Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu

Chương 271: Chương 271: Chương 270






IMG_4238

Các ma vật trong rừng Thiên Phạt xưa nay đều chẳng quan tâm sự đời.

Chúng cũng từng âm thầm biến thành hình người đi ra thế giới bên ngoài lang bạt, cũng từng dấy lên tinh phong huyết vũ, chẳng qua không thể để lộ thân phận của mình, đợi khi chơi đủ rồi thì vẫn quay về rừng. Bởi chỉ trong khu rừng này, tốc độ tu luyện của bọn chúng mới có thể tăng nhanh, khi đã quen với ma khí ở nơi đây thì việc hấp thu ma khí và tiên khí không thuần ở bên ngoài là gần như bất khả thi.

Vốn cứ tưởng rằng đã chẳng còn thứ gì đáng để bọn chúng ra tay.

Trong rừng Thiên Phạt, bọn chúng chỉ tồn tại như một vật biểu tượng.

Về phần các Tiên Đế dùng nơi này làm địa điểm thi đấu, bọn chúng cũng biết, nhưng không để ở trong lòng. Chỉ cần không phá hủy thế giới này, những việc khác căn bản không quan trọng. Những tiên nhân tu vi cấp thấp đó dù có thí luyện ở đây thì cũng chưa chắc sống sót được, coi như cải thiện cho đám ma vật trong rừng Thiên Phạt cũng được. Không ngờ khi chúng đang thảnh thơi dạo bước trong rừng thì bất chợt cảm nhận được một khí tức hấp dẫn.

Đó là một dòng khí tức khác hoàn toàn với ma khí tinh thuần nhất trong khu rừng này.

Nồng đậm đến thế, mê người đến thế.

Các ma vật cao cấp cũng có bản năng.

Bọn chúng đều biết có thể dòng ma khí tinh thuần này chỉ là một mồi nhử, nhưng tu hành đến cảnh giới như chúng thì rất khó để tìm được thứ đề cao tu vi, cho dù là mồi nhủ, bọn chúng cũng phải đi xem thử. Còn kẻ rõ ràng có tu vi ngang bằng bọn chúng nhưng lại áp chế trong thân xác một tu sĩ cấp thấp mà bọn chúng gặp lướt qua trên đường ban nãy, tất cả bọn chúng đều làm lơ.

So sánh với luồng ma khí kia, Tinh Nhiêu Ma Mẫu chẳng là gì cả.

Tạ Chinh Hồng đã giết mấy trăm ma vật.

Đám ma vật kia vừa chết là liền tự động hoá thành sương mù, bị hấp thu vào trong cơ thể Văn Xuân Tương. Đóa mẫu đơn trắng ấy thật giống như một cái lỗ đen không đáy, vĩnh viễn không thể lấp đầy. Mà đáng sợ là, mùi hoa mẫu đơn trộn lẫn với ma khí chậm rãi tản ra, thu hút số lượng ma vật kéo đến càng đông đảo hơn.

Số điểm trong thẻ của Tạ Chinh Hồng không biết đã lên tới bao nhiêu.

Đến lúc này, Tạ Chinh Hồng rốt cuộc cũng hiểu việc mà Văn Xuân Tương giấu diếm là gì.

Từ trên người Văn Xuân Tương tỏa ra khí tức giống hệt Quý Hiết năm đó.

Không, phải nói là, giống một phần.

Còn một phần là ma khí của Văn Xuân Tương bị thiên lôi đánh tan.

Năm đó Trảm Thương Sinh nói, nếu như hai người hợp nhất, bọn họ sẽ không cần e ngại bất cứ kẻ nào.

Nhưng Trảm Thương Sinh và Quý Hiết đều không thể hấp thu hết ma khí của Văn Xuân Tương, mà trước khi chết còn giao thứ có được từ việc huyết tế thế giới cho Văn Xuân Tương.

Thế này thì cũng khó trách tiền bối cứ giấu mãi không chịu nói.

