Tạ Chinh Hồng ngồi ở trung tâm pháp trận, trên đầu là cương vân kiếp lôi, chung quanh là địch nhân tri kỷ, nhưng lòng hắn lại bình tĩnh lạ kỳ.
Thật giống như trước mắt là biển lớn mênh mông vô bờ, hắn ngồi một mình trên con thuyền nhỏ, nơi bờ biển hiện lên ánh sáng đỏ rực. Trong lúc đi thuyền, hắn trông thấy từng cảnh tượng vụt qua phía trước mình, từng “bản thân” cũng đồng loạt hiện ra trước mặt hắn.
Có đứa trẻ tóc trái đào đang lẩm nhẩm niệm kinh; có thiếu niên mới lớn tay cầm một quyển kinh thư, nghiền ngẫm đọc trong ngôi miếu đổ nát; có thiếu niên dáng vẻ chưa hết nét trẻ thơ vì trúc cơ thành công mà nở nụ cười tươi rói; cũng có tu sĩ sau khi kết thành Kim Đan dự định đến Nhân Chân tự kết thúc nhân quả. Từ sau đó, những cảnh tượng ấy không chỉ còn đơn độc một người nữa, mà là hai người luôn bầu bạn mọi lúc mọi nơi.
Có cảnh hắn và Văn Xuân Tương cùng nhau chứng minh Phật lý, có cảnh Văn Xuân Tương cầm tay chỉ dạy công pháp cho hắn, có cảnh Văn Xuân Tương và hắn ngẫu nhiên khắc khẩu cãi vã, còn có cảnh hai người tâm ý tương thông cùng nắm tay nhau. Cho tới bây giờ, cuộc đời trăm năm ngắn ngủi của Tạ Chinh Hồng đều hiện ra trong từng hình ảnh ấy.
Trước khi nhìn thấy những cảnh này, Tạ Chinh Hồng vẫn không biết thì ra dáng vẻ mình của trước và sau khi gặp tiền bối là hoàn toàn khác nhau.
Thậm chí, thì ra khi vừa quen biết tiền bối chưa lâu, trên mặt hắn sẽ luôn bất giác lộ nét cười thiện ý.
Thì ra lúc ấy, hắn mang vẻ mặt như vậy sao?
Tạ Chinh Hồng vươn tay muốn sờ lên mặt mình, lại chạm vào một mảnh hư vô.
Nơi này không phải chỗ ở của hắn, đây cũng không phải thân thể của hắn.
Tâm trạng Tạ Chinh Hồng vừa xao động, chiếc thuyền dưới chân hắn liền tức khắc ngừng lại.
Tạ Chinh Hồng phóng tầm mắt, nơi này chỉ có đại dương rộng lớn vô biên, trên đầu là một vầng trăng tròn, chẳng được mấy ngôi sao. Còn đảo hay sinh linh gì đó thì càng chẳng thấy đâu, giống như trong trời đất mênh mông này, chỉ sót lại một mình hắn vậy.
Nơi này không phải ảo cảnh, cũng không phải tâm ma gì cả.
Nơi này là thức hải của hắn!
Tạ Chinh Hồng vén góc áo, ngồi ngay ngắn trên chiếc thuyền nhỏ, chậm rãi tụng kinh.
Mặc cho sóng biển đẩy con thuyền này trôi đến nơi chưa biết.
Kỳ Hóa Thần cũng vậy, kỳ Hợp Thể cũng thế, chẳng qua chỉ là một giai đoạn ngắn ngủi của tu hành mà thôi.
“Nhất thiết hữu vi pháp, như mộng huyễn bào ảnh, như lộ diệc như điện, ứng tác như thị quán.”
(Đây là bốn câu kệ trong kinh Kim Cang, nghĩa là: “Tất cả pháp hữu vi, như mộng ảo bọt bóng, như sương cũng như ánh chớp, nên bắt đầu nhìn như thế”. Tất cả pháp hữu vi (tất cả những thứ có) chỉ là mộng ảo bọt bóng, là thứ không chân thật. Hãy nhìn vũ trụ như thế, cho nên ta đừng chấp vào đâu, đừng bám víu vào đâu.)
Văn Xuân Tương nhìn Thiên lôi không ngừng hội tụ ở đằng trước, trong lòng cũng muôn phần bất an.
