hạ, có phải có khoảng cách gì rồi?

...

Hoàng hậu bên kia, nhắm mắt ngồi, trong tay cầm một chuỗi trân châu, đếm một viên lại một viên.

Nàng cũng đang đợi thời gian trôi qua.

Cứ qua một khắc đồng hồ, cứ qua một khắc đồng hồ, Ngao Ngọc tiểu tặc nhất định phải chết.

Thái thượng hoàng đến nay vẫn không có bất luận động tĩnh gì.

Nếu như mặt trời xuống núi, cũng chính là giờ Dậu, thái thượng hoàng như cũ không ra ý chỉ, như vậy hết thảy đều kết thúc.

Sau đó hết thảy tiếp tục, triệt để an tĩnh, Ngao Ngọc chết vô ích.

Nhưng nếu thái thượng hoàng thật ra ý chỉ, vậy trong triều sẽ xuất hiện rung chuyển to lớn.

Bởi vì rất nhiều người sẽ liên tưởng, thái thượng hoàng vì sao muốn cứu Ngao Ngọc? Có phải thái thượng hoàng không chịu cô đơn rồi? Mượn cơ hội mà động rồi?

Cho nên dù là Vạn Duẫn hoàng đế, lúc này mặc dù đang nhìn tấu chương, nhưng một câu cũng không hỏi.

Ngay cả một chữ y cũng không đọc.

Kỳ thật y cũng không thèm để ý Ngao Ngọc chết sống, thậm chí bản ý y cũng không mãnh liệt muốn xử tử Ngao Ngọc.

Y để ý là phản ứng của thái thượng hoàng bên kia.

Giết Ngao Ngọc, chỉ là một lần thăm dò thái thượng hoàng.

Phụ hoàng, ngài là thật triệt để quy ẩn sao?

Thế nhưng trước đó có người hô to thái thượng hoàng hoàn chính, nhưng ngài lại bất động, bây giờ lại động?

...

Khoảng cách giờ Dậu còn có một đoạn thời gian.

Dưới vạn chúng chú mục, đại môn Thượng Thanh cung mở ra, sau đó một tên thái giám bước nhanh ra.

Cái này nhìn qua chỉ là một động tĩnh không có ý nghĩa mà thôi.

Nhưng lại như một viên cự thạch, hung hăng rơi vào mặt hồ yên tĩnh, sau đó nhấc lên gợn sóng kinh thiên.

Thượng Thanh cung vậy mà thật có phản ứng, mà trong tay thái giám kia thật cầm ý chỉ thái thượng hoàng.

Không, nói cho đúng là ý chỉ Vô Vi Đạo Quân.

Nhìn thấy Thượng Thanh cung mở ra, thái giám kia đi ra bên ngoài ba dặm.

Thái thượng hoàng vậy mà thật sự có ý chỉ.

Cái này... Cái này... Chuyện này quá đáng sợ.

Thái thượng hoàng thật muốn bảo vệ Ngao Ngọc?

Đây là vì cái gì? Vì cái gì?

Đây là ý gì? Đại biểu cho tín hiệu gì?

Trong chốc lát, vô số nhân mã phi nước đại.

Nhân mã Hắc Băng Đài, Lâm tướng, hoàng cung, đại tông chính Túc thân vương, điên cuồng chạy trở về, hồi báo tin tức này cho chủ tử mình.

Trong chốc lát, thật sự có loại tảng đá rơi vào rừng cây làm vô số chim chóc sợ hãi bay mất.

Thái thượng hoàng phái tới thái giám kia đi không tính là nhanh, thậm chí cũng không cưỡi ngựa chạy như điên, mà là đi phi thường có tiết tấu.

Phảng phất muốn cho các phương đủ thời gian phản ứng.

Nhưng thái giám này dù đi chậm nữa, hơn một giờ sau, vẫn đi tới ngục giam Hắc Băng Đài.

Ý chỉ thái thượng hoàng vậy mà tinh chuẩn như thế, đưa thẳng đến ngục giam Hắc Băng Đài.

"Vô Vi Đạo Quân pháp chỉ, bốn đạo sĩ Vu sơn thật giả lẫn lộn, xem mạng người như cỏ rác, thương thiên hại lí, thiên địa khó chứa, mệnh lệnh Hắc Băng Đài xử tử."

