Tam Bảo của Phật gia, có thể phá ác nghiệp chướng đạo, hoặc giúp gia tăng phòng ngự, có thể giải trừ ý niệm tà ác, cũng có thể giảm bớt những thói tật xấu của ta.
Uy lực vượt trội, chỉ có người quy y chân chính mới có thể học được thuật pháp vô song này.
Dù Văn Xuân Tương có thể che giấu khí tức trốn trong chuỗi hạt, bản thân Tạ Chinh Hồng cũng là người Phật căn thâm chủng, song chuỗi hạt trên tay lại không phải vật thuộc chính đạo. Văn Xuân Tương ở trong này, dù ít hay nhiều thì đều sẽ lộ ra một ít ma khí. Trước đây hắn luôn ở cùng Pháp tu và Ma tu, trông chẳng khác gì người thường, vốn sẽ không bị nhận ra. Nhưng bây giờ hắn lại đang ở nơi Phật tu tụ hội, do ý tốt của Liễu Không và Tam Tư mà vị trí hiện tại của Tạ Chinh Hồng cách chỗ Khốn Ách thiền sư rất gần.
Người tính không bằng trời tính, dù Tạ Chinh Hồng đã chuẩn bị cẩn thận đâu vào đấy, nhưng không ngờ trong đủ loại cơ duyên xảo hợp, hắn lại gặp phải vị Khốn Ách thiền sư nổi tiếng đến từ cùng một thế giới với vỏ bọc ngụy trang của Văn Xuân Tương, càng không ngờ rằng, Khốn Ách thiền sư lại là người cương trực công chính, trực tiếp nói ra suy nghĩ của mình trước mặt mọi người như vậy.
Tạ Chinh Hồng bị mọi người nhìn chằm chằm, song lại chẳng hề lúng túng.
“Thiền sư quả là cao minh. Trước khi đến đây bần tăng từng được nhờ thanh tẩy vài món ma khí, hẳn là một ít ma khí chưa thanh tẩy hết vẫn dính trên người.” Trong tình huống này, đầu óc Tạ Chinh Hồng cực nhanh nhạy, thuận miệng nói vài câu là đã lấy được một cái cớ tốt.
Hắn tin tưởng vào năng lực của tiền bối, thứ đối phương phát hiện nhất định không phải phân thần của tiền bối đang bám trên người hắn, mà là chút ma khí bất cẩn để lộ ra ngoài.
Trước mặt nhiều tu sĩ cao thâm như vậy, Tạ Chinh Hồng mà quay đầu bỏ trốn thì chẳng khác nào tự tìm đường chết, ngược lại, hắn cũng không phải đệ tử của Hoa Nghiêm tông, mà là khách nhân được Hoa Nghiêm tông mời đến. Khốn Ách thiền sư cũng là khách nhân, trước khi có chứng cớ xác thực, bọn họ không thể làm gì được Tạ Chinh Hồng.
“Thiền sư, người này là Tạ Chinh Hồng, khách khanh của Quy Nguyên tông, khi còn nhỏ từng nhận được chân truyền của Bàn Nhược thiền sư, một mình bước lên con đường tu hành. Không nói đến chuyện hắn đã làm bao nhiêu việc trừ ma vệ đạo, thế nhưng chuyện thương thiên hại lý thì chưa bao giờ nghe qua.” Phổ Thế phương trượng liếc nhìn Tạ Chinh Hồng, cười nói.
“Bàn Nhược?” Khốn Ách nghe được cái tên này, vẻ mặt càng thêm u sầu, “Hơn trăm năm rồi ta chưa gặp Bàn Nhược.”
Ánh mắt của Khốn Ách lại lơ đãng hướng về phía Tạ Chinh Hồng, “Vị đạo hữu này, vật ngươi đeo trên tay là thứ gì? Ta thấy ma khí này hình như tỏa ra từ chuỗi hạt trên tay ngươi. Ma khí thuần khiết, cũng không phải vật phàm.”
Tạ Chinh Hồng không chút hoang mang, nhanh chóng hành lễ với Khốn Ách, “Đây là vật bần tăng tình cờ tìm được trong một sơn động khi còn nhỏ, nó làm bạn với bần tăng đã nhiều năm, chưa từng gây hại gì cho bần tăng cả.”
“Đạo hữu có thể đưa nó cho ta xem xét một chút được không?” Khốn Ách tiếp tục hỏi.
Tạ Chinh Hồng hơi ngạc nhiên khi thấy Khốn Ách nhất quyết không buông tha như vậy, chẳng lẽ vị Khốn Ách thiền sư này thực sự đã phát hiện được điều gì rồi sao?
Không, không thể nào.
Phổ Thế phương trượng và những Phật tu khác cũng có chút sửng sốt.
Bọn họ đến đây để nghe giảng Phật pháp cơ mà, sao đột nhiên đề tài lại chuyển sang Tạ Chinh Hồng thế này?
Khốn Ách thiền sư là nhân vật cỡ nào chứ, sao tự dưng lại hăng hái vì một Phật tu kỳ Nguyên Anh cỏn con như vậy?
