Trong bốn người chỉ có Tạ Chinh Hồng trông có vẻ dễ bắt nạt nhất, dù sao cũng là “muội tử mềm yếu” mà, cho nên số tu sĩ đuổi theo truy kích Tạ Chinh Hồng cũng nhiều nhất.
Từ lúc di phủ bắt đầu mở đến giờ, hầu như chẳng có ai ra được, được vài người thoát ra thì đều mất hết mọi thứ, suýt nữa đi chầu Diêm Vương luôn rồi. Bốn người Tạ Chinh Hồng là những kẻ đầu tiên lành lặn đi ra, dù có nói trên người họ không có gì quý giá thì cũng chẳng ai tin.
Hiện giờ mọi người vẫn chưa hiểu rõ về di phủ này, nếu sau này có người phát hiện ra nó là do do một đại năng kỳ Hợp Thể lưu lại thì e rằng cả tu sĩ kỳ Nguyên Anh và Xuất Khiếu cũng sẽ đến tranh giành. Mặc dù Tạ Chinh Hồng không để ý chuyện thế tục, nhưng hắn cũng không ngu ngốc, vậy nên mới lấy Ám Vũ kiếm ra, ngụy trang thành Kiếm tu, còn có thể sử dụng Đạt Ma kiếm pháp mới học được.
“Đạo hữu xin dừng bước!” Đám tu sĩ phía sau không ngừng đuổi theo, không ít kẻ trong số đó có thân pháp đặc biệt gần như sắp tới gần Tạ Chinh Hồng.
Cứ chạy một mạch như vậy cũng không phải cách hay.
“Tấn công chính là cách phòng ngự tốt nhất, với bản lĩnh của ngươi thì ngăn cản chúng một lát cũng không khó.” Văn Xuân Tương đếm số tu sĩ kỳ Kim Đan đang đuổi theo phía sau, không quá một trăm người, trong đó còn có mấy tu sĩ kỳ Trúc Cơ đục nước béo cò. Nếu đánh thật thì cũng không phải là không được, có điều Thiên Biến Vạn Hóa phù của Tạ Chinh Hồng sắp hết hiệu lực rồi, đến lúc đó e là sẽ gặp phải không ít phiền phức.
“Tiền bối nói phải.” Tạ Chinh Hồng gật đầu, bỗng xoay người, Ám Vũ kiếm liên tiếp xuất chiêu, lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, bên trong chiêu thức sáng như sao ẩn giấu biết bao biến hóa, liên miên không dứt, chỉ trong nháy mắt ngân quang đã tràn ngập khắp nơi. Những tu sĩ ở gần nhất thời trốn không kịp, không ngờ rằng nữ tu trông có vẻ yếu đuối này lại có kiếm pháp sắc bén như vậy, bèn vội vàng lấy pháp khí ra chắn, nhưng đâu còn kịp nữa?
Động tác cực nhanh, chỉ nghe thấy vài tiếng pháp khí vỡ vụn, tiếng kêu đau đớn của các tu sĩ vang lên, ngăn cản được rất nhiều tu sĩ đang định đục nước béo cò!
Vài tu sĩ có mắt nhìn người thấy thế, không khỏi lùi về sau hai bước, không biết từ bao giờ lại xuất hiện một nữ Kiếm tu lợi hại như thế chứ?
Nhưng cẩn thận ngẫm lại thì, người có thể thoát ra khỏi di phủ sao lại không có chút bản lĩnh phòng thân cơ chứ?
Nếu đợi kiếm quang tán đi, e là nữ tu kia đã trốn xa mất rồi.
Một nam tu đau lòng nhìn pháp bảo của mình, sắc mặt tái nhợt, căm giận cắn răng, “Cô ta lợi hại như vậy, nếu một mình không chế trụ được cô ta, chi bằng chúng ta kết hợp lại, bắt cô ta nói ra bí mật về di phủ, còn những thứ trên người cô ta thì chúng ta chia đều, thế nào?”
“Các ngươi làm gì thì làm, ta không tham gia vào việc này nữa.” Một nữ tu thon thả phất tay áo, “Ta là tu sĩ xếp thứ bốn mươi sáu trên Thiên Đan bảng mà còn không ngăn nổi uy lực một kiếm của nữ tu kia, thực lực của cô ta khó mà lường được, nói không chừng là người từ thế giới khác hay là đại năng ngụy trang cũng nên, bét nhất cũng là đệ tử của tông môn lớn. Ta không muốn can thiệp vào loại việc đâm đầu vào chỗ chết như thế này, xin cáo từ.” Dứt lời, nữ ru nọ liền điều khiển pháp bảo của mình, tức tốc rời khỏi nơi này.
