Tạ Chinh Hồng được mời đến tham dự một Phật hội tại Phật giới.
Sau khi tầng trời thứ ba mươi mở ra, người trong Tiên giới phát hiện nơi đó hầu hết đã biến thành hoang địa. Thiên tài địa bảo trong truyền thuyết chẳng thấy bóng dáng đâu, chỉ có mặt đất cằn cỗi hoang vu, cát vàng mịt mù ngập trời. Chỉ còn sót lại vài công trình kiến trúc được bảo tồn nguyên vẹn.
Người Tiên giới tuy ngỡ ngàng song cũng phải chấp nhận sự thật này. May mắn là trong những tòa kiến trúc đó còn lưu giữ rất nhiều hạt giống, tốt xấu gì cũng còn một đường hi vọng, gieo trồng chúng cẩn thận thì sau này có thể khôi phục lại như trước kia.
Đối mặt với mảnh hoang địa ấy, người Tiên giới tiến vào trạng thái hòa bình xưa nay chưa từng có.
Nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật, đạo pháp tự nhiên. Dưới sự đồng tâm hiệp lực của vô vàn tiên phật, những hạt giống được chăm bón nhanh chóng nảy mầm. Các Linh tu cũng góp sức rất lớn, gián tiếp thành lập quan hệ tốt với các tiên phật, để cho các tiên phật này biết rằng tác dụng của Linh tu không chỉ để ăn mà thôi.
Cứ như vậy mấy trăm năm, tầng ba mươi đã bước đầu thành hình, các tiên phật vui mừng khôn xiết, vì thế bèn bạc bạc quyết định mời Phật Tử trở về mở pháp hội. Còn về chuyện giữa hắn và Ma Chủ thì cứ mở một mắt nhắm một mắt, hết thảy tùy duyên đi. Các Phật tu cấp cao ở Phật giới còn chưa nói chữ nào thì bọn họ có gì để mà nói chứ?
Tạ Chinh Hồng thoải mái nhận lời.
Văn Xuân Tương không ngăn cản, song trong bụng thì vẫn hơi buồn bực. Tuy đám lừa trọc kia không lay chuyển tiểu hòa thượng được nhưng ai biết bọn chúng sẽ nói ra cái gì chứ. Mà không cho tiểu hòa thượng đi thì lại thành ra mình hẹp hòi không có phong độ.
“Tiền bối, tiểu tăng đi nhé.” Thay xong bộ đồ Văn Xuân Tương mới làm, Tạ Chinh Hồng bảo với y.
“Ừ, đi sớm về sớm nha.” Văn Xuân Tương gật đầu làm bộ không để ý, như thể Tạ Chinh Hồng chỉ đi ra ngoài tản bộ thôi vậy.
Tạ Chinh Hồng cười đáp lại.
Đợi cho Tạ Chinh Hồng đi khỏi rồi, sắc mặt Văn Xuân Tương lập tức xịu xuống.
Không đi cùng thì cứ không an tâm nổi. Y nghe nói pháp hội lần này có rất đông Phật tu trẻ tuổi, lỡ như có mấy kẻ bị tiểu hòa thượng mê hoặc thì sao? Ngay cả y còn không kháng cự lại tiểu hòa thượng, huống chi là người khác?
Văn Xuân Tương nâng cằm ngẫm nghĩ, bỗng nhiên hai mắt sáng lên.
Y đi theo chẳng phải là xong sao?
Có nhiều Phật tu như vậy cơ mà, tiểu hòa thượng chưa chắc nhận ra y được đâu.
Văn Xuân Tương đưa tay vuốt mặt một cái, tức khắc biến thành một hòa thượng trẻ tuổi xinh đẹp, vóc dáng cũng không tính là cao, phỏng chừng còn thấp hơn Tạ Chinh Hồng cả nửa cái đầu, gương mặt có nét giống Tạ Chinh Hồng, lại vừa có nét giống Văn Xuân Tương thời thiếu niên.
Nói tóm lại là vẫn rất đẹp.
Cơ mà đầu trọc hơi bị sát phong cảnh.