“Thiên lôi này càng lúc càng mạnh, tiểu hòa thượng hẳn sẽ không có vấn đề gì đâu nhỉ.” Lòng Văn Xuân Tương như bị mèo cào vậy, bản thân cũng chẳng dám tự mình tiến lên làm gì. Vận khí của y kém thế kia, nếu liên lụy đến tiểu hòa thượng thì làm sao bây giờ? Hơn nữa tiểu hòa thượng lần nào độ kiếp cũng gây động tĩnh lớn như vậy, theo lý thì chắc sẽ không chết dưới Thiên kiếp đâu…..
Ấy phỉ phui, cái gì mà chết hay không chết chứ.
Không tính không tính.
Trong lòng Văn Xuân Tương càng căng thẳng, sắc mặt y lại càng nghiêm trọng.
Người không rõ chân tướng mà nhìn thấy, chỉ sợ sẽ cho rằng vị Ma Hoàng này muốn đại khai sát giới!
Văn Xuân Tương cau mày, nhanh chóng đảo mắt liếc nhìn tình trạng của đám tu sĩ đang bị vây trong động phủ, “tốt bụng” ban cho bọn chúng một “đường sống”.
Nếu tiểu hòa thượng bên này không làm gì được, vậy thì mấy kẻ tìm tới cửa này phải cùng y chơi một trận cho đã!
Tiêu Thái thành.
Trong chín mươi chín tòa ma thành, thứ hạng của Tiêu Thái thành bét nhất cũng là hạng năm, nói chung là hầu như đều chắc chắn lọt vào ba hạng đầu. Nơi này vô vàn tài nguyên, chỉ cần là thứ có ghi lại trong ngọc giản, hầu hết đều có thể tìm được ở đây.
Trận so đấu lần trước giành được hạng ba, Tiêu Thái thành được Ma Hoàng Quý Hiết ban thưởng một truyền tống trận có thể thông tới hơn một ngàn thế giới.
Mỗi năm luôn có vài ngày Tiêu Thái thành chọn ra những Ma tu tinh anh, đi tới thế giới bên ngoài cướp đoạt tài nguyên.
Dù là pháp bảo hay tu sĩ lô đỉnh, đều nằm trong phạm vi cướp đoạt.
Mà thành chủ Ninh Thụy Hàm của Tiêu Thái thành thì cực hiểu rõ đạo lý “Hạc trạch nhi ngư”, lần nào phái người đi cướp bóc, đều không chọn cùng một nơi, hơn nữa cũng không cướp đến tình cảnh chẳng còn ngọn cỏ, khiến người ta không nhẫn nhịn chịu đựng nổi. Do đó, những thế giới bị cướp đoạt tài nguyên chỉ có thể bịt mũi nhịn tức, không chấp nhặt với bọn họ.
(“Hạc trạch như ngư”: nghĩa là tát cạn sông để bắt cá, ý nói chỉ quan tâm đến cái lợi trước mắt mà bỏ qua lợi ích lâu dài.)
Mấy hôm trước, Ninh Thụy Hàm bấm tay tính toán, tính ra đồ đệ mệnh định của mình có thể sẽ xuất hiện, bởi vậy liền trà trộn vào đám Ma tu kia, chọn đại một thế giới để du lịch, xem xem có mầm tốt nào hay không.
Ai mà ngờ được, y thật sự phát hiện một người!
Ninh Thụy Hàm lúc ấy đang uống rượu, trùng hợp thấy mấy tên Ma tu hô bè gọi bạn định đi xử lý một người.
Ninh Thụy Hàm nghĩ dù sao mình cũng đang rảnh rỗi, chi bằng đến nhìn thử xem.
Vừa nhìn một cái, liền nhìn ra chuyện.
Khoảnh khắc trông thấy Thẩm Phá Thiên, Nịnh Thụy Hàm suýt chút nữa sặc rượu mà chết.
Tiên thiên tán ma chi thể hiếm có như vậy, một tài năng Ma tu trời sinh như vậy, thế mà lại xách kiếm đi làm Kiếm tu, lại còn là Kiếm tu Tiên đạo? Nhìn sát khí kia mà xem, so với kiếm khí trên người hắn còn nồng đậm hơn không biết bao nhiêu lần! Rõ ràng chỉ cần khống chế tốt sát khí kia thì chỉ một chiêu là có thể lấy mạng đám tu sĩ đó, thế mà còn cầm kiếm liều mạng đấu pháp với bọn chúng.
Tội gì phải thế?
Trong lòng Ninh Thụy Hàm thầm than một tiếng “Phung phí của trời”, lại vừa cảm thấy ông trời giúp ta, lập tức nổi tâm tư bắt cóc Thẩm Phá Thiên.