“Không vào hang cọp sao bắt được cọp con[1], cô ta sợ nhưng ta thì không.” Dứt lời, nam tu nọ ném luôn món pháp khí vỡ nát đi, một lần nữa thúc giục phi kiếm đuổi theo hướng Tạ Chinh Hồng vừa bay đi.
Những tu sĩ còn lại thấy thế, vài người cũng chọn cách rời đi, nhưng đa phần đều ở lại.
Dù nữ tu kia lợi hại thật đấy, nhưng bọn họ có nhiều người thế này, pháp bất trách chúng[2], chẳng lẽ bọn họ cùng ra tay mà còn thất bại? Phú quý hiểm trung cầu (Đã giải thích ở chương trước), nếu không nắm lấy cơ hội tốt này, ngày sau nếu muốn cũng không được!
Tạ Chinh Hồng nhờ có một chiêu Đạt Ma kiếm pháp kia, thành công tranh thủ thời gian chạy trốn, hắn có thể cảm giác được uy lực của Thiên Biến Vạn Hóa phù được dần yếu đi, e rằng chỉ chưa đến hai canh giờ nữa hắn sẽ khôi phục lại bộ dáng vốn có.
Phải nhanh hơn chút nữa mới được.
“Xin cô nương tạm thời dừng lại một lát.” Một đám mây đỏ tươi bỗng vây quanh Tạ Chinh Hồng, Tạ Chinh Hồng lấy kiếm chặn lại, xoẹt xoẹt vài cái đã chém tan đám mây kia, thì ra đó là một đống máu thịt lẫn lộn, trông vô cùng ghê tởm?
“Kỳ diệu thật! Kiếm pháp của cô nương quả nhiên là lợi hại!” Một nam tử anh tuấn vỗ tay cười to, dưới chân hiện ra mây mù, trên người mặc một bộ y bào màu tím viền kim tuyến, bên hông đeo một chuỗi hạt ngọc đỏ tươi.
Tạ Chinh Hồng có chút ấn tượng với chuỗi ngọc kia, trước đây Ngọc Phù Dung cũng đeo một chuỗi giống vậy.
Cho nên…………
“Ngươi là người của Chẩm Hồng môn?” Tạ Chinh Hồng cảnh giác nhìn nam tử nọ.
“Tại hạ là Ninh Thanh Mang, tu sĩ của Chẩm Hồng môn, xin chào cô nương.” Ninh Thanh Mang mỉm cười, nói với Tạ Chinh Hồng, “Tại hạ lần đầu tới đây đã nhất kiến chung tình với cô nương, phía sau có nhiều người đuổi theo cô nương như vậy, chi bằng để tại hạ thay nàng giải quyết bọn họ, cô nương có nguyện ý lấy thân báo đáp ta không?”
Có lẽ do lúc trước bị Hứa Gia Trạch và Từ Trinh lấy lòng khiến Tạ Chinh Hồng hiểu khá rõ về thói xấu của đám Ma tu này, vậy nên hiện tại dù bị đùa giỡn như thế nhưng hắn vẫn chẳng hề dao động, “Không dám làm phiền tu sĩ của Chẩm Hồng môn ra tay giúp đỡ.” Như thể cảm nhận được sát khí của Tạ Chinh Hồng, Ám Vũ kiếm cũng tỏa ra vầng sáng nhàn nhạt.
“Vậy thì thật đáng tiếc.” Ninh Thanh Mang tiếc nuối lắc đầu, “Nếu cô nương đã từ chối lòng tốt của ta, vậy xin hỏi cô nương, rốt cuộc bên trong di phủ có gì, cô nương lấy được những gì từ trong đó? Một vị sư huynh của tại hạ vừa mới tiến vào thì chẳng bao lâu sau, ngọc bài bản mạng của huynh ấy liền vỡ nát. Huynh ấy là tu sĩ kỳ Nguyên Anh mà lại chết không rõ ràng như vậy, trong khi cô nương vẫn sống sót thoát được khỏi di phủ, chuyện này thực sự khiến tại hạ rất hiếu kỳ đấy!” Nói đoạn, Ninh Thanh Mang nở một nụ cười mê người với Tạ Chinh Hồng, “Nếu cô nương đồng ý trở về với ta, giải thích đôi điều với môn chủ nhà ta thì tốt biết mấy.”
