Sau khi Tạ Chinh Hồng hầu hạ Văn Xuân Tương ăn xong, liền thuần thục bố trí một Tụ Linh trận trong sơn động, lấy bồ đoàn thượng đẳng của Quy Nguyên tông ra, chậm rãi ngồi tại chỗ tiêu hóa những thành quả đạt được trong thời gian này, tiện thể tinh lọc luôn mấy món pháp khí mà đám người Thẩm Phá Thiên có nhờ lúc trước.
Nói về chuyện này, số lần Tạ Chinh Hồng ra tay trong di phủ không nhiều, khi gặp Ninh Thanh Mang thì đa phần đều đánh lạc hướng, hù gã một trận rồi nhân cơ hội trốn thoát. Song khi nhìn đám người Chu Ninh ra tay, Tạ Chinh Hồng cũng nhận ra những bất đồng giữa công pháp của mình và bọn họ, lĩnh ngộ được vài điều tâm đắc. Tạ Chinh Hồng đã định kiểm tra tu bổ lại một phen từ lâu rồi, có điều nhiều việc cứ liên tiếp ập đến nên hắn chẳng có nhiều thời gian nhàn rỗi để thực hiện.
Hôm nay chính là một dịp tốt.
Tạ Chinh Hồng vừa tĩnh tâm, liền nhanh chóng rơi vào một cảnh giới huyền diệu khó giải thích.
Văn Xuân Tương là Ma tu, Thẩm Phá Thiên là Kiếm tu, Chu Ninh là Trận tu còn Kỳ Vĩnh Duyên là Phù tu.
Những thuật pháp của họ không ngừng hiện lên trong đầu Tạ Chinh Hồng, mỗi chiêu mỗi thức đều có thể nhìn thấy rõ ràng. Bỗng thân ảnh của họ dần trở nên mờ ảo, chỉ còn lại chút hư ảnh, nhưng động tác của họ lại đột nhiên chậm đi mười mấy lần, vô số đốm sáng bao quanh những đường cung chuyển động của các hư ảnh, nhìn qua trông như tượng người đang phát sáng vậy.
Dần dần, những đốm sáng kia lại biến hóa lần nữa.
Khi hư ảnh của Văn Xuân Tương ra tay, những đốm sáng có vẻ mạnh mẽ kết hợp với động tác của y, gắn kết chặt chẽ. Mà hư ảnh của đám người Thẩm Phá Thiên thì lại không giống vậy, những đốm sáng kia không kết hợp với động tác của họ mà ngược lại còn cách rất xa.
Một hòa thượng mặc tăng bào trắng đứng ở trong khoảng hư không vô biên vô hạn đó, bốn phía của hư ảnh bị vây quanh bởi vô số đốm sáng vàng.
Khuôn mặt người ấy dường như chẳng hề biểu lộ cảm xúc gì, trong mắt thoáng hiện ra Phật ấn chữ “Vạn”, toàn thân tràn ngập khí thế không thể diễn tả bằng lời. Song Tạ Chinh Hồng lại cảm giác được sự ôn hòa và từ bi từ người nọ. Nhưng chỉ có mỗi khuôn mặt người này là không thấy rõ!
Tạ Chinh Hồng lẳng lặng nhìn hòa thượng không rõ mặt nọ, không cảm nhận được dòng thời gian chảy trôi, chỉ thấy trong đầu trống rỗng.
Hòa thượng nọ bỗng cử động.
Người đó đang luyện vài chiêu kiếm pháp.
Những hư ảnh bên cạnh chợt lùi về sau, chỉ còn hư ảnh của Thẩm Phá Thiên bay đến cạnh hòa thượng.
So sánh hai bên thì thấy kiếm chiêu mà hòa thượng và Thẩm Phá Thiên sử dụng giống nhau như đúc, thế nhưng uy lực thì lại không thể so sánh với nhau.
Tạ Chinh Hồng nhìn kỹ lại, nhận thấy động tác của hòa thượng giống hệt những đốm sáng kia!
Vậy ra, đây mới là phương pháp sử dụng chân chính của kiếm chiêu của Thẩm Phá Thiên.
