Rất nhiều tu sĩ không thể dời mắt khỏi hình ảnh được phát sóng qua thủy tinh.
Thời điểm chiếc xe phượng kéo của Thanh Tụ tiên tử Tả Tâm Song xuất hiện, hầu hết nam tu độc thân đều reo hò cổ vũ.
Là nữ tu lợi hại nhất trên Thiên Đan bảng, danh tiếng của Tả Tâm Song tất nhiên không phải chuyện đùa.
“Tú Huyền các lần này chi tiền thật hào phóng, những con phượng hoàng kéo xe cho Thanh Tụ tiên tử đều là linh cầm thượng đẳng đó!” Một tu sĩ biết xem hàng vừa cảm thán vừa hâm mộ nói. Linh cầm thượng đẳng không phải thứ người bình thường có thể có được, đừng nói là dùng để kéo xe, với đám tu sĩ bọn họ mà nói, chỉ ký khế ước thôi cũng e chính họ phải ăn không khí để nhường đồ ăn cho linh cầm rồi.
“Còn mấy con tiên hạc kia nữa, muốn tìm được nhiều con có kích thước và bộ dáng giống nhau như vậy không hề dễ đâu.”
“Không hổ là đệ tử đích truyền của đại môn phái, bỏ ra một trăm linh thạch cũng đáng tiền.”
“Aaaaa, là Phù đế, Phù đế kìa!” Vài nữ tu cũng cao hứng hô to.
Nếu nói Tả Tâm Song là tình nhân trong mộng của rất nhiều nam tu thì tình nhân lý tưởng của các nữ tu chắc chắn chính là Phù đế Kỳ Vĩnh Duyên.
Truyền kỳ về Kỳ Vĩnh Duyên cũng rất đặc biệt.
Nghe nói y vốn là một thiếu niên đỗ Thám Hoa ở trần gian, lúc đang cưỡi ngựa dạo phố thì tình cờ gặp được một đạo nhân lang thang, vài ngày sau liền từ quan, cáo biệt cha mẹ để theo đạo nhân nọ bước vào con đường tu tiên. Chỉ trong vài thập niên ngắn ngủi đã tu đến kỳ Kim Đan, tay nghề sử dụng phù lục vô cùng xuất thần nhập hóa. Quy Nguyên tông, Phi Hà tông, Lạc Kiếm tông, Nguyên Dương tông đều từng ngỏ lời mời y gia nhập nhưng y đều từ chối. So với mấy vị thiên chi kiêu tử tu hành thuận lợi, có đầy đủ tài nguyên thì người có khuôn mặt tuấn mỹ, khí chất xuất chúng hơn nữa lại cố gắng bằng chính sức mình như Kỳ Vĩnh Duyên đương nhiên sẽ được phái nữ yêu thích hơn.
So với y, Lịch Hòa Quang mặc dù là người đứng đầu Thiên Đan bảng nhưng tính cách của hắn lại lạnh lùng, không thích thân cận với người khác, là một kẻ cuồng kiếm. Cảnh Dĩ Phong là người trong Ma đạo, vừa mới luyện xong Vạn Hồn đỉnh, đám nữ tử dù có tự tin đến mấy cũng không dám tùy tiện đến gần y, tránh để đi tong cái mạng nhỏ. Liệt Lôi chân quân Diêm Bằng Thiên của Phi Hà tông xếp thứ ba cũng là một kẻ cuồng chiến đấu không hơn không kém, năm đó hắn từ hạng mười một vọt lên hạng ba, ngay cả mỹ nhân như Tả Tâm Song cũng bị hắn hạ độc thủ. Kể từ đó, người ôn hòa lại thần bí khó lường như Kỳ Vĩnh Duyên tự nhiên trở thành người được hoan nghênh nhất.
Không ít nam tu thấy bộ dáng si mê của các nữ tu, thầm chửi thề một câu, “Phù thế thì hay lắm hả, không phải còn xếp sau Thanh Tụ tiên tử đó sao?”