Ý chỉ này có ý tứ, không phải trực tiếp nhằm vào Ngao Ngọc, mà là xử tử đạo sĩ Vu sơn, phảng phất hoàn toàn không liên quan chính sự, là chuyện nội bộ Đạo gia.

Nhưng nghe xong ý chỉ, bốn đạo sĩ như ngũ lôi oanh đỉnh.

Chúng ta... Chỉ phụng mệnh làm việc mà thôi, mà thái thượng hoàng và chúng ta là người một nhà, người một nhà đó. Ngài là Vô Vi Đạo Quân, chúng ta cũng là người tu đạo, trong Thượng Thanh cung của ngài có rất nhiều gạch ngói đều là từ Vu sơn chúng ta đào bới ra đó. Dược liệu trong vườn ngài cũng là chúng ta đào qua đó, điển tịch ngài tu đạo cũng là chúng ta dâng lên đó.

Chúng ta không xúc phạm đến thái thượng hoàng ngài, vì sao muốn xử trí chúng ta?

"Thái thượng hoàng tha mạng, Vô Vi Đạo Quân tha mạng..."

"Vị công công này, xin ngài hồi bẩm thái thượng hoàng, ta đã từng giảng đạo cho lão nhân gia ngài đó."

"Chúng ta chỉ là phụng mệnh làm việc, mà chúng ta vẫn chưa động thủ tổn thương Ngao Ngọc công tử."

Nhưng thái giám mà thái thượng hoàng phái tới hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ, thản nhiên nói: "Hắc Băng Đài, tiếp chỉ!"

Nam Cung Nhị quỳ xuống tiếp chỉ, sau đó hỏi: "Vị công công này, xin hỏi thái thượng hoàng có ý chỉ, xử tử bốn vị đạo sĩ này thế nào không?"

Thái giám kia nói: "Lấy đạo của người trả lại cho người!"

Vân Trung Hạc không khỏi run lên, Mộ Dung Phục đại hiệp, là ngươi sao?

Đương nhiên, câu nói này xuất xứ từ trong một kinh thư, cũng không phải là Kim Dung lão tiên sinh sáng tạo, thậm chí quân phiệt Tôn Điện Anh cũng đã nói qua như vậy

Nam Cung Nhị nói: "Đã hiểu!"

"Người đâu, buộc chặt bốn vị đạo sĩ này trên ghế, lấy mười lăm cây châm dài, chia ra đâm vào trong thân thể của bọn hắn."

Theo Nam Cung Nhị ra lệnh một tiếng, một đám võ sĩ Hắc Băng Đài nhào tới, cột bốn tên đạo sĩ vào trên ghế hành hình.

Sau đó dựa theo thuyết pháp bốn vị đạo sĩ này trước đó, tiến hành cực hình.

Châm thứ nhất, sống sờ sờ nhập vào ngón chân cái bốn người.

Một lát sau, trong phòng hành hình Hắc Băng Đài truyền đến thanh âm thê lương không gì sánh được. Vân Trung Hạc nghe thấy tê cả da đầu.

Mẹ nó, đây cũng quá đau đi.

Thật là đáng sợ. Chỉ xem đã không chịu được, huống chi là thụ hình?

Mà thái thượng hoàng phái tới thái giám kia, mặt không thay đổi xem hết thảy, bởi vì y muốn giám sát bốn vị đạo sĩ này chết thảm, sau đó hồi báo cho thái thượng hoàng.

Mà Nam Cung Nhị thấy vô cùng hưng phấn, thậm chí rục rịch, hận không thể tự mình động thủ.

Không... Gã là hận không thể tự dùng thân thể mình nếm thử loại khốc hình này, đây tuyệt đối là một kẻ điên.

Bốn vị đạo sĩ này nói không sai, ba châm đóng xuống xong, phần eo trở xuống hai chân tê liệt. Sau sáu châm, phía dưới cổ triệt để tê liệt.

Một cây châm sắt cuối cùng đóng xuống.

Bốn đạo sĩ triệt để chết thảm, chuyện này xem như hoàn thành, thái giám kia muốn trở về Thượng Thanh cung phục mệnh.

Lúc này Nam Cung Nhị nói: "Vị công công này, liên quan tới Ngao Ngọc, thái thượng hoàng có ý chỉ gì không?"

Thái giám kia nói: "Không có!"

Không có ý chỉ? Đó chính là tiếp tục giam giữ, nhưng lại không được thương tổn gì?

Đây là ý gì đây?

