“Đây là chuyện tốt.” Tạ Chinh Hồng mỉm cười trả lời.
“Đúng vậy.” Thẩm Phá Thiên nghiêm túc gật đầu, “Dù là ta, Kỳ Vĩnh Duyên, hay là Hưu Tức tôn giả, năm ấy chúng ta luân hồi chuyển thế ít nhiều đều bởi vì tìm kiếm ngươi, Văn Xuân Tương không có thân thế đặc biệt gì, là thật lòng thật dạ đối đãi với ngươi.”
Thẩm Phá Thiên nhìn sang phía Văn Xuân Tương, trong mắt ánh lên sự hâm mộ. Khi còn là Thẩm Phá Thiên, hắn cho rằng mình và Tạ Chinh Hồng là hảo hữu thật lòng với nhau, nhưng đến khi khôi phục mọi ký ức, một lần nữa trở thành Đông Phương Thiên Đế, hắn mới phát hiện thì ra hết thảy đều đã được hắn lên kế hoạch sẵn. Nhưng chuyện này biết trách ai được? Đây chẳng phải tự mình làm bậy sao?
Tu hành đến cảnh giới của bọn họ, muốn tìm kiếm một người hảo hữu cùng chung chí hướng là hết sức khó khăn, ấy thế nhưng lúc nào cũng dây mơ rễ má đến quá nhiều vấn đề.
“Ít nhất, bần tăng tin tưởng rằng thưở mới quen biết cùng Thẩm Phá Thiên, hẳn là thật lòng thật dạ.” Tạ Chinh Hồng im lặng một lát rồi bình tĩnh nói.
Thẩm Phá Thiên nghe vậy, vẻ ngạc nhiên thoáng hiện trên gương mặt, nhưng rồi lại cảm thấy đó là đương nhiên.
Con người Tạ Chinh Hồng luôn như thế. Nếu là Thẩm Phá Thiên, hắn tất nhiên có thể kết bạn cùng Tạ Chinh Hồng, nhưng là Đông Phương Thiên Đế thì lại không được. Cho nên cả hắn và Hưu Tức tôn giả, khi gặp Tạ Chinh Hồng đều dùng hình hài lúc còn ở Tu Chân giới.
“Tạ đạo hữu, ngươi mà cứ như thế này thì về sau sẽ chịu thiệt đấy.” Thẩm Phá Thiên bảo, song nụ cười xán lạn vẫn chẳng giấu đi nổi.
“Mà thôi kệ, cũng chẳng ai có thể khiến ngươi chịu thiệt được.” Thẩm Phá Thiên kéo Tạ Chinh Hồng ngồi xuống, “Chắc phải một thời gian dài nữa Văn đạo hữu mới có thể đi ra. Nếu đổi lại là người khác muốn dung hợp Khí Vận Xích Châu kia, ta nhất định sẽ ra tay ngăn cản, nhưng nếu là Văn Xuân Tương Văn đạo hữu thì có lẽ còn tin tưởng được.” Sự tín nhiệm này một nửa là vì bản thân Văn Xuân Tương, một nửa còn lại là bởi vì Tạ Chinh Hồng.
“Xem ra Thẩm đạo hữu có rất nhiều lời chưa nói.” Tạ Chinh Hồng thở dài nói, “Khó lắm mới có chút thời gian, Thẩm đạo hữu không định giải thích thắc mắc cho ta sao?”
Sắc mặt Thẩm Phá Thiên hơi cứng lại, “Ngươi…… Nếu ngươi muốn nghe thì ta kể cũng được thôi. Có điều việc ta biết chỉ giới hạn trong tin tức mà ta có thể nhận được, cụ thể ra sao ta cũng không rõ lắm. Người biết rõ toàn bộ chân tướng đều không còn ở vũ trụ này nữa.”
“Vũ trụ này?”