“Nói cái gì đấy hả?”
“Chẳng qua Phù đế không muốn ra tay với nữ tử thôi.”
“Thứ hạng trên Thiên Đan bảng có phải cố định đâu, vội cái gì chứ?”
Vừa lúc hai tốp fan cuồng đang bừng bừng chiến ý định xông vào đánh nhau, bấy giờ, một câu “A Di Đà Phật” lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
“Ơ? Người này có vẻ không phải Tam Tư thiền sư mà.”
“Hình như đó là Bán Phật chân quân Tạ Chinh Hồng đấy.” Một tu sĩ hồ nghi, “Hắn ăn mặc thế kia thế mà lại là Phật tu được hả?”
“Aaaaaaaaaaa! Đẹp trai quá đi!”
“Xuất hiện quá tuyệt vời!”
“Bán Phật chân quân danh bất hư truyền không ngờ lại có bộ dáng này!”
Các nam tu bị tiếng thét của đám nữ tu làm cho đinh tai nhức óc, sắc mặt ai nấy đều có chút khó coi.
Một người tình quốc dân như Kỳ Vĩnh Duyên đã đủ phiền lắm rồi, giờ lại thêm một tên nữa, có muốn cho bọn họ tìm đạo lữ nữa không đây?
Tuy màn xuất hiện của Tạ Chinh Hồng quá mức đặc biệt, nhưng trước đó hắn chưa từng ra mặt trước mọi người, lần này chơi trội một chút cũng là điều bình thường.
“Bần tăng Tạ Chinh Hồng, rất vui được gặp chư vị đạo hữu.” Tạ Chinh Hồng đứng trên tay của tượng Phật, một tay dựng thẳng trước ngực, nghiêm túc chào hỏi bằng lễ nghi tiêu chuẩn của Phật tu.
Một thanh niên tuấn mỹ ăn mặc kiểu này, lại còn để một bộ tóc dài thế kia mà lại là người được Phật tu truyền thừa hoàn chỉnh sao?
Mấy tu sĩ có mặt tại đây đều cảm thấy vô cùng cổ quái.
Nhưng trong Tu Chân giới luôn có nhiều tu sĩ cổ quái, vả lại có ai nói Phật tu nhất định phải để đầu trọc đâu chứ!
“Xin chào Tạ đạo hữu, lần đầu gặp mặt, đạo hữu quả nhiên danh bất hư truyền.” Tả Tâm Song ngồi trong xe phượng, vén rèm lên cười nói.
Kỳ Vĩnh Duyên cũng nở một nụ cười nhẹ với Tạ Chinh Hồng.
Dù lúc này trong lòng nghĩ thế nào, nhưng ở bên ngoài đang có rất nhiều người quan sát, ắt hẳn không thể để mất phong độ.
Không sợ ngươi phô trương, chỉ sợ ngươi không có thực lực để phô trương thôi.
Tu vi Kim Đan trung kỳ của Tạ Chinh Hồng cũng rất tốt, nói cho cùng kể từ khi hắn kết thành Kim Đan đến giờ mới chỉ có một hai năm ngắn ngủi. Tốc độ cỡ này mới nghe đã thấy rợn người rồi. Hơn nữa hư ảnh từ bàn tay tượng Phật của Tạ Chinh Hồng vô cùng khổng lồ khí thế, Phật quang chiếu rọi khắp nơi, rất chi ấn tượng. Hôm nay Tạ Chinh Hồng còn khoác lên cái danh hiệu “Bán Phật chân quân”, trong lòng mọi người đều đã đoán được ít nhiều.
“Đáng ghét, thiếp thân thích nhất là Phật tu, lại còn đẹp trai như vậy nữa chứ.” Thạch Tịch Nhi che miệng cười nói, nhìn về phía Tạ Chinh Hồng không chớp mắt, “Nếu có thể hút khô hết máu tươi của hắn rồi làm thành con rối, nhất định sẽ rất tuyệt.”