Điều này đại biểu đấu pháp còn chưa kết thúc sao, mà sẽ phát triển đến cấp bậc càng đáng sợ hơn?

Toàn bộ người Hắc Băng Đài đều run lẩy bẩy, lo lắng cục diện tiếp theo sẽ băng liệt.

Duy chỉ có Nam Cung Nhị vẫn như cũ không tim không phổi, nhìn xem bốn đạo sĩ chết thảm, gã bỗng nhiên che che bụng của mình, nói: "Ai, vừa rồi xem bọn hắn tra tấn quá hưng phấn, vậy mà lại đói bụng."

Mẹ nó, ngươi vừa mới ăn xong mấy cân thịt khô, uống mấy cân rượu đục, vậy mà lại đói bụng.

Vừa mới phát sinh thiên đại sự tình, ngươi lại nửa điểm cũng không lo lắng sao?

...

Thái thượng hoàng hạ chỉ, xử tử bốn Vu sơn đạo sĩ, chuyện này rất nhanh truyền khắp kinh thành.

Tất cả mọi người biết, bốn vị đạo sĩ này muốn đi xử trí Ngao Ngọc, nhưng bây giờ lại bị giết chết.

Điều này đại biểu cái gì? Đánh mặt hoàng cung?

Thái thượng hoàng bảo vệ Ngao Ngọc, tin tức này lập tức để vô số người lòng như tro nguội, nhưng lại hoàn toàn không hiểu.

Cuối cùng là vì cái gì?

Nhưng tất cả mọi người vẫn như cũ ngừng thở, chờ đợi tình thế phát triển thêm một bước.

Bởi vì chuyện này hiển nhiên còn chưa kết thúc, thậm chí cao trào chân chính còn chưa đến.

Kinh thành đề đốc Ninh Hoài An, cũng chính là biểu đệ hoàng hậu còn chưa bị xử trí.

Mà bốn Vu sơn đạo sĩ đi xử trí Ngao Ngọc, cũng là phụng mệnh làm việc, cụ thể phụng mệnh của ai, dù không có người công khai nói ra, nhưng vẫn có người biết, chính là Hoàng hậu nương nương.

Thái thượng hoàng xử tử bốn vị đạo sĩ này, vậy sẽ đối xử thế nào với hoàng hậu? Đại biểu thái độ thế nào với hoàng hậu?

Là bất mãn với hoàng hậu? Hoặc là bất mãn với hoàng đế bệ hạ?

Sẽ không phế hậu chứ? Hoàn toàn không có lý do à, cuối cùng thái thượng hoàng muốn làm gì?

Màn đêm buông xuống!

Toàn bộ kinh thành, gần như có cảm giác kiềm chế hít thở không thông.

Tất cả mọi người đang chờ đợi, cục diện rốt cuộc sẽ lên lên tới cấp bậc gì?

Có đại thần thậm chí ở trong lòng còn đưa ra mấy cấp bậc.

Tình thế phát triển thấp nhất, chính là thái thượng hoàng hạ chỉ, phóng thích Ngao Ngọc, đồng thời xử tử Ninh Hoài An.

Tình thế phát triển trung đẳng là, thái thượng hoàng hạ chỉ quở trách hoàng hậu.

Tình thế phát triển cấp bậc cao nhất, thái thượng hoàng... Triệu kiến hoàng đế bệ hạ.

Nếu quả thật lan đến hoàng đế bệ hạ, vậy tất cả triều thần sẽ đi con đường nào?

Vậy hoàn toàn không khác thiên băng địa liệt, phảng phất có một viên đạn hạt nhân nổ tung trong triều đình.

Ngừng thở!

Chờ đợi Thượng Thanh cung thêm một bước ý chỉ.

...

Ngày kế tiếp!

Thượng Thanh cung bên kia, đại môn lại một lần nữa mở ra, đại thái giám Hầu Trần đi ra.

Trời người kia?

Lại là Hầu Trần, lão tổ tông thái giám, lão là cha nuôi các đại thái giám Hầu Chính, Hầu Khánh.

Lại là lão tổ tông Hầu Trần ra tay, đây... Đây là xảy ra đại sự à.

Thiên đại sự tình!

Toàn bộ triều đình, trái tim vô số người cuồng loạn, cơ hồ không thể hô hấp, bởi vì hoàn toàn không biết tiếp theo sẽ phát triển đến mức nào?