Văn Xuân Tương xoa xoa cái đầu nhẵn nhụi của mình, cất tiếng thở dài, muốn giấu tiểu hòa thượng thật sự không dễ dàng. Tiểu hòa thượng biết mình ghét lừa trọc, nhất định không ngờ mình sẽ biến thành thế này. Đến lúc đó biết đâu còn có thể chơi đùa cùng tiểu hòa thượng một chút ấy chứ.
Văn Xuân Tương thu hồi ma khí trên người, hiển lộ ra khí tức của công pháp Phật gia, bay về hướng tầng trời thứ ba mươi.
“Đạo hữu cũng đi tham dự Phật hội hả?” Một Phật tu cười gọi Văn Xuân Tương, “Đạo hữu bay nhanh ghê, đạo hạnh cao thâm thế này thật khiến chúng ta bội phục.”
Ra là một nhóm Phật tu kết bạn cùng đi, thấy Văn Xuân Tương bay phía trước thì muốn kết giao, bèn tiến tới bắt chuyện.
Văn Xuân Tương quan sát mấy Phật tu đằng sau, nhận ra công pháp của bọn họ thuộc môn hạ của Thất Phật Nan Đề tôn giả. Thì ra là đệ tử của Phật môn chính thống, đúng là chuyện tốt, đi cùng bọn họ thì càng thuận lợi hơn cho mình.
“Đúng thế.” Văn Xuân Tương cười từ tốn, “Thuật phi hành chỉ là trò vặt thôi, không nhận nổi lời tán dương của đạo hữu. Tiểu tăng Bàn Nhược, xin bái kiến chư vị đạo hữu.”
“Ra là Bàn Nhược đại sư, tiểu tăng Tịch Thành, xin bái kiến đạo hữu.”
“Tiểu tăng Tịch Nhã.”
“Tịch Tàng.”
Ba vị Phật tu chắp tay chữ thập hành lễ với Văn Xuân Tương, xem như giới thiệu làm quen.
Giới thiệu xong rồi thì đương nhiên là hàn huyên tán gẫu.
Ba Phật tu này rất đơn thuần dễ lừa, chỉ dăm ba câu là bị Văn Xuân Tương hỏi ra hết. Thì ra bọn họ đều là đệ tử dưới trướng Thất Phật Nan Đề tôn giả, Thất Phật Nan Đề tôn giả cũng mới trở về mấy năm trước, hiện đang bế quan tu hành, không chiếu cố đệ tử được, vậy nên mới bảo bọn họ cầm thủ lệnh đến chỗ Phật tu khác để nghe giảng pháp. Tu vi của ba người không cao lắm, ngộ tính cũng không phải là tốt, nhưng lại có tâm hướng Phật vô cùng thành kính cho nên được không ít Phật tu ưu ái. Được các Phật tu gợi ý, bọn họ liền tới pháp hội này với hi vọng làm quen thêm nhiều đồng đạo, cùng nhau trao đổi luận đạo.
“Còn Bàn Nhược đạo hữu thì sao?” Đợi ba người kể ra hết sạch xong, Tịch Thành mới nhớ là nãy giờ chỉ mình hắn và các sư huynh đệ nói chuyện, còn Bàn Nhược đạo hữu thì chẳng xen vào được câu nào, đúng thật là xấu hổ quá.
“Lúc còn ở hạ giới, tiểu tăng tình cờ nhận được một phần truyền thừa, vượt qua thiên kiếp phi thăng thành tiên. Khi ra khỏi hồ phi thăng thì được mời gia nhập một thế lực nhỏ.” Gương mặt Văn Xuân Tương hiện lên vẻ chua xót man mác, “Ai ngờ nhiều năm trước, nó lại giải tán vì tranh chấp với thế lực khác. Tiểu tăng nản lòng thoái chí, bèn tìm một nơi hoang vu để bế quan tu hành, sau khi đi ra mới biết tầng trời thứ ba mươi đã mở, bấy giờ liền vội vàng đi tới đây, hi vọng mượn nhờ Phật pháp cao thâm của Phật Tử để cắt đứt ác niệm trong lòng tiểu tăng.”
