Ngày xưa Tuệ Chính đại sư của Nhân Chân tự nổi danh nhờ Đại Nhật thần chưởng, trở thành người được nhiều Phật tu ngưỡng mộ. Nhưng sau khi Tuệ Chính thân tử đạo tiêu, Đại Nhật thần chưởng cũng theo đó mà thất truyền, khiến cho tất cả Phật tu trên dưới Hoa Nghiêm tông đều cảm thấy tiếc nuối. Không ngờ hôm nay lại được nhìn thấy nó xuất hiện lần nữa.
Tạ Chinh Hồng thấy ánh mắt của Tam Tư, khẽ gật đầu.
Tam Tư cũng không hỏi nữa, công pháp của tu sĩ liên quan đến rất nhiều thứ, thuận miệng hỏi một câu thì được, chứ nếu cứ gặng hỏi nữa sẽ kết thù.
Trận đánh của Lịch Hòa Quang và Cảnh Dĩ Phong khó phân thắng bại, lửa chiến đương nhiên cũng lan đến những tu sĩ gần đó.
“Thạch Tịch Nhu, ngươi có ý gì?” Trong khi các tu sĩ đang thi triển công pháp để tự vệ, giọng nói của Trần Định An bỗng lôi kéo sự chú ý của mọi người.
Đám người Tạ Chinh Hồng quay đầu, phát hiện Thạch Tịch Nhi đang giằng co với Trần Định An.
Phi thiên kế trên đầu Thạch Tịch Nhi cắm đầy các loại trang sức, hiện giờ những món trang sức này đều đã biến thành vũ khí giết người.
(Phi thiên kế là cái quả đầu búi cao ngất của mấy bà trong phim cổ trang đó, vì búi cao chọc trời nên gọi là Phi thiên kế ┐( ̄∀ ̄)┌ “kế” (髻) nghĩa là búi tóc đó)
Tỷ như một cây trâm ngọc lúc này đã hóa thành trường kiếm, được Thạch Tịch Nhi nắm trong tay, còn khuyên tai thì biến thành Nhiếp Hồn linh (chuông bắt hồn) gây dao động tâm trí đối phương!
“Ý gì hả? Không phải đã quá rõ rồi sao?” Thạch Tịch Nhi cười đến run cả người, “Ma quân và kiếm quân đang bận đánh nhau túi bụi, đánh xong chắc hẳn sẽ trở về bế quan mười mấy hai mươi năm. Ta luôn không vừa ý với vị trí thứ bảy, nhân cơ hội này thay đổi thứ hạng một chút không tốt sao? Ta không nói ra điều này thì trong lòng các ngươi không nghĩ thế chắc, chúng ta chẳng mấy khi mới tập hợp lại một chỗ, đương nhiên phải có oan báo oan có thù báo thù!”
Lời nói của Thạch Tịch Nhi khiến sắc mặt mọi người đều thay đổi.
Sao lại không có thù hận chứ?
Không tính sự khinh thường lẫn nhau giữa tán tu và các đệ tử của đại môn phái, vốn đã có ân oán từ lâu. Những đệ tử của các môn phái thuộc Tiên đạo đều nhận được hỗ trợ từ môn phái từ khi còn nhỏ, thuận lợi lớn lên trong sự tán dương và hâm mộ. Có điều trong quá trình này luôn có vài lời ra tiếng vào, người trong môn phái rốt cuộc luôn đem họ so sánh với người khác. Mất bao lâu thì mới đạt đến kỳ Trúc Cơ, bao lâu thì viên mãn, luyện loại Nguyên công Ngoại công gì, có được pháp khí nào; Nữ tử thì so dung mạo dáng người, được hâm mộ đến đâu, chỉ thiếu nước vạch sợi tóc ra so xem của ai mềm mượt hơn?
Nhiều lần nói dối thì sẽ trở thành thật.
Bị so sánh nhiều tất nhiên sẽ khó chịu.
Cũng như Cảnh Dĩ Phong không thích Lịch Hòa Quang xếp trên mình, những thiên chi kiêu tử khác tất nhiên cũng không thích thứ hạng hiện giờ.
Người khác nói ngươi xếp thứ mấy, cuối cùng sau lưng kiểu gì cũng chuyển thành, “XX tuy xếp hạng X, thế nhưng X lại càng thế này thế nọ.”
Lời của Thạch Tịch Nhi chẳng qua là viên đá đánh vỡ mặt hồ tĩnh lặng mà thôi.