Tạ Chinh Hồng chỉ cảm thấy từ người nam tử này truyền đến một luồng khí tức không hề thoải mái.
Tuy không vừa mắt nam nhân trước mặt này, nhưng gã đúng thật là tu sĩ kỳ Nguyên Anh, muốn thoát khỏi tay gã xem ra phải gặp một ít phiền toái.
“Hồng Đao đang ở trong di phủ.” Tạ Chinh Hồng bỗng nói.
Ninh Thanh Mang nghiêng đầu, có vẻ hơi bất ngờ, “Hồng Đao ư?”
“Ta cũng không biết nhiều, chỉ là bắt được vài tên lâu la của Hồng Đao nên hỏi được, có vẻ đại đương gia của chúng chú ý tới di phủ này, những tu sĩ kỳ Nguyên Anh hầu hết đều bị những kẻ có chức trách cao trong Hồng Đao theo dõi, ta và mấy đạo hữu cũng do may mắn ngẫu nhiên mới chạy được.”
“Thì ra là thế, khó trách vì sao vị sư huynh đoản mệnh của ta lại chết nhanh như vậy.” Có vẻ Ninh Thanh Mang cũng không cho rằng Tạ Chinh Hồng nói dối.
“Xem ra cô nương rất phối hợp, nếu đã vậy thì ta cũng phải dịu dàng với cô nương mới được.” Dứt lời, Ninh Thanh Mang mò vào tay áo, lấy ra một khối cốt bài, có vẻ định bắt sống Tạ Chinh Hồng.
Tạ Chinh Hồng thấy thái độ khinh thường của gã, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, biết đối phương là một tu sĩ kỳ Nguyên Anh sẽ không cảnh giác phòng ngự một tu sĩ kỳ Kim Đan như mình quá nhiều, không thể nghi ngờ, gã Ninh Thanh Mang này là một kẻ cực kỳ tự phụ!
Lịch Hòa Quang đứng đầu Thiên Đan bảng có thể lấy tu vi kỳ Kim Đan giết chết tu sĩ kỳ Nguyên Anh, điều này cho thấy khoảng cách giữa tu sĩ kỳ Kim Đan và tu sĩ kỳ Nguyên Anh không phải là không thể vượt qua!
Ám Vũ kiếm lại lần nữa đâm tới, lúc trái lúc phải, lúc Nam lúc Bắc, tốc độ cực nhanh tựa như hóa thành ngàn vạn hư ảnh, tránh khỏi khối cốt bài mà lao thẳng về phía Ninh Thanh Mang. Ninh Thanh Mang khinh thường nhếch mép, vươn tay đảo một vòng, ngàn vạn hư ảnh kia như thể đâm phải tường đồng vách sắt, không thể tới gần Ninh Thanh Mang!
“Cô nương thật là can đảm đấy, người có tu vi ở kỳ Kim Đan mà dám chống lại ta cũng không nhiều đâu.” Ninh Thanh Mang bình tĩnh khen một tiếng, sau đó nắm chặt cốt bài trong tay, đẩy về phía Tạ Chinh Hồng.
Bỗng nhiên, ngàn vạn hư ảnh trên không trung biến mất, một thanh kiếm bất chợt lao đến với góc độ không tưởng!
Động như thoát thố, tĩnh nhược xử tử[3].
Vi Độ Giang – một trong những chiêu thức của Đạt Ma kiếm pháp, một chiêu này cực nhanh cực mạnh, kiếm ý hỗn loạn vô biên, dù phía trước có là hồng thủy cuồn cuộn thì chỉ với một chiêu này cũng có thể vượt qua, ẩn chứa trong đó chính là kiếm ý xưa nay chưa từng có, cửu tử nhất sinh!
Ninh Thanh Mang tránh không kịp, hơn nữa Đạt Ma kiếm pháp này vốn là kiếm pháp để khắc chế Ma tu, cổ tay phải của gã bị kiếm của Tạ Chinh Hồng chém trúng, cứa vào xương cốt, sắc mặt vô cùng căng thẳng.
Tạ Chinh Hồng đọc thầm một câu tâm kinh, chữ “Vạn” khắc trên thân Ám Vũ kiếm rực sáng lấp lánh, tiếng “Xèo xèo” bỗng vang lên, khiến tay phải của Ninh Thanh Mang bị ăn mòn cực nhanh.