Không biết rằng, hiện giờ nội tâm của Khốn Ách thiền sư cũng hơi bất an. Ông và Bàn Nhược thiền sư đều xuất thân từ Dã Hồ thiền, vì ông quanh năm du lịch ở nhân gian nên đã quen chứng kiến những cảnh vui buồn ly hợp, trên mặt luôn mang vẻ u sầu, pháp danh Khốn Ách của ông cũng ra đời vì vậy (Khốn Ách (困厄) có nghĩa là khốn khổ, bất hạnh). Nhưng Khốn Ách thực sự rất kính phục Bàn Nhược thiền sư. Không phải bất cứ kẻ nào xuất thân từ Dã Hồ thiền đều có thể trở thành người như Bàn Nhược, cũng không phải ai cũng có thể nhận được sự hoan nghênh của các tông môn Phật tu lớn, thanh danh truyền khắp các đại thế giới như thế. Mặc dù hơn trăm năm nay chưa từng xuất hiện, nhưng tên của y vẫn luôn được nhắc tới.
Khi nghe nói Tạ Chinh Hồng là truyền nhân của Bàn Nhược, phản ứng đầu tiên của Khốn Ách là không tin.
Có biết bao Phật tu đã hao tâm tổn sức mong được Bàn Nhược chỉ dạy đôi điều, song đều bị từ chối, thậm chí người ta thường nói rằng Phật đạo của y chỉ thích hợp với bản thân y mà thôi, người khác không thể lĩnh hội được. Hôm nay bỗng nhiên lại có một người tự xưng là đệ tử của Bàn Nhược thiền sư, trên người còn mang theo vật tỏa ra ma khí, mà quan trọng nhất là, lúc mới thấy Tạ Chinh Hồng, Khốn Ách vừa sửng sốt vì Phật tính mạnh mẽ của hắn, nhưng đồng thời cũng vừa cảm thấy căng thẳng.
Giống như có người bóp chặt cổ họng ông, đàn áp khí vận của ông vậy.
Người như vậy, sao có thể xuất hiện ở một trung thế giới được?
Lại còn trùng hợp lộ diện ở nơi ông xuất hiện nữa chứ?
Khốn Ách thiền sư cái gì cũng tốt, chỉ có điều rất dễ nghĩ nhiều.
“Thiền sư, nhân phẩm của Tạ đạo hữu ra sao, không ít tu sĩ ở Đạo Xuân trung thế giới chúng ta có thể làm chứng. Nếu chỉ vì trên người có vật tỏa ra ma khí mà bị nghi ngờ, điều này thực sự khiến đệ tử khó có thể chấp nhận được.” Tam Tư đang ngồi giữa sân bỗng đứng lên, biện giải cho Tạ Chinh Hồng.
Sư phụ của Tam Tư – Hoằng Thiện pháp sư cúi đầu, tránh đi tầm mắt của chưởng môn và các trưởng lão, im lặng không lên tiếng.
“Tam Tư, không được vô lễ.” Tuy rằng Phổ Thế phương trượng quát lên như vậy, song không hề có ý trách móc Tam Tư.
Đây là địa giới của Hoa Nghiêm tông bọn họ, Tạ Chinh Hồng là khách nhân được họ mời đến. Nếu hắn bị Ma tu đoạt xá hoặc tu luyện ma công, thì bọn họ chủ động bắt hắn cũng không phải chuyện gì lớn. Những người của Quy Nguyên tông ở đây cũng không có quyền can thiệp. Còn nếu Tạ Chinh Hồng chẳng qua chỉ mang vật tỏa ra ma khí thì đây chỉ là chuyện nhỏ.
Đồ của Ma tu, cũng không phải chỉ Ma tu mới dùng được.
Nhiều ma khí sau khi được thanh tẩy hoàn toàn, có thể sử dụng như pháp khí. Không ít Phật tu dù nhiều hay ít đều từng trải qua chuyện như vậy, nên Phổ Thế phương trượng cũng không ngạc nhiên. Nếu Tạ Chinh Hồng đã nói đây là ma khí hắn đã thanh tẩy, chuỗi hạt đó lại là vật hắn tình cờ có được, theo tình theo lý, chỉ cần giải thích rõ ràng là xong. Ở đây không chỉ có đệ tử Hoa Nghiêm tông bọn họ, còn có đệ tử Phật môn từ nơi khác nữa.
Nếu gây ra trò cười gì, chẳng phải sẽ bị mất mặt trước những tu sĩ từ thế giới khác hay sao?
Dù đối phương có là cao nhân Phật tu nổi tiếng đi nữa, Phổ Thế phương trượng cũng không muốn đưa mặt mũi của Hoa Nghiêm tông cho người ta dẫm đạp.
Khốn Ách hiển nhiên không ngốc, tức khắc đã hiểu rõ đầu đuôi.
“Ta và Bàn Nhược cũng xem như có vài phần tình nghĩa, ngươi vừa tự xưng mình là đệ tử của ngài ấy, vậy hẳn là ngươi phải biết《Đại Bàn Nhược công》nhỉ.” Khốn Ách thiền sư im lặng một lát rồi lên tiếng.
“Cho bần tăng chiêm ngưỡng một chút được chứ?”
Vừa dứt lời, ánh mắt của vài Phật tu liền lập tức thay đổi.
Khốn Ách thiền sư có tu vi cao cỡ nào chứ, mà Tạ Chinh Hồng còn non trẻ như vậy, đây rõ ràng là hiếp đáp người khác!
Có điều trước đây nghe nói hai vị Khốn Ách thiền sư và Bàn Nhược thiền sư luôn có chút đối chọi, không ít Phật tu đều cảm thấy Khốn Ách thiền sư vốn không thể đánh đồng với Bàn Nhược thiền sư được. Có khi hành động hôm nay của Khốn Ách thiền sư có liên quan đến truyền thừa của Tạ Chinh Hồng!
“Mong thiền sư chỉ giáo.” Trước đây Tạ Chinh Hồng nghe theo lời Văn Xuân Tương, dùng cái tên《Đại Bàn Nhược công》để che giấu, dĩ nhiên hắn cũng học qua một ít. Tuy rằng chỉ mới học được chút da lông, nhưng cũng đủ để ứng chiến.
“Vậy liền thử xem sao.” Khốn Ách thiền sư tùy ý vươn một ngón tay, điểm một cái không nặng không nhẹ, linh khí dưới đầu ngón tay nhanh chóng ngưng tụ thành hình, nháy mắt liền hóa thành một đóa sen xanh, tư thái diễm lệ, linh khí cuồn cuộn.
Hầu hết mọi người ở đây đều cảm giác được luồng linh khí nồng đậm của đóa sen xanh kia phả vào mặt mình.
Hóa hư thành thực, linh khí biến hóa.
Chỉ một động tác nhẹ nhàng hờ hững như vậy, cũng đủ khiến không ít Phật tu tự xưng là có năng lực tài giỏi ở đây đều tái mặt.
Bọn họ có lẽ phải dùng hết linh khí toàn thân cũng chỉ có thể tụ hợp linh khí xung quanh lại cùng một chỗ, muốn hóa nó thành thể thì phải tu luyện thêm ít nhất mấy trăm năm nữa. Hóa hư thành thực không chỉ yêu cầu bản thân tu sĩ có tu vi cực cao, hơn nữa còn cần phải có ý chí kiên định, chỉ một chút sai lầm nhỏ thôi thì linh khí sẽ phản phệ gây nguy hiểm.
Chỉ một đóa sen xanh nho nhỏ như vật thôi, nhưng lại được tạo thành từ vô vàn linh khí.
Nếu bất cẩn, hậu quả sẽ tương đương với khi có vài tu sĩ Nguyên Anh tự bạo ngay trước mặt mình.
Đừng nói chi đến chống cự, muốn tránh cũng không chắc có thể tránh được.
Khốn Ách thiền sư có phải chỉ có danh hão hay không, chỉ cần nhìn vào đây là biết thật giả ngay.
Sắc mặt đám người Phổ Thế phương trượng đều không ổn, song cuối cùng vẫn tin Khốn Ách thiền sư có thể khống chế được “mức độ”, sẽ không khiến người vô tội bị thương, bấy giờ mới hồi phục phong độ nhất quán của mình. Nếu có gì bất trắc xảy ra, mấy người bọn họ sẽ cùng ra tay, chắc sẽ không sao đâu.
《Đại Bàn Nhược công》là bộ Nguyên công pháp do Văn Xuân Tương tổng hợp vô số Phật pháp để sáng tạo nên, nó đặc biệt ở chỗ “Trí tuệ”, chia ra làm sáu tầng.
Tầng thứ nhất là Thực Tướng Bàn Nhược.
Tạ Chinh Hồng dù sao cũng đã có Nguyên công pháp riêng, nếu muốn ngụy trang《Đại Bàn Nhược công》thì chỉ có thể bắt đầu từ tầng thứ nhất.
Đóa sen xanh của Khốn Ách thiền sư, không phải là uy hiếp đối với Tạ Chinh Hồng, mà rõ ràng là một bài thử.
Bởi vì yêu cầu của Thực Tướng Bàn Nhược là phải nhìn thấy Đạo Thể Không Tính, hay nói cách khác, chính là trong lúc đối chiến với người, phải phát hiện được sự thực dưới vỏ bọc giả dối của đối phương. Bản chất của linh khí là vô hình, bây giờ lại bị cưỡng chế hiện ra thực thể, kết cấu của nó rất hoàn mỹ, song cũng có một phần là giả.
Tìm ra được phần giả kia là có thể phá hủy được đóa sen linh khí này.
Không thể nghi ngờ, đây chính là bài thử nghiệm của Khốn Ách thiền sư.
Ông muốn xem xem, Tạ Chinh Hồng có đúng là đệ tử của Bàn Nhược thiền sư hay không.
“Lên.” Đầu ngón tay Khốn Ách thiền sư lệch sang bên, đóa sen xanh liền lắc lư bay đến trước mặt Tạ Chinh Hồng.
Khi sen xanh bay qua, các Phật tu bên dưới đều không thể nhúc nhích.
Như thể có một quả núi lớn bay sượt qua đỉnh đầu bọn họ vậy, cảm giác nặng nề đè ép khiến bọn họ không nâng nổi đầu lên.
Tạ Chinh Hồng không thể trốn, không thể nâng, chỉ có thể nhìn.
Có lẽ vì cố tình muốn để hắn thấy rõ ràng, tốc độ bay của đóa sen này thực sự là chậm đến đáng thương.
Nhưng mà, cảm giác đè áp của luồng linh khí khổng lồ lại càng trở nên mạnh mẽ, cách Tạ Chinh Hồng càng gần, tốc độ bay của luồng linh khí lại càng chậm.
Nhưng dù đóa sen bay rất chậm, song khoảng cách giữa Tạ Chinh Hồng và Khốn Ách thiền sư thực sự quá ngắn.
Sắp đến rồi.
Đóa sen đã gần ngay trước mắt.
Nó gần như bao hàm hết thảy mọi vẻ đẹp của một đóa hoa nở rộ, màu sắc, cánh hoa, mùi hương, hình dáng, chẳng có thứ nào là không đẹp, chẳng có thứ nào là không tốt.
Mắt thấy nó cách Tạ Chinh Hồng ngày càng gần, dù nó vừa xinh đẹp vừa chân thực, nhưng giờ phút này chẳng mấy ai buồn thưởng thức cả.
Hầu như tất cả mọi người đều nín thở, không dám chứng kiến hậu quả khi đóa sen xanh kia chạm vào Tạ Chinh Hồng.
Tam Tư muốn đứng ra, nhưng lại bị Liễu Không giữ lại.
“Đây chỉ là một bài thử thôi.” Liễu Không đè lại bả vai Tam Tư, thấp giọng nói.
Tam Tư mới chỉ là một tu sĩ kỳ Kim Đan, dù có ra tay thì có thể làm được gì chứ?
Cánh tay buông thõng của Phổ Thế phương trượng và mấy vị trưởng lão hơi nâng lên, như thể chỉ một khắc sau sẽ ra tay ngay lập tức, ngăn đóa sen kia lại!
Ở tử phủ trong đan điền của Tạ Chinh Hồng, đứa nhóc có khuôn mặt giống y đúc Tạ Chinh Hồng bỗng nhiên mở mắt ra.
Đôi mắt nhìn về cùng một phía, trong ánh mắt đôi khi lập lòe kim quang.
Khi đóa sen đã ghé sát vào mặt Tạ Chinh Hồng, Tạ Chinh Hồng rốt cuộc cũng hành động.
Ngón tay thon dài trắng nõn di chuyển, vươn ra, chạm vào.
Đóa sen nọ như thể vừa tìm được nguồn cội, lẳng lặng nở rộ trong lòng bàn tay Tạ Chinh Hồng, nhu thuận ngoài dự đoán.
“Niêm Hoa Chỉ học cũng được đấy.” Vẻ u sầu trên mặt Khốn Ách thiền sư dường như đã biến mất, lộ ra chút ý cười hiếm hoi.
“Đa tạ thiền sư.” Tạ Chinh Hồng thầm thở phào, biết mình coi như đã qua ải này rồi.
“Thứ bần tăng muốn nói đến hôm nay, là hai chữ “Sám hối”.”
“Nếu không sám hối, tức là đang sám hối[1], pháp của sám hối, chính là thanh lương.” (Thanh lương: trong sạch, mát lành.)
Theo như lời bản tâm của Phật pháp Đại Thừa, chính là “Bố thí tâm, Trì giới tâm, Nhẫn nhục tâm, Tinh tiên tâm, Thiền định tâm, Bàn nhược tâm[2]“, sám là sám ma (ăn năn), hối là hối quá (hối cải). Nói trắng ra một chút thì, chính là khi Phật tu bị tâm ma quấn thân, sau khi mất đi Bồ Đề tâm thì nên giải quyết ra sao, tự cứu mình như thế nào?
(Bồ Đề tâm, còn được gọi là Giác tâm, là tâm hướng về giác ngộ, tâm an trú trong giác ngộ, tâm của sự giác ngộ.)
Lời này vừa nói ra, các Phật tu liền lập tức bị hấp dẫn.
Ngay cả Phổ Thế phương trượng vừa rồi mang vẻ mặt đầy bất an, giờ phút này cũng chăm chú lắng nghe.
Khốn Ách thiền sư xuất thân từ tán tu, số lần đi nhầm đường lớn hơn nhiều những Phật tu bình thường khác. Nhưng ông có thể tạo dựng uy danh của chính mình, có được tu vi như ngày hôm nay, hẳn là phải có một ít phương pháp và mánh khóe riêng, tuyệt đối có thể thực hành được.
Sau khi pháp hội kết thúc, hầu như tất cả mọi người đều được lợi rất nhiều.
Mặc dù có vài phương pháp không thể rập khuôn giống y đúc, xong vẫn có thể dùng để tham khảo.
Tạ Chinh Hồng im lặng nghe xong, trong lòng cũng khá tán đồng với Khốn Ách thiền sư.
“Đây chỉ mới là con đường nhỏ, không thể chỉ dùng vào lúc này, mong chư vị đồng đạo giữ vững bản tâm, tâm mà tỏ tường thuần khiết thì Đức Phật trên cao đương nhiên sẽ phù hộ chúng sinh.” Khốn Ách thiền sư rốt cuộc cũng nói lời tổng kết, coi như kết thúc pháp hội lần này.
Tạ Chinh Hồng nhìn khuôn mặt lạnh nhạt trên đài của Khốn Ách thiền sư, bỗng nhớ tới Văn Xuân Tương đang nghỉ ngơi bên trong chuỗi hạt.
Lúc tiền bối làm Bàn Nhược thiền sư, phong thái và khí chất nhất định phải xuất sắc hơn Khốn Ách thiền sư nhiều.
Không biết đến bao giờ mới có thể thấy bộ dáng của tiền bối lúc giả làm Phật tu nhỉ?
Có điều với tính tình của tiền bối, có lẽ sẽ không chủ động dùng hình dáng Phật tu trước mặt hắn đâu.
Đám người Phổ Thế phương trượng dường như có vài lời muốn nói với Khốn Ách thiền sư, nên vẫn chưa rời đi.
Phật hội vừa chấm dứt, Tam Tư và Liễu Không liền tới tìm Tạ Chinh Hồng.
“Đa tạ Tam Tư đạo hữu đã nói giúp ta.” Tạ Chinh Hồng thành tâm thành ý nói lời cảm tạ. Ngay trước mắt nhiều trưởng lão Phật tu của Hoa Nghiêm tông như vậy, Tam Tư lại dám nói giúp cho hắn, nghĩa tình như vậy thực sự rất đáng quý.
“Bần tăng chỉ nói sự thật thôi mà. Tạ đạo hữu vàng thật không sợ lửa, tất nhiên sẽ không xảy ra vấn đề gì rồi.” Tam Tư mỉm cười, có vẻ hơi ngượng ngùng.
Tạ Chinh Hồng thoáng có chút chột dạ, đành phải mỉm cười đáp lại.
“Xem ra mấy người sư phụ và phương trượng còn muốn nói chuyện với Khốn Ách thiền sư, chúng ta là vãn bối, không tiện quấy rầy họ, nên nhanh chóng rời đi thôi.” Liễu Không nói.
Liễu Không vừa dứt lời, các Phật tu còn lại dù muốn đến kết thân với Khốn Ách thiền sư, song cũng không dám mặt dày tiếp tục ở lại, đành phải tốp năm tốp ba rời đi. Nhưng vì chuyện vừa rồi của Tạ Chinh Hồng, họ đều nhịn không được đánh giá Tạ Chinh Hồng thêm vài lần.
Sự việc xảy ra ở pháp hội đã nhanh chóng truyền ra ngoài.
Đêm đó, đám người Thẩm Phá Thiên và Chu Ninh, Kỳ Vĩnh Duyên từ chỗ mình tìm tới hỏi thăm Tạ Chinh Hồng, sợ hắn bị linh khí của đóa sen kia gây thương tích.
Ý tốt của bằng hữu, Tạ Chinh Hồng đương nhiên nhận, song hắn tự biết chuyện của mình, Khốn Ách thiền sư mặc dù muốn thử hắn, nhưng không có ý định lấy mạng hắn. Dù cho lúc ấy Tạ Chinh Hồng không thể nhìn thấu nhược điểm của đóa sen kia, Niêm Hoa Chỉ không có tác dụng, thì cùng lắm cũng chỉ chịu vết thương nhẹ thôi.
Chỗ ở của tiền bối không bị phát hiện, đã là vạn hạnh rồi.
May mà người như Khốn Ách thiền sư tổng cộng chẳng có bao nhiêu, về sau chỉ cần cận thận một chút là được.
Tạ Chinh Hồng im lặng trò chuyện luận đạo cùng đám bằng hữu, hoàn toàn không biết ngoài kia lại là mưa gió sắp đến.
Ngọc Phù Dung là tu sĩ của Chẩm Hồng môn, lần này cũng hộ tống chưởng lão Chẩm Hồng môn đến Hoa Nghiêm tông.
Tu vi của Ngọc Phù Dung hiện giờ đã là Kim Đan đỉnh phong, chỉ cách một bước nữa là sẽ phá Đan thành Anh, Có điều Kim Đan của nàng trước đây đã bị phế bỏ, phải đào Kim Đan của kẻ khác để dưỡng thân, nghiệt khí trên người dày đặc, nếu phá Đan thành Anh, gần như chắc chắn là sẽ bị Thiên lôi đánh chết. Bởi vậy, nàng phải tìm người để song tu, thanh tẩy huyết khí và nghiệt khí trên người, mới có thể phá Đan thành Anh.
Do đó, dù biết Tạ Chinh Hồng giờ đã là tu sĩ kỳ Nguyên Anh, lại cũng tới Hoa Nghiêm tông, nhưng vì tiền đồ về sau của mình, Ngọc Phù Dung vẫn đến.
Chỉ có đệ tử Phật tu của Hoa Nghiêm tông là bổ dưỡng nhất, nếu có thể thông đồng thải bổ Phật tu, khả năng kết Anh của nàng sẽ nhiều thêm mấy phần!
Chuyện của Tạ Chinh Hồng ở đại hội Phật pháp, rất nhanh đã truyền tới tai Ngọc Phù Dung.
Không biết vì sao, vật nghe nói có ma khí mà Tạ Chinh Hồng đeo trên tay, khiến cho Ngọc Phù Dung nghĩ tới phân thần của vị đại năng mà trước đây đã một chưởng đập nát Kim Đan của mình.
Ý nghĩ đó cứ ập tới dồn dập, khiến Ngọc Phù Dung muốn chặn lại cũng không được.
Nếu như, Tạ Chinh Hồng thực sự có vấn đề thì sao?
Phân thần của vị đại năng lúc trước rốt cuộc trông như thế nào, nàng không nhìn thấy rõ ràng.
Nhưng nếu thực sự là đại năng Phật tu ra tay, sao có thể không nể mặt như thế được?
Nếu không phải do công pháp của nàng khác thường, Tạ Chinh Hồng lại bị Ma Đan của nàng công kích, thì sao nàng có thể giữ được mạng chứ?
Hôm nay Tạ Chinh Hồng đã là Nguyên Anh chân nhân, nàng lại bị nghiệp chướng quấn thân, bất cứ lúc nào cũng có thể bị chết dưới Thiên kiếp. Nếu Tạ Chinh Hồng đột nhiên muốn giải quyết mối tai họa ngầm là nàng, Chẩm Hồng môn tuyệt đối sẽ không ra tay vì nàng.
Trước đây Ngọc Phù Dung bị trọng thương, thông đồng với một nam tu có năng lực giỏi của Chẩm Hồng môn, đào không ít Kim Đan của các đệ tử. Người trong tông môn Ma đạo vốn không có bao nhiêu tình nghĩa, Ngọc Phù Dung lại làm chuyện như thế, đương nhiên sẽ khiến người ta phòng bị. Khi Tạ Chinh Hồng đột phá kỳ Nguyên Anh, không biết có bao nhiêu kẻ đã nói xấu sau lưng nàng, yên lặng đợi ngày chết của Ngọc Phù Dung? Ngọc Phù Dung ngoài mặt thì bình tĩnh, nhưng nội tâm thì đang chịu dày vò.
Nàng chỉ hận vì sao lúc trước không trực tiếp giết luôn Tạ Chinh Hồng cho rồi, nếu vậy thì đâu có tạo thành cục diện ngày hôm nay?
Tạ Chinh Hồng ngày càng mạnh, đối lập hoàn toàn với tình huống bi thảm hiện giờ của nàng.
Nếu không phải có Tạ Chinh Hồng, giờ phút này nàng hẳn đã là tiên tử cao cao tại thượng của Tú Huyền các, được vô số nam tu theo đuổi, chứ không phải như bây giờ, trong tối ngoài sáng đều phải đi lấy lòng đám nam tu kia, khom lưng làm tiểu tốt, thậm chí khi đào Kim Đan còn phải tránh mặt không ít môn nhân.
Ba chữ “Tạ Chinh Hồng” này, đã trở thành khúc mắc mà nàng muốn tránh cũng không được.
Tạ Chinh Hồng chưa chết, thì cả đời này nàng cũng đừng mơ phá Đan thành Anh!
Ngọc Phù Dung ngồi trong động phủ của mình, khẽ cắn môi, quyết tâm đi liều một phen.
Nếu thành công, Tạ Chinh Hồng bỏ mạng thì nàng có thể nhẹ nhàng hơn nhiều, còn nếu thất bại, chẳng lẽ tình trạng hiện giờ của mình còn chưa đủ hay sao?
Ngọc Phù Dung lặng lẽ lẻn vào chỗ ở của trưởng lão Chẩm Hồng môn, qua một đêm mà vẫn chưa về.
Đại hội Phật đản vẫn diễn ra vài ngày nữa.
Khốn Ách thiền sư cũng ở lại đây hai ngày, cùng luận đạo với không ít cao tăng trưởng lão đến từ các môn phái.
Những đệ tử có tu vi thấp thì chỉ có thể luận bàn cùng những đệ tử cùng cấp với mình.
Tạ Chinh Hồng là Nguyên Anh chân nhân, hai ngày trước đã vô cùng nổi bật, tất nhiên cũng thu hút sự chú ý của rất nhiều người, không ít Phật tu có ý định muốn khiêu chiến một phen. Có điều còn chưa ra tay thì đã bị các sư huynh sư đệ bên cạnh nhắc nhở, “Ngươi có đối phó được với đóa sen linh khí của Khốn Ách thiền sư không?”
Một câu nhỏ như vậy, nhưng lại giống như chậu nước lạnh dập tắt hoàn toàn nhiệt huyết sôi trào của bọn họ.
Bọn họ nhớ lại cảm giác đè ép của đóa sen linh khí kia, nhất thời thấy đứng chẳng vững nữa.
Tuy Tạ Chinh Hồng chỉ lộ ra một phần bản lĩnh, song lại cũng có vẻ cao thâm bí hiểm.
Khốn Ách thiền sư cũng đã thừa nhận hắn là đệ tử y bát của Bàn Nhược thiền sư, bọn họ sao có thể chống lại người này được?
Các Phật tu đành phải tìm những tu sĩ khác để đối chiến, Hoa Nghiêm tông không cho phép giết người, nhưng lại khuyến khích cùng nhau luận bàn, nếu có thể thắng cuộc liên tiếp, Hoa Nghiêm tông sẽ trao tặng lễ vật tương ứng, bởi vậy nên sự nhiệt tình với đối chiến của các tu sĩ không hề giảm đi.
Có điều, chỉ giới hạn từ kỳ Nguyên Anh trở xuống thôi.
Phạm vi bao trùm khi các tu sĩ từ kỳ Nguyên Anh trở lên ra tay là quá lớn, hơn nữa cũng không phải chỉ một chốc là có thể phân rõ thắng bại. Các tu sĩ kỳ Nguyên Anh trở lên đa phần đều có lòng tự tôn lớn, đâu thể bị người ta tùy tiện vây xem như con khỉ được.
Tạ Chinh Hồng vừa tiến vào kỳ Nguyên Anh, có lòng muốn rèn luyện mình, nhưng không tìm được đối thủ thích hợp nên đành thôi.
May mà nơi này phần đông là Phật tu, các loại công pháp Phật tu nhiều vô kể.
Chỉ riêng những Phật tu sử dụng “Niêm Hoa Chỉ”, Tạ Chinh Hồng đã tìm được mười mấy người.
Cách sử dụng Niêm Hoa Chỉ của mỗi người và Tạ Chinh Hồng đều không giống nhau, có lẽ người sử dụng công pháp khác nhau thì công pháp cũng không giống nhau.
“Tạ đạo hữu có vẻ nhàn nhã quá nhỉ.” Bỗng có một nam tử trẻ tuổi xông đến trước mặt Tạ Chinh Hồng, một gương mặt bình thường chẳng chút huyết sắc.
“Các hạ là………?” Tạ Chinh Hồng không biết người trước mặt.
“Khưu Anh của Chẩm Hồng môn.”
“Bần tăng hình như không quen các hạ.”
“Nhưng tại hạ lại rất tò mò về đạo hữu.” Khưu Anh nhìn Tạ Chinh Hồng nói, “Nhất là vật trên tay Tạ đạo hữu đấy, ngay cả Khốn Ách thiền sư cũng hiếu kỳ về nó, vậy chắc chắn không phải vật phàm rồi. Chi bằng coi như tiền cược đi, đối chiến với ta một trận được chứ?”
“Xin lỗi, bần tăng không có hứng thú với đề nghị này.” Tạ Chinh Hồng đương nhiên không thể đem tiền bối ra để đánh cược với người khác, lập tức định rời đi.
“Xem ra đạo hữu rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.” Khuôn mặt tái nhợt của Khưu Anh dường như càng thêm vặn vẹo, có vẻ muốn ra tay với Tạ Chinh Hồng.
“Dừng tay!”
Lại một giọng nói truyền đến.
Khưu Anh nghe được thì khẽ run rẩy, vội vàng xoay người rời đi.
“Là do tại hạ quản thúc không chặt, khiến chân nhân sợ hãi rồi.” Người tới chính là Lộc Đồng Phương, trưởng lão dẫn đoàn lần này của Chẩm Hồng môn, là Ma tu kỳ Xuất Khiếu, song khuôn mặt lại trắng tròn mập mạp, trông rất hòa ái dễ gần.
Nhưng trưởng lão của Chẩm Hồng môn sao có thể là người hiền lành được chứ?
“Không sao.”
Tạ Chinh Hồng nhẹ nhàng gật đầu, đi vòng qua Lộc Đồng Phương.
“Đạo hữu vội vàng như thế làm gì chứ?” Lộc Đồng Phương thò tay túm lấy, vừa lúc nắm được chuỗi hạt trên tay phải của Tạ Chinh Hồng!
Tạ Chinh Hồng thầm căng thẳng, những ngoài mặt vẫn làm bộ không quan tâm, “Xin các hạ buông ra.”
“Lộc Đồng Phương, ngươi đang làm cái gì thế hả?” Đúng lúc Phổ Thế phương trượng và Khốn Ách thiền sư cũng đi tới đây, thấy Lộc Đồng Phương dây dưa với Tạ Chinh Hồng, bèn lên tiếng khiển trách.
Đúng là to gan, ở tông môn của Hoa Nghiêm tông bọn họ mà đám Ma tu này lại dám càn rỡ như thế?
“Tại hạ chỉ muốn xem thử vật trên tay của Tạ đạo hữu một chút thôi mà, thứ này là vật của Ma tu bọn ta, đương nhiên nên trả lại cho nguyên chủ rồi.” Lộc Đồng Phương trong lòng cũng cực kỳ căng thẳng, thầm mắng chửi ả tiện nhân Ngọc Phù Dung kia, có điều một trăm bước đã đi được chín mươi chín bước rồi, đương nhiên không thể dễ dàng buông tay như vậy được.
Dù là Khưu Anh hay Khốn Ách thiền sư, đều nằm trong phạm vi kế hoạch của hắn.
Dẫu thất bại hay thành công, Ngọc Phù Dung đều phải giao nộp công pháp của mình!
“Đồ vô liêm sỉ!” Lập tức liền có một trưởng lão Phật tu lên tiếng mắng chửi, nhưng Lộc Đồng Phương vẫn không định buông tay, ngược lại còn cất cao giọng, “Ta chỉ muốn xem xem, vật trên tay Tạ Chinh Hồng chân nhân có phải thứ ta làm mất hay không thôi mà!”
Dứt lời, bàn tay túm lấy Tạ Chinh Hồng của Lộc Đồng Phương liền biến hóa, hóa thành màu vàng đen, có vẻ là muốn bóp nát chuỗi hạt trong tay Tạ Chinh Hồng.
Sức mạnh của tu sĩ kỳ Nguyên Anh và tu sĩ kỳ Xuất Khiếu đâu chỉ khác nhau một trời một vực! Không biết rốt cuộc vì sao Lộc Đồng Phương lại bỗng nhiên muốn xuống tay với Tạ Chinh Hồng như vậy?
“Hừ.” Khốn Ách thiền sư hừ lạnh một tiếng, Lộc Đồng Phương kêu to, cánh tay vàng đen của hắn như thể bị bỏng, vội vàng rút tay khỏi Tạ Chinh Hồng, mồ hôi lạnh tuôn ra xối xả.
Lúc trước ở đại hội Phật đản Văn Xuân Tương đã cảm thấy Tạ Chinh Hồng đang gặp nguy hiểm, định ra tay giúp đỡ, không ngờ Tạ Chinh Hồng lại tự mình biến nguy thành an. Bây giờ lại được một luồng linh khí quen thuộc tẩy rửa, Văn Xuân Tương nhịn không được muốn tách ra một mảnh phân thần để xem coi Tạ Chinh Hồng rốt cuộc gặp phải chuyện gì?
Sống lưng Tạ Chinh Hồng chợt lạnh toát, nhận ra Văn Xuân Tương đã thức tỉnh, lập tức muốn ngăn lại.
Lộc Đồng Phương lộ ra một nụ cười, vừa lúc rơi vào tầm mắt Tạ Chinh Hồng!
Đây là chủ mưu đã lâu!
Linh quang lóe lên, Tạ Chinh Hồng bỗng nhiên nghĩ tới Ngọc Phù Dung của Chẩm Hồng môn.
Trừ cô ta ra thì mình chưa từng tiếp xúc với bất cứ tu sĩ nào của Chẩm Hồng môn!
Tạ Chinh Hồng nói câu “Đa tạ”, xoay người muốn đi, không ngờ Ngọc Phù Dung đã chắn trước mặt Tạ Chinh Hồng.
“Tạ chân nhân, trong chuỗi hạt của ngươi rốt cuộc giấu cái gì, dám nói ra không?” Ngọc Phù Dung trừng mắt nhìn Tạ Chinh Hồng, hận không thể dùng ánh mắt mà ăn tươi nuốt sống Tạ Chinh Hồng.
“Tránh ra!”
Văn Xuân Tương nghe được hai chữ này của Tạ Chinh Hồng, trong lòng chợt thấy bất ổn.
Không xong rồi!
“Thứ gì đó?” Khốn Ách tu luyện được Tam Bảo của Phật gia, ngay khi Văn Xuân Tương thức tỉnh, trong nháy mắt ông đã phát hiện ra sự tồn tại của Văn Xuân Tương.
Cái lão lừa trọc Khốn Ách sao lại ở đây thế này?
Văn Xuân Tương không biết vận khí của mình rốt cuộc là tốt hay xấu.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh!
Văn Xuân Tươn theo bản năng hóa thành bộ dáng của Bàn Nhược thiền sư, lóe lên ở không trung, vừa lúc rơi vào tầm mắt Khốn Ách.
“Truyền nhân của bần tăng đã xuất thế, mau đến Tà Dương đại thế giới!”
******
★Chú thích:
[1]Sám hối: Trong Pháp Bảo Đàn Kinh, Tổ Huệ Năng dạy: “Sao gọi là Sám? Sao gọi là Hối? Sám nghĩa là ăn năn các tội trước của mình. Những tội do các nghiệp ác ngu mê, ngạo dối, ganh ghét đã tạo ra từ trước, tất cả ăn năn, hằng chẳng gây lại nữa. Ấy gọi là Sám. Hối nghĩa là ăn năn các lỗi sau của mình. Những tội do các nghiệp ác ngu mê, ngạo dối, ganh ghét tạo ra, nay đã giác ngộ rồi, tất cả đều dứt bỏ đời đời, ngày sau chẳng gây lại nữa. Ấy gọi là Hối.”
[2]Bố thí tâm, Trì giới tâm, Nhẫn nhục tâm, Tinh tiên tâm, Thiền định tâm, Bàn nhược tâm: là Lục độ của đạo Phật, hay còn gọi là Lục độ Ba La Mật, là một phương pháp để độ mình và độ người.
Bố thí tức là cho để trừ lòng tham.
Trì giới tức là giữ giới để trừ ô nhiễm.
Tinh tấn: tức là sốt sắng để trừ lười biếng.
Thiền định tức là chuyên chú để trừ loạn tâm.
Trí tuệ (còn gọi là Bàn nhược hay Bát nhã) tức là sáng suốt để trừ si mê.
Editor: Vậy là đã hoàn thành quyển 1 đúng dự định rồi, oh yeahhhhhhh ٩(๑・ิᴗ・ิ)۶٩(・ิᴗ・ิ๑)۶Mới đó mà đã 5 tháng kể từ khi bắt đầu cày cấy bộ này, sau nhiều ngày nhìn lại thành quả của mình thấy thật vui vẻ╰(*’︶’*)╯♡. Nhớ hồi mới edit chả có ai đọc, có mỗi mình mình thấy cô đơn hiu quạnh quá (。•́︿•̀。) Nhưng sau đó đã có nhiều bạn đọc và ủng hộ mình, rất cảm ơn mọi người nhé (ɔˆз(ˆ⌣ˆc)
Quyển 2 dài hơn quyển 1 và còn hấp dẫn hơn gấp bội lần nữa, bối cảnh rộng hơn, nhiều nhân vật hơn và tình cảm của hai bạn sẽ tiến triển nhiều hơn nữa(★ω★)/. Chưa bắt tay edit quyển 2 nhưng đặt trước mục tiêu là edit hết quyển 2 trước sinh nhật tui năm sau (16/10)<( ̄︶ ̄)> Mong các bạn tiếp tục đón đọc và ủng hộ nhé, nếu khi edit có chỗ nào khó hiểu ko rõ nghĩa thì mong các bạn góp ý để mình tiến bộ hơn. Lần đầu edit truyện mà chọn ngay bộ dài thế này, ko biết đến bao giờ mới đợi được đến ngày hoàn hết đây ( ̄ ̄|||), tác giả còn rất nhiều bộ hay mà mình muốn edit trong tương lai, nhưng hiện giờ sức người có hạn, mong là một ngày nào đó có thể bắt tay edit mấy bộ đó nữa(^0^)ノ.
♪♫♬✿✿✿✿✿✿◝( • ω •)◜✿✿✿✿✿✿♪♫♬