Quý Hiết và Trảm Thương Sinh là đầu sỏ gây chuyện, còn viên hồng châu kia thì chính là hóa thân của vô số tội nghiệt. Có thứ này ở đây, Văn Xuân Tương muốn quay lại Ma đạo là rất dễ dàng.

Nhưng nếu cộng thêm cả màn sương mù cổ quái trong khu rừng này thì sao?

Ba thứ này hợp nhất, tiền bối sẽ biến thành thế nào?

Tạ Chinh Hồng nhìn hai đóa hoa trên mặt đất, một đen một trắng, giống nhau như đúc, không có khác biệt gì. Nhưng cho dù bọn chúng mang màu giống nhau, Tạ Chinh Hồng vẫn có thể dựa vào cảm giác để nhận ra Văn Xuân Tương.

Không trung bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét inh ỏi.

Sóng dữ vạn trượng ập tới, gió táp lồng lộng thổi đến, dấy lên động tĩnh kinh người.

Nhưng khi Tạ Chinh Hồng đưa mắt nhìn lại thì chỉ trông thấy những đóa bồ công anh khiến người ta sinh lòng thương tiếc.

Trận gió kia thổi dữ dội như thế mà những đóa bồ công anh này lại có vẻ chẳng chịu ảnh hưởng gì, chúng chầm chậm xoay chuyển trên không trung rồi hạ xuống, lững lờ chao liệng, mà chúng cũng không có một chút linh cơ nào.

Tạ Chinh Hồng tập trung tinh thần, tay thử đánh ra một chiêu Như Lai Thần Chưởng, hòng muốn phá vỡ cương phong.

Chưởng ấn vừa tung ra, bồ công anh vốn không có linh cơ chợt tỏa ra linh khí ngút trời, uy thế như sắp khuấy động phong vân, ngay cả Văn Xuân Tương đang hấp thu sương mù cũng chịu một ít ảnh hưởng.

Trong đầu Tạ Chinh Hồng lóe lên vô số suy nghĩ, cơ thể lao vút lên như cầu vồng, miệng lẩm bẩm đọc, lòng bàn tay biến hóa ra phật quang chữ “Vạn”, quật về phía những bông bồ công anh kìa.

Nào ngờ phật quang chữ vạn còn chưa chạm vào bồ công anh thì những đóa hoa ấy đã phân tán ra, trở nên nhỏ đi rất nhiều, phật quang đảo qua một vòng rồi biến mất, không lưu lại dấu vết gì.

Sắc mặt Tạ Chinh Hồng trở nên nghiêm trọng, tuy vừa rồi hắn chỉ thử nhưng cũng dùng không ít sức mạnh. Theo như hắn thấy, những đóa bồ công anh này hẳn là một món tiên khí cực kỳ lợi hại, chỉ là không biết kẻ thao túng rốt cuộc là người phương nào, chưa dùng bồ công anh này để đả thương hắn, mà cứ chăm chăm nhắm vào tiền bối.

Thứ không rõ lai lịch như thế, Tạ Chinh Hồng đương nhiên sẽ không để nó tiếp cận Văn Xuân Tương.

Biết nó là tiên khí rồi thì cũng dễ xử lý.

Tạ Chinh Hồng lật tay phải, trong lòng bàn tay xuất hiện một chiếc bát, chính là một trong Tam Bảo.

Từ khi Tạ Chinh Hồng phi thăng, chiếc bát này cũng lớn hơn mấy lần, uy lực càng vượt xa ngày trước. Sau này Tạ Chinh Hồng đưa nó vào trong thức hải ôn dưỡng cùng mấy thứ kia, hôm nay nó đã là tiên khí lục phẩm. Chỉ là so với tiên khí khác, Tạ Chinh Hồng có thể phát huy được toàn bộ uy lực của nó

Chiếc bát trong tay Tạ Chinh Hồng đảo nghiêng, bồ công anh cũng lay động theo, chúng tựa như bị thứ gì đó hút lấy, đong đưa bay về phía chiếc bát.

Đợi cho bồ công anh tiến sát vào, Tạ Chinh Hồng liền tăng sức mạnh của bát lên, “Thu!”

Theo mệnh lệnh của Tạ Chinh Hồng, chiếc bát nọ tỏa ra ánh hào quang, những bông bồ công anh đứng im không nhúc nhích giống như bị cố định tại chỗ. Chiếc bát rời khỏi tay Tạ Chinh Hồng, bay về phía những đóa bồ công anh bị cố định.

“Ha ha ha, Phật tu này đúng là có tài đấy!”

Một cụm khí đen oát thành một nam tử cao lớn tà khí, hắn vươn ngón tay vẽ một vòng tròn, những đóa bồ công anh nhóm liền bay về phía hắn rồi tức khắc biến mất.

Lồng ngực Tạ Chinh Hồng chấn động, chiếc bát bên ngoài nhanh chóng biến mất, ngay cả hình thái cũng khó duy trì ư?

“Lão Tứ, đệ nên thay mớ bồ công anh kia đi, ngay cả một Phật tu cấp Vô Lượng Thần Phật mà cũng không đánh lại được, chậc chậc, đúng là quá mất mặt!”

“Vô Lượng Thần Phật à, Lão Tam, huynh rúc trong rừng rậm lâu ngày nên mắt mờ rồi hả. Dù có là Linh Phật Chân Phật tới đây thì cũng chắc chắc lợi hại được như tiểu hòa thượng này.” Lão Tam cười lạnh, “Bồ công anh của ta tế luyện đã lâu, chạm lửa thì lớn, chạm nước thì linh, chạm đất thì nhập, chặm gió thì tan, chạm kim thì chảy, vật trong ngũ hành đều không thể khắc nó, pháp thuật thần thông lại càng không phải đối thủ của nó. Nhưng xem ra tiểu hòa thượng này đã ngưng kết Tam Bảo Pháp Ấn, chúng vốn do đạo biến thành, vô hình vô thể, vô hư vô tướng, cho nên mới có thể khống chế bồ công anh của ta. Có là Chân Phật cũng chưa chắc nhìn thấu được bồ công anh của ta đâu!”

“Lão Nhị, sao huynh không nói gì?”

Lão Tam mang dáng vẻ của một thiếu niên, bị Lão Tứ nói cả tràng dài, gã rõ ràng đã không chịu nổi, bèn dời mắt nhìn sang Lão Nhị trong hình hài trẻ con ở bên cạnh.

Ba huynh đệ này là kẻ đứng đầu rừng Thiên Phạt, tất cả đều có tu vi Ma Đế. Trước kia bởi vì tranh chức lão đại mà tàn sát lẫn nhau, cuối cùng miễn cưỡng chiếm được chút ưu thế, nhưng cũng không thể để cho danh hiệu lão đại rơi vào tay hai kẻ còn lại. Thế cho nên liền có Lão Nhị Lão Tam Lão Tứ, duy chỉ thiếu mất Lão Đại.

Trên ý nghĩa nào đó, bọn chúng cũng là một loại tiên thiên ma vật.

Vốn thuận theo ma khí mà sinh ra, đương nhiên không có tên, chỉ gọi nhau bằng số.

Ngoại hình ba kẻ này tuy có điểm bất đồng, song nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện gương mặt bọn chúng giống nhau.

Nếu Lão Nhị lớn hơn một chút thì bộ dáng sẽ như Lão Tam, tương tự, nếu nhỏ lại một chút thì liền thành Lão Tứ.

Ba kẻ này cùng đứng cạnh Tạ Chinh Hồng, tạo nên sự quỷ dị khó nói thành lời.

“Linh tu bên kia đang nhập ma!” Lão Nhị lạnh lùng nhìn Tạ Chinh Hồng, “Ngươi là Phật tu, cũng có chút bản lĩnh, vậy thì nên biết kẻ mình đang bảo vệ là một đại ma đầu như thế nào chứ?”

Tạ Chinh Hồng chẳng buồn chớp mắt, vẫn kiên định đứng trước mặt Văn Xuân Tương.

Không phải hắn không muốn nói, mà là nói không nên lời.

Ba kẻ này đứng trước mặt hắn, khiến hắn cảm nhận được một áp lực khó hình dung nổi.

Có thể giữ tỉnh táo như hiện tại đã chẳng hề dễ dàng rồi.

Một cộng một cộng một, uy lực không chỉ bằng ba.

Ba tam huynh đệ này đồng căn đồng nguyên, khi chúng cùng xuất hiện thì uy lực cũng càng đáng sợ.

Bọn chúng vừa lộ diện, những ma vật đang lao về phía Văn Xuân Tương lập tức quay đầu chạy về lối cũ.

Nhưng dù thế, ma khí trên người chúng vẫn thoát ra từng chút từng chút, chỉ là tốc độ quá chậm, ma khí lại mỏng, cho nên bị giấu trong ma khí nồng đậm của khu rừng này mà thôi.

“Lão Nhị, huynh nói nhảm nhiều như thế làm gì?” Lão Tam nhíu mày, “Trong hai đóa hoa kia có thứ đáng để chúng ta cướp đi, giờ mà không đi lấy, đợi lát nữa hoa hấp thu hết đồ thì đâu còn cơ hội cho chúng ta nữa?”

“Phật tu không đáng, nhưng hắn thì đáng.” Lão Nhị nhìn Tạ Chinh Hồng.

“Lão Tam, huynh vẫn chưa phát hiện sao? Tên Phật tu này đang dần dần thoát khỏi tầm ảnh hưởng của chúng ta.” Lão Tứ khẽ thở dài, “Loại người này, chúng ta có thể không trêu chọc thì tốt nhất là đừng chọc vào.”

Ma vật có địa vị càng cao thì càng dễ cảm nhận được Phật lực tinh thuần từ người Tạ Chinh Hồng.

Đây không phải là Phật lực mà một nhân loại có thể sở hữu.

Bọn chúng cũng từng giết, từng gặp không ít Phật Tôn, nhưng Phật lực trên người họ tuyệt đối không được tinh thuần và tự nhiên như thế này. Thông thường loại người như vậy đều có sức mạnh hủy thiên diệt địa, nếu như dồn ép quá đáng thì chẳng ai được lợi hết.

Tạ Chinh Hồng lên tiếng, dường như phát ra âm thanh rất khó nhọc, hắn nói từng chữ một, “Y, là, đạo, lữ, của, ta.”

“Đạo lữ?” Lão Nhị tươi cười, “Thế thì người càng phải tránh ra, trên người y có rất nhiều thứ không thuộc về y, dù là ba huynh đệ chúng ta cũng không dám hợp ba làm một, chỉ dám hấp thụ từng cái. Đợi y hấp thu tiêu hóa xong rồi, ngươi nghĩ y còn là đạo lữ của ngươi sao? Bọn ta sống ở đây rất sung sướng, không muốn đến Ma giới, cũng không hi vọng Ma giới xuất hiện bá chủ.”

Tạ Chinh Hồng lắc đầu, một bước cũng không nhường.

“Dùng cách nói của Nhân tu các ngươi thì ngươi như thế này là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.” Lão Tam cười khẩy, “Lão Nhị Lão Tứ, chúng ta cướp trước rồi nói sau. Kẻo lát nữa mấy tên khác tỉnh lại thì rách việc.”

Gã vừa dứt lời, cơ thể Tạ Chinh Hồng liền bị một sức mạnh vô hình khống chế, thân thể bay vút ra ngoài.

“Đừng giết, ném hắn ra ngoài là được rồi, vật ngưng kết ma lực này ta muốn chọn trước!” Mắt Lão Tam sáng lên, hai tay sắp chạm vào cánh hoa mẫu đơn trắng.

Tạ Chinh Hồng cắn chót lưỡi, buộc mình phải tỉnh táo, chỉ giây lát đã tiến vào sâu trong thức hải.