“A Di Đà Phật, Bàn Nhược đạo hữu chớ để chuyện đó ở trong lòng, ở Tiên giới này thế lực tiêu vong rồi lại thành lập nhiều chẳng đếm xuể, đây là bình thường thôi.” Tịch Thành lầm tưởng là Văn Xuân Tương khó quên được chuyện này nên vội cất lời an ủi. Đồng thời, ba người bọn họ cũng thấy vị Phật tu “đơn thuần” này hơi buồn cười, trừ những Phật tu vừa phi thăng, cứ tưởng tông môn Tiên giới cũng giống tông môn hạ giới, thì hầu như chẳng mấy ai để tâm đến chuyện kiểu này. Đa phần là thế lực này giải tán thì đi sang thế lực khác. Tu sĩ như Bàn Nhược quả thật rất ít.
Họ không biết rằng, trong bụng Văn Xuân Tương cũng đang nghĩ mấy Phật tu này đúng là quá ngây thơ, nói thế mà cũng tin được hả?
Quả nhiên vẫn là tiểu hòa thượng đáng tin!
Tuy nói thế nhưng nhóm người vẫn chuyện trò vui vẻ, cùng tiến đến tầng thứ ba mươi để nghe Phật Tử giảng pháp.
Sau khi đến tầng trời thứ ba mươi, tâm trạng Tạ Chinh Hồng cứ chộn rộn không yên, giống như sắp sửa xảy ra chuyện gì đó vậy. Nhưng với tu vi của Tạ Chinh Hồng hôm nay thì chỉ một ít chuyện có thể ảnh hưởng đến hắn mà thôi, hơn nữa ngẫm lại, lúc tiễn hắn đi, biểu hiện của tiền bối cũng hơi thản nhiên quá thì phải.
Tạ Chinh Hồng đỡ trán, đừng bảo tiền bối muốn tới đại hội Phật pháp này đấy nhé?
Cơ mà với tính tình của tiền bối thì đúng thật là có khả năng ấy.
“Phật Tử, có vấn đề gì sao ạ?” Thấy Tạ Chinh Hồng có vẻ phiền não, Hàng Long La Hán nghĩ bụng lẽ nào Phật Tử không thích nơi bọn họ bố trí? Bọn họ đã tận lực bài trí dựa theo khung cảnh của Đại Tiểu Lôi Âm tự mà.
“La Hán đừng gọi tiểu tăng là Phật Tử.” Tạ Chinh Hồng lắc đầu nói, “Tiểu tăng không dám nhận, tôn giả cứ gọi ta Thần Tú là được rồi.”
“Cho dù bần tăng có gọi ngài là Thần Tú thì cũng chỉ là một danh hiệu thôi mà.” Hàng Long La Hán cười bảo, “Có lẽ Thần Tú cảm thấy mình chưa làm tròn trách nhiệm, không gánh vác nổi thanh danh này. Nhưng đối với chúng ta mà nói, có thể mở ra tầng trời thứ ba mươi đã là hi vọng lớn lao rồi. Bắt đầu từ khoảnh khắc Phật Tử lập ra đại hoành nguyện là đã xác định rồi.”
Dù về sau hồi tưởng lại lần nữa, bọn họ vẫn lấy làm kinh hãi vì đại hoành nguyện kia. Phật Tổ chưa trở về, Phật Tử làm vậy chính là tự chặn đường đi của mình.
“Đúng là tiểu tăng đã chấp nhất quá.” Tạ Chinh Hồng trầm tư một lát rồi gật đầu nói.
(Nguyên văn là “trước tướng”, một thuật ngữ Phật giáo chỉ chấp nhất với ngoại tướng, hư tướng hoặc ý thức cá thể mà lệch khỏi bản chất.)
“Nếu Phật Tử rảnh thì có thể đi dạo quanh Phật giới xem sao.” Hàng Long La Hán cười rộ, “Mang theo Ma Chủ đến cùng cũng không sao. Văn Thù Bồ Tát cũng nói Phật giới chúng ta đều nợ Phật Tử và Ma Chủ một nhân quả, tầng trời thứ ba mươi mở ra là nhờ hai người, hai người đương nhiên nên đi thăm thú nơi này.”
“Nếu có cơ hội, tiểu tăng nhất định sẽ chuyển lời.” Tạ Chinh Hồng gật đầu đáp, có lẽ đi ngay sau khi đại hội Phật pháp kết thúc cũng được.
“Phật Tử, mời.” Hàng Long La Hán chắp tay nói.
