Yến Uyển thành đan bốn mươi lăm viên, trong đó có bốn mươi viên Bồi Nguyên đan thượng phẩm, Hồ Khải Phong thành đan ba mươi bảy viên, ba mươi viên Bồi Nguyên đan thượng phẩm. Hai người đều thuận lợi vượt qua bài kiểm tra thứ nhất, mà mấy sư đệ khác thì tương đối xui xẻo, có một người vào thời điểm cuối cùng khi chuẩn bị thu đan thì lại nổ lò, còn có hai người không đủ số lượng đan dược thượng phẩm, đều bị loại ra.
May là ngay từ đầu bọn họ đã hiểu rõ trình độ của mình nên đã sớm chuẩn bị, có hai người sư muội và đại sư huynh vào được vòng thứ hai, đã là rất tốt rồi. Tuy rằng điểm số của Yến Uyển không phải cao nhất nhưng cũng đủ lọt vào mười hạng đầu, hơn nữa nàng mới chỉ ở kỳ Nguyên Anh, nhìn qua vẫn là một tiểu cô nương vô cùng trẻ tuổi, đương nhiên sẽ hấp dẫn phần lớn ánh mắt.
Song người khiến mọi người bất ngờ không phải Yến Uyển, mà là thiếu niên có vẻ lạnh lùng mà lúc trước Yến Uyển từng giúp đỡ, thành đan năm mươi viên, bốn mươi tám viên thượng phẩm, không thẹn với thứ hạng đệ nhất. Trong đó mặc dù có người vẫn bảo tồn thực lực, nhưng cũng tuyệt đối không thể phủ nhận thiên phú của y. Cuối cùng, có tổng cộng sáu mươi mốt người thành công vượt qua bài thi đầu tiên. Mà trong hai người Tạ Chinh Hồng đặt cược sẽ đứng đầu, có một người là thiếu niên nọ.
Đặt cược khoảng chừng một ngàn linh thạch, lời được một vạn linh thạch, Tạ Chinh Hồng lập tức từ một tu sĩ giật gấu vá vai nhanh nhanh chóng biến thành rủng rỉnh tiền bạc, khiến biết bao tu sĩ phải hâm mộ lẫn ghen tị.
Đương nhiên, cũng có một thần thức khổng lồ đảo qua người Tạ Chinh Hồng, xác nhận hắn không gian lận, mấy tu sĩ khác không muốn chấp nhận cũng không được.
Tạ Chinh Hồng thầm thở phào trong lòng, sự tồn tại của tiền bối không bị phát hiện thật sự là quá tốt.
Khi thi đấu xong tan cuộc, Tạ Chinh Hồng cùng nhóm người Yến Uyển đi ăn một bữa no nê, xem như chúc mừng.
“Làm sao tiền bối biết được Khương Chu sẽ đoạt hạng đầu vậy?” Yến Uyển hiếu kỳ hỏi, hiện giờ có rất nhiều luyện đan sư lợi hại, đến giờ nàng vẫn không dám tin trình độ của mình có thể lọt vào mười hạng đầu, cứ nghĩ cùng lắm chỉ đến trung đẳng.
“Có lẽ là do bần tăng cảm thấy có duyên chăng.” Tạ Chinh Hồng cười đáp.
Văn Xuân Tương cười nhạo một tiếng, tiểu hòa thượng lại lừa người rồi, rõ ràng là hắn “thấy” được. Có đến mấy chục luyện đan sư linh khí mạnh, thủ pháp luyện đan lưu loát thông thuận, trong đó còn có không ít người đã vượt qua từ ngày đầu tiên, còn có vài người tu vi đã gần đến kỳ Hóa Thần, che giấu tung tích đến tham gia thi đấu, chẳng lẽ lại vì một chút nổi bật nho nhỏ mà khiến mình bại lộ? Do đó, người có thể đoạt giải nhất đương nhiên là một trong số các tu sĩ trẻ tuổi.
Yến Uyển tuy rằng thiên phú cao, song tuổi đời còn quá nhỏ, Tạ Chinh Hồng đánh cược nàng thắng chỉ đơn thuần là vì muốn khuyến khích Yến Uyển thôi.
Ăn uống no đủ xong, mấy người về phòng mình trong khách sạn nghỉ ngơi, Tạ Chinh Hồng bấy giờ mới bắt đầu trò chuyện cùng Văn Xuân Tương.
“Tiền bối, xem ra ngày sau chúng ta chỉ cần cẩn thận một chút là sẽ không bị phát hiện.”
“Đó là đương nhiên, vừa có thể che giấu bổn tọa vừa có thể mang theo bảo bối, hiển nhiên không phải thứ tầm thường.” Văn Xuân Tương khinh thường trả lời.
Nói thế thôi, chứ thực ra chính Văn Xuân Tương cũng hơi chột dạ, trước đó còn chẳng dám nói với Tạ Chinh Hồng câu nào, giờ đã ăn một viên thuốc định tâm, tâm tình cũng khá hơn không ít.
Mặc dù cuộn da dê quỷ quái kia quả thực nhiều khi khiến y vô cùng khó chịu, nhưng khả năng che giấu cũng rất mạnh. Ở đại hội Phật đản trước kia nếu không phải do sai sót ngẫu nhiên thì y vốn sẽ không bị phát hiện.
Hừ, nói đi nói lại, đều là do tên hâm Khốn Ách kia rỗi việc, một Phật tu tu được Pháp ấn và Tam Bảo Phật gia ở đại thế giới đã là rất hiếm thấy, tự dưng chạy đến trung thế giới làm gì không biết?
Bên kia.
Trên đỉnh núi cao ngất bao quanh bởi biển mây, một nam tử áo xám trông khoảng hai mươi tuổi đang đứng, lẳng lặng nhìn chân núi.
Khuôn mặt của y cực kỳ dịu dàng, nhìn qua trông như một tiểu thư khuê các vậy.
Trước khi gặp Lục Ly, không ai nghĩ rằng bộ dáng của y là thế này. Nhưng sau khi gặp y rồi, cho dù bộ dạng y có xấu xí không chịu nổi đi nữa, cũng chẳng có ai dám nói y câu nào không phải.
Y đã đứng trên đỉnh núi nhìn hồi lâu, thu hết biểu hiện của các luyện đan sư dưới chân núi vào tầm mắt.
Chất lượng của những luyện đan sư lần này cũng tạm coi như không tệ, có lẽ thực sự có thể chọn được một người tương đối hợp ý.
Bỗng nhiên, Lục Ly ngẩng đầu nhìn lên trời.
Chỉ nghe thấy một tiếng thét dài uyển chuyển, một chiếc xe linh phượng kéo rực rỡ dừng lại ở trước núi, một bóng người bước trên hư không, dáng người thon dài, mặt mày thanh lãnh, chính là Vân Hàn.
“Ra là khách quý đến.” Giọng nói của Lục Ly cũng như tướng mạo, ôn nhuận mềm mại, rất có vần luật.
“Quấy rầy đạo hữu suy nghĩ, là Vân Hàn thất lễ.” Vân Hàn chắp tay nói.
Lục Ly nhìn hắn, có vẻ cũng chẳng vì hai chữ “Vân Hàn” này mà sửng sốt, thản nhiên nói một câu “Không sao”.
Khi Lục Ly đánh giá Vân Hàn, Vân Hàn cũng lẳng lặng đánh giá Lục Ly. Ngay cả tỷ tỷ cũng cho rằng mình đến đây là vì muốn đọ sức với Lục Ly, thực ra bản thân Vân Hàn biết rõ, luận về bản lĩnh luyện đan, hắn kém xa Lục Ly. Hắn từng có được một viên đan dược do chính tay Lục Ly luyện chế, không hề có tì vết, hồn nhiên thiên thành (tự nhiên, trời sinh), tới tận bây giờ hắn vẫn chưa luyện được đan dược như vậy.
Hắn vốn luyện đan dựa vào hiểu biết của mình về đặc tính của linh thảo, mặc dù tiến cảnh nhanh, song đến hiện tại vẫn không dùng được.
Cùng là tông sư luyện đan, nhưng cũng có khác biệt.
Chỉ chút khác biệt đó thôi thì ngày sau đại đạo hai đầu, không liên quan đến nhau.
“Không biết Vân đạo hữu tìm tại hạ có chuyện gì?” Lục Ly hơi hơi nhắm lại hai mắt, tựa như đang cân nhắc gì đó.
“Nghe nói trong tay Lục đạo hữu có một lệnh bài đi đến Viêm Hỏa đại thế giới, tại hạ muốn kết bạn đồng hành cùng Lục đạo hữu.” Trong giọng nói của Vân Hàn mang theo sự kiên định chém đinh chặt sắt (cực kỳ chắc chắn, chắc như đinh đóng cột), như thể tin chắc rằng Lục Ly sẽ đáp ứng yêu cầu của hắn vậy.
Lục Ly chợt đứng thẳng, trên mặt cũng hiện lên chút vẻ ngạc nhiên, “Vân đạo hữu quả là tin tức linh thông.”
Viêm Hỏa đại thế giới là thế giới nổi danh về thuật luyện đan, sư phụ của Lục Ly là Dương Ba cũng xuất thân từ Viêm Hỏa đại thế giới. Nếu Lục Ly muốn tìm cách đột phá kỳ Hợp Thể, phát triển Đan đạo của mình thì nhất định phải đến Viêm Hỏa đại thế giới một chuyến. Viêm Hỏa đại thế giới cực kỳ bài ngoại, chỉ những luyện đan sư được thừa nhận mới có được lệnh bài mời chào, đi đến đại hội luyện đan sư tám trăm năm mới tổ chức một lần.
Nhờ phúc của Dương Ba, dù có cách nhiều đại thế giới như vậy, ba mươi năm trước Lục Ly đã có được lệnh bài. Lệnh bài này cho phép mang theo ba người, một vị trí đã bị Nhật Nguyệt Yêu Hoàng giành trước, còn hai suất nữa, một cái thì Lục Ly tính mang theo đồ đệ của mình đi xem thử, y cũng không có tâm tư và thời gian để bồi dưỡng mười mấy người. Còn dư một suất không biết làm thế nào, đang lúc phiền não, không ngờ Vân Hàn lại chủ động tìm đến cửa.
Mặc dù Lục Ly có lòng tin vào bản thân, song khi đến Viêm Hỏa đại thế giới, y quả thực không nắm chắc bao nhiêu phần thắng, ngay cả sư phụ y năm đó cũng không dám nói như vậy. Nhan Kiều thì không nói làm gì, hắn căn bản sẽ không quản chuyện của luyện đan sư, chỉ thuần túy đi nhờ đường thôi. Mà đồ đệ y lựa chọn, có lẽ cũng sẽ đến đó học hỏi được nhiều điều. Một luyện đan sư thực sự hữu dụng, hẳn phải là người giống như y.
Trong Tà Dương đại thế giới cũng có vài tông sư luyện đan khá giỏi, nhưng bọn họ hoặc đã có đoàn nhóm của mình hoặc cũng có lệnh bài riêng, vô cùng phiền toái. Chỉ có mỗi Vân Hàn, hắn là Yêu tu, thời gian trở thành tông sư cũng chưa lâu, hơn nữa đằng sau cũng không có thế lực quá phức tạp, cũng coi như là một đội hữu tốt.
Nghĩ đến đây, trong lòng Lục Ly đã có vài phần khẳng định.
“Xin hỏi Lục đạo hữu có nguyện ý hay không. Những vật ngoài thân có được ở nơi đó, ta có thể không cần đến.” Vân Hàn nói tiếp.
Sắc mặt Lục Ly có vẻ buông lỏng, “Vân đạo hữu hơi quá lời rồi.” Song thành ý mà Vân Hàn biểu hiện ra ngoài vẫn khiến Lục Ly nhẹ nhõm không ít. Ít nhất nói rõ điều kiện từ trước vẫn tốt hơn cãi cọ về sau.
“Không sao.” Vân Hàn kiên định trả lời.
“Được rồi, tại hạ sẽ cân nhắc lại.” Lục Ly gật đầu.
Sau khi Vân Hàn đi khỏi, Lục Ly mới lộ ra ý cười châm chọc, “Nghe nói lòng si mê của Vân Hàn đối với Cửu Châu Ma Hoàng vẫn không thay đổi, ra là thật sao?”
Luyện đan sư nào cũng muốn tham gia đại hội luyện đan sư ở Viêm Hỏa đại thế giới, nhưng Vân Hàn trước hết là một Yêu tu, tiếp sau đó mới là luyện đan sư. Đối với hắn, cái danh hiệu luyện đan sư này chẳng qua chỉ để khiến hắn tiếp cận mục tiêu của mình nhanh hơn mà thôi.
Trưởng lão chủ trì của đại hội luyện đan sư ở Viêm Hỏa đại thế giới lần này bị một công pháp đả động, trả giá bằng một loại đan dược luyện chế cho Phật tu rất lợi hại. Có tin tức xác thực rằng, công pháp kia chính là thức thứ hai của Như Lai thần chưởng – Kim Đỉnh Phật Đăng.
Mười hai thức của Như Lai thần chưởng, có tìm mấy đại thế giới cũng chưa chắc kiếm được một phần. Trưởng lão nọ có thể ra tay luyện đan, vậy thì công pháp chắc chắc không phải là giả. Mà chuyện Cửu Châu Ma Hoàng Văn Xuân Tương thu thập Như Lai thần chưởng, không ít người đều biết.
Song vì Thiên kiếp nên Văn Xuân Tương đã mất tích sau khi đến trung thế giới, mà mấy ngày trước Vạn Thánh Ma Hoàng Mục Đình lại công bố tin tức không lâu nữa Văn Xuân Tương sẽ trở lại, chút tâm tư nhỏ của Vân Hàn nháy mắt liền buông lỏng.
Nếu có thể lấy được thức thứ hai của Như Lai thần chưởng, chỉ cần Cửu Châu Ma Hoàng Văn Xuân Tương trở về thì sẽ đến tìm hắn, đến lúc đó hắn tất nhiên có thể gặp được Văn Xuân Tương. Vân Xuân Tương nổi tiếng hành tung bất định, muốn tìm y đã khó lại càng thêm khó, nếu chờ y chủ động tìm đến thì dễ hơn nhiều.
Cũng ôm suy nghĩ giống vậy, Yêu Hoàng Nhan Kiều cũng đặt trước một chân, chiếm lấy một suất, có vẻ cũng hướng đến Văn Xuân Tương.
Thú vị thật.
Lục Ly có chút hối hận vì sao trước đây khi đi theo bên cạnh sư phụ mình lại không dám ngẩng đầu nhìn mấy vị Ma Hoàng kia. Văn Xuân Tương là kẻ khiến vô số đại thế giới long trời lở đất, hiện giờ mấy người của các tông môn Phật tu khi nhắc tới tên y vẫn còn vô cùng căm giận, không biết y rốt cuộc là nhân vật lợi hại cỡ nào?
Văn Xuân Tương bị vô số người nhớ thương giật giật mí mắt, có loại dự cảm không tốt.
———————————–Tiểu phiên ngoại————————————
Phật Tử xin được ngôi chùa, nghênh ngang đi vào chùa, ở trong căn phòng tốt nhất chùa, chẳng những có ba tiểu sa di hầu hạ mà còn có được đãi ngộ đặc biệt, được tùy ý gọi món ăn, tùy ý xem kinh thư, tùy ý tìm các hòa thượng niệm kinh cho hắn nghe.
Haiz, dù người trong Phật môn không để ý tới tục sự phàm trần, song khi đối mặt với một địa chủ như vậy thì cũng phải dính chút yên hỏa khí. (Yên hỏa khí là chỉ những thói quen, hành vi tầm thường phàm tục.)
Hơn nữa, yêu cầu của địa chủ miêu yêu Phật Tử cũng không phải nhiều nhặn thái quá, theo cách nói của hắn, thì chẳng qua là do ngưỡng mộ Phật pháp, muốn đến đây học cách bình tĩnh tâm linh mà thôi.
Mẫu thân miêu yêu nói với Phật Tử rằng, rất lâu trước kia ngôi chùa này vẫn còn hương khói cường thịnh, có rất nhiều hòa thượng lợi hại. Tiếc là mấy hòa thượng lợi hại đó vì hàng yêu trừ ma nên đều bị đám đại yêu liên hợp hãm hại, vậy nên sau này ngày càng trở nên khổ sở, ngôi chùa cũng dần suy tàn.
Phật Tử nghe vậy, nhất thời cảm thấy ngôi chùa này rất tốt, không chừng còn có thể cho mình thứ mình muốn ấy chứ.
Quả nhiên, hắn đào được vài bản chép tay và một ít kinh Phật bản lẻ dưới nền đất của chùa, lập tức cầm lấy đọc như si như say.
Phật Tử ở trong chùa ba năm, hiểu thấu hết những bản chép kinh Phật kia, thậm chí còn có thể tạo vài loại pháp quyết của Phật gia, có thể nói là Phật khí đầy mình.
Mà mấy anh em của hắn sau khi bị hắn kích thích, đều lần lượt biến hóa thành công rời khỏi đỉnh núi, đi ra bên ngoài chinh chiến thiên hạ.
Một này nọ, khi Phật Tử đang cầm kinh thư làm công việc buổi sáng, bỗng dưng nghe trụ trì nói, có ông quan lớn nọ nghe nói hắn Phật pháp cao thâm, muốn mời hắn rời núi đi bắt một con miêu yêu.
Editor: Chương này ngắn nên edit thoải mái ghê╰(▔∀▔)╯tui vừa kiếm được một đống hình giai đẹp cổ trang đợi show dần nè hihi ヽ(>∀<☆)ノ