Lão tổ tông thái giám Hầu Trần cầm một đạo ý chỉ, leo lên cỗ kiệu.

Tất cả mọi người nhìn chằm chằm cỗ kiệu này, rốt cuộc sẽ đi đâu?

Đến nhà Ngao Tâm? Hay Hắc Băng Đài?

Sẽ không phải là hoàng cung chứ?!

Nếu như là hoàng cung, đây chẳng phải là trời sập?

Bởi vì rất nhiều người đoán, ý chỉ thái thượng hoàng đến hoàng cung, chỉ có thể là cho hai người, một là hoàng hậu, hai là hoàng đế.

Ngay sau đó, làm cho tất cả mọi người kinh dị, cỗ kiệu lão tổ tông thái giám Hầu Trần thật đi về phía hoàng cung.

...

Cửa cung mở ra!

Lão thái giám Hầu Trần tiến vào trong hoàng cung, dù lúc này bầu trời sáng sủa, vạn dặm không mây, nhưng vẫn có rất nhiều người cảm thấy đỉnh đầu của họ là mây đen dày đặc. Theo lão tiến vào hoàng cung càng sâu, mây đen trên đầu càng ngày càng ngưng tụ, nổi lên lôi đình kinh thiên.

Ý chỉ này rốt cuộc là cho hoàng hậu? Hay là hoàng đế bệ hạ?

Nếu như là hoàng đế, vậy... Vậy thì thật là đáng sợ.

Lão thái giám Hầu Trần tiến vào thư phòng hoàng đế.

Trong chốc lát, tất cả hoạn quan, cung nữ, đều quỳ trên mặt đất không dám lên tiếng.

Mà các đại thần nghị sự trong thư phòng hoàng đế, cũng nhao nhao lui ra, sau đó quỳ rạp dưới đất không nhúc nhích.

"Lão nô Hầu Trần, tham kiến bệ hạ, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!" Lão thái giám Hầu Trần đi đến trước mặt Vạn Duẫn hoàng đế, quỳ xuống dập đầu.

Vạn Duẫn hoàng đế tiến lên, dìu lão thái giám Hầu Trần đứng lên.

"Ngươi nhìn xem gầy gò hơn không ít, phụ hoàng thế nào? Ăn cơm thế nào? Đi ngủ thế nào?" Vạn Duẫn hoàng đế hiền hoà hỏi.

Lão thái giám Hầu Trần nói: "Tốt, thái thượng hoàng vẫn khoẻ mạnh, mỗi ngày tu đạo, đạo pháp càng tinh tiến."

Vạn Duẫn hoàng đế thở dài nói: "Ta thật sự muốn thăm phụ hoàng, nhưng lão nhân gia ngài ra chỉ ý, ngoại trừ Hương Hương, bất kỳ người nào cũng không thể quấy rầy ngài tu hành."

Câu nói này chính là điều mấu chốt, bất kỳ người nào cũng không thể tiến vào Thượng Thanh cung gặp thái thượng hoàng. Biểu thị lão triệt để giao đại quyền triều chính cho Vạn Duẫn hoàng đế.

Như vậy hiện tại thế nào? Thái thượng hoàng phái Hầu Trần đi vào hoàng cung, muốn làm gì? Có phải thái thượng hoàng thay đổi ý chí không?

Thoáng hàn huyên mộ lát, lão thái giám Hầu Trần nói: "Bệ hạ, thái thượng hoàng có chỉ."

"Hoàng đế, vi phụ muốn triệu ngươi đến đây một lần, thế nào?"

Phần ý chỉ này của thái thượng hoàng cực kỳ ngắn gọn, mà lại tự xưng là cha. Nhưng lại giống như một đạo lôi đình, bỗng nhiên xé mở trái tim tất cả mọi người ở đây.

Thái thượng hoàng muốn triệu kiến hoàng đế bệ hạ?

Mà lại là tình thế trước mắt này?

Trước đó lúc đại chiến cùng Đại Doanh đế quốc thất bại, thái thượng hoàng không triệu kiến hoàng đế. Nam cảnh tạo phản, quân đội Đại Doanh đế quốc xuôi nam, lúc Đại Chu đế quốc nguy cơ tứ phía, thái thượng hoàng vẫn không triệu kiến hoàng đế.

Lúc đó Hồ Dung đại nhân ở trên triều đình, công khai chỉ trích hoàng đế, xin thái thượng hoàng hoàn chính.