Mỗi bộ công pháp đều được tạo ra nhờ vô số tu sĩ không ngừng biến đổi, mỗi chiêu mỗi thức trong đó đều bao hàm những tinh túy trong đạo pháp của chính họ.
Có điều khi đời sau học nó, cuối cùng sẽ bởi các loại nguyên do khác nhau mà khó có thể học thành.
Công pháp giống nhau, chiêu thức giống nhau.
Nhưng có những người khi dùng nó thì muốn dời non lấp biển cũng chẳng khó khăn gì, cũng có người khi dùng thì ngay cả con gà cũng không giết nổi.
Ngay sau đó, hòa thượng lại diễn luyện những chiêu thức từ thuật pháp của Chu Ninh, Kỳ Vĩnh Duyên, Văn Xuân Tương, rồi thậm chí cả Ninh Thanh Mang.
Tu vi càng cao, tốc độ kết hợp giữa động tác của họ và những đốm sáng lại càng nhanh.
Ví dụ như những đốm sáng bám sát Ninh Thanh Mang chặt chẽ hơn so với Thẩm Phá Thiên, nhưng lại không thể so được với Văn Xuân Tương.
Nhưng dù là Văn Xuân Tương thì giữa động tác của y và những đốm sáng vẫn có chút khoảng cách.
Động tác của hòa thượng nọ càng lúc càng nhanh, luyện đi luyện lại những động tác vừa rồi.
Người đó đang chỉ dạy mình ư?
Ý nghĩ này không ngừng bén rễ trong đầu Tạ Chinh Hồng, cuối cùng cũng định hình.
Bỗng nhiên, hòa thượng nọ ngừng lại, một lần nữa lại đổi những động tác khác.
Là Đại Nhật thần chưởng!
Tầm mắt Tạ Chinh Hồng không ngừng dõi theo những động tác của hòa thượng và làm theo, ngày càng trở nên trầm mê trong đó.
Không biết đã qua bao lâu, hòa thượng dừng lại, nhìn thẳng về một phía trong không trung.
Tạ Chinh Hồng đối diện với ánh mắt của người nọ, bỗng ngẩn người ra, khi tỉnh lại lần nữa thì phát hiện mình đang ở trong sơn động, Văn Xuân Tương đang dùng thần thức điều khiển một bình linh tửu tự đổ vào miệng mình.
Thấy Tạ Chinh Hồng tỉnh lại, Văn Xuân Tương khẽ giật tay, bình linh tửu kia liền bay đến trước mặt Tạ Chinh Hồng.
“Hừ, ngươi nhập định một mạch hai năm luôn, lâu thật đấy.” Văn Xuân Tương nhịn không được bèn ngáp một cái, giọng điệu còn mang theo chút hâm mộ.
Rất nhiều tu sĩ khi nhập định đều sẽ tình cờ tiến vào một loại cảm ứng kỳ diệu, thân thể còn ở nơi đây nhưng ý thức không biết đã bay tới tận đâu rồi. Một khi tỉnh lại, tu vi của những người này đều tăng lên một cách rõ ràng, vài tâm ma hay tai họa ngầm cũng đều bị loại bỏ. Các tu sĩ gọi đó là “nhập chân định”.
Nhưng đa số người nhập chân định đều chỉ kéo dài vài ngày thôi, lợi hại hơn chút thì chắc được khoảng mươi ngày nửa tháng. Vài tu sĩ mạnh hơn cũng có thể đo bằng năm, nhưng số ít này chỉ xảy ra với tu sĩ có tu vi từ kỳ Xuất Khiếu trở lên. Tạ Chinh Hồng mới lần đầu đã nhập chân định, hơn nữa chỉ với tu vi ở kỳ Kim Đan mà có thể nhập định những hai năm, quả thật là chuyện chưa từng nghe thấy bao giờ!
…………..Đãi ngộ của đại năng chuyển thế cũng không khỏi tốt quá rồi.
Trước đây tiểu hòa thượng nhất định đã tích lũy không ít công đức, gần như không dính vào nhân quả mới có thể làm được như vậy.
Văn Xuân Tương có chút vừa hâm mộ vừa ghen tị.
Trước kia y vẫn luôn được người khác hâm mộ, hôm nay lại đến lượt y hâm mộ người khác.
Từ đó có thể thấy chỉ có vận khí tốt hơn, không có vận khí tốt nhất.
“Uống đi, ngươi đã tiến vào Kim Đan hậu kỳ rồi, chẳng lẽ không nên chúc mừng sao?” Văn Xuân Tương điều khiển bình rượu đến sát miệng Tạ Chinh Hồng.
Chuyện này nói ra thì là sau khi Tạ Chinh Hồng nhập chân định, Văn Xuân Tượng lại nổi cơn thèm rượu, mới nghĩ vậy mà bình rượu đã lập tức bị y kéo đến, thì ra mình có thể dùng thần thức để điều khiển nó mà, vốn đâu có cần Tạ Chinh Hồng phải đút rượu cho mình cơ chứ!
………….Lúc ấy nhất định là đầu mình bị hỏng mất rồi.
Thôi kệ đi, dù sao cũng là do tiểu hòa thượng tự nguyện hầu hạ bổn tọa mà, đây cũng là vinh hạnh của hắn đấy.
“Đa tạ tiền bối.” Tạ Chinh Hồng cảm nhận dòng linh lực trong cơ thể mình, quả thật là dồi dào hơn trước nhiều, gần như gấp hơn hai lần có thừa so với trước đây. Lại nhìn vào Kim Đan trong đan điền, nó cũng trở nên láng bóng không tì vết, còn ẩn hiện vài đường hoa văn.
Tạ Chinh Hồng uống hai ngụm linh tửu xong, bấy giờ mới đứng dậy khỏi bồ đòn, linh thạch trong Tụ Linh trận đã tiêu hao hết linh khí, hiện giờ chẳng khác gì hòn đá bình thường. Mà y bào trên người hắn cũng vương chút tro bụi, không thể không tăng thêm Thanh Trần thuật.
“Định đi hả?” Văn Xuân Tương lại hóa ra một phân thần từ bản thể, bay trên không cười hỏi.
“Vâng.” Tạ Chinh Hồng gật đầu, “Tiền bối, chúng ta phải đi thôi.”
Văn Xuân Tương hóa thành một làn khói chui vào trong chuỗi hạt của Tạ Chinh Hồng, bản thể còn lại của Văn Xuân Tương nhắm hai mắt lại, bắt đầu ngủ say.
“Khốn Tiên thằng ngày càng trói chặt, cơ thể của ta cần ngủ say mới có thể đảm bảo linh lực dồi dào được. Cứ yên tâm, một khi có kẻ phá trận tiến vào từ bên ngoài, bổn tọa sẽ lập tức quay về thân thể và tỉnh lại.” Văn Xuân Tương nói chẳng thèm để ý.
Khốn Tiên thằng này vừa là gông xiềng lại vừa là khiên chắn của y.
Kẻ có ý xấu với y trước hết phải gỡ bỏ Khốn Tiên thằng mới được.
Nếu thực sự có người lợi hại như vậy, e rằng Văn Xuân tương chẳng đấu nổi chỉ có thể chạy thôi, nên cũng không lấy làm lo lắng.
Tạ Chinh Hồng biết Văn Xuân Tương sẽ không nói suông, vậy nên cũng an tâm lại, mang theo Văn Xuân Tương cùng rời khỏi sơn động.
Trong hai năm này, đám người Thẩm Phá Thiên và Chu Ninh đã nhiều lần gửi tin cho Tạ Chinh Hồng, đại khái là nói họ đã an toàn, không để lộ tin tức. Sau này có vẻ họ cũng đoán được Tạ Chinh Hồng bận bế quan tu hành hoặc có chuyện quấn thân nên mới không thể lập tức phản hồi, bởi vậy sau đó liền liên tiếp gửi tin kể về những chuyện bên người cho Tạ Chinh Hồng biết.
Di phủ mà họ tới được gọi là “Di phủ Hướng Nguyệt”, hiện tại đã nổi tiếng khắp Đạo Xuân trung thế giới.
