Không đợi Giang Tâm Tuyết kịp phản ứng, Tạ Chinh Hồng đã dời mắt đi, như thể chỉ tình cờ nhìn lướt qua nàng thôi vậy.
Có lẽ khi kề cận cái chết, giác quan thứ sáu của nữ tu đều trở nên vô cùng sắc bén.
Giang Tâm Tuyết nở một nụ cười nhạt.
Có lẽ, trước lúc chết nàng có thể thấy lũ người này nhận quả báo, cuối cùng cũng được đi gặp sư huynh.
“Nói hươu nói vượn, sao đệ tử của Phi Hà tông có thể đến đây được chứ?” Một tu sĩ chỉ mũi Kỳ Vĩnh Duyên nói, “Ta thấy các ngươi rõ ràng là một đám lừa đảo, dám vô duyên vô cớ đi bêu xấu Phi Hà tông, để ta thay Phi Hà tông dạy cho các ngươi một bài học!”
Dứt lời, tu sĩ nọ bèn rút linh kiếm của mình ra, vẻ mặt vô cùng chính nghĩa.
Có điều, ánh mắt của hắn lại tham lam quét qua nhẫn trữ vật trên tay bọn họ.
“Phì!” Kỳ Vĩnh Duyên cười rộ lên, “Ha ha ha ha, hay lắm, tưởng Tề mỗ đây sợ các ngươi chắc?”
Thẩm Phá Thiên và Chu Ninh cùng tiến lên, che chắn trước mặt Kỳ Vĩnh Duyên.
Tạ Chinh Hồng cũng hơi nhích gần về phía y, bộ dáng chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
“Câm miệng!” Giang Tam trưởng lão lườm tên tu sĩ đang nói chuyện, quay đầu miễn cưỡng cười với Kỳ Vĩnh Duyên, “Thì ra là cao đồ của Phi Hà tông, thất kính thất kính, tại hạ đã từng gặp Vương trưởng lão của Tiểu Chung sơn vài lần, cũng có chút quen biết.”
“Lão đầu ngươi nhớ lầm rồi.” Kỳ Vĩnh Duyên khinh thường ngoáy tai, “Phi Hà tông bọn ta làm gì có cái Tiểu Chung sơn nào, đừng tự dưng ném mấy con chó con mèo lên đầu Phi Hà tông bọn ta.”
“Ha ha.” Chu Ninh và Thẩm Phá Thiên nghe vậy, đều nhịn không được mà cười ra tiếng.
Không ngờ Phù đế lại là một người thú vị như vậy, lời này mà cũng dám nói!
Xem ra trong trận đấu lần trước ở Tạm Đao sơn, Phù đế và Liệt Lôi chân quân đấu pháp vẫn chưa đủ tận hứng, vậy nên bây giờ mới ra sức tạo ra một đống hổ lốn để Liệt Lôi chân quân ở Phi Hà tông dọn dẹp, e là Phi Hà tông gánh không nổi thanh danh này rồi.
“Các ngươi còn dám làm càn như thế hả?”
“Phi Hà tông thì giỏi lắm chắc?!”
Rõ ràng là tiếng cười của hai người Chu Ninh và Thẩm Phá Thiên đã bị đám tu sĩ Giang gia hiểu lầm hoàn toàn, bọn họ vốn chẳng có bao nhiêu kiên nhẫn, lúc này lại thấy Giang Tam trưởng lão phải chịu “nhục nhã” như vậy, đương nhiên là chịu không nổi nữa.
Sắc mặt của Giang Tam trưởng lão cũng không tốt chút nào, dù gì thì ở trong này lão vẫn là người có tu vi và tuổi đời cao nhất, không ngờ chỉ mới thử thăm dò một chút đã bị một hậu bối trẻ tuổi đáp trả như vậy.
“Vị tiểu hữu này nên nói chuyện cẩn thận thì hơn.” Giang Tam trưởng lão nhăn mặt nhìn Kỳ Vĩnh Duyên nói.