Các Phật tu bên ngoài chờ đợi đã lâu.
Văn Xuân Tương thuận lợi trà trộn vào giữa đoàn Phật tu, trông thấy một rừng đầu trọc lóc, sắc mặt y lập tức trở nên khó coi vô cùng.
“Bàn Nhược đạo hữu, sao vậy?” Thấy sắc mặt Văn Xuân Tương có vẻ tệ, đám người Tịch Thành vội hỏi han.
“Không có gì.” Văn Xuân Tương phục hồi tinh thần, “Chỉ là hiếm khi mới thấy đông đảo đạo hưu như vậy cho nên có chút thất thố thôi.”
“Ha ha, là do Bàn Nhược đạo hữu bế quan hơi lâu đấy.” Tịch Thành nghiêm túc nói, “Từ sau khi tầng trời thứ ba mươi mở ra, các đại năng Phật tu mà trước kia không lộ mặt đều thường xuyên mở pháp hội để tuyên truyền giảng giải, lần nào cũng có rất đông Phật tu đến dự. Mà lần này lại còn là Phật Tử, cho nên ngoài đám hậu bối chúng ta thì rất nhiều tiền bối cũng đến nữa.”
“Sức hấp dẫn của Phật Tử lớn đến vậy ư?”
“Phật Tử dùng đại hoành nguyện để mở ra tầng ba mươi, lại xả thân ở bên Ma Chủ để đổi lấy hòa bình tam giới, bậc đại trí tuệ đại công đức như thế tất nhiên khiến chúng ta kính nể rồi!” Tịch Thành nói với vẻ mặt ngưỡng mộ.
“Chỉ tiếc rằng tên Ma Chủ kia rất đáng ghét, chẳng những thèm muốn Phật Tử của chúng ta mà còn hại Phật Tử phải rời Phật giới để đến Ma giới. Bằng không thì chúng ta làm sao sống yên ổn được? Nếu sau này ta công thành, ta nhất định sẽ cho tên Ma Chủ kia biết mặt!” Tịch Tàng nãy giờ không lên tiếng bỗng dưng bất bình nói.
Vị đạo hữu này, ngươi rốt cuộc đã đọc bao nhiêu thoại bản kỳ quái rồi hả?
Khóe miệng Văn Xuân Tương giật giật, thoại bản lưu truyền trong Tiên giới hầu hết đều viết là Tạ Chinh Hồng xả thân cho ma để đổi lấy an nguy của tam giới; mà ở Ma giới thì lại là Văn Xuân Tương mị lực vô biên, lại tu được công pháp thải bổ, mưu đồ hấp thu tu vi của Phật Tử, thống nhất tam giới. Đương nhiên, cũng có phiên bản tin tưởng hai người là chân ái, chỉ là câu chuyện xen lẫn trong đó thật sự khiến người ta không thể nhìn cho nổi.
“Sư đệ, đệ tức giận kìa.” Tịch Thành vỗ vỗ bả vai Tịch Tàng.
Tịch Tàng ngẩn người, “Đa tạ sư huynh nhắc nhở. Mấy ngày nay dường như có dấu hiệu đột phá, tâm trạng cứ thất thường bất ổn. Khiến Bàn Nhược đạo hữu chê cười rồi.”
“Đâu có, đạo hữu nên giữ lấy bản tâm ấy mới phải.” Văn Xuân Tương thản nhiên nói.
“Kìa kìa, hình như Phật Tử sắp ra rồi.”
Bỗng ai đó hô lên, chung quanh lập tức yên tĩnh lại.
Bên dưới đông ngịt người, nhìn chẳng thấy điểm cuối, nhưng đối với các tiên phật này thì dù nhân số có tăng gấp mấy lần, có cách xa thêm đi nữa, bọn họ vẫn có thể nhìn thấy rõ Phật Tử ở trên đài giảng pháp.
Ngược lại cũng như thế.
Nhìn sang rồi, nhìn sang rồi!
Văn Xuân Tương cảm giác tầm mắt của Tạ Chinh Hồng đang hướng về phía mình.
Tiểu hòa thượng có phát hiện ra mình không nhỉ?
Văn Xuân Tương mở cờ trong bụng, đang định nhìn lại Tạ Chinh Hồng thì chợt thấy ánh mắt hắn lướt qua mặt mình, dõi về đằng sau.
Thì ra…… Thì ra không phải đang nhìn y sao?
Văn Xuân Tương bất chợt cảm thấy tim thắt lại.
Tạ Chinh Hồng cố nhịn cười, giả vờ như không nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Văn Xuân Tương.
———————————–Tiểu phiên ngoại————————————
Việc xóa đi nhân quả của Luật Thanh không gặp trở ngại, hậu quả tương ứng Phật Tử cũng không phải không gánh nổi.
Đối với tông môn, mất đi một người có thể phi thăng là việc lớn, nhưng đối với bản thân Phật Tử thì lại chẳng sao. Phàm nhân thì phàm nhân thôi, nếu có cơ duyên thì sẽ lại chứng được đại đạo, còn nếu không có cơ duyên thì già yếu cô độc suốt đời cũng không hề gì.
Phật Tử từ nhỏ đã lớn lên ở Tu Chân giới, lần đầu tới nhân gian, lại còn mang hình hài một ông già, cảm giác này thật sự rất kỳ diệu. Vì hắn có khí chất tốt, hơn nữa tuổi lại cao, cho nên dù hắn hỏi vài vấn đề rất buồn cười thì đa số phàm nhân đều chỉ xem là người già lú lẫn. Dần dà hắn cũng biết được khá nhiều việc.
Lần đầu tiên biết đói bụng là cảm giác gì, lần đầu tiên biết thì ra thứ có thể cho vào miệng không chỉ là linh mễ hay ích cốc đan, cuộc hành trình khám phá nhân gian của Phật Tử có thể nói là muôn màu muôn vẻ.
Mà dần dần, danh tiếng của hắn cũng càng lúc càng lớn, được rất nhiều hòa thượng tôn sùng, hơn nữa hắn còn am hiểu y thuật, tiếng lành lại càng đồn xa. Thái thú ở địa phương đích thân tìm đến xin hắn rời núi để chữa trị cho bệ hạ, sau khi chữa khỏi cho hoàng đế, hắn được phong làm quốc sư, chuyển vào sống ở đình viện mà hoàng đế ban thưởng.
Hoàng đế đương nhiên không thể dễ dàng bỏ qua một cao nhân ẩn sĩ nức tiếng đó đây, hơn nữa đối phương còn tinh thông y thuật, không chừng lúc nào đó có thể cứu mạng mình. Hoàng đế nào cũng sợ chết, cho nên đương niên càng phải trói chặt lấy Phật Tử.
Tuổi của Phật Tử cũng lớn thêm không ít, bắt cầu cảm nhận được nỗi khổ sinh lão bệnh tử của phàm nhân, hắn chẳng thể đi đường xa được nữa, cho nên cũng quyết định ở lại, cuộc sống trôi qua cũng nhàn nhã thú vị.
Không lâu sau Phật Tử đổ một trận bệnh nặng, phát hiện tuổi thọ của mình chỉ còn chưa đến mười năm nữa.
Mười năm sao?
Cũng tốt.
Hắn không nóng vội, cũng chẳng quan tâm tu vi có tăng được hay không, vẫn cứ hưởng thụ cuộc sống của mình như trước. Song những vị khách ghé thăm hắn lại vô cùng lo lắng, cảm thấy sau trận bệnh này quốc sư trở nên càng lãnh đạm hơn.
Hoàng đế cảm thấy như vậy không ổn, song lại chẳng nghĩ ra cách gì tốt.
Không lâu sau, mẫu hậu ông cũng lâm bệnh, đành phải mời quốc sư rời núi lần nữa.
Vừa khéo, bề tôi vì muốn lấy lòng hoàng đế nên có dâng tặng một chậu mẫu đơn trắng, hoàng đế hết sức yêu thích nó. Lại nghe tiểu thái thám nói, khi đi chữa bệnh cho thái hậu, quốc sư có ngắm cây mẫu đơn trắng này một lúc. Hoa và quốc sư bên nào nặng bên nào nhẹ, hoàng đệ có thể phân rõ ràng.
Vì vậy hoàng đế liền bạn chậu mẫu đơn trắng ấy cho quốc sư.