“Ha ha ha, Tạ đạo hữu, ngươi quả nhiên cũng đến.”
Một thanh linh kiếm khổng lồ xuất hiện giữa bầu trời, kéo theo một tiếng rít dài, một thân ảnh cũng hiện ra trên thân kiếm.
Bỗng, người nọ nhảy xuống khỏi thanh cự kiếm, thanh kiếm cũng dần thu nhỏ lại. Sau đó hắn đạp trên linh kiếm, đến gần chỗ Tạ Chinh Hồng.
“Ngươi ăn mặc thế này làm ta không nhận ra nổi.” Thẩm Phá Thiên cười ha ha.
“Lâu ngày không gặp, phong thái của Thẩm đạo hữu vẫn như trước nhỉ.” Tạ Chinh Hồng thấy Thẩm Phá Thiên thì tâm tình cũng vui vẻ hơn.
“Đương nhiên rồi, sư huynh ta cố ý dẫn ta đi mua sắm chuẩn bị một phen, nếu không huynh ấy còn lâu mới cho ta ra ngoài. Sư huynh, ở đây ở đây.” Thẩm Phá Thiên vẫy vẫy tay, nói với nam tử đang đứng trên cự kiếm.
“Tại hạ Trần Định An, rất vui được gặp Tạ đạo hữu.” Thu Thủy kiếm quân Trần Định An, xếp hạng sáu trên Thiên Đan bảng, cũng là sư huynh cùng thầy với Thẩm Phá Thiên.
Có lẽ vì tu vi tăng tiến nên sát khí vốn đã ngưng tụ thành thực thể trên người Thẩm Phá Thiên giờ đây đã trở nên mờ đi. Điều này không có nghĩa là sát khí giảm đi, mà là Thẩm Phá Thiên đã có ý thức khống chế được sát khí của chính mình.
Tạ Chinh Hồng là Phật tu, vốn phải rất mẫn cảm với sát khí, tuy nhiên bởi hắn tu luyện Vô Lượng Trường Sinh kinh có tính tương thích vô cùng cao nên Tạ Chinh Hồng cũng chẳng thấy ảnh hưởng gì lắm.
Sau đó, các tu sĩ khác trên Thiên Đan bảng cũng lục tục đi tới.
Các kiểu phô trương thanh thế, ý tưởng mới lạ, trăm ngàn tư thế khác nhau bày ra lập tức lấn át màn xuất hiện vừa rồi của Tạ Chinh Hồng.
Bất chợt, vô số cánh hoa đỏ tươi như máu từ trên trời rơi xuống.
Yêu diễm, quỷ dị.
Không ít tu sĩ ở đây đều nhìn về phía hai người Tạ Chinh Hồng và Tả Tâm Song.
Nói chung thì lần này Ngọc Phù Dung đến đây có quan hệ không nhỏ với hai người này.
Tạ Chinh Hồng là người phát hiện bộ mặt thật của Ngọc Phù Dung, mà Tả Tâm Song vốn sẽ trở thành sư tỷ của Ngọc Phù Dung, nghe đâu còn từng khen ngợi nàng đôi lần.
Việc Ngọc Phù Dung phản bội đã giáng cho Tú Huyền các một đòn đau điếng.
Hôm nay nàng lại liên tục thăng hạng tiến lên vị trí thứ mười sáu trên Thiên Đan bảng, cũng được mời đến đây.
“Tiểu nữ đến muộn, mong chư vị thứ lỗi.” Hiện giờ Ngọc Phù Dung không còn mang lớp mạng che mặt như năm đó nữa, nơi khóe mắt có vài hoa văn cổ quái uốn lượn, nàng mặc một bộ pháp y đỏ thẫm, thân hình vô cùng quyến rũ, cứ như một người hoàn toàn khác biệt với Phù Dung tiên tử phiêu dật thoát tục ngày xưa.
Tả Tâm Song ý vị sâu xa liếc Ngọc Phù Dung, buông rèm kiệu xuống.
Tạ Chinh Hồng cũng chỉ nhìn nàng một cái, không đáp lời.
Như thể chưa bao giờ gặp nhau vậy.
Mà lúc này ở ngoài kia, rất nhiều tu sĩ biết chuyện đã bắt đầu đánh cược xem bọn họ sẽ đánh nhau kiểu gì.
“Vong ân phụ nghĩa.” Thẩm Phá Thiên khinh bỉ liếc Ngọc Phù Dung, tất nhiên hắn rất coi thường loại tu sĩ phản bội sư môn như vậy. Phải biết rằng tông môn phải mất rất nhiều tiền bạc công sức mới bồi dưỡng được một đệ tử đích truyền. Được chu cấp công pháp linh thạch, có sư phụ dạy dỗ, còn cả chi phí sinh hoạt hàng ngày của ngươi nữa, cộng thêm cả mấy thứ phí linh tinh đã tốn cả đống tiền rồi. Kết quả Ngọc Phù Dung lại lật mặt phản bội Tú Huyền các, chuyển sang Ma đạo, hoàn toàn không hề suy xét xem sư môn của mình sẽ gánh chịu hậu quả gì?
Nghe nói hiện nay Ngọc Hoàn môn cũng chẳng được dễ chịu là bao, nói chung thì việc không nhận ra đệ tử đích truyền trở thành Ma tu rõ ràng là hành vi thất trách của bọn họ.
Có tổng cộng mười tám người được mời tới, trong đó có chín người là Tiên tu, năm người là Ma tu, bốn người là tán tu.
Trừ vài tu sĩ có quan hệ tốt với nhau hoặc thuộc cùng một tông môn đứng chung một chỗ, những người còn lại đều đứng riêng, không lập đoàn, cũng không động thủ.
Các tu sĩ ở ngoài tuy rằng cảm thấy có chút tiếc nuối vì không được xem đấu pháp, thế nhưng ai cũng hiểu rõ bọn họ đều được Lịch Hòa quang mời tới để theo dõi trận đấu pháp với Cảnh Dĩ Phong. Ra tay ở chỗ này chính là đang đánh vào mặt hai người đứng đầu bảng, đương nhiên họ sẽ không hành động thiếu suy nghĩ như vậy.
Trùng hợp là, thời điểm Tam Tư thiền sư xuất hiện, y cũng chọn cách biến ra tượng Phật.
Tuy nhiên y lựa chọn biến ra ảo ảnh của La Hán, đạp lên tử kim bát mà tới.
(Tử kim bát là cái bát dùng để xin ăn giống Đường Tăng đó)
“Mắt thẩm mỹ của bổn tọa sao lại giống hòa thượng thế này? Chậc! Sau này phải đổi phương thức xuất hiện thôi.” Văn Xuân Tương chán ghét liếc nhìn Tam Tư, giọng nói có chút khó chịu.
“Ngày đó từ biệt ở Xá Thân tự, đạo hữu rời đi vội vàng, sau khi kết thúc chuyến này, còn mong đạo hữu không tiếc chỉ bảo trao đổi đôi điều với bần tăng.” Tam Tư chắp tay thành hình chữ thập nói.
“Nào dám.” Tạ Chinh Hồng cũng hành lễ với Tam Tư.
Nhìn hai Phật tu, một có tóc một không tóc nói chuyện với nhau, khóe miệng Văn Xuân Tương giật giật, dứt khoát không nhìn nữa.
“Thì ra hai vị đại sư có quen biết nhau.” Tả Tâm Song không biết đã ra khỏi xe phượng từ lúc nào, “Lúc trước ta còn tưởng Tam Tư nhất định sẽ rất cao hứng khi Bán Phật chân quân đến, ra là ngươi đã gặp từ trước rồi.”
“Phong thái của tiên tử vẫn như ngày nào.” Tam Tư cười nói, xem ra quan hệ của hai người này khá tốt.
Không chỉ có Tả Tâm Song, mấy Tiên tu và tán tu còn lại đều đến chào hỏi Tam Tư, y quả nhiên quen biết rất rộng.
Ngược lại khi Thẩm Phá Thiên nhìn thấy Tam Tư thì lại có chút khó chịu, hận không thể trốn đi chỗ khác.
Tam Tư cười với Thẩm Phá Thiên, “Thẩm đạo hữu không cần hoảng hốt như thế, hôm nay bần tăng không niệm kinh với ngươi nữa đâu.”
“Không cần, không cần mà.” Thẩm Phá Thiên liên tục xua tay, mọi người thấy vậy đều không khỏi bật cười.
Thẩm Phá Thiên bẩm sinh đã mang sát khí nặng cũng không phải bí mật gì, Kiếm tu mà, ít nhiều gì đều có sát khí.
“Tiểu hòa thượng, ngươi cẩn thận chút, Vạn Hồn đỉnh đến rồi.” Văn Xuân Tương bỗng cảnh báo.
Tùng! Tùng tùng tùng!
Trong nháy mắt có vô số tiếng trống truyền đến.
Nếu nói khi Thạch Tịch Nhi xuất hiện chỉ có ngàn quỷ than khóc thì khi tiếng trống vang lên, vạn quỷ đều bắt đều kêu gào.
“Ma quân đến!” Thạch Tịch Nhi kinh hỉ, mấy Ma tu khác cũng bày ra vẻ mặt sùng bái.
Ma tu luôn sùng bái kẻ mạnh, mà Tuyệt Tiên ma quân Cảnh Dĩ Phong không thể nghi ngờ chính là Ma tu xuất sắc nhất trong thế hệ trẻ hiện nay!
Ngay sau đó, tiếng trống vang vọng bên tai đột nhiên biến mất, trước mắt mọi người dường như hiện ra cảnh tượng núi đao biển lửa.
Vô số đầu người chồng chất tạo thành núi xương trắng, vô số máu tươi hội tụ tạo thành biển máu.
Tại nơi giao nhau giữa biển máu và núi xương kia là một cái đỉnh màu đỏ đang dần chuyển sang màu đen từ từ bay lên.
(Cái đỉnh là cái này)
Khoảnh khắc nhìn thấy thứ đó, thống khổ, kêu rên, than khóc, phẫn nộ, vô số cảm xúc bỗng nhiên dâng lên trong lòng.
Tạ Chinh Hồng và Tam Tư là hai người đầu tiên tỉnh lại từ trong ảo giác, nhận thấy mọi người đều mang vẻ mặt mờ mịt, hẳn là đang rơi vào trong ảo giác không thoát ra được.
“Ầm!”
Một đường kiếm quang từ trên chín tầng mây giáng xuống, ánh sáng vô cùng chói mắt.
Đường kiếm xẻ đôi biển máu, chém đứt núi xương, tiếp đó chạm vào đỉnh lô kia, hóa thành vô số đốm sáng bay vào trong mi tâm mọi người.
Mọi người dần hồi phục tinh thần.
Có hai người đứng ở phía chân trời.
Người bên phải lưng đeo kiếm, kiếm ý lẫm liệt, mặt không đổi sắc.
Người bên trái cầm một đỉnh lô màu đen trong tay, trên mặt mang chút ý cười.
Một người là Kinh Thiên kiếm quân Lịch Hòa Quang đứng đầu Thiên Đan bảng, người kia là Tuyệt Tiên ma quân Cảnh Dĩ Phong thuộc Ma đạo.
Nhưng đấy chưa phải điều đáng sợ nhất.
Khi nhìn thấy hai người họ, sắc mặt Liệt Lôi chân quân Diêm Bằng Thiên xếp thứ ba chợt tái nhợt.
“Bọn họ…… Bọn họ đã đạt tu vi Kim Đan viên mãn, chỉ còn cách nửa bước là đến kỳ Nguyên Anh.”