Vị trưởng lão của Trưởng Lão đường này tốt xấu gì cũng từng trải nên nhanh chóng trấn định lại.
Mặc dù tốc độ tu hành của Tạ Chinh Hồng vượt xa dự đoán của hắn, song giữa hắn và Tạ Chinh Hồng thực ra cũng chẳng có giao tình gì. Vẫn nên để mấy trưởng lão chọn hắn ra đi chọc mớ rắc rối này, hắn không muốn dính vào đâu.
“Tạ đạo hữu, mời qua bên này.”
“Trưởng lão khách khí rồi.”
Tạ Chinh Hồng như thể không nhìn thấy sắc mặt lập tức thay đổi của vị trưởng lão này, vẫn giữ thái độ bình thường cùng trưởng lão đi vào.
Điều này khiến thái độ của trưởng lão nọ không khỏi tốt lên vài phần.
Mặc kệ là vì chuyện gì khiến tu vi của Tạ Chinh Hồng tăng nhanh như vậy, nhưng bản lĩnh không tỏ rõ vui giận của hắn đã cao hơn mấy trưởng lão không chỉ một phần! Mấy đạo hữu kia ngày thường tác oai tác quái trong nội môn đã quen, giờ người tài năng hơn đã trở về.
“Mời Tạ đạo hữu vào, tại hạ còn chút việc cần làm.” Trưởng lão nọ ôm quyền nói, “Đại đạo mênh mông, nếu đạo hữu có chuyện gì thì cứ đến đây tìm ta. Cứ báo danh hào Thư Tử Kim là được.”
“Đa tạ Thư đạo hữu.” Tạ Chinh Hồng trả lời.
“Tên này thông minh đấy, biết ngươi không dễ chọc vào.” Văn Xuân Tương thấp giọng cười, “Lúc trước khi ngươi được Lịch Hòa Quang mang đến, lũ người của Trưởng Lão đường còn chẳng thèm đặt ngươi vào mắt, bây giờ tu vi của ngươi vượt qua bọn họ chỉ trong thời gian ngắn ngủi, đến lúc đó sắc mặt của đám đó chắc sẽ hay ho lắm đây.” Tiểu hòa thượng là do một tay y dạy dỗ, sao có thể để một đám mèo chó không biết ở đâu ra xem thường được?
Giàu sang mà không về xứ như áo gấm mặc đêm, nhìn vẻ mặt không thể tin nổi của đám người tự cho là đúng kia, có nhìn mãi cũng không chán.
(Xuất phát từ câu: “Nay có người cách vách rung lục lạc chỉ nghe tiếng mà không thấy hình; giàu sang mà không về xứ như áo gấm mặc đêm” của Trương Lương đời Tây Hán, ý muốn nói nhà vua tuy đã được thiên hạ mà chẳng về xứ sở thì cũng như mặc áo gấm đi đêm. Dùng để nói người tài năng nhưng không phô diễn thể hiện thì chẳng ai biết đến.)
“Như vậy cũng tốt.” Tạ Chinh Hồng cười nói, “Quan hệ giữa bần tăng và Quy Nguyên tông cũng không sâu, nói là nợ Quy Nguyên tông, song thực ra là nợ Lịch Hòa Quang.” Hắn chẳng hưởng được bao nhiêu lợi ích từ Quy Nguyên tông, cũng không cống hiến được bao nhiêu, đồng ý vào đây hoàn toàn là vì tư tâm, ngay từ đầu động cơ đã không tốt, Tạ Chinh Hồng đương nhiên cũng chẳng có lập trường để chỉ trích Quy Nguyên tông.
Với hắn mà nói, quan hệ nhân quả càng nhạt, ràng buộc hắn phải chịu lại càng nhỏ.
Các trưởng lão của Trưởng Lão đường đều mang theo pháp bảo đắc ý của mình, bày ra khí thế cực kỳ uy nghiêm, muốn ra oai với Tạ Chinh Hồng.