“Hứ, loại người như các ngươi tiểu gia ta đã gặp nhiều rồi.” Kỳ Vĩnh Duyên khinh thường xua tay, “Đừng giả bộ làm gì nữa, dù sao đều phải đánh thôi.” Quả thật bốn người họ chẳng sợ gì đám phế vật và lão già nửa bước vào kỳ Nguyên Anh này!
Tùy tiện chọn một trong bốn người ra đều có thể đối chiến với cái tên gọi là trưởng lão này.
Loại tu sĩ nửa bước vào kỳ Nguyên Anh này rõ ràng là thọ nguyễn sắp hết căn bản không thể kết Anh được, vốn chẳng có chút uy hiếp nào cả. Cũng chỉ ở môn phái nhỏ như Thương Hải môn mới có thể trở thành trưởng lão, nếu ở trong Phi Hà tông hoặc Lạc Kiếm tông thì chắc đã sớm bị đuổi ra khỏi nội môn tự tìm đường sống từ lâu rồi.
“To gan lắm!” Giang Tam trưởng lão bấy giờ đã thực sự nổi giận, nắm tay siết chặt, biến ra một cây phất trần cũ nát.
“Các ngươi thế nào rồi?” Bỗng nhiên, một tu sĩ đang hấp thu linh thảo ngẩng đầu lên, vẻ mặt tươi cười, dùng giọng điệu mê hoặc khẽ nói, “Nơi này có nhiều linh thảo như vậy, căn bản không thể lấy hết được. Thứ nắm trong tay mới là của mình, so với việc mang chúng ra ngoài để bị kẻ khác đuổi giết, chi bằng ăn luôn tại đây đi, bổ sung tinh lực của bản thân mới là quan trọng nhất.” Dứt lời, tu sĩ nọ lại ngồi xuống, bày tư thế ngũ hoa tụ đỉnh, hoàn toàn chuyên tâm vào việc hút linh lực từ linh thảo.
(Tư thế ngũ hoa tụ đỉnh)
Trong phút chốc, cục diện căng thẳng giữa nhóm Tạ Chinh Hồng và trưởng lão Giang gia bị đánh tan sạch sẽ.
Trong lòng nhóm Tạ Chinh Hồng càng thêm cảnh giác.
Nơi này chắc chắn có vấn đề!
“Phong bế ngũ cảm (năm giác quan) của các ngươi lại.” Văn Xuân Tương bỗng gấp giọng nói, “Mùi ở đây không thể ngửi, tốt nhất là ngay cả nhìn cũng không!”
Tạ Chinh Hồng lần đầu thấy Văn Xuân Tương sốt ruột như vậy, trong lòng càng thêm bất an, lập tức truyền âm cho ba người Thẩm Phá Thiên. Tuy không biết vì sao Tạ Chinh Hồng lại nói thế nhưng cả ba vẫn phong bế ngũ cảm của mình trước, theo thần thức từ từ lùi về sau, dự tính rời khỏi chỗ này.
“Trưởng lão, chúng sợ rồi!” Một tu sĩ thấy động tác của họ bèn cười to.
Phi Hà tông thì sao chứ, không phải chỉ có bốn người thôi ư, chỉ là tu sĩ kỳ Kim Đan mà cũng dám khiêu chiến với tu sĩ nửa bước vào kỳ Nguyên Anh à?
“Không ổn.” Giang Tam trưởng lão dù sao cũng đã sống khá lâu, hiển nhiên phát hiện có chỗ kỳ lạ.
Không đợi lão kịp nhắc nhở đám tiểu bối, một tiếng “Uỵch” vang lên, Giang Tâm Tuyết bỗng nghiêng người đẩy ngã một tu sĩ xuống nền cỏ.
“Con tiện nhân này, ngươi làm gì thế hả?” Đệ tử ngã trên cỏ định bò dậy chửi ầm lên, nhưng hắn lại bắt gặp ánh mắt hốt hoảng của Giang Tam trưởng lão. Ơ, lạ quá, đây là cái gì?
Đệ tử nọ ngây ngốc nhìn xuống dưới thân mình, tầm mắt dần trở nên mơ hồ.
Thật là mệt……. Mệt quá……….