Lại nói đến Thẩm Phá Thiên, ngày đó ở Đạo Xuân trung thế giới thấy hảo hữu Tạ Chinh Hồng bị buộc phải trốn chạy, bặt vô âm tín, trong lòng cực kỳ chấn động. Sau khi trò chuyện với mấy người Kỳ Vĩnh Duyên, lại càng cảm thấy mình không thể tiếp tục như vậy được nữa. Như hảo hữu Tạ Chinh Hồng, đã là tu sĩ số một trong Đạo Xuân trung thế giới, là người đầu tiên phá Đan thành Anh, vậy mà dưới sự bức ép của tu sĩ đại năng, vẫn không thể không lựa chọn đào tẩu, sinh tử chẳng rõ, nếu đổi lại là bọn họ thì sao? E rằng đã chết dưới tay những đại năng kia rồi! Bọn họ bây giờ, chẳng qua chỉ là những kẻ nương nhờ sự bảo hộ của sư môn mới có thể sống an ổn một chút mà thôi.
Tu sĩ kỳ Kim Đan hoặc kỳ Nguyên Anh, trong mắt các tu sĩ đại năng, cũng chỉ một con kiến lợi hại hơn kỳ Trúc Cơ chút xíu thôi.
Muốn nắm giữ vận mệnh của mình, thì có thể không tiến tới, nhưng tuyệt đối không thể dừng lại ở tu vi hiện giờ.
Tu Chân giới này, luôn luôn là nơi nhược nhục cường thực!
Đáng tiếc từ sau khi hắn đến đại thế giới, vốn tưởng rằng có thể đại triển quyền cước ở Đãng Kiếm tiên tông. Nhưng đâu ngờ địa vị của Lạc Kiếm tông bọn họ ở Đãng Kiếm tiên tông cũng không cao, khi kiểm tra tư chất, Thẩm Phá Thiên cũng chỉ nhận được đánh giá dưới trung bình. Bọn họ cho rằng Thẩm Phá Thiên căn cốt hữu hạn, ngộ tính cũng không xem là hàng đầu, hơn nữa sát khí quá nặng, chẳng thể thành tài. Đến bây giờ, Thẩm Phá Thiên vẫn chỉ là một đệ tử ngoại môn.
Thẩm Phá Thiên ở Đạo Xuân trung thế giới đã quen làm thiên chi kiêu tử, vậy mà đi đến Minh Lãng đại thế giới này, lại thình lình biến thành một kẻ tư chất bình thường. Ban đầu hắn cũng không quen, song may là Thẩm Phá Thiên không phải kẻ than thân trách phận, chẳng mấy chốc hắn đã khôi phục lại như thường. Nếu không thể dựa vào thiên phú, vậy thì chỉ có thể dùng chăm chỉ để bù lại.
Trong Đãng Kiếm tiên tông hội tụ Kiếm tu xuất sắc đến từ khắp các thế giới, tu sĩ cự đại như Thẩm Phá Thiên tuyệt đối chẳng phải ít. Nhưng tu sĩ có thể thuận lợi khôi phục và biến hạn chế thành động lực như Thẩm Phá Thiên, thì lại rất rất ít. Một vị trưởng lão ngoại môn đã từng nói với bằng hữu rằng, so với những đệ tử thiên tư hơn người ở nội môn, ông càng thích tu sĩ tâm tính thiện lương lại chăm chỉ khắc khổ như Thẩm Phá Thiên hơn.
Nếu mọi người đều từ thiên nga biến thành cóc thì cũng chẳng nói làm gì, tốt xấu còn có thể đoàn kết chống lại đám thiên nga kia.
Nhưng nếu trong bầy cóc này đột nhiên lại xuất hiện một con thiên nga thì sao?
Bản thân Thẩm Phá Thiên tính cách hào sảng, nhưng vì sát khí của hắn nên rất dễ khiến người khác hiểu lầm rằng hắn là kẻ tàn bạo.
Mấy Kiếm tu muốn dạy cho Thẩm Phá Thiên một bài học, còn chưa nói chuyện với Thẩm Phá Thiên được vài canh giờ thì đã không chịu nổi sát khí trên người hắn. Cứ luôn cảm giác như thể ngay sau đó mà một lời không hợp thì Thẩm Phá Thiên sẽ rút kiếm xông tới làm thịt bọn họ vậy.
Quả thực là một hiểu lầm tốt đẹp.
Bởi vì hiểu lầm ấy, Thẩm Phá Thiên dần bị cô lập trong Đãng Kiếm tiên tông, vất vả lắm mới có cơ hội thăng lên làm đệ tử nội môn thì lại bị kẻ khác dùng thủ đoạn cướp mất. Lần này Thẩm Phá Thiên ra ngoài giải sầu, lại bị người nhớ thương.
“Vị đạo hữu này, ta thấy ngươi căn cốt bất phầm, hay là làm đệ tử của ta nhé?” Ninh Thụy Hàm thả ra chút khí thế của đại năng, lặng yên không một tiếng động xuất hiện bên cạnh Thẩm Phá Thiên, thoạt nhìn giống như thể cao nhân tiên phong đạo cốt vậy.
Ninh Thụy Hàm có thể làm đến chức thành chủ này, đương nhiên không phải kẻ ngốc.
Nếu giờ phút này y thả ra uy thế của Ma tu, e rằng hạt giống Ma tu bước lầm vào Tiên đạo này sẽ lập tức rút kiếm liều mạng với y. Chi bằng trước tiên cứ lừa mang hắn đi, dạy cho một ít ma công, đến khi hắn tu hành ma công, ngày đi ngàn dặm rồi, thì dù muốn tu lại Tiên đạo, hẳn trong lòng cũng sẽ luyến tiếc!
Ninh Thụy Hàm từng gặp không ít Kiếm tu như Thẩm Phá Thiên, bọn họ thường tuổi trẻ khí thịnh, không sợ sinh tử, gọi nôm na là không não.
Nhưng mà đám không não này lại chẳng dễ đối phó, nếu ngươi dùng biện pháp cứng rắn, bọn họ sẽ càng kiên cường hơn ngươi. Ngược lại, từ từ mưu tính, dần dần khuyên bảo, lại có thể đạt được hiệu quả ngoài mong đợi. Hơn nữa bây giờ y thể hiện phong tư khí độ, không sợ tên nhóc này không đáp ứng!
Ninh Thụy Hàm tính toán đâu vào đấy, lại không ngờ rằng Thẩm Phá Thiên chẳng hề phản ứng theo lẽ thường.
Thẩm Phá Thiên chằng buồn liếc Ninh Thụy Hàm lấy một cái, xoay người đi luôn.
…..Đi luôn?
“Tiểu tử, ngươi không tin bần đạo đấy à?” Ninh Thụy Hàm ở phía sau hô.
Thẩm Phá Thiên đi càng nhanh hơn.
Nhớ lại trước đây khi Thẩm Phá Thiên còn ở cùng đám Tạ Chinh Hồng Kỳ Vĩnh Duyên, cũng từng nhắc tới đề tài này.
“Vĩnh Duyên, ngươi đến giờ vẫn là tán tu, với tư chất của ngươi chẳng lẽ chưa từng gặp người nào muốn nhận ngươi làm đồ đệ sao?” Lúc ấy Thẩm Phá Thiên vừa lau kiếm vừa hỏi.
“Đương nhiên là có, còn không chỉ một người.” Kỳ Vĩnh Duyên cười nói, “Có điều bình thường ta toàn xoay người đi luôn, không có bọn họ cơ hội nói chuyện.”
“Hả? Vì sao vậy?” Thẩm Phá Thiên hỏi.
“Chắc là vì không muốn rước lấy phiền phức.” Kỳ Vĩnh Duyên nghiêng đầu nghĩ, “Không nghe ông ta nói, ta có thể làm bộ không nghe thấy. Bởi vậy, phàm là tu sĩ tinh tường một chút thì đều sẽ biết khó mà lui, không gây khó dễ cho ta. Nếu đối phương cứ đeo bám không buông thì lại càng có vẻ khả nghi. Song về phương diện này, ta nghĩ Tạ đạo hữu hẳn cũng từng trải qua không ít nhỉ.”
Tạ Chinh Hồng tiếp lời, “Đúng vậy. Trừ phi muốn trở thành truyền nhân y bát của vị đại năng nào đó, nếu không thì đạo giữa sư phụ và đồ đệ thường đều khác biệt rõ ràng. Dù trùng hợp có điểm tương tự thì cũng chỉ có thể lấy tham khảo thôi. Một khi đã tu thành Kim Đan, chúng ta có thể bước đầu xem xét đạo của mình, đến trình độ đó rồi, sư phụ có hay không thì cũng có gì cần thiết đâu?”
Lúc ấy Thẩm Phá Thiên có sư môn làm chỗ dựa, sư phụ đối xử với hắn cũng xem như không tệ, những lời này hắn cũng chỉ nghe rồi cho qua.
Nhưng khi nghe thấy tu sĩ này tự dưng muốn nhận mình làm đồ đệ, cuộc nói chuyện xa xăm ấy lại bỗng hiện lên trong đầu hắn.
Vẫn nên chuồn sớm một chút thì hơn.
Thẩm Phá Thiên nghĩ vậy, lập tức vận độn pháp, muốn rời khỏi nơi này.
“Muốn chạy à?” Sau lưng bỗng truyền đến một giọng nam trầm thấp, Thẩm Phá Thiên quay đầu lai, chỉ nhìn thấy một bàn tay.
Sau đó liền bất tỉnh nhân sự.
“Công tử tỉnh rồi.”
Đợi đến khi Thẩm Phá Thiên mấp máy mi mắt, đám cá nhỏ bơi qua bơi lại trong bể tức khắc nhảy ra khỏi nước, hóa thành những thiếu nữ xinh đẹp, ùa về phía Thẩm Phá Thiên.
Thẩm Phá Thiên vừa mở mắt ra, liền thấy một đám oanh oanh yến yến như vậy, sắc mặt chẳng tốt đẹp gì.
Hắn vốn nặng sát khí, bây giờ mặt mũi sa sầm như vậy, sắc mặt những thiếu nữ mỹ mạo kia liền cứng đờ.
Nhưng kinh hoảng trong mắt các nàng chỉ chợt lóe rồi qua, rất nhanh liền quẳng ra sau đầu, tiếp tục ân cần hỏi han Thẩm Phá Thiên, “Công tử có muốn dùng gì không ạ?” “Công tử có chỗ nào không thoải mái không?”
Thẩm Phá Thiên thấy những người này không sợ mình, trong lòng càng lấy làm lạ, “Các người là ai, bắt ta tới đây là có ý đồ gì?”
“Công tử chớ hoảng sợ, đây đều là ý của chủ nhân nhà ta.” Thị nữ đứng đầu cười nói, “Ban nãy công tử vừa tỉnh, chúng ta liền báo cho chủ nhân rồi. Chủ nhân bận rộn sự vụ, tuy nhiên vì công tử, chắc lát nữa sẽ đến đây thôi.”
Trong lòng Thẩm Phá Thiên đã khẳng định chủ nhân của đám người này e rằng chính là tặc nhân đã bắt mình đến đây. Nhân lúc lão ta còn chưa tới, mình phải nhanh chóng rời đi mới được.
Nghĩ đến đây, Thẩm Phá Thiên lập tức vọt ra khỏi giường, bảo kiếm nắm chặt trong tay, chỉ chớp mắt đã xuyên qua đám thị nữ, chạy thẳng ra hướng cửa.
Mắt thấy đã đến trước cửa, phía sau bỗng xuất hiện một bàn tay, giữ chặt Thẩm Phá Thiên tại chỗ.
“Đồ nhi thật ngoan, muốn gặp vi sư tới vậy sao?” Ninh Thụy Hàm xoay ngoặt người Thẩm Phá Thiên lại, mỉm cười hỏi.
Hai mắt Thẩm Phá Thiên đanh lại, lạnh lùng hỏi, “Ngươi là Ma tu?”
“Ma tu có gì không tốt sao?” Ninh Thụy Hàm vuốt chòm râu đẹp đẽ của mình, cười tủm tỉm nói, “Con là tiên thiên tán ma chi thể, mầm tốt vạn người cũng chẳng có một đấy. Như vậy mà lại vào Tiên đạo, sẽ chỉ tổ khiến một mỹ ngọc như con biến thành cát đá. Vi sư thật sự nhìn không nổi, bấy giờ mới dẫn con về đúng đường ngay.”
Thẩm Phá Thiên chẳng nói lời nào, hắn chưa từng trông mong có thể nói đạo lý gì cùng Ma tu.
“Xem ra con không tin nhỉ.” Ninh Thụy Hàm cảm thán, “Cũng phải, thể chất trời sinh này chỉ những đại năng đứng đầu mới có thể liếc mắt nhận ra, không thì chỉ có người cũng mang thể chất đặc biệt như ta mới nhìn ra được phần nào.”
“Hừ.” Thẩm Phá Thiên quay đầu, không muốn nói chuyện với kẻ này.
“Có điều, nói đến tán ma chi thể của con, bản thành chủ ngược lại càng muốn biết, kẻ bố trí phong ấn nhỏ trên người con rốt cuộc là Phật tu nhà ai?” Trên mặt Ninh Thụy Hàm tuy rằng vẫn mang theo nụ cười, nhưng giọng điệu lại chắc nịch không nghi ngờ, “Nếu sát khí trên người con tăng thêm, thời gian lâu dần, có lẽ phong ấn này còn có thể bảo vệ con vài ngày. Nhưng lạ là, Phật tu này nhìn thấy một mầm giống Ma tu như con mà lại không giết, ngược lại còn tạo một phong ấn không nặng không nhẹ như vậy. Bản thành chủ quả thực rất hứng thú với người này, chẳng hay đồ nhi có nguyện ý kể ra không?”
Ầm ầm ầm!
Chỉ nghe thấy từng trận nổ vang, đại trận mà Văn Xuân Tương khắc xuống cho Tạ Chinh Hồng đã biến mất hơn phân nửa.
Mây đen gần như phủ kín toàn bộ bầu trời, từng trận gió dữ tùy ý thổi quét dưới màn mây, đâm vào khiến người ta đau tận xương cốt.
Trên mặt biển phẳng lặng bỗng nổi sóng lớn ngập trời.
Những luồng sóng trùng trùng điệp điệp, lúc cao lúc thấp, mang thế dời sông lấp biển. Chỉ một trận nhấp nhô nho nhỏ, liền có vô số bọt nước bắn ướt nhẹp toàn thân Tạ Chinh Hồng, con thuyền nhỏ dưới thân cũng bắt đầu bấp bênh không vững.
Tạ Chinh Hồng đến một sợi tóc cũng chẳng mảy may lay động, vẫn im lặng ngồi trên thuyền niệm kinh.
Hắn đã chẳng nhớ rõ mình bị bao nhiêu sóng nước giội rửa.
Pháp y trên người đã rách rưới, thân thể cũng lộ một mảng máu thịt đỏ tươi.
Mỗi lần miệng vết thương còn chưa khép lại, thì lại có sóng tó đánh tới.
Tạ Chinh Hồng chưa từng di dời nửa bước.
Sóng lớn qua đi, lại tới gió dữ.
Gió lạnh thét gào, quét lên người như bị vô vàn bảo kiếm đâm cùng lúc, đau đớn khiến người ta chẳng thể kiềm chế nổi.
Không qua bao lâu, trên người trên mặt Tạ Chinh Hồng đều bị gió cắt ra thương sẹo, trông vô cùng dữ tợn.
Gió dữ qua đi, lại tới nghiệp hỏa vô biển.
Chẳng ai biết vì sao trên biển lại đột nhiên bùng lên đại hỏa như vậy, song trải qua hai lần tập kích trước, Tạ Chinh Hồng cũng không thấy ngạc nhiên gì lắm.
Nghiệp hỏa này không thiêu đốt thân thể hắn, mà là thần thức hắn, ngũ cảm hắn.
Trước tiên bắt đầu từ thị giác, sau đó mới đến thính giác, xúc giác, vị giác.
Mãi đến khi trước mắt tăm tối hư vô, trận lửa này mới tạm thời dừng lại.
Tạ Chinh Hồng niệm kinh xong kinh văn muốn niệm, bắt đầu yên lặng vận chuyển các loại công pháp Phật tu mình học.
Thân thể hắn dần được chữa trị, ánh mắt cũng từ từ nhìn thấy được một vài thứ.
Từ sinh đến tử, từ tử đến sinh.
Khi Tạ Chinh Hồng mở mắt ra lần nữa, một đạo Thiên lôi chói lóa đang bổ thẳng tới trước mắt hắn!
Có gì phải e ngại chứ?
Ngũ sắc cương vân trên đầu Tạ Chinh Hồng chợt lóe, tức thì hóa thành một cái lồng hình bán nguyệt, bảo hộ kín kẽ Tạ Chinh Hồng ở bên trong.
Khi Thiên lôi chạm vào lồng bảo hộ, thật giống như bị hút đi, lặng yên rồi chẳng thấy động tĩnh gì nữa.
Tạ Chinh Hồng khẽ thở phào một hơi, tay tạo mấy pháp quyết. Cương vân kia lay động hồi lâu, cuối cùng bất cam bất nguyện chui trở vào trong Liên Hoa ấn.
Từ khi tu vi hắn tăng cao, Tạ Chinh Hồng ngày càng chẳng hiểu được hư thực của Liên Hoa ấn trên tay mình.
Nó cho mình công pháp, cũng chỉ bảo mình rất nhiều thứ. Kết Anh, kết ấn, độ Thiên kiếp cũng vậy, phàm là những thứ tổn thương đến Tạ Chinh Hồng, Liên Hoa ấn đều sẽ đi ra bảo vệ, rồi lại không có tiếp theo nữa.