Tinh huyết làm chất dẫn, loại bỏ đi tà hối ác khí, hòa hợp lại làm một, tinh luyện ra nguyên khí, dẫn dắt hướng vào thiền trượng nằm sâu trong thức hải.

Cây thiền trượng nhận được tinh huyết của Tạ Chinh Hồng, bắt đầu rung động lắc lư.

Bỗng một luồng Phật lực khổng lồ sinh ra từ trong hư vô, hư ảnh phật quang hiện ra trong cánh rừng rậm âm u, phân chia ranh giới ánh sáng và bóng tối thành hai nửa.

Bóng tối ở trên, ánh sáng ở dưới.

Vầng sáng kia nhẹ nhàng rọi xuống như mặt trăng treo cao, chỉ chốc lát đã soi tỏ cánh rừng, bao phủ ba ma vật hình người kia lại một chỗ.

Tay Lão Tam bị ánh sáng kia tổn thương, tức khắc hóa thành ma khí, bị mẫu đơn trắng hấp thu sạch sẽ.

Sắc mặt Tạ Chinh Hồng trắng bệch, gần như nhìn không ra huyết sắc.

“Thú vị đấy.” Lão Tứ nhìn Tạ Chinh Hồng, trong đôi mắt dâng lên ánh lửa vàng, ánh sáng nhu hòa ấy như bị cái gì đó kéo lấy, không ngừng hướng lên trên, chẳng mấy chốc đã bao phủ nửa thân trên của ba người.

Hai mắt Tạ Chinh Hồng phủ đầy tơ máu, hắn muốn ép ánh sáng mờ kia xuống nhưng hóa thân còn chưa đi ra thì cơ thể đã bị trói buộc.

“Có thể khiến cả ba chúng ta phải ra tay, Phật tu nhà ngươi cũng không tệ.” Lão Nhị hờ hững liếc Tạ Chinh Hồng.

“Ma khí này ngưng kết kết tinh, chúng ta muốn!”

“Ba vị bắt nạt hai hậu bối như vậy, chẳng phải là đang bắt nạt Tiên giới không có ai sao?”

Một cây phất trần bỗng từ đâu hiện ra, chặn đường ba kẻ nọ.

Hình dạng cây phất trần này cũng rất quái dị, tay cầm của nó là hình một thanh bảo kiếm, từng sợi tơ mảnh trông cũng giống từng thanh trường kiếm cực nhỏ.

Bàn tay cầm phất trần nhẹ nhàng đảo qua, trói buộc trên người Tạ Chinh Hồng lập tức suy yếu đi rất nhiều.

“Khụ khụ…… Khụ khụ khụ”

Tạ Chinh Hồng ho khan không ngừng, cổ họng vẫn chưa thể nói chuyện trôi chảy.

“Ngươi là ai?” Lão Nhị nhìn người tới, sắc mặt trở nên nghiêm túc một cách hiếm thấy.

“Bản quân là Đông Phương Thiên Đế.” Đông Phương Thiên Đế tự giới thiệu, rồi như nghĩ tới gì đó, hắn ngoắc ngón tay, chuyển Tạ Chinh Hồng đến trước mặt.

“Đông Phương Thiên Đế, tục danh Thẩm Phá Thiên.” Nhìn thấy vẻ sửng sốt trên gương mặt Tạ Chinh Hồng, Đông Phương Thiên Đế có chút thỏa mãn.

Hồi còn làm Thẩm Phá Thiên chẳng mấy khi mà thấy được vẻ thất sắc của Tạ Chinh Hồng, hôm nay hội ngộ thế này, cũng đáng cho bọn họ xa cách gặp lại.

✿Tác giả có điều muốn nói: Ha ha ha ha, thế mà không có ai phát hiện Đông Phương Thiên Đế là Thẩm Phá Thiên, vui quá ~~~~~~~

Editor: Chàng Thẩm nhọ năm ấy:))

Mấy hôm tới t bận học rồi nên không post đều được nữa nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.