“Giang Triết!” Giang Tam trưởng lão hô to, lập tức làm pháp quyết định cứu đệ tử bị kéo xuống đất về.
Chỉ nghe “Bõm” một tiếng, như thể có gì đó rơi vào trong nước vậy, Giang Triết đã biến mất không một dấu vết.
Pháp quyết của Giang Tam trưởng lão đánh hụt.
“Trưởng……….. Trưởng lão, chuyện gì xảy ra vậy?” Giang Triết biến mất rất kỳ quái, nhất thời khiến mọi người không kịp thích ứng.
Giang Tam không nói gì, chậm rãi lui về sau hai bước, vẻ mặt kiêng dè.
Bỗng, Giang Tam quay đầu về phía tu sĩ kỳ Kim Đan đang đả tọa bên cạnh khóm linh thảo kia, không có lý nào mà Giang Triết vừa chạm vào cỏ thì chết còn họ thì vẫn an ổn được?
“Yêu nghiệt phương nào?” Giang Tam phất tay áo lên không trung, một tia sáng đỏ bay ra từ trong tay áo, đánh về phía mấy tu sĩ kỳ Kim Đan nọ.
Ngay khi tia sáng đỏ chạm vào những tu sĩ kia, những người này liền biến thành xương trắng, cũng giống như Giang Triết vậy, “Bõm” một tiếng rồi biến mất không thấy đâu.
Giang Tâm Tuyết cười ha hả, thừa dịp mọi người đang hoảng hốt bèn tiếp tục đẩy ngã vài tu sĩ nữa. Trói buộc trên người nàng không biết đã cởi bỏ từ bao giờ, khi tiếng cười của nàng vang lên, linh khí trên người cũng trở nên mạnh mẽ hơn.
“Các ngươi đều phải đền tội cho sư huynh của ta.” Giang Tâm Tuyết nghiến răng nói, máu tươi ồ ạt chảy ra từ trong miệng nàng, thân thể phình lên trông thấy.
“Không xong rồi, ả muốn tự bạo.” Giang Tam trưởng lão không kịp nghĩ xem vì sao Giang Tâm Tuyết bị hủy mất nửa viên Kim Đan bỗng dưng lại có năng lực tự bạo? Bọn họ đứng gần như vậy, lão cũng không dám chắc mình có bị liên lụy hay không, nhất là ở nơi cổ quái như thế này nữa.
“Lên!” Kỳ Vĩnh Duyên ném ra vài tấm hỏa phù cao đẳng, lửa lớn hừng hực tức thì lan rộng.
Từ xa truyền đến một tiếng nổ lớn và tiếng gào thét của rất nhiều tu sĩ, chốn tiên cảnh xung quanh cũng thay đổi theo, biến mất không một dấu vết, thay vào đó là một mảng hoang vắng hiện lên trước mắt, vô số cát lầy và cột đá sừng sững hiện ra.
Mà ở trên cột đá nhọn cao nhất kia là một đóa hoa vàng nhạt nhỏ như móng tay đang đung đưa theo gió, biển lửa cuồn cuộn kia như thể bị thứ gì đó đè nén, nhanh chóng lụi tắt.
“Tiền bối cởi trói cho cô ta.” Tạ Chinh Hồng vừa cấp tốc chạy trốn vừa tranh thủ thời gian dò hỏi. Người có thể tránh được tai mắt của Giang Tam trưởng lão để cởi trói trên người Giang Tâm Tuyết, trừ Văn Xuân Tương ra thì không ai có thể làm được.
“Cô ta sắp chết rồi, bổn tọa thấy cô ta đáng thương nên xem như mỗi ngày làm một việc tốt thôi.” Văn Xuân Tương thản nhiên đáp.
“Tiền bối đang nói dối.” Tạ Chinh Hồng thấp giọng cười, không tin vào lý do thoái thác của Văn Xuân Tương. Ít ra với vốn hiểu biết của Tạ Chinh Hồng về Văn Xuân Tương, tính cách của y tuy rằng không khát máu như trong truyền thuyết nhưng cũng không phải kẻ lấy việc giúp người khác làm niềm vui cho mình.
