Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu

Chương 192: Chương 192: Đại bỉ






641jpg

696jpg

841jpg

“Tạ Chinh Hông?” Khưu Dị Nhiên nhanh chóng nhận ra.

Tướng mạo Tạ Chinh Hồng ở Tiểu Ma Giới có lẽ còn chưa đến mức ai ai cũng biết, nhưng ở thế giới bên ngoài thì đã là một phần ngọc giản mà ai cũng cần có trong tay.

Nếu Hoa Tương là Văn Xuân Tương, vậy Ôn Hồng đương nhiên chính là Tạ Chinh Hồng.

Chỉ nhìn từ tên họ là có thể biết được quan hệ giữa hai người, nhưng bọn họ lại như thể mù hết cả đám vậy, cứ ngơ ngẩn chẳng phát hiện điểm đáng ngờ nào.

Không….Vấn đề không phải ở bọn họ.

Ai mà ngờ được, cặp đôi thích khoe ân ái, hận không thể chiêu cáo cho tu sĩ toàn thế giới kia, lại là Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng?

Khoan đã?

Sắc mặt Khưu Dị Nhiên đột nhiên trở nên kỳ quái.

Thì ra quan hệ giữa bọn họ là vậy sao?

Lúc ấy sau khi Tạ Chinh Hồng đi ra, mọi người đều nhìn thấy nụ hôn của Hoa Tương.

Khưu Dị Nhiên nhớ tới ma khí ngút trời và cả đoạt linh mấy hôm trước…..

Bỗng dưng hiểu được cảm thụ của Lục Nhâm thành chủ giờ phút này…..

Không, chắc đây chỉ là ngụy trang thôi…..

“Đúng vậy.” Tạ Chinh Hồng hành lễ với mọi người, “Lúc trước bất đắc dĩ phải ngụy trang, mong chư vị chớ trách.”

“Ngươi định tiếp tục tham gia đại bỉ lần này?” Lục Nhâm đ*o nhân rốt cuộc cũng hoàn hồn, hỏi.

“Phải.” Tạ Chinh Hồng gật đầu.

“Ngươi là Phật tu.”

“Đại bỉ cũng đâu quy định Phật tu không được tham gia.”

Lục Nhâm đ*o nhân chẳng biết trả lời ra sao.

Trong Tiểu Ma Giới toàn là Ma tu, sao có thể đặc biệt nghiêm cấm Phật tu dự thi được chứ? Song chờ chuyện lần này qua đi, phỏng chừng phải đề ra quy định cấm chỉ Phật tu và Tiên tu tham gia tỷ thí, để tránh về sau lại xuất hiện trường hợp tương tự.

Mặc dù chuyện thế này không thể nào có lần thứ hai nữa.

Bây giờ Cửu Châu Ma Hoàng đi cùng Tạ Chinh Hồng còn đang ở trong Tiểu Ma cung, Ma Hoàng bệ hạ cũng không hạ lệnh “Ngăn cấm”, không tuyên cáo muốn truy sát Tạ Chinh Hồng hay đuổi Tạ Chinh Hồng đi. Lời nói của Lục Nhâm đ*o nhân vẫn có sức ảnh hưởng nhất định, chỉ cần Quý Hiết chưa đưa ra yêu cầu rõ ràng muốn làm gì hay không muốn làm gì, chuyện còn lại Lục Nhâm đ*o nhân có thể một mình lo liệu.

“Có thể.” Lục Nhâm đ*o nhân thoáng suy nghĩ rồi gật đầu nói.

“Thành chủ, tại hạ có lời này, mong được thỉnh giáo.” Một nam tử anh tuấn bên cạnh đột nhiên đứng dậy, nhìn Lục Nhâm đ*o nhân nói.

“Thiệu đạo hữu, mời nói.” Lục Nhâm đ*o nhân quay đầu nhìn người hỏi, trong lòng có hơi sửng sốt.

Người đứng dậy lên tiếng là Thiệu Ý Viễn, ca ca của Thiệu Ý Tình.

Vốn cũng là một trong những đối tượng mà lão hoài nghi là Cửu Châu Ma Hoàng nhất.

Từ khi tiến vào thi đấu đến nay, Thiệu Ý Viễn rất ít khi nói chuyện, cũng chẳng để lại ấn tượng gì quá lớn với Lục Nhâm đ*o nhân. Nhưng giờ hắn lại bất ngờ chủ động mở miệng, hẳn là có chuyện quan trọng gì đó.

Tạ Chinh Hồng cũng quay đầu nhìn hắn.

Thiệu Ý Viễn tránh đi tầm mắt của Tạ Chinh Hồng, chỉ nhìn Lục Nhâm đ*o nhân, “Thành chủ, Tạ đạo hữu lai lịch đặc biệt, nếu như bị thương nặng hoặc thân tử đạo tiêu trong vòng tỷ thí thứ ba thì phải làm thế nào?”

“Việc này đương nhiên không trách ai được rồi.” Lục Nhâm đ*o nhân khẳng định, “Trong đại bỉ, sinh tử là chuyện thường.”

“Lời này của ta không dễ nghe, nhưng ta vẫn phải nói.” Giọng điệu của Thiệu Ý Viễn vô cùng lãnh đạm, “Quan hệ giữa Tạ đạo hữu với Ma Hoàng chẳng phải là ít, Cửu Châu Ma Hoàng cũng sẽ xuất hiện ở sân đấu. Nếu ai đó trong chúng ta bất cẩn đả thương Tạ đạo hữu, e rằng sẽ chẳng người nào sống sót trở ra khỏi Lục Nhâm thành được.”

“Việc này…..” Lục Nhâm đ*o nhân định nói Cửu Châu Ma Hoàng chưa hẹp hòi đến mức ấy đâu, nhưng lại nhớ tới nụ hôn trước mắt bao người lúc ấy, trong lòng cũng không dám chắc lắm. Nếu Tạ Chinh Hồng thật sự xảy ra chuyện gì, Cửu Châu Ma Hoàng ắt hẳn sẽ không mặc kệ.

Nhưng nếu Tạ Chinh Hồng đến đây tham gia thi đấu thì phải tuân thủ quy củ!

Vả lại Cửu Châu Ma Hoàng muốn giết ai, lão cũng chẳng ngăn được nổi.

“Vậy theo như ngươi nói, sư phụ ta là Hắc Sát lão tổ, nếu các ngươi giết ta, chỉ e cũng chẳng sống nổi mà trở ra.” Khưu Dị Nhiên phì cười, “Tham gia loại đại bỉ này vốn đã chẳng màng đến sinh tử rồi, lẽ nào ngươi còn muốn bọn ta viết giấy cam đoan cho ngươi chắc? Mà dù bọn ta có cam đoan, ngươi sẽ dám tin ư?”

Thiệu Ý Viễn quay đầu nhìn về phía Tạ Chinh Hồng, “Tạ đạo hữu, lời người khác nói ta không tin, nhưng ngươi dù sao cũng là đệ tử Phật tu, sẽ không đến mức nói không giữ lời.”

Tạ Chinh Hồng thoáng nhướn mày, “Thiệu đạo hữu, nếu bần tăng nguyện ý cam đoan thì đương nhiên có thể bảo đảm an toàn cho ngươi.”

“Vậy…..”

“Nhưng bần tăng vì sao phải cam đoan cơ chứ?” Tạ Chinh Hồng quay đầu hỏi, bình tĩnh trả lời, “Nếu bần tăng bị trọng thương hoặc thân tử đạo tiêu, thì nhất định sẽ không sẵn lòng bỏ qua cho kẻ đả thương tại hạ.” Trước tiên không bàn tới những người này có bản lĩnh đó hay không, dù hắn có nói thì e rằng tiền bối cũng không nghe.

“Ngươi!” Thiệu Ý Viễn trừng mắt nhìn Tạ Chinh Hồng, nhưng Tạ Chinh Hồng mặc cho hắn nhìn, chẳng có vẻ gì là dao động.

Lục Nhâm đ*o nhân nhìn những người khác, rồi lại nhìn hai người này.

“Ta cũng chỉ khống chế được chuyện trong đại bỉ này thôi, còn có bị trả thù hay không thì là chuyện sau đại bỉ.” Lục Nhâm đ*o nhân lạnh lùng đáp, “Nếu có chút chuyện đó mà cũng không chấp nhận được thì cứ tránh Tạ đạo hữu ra đi.”

Đã nói đến nước này, dù người khác có nghĩ gì thì cũng chẳng thể làm khác được.

Mặc dù lời nói của Tạ Chinh Hồng có phần ỷ thế hiếp người, nhưng mà đó cũng là bản lĩnh của người ta.

Hơn nữa, Khưu Dị Nhiên nói cũng đúng, chẳng lẽ hắn bị giết thì Hắc Sát lão tổ sẽ bỏ qua cho kẻ giết đồ đệ mình sao? Đã tham gia đại bỉ này mà còn sợ nọ sợ kia thì làm được trò trống gì? Có thời gian lo chuyện ấy thì chẳng thà nghĩ xem nên làm sao để sống đến cuối cùng mới là đúng đắn.

“Mấy lời này cũng chỉ là chuyện phiếm thôi, thành chủ vẫn chưa nói trận cuối cùng sẽ thi cái gì.” Điền Ngọc chờ đợi hồi lâu, cuối cùng không nhịn được hỏi.

“Điền đạo hữu chớ nóng vội.” Lục Nhâm đ*o nhân cười nói, “Ma Hoàng bệ hạ có để lộ chút ẩn ý, trận cuối cùng này hẳn là đấu pháp một chọi một. Đến lúc ấy có thể phát huy đến mức độ nào, có thể nhận được phần thưởng gì, đều phải xem bản lĩnh của chư vị.”

Dứt lời, ánh mắt các tu sĩ đều sáng lên.

Giờ mới đúng chứ, đây mới là phương pháp tỷ thí phù hợp với thẩm mỹ của Ma tu bọn họ!

Đồng thời cũng thầm thở phào nhẹ nhõm. Trải qua hai trận tỷ thí vừa rồi, bọn họ đã chẳng ôm bao nhiêu hy vọng với vòng tỷ thí thứ ba, không ngờ lại bình thường như thế?

Nhưng kế tiếp, liền có tu sĩ lén liếc nhìn Tạ Chinh Hồng, đau đầu nghĩ nếu gặp phải Tạ Chinh Hồng thì phải xuống tay như thế nào? Đặc biệt Vu Trạch là nghiêm trọng nhất.

Hắn là kẻ từng tính kế Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng, mặc dù lúc ấy chưa biết là cùng một người nhưng vẫn từng có mưu đồ riêng. Đáng sợ nhất là, mưu đồ ấy còn bị người ta nhìn thấu.

Nếu hắn bốc trúng Tạ Chinh Hồng, chỉ e Cửu Châu Ma Hoàng sẽ thực sự không bỏ qua cho hắn!

Tạ Chinh Hồng lại chẳng biểu hiện ra bất kỳ cảm xúc gì.

Thứ nhất là vì hắn không thể nào thua, thứ hai, tiền bối không ở bên cạnh, nhưng vẫn có thể làm cáo mượn oai hùm như vậy, quả thực cũng có một tư vị khác.

Trong Lục Nhâm thành có Quý Hiết tọa trấn, mọi chuyện lập tức trở nên thuận lợi.

Quý Hiết nhanh chóng truyền lệnh xuống, trận tỷ thí thứ ba sẽ diễn ra vào ba tháng sau, quyết chiến một chọi một, còn chuyện chia đối thủ thì phải chờ đến hôm ấy bốc thăm quyết định.

Sau khi có thông báo chính thức, đám người Khưu Dị Nhiên, Vu Trạch đều yêu cầu bế quan để khôi phục thực lực, còn Tạ Chinh Hồng vốn không bị đoạt linh ảnh hưởng nên càng nhàn nhã tự tại, hay đến Ngọc Tuyền động thiên tán gẫu đánh cờ với hai người Kỳ Vĩnh Duyên và Chu Ninh, còn thường dùng khế ước để bay đến bên cạnh Văn Xuân Tương nữa.

Quý Hiết trong Tiểu Ma Cung thì suy nghĩ nát óc vẫn không nghĩ ra được, hắn thông qