Văn Xuân Tương cười khẩy, ngang nhiên lườm lại.
Trong Phật giới ngoại trừ thế hệ Phật tu trước thành danh đã lâu thì đám còn lại thật sự không nhìn nổi. Song các lão tiền bối đa phần đều không quan tâm sự đời, mà Phật giới vốn cũng chẳng coi trọng chuyện quyền uy trên dưới, bởi thế nên các Phật tu lớn tuổi không có tính uy hiếp đối với lớp hậu bối.
Phật giới xưa kia, có Phật Tổ giảng pháp, có các loại bảo vật, Đại Tiểu Lôi Âm tự nô nức khách ghé thăm, bầu không khí ở Phật giới cũng chan hòa ấm áp. Trong hoàn cảnh như thế, phần lớn Phật tu đều giữ được bản tâm, không ngừng trau dồi đạo của bản thân. Nhưng hiện tại, tầng trời thứ ba mươi bị đóng, hầu như chỉ có lứa Phật tu thế hệ đầu mới truyền giảng Phật pháp, bảo bối bí pháp để rèn giũa tâm cảnh đều biến mất, từ căn cơ nền tảng đã kém vài cấp bậc thì đương nhiên không thể yêu cầu những Phật tu này có bao nhiêu Phật tâm rồi.
“Bổn tọa tới đây tìm đạo lữ của mình là chuyện hợp lý hợp lẽ.” Văn Xuân Tương nhướn mày, nghiêm túc nói, “Phá hỏng nhân duyên của người khác là sẽ bị sét đánh đấy, Phật tu thì càng phải chú ý công đức của mình, bằng không công sức tu hành ăn chay niệm Phật cả đời cuối cùng lại vì chuyện này mà đổ sông đổ bể, mất nhiều hơn được.”
“Nghe tên ma đầu nhà ngươi yêu ngôn hoặc chúng kìa?” Một La Hán đỏ mặt tía tai, lập tức đáp trả, “Từ xưa tranh đấu đại đạo đã là không chết không ngừng, ngươi là Ma đạo, Thần Tú là Phật đạo, rốt cuộc ai phá hỏng việc tu hành của ai thì còn chưa biết chắc đâu.”
“Nếu không chịu nghe thì bổn tọa cũng chỉ có thể đấu một trận với chư vị để phân thị phi đúng sai thôi.” Văn Xuân Tương nhìn La Hán nọ với vẻ thương hại, giả vờ than vãn. La Hán nọ nóng tính, nghe y nói vậy thì lửa giận bốc lên, muốn động thủ với Văn Xuân Tương.
“Thưa Văn Thù Bồ Tát, tuy tính tình Chính Cương La Hán hơi nóng vội, nhưng bản tính thì vẫn……” Những vị Phật tu thân thiết với Chính Cương La Hán đều biết bạn mình không phải đối thủ của ma đầu này, khổ nỗi Chính Cương khiêu khích trước, cũng ra tay trước, cho nên họ không tiện can ngăn. Thế nên những người này đành nhìn sang Văn Thù Bồ Tát. Văn Thù Bồ Tát là Bồ Tát đứng đầu, đức cao vọng trọng, hơn nữa còn có tu vi lợi hại, nếu ngài chịu ra tay thì ma đầu này nhất định sẽ chẳng có kết quả tốt lành.
“Không sao, vị thí chủ này sẽ tự có cách.” Văn Thù Bồ Tát mỉm cười đáp.
Các La Hán còn muốn nói gì đó, song lại nghe Chính Cương hét lên thất thanh, đã thất bại thê thảm. Mà nhìn sang Văn Xuân Tương, từ đầu chí cuối thậm chí còn chẳng nhích một bước chân, y chỉ đang chơi đùa với Chính Cương mà thôi.
“Chiêu Như Lai Thần Chưởng vừa rồi của Văn thí chủ rất đẹp.” Văn Thù Bồ Tát từ tốn nói, “Nếu bần tăng nhớ không lầm thì hình như Như Lai Thần Chưởng đã thất truyền phân tán ở hạ giới từ lâu.”
Người trong Phật giới thấy Chính Cương La Hán bị Văn Xuân Tương hạ gục dễ dàng thì tạm thời không dám tiến lên, nghe Văn Thù Bồ Tát trò chuyện với Văn Xuân Tương như chẳng có chuyện gì, trong lòng bọn họ cũng có phần tức tối. Mà khi nghe Văn Thù Bồ Tát nói chiêu Văn Xuân Tương vừa dùng chính là công phu Như Lai Thần Chưởng của Phật giáo, bọn họ lại càng phẫn nộ hơn.
Một Ma tu dùng công pháp Phật giáo đánh bại Phật tu, nhục nhã biết để đâu cho hết?!
Ngay khi các Phật tu trẻ định lên tiếng thì các Phật tu thế hệ trước liền dùng thần thông để trấn áp.
Các Phật tu trẻ cảm thấy toàn thân như bị trói buộc, tiên khí chung quanh lùi xa khỏi người, loại cảm giác hoảng loạn bất an này thật sự rất khó chịu.
Là bọn họ quá xốc nổi!
Nếu là ở nơi khác, bọn họ biểu hiện ra như vậy, dù có bị giết chết thì cũng chỉ có thể nhận mình xui xẻo. Tuy các Phật tu lớp cũ không muốn can thiệp nhiều vào việc của lớp trẻ, nhưng việc liên quan đến Phật Tử, không thể nháo cùng bọn họ được. Hiện tại Văn Thù Bồ Tát trò chuyện cùng đạo lữ của Tạ Chinh Hồng – kẻ có khả năng là Phật Tử, bọn họ có nói nhiều đến mấy thì cũng chỉ thêm phiền mà thôi. Phật Tổ cũng có Nộ Mục Kim Cang Tướng, các lão tiền bối liền quyết đoán ra tay, trấn áp những Phật tu này.
“Như Lai Thần Chưởng quả thật đã thất lạc rất nhiều ở hạ giới.” Văn Xuân Tương cũng có chút hảo cảm đối với Văn Thù Bồ Tát, hồi còn ở Tu Chân giới, y đã đọc không ít kinh văn về Văn Thù Bồ Tát, mà trước kia tiểu hòa thượng cũng nói với y rằng Văn Thù Bồ Tát từng chiếu cố mình. “Ta luôn rất hứng thú với công pháp Phật giáo, ta đã góp nhặt được khoảng một nửa các chiêu thức Như Lai Thần Chưởng, nhưng số còn lại thì rất khó kiếm.”
Văn Thù Bồ Tát hơi nhắm mắt, khi lần nữa mở ra thì ánh mắt có vẻ như đã hiểu, “Cửu Châu Ma Hoàng, quả là danh bất hư truyền.” Đúng là trong thời gian ngắn đã tính ra được đại khái một vài sự tình về Văn Xuân Tương!
Phật tu thượng cổ cao cường như vậy, một kẻ mới thăng cấp như y không thể nào bì được. Nhưng chẳng sao, y còn có rất nhiều thời gian, mà y cũng chẳng cần thiết phải phân cao thấp với Văn Thù Bồ Tát!
“Văn Thù Bồ Tát quá khen.” Văn Xuân Tương chắp tay nói, “Bồ Tát đã tính ra chuyện của ta, vậy thì ắt hẳn ngài cũng biết được chuyện của ta và đạo lữ. Tại hạ chẳng có nhiều dã tâm, chỉ muốn cùng đạo lữ cầu chân vấn đạo mà thôi, mong Bồ Tát thành toàn.”
Văn Thù Bồ Tát hơi nghiêng người, tránh đi lễ của Văn Xuân Tương.
“Văn thí chủ, trong ba mươi tầng trời này, chẳng ai có thể thành toàn yêu cầu của ngươi cả.” Văn Thù Bồ Tát mỉm cười nói, “Ngươi là đạo lữ của Phật Tử, lại tập được công pháp Phật giáo, có nhân quả rất sâu với cửa Phật chúng ta, bần tăng cũng biết thí chủ không phải phường đại gian đại ác, mà ngược lại, Văn thí chủ còn có một tấm chân tâm đáng quý. Chỉ là việc Phật Tử trở về hay không có liên quan đến tương lai hưng suy của Phật giáo chúng ta, bần tăng thật sự bất lực.”
“Phật giáo các người nhiều Phật tu như vậy, cớ sao lại đổ hết toàn bộ trách nhiệm lên tiểu hòa thượng của ta?” Văn Xuân Tương tức giận, “Khi tiểu hòa thượng chịu khó chịu khổ, là ta ở bên cạnh hắn, khi hắn bị ức hiếp, cũng là ta kề vai chiến đấu cùng hắn. Hắn luân hồi trăm kiếp, ở hạ giới suốt mười vạn năm, các người có từng cảm thấy không đành lòng mà độ hắn thành Phật chưa? Nếu các người chẳng làm gì cả thì hôm nay dựa vào đâu mà bắt hắn phải gánh vác hi vọng của các người, thật quá bất công!”
Trước kia khi mình chưa gặp tiểu hòa thượng, nếu lũ lừa trọc này độ hóa tiểu hòa thượng thì y đâu cần phải chịu khổ tương tư như vậy nữa?!
Văn Xuân Tương vốn cho rằng mình không có thực lực, không thể giữ tiểu hòa thượng ở bên cạnh mình. Nhưng giờ y đã có thực lực để đối địch với những Phật tu này, ấy thế mà lại phát hiện vẫn có tầng tầng lớp lớp trở ngại ngăn ở trước mặt y và Tạ Chinh Hồng. Chẳng lẽ ông trời thật sự không muốn cho người ta hạnh phúc ư?
Văn Xuân Tương quay lại Ma đạo, giờ đang là lúc tâm trạng bất ổn, thấy mấy hòa thượng này nói mãi mà không thủng, trong lòng y cũng đã hơi sốt ruột, ma khí trong cơ thể rục rịch, muốn tràn ra ăn một bữa no nê thỏa thích!
“A Di Đà Phật.” Trong tay Văn Thù Bồ Tát xuất hiện một cái mõ, tiếng gõ mõ lập tức vang vọng khắp bầu trời, kéo lại dòng suy nghĩ vu vơ của Văn Xuân Tương.
“Văn thí chủ nói có lý.” Văn Thù Bồ Tát gật đầu, “Năm ấy Phật Tử hạ giới, chúng ta chẳng có chút tin tức nào. Trong mười vạn năm này, chúng ta gần như đã quên mất Phật Tử, nếu không phải phong ấn tầng ba mươi buông lỏng thì có lẽ đến tận bây giờ vẫn chẳng biết được hành tung của ngài ấy. Văn thí chủ và Phật Tử có nhân quả suốt nhiều kiếp, quan hệ đó không phải thứ chúng ta có thể định đoạt. Bần tăng cảm thấy ăn năn sâu sắc, xin Văn thí chủ hãy bỏ quá cho.”
Nói rồi, Văn Thù Bồ Tát cất mõ, hướng về phía Văn Xuân Tương, làm một lễ bái.
“Bồ Tát!”
“Bồ Tát!”
“Lễ này của ngài quá nặng, tên ma đầu này có tài đức gì cơ chứ?”
Cho dù đích thân Phật Tổ tới đây, Văn Thù Bồ Tát cũng không nhất thiết phải làm đại lễ như vậy!
“Ông!”
Thấy Văn Thù Bồ Tát chuẩn bị hành đại lễ với mình, Văn Xuân Tương cuống quít tránh đi, nhưng Văn Thù Bồ Tát lại như biết được y muốn tránh sang bên kia, thế là thân thể cũng chuyển theo hướng Văn Xuân Tương tránh né.
Cuối cùng, Văn Xuân Tương vẫn chịu một lễ này.
Trong lòng Văn Xuân Tương có nỗi khổ khó nói thành lời, y quả thật sắp bị Văn Thù Bồ Tát chọc tức đến phát ngất rồi.
Nhưng bản thân Văn Thù Bồ Tát có diện mạo đẹp đẽ, khí chất lại nổi bật, dù làm chuyện như thế nhưng Văn Xuân Tương cũng không cảm thấy bản mặt ông khó ưa!
A Di Đà Phật, nếu để Phật tu khác biết y xem trọng ngoại hình của Văn Thù Bồ Tát nên mới xem trọng nội hàm của ông thì họ nhất định sẽ mắng mấy câu kiểu như “Không biết điều” “Bất kính với Bồ Tát sẽ bị sét đánh” gì gì đó.
Còn Văn Thù Bồ Tát sau khi thẳng lưng lên thì bèn nở nụ cười thân thiện với Văn Xuân Tương, “Văn thí chủ yên tâm, đây là lễ thành tâm của bần tăng, tuyệt đối không gây nguy hại gì cho thí chủ. Nếu Phật Tử thật sự quay trở về, toàn bộ Phật giáo chúng ta đều nợ ngươi.”
“Bổn tọa không thèm cái nợ ấy của các người, bổn tọa chỉ muốn mình tiểu hòa thượng thôi.” Văn Xuân Tương nói.
“Haiz.” Văn Thù Bồ Tát lắc đầu, đây chính là chỗ khó xử nhất. Tuy ông không tính ra chi tiết chuyện của Văn Xuân Tương và Phật Tử, song cũng tính được là hai người này cực kỳ hợp nhau, nếu Tạ Chinh Hồng không phải Phật Tử mà chỉ là một Phật tu bình thường, ông nhất định sẽ không ý kiến gì. Mặc dù Phật giáo bọn họ chú trọng lục căn thanh tịnh, rời xa hồng trần, nhưng nếu thật sự có tình kiếp chưa dứt thì bọn họ cũng không thể đuổi Tạ Chinh Hồng ra khỏi Phật môn được. Nếu ngay cả một người mà còn không thể trân trọng thì nói gì đến trân trọng chúng sinh rồi cả phổ độ chúng sinh chứ?
Đạo gia Yêu gia đều chẳng phản đối việc có đạo lữ, Phật giáo bọn họ cũng không phải không thể dung thứ.
Tiếc rằng……
Thấy trong thần thái Văn Xuân Tương không giấu nổi sự khí phách và nỗi buồn bã, Văn Thù Bồ Tát thầm cảm thán. Văn Xuân Tương có một gương mặt rất đẹp, nhưng sinh linh đẹp đẽ thì nhiều vô kể. Dung mạo mà quá lộng lẫy thì khó tránh khỏi nhiễm chút yêu khí và tà khí, Văn Xuân Tương là Yêu tu, đáng lẽ thứ khí chất yêu tà ấy phải càng rõ rệt. Nhưng y thì hoàn toàn bất đồng, tuy giờ đã rơi vào Ma đạo nhưng dung mạo khí chất của y vẫn ẩn chứa chính khí, nếu bỏ qua ma khí trên người y thì đây rõ ràng là tướng sống lâu suôn sẻ thuận lợi. Đáng tiếc vì dây dưa với Phật Tử cho nên tương lai về sau khó mà thấy rõ.
Văn Thanh Đắc Quả tôn giả rất giỏi nghe tiếng đoán người, khi nhìn thấy Văn Xuân Tương thì liền lén truyền âm cho Văn Thù Bồ Tát, nói rằng tương lai của y mờ ảo bất định, từ nhiều năm trước đã có nhân duyên với Phật Tử, nhân quả dây dưa rất sâu.
Nghĩ như vậy, có lẽ Phật Tử hạ giới luân hồi, chịu khổ trong mười vạn năm đều không phải là thử thách chân chính. Phật Tử là phật quang biến hóa, vô tình vô dục, Phật Tử từng nói rằng mình vừa là người thích hợp tu Phật nhất, vừa là người không thích hợp tu Phật nhất, nhưng thiên tư của Phật Tử cao đến mức khó tưởng tượng, bản thể lại thoát thai từ Phật giới, không bị Thiên Đạo ràng buộc, tư chất này có thể nói là độc nhất vô nhị ở Tiên giới, ngay cả Đạo Tổ cũng nhiều lần tán thưởng, cuối cùng Phật Tổ còn nhận ngài làm đệ tử, dốc lòng chỉ bảo.
Những gì Văn Thù Bồ Tát biết nhiều hơn xa những gì Thẩm Phá Thiên biết. Cho nên Văn Thù Bồ Tát cũng biết, trước kia Phật Tổ khiến Phật Tử hạ giới luân hồi, ngoài việc muốn để lại cho Tiên giới một cơ hội sống, thì cũng là bởi bản thân Phật khuyết thiếu tình cảm.
Phải nhập thế trước thì mới có thể xuất thế, phải có tình trước thì mới có thể vô tình.
Song có lẽ Phật Tổ cũng không có ngờ rằng, lần này Phật Tử hạ giới, thất tình lục dục đều tập trung ở một người, nếu như không thể buông bỏ Văn Xuân Tương, e rằng khó mà thành đại đạo được. Liệu đây có phải chướng ngại mà Thiên Đạo sắp đặt cho bọn họ chăng?
Chẳng lẽ đã thấy Phật Tử ở ngay trước mắt rồi mà còn thất bại trong gang tấc ư?
Văn Thù Bồ Tát siết chặt tay, cảm giác áy náy trong lòng nhanh chóng bị đè nén, ánh mắt ông nhìn Văn Xuân Tương cũng trở nên kiên định hơn, “Văn thí chủ, lập trường của chúng ta bất đồng, khó có thể điều hòa, ngươi không thể từ bỏ, bọn ta cũng không thể dễ dàng từ bỏ được. Thôi, chúng ta hãy dựa theo quy củ Tiên giới đi.”
Văn Xuân Tương nghe Văn Thù Bồ Tát nói vậy thì bật cười ha ha, chỉ là tiếng cười ấy nghe thật chua xót làm sao.
Nếu như có thể, ai lại muốn đánh với những người này chứ?
Nhưng nói không thông được thì chỉ có thể dựa vào hai bàn tay mình để giành người lại thôi!
Văn Xuân Tương thoáng nhìn về phía Đăng Thiên tháp, nhớ tới tiểu hòa thượng, rồi lại nhìn chuỗi hạt trên tay, chí khí lập tức tăng lên.
Không ai có thể ngăn y giành tiểu hòa thượng về, một đám lừa trọc đòi cướp người của y, phải xem y có đáp ứng không đã chứ?!
“Đông Phương Thiên Đế, hai phe chúng ta đối chiến, mong ngài và các vị Tiên Đế khác làm chứng, đừng nhúng tay vào.” Văn Thù Bồ Tát bỗng nhiên quay sang nói với mấy người Thẩm Phá Thiên.
“Được thôi.” Thẩm Phá Thiên đưa mắt nhìn Văn Thù Bồ Tát, sau đó ngượng ngùng dời mắt đi.
Nếu Văn Thù Bồ Tát có thể tính ra việc của Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng, vậy thì chắc cũng biết việc hắn luân hồi hạ giới tìm kiếm Phật Tử, thế là ý định giúp đỡ Văn Xuân Tương lập tức bị gác bỏ.
Khụ khụ, lúc trước bọn họ hạ giới luân hồi, nếu không nhờ có những Bồ Tát đại từ đại bi này và các lão Thiên Đế trấn thủ Tiên giới thì sao có thể yên tâm bỏ xuống hết thảy để đi tìm Phật Tử được? Sau khi trở về, hắn biết thân phận Phật Tử của Tạ Chinh Hồng mà lại không báo cáo đúng lúc đã là không đúng rồi, bây giờ đối diện với ánh mắt sáng tỏ của Văn Thù Bồ Tát, hắn càng cảm thấy hổ thẹn sâu sắc.
Mà các Tiên Đế phía sau Thẩm Phá Thiên thì hết sức ngạc nhiên.
Tuổi tác của bọn họ cũng không nhỏ, cũng từng nghe ít nhiều về truyền thuyết Phật Tử. Có điều mười vạn năm trước, hầu hết bọn họ vẫn chưa phải là Tiên Đế, dù đã là Tiên Đế thì cũng mới tiến vào cấp bậc này thôi, chỉ có thể ngước nhìn Phật Tử ở cấp bậc Chuẩn Thánh. Giờ biết được Tạ Chinh Hồng được bọn họ coi trọng lại là chuyển thế của Phật Tử, một người khác cũng được coi trọng thì lại thành Ma Đế, mà hai người này còn là đạo lữ của nhau, hiện tại còn phải vì quan hệ đạo lữ này mà đánh nhau với tu sĩ Phật giới, lượng tin tức quá nhiều thật sự khiến bọn họ trở tay không kịp.
Ấy thế mà chuyện như vậy lại đang xảy ra ngay trước mắt họ, muốn không nhìn cũng chẳng được, đành phải cố mà nhịn xuống.
Sau này không đến Tứ Phương Thiên Hội nữa!
Bằng không bí mật động trời kiểu này mà xuất hiện ở Tứ Phương Thiên Hội thêm mấy lần nữa, e rằng bọn họ đều sẽ đạo tâm bất ổn, hoài nghi nhân sinh mất thôi!
Một Phật Tử, một Ma Đế tới tham gia Tứ Phương Thiên Hội làm cái gì hả, ở yên đó đi không được sao?
Nhưng rồi lại nghĩ nếu Phật Tử trở về, phong ấn tầng ba mươi có thể được mở, bọn họ cũng có khả năng tiến thêm một bước, thế là ai nấy lập tức đánh bay suy nghĩ này, thay vào đó là niềm hân hoan vui vẻ.
“Thiên Đế, ngài có nghĩ Phật Tử sẽ thật sự trở về không? Tên Ma tu này có vẻ ghê gớm, e là sẽ không từ bỏ dễ dàng đâu.” Một Tiên Đế dè chừng hỏi.
“Việc này chẳng ai nói chắc được cả.” Thẩm Phá Thiên trả lời khách sáo.
Thực ra mấy người bọn họ có thể thành công hay không thì có liên quan gì đến Tạ Chinh Hồng đâu? Song trên cõi đời này, ngoại trừ ý trời khó trái thì còn có ý của số đông khó trái. Chỉ cần Tạ Chinh Hồng có khả năng khiến vô vàn tu sĩ tiến thêm một bước, hắn sẽ không thể chỉ lo thân mình.
Có lẽ, Văn Xuân Tương quả thật có thể nghịch thiên mệnh chăng.
Tạ Chinh Hồng chẳng hề hay biết ở bên ngoài Văn Xuân Tương và các Phật tu đang đánh nhau.
Hắn đi xuống theo bậc thang trong Đăng Thiên tháp, không biết đi bao lâu, chung quanh vẫn chẳng có cảnh sắc gì, chỉ có trống rỗng và bóng tối vô biên. Nếu nhìn lại thì sẽ phát hiện con đường lúc đến đã biến mất. Nhưng Tạ Chinh Hồng không quay đầu, càng đi xuống, hắn càng cảm ứng được trong Đăng Thiên tháp còn cất giấu một phần của thứ mà hắn đang khuyết thiếu.
Đi mãi đi mãi, trong Đăng Thiên tháp rốt cuộc có thay đổi.
Hiện lên trước mắt Tạ Chinh Hồng chính là một ít hình ảnh đứt đoạn. Hình ảnh không nối tiếp nhau, nhưng xem lại nhiều lần thì cũng biết được không ít tin tức. Đây chính là điều Đăng Thiên tháp muốn nói cho Tạ Chinh Hồng, cũng là nguyên nhân nó khiến Tạ Chinh Hồng đi vào.
Trong vật liệu dựng nên Đăng Thiên tháp có một phần ‘Phật Đào Sa’, vốn là một nắm nhỏ của Đại Lôi Âm tự trước kia, thường được dùng làm các loại phật bảo. Trước khi tầng trời thứ ba mươi bị đóng kín, phần Phật Đào Sa này may mắn được một Phật tu mang ra ngoài, chuẩn bị để luyện chế thành pháp bảo. Đáng tiếc là, Phật tu nọ vì nguyên nhân nào đó mà thân tử đạo tiêu, Phật Đào Sa bị lầm tưởng là cát vàng bình thường, bị người ta bán ra ngoài, cuối cùng bị dung luyện vào trong một pho tượng Phật. Nếu mọi việc dừng ở đây thì có lẽ sẽ không dẫn đến nhiều chuyện như vậy.
Sau khi thành tượng Phật, Phật Đào Sa ngày ngày đêm đêm được thờ cúng hương hỏa, đi theo con đường Thần tu. Thần linh này sinh ra một chút linh trí, song nhờ có Phật Đào Sa nên tu hành hết sức thuận lợi, khi sắp sửa biến hóa, một tên Ma tu nghe phong thanh chạy tới, muốn hấp thu luồng thần linh này để nâng cao sức mạnh, sau đó lại có mấy vị Phật tu đuổi tới hàng yêu trừ ma. Trong lúc hai phe giao đấu, luồng thần linh chưa khai hóa hoàn toàn này cũng bị cuốn vào, cuối cùng ba phe đều bại. Tuy nhiên có lẽ nhờ thiên ý, trong số những Phật tu chết đi, có một vị mang theo một ngọn thanh đăng từng được thờ cúng ở chỗ Phật Tử. Trước kia đạo tâm của Phật Tử bất ổn, Pháp Ấn chia thành mấy phần thất lạc, trong đó có một phần cất giấu trong ngọn thanh đăng này.
Thanh đăng dung hợp với thần linh sắp chết, thần linh chìm vào giấc ngủ sâu bất tận.
Ngọn thanh đăng cũng tiếp tục lưu lạc, cuối cùng đến khi thần linh tỉnh lại thì nó đã trở thành tháp linh của Đăng Thiên tháp này.
Các Tiên Đế dựng nên Đăng Thiên tháp cũng không ngờ rằng, trong tháp lại có hai món bảo bối của tầng ba mươi ba, chỉ nghĩ vì vấn đề gì đó nên ý thức cá nhân của Đăng Thiên tháp mới quá mạnh. Song vẫn thường hay xảy ra chuyện khí linh pháp bảo không chịu quản giáo, các Tiên Đế tạo nên Đăng Thiên tháp là để thưởng cho hậu bối, vậy nên họ cũng không muốn can thiệp vào cách nghĩ của Đăng Thiên tháp linh.
Sau khi Tạ Chinh Hồng tiến vào Đăng Thiên tháp, Đăng Thiên tháp linh liền nhận thấy dị động trong tháp, biết chủ nhân của Pháp Ấn kia đã đến, giờ là lúc mình nên trao trả lại Pháp Ấn này. Nó đáng lẽ đã chết, nhưng nhờ có Pháp Ấn này nên mới sống lại, trong lòng đương nhiên rất coi trọng Pháp Ấn này. Nó vừa ngưỡng mộ Phật Tử đại năng, vừa hiếu kỳ chuyển thế của Phật Tử rốt cuộc là người như thế nào, cho nên khi nghe chỉ thị của các Tiên Đế, nó bèn cố ý tới để thử Tạ Chinh Hồng. Kết quả dĩ nhiên là rất hài lòng, cho nên nó cũng nên trả lại Pháp Ấn thôi.
“Ta sinh ra trong mê man, khi thần trí hoàn toàn khai hóa thì đã ở trong Đăng Thiên tháp này rồi, ta không có tự do, lại chẳng giỏi ăn nói, đành phải dùng những hình ảnh này để biểu đạt cho Phật Tử hiểu. Nếu có chỗ nào thất lễ thì mong Phật Tử chớ trách.” Sau khi Tạ Chinh Hồng xem xong, Đăng Thiên tháp linh bèn lên tiếng, “Nhờ có Pháp Ấn của ngài nên ta mới sống được đến hôm nay, ngài có ơn lớn đối với ta, nếu tại hạ có thể giúp gì được cho ngài thì xin ngài cứ giao phó.”
Đăng Thiên tháp chính là nó, nó chính là Đăng Thiên tháp, nó cũng không định huyễn hóa ra hình người để nói chuyện với Tạ Chinh Hồng, chỉ cần có thể biểu đạt ý của mình là được rồi.
“Đâu có.” Tạ Chinh Hồng lắc đầu, “Các hạ có duyên với Pháp Ấn, ấy là duyên phận của chính bản thân, không liên quan gì nhiều đến bần tăng.”
“Phật Tử quá lời rồi, ân tình tự ở trong tâm ta, nếu Phật Tử có ý thì cứ phân phó bất cứ lúc nào.” Đăng Thiên tháp linh cười nói, “Đây là nơi tiên khí dày nhất trong tháp, ta kết duyên với Phật đạo, sau khi sinh ra linh trí thì cũng thu thập một vài thứ. Khi theo các vị Tiên Đế du lịch, ta cũng từng tình cờ có được một ít đế linh quang của Phật đạo, chút tấm lòng nho nhỏ, mong Phật Tử hãy nhận lấy.”
“Xin đa tạ.” Tạ Chinh Hồng tất nhiên biết đế linh quang, nhất là đế linh quang của Phật đạo quý giá đến nhường nào, muốn đạt thành ngôi vị Phật Tôn thì nhất định phải có đế linh quang! Đúng lúc hắn vừa bước vào cảnh giới Linh Phật, muốn vượt qua giai đoạn Chân Phật để tiến vào cảnh giới Phật Tôn, chỉ e độ khó sẽ không nhỏ.
“Trong tháp ta có đường đi tới một động thiên nhỏ, trong động thiên này ẩn chứa con đường thời gian, tu hành trong đó trăm năm chỉ bằng một năm ở bên ngoài, cho nên Phật Tử cứ yên tâm.” Đăng Thiên tháp linh không nói mình phải trả giá gì để mở ra con đường này, ân cứu mạng, cho dù là Phật Tử vô ý thức kết xuống thì cũng là đại ân, nếu không tận tình hoàn trả thì sau này nhất định sẽ thành trở ngại trên con đường tu hành của nó.
Ở Tiên giới, khí linh cũng có đạo tu tính, nếu nó có thể hoàn toàn thoát ly khỏi Đăng Thiên tháp này để xuất thế thì sẽ không khác gì Linh tu Yêu tu bình thường cả.
“Vậy xin làm phiền.” Tạ Chinh Hồng gật đầu đáp, động thiên thời gian này rất khó gặp, nếu có cơ duyên diệu pháp để tiến vào thì đương nhiên càng tốt, như vậy thì sau khi đi ra cũng tiện đi gặp tiền bối. Tiền bối hấp thu Khí Vận Xích Châu, tu vi tăng cao mấy bậc, hắn không thể để bị tiền bối bỏ lại quá xa được!
“Không có gì, xin mời Phật Tử.”
Đăng Thiên tháp linh mở ra thông đạo, chẳng mấy chốc một lối vào nhỏ liền xuất hiện ở trước mặt Tạ Chinh Hồng.
Sau khi nói lời cảm tạ, Tạ Chinh Hồng liền cất bước đi vào. Đợi đến khi đi ra là hắn có thể gặp lại tiền bối rồi.
Editor: Mấy chap sau chủ yếu là đánh nhau.