“Xem ra tiểu hòa thượng hiểu rõ bổn tọa quá nhỉ.” Văn Xuân Tương cũng không tức giận, ngược lại còn khá vui vẻ, “Haiz, tiếc là ngươi không có bộ dáng như bây giờ, nếu không thì làm đạo lữ của bổn tọa cũng được đó.”
Tạ Chinh Hồng không trả lời.
“Bởi vì thứ này quả thật rất hiếm có, cho nên bổn tọa chưa hề nghĩ đến nó.” Văn Xuân Tương không đùa giỡn Tạ Chinh Hồng nữa, bắt đầu đứng đắn giải thích, “Ngươi đã từng nghe qua “Hoàng Tuyền Du Hoa” bao giờ chưa?”
“Hoàng Tuyền Du Hoa?” Tạ Chinh Hồng buột miệng nói ra cái tên này.
Chu Ninh quay đầu nhìn Tạ Chinh Hồng, “Sao Tạ đạo hữu lại nhắc đến nó? Chẳng…….. Chẳng lẽ……..”
Chu Ninh nhận ra gì đó, nhất thời cảm thấy sợ hãi.
Hắn vừa mới trốn thoát khỏi Hoang Tuyền Du Hoa, không thể tin được!
“Hoa gì cơ?” Thẩm Phá Thiên không hiểu gì, “Có thể nói rõ hơn một chút không?”
“Xem ra cũng có người biết.” Văn Xuân Tương nở nụ cười, “Nếu bổn tọa không cởi trói cho nữ tu kia, cô ta một lòng muốn tự bạo như vậy, có lẽ giờ phút này kẻ thế chỗ cho đám tu sĩ đã chết ở đó chính là các ngươi. Bổn tọa chẳng qua chỉ giúp một tay thôi.”
“Cũng nhờ nữ tu kia tự bạo, nếu không có thể chúng ta đều đã chôn xác ở trong này.” Chu Ninh lau mồ hôi lạnh trên trán, giọng nói hơi run rẩy, “Ta cũng tình cờ nhìn thấy một đoạn ghi chép trong lúc nghiên cứu trận pháp thôi. Nghe nói khi Yêu tu thời Thượng Cổ bố trí động phủ của mình thường rất thích rải hạt giống của Hoàng Tuyền Du Hoa vào bên trong động phủ. Hoàng Tuyền Du Hoa không phải vật đến từ Tu Chân giới, mà là do một vị đại năng Yêu tu có thiên phú bẩm sinh có thể liên kết với U Minh giới mang đến từ Địa Phủ. Chúng không thể nhìn, không thể nghe, không thể ngửi, không thể sờ, nếu không sẽ bị chúng nó mê hoặc, trở thành chất dinh dưỡng cho chúng, đợi đến khi nó trưởng thành thì dù là tu sĩ kỳ Nguyên Anh tìm đến, cũng chưa chắc có thể toàn mạng trở về.”
“Giờ chúng vẫn chưa trưởng thành nên có thể lấy tĩnh chế động. Vị nữ tu kia tự bạo đã khiến chúng kinh động, lầm tưởng rằng đồ ăn muốn chạy trốn, lại thêm hỏa phù của Kỳ đạo hữu, tạm thời dời lực chú ý của chúng về phía đám tu sĩ kia, mới khiến chúng ta trốn thoát thành công.” Tạ Chinh Hồng tiếp lời, “Tuy nhiên chúng sẽ không dễ dàng rời khỏi phạm vi sinh trưởng của mình, đến đây chúng ta hẳn đã an toàn, có điều……….”
“Có điều nơi này đúng là di phủ của đại năng, nhưng cũng không phải di phủ của con người mà thật ra là một tòa di phủ của Yêu tu. Nói không chừng thì hẳn là di phủ do một cây linh thực đã hóa thành người lưu lại sau khi thân tử đạo tiêu!”
Văn Xuân Tương chậm rãi nói ra phỏng đoán của mình, hơi tỏ vẻ thương xót nhìn đám người Tạ Chinh Hồng.
“Tiểu hòa thượng, các ngươi gặp phiền phức lớn rồi.”