“Tương tự như có phân chia tiểu thế giới – trung thế giới – đại thế giới vậy, vũ trụ cũng có hằng hà sa số. Mà số lượng Đạo Tổ trong một vũ trụ là cố định, nếu vượt quá thì cũng giống như tu sĩ đứng đầu ở Tu Chân giới buộc phải phi thăng, họ sẽ rời khỏi nơi này.” Gương mặt Thẩm Phá Thiên hiện lên sự kháo khao mong ước, “Trước kia khi sư phụ ta còn ở đây, người từng nói với ta như vậy. Một khi đạt tới cảnh giới Chuẩn Thánh, chỉ có tầng thứ ba mươi mới miễn cưỡng chứa được bọn họ, bằng không thì sức mạnh của bản thân họ sẽ phá hủy thế giới bên ngoài. Liệu Tạ đạo hữu có từng nghĩ tới chăng, vào thưở ban sơ khi mà đạo thống tu chân mới bắt đầu, rốt cuộc là ai đã đưa ra khái niệm này đầu tiên? Bàn Cổ Đại Thần, Nữ Oa Thánh Nhân rốt cuộc là trời sinh đất dưỡng, hay là có một Đạo Tổ từ vũ trụ khác đến đây truyền đạo, thành lập đạo thống, cho nên mới có Thiên Đạo xuất hiện, các đại thần viễn cổ lần lượt xuất thế ứng kiếp?”
“Mà hiện tại, những Chuẩn Thánh, Thánh Nhân, Đạo Tổ ấy, có lẽ đã đến một vũ trụ khác để truyền đạo, hoặc cũng có lẽ đã lấy sức mạnh vô hạn để sáng lập nên một vũ trụ nữa. Chân tướng sự thật rốt cuộc là sao, ta cũng không rõ. Chỉ là bỗng có một ngày, chúng ta phát hiện tất cả những đại năng đó đều rời đi, chỉ có truyền thuyết và đạo thống là lưu lại. Nhưng chín vạn chín ngàn chín trăm năm trước, từ tầng trời ba mươi trở nên đột nhiên đóng kín toàn bộ, từ tầng luyện ngục thứ mười sáu trở đi ở Ma giới cũng đóng hết. Kể từ đó, Thiên Đế và Ma Đế trở thành cấp tu vi cao nhất!” Nói tới đây, Thẩm Phá Thiên nở nụ cười trầm thấp, “Chính vì thế nên liền có cuộc đại chiến nổ ra vào sáu vạn năm trước! Tầng trời thứ ba mươi và tầng luyện ngục thứ mười sáu đều bị đóng, các đại năng cũng rời đi toàn bộ, chúng ta muốn đột phá thì chỉ có thể tranh giành những thứ mà các đại năng để lại. Sau đại chiến lần ấy, trụ cột của Phật đạo, Tiên đạo, Ma đạo, Yêu đạo tử thương hơn phân nửa, kẻ có năng lực thì chuyển thế luân hồi, kẻ không có năng lực thì cứ như vậy mà biến mất. Vài kẻ trong số bọn ta tâm cao khí ngạo, năm đó có thể bái Chuẩn Thánh làm thầy, hôm nay dù cho sở hữu thọ nguyên gần như vô cùng vô tận thì cũng không cam tâm dừng lại ở bước này. Bởi vậy, chúng ta liên hợp với nhau, cầu đạo với trời, xin một cơ hội đột phá.”
“Mà cơ hội ấy, chính là ngươi.” Thẩm Phá Thiên bình tĩnh nhìn về phía Tạ Chinh Hồng, “Năm đó Phật Tổ cực kỳ coi trọng Phật Tử, thế mà lại đột nhiên đày Phật Tử xuống phàm trần, khiến ngài luân hồi trăm kiếp, không vào Tiên giới. Hồi ấy việc này khiến người Phật giới xôn xao bàng hoàng, Phật Tử có danh vọng cao ở Phật giới, dù phạm sai lầm gì đi nữa thì cũng không đáng phải chịu hình phạt như thế, đạp đổ tất cả làm lại từ đầu ư? Bao nhiêu tiên nhân luân hồi hòng đột phá, mà có mấy ai có thể không bị hồng trần mê hoặc, quay trở về Tiên giới chứ? Nhưng mãi đến khi các đại năng kia rời đi, tầng trời thứ ba mươi bị đóng, chúng ta mới ngờ ngợ nhận ra rằng, có lẽ hình phạt mà Phật Tổ dành cho Phật Tử, thực ra là một loại bảo hộ. Về điểm này, đợi đến khi Tạ đạo hữu nhớ lại tất cả rồi hẵng nói cũng không muộn.”