Lúc đó, thái thượng hoàng vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.

Không sai biệt lắm tám năm, Vạn Duẫn hoàng đế đăng cơ thời gian tám năm, thái thượng hoàng đều từ đầu đến cuối ngây ngốc ở trong Thượng Thanh cung, chưa bao giờ triệu kiến hoàng đế.

Bây giờ lại triệu kiến!

Hẳn thật là trời sập à?

Hẳn là muốn thiên địa biến sắc?

Nhưng đây là vì cái gì? Hoàn toàn không có bất kỳ dấu hiệu gì, thời khắc Đại Chu đế quốc nguy hiểm nhất đã qua.

Tất cả mọi người theo bản năng trong đầu hiện lên một từ ngữ đáng sợ nhất.

Không khỏi nghĩ tới mấy tháng trước, Ngự Sử đài Hồ Dung đại nhân, ngay trước văn võ bá quan liều chết can gián, xin thái thượng hoàng hoàn chính.

Huyệt Thái Dương Vạn Duẫn hoàng đế bỗng nhiên phồng lên, sau đó nói: "Nhi thần tuân chỉ!"

...

Sau một canh giờ!

Vạn Duẫn hoàng đế lên đường gọn gàng, vẻn vẹn mang theo vài trăm người, cưỡi hoàng miện, đi về phía Thượng Thanh cung.

Toàn bộ kinh thành đều ngừng thở, tiếp theo cục diện phát sinh có thể thiên băng địa liệt không? Đến lúc đó triều thần nên đi nơi nào?

Kỳ thật không có người hạ lệnh giới nghiêm, nhưng đường lớn kinh thành, hoàn toàn không có một ai. Lúc này là buổi chiều, tất cả cửa phòng và cửa sổ đều đóng chặt.

Người kinh thành đều rất bén nhạy, cảm giác được có đại sự phát sinh, lập tức trốn vào trong phòng của mình.

Lúc xế chiều!

Vạn Duẫn hoàng đế tiến vào trong Thượng Thanh cung. Lão thái giám Hầu Trần dẫn đầu, tiến về Vô Vi điện!

Lúc này trong Vô Vi điện, vẫn như cũ là một mảnh thanh âm tụng kinh.

Mà cửa điện đóng chặt!

Kỳ thật những năm qua, cửa Vô Vi điện cơ hồ không mở, bất kỳ người nào cũng không thể tiến vào trong điện.

Thái thượng hoàng tu đạo, là chân chính tu triệt để.

Vạn Duẫn hoàng đế ngoài cửa quỳ xuống, dập đầu nói: "Nhi thần tham kiến phụ hoàng!"

Bên trong vẫn như cũ là thanh âm tụng kinh, thái thượng hoàng cũng không lập tức trả lời.

Vạn Duẫn hoàng đế lại dập đầu nói: "Phụ hoàng, nhi thần đăng cơ tám năm, không đạt công lao sự nghiệp gì, thẹn với liệt tổ liệt tông, xin phụ hoàng trách phạt!"

Hoàng đế mặc dù luôn miệng xin phụ hoàng trách phạt, nhưng ngữ khí rất thẳng thắn cương nghị.

Đương nhiên từ thẳng thắn cương nghị này dùng trên thân hoàng đế cũng không chuẩn xác, nói cho đúng là ngữ khí cung kính, nhưng nội tâm cường ngạnh.

Bởi vì y cũng biết, thái thượng hoàng triệu kiến y đến Thượng Thanh cung đưa tới hậu quả chính trị, thật sự là quá nghiêm trọng.

Sẽ để cho triều cục ba động, sẽ để cho người trong thiên hạ nhao nhao đoán. Mấu chốt là thái thượng hoàng muốn làm gì?

Bên trong thanh âm tụng kinh kết thúc, sau đó truyền đến tiếng thái thượng hoàng.

"Hoàng đế, tâm ngươi không tĩnh à!"

Vạn Duẫn hoàng đế lại một lần nữa dập đầu, nói: "Nhi thần vô năng, để phụ hoàng thất vọng. Mấy năm này nhi thần quản lý quốc gia không tốt, dẫn đến phương bắc có địch, phương nam có phản loạn, đây hết thảy đều là tội nhi thần."

Vạn Duẫn hoàng đế hít một hơi thật sâu, sau đó gằn từng chữ: "Cho nên, nhi thần nguyện ý phụ hoàng hoàn chính!!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.