Tạ Chinh Hồng rút Ám Vũ kiếm ra, lưỡi kiếm không hề dính chút máu nào, ngay lập tức lại chém xuống kiếm thứ hai!
“Chết tiệt!” Ning Thanh Mang vội vàng lùi về sau, không ngờ rằng mình lại bị một nữ tu kỳ Kim Đan cỏn con lấn át, cũng không nương tay nữa, cốt bài kia bỗng dưng biến lớn, đánh bay Ám Vũ kiếm!
Ninh Thanh Mang thu hồi cốt bài, đang định tiếp tục tấn công Tạ Chinh Hồng thì đầu óc chợt căng thẳng, gã thấy nữ tu đặt ngang một tay trước ngực, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng. Sau lưng nàng bỗng tỏa ra vô số kim quang.
………..Mẹ nó, là Phật tu ư?
Nữ Phật tu!
Ninh Thanh Mang không khỏi mở to hai mắt, nảy sinh ý đồ bắt người về.
Linh khí xung quanh trong nháy mắt đã ngưng tụ trên người Tạ Chinh Hồng, không, nói chính xác hơn, là ngưng tụ trên bàn tay hắn.
Văn Xuân Tương vẫn luôn thờ ơ với trận chiến, bấy giờ mới cảm thấy được an ủi phần nào.
Những thứ y dạy, cuối cùng cũng được sử dụng rồi.
Thức thứ tư của Đại Nhật thần chưởng – Sơn Hà Nhật Nguyệt.
Một chiêu vừa rồi, dù có là tu sĩ kỳ Nguyên Anh, cũng phải ngoan ngoãn thoái lui!
Ninh Thanh Mang rốt cuộc cũng mất đi phong độ, thầm chửi má nó, cũng bất chấp luôn mặt mũi của tu sĩ kỳ Nguyên Anh, nếu như bị đánh trúng ngay mặt, Nguyên Anh có thể sẽ bị thu nhỏ hơn phân nửa! Gã vội vàng lấy pháp bảo ra, trốn thoát khỏi phạm vi chiêu thức của Tạ Chinh Hồng!
………..Lạ quá, sao không có phản ứng?
Ninh Thanh Mang cảm thấy có chút kỳ lạ, quay đầu nhìn lại, nữ tu nọ đâu còn thấy bóng dáng nữa, Tạ Chinh Hồng đã sớm biến mất không một dấu vết.
Chiêu thức pháp thuật Phật tu lợi hại vừa rồi, vậy mà chỉ dùng một nửa?
“Dám gạt ta!”
Tiếng kêu của Ninh Thanh Mang vang lên xa xa đằng sau, Tạ Chinh Hồng lúc này đã biến trở lại bộ dáng vốn có, thay bộ pháp y mà Văn Xuân Tương luyện chế cho hắn, nhàn nhã bay về phía Nhân Chân tự.
Cây Địa Tinh mà hắn lấy được có thể sẽ hiệu dụng với Văn tiền bối, có điều hiện tại tiền bối chưa thể trực tiếp dùng được, hắn vẫn nên tự mình mang đến Nhân Chân tự thì hơn. Vừa khéo hắn cũng có thể củng cố những gì thu hoạch được trong thời gian này.
Gượm đã.
Hình như lúc trước khi mình cũng đám người Thẩm Phá Thiên uống rượu, Văn tiền bối vẫn luôn nhìn chăm chú, hay là lát nữa đi mua một ít linh tửu mang đến đó nhỉ.
******
★Chú thích:
[1]Không vào hang cọp sao bắt được cọp con: là một câu nói của tướng Ban Siêu đời Hán, nghĩa là phải có gan mạo hiểm thì mới làm được việc khó.
[2]Pháp bất trách chúng: pháp luật không đụng đến số đông, nhiều người cùng làm sai thì không ai trách được.
[3]Động như thoát thố, tĩnh nhược xử tử: lúc cử động thì nhanh như con thỏ trốn thoát khỏi kẻ thù, lúc yên tĩnh thì trầm ổn như người con gái chưa xuất giá.
Editor: Hello, lâu rồi mới gặp(・∀・)ノ. Xin lỗi mọi người vì mấy ngày nay không có chương mới人(_ _*). Mấy bữa nay mình thật sự rất bận (và lười), chỗ mình bắt đầu lạnh rồi nên cái bệnh làm biếng nó bùng phát đó( ಥʖ̯ಥ). Sẽ cố chống chọi cái lạnh để cày chương đền bù nha_(:3 」∠)_.