“Tuy nhiên Tạ đạo hữu hẳn cũng nhớ ra một ít rồi nhỉ. Ngươi chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên về thân phận Phật Tử cả.”
Tạ Chinh Hồng nhớ tới tăng nhân áo trắng mà mình nhìn thấy trước khi phi thăng.
Hắn nói mình là một thần niệm mà Phật Tử lưu lại. Theo như lời Thẩm Phá Thiên nói, Phật Tử hạ giới đã là chuyện từ mười vạn năm trước, mười vạn năm sau thần niệm kia vẫn có thể phù hộ Tạ Chinh Hồng, dạy hắn vô số đạo pháp, dạy hắn che giấu tung tích, tu vi cao khó đến mức khó mà tưởng tượng nổi.
Nhưng Phật Tử đã luân hồi rồi, hôm nay người đứng ở nơi này là hắn, là Tạ Chinh Hồng hắn.
“Phật Tử là một trong những chủ nhân của tầng trời thứ ba mươi, tu vi Chuẩn Thánh đỉnh phong, giờ đây các đại năng đều đã đi xa, ngài ấy là thiên nhân duy nhất có thể mở được tầng ba mươi. Nói cách khác, chúng ta muốn tiến gần hơn một bước thì chỉ có cách tìm ra ngài ấy thôi.” Nhớ tới xưa kia mấy người bọn họ đồng tâm hiệp lực, đi khắp nơi tìm kiếm dấu vết Phật Tử để lại, Thẩm Phá Thiên thật muốn cười. Đó có lẽ là lần duy nhất mà bọn họ chung sức hợp tác.
Chỉ là hắn may mắn hơn ba người kia một chút, chí ít thì hắn quen Tạ Chinh Hồng lâu nhất, cũng sớm nhất, hiện tại hắn cũng là người trở về đầu tiên. Việc mà Linh Đế và Kim Bà La Hoa đang làm bây giờ, bọn họ đã làm từ mấy vạn năm trước rồi. Thẩm Phá Thiên cố ý đi đến Tứ Phương Thiên Hội, chính là để gặp Tạ Chinh Hồng. Nhưng lại có chút cảm giác cận hương tình khiếp, ngại không dám xuất hiện, đành phải đứng ở bên cạnh yên lặng quan sát. (“Cận hương tình khiếp” nghĩa là lâu ngày không về thăm quê nhà, khi quay về lại thấy hồi hộp lo lắng. Tương tự ở đây là lâu ngày không gặp bạn cũ, khi gặp lại thì hồi hộp bồn chồn.)
Ban đầu hắn vẫn chưa dám chắc Tạ Chinh Hồng chính là Phật Tử, nhưng sau khi phong ấn tầng ba mươi buông lỏng, Thẩm Phá Thiên đã xác định.
“Chúng ta thông qua đủ loại bói toán, sử dụng pháp bảo mà sư phụ ban tặng, mới đưa nguyên thần của mình vào hạ giới, chuyển thế thành người. Trừ Thẩm Phá Thiên, ta từng trải qua cuộc sống phàm nhân bình thường rất nhiều lần, cũng xem như một loại rèn luyện. Vì che giấu Thiên Đạo, cũng vì biểu đạt thành ý với Phật Tử, cho nên lúc hạ giới chúng ta không hề có hành động gì, đương nhiên, chúng ta cũng chẳng thể làm được gì.” Thẩm Phá Thiên khẽ cười, “Những kẻ động tay động chân, e là không gặp được ngươi rồi. Phật Tử năm ấy chỉ cách Thánh Nhân một bước, lại được Thiên Đạo chiếu cố, hiện giờ ngài là người duy nhất có thể mở ra tầng thứ ba mươi, mấy kẻ bọn ta thậm chí còn chẳng phải Chuẩn Thánh, sao có thể đối đầu với ngài ấy chứ?”
“Ngoại trừ Tiên giớ, bên phía Ma giới hẳn cũng có người tìm kiếm Phật Tử nhân đúng chứ.” Tạ Chinh Hồng nghe xong thì quay đầu hỏi.