Bọn họ đã thấy nhiều hậu bối trẻ tuổi có năng lực, một đám ngông cuồng tự mãn, không dạy bảo chèn ép thì chẳng phải sẽ làm mất uy phong của Quy Nguyên tông sao? Vả lại, năm đó Tạ Chinh Hồng kết Anh đã không thông báo cho Quy Nguyên tông, làm mất mặt Quy Nguyên tông bọn họ, bây giờ dằn mặt lại cũng là điều nên làm.
“Bần tăng Tạ Chinh Hồng, đã lâu không gặp các vị trưởng lão, A Di Đà Phật.” Tạ Chinh Hồng ung dung từ ngoài nửa bước vào, không hề bị áp chế bởi không khí trong Trưởng Lão đường.
Sắc mặt mấy Trưởng Lão ngồi bên trong đều không tốt.
Các trưởng lão kỳ Hóa Thần đương nhiên sẽ không xuất hiện, người có tu vi cao nhất ở đây cũng chẳng khác biệt là bao với Tạ Chinh Hồng. Bọn họ vốn tưởng kẻ tiến vào sẽ là một vãn bối đang giãy dụa ở Nguyên Anh hậu kỳ, kết quả lại là một đạo hữu có tu vi cao hơn đại bộ phận người ở đây.
Chênh lệch như thế, nhất thời khiến không ít trưởng lão đều xấu hổ vạn phần.
Lúc Tạ Chinh Hồng kết Đan, bọn họ không thèm để hắn vào mắt, khi Lịch Hòa Quang mang hắn đến đây, cũng chẳng coi trọng lắm.
Khi Tạ Chinh Hồng kết Anh, trong lòng bọn họ liên tục cười lạnh, vừa mắng Tạ Chinh Hồng vong ân phụ nghĩa làm mất mặt Lịch Hòa Quang, vừa muốn trông thấy cảnh tượng sau này tên thiên chi kiêu tử này thất bại ra sao.
Hiện giờ, tu vi của Tạ Chinh Hồng đã là Xuất Khiếu hậu kỳ, so sánh với đám lão nhân bọn họ, tỷ lệ đột phá càng lớn hơn, dẫu trong lòng bọn họ khó chịu cỡ nào, không thừa nhận người này lợi hại cũng không được.
Bốn mươi mấy năm ngắn ngủi, từ Nguyên Anh sơ kỳ đến Xuất Khiếu hậu kỳ.
Tốc độ như thế, gần ngàn năm nay từng có ai đạt được sao?
Trên người hắn, nào có nửa điểm ma khí?
Thời gian tu chân, chưa bao giờ phân thứ tự trước sau, chỉ nhìn kẻ đạt thành quả trước.
Có lẽ lần tiếp theo gặp lại, đám lão nhân bọn họ sẽ phải gọi Tạ Chinh Hồng là “Tiền bối”.
Lịch Hòa Quang khi còn là đệ tử trẻ tuổi luôn không thích xen vào việc của người khác, chuyện gì cũng xin ý kiến Trưởng Lão đường, cũng không phải không có nguyên do.
“Tạ đạo hữu đi xa mới về, quả là đáng mừng.” Vị trưởng lão có tu vi bằng Tạ Chinh Hồng là người đầu tiên phản ứng, đi tới cười chúc mừng.
“Xin chào trưởng lão.” Tạ Chinh Hồng khẽ gật đầu.
Không ai có thể nói hành động này của hắn là không tôn trọng, để người có tu vi cao hành lễ với người có tu vi thấp hơn là việc rất buồn cười.
“Ha ha ha, tiểu hòa thượng xem kìa, vẻ mặt bọn chúng buồn cười quá đi mất, tái xanh hết cả rồi.” Văn Xuân Tương cười ha ha, “Để bổn tọa đoán xem, bọn chúng nhất định là nghĩ thế này: ‘Có phải tên Tạ Chinh Hồng này có trọng bảo kỳ ngộ gì hay không?’ ‘Tu vi tăng đến bậc này chỉ trong bốn mươi mấy năm là chuyện không thể nào?’ ‘Có phải định đến Quy Nguyên tông cướp vị trí trưởng lão của chúng ta hay không?’, tranh quyền đoạt lợi, đạp cao nâng thấp, đám này đã sớm mất đi chí tiến thủ, chẳng qua là ỷ vào nền tảng trước kia để kéo dài hơi tàn mà thôi. Nếu bọn chúng biết ngươi còn kết ấn, có lẽ cũng chẳng có mặt mũi nào đến gặp ngươi ấy chứ.”
Tạ Chinh Hồng thấy Văn Xuân Tương cười sảng khoái như vậy, tâm tình cũng tốt hơn một chút.
“Bần tăng du lịch ở đại thế giới hồi lâu, chợt thấy thời cơ Hóa Thần đang ở tại thế giới này. Quy Nguyên tông đã giúp đỡ bần tăng rất nhiều, Lịch đạo hữu còn hết lòng bênh vực lẽ phải, hôm nay quay trở về, chính là muốn đền đáp đôi phần.” Tốc độ nói chuyện của Tạ Chinh Hồng rất chậm rãi, lại rất chân thành, dễ dàng khiến người khác tin lời mình nói.
Sắc mặt của mấy trưởng lão cũng dần tốt lên, chẳng ai muốn làm bẽ mặt một người tới để tặng đồ cho mình cả, dù bọn họ có muốn, Quy Nguyên tông cũng sẽ không đáp ứng.
“Chỉ là chút chuyện nhỏ thôi mà.” Trưởng lão dẫn đầu mỉm cười nói.
Mấy vị trưởng lão bên cạnh cũng nhủ thầm: Chẳng qua là ra vẻ hào hiệp thay người khác, Lịch Hòa Quang đã đến chủ tông tu hành rồi, kẻ người ta cần cảm tạ đâu phải ngươi.
“Bần tăng du lịch trở về, rất nhớ cố nhân khi xưa, mong các trưởng lão cho phép tại hạ lưu lại đây vài ngày, sau khi trả hết nhân quả ta sẽ rời đi.” Tạ Chinh Hồng thành khẩn nói, “Tất cả tư phí, bần tăng sẽ tự chi trả.”
“Tạ đạo hữu nói gì vậy chứ.” Trưởng lão dẫn đầu vội vàng xua tay, “Lịch Hòa Quang đạo hữu trước khi đi có nói, nếu các hạ trở về, vẫn phải đối đãi như khách khanh. Đạo hữu nói vậy là quá lời rồi.”
“Lịch đạo hữu là người nhân hậu, song bần tăng không thể mặt dày ở lại mãi được.” Tạ Chinh Hồng lắc đầu, “Bần tăng chưa cống hiến được gì nhiều cho tông môn, sau đó lại vì chuyện khi xưa mà gây phiền toái cho tông môn.” Dứt lời, Tạ Chinh Hồng lấy ra một món pháp bảo thượng phẩm từ trong túi trữ vật, “Đây là gương ngọc Phong Nguyệt, có thể loại trừ ma khí, bình tâm tĩnh khí, cũng rất hữu ích trong đấu pháp. Bần tăng tự thấy mình mắc nợ tông môn rất nhiều, món quà này là để bù lại sai lầm.”
Gương ngọc Phong Nguyệt vừa lấy ra, ánh mắt của các trưởng lão lập tức dán chặt lên đó không dời.
Pháp bảo thượng phẩm trong Đạo Xuân trung thế giới tuyệt đối có thể xưng là pháp bảo cấp bậc hàng đầu. Trong trung thế giới không có tông sư luyện khí, những chân bảo và bán tiên khí đều là bảo vật trấn môn, không thể nào đến tay bọn họ. Do đó, pháp bảo thượng phẩm là món đồ tốt nhất bọn họ có thể lựa chọn.