Ngũ sắc cương vân này, cũng là vật trong Liên Hoa ấn.
Tạ Chinh Hồng chỉ cảm thấy có chút đau đầu.
Ngũ sắc cương vân này cũng không phải vật tầm thường, mà tên là Vô Định Cương Vân.
Nó thoạt nhìn có năm màu, song chỉ là tùy dịp thôi. Nó có thể là ngũ sắc, cũng có thể là nhất sắc hay nhị sắc, vốn không có cách nói chính xác. Trong những thần thoại truyền thuyết, hay trong những ghi chép ở ngọc giản, trên đầu các Bồ Tát La Hán đều có một áng tường vân như vậy. Chỉ tu sĩ phi thăng thành công hoặc có kỳ ngộ nhất định mới có thể ngưng kết ra.
Cương vân này một khi xuất hiện, gần như là chiêu cáo cho Tu Chân giới rằng, nơi này có một đại năng từ Phật giới chuyển thế hoặc tu sĩ đoạt xá sắp độ kiếp.
May mà Văn Xuân Tương kịp thời bố trí đủ loại trận pháp, mới không khiến cương vân này xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Chẳng mấy chốc sau, đạo Thiên lôi thứ hai lại chuẩn bị đánh xuống.
Tạ Chinh Hồng cất toàn bộ pháp bảo, dự định dựa vào sức mình để hứng chịu Thiên lôi!
Văn Xuân Tương ở bên ngoài đã đợi hồi lâu.
Bấm tay tính toán, cũng gần ba năm trôi qua rồi.
Tu sĩ bị nhốt trong động phủ của Văn Xuân Tương, giữa lúc công kích ồ ạt và tuyệt vọng khôn cùng bủa vây thì lại xuất hiện đường sống.
Tỷ như Bàng Kiên Bỉnh, giờ phút này hắn thầm nghĩ phải nhanh chóng rời khỏi cái nơi quỷ dị này, chẳng còn mơ ước gì Phật bảo trên người Ôn Hồng nữa. Nếu chỉ là một ngày hai ngày, một tháng hai tháng thì bọn họ căn bản chẳng để ý.
Nhưng giờ lại khác.
Bọn họ bị nhốt trong này đã gần năm năm rồi.
Năm năm nghĩa là gì?
Bọn họ tốn năm năm mà cũng không thể phá được một trận pháp, sau này lại càng chẳng có cơ hội.
Đồng thời, Dạ Lam và Dạ Tử cũng bắt đầu oán thầm lẫn nhau.
Bọn chúng không ngờ rằng hai kẻ kia lại có bản lĩnh lớn đến vậy? Sớm biết như thế, lúc trước hẳn phải lừa Vu Trạch đi cùng mới đúng.
Vu Trạch bị hai kẻ này nhắc tới hiện tại đang tán gẫu chuyện thường cùng Cung Tử Hiên trong phủ thành chủ.
“Phật bảo? Ta không cần thứ đó.” Vu Trạch cười nói, “Nếu bọn chúng quyết tâm muốn ghé thăm lúc người ta độ kiếp, vậy thì chẳng cần chủ nhà đuổi đánh bọn chúng ra.”
“Vu đạo hữu cao kiến.” Cung Tử Hiên đáp lời, “Song hai kẻ kia tạm thời vẫn không thể chết được, không thì sẽ chẳng đủ số lượng năm người mất.”
“Ta nghĩ Hoa Tương sẽ chẳng làm gì bọn chúng đâu.” Vu Trạch hiếm khi trấn an một câu, “Mà dạo gần đây đám oán linh lệ quỷ trong thành vốn phải ngoan ngoãn thì giờ lại làm ầm ĩ, khiến người ta thực khó mà chịu đựng nổi.”
Cung Tử Hiên cũng rất phiền não về chuyện này.
Chẳng lẽ trong Tiểu Ma Giới bọn họ lại xuất hiện một kẻ phổ độ chúng sinh hay sao?
Lại qua ba năm, thời gian nhanh như vó ngựa.
Văn Xuân Tương ném hết đám tu sĩ còn chưa bị y đùa chết trong động phủ ra ngoài.
Những tu sĩ kia sợ hãi tức tối tháo chạy, chẳng muốn tới gần cái nơi quỷ quái này một bước.
Hôm nay là ngày lành, tính ra thì, tiểu hòa thượng cũng sắp trở ra rồi.