Thẩm Phá Thiên nhìn về phía Tạ Chinh Hồng, thấy Tạ Chinh Hồng chẳng có chút tự giác “Mình chính là Phật Tử”, làm hắn cũng không biết nên khóc hay nên cười. Người bình thường biết kiếp trước mình lợi hại như vậy thì ít nhiều cũng sẽ bộc lộ chút cảm xúc, huống chi là Phật Tử có địa vị bất phàm tại Phật giáo. Song Thẩm Phá Thiên cũng khó tưởng tượng bộ dáng Tạ Chinh Hồng biểu hiện quá mức ngạc nhiên, lúc trước hắn xuất hiện đã khiến Tạ Chinh Hồng ngạc nhiên rồi, phỏng chừng sau này muốn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Tạ Chinh Hồng thì sẽ khó lắm đây.
“Cụ thể thì ta không rõ, nhưng bên Ma giới cũng có không ít kẻ lợi hại. Thứ chúng ta có thể tính ra, bọn họ nhất định cũng có thể tính ra được.” Thẩm Phá Thiên xoa trán, “Suy cho cùng thì Phật Tử chỉ có một, ai tìm được trước thì kẻ ấy chiếm được tiên cơ. Chỉ là không ngờ tên Ma Đế kia của Ma giới lại không ngần ngại phá hủy hồ phi thăng từ đại thế giới của chúng ta thông đến Tiên giới, hại chúng ta chậm trễ không thể quay trở về. Hiện tại ngẫm lại, tên Quý Hiết mạnh đến bất thường kia chỉ e là Ma Tôn nào đó của Ma giới chuyển thế.”
“Không, không phải thế đâu.” Một bóng người chậm rãi dạo bước về phía Tạ Chinh Hồng và Thẩm Phá Thiên.
Thẩm Phá Thiên biến sắc, nhanh chóng đứng dậy nhìn về nơi phát ra giọng nói kia.
Hắn đã thi pháp ngăn cách khu vực này, đáng lẽ không thể có người xuất hiện ở đây mới phải. Nhưng người này không chỉ xuất hiện, mà còn đi đến lặng yên không một tiếng động, thật khiến người ta phải rửa mắt mà nhìn.
“Không ngờ Đông Phương Thiên Đế cũng ở nơi này. Ta vốn dĩ đến vì Văn Xuân Tương, không cố ý muốn nghe thấy tin tức này đâu.” “Sở Yến” khẽ cười, xuất hiện ở trước mặt Tạ Chinh Hồng và Thẩm Phá Thiên, ánh mắt lơ đãng liếc đến Văn Xuân Tương bị bao phủ trong sương đen dày đặc phía sau bọn họ, nụ cười trên mặt càng tươi thêm. “Ta đang thắc mắc tại sao đám Ma Đế kia đột nhiên không tìm ta nữa, ta còn tưởng lúc trước giết chóc mạnh tay quá dọa bọn chúng sợ rồi chứ!”
“Ngươi không phải Sở Yến, ngươi là ai?” Vô Sắc kiếm lại lần nữa hiện ra trong tay Thẩm Phá Thiên.
Khoảnh khắc Vô Sắc kiếm xuất hiện, bước chân “Sở Yến” ngừng lại.
“Ra là Vô Sắc kiếm, sư phụ ngươi đối xử với ngươi cũng không tệ lắm nhỉ.” “Sở Yến” ung dung nhìn tay Thẩm Phá Thiên tay, nhẹ nhàng cười bảo, “Hiện tại ta chỉ mượn thân xác này để trò chuyện với các ngươi thôi, các ngươi không cần phải đề phòng thế. Chỉ là vừa rồi nghe các ngươi nói nhiều như vậy, cho nên nhịn không được muốn sửa đúng hai điểm sai lầm của các ngươi thôi.”
“Sở Yến” chậm rãi giơ hai ngón tay.