Quy Nguyên Tông, Lạc Kiếm tông, Phi Hà tông đại diện cho môn phái Tiên đạo; Vạn Ma cốc, Chẩm Hồng môn đại diện cho môn phái Ma tu cũng phân phó những trưởng lão đến thám hiểm di phủ Hướng Nguyệt, cuối cùng đánh một trận lớn với người của tổ chức Hồng Đao, thắng bại có cả.
Cuối cùng đại đương gia của Hồng Đao không thể không nhờ vào uy lực của bán tiên khí để ngăn cản đa phần những tu sĩ đến tập kích, che chở được vài thành viên sống sót của Hồng Đao rời đi, xem như chịu tổn thất nghiêm trọng. Mà những tu sĩ định ra tay với linh thực trong di phủ thì lại bị di phủ bài xích.
Đến khi mọi người phục hồi tinh thần thì phát hiện di phủ đã lặng lẽ phong bế, lần tiếp theo mở ra e rằng phải đợi năm mươi năm nữa.
Tiến vào kho vàng mà lại tay không trở về, có thể tưởng tượng những vị trưởng lão này có bao nhiêu phẫn nộ.
Song bọn họ lại chắc chắn rằng di phủ này rất quý giá, vậy nên sau đó đã lập hiệp nghị, nội dung của hiệp nghị đó tạm thời vẫn chưa biết được.
Tuy nhiên nhóm người ba nam một nữ rời đi trước đó lại thu hút sự chú ý của rất nhiều tu sĩ.
Nhiều tu sĩ lợi hại tiến vào mà đều chịu cảnh tay không ra về, tổ chức Hồng Đao cũng nếm quả đắng trong di phủ Hướng Nguyệt, thế mà trước khi các trưởng lão đấu pháp với Hồng Đao thì đã có người lành lặn ra ngoài, còn nghe nói chỉ với tu vi kỳ Kim Đan cũng có thể tránh khỏi sự truy lùng của Ninh Thanh Mang – tu sĩ kỳ Nguyên Anh của Chẩm Hồng môn!
Do đó, lời đồn đãi càng lan rộng ra, rất nhiều người đều cho rằng bốn người nọ đã lấy được nhiều thứ quý giá trong di phủ, thậm chí sự hiểu biết của họ về di phủ này còn vượt xa những người khác!
Không phải là không có tu sĩ nào muốn dùng thuật bói toán để tính ra chỗ của họ.
Có điều toàn bộ sự việc này đều liên quan đến tòa di phủ Hướng Nguyệt kia, không thể tính ở ngoài được, từ đó, độ khó ngày càng tăng cao. Huống hồ bốn người kia tên gì còn chẳng biết, hình ảnh của họ đều là do những tu sĩ đuổi theo mô tả lại, Thiên Cơ các cũng không thể tìm được!
Dần dần có người nói bốn người này hẳn không phải người đến từ thế giới này mà là đệ tử từ đại thế giới khác đến đây du lịch, nếu không thì chẳng có cách nào giải thích vì sao bọn họ có thể thoát ra khỏi di phủ, còn tránh được sự truy đuổi của vô số tu sĩ, thậm chí cả Thiên Cơ các cũng không tìm được chút tin tức nào về họ. Cách lý giải này dần dần được mọi người chấp nhận, song di phủ Hướng Nguyệt vẫn trở thành nơi mà vô số tu sĩ muốn khám phá.
Cho dù bên trong nó đã chôn vùi mạng sống của vô vàn tu sĩ đi chăng nữa.
Khi Thẩm Phá Thiên nói đến đây, từ đầu tới cuối hoàn toàn không nhắc đến mấy câu như “An tâm” hay “Chưa lộ ra”, chỉ kể về những tin tức này giống như đang buôn chuyện phiếm. Đây cũng là để đảm bảo an toàn thôi.
Nói cho cùng thì bốn người kia vốn không hề tồn tại, diện mạo đều là do Thiên Biến Vạn Hóa phù tự động biến ra, Thiên Cơ các tìm được mới lạ đó!
Tạ Chinh Hồng truyền tin báo cho ba người, kể lại chuyện mình bế quan trong hai năm nay, tiện thể nói rằng có lễ vật muốn tặng cho họ, chi bằng đến gặp nhau.
Thu xếp việc này xong, Tạ Chinh Hồng mới bay về Quy Nguyên tông.