Lần này đi ra, sẽ chính là tu sĩ kỳ Hợp Thể nha.
Văn Xuân Tương không khỏi cảm thán, mặc dù biết đây là chuyện sớm hay muộn, thế nhưng tiểu hòa thượng từ kỳ Kim Đan tu hành đến kỳ Hợp Thể nhanh như vậy, vẫn khiến Văn Xuân Tương có phần không thể tin nổi.
Đây chính là người mà y dạy dỗ!
Đây chính là người từng song tu với y!
Văn Xuân Tương chỉnh trang lại pháp y một chút, thu hồi động phủ tạm thời.
Không có động phủ và trận pháp ngăn cản, chỉ vừa ngẩng đầu, liền có thể thấy ngọn núi bị Thiên lôi đánh không còn nguyên trạng ở đằng trước, và cả người đứng trên đỉnh núi nữa.
Người nọ một thân áo trắng giản đơn, phiêu lãng như tiên. Đến khi hắn quay đầu lại, một luồng Phật khí từ bi hạo đãng tràn đầy mi gian, cao tựa mây bay, trông càng thêm phần xuất chúng vô cùng. Trên người hắn có vô số kim quang, lấp lánh tỏa sáng, trên đầu lơ lửng một đóa sen xanh còn chưa tiêu tán, thoang thoảng hương bay.
“Tiền bối.” Một giọng nói trầm thấp truyền đến, giống như giọt nước rơi trên mặt hồ, tạo ra từng vòng từng vòng gợn sóng.
Văn Xuân Tương hoàn hồn lại, nhẹ giọng đáp lời.
Tiểu hòa thượng trông càng mê người hơn rồi!
✿Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm Phá Thiên chiếm một vai diễn có thể sẽ tương đối nhiều trong phó bản này đấy.
Ha ha, từ lâu đã muốn viết tán ma chi thể rồi!
———————————–Tiểu phiên ngoại————————————
Nhiên Đăng Cổ Phật vừa chết, bầu không khí ở Tây Phương Linh Sơn lập tức trở nên căng thẳng.
Ai cũng biết, Nhiên Đăng Cổ Phật là một trong ba nhân vật đứng hàng đầu của Phật giáo, người như vậy vốn phải đồng thọ cùng thiên địa, vật đổi sao dời chẳng thể gây ảnh hưởng gì đến ngài. Nhưng giờ, người như thế lại vô thanh vô tức viên tịch, sao có thể không dấy lên sợ hãi?
Như vậy, lúc này Phật Tử nên đứng ra trấn an mọi người mới phải, nhưng đa phần các Bồ Tát La Hán trên Linh Sơn đều biết, Phật Tổ đã rất lâu rồi không xuất hiện.
Tôn Ngộ Không và Phật Tử ở phụ cận Hoa Qua sơn chơi vui quên trời quên đất, chẳng có tâm tình đi quan tâm chuyện của mấy thần tiên trên trời. Dù trong lòng cũng cảm giác có chút bất an, song không hề biểu hiện ra ngoài, tránh để đối phương lo lắng.
“A Di Đà Phật.” Phật Tổ tính toán một hồi, trận hạo kiếp này căn bản không thể tránh được, từ nhiều năm trước đã gieo xuống nhân quả rồi. Trước đây Phật Tổ vốn cũng từng tính một lần, cơ duyên đó ở trên người Tôn Ngộ Không. Không ngờ hôm nay xem lại thì đột nhiên xuất hiện một biến số.
Bên ngoài thế giới của bọn họ, còn có rất nhiều thế giới khác.
Phật Tổ nhớ tới lời đánh giá của Quan Âm dành cho hổ yêu kia, trên mặt không khỏi hiện lên chút ý cười.
“Nếu cũng là người trong Phật chúng ta, vậy thì thử một lần xem.”
Không lâu sau, Phật Tổ viên tịch, một nam tử áo đen dẫn theo vô số yêu ma tấn công Linh Sơn, chiếm lĩnh Thiên Đình, tự xưng là Vô Thiên Phật Tổ.
Editor: Mấy nay mạng si đa quá, nên lâu ko có chap, sorry ~
Mà anh Thẩm, số anh nhọ quá, ngồi nhà ăn cơm, họa từ trên trời rơi xuống là đây =_=, may là ông thành chủ cũng ko đến nỗi nào lắm, chú ý ông thành chủ nhé, nhân vật đặc biệt đấy:3 Thích anh Thẩm lắm mà mãi bây giờ tác giả mới cho ảnh lên sàn.