“Thứ nhất, tên Xích Tiêu Ma Đế kia không phải vì đối phó các ngươi nên mới hủy hoại hồ phi thăng, việc đó chỉ là ngoài ý muốn thôi. Hắn trộm mất thứ chủ nhân để lại cho ta, luyện chế thành Khí Vận Xích Châu nhưng lại không có năng lực để hấp thu nó hoàn toàn, ta quá thất vọng, cho nên liền đuổi theo truy sát hắn. Hắn hết cách nên mới chạy đến Tiên giới các ngươi đại náo, muốn mượn cơ hội để né tránh ta.”
“Thứ hai, Quý Hiết không phải Ma Tôn hay Ma Đế gì chuyển thế cả, hắn là một phân thân của ta, chuyên để luyện chế Khí Vận Xích Châu. Viên lúc trước vất vả lắm mới luyện chế được thì lại bị lãng phí. Ta trao cho hắn khí vận và thực lực vô thượng, không ngờ nửa đường lại gặp phải chuyển thế của Phật Tử, làm xáo trộn mệnh số của hắn. Ta đành phải tạo thêm một thanh Trảm Thương Sinh, bọn chúng vốn đều là phân thân của ta, hấp dẫn lẫn nhau là rất đỗi bình thường. Không ngờ, lại bị Phật Tử phá rối. Bởi thế nên Khí Vận Xích Châu vốn phải thuộc về ta lại rơi vào tay Văn Xuân Tương.” “Sở Yến” thở dài, nhìn Tạ Chinh Hồng với vẻ bất đắc dĩ, “Phật Tử à Phật Tử, ta và ngươi vốn chẳng quen biết, nước giếng không phạm nước sông, ngươi mở tầng trời thứ ba mươi của ngươi, ta mở tầng luyện ngục thứ mười sáu của ta, không ai cản trở ai. Hôm nay ta tới lấy lại thứ vốn phải thuộc về ta, ấy cũng là hợp tình hợp lý mà thôi.”
Thẩm Phá Thiên nghe xong, ánh mắt nhìn về phía “Sở Yến” đã sáng tỏ.
“Ngươi là Nhất Điểm Tú Sinh Đao!”
“Không sai.” Nhất Điểm Tú Sinh Đao gật đầu.
Bàn tay Thẩm Phá Thiên nắm Vô Sắc kiếm hơi siết chặt. Tiên giới có tứ phương Thiên Đế, có Phật Tử, bên phía Ma giới đương nhiên cũng có người trấn thủ. Nghe nói Nhất Điểm Tú Sinh Đao là một trong những pháp bảo của Ma Tổ, sau này được ban cho một Ma Thần lợi hại, đi theo Ma Thần chinh chiến tứ phương. Về sau Ma Thần nọ rời đi cùng Ma Tổ, còn Nhất Điểm Tú Sinh Đao thì ở lại, người Ma giới vì nó mà nổ ra không biết bao nhiêu cuộc tranh đấu. Truyền thuyết kể rằng người có được nó sẽ nhận được truyền thừa của Ma Thần nọ, đột phá đẳng cấp hiện có, ngay cả người trong Tiên giới cũng lăm le nó như hổ rình mồi.
Nhưng Nhất Điểm Tú Sinh Đao chẳng để ai vào mắt, nó tự tạo ra một chốn vực sâu, Ma tu nào dám cả gan đi vào đều bị nó giết sạch, dần dà, nơi ấy trở thành một vùng cấm địa. Mà sự tồn tại của của Nhất Điểm Tú Sinh Đao cũng dần dần bị mọi người lãng quên.
Chỉ là không ngờ tới, thanh đao này lại chạy tới Tứ Phương Thiên Hội, hơn nữa còn là vì Văn Xuân Tương?
Editor: Ôi thì ra Quý Hiết với Trảm Thương Sinh cùng là phân thân của Nhất Điểm Tú Sinh Đao, cái thuyền self-cest bi kịch của toiiiiii
À mấy chap trước có đoạn mình nhầm đấy, Ma Giới bị đóng từ tầng luyện ngục thứ mười sáu trở đi chứ không phải đóng mười sáu tầng luyện ngục nha, để khi nào rảnh sửa lại ạ. Tác giả đặt tên truyện hơi phèn nhưng đặt tên đao kiếm hay vl ý, 3 kẻ này kiểu phản diện thuần túy khát máu trong xương luôn.