Song nhiều người thì không đủ chia sẻ, pháp bảo thượng phẩm hầu như chỉ những đại năng từ kỳ Hóa Thần trở lên mới có được, mấy trưởng lão quản sự kỳ Xuất Khiếu và kỳ Nguyên Anh như bọn họ, đương nhiên không có. Bây giờ Tạ Chinh Hồng lại đưa tặng một món bảo vật cỡ này cho bọn họ, tuyệt đối có thể xưng là danh tác.
Vị trí khách khanh, vốn sẽ tự động biến mất sau khi Tạ Chinh Hồng phá Đan thành Anh, muốn đi muốn ở là quyền tự do của Tạ Chinh Hồng. Lúc Tạ Chinh Hồng còn ở Quy Nguyên tông, cũng chưa bao giờ có chuyện gì cần nhờ Quy Nguyên tông giúp đỡ, về những thứ khác, hầu hết đều do Lịch Hòa Quang thu xếp. Như vậy, Quy Nguyên tông quả thực chưa giúp đỡ được bao nhiêu cho Tạ Chinh Hồng. Một món pháp bảo thượng phẩm cỡ này, tuyệt đối ngang bằng với mười mấy Tạ Chinh Hồng.
Mặt khác, các trưởng lão đương nhiên chẳng thể sờ đến pháp bảo thượng phẩm.
Song một món pháp bảo như vậy đưa tặng cho tông môn, vẫn có thể trù tính một hai.
“Đâu có, Tạ đạo hữu thực sự quá khách khí rồi.” Trưởng lão vuốt râu cười nói, “Tạ đạo hữu có duyên phận sâu sắc với tông môn chúng ta, theo cách nói của Phật gia, tức là hữu duyên. Vậy nên dù Lịch Hòa Quang đạo hữu có ở đây, cũng sẽ chẳng cần nói nhiều làm gì. Tạ đạo hữu có thể xem nơi đây như động phủ nhà mình, Quy Nguyên Tông nhất định sẽ thành tâm đối đãi.”
“Đa tạ trưởng lão.” Tạ Chinh Hồng nghiêm túc cảm tạ, đẩy gương ngọc Phong Nguyệt đến trước mặt các trưởng lão. Sâu xa bên trong, hắn cảm giác được mối nhân quả giữa mình và Quy Nguyên tông đã đứt, nhất thời cảm thấy thoải mái hơn không ít.
Chẳng qua chỉ là một món pháp bảo, căn bản chẳng tính là gì.
Trước khi Tạ Chinh Hồng rời khỏi Trưởng Lão đường, còn nhận được ngọc bài khách nhân hiện tại, vẫn được sắp xếp ở trong động phủ trước đây.
Bấy giờ mới xem như đã ổn thỏa.
“Lưu trưởng lão, Tạ Chinh Hồng tiềm lực vô hạn, nên nhanh chóng mượn sức mới phải, sao chỉ vì một món pháp bảo mà ngài lại để hắn đi mất?” Sau khi Tạ Chinh Hồng rời khỏi, một trưởng lão không kìm được mà oán thầm. Đối phương có thể nhẹ nhàng bâng quơ ném ra một món pháp bảo thượng phẩm, đương nhiên vẫn còn nhiều thứ tốt hơn.
“Ngươi thì biết cái gì?” Lưu trưởng lão thưởng thức gương ngọc Phong Nguyệt, càng nhìn càng thích, hận không thể sớm bỏ nó vào túi, “Hắn vốn là người do Lịch Hòa Quang mời đến, chẳng có quan hệ sâu sắc gì với Quy Nguyên tông chúng ta cả. Phật tu chú trọng việc hạn chế kết nhân quả, hôm nay hắn đến đây là vì kết thúc nhân quả với chúng ta. Ngươi cũng thấy tốc độ tu hành của hắn rồi đấy, ắt hẳn trong tương lai sẽ có vô số Phật môn tuyệt đỉnh mong chờ được thu nhận hắn. Đến lúc đó, Quy Nguyên tông chúng ta đặt ở đâu chứ?”
“Vả lại, người như thế, chúng ta có thể giữ lại được sao? Chúng ta có công pháp Phật tu tuyệt thế, có thiên tài địa bảo cung cấp cho hắn sử dụng không? Khi hắn lâm nguy, có ra tay giúp hắn, có ban ân huệ cho hắn không? Chẳng có gì cả, người ta tội gì phải ở lại Quy Nguyên tông chúng ta! Nếu cố giữ người không được mà còn kết thù, đó mới là họa lớn. Bây giờ hai bên không thiếu nợ nhau, hắn còn nhớ rằng Quy Nguyên tông chúng ta tốt đẹp. Dù chưởng môn có đích thân đến đây, cũng sẽ không trách ta ra quyết định gấp gáp. Một món pháp bảo thượng phẩm thế này, đã đền đáp hết ơn nghĩa của Quy Nguyên tông với hắn rồi! Nếu tham lam không biết thế nào là đủ, kết cục cuối cùng chẳng cần phải nói đâu nhỉ!”
Lời này của Lưu trưởng lão khiến các trưởng lão khác cứng họng không trả lời được. Hắn có thể làm trưởng lão lâu như vậy, đương nhiên không phải chỉ vì tu vi cao thôi.
Tạ Chinh Hồng đi đến động phủ trước đây, nơi này vẫn chẳng hề thay đổi gì.
Chỉ là năm đó khi còn ở đây, hắn vẫn còn là một tu sĩ kỳ Kim Đan nho nhỏ, tiến vào đây chỉ vì muốn tìm hiểu chút manh mối về việc tiền bối bị giam cầm. Hôm nay đến đây, là vì mưu đồ muốn cứu tiền bối ra!
“Tiểu hòa thượng, đừng nóng vội, ngươi vừa trở về, làm quá nhiều chuyện sẽ khiến kẻ khác hoài nghi.” Mấy hôm trước Văn Xuân Tương quay lại bản thể, một lần nữa áp chế bản thân lại, còn khoảng năm sáu năm nữa là đến ngày y nở hoa. Mà tiểu hòa thượng khoảng hai ba năm nữa thôi là có thể đột phá kỳ Hóa Thần, vậy nên y cũng không sốt ruột cho lắm.
Hơn nữa, đã đến Quy Nguyên tông rồi, còn sợ gì chứ?
Từ lúc bắt đầu Văn Xuân Tương đã rất tin tưởng Tạ Chinh Hồng, sau này y lại làm người chứng kiến tiểu hòa thượng từng bước đạt đến trình độ hiện tại, y lại càng tín nhiệm Tạ Chinh Hồng hơn. Nếu ngay cả người may mắn như vậy tu vi tăng nhanh như vậy mà cũng không cứu được y, vậy e rằng người khác lại càng không được.
Đương nhiên, lời này Văn Xuân Tương sẽ không nói ra, để tránh khiến tiểu hòa thượng kiêu ngạo, đành phải nói bóng nói gió thể hiện sự tín nhiệm và trân trọng của mình.
“Tiền bối yên tâm.” Tạ Chinh Hồng mãn nguyện, tràn đầy ý chí chiến đấu không thể diễn tả bằng lời.
Tiền bối đã giúp đỡ hắn rất nhiều, bây giờ chính là lúc hắn đền đáp.
Đương nhiên, Tạ Chinh Hồng càng muốn nhìn thấy có một ngày tiền bối có thể dùng thân thể vốn có để nói chuyện với hắn, vui vẻ nóng giận đều tùy tâm mình.
Cửu Châu Ma Hoàng Văn Xuân Tương, như vậy tiền bối sẽ càng trở nên tốt hơn.