“Nàng nói không sai.” Người lên tiếng là Mãng Hoàng ma quân Đào Hạo Tư, hắn vốn từng là tán tu, sau này tình cờ ký khế ước với một con cự mãng (rắn khổng lồ), sau này cự mãng lột xác thì phát hiện nó có vài phần huyết mạch của Giao Long, địa vị của hắn cũng nhờ đó mà tăng lên xếp thứ tám. Nếu có ngày cự mãng hóa rồng, bản lĩnh của người ký khế ước cộng sinh với nó là hắn đương nhiên sẽ càng thêm lợi hại!
Ma tu khi làm việc vốn luôn không hề kiêng dè điều gì, hôm nay đã trở mặt rồi, tất nhiên không cần phải giả bộ làm gì nữa.
“Các ngươi muốn làm gì thì làm, Lịch Hòa Quang, ta sẽ không để ngươi đạt được mục đích đâu!” Tiếng của Cảnh Dĩ Phong từ xa truyền đến, càng khiến những phần tử hiếu chiến ở đây hưng phấn hơn.
Đạo Xuân trung thế giới lớn như vậy, muốn họ tập hợp lại một chỗ thật sự rất khó, một cơ hội tốt cỡ này, nếu lén lút chuồn đi chẳng phải rất mất thể diện sao?
“Đoàng!”
Đám Ma tu cùng ra tay đánh nát thủy tinh tiếp sóng của Thiên Cơ các, “Trận tỷ thí của bọn ta, không cần kẻ khác xen vào!”
Thấy vậy, không chỉ Thiên Cơ các và những tu sĩ ở đây kinh ngạc mà các tu sĩ xem trực tiếp từ bên ngoài cũng cảm thấy choáng váng.
“Ta đi đây, trận đấu pháp hấp dẫn như vậy, sao có thể bị kẹt ở đây được?”
“Trả linh thạch, trả linh thạch lại đây!”
“Aaaaaa, ta phải nhanh chóng trở về tông môn xem cùng với sư phụ mới được!”
“Ta cũng đi, ta cũng đi!”
Không chỉ có thủy tinh tiếp sóng mới có thể giúp theo dõi đấu pháp từ khoảng cách hơn ngàn dặm.
Nhóm tu sĩ vốn tụ tập đông đúc ngoài phố lập tức giải tán, đành phải tự về nhà tìm cách để xem.
Các trưởng lão của Quy Nguyên tông, Lạc Kiếm tông, Phi Hà tông,… đều không khỏi đau đầu, biết liền là sẽ không thể yên tĩnh coi đấu pháp được mà!
“Thôi vậy, muốn tăng hạng trên Thiên Đan bảng thì đều phải đổi bằng máu, lần này chẳng qua là sớm hơn chút thôi. So với lần trước, Cảnh Dĩ Phong đã dứt khoát giết hết kẻ khác trước rồi!”
“………Nhưng mà sư huynh, những người đó đều là những hạt giống khó gặp, thơm phưng phức đấy!”
“Đồ ngốc, ngươi cho rằng mấy tên hồ ly già kia sẽ thực sự yên tâm để bọn họ đến đó mà chẳng mang gì hộ thân hả?”
“Cũng phải.”
“Đánh đi đánh đi, đánh càng náo nhiệt càng tốt, phàm nhân có câu “Nhất tướng công thành vạn cốt khô”[1], trên con đường tu chân thì điều này còn tàn khốc hơn nhiều!”
So với phe Tiên tu bên này, phản ứng của các trưởng lão thuộc tông môn Ma tu còn trực tiếp hơn.
“Ha ha ha, phải vậy mới đúng chứ. Nếu cứ yên lặng xem xong đấu pháp, chẳng phải số lượng bọn Tiên tu ra vẻ đạo mạo kia sẽ nhiều hơn chúng ta sao?”
“Chúng ta là Ma tu chứ đâu phải đám khỉ diễn trò cho người khác xem, những kẻ tu vi yếu kém thì càng không có tư cách!”
“Diệu Âm quỷ cơ đã nói vậy thì tại hạ cũng không khách khí nữa.” Tả Tâm Song vươn tay, ngón tay thon dài chỉ về phía Ngọc Phù Dung, “Kẻ này, hi vọng chư vị đạo hữu không tranh với ta!”
Ngọc Phù Dung cười lạnh một tiếng, “Tốt thôi, ta cũng sớm nhìn ngươi không vừa mắt rồi.”
Tả Tâm Song khẽ cười, “Vậy thì hay quá.”
Tầm mắt cả hai vừa chạm nhau, giông tố ngút trời như thể nổi lên từ sau lưng hai người. Những tu sĩ biết về ân oán giữa hai nàng đều lui ra, để lại một khoảng đất trống.
Thạch Tịch Nhi thấy mình chỉ vừa mới nói vài câu mà lửa chiến đã bùng lên, trong lòng không khỏi có chút đắc ý, “Thu Thủy kiếm quân, ba năm trước khi ngươi ra ngoài du lịch đã giết chết một thị thiếp của ta, ta vẫn nhớ rõ mối thù này đấy!”
Trần Định An nhíu mày, toát ta vài phần kiêu ngạo, “Bọn tà ma ngoại đạo chết trong tay ta quá nhiều, không biết ngươi đang nói tới kẻ nào.”
“Ồ, ta sẽ giúp ngươi từ từ nhớ lại.”
“Hay lắm hay lắm, giờ mới đúng là tụ hội chứ.” Văn Xuân Tương là kẻ chỉ sợ thiên hạ không loạn, thấy mọi thứ bắt đầu hỗn loạn, bấy giờ mới sửa lại tư thế lười nhác ban nãy, hưng phấn bừng bừng, “Tiểu hòa thượng, ngươi muốn đánh với kẻ nào? Ta thấy cái tên hòa thượng Tam Tư kia cũng được đấy.”
Tạ Chinh Hồng lắc đầu, từ chối lời đề nghị của Văn Xuân Tương, “Bần tăng thấy vẫn nên tránh đi thì hơn.” Hắn và những người này đều không thù không oán, không cần phải cuốn vào trận thị phi này. Vả lại hắn là Phật tu, cuộc chiến của Lịch Hòa Quang và Cảnh Dĩ Phong cũng chẳng giúp hắn tham khảo được gì nhiều, hắn chẳng qua chỉ tới xem náo nhiệt chút thôi.
“Ê ê, đừng nói với bổn tọa là ngươi muốn chuồn êm nhé?” Văn Xuân Tương sửng sốt nói, “Đây chính là cơ hội tốt để ngươi gây dựng danh tiếng đó!”
“Danh lợi đều là vật ngoài thân.” Tạ Chinh Hồng khẽ niệm một câu kinh Phật, quay đầu định rời khỏi chốn thị phi này.
“Tiểu hòa thượng, ngươi làm vậy rất không có khí phách đấy, có biết không hả?”
“Thôi được rồi, ngươi không đánh với tên hòa thượng Tam Tư kia thì cũng có thể tìm đám Ma tu mà.”
“Ngươi mà đi là bổn tọa sẽ hát “Thập bát mô” đấy!” Văn Xuân Tương cả giận nói.
Tạ Chinh Hồng nghe vậy liền dừng bước, không khỏi thở dài, chỉ e Văn Xuân Tương quả thật nói được là làm được.
Thấy Tạ Chinh Hồng dừng lại thật, lửa giận trong lòng Văn Xuân Tương lại càng bùng phát.
Y đường đường là một Ma Tôn, còn từng là Ma Hoàng, tùy tiện nói một câu cũng có thể khiến một trung thế giới phải chao đảo, thế mà hôm nay đã sa cơ đến nước phải hát “Thập bát mô” để uy hiếp một hòa thượng?
………….Không được, bổn tọa nhất định đã bị tên hòa thượng thối này chọc giận quá rồi.
Bình tĩnh lại nào, bình tĩnh lại nào.
“Xin Tạ đạo hữu dừng bước.” Một giọng nói chợt vang lên.
Tạ Chinh Hồng nhìn lại, phát hiện một tu sĩ mặc pháp y Âm Dương, đầu đội cao quan đang mỉm cười nhìn hắn.
“Tại hạ là Chu Ninh, đệ tử của Nguyên Dương tông, có một chuyện cần đạo hữu giải thích rõ ràng cho.” Chu Ninh chắp tay.
“Chuyện gì vậy?”
“Khoảng hơn một năm trước, hồn đăng của năm đệ tử thuộc Nguyên Dương tông chúng ta đã lụi tắt, Kim Đan vỡ tan. Không biết việc này có liên quan đến Tạ đạo hữu hay không?” Chu Ninh mỉm cười hỏi.
Đệ tử của Nguyên Dương tông?
“Chính là chủ nhân của thanh Kim Long kiếm kia!” Văn Xuân Tương nhắc nhở.
Lúc này Tạ Chinh Hồng mới nhớ ra sự việc ngày đó, đúng là hắn đã giết năm tu sĩ nọ.
“Đúng, là bần tăng làm.” Tạ Chinh Hồng gật đầu khẳng định.
******
★Chú thích:
[1]Nhất tướng công thành vạn cốt khô:
Nghĩa đen: Mỗi một vị tướng khi thành công đều phải trả giá bằng cả vạn bộ xương binh lính chết khô.
Nghĩa bóng: Vinh quang của bậc vua chúa cũng đều phải trả giá bằng sinh mạng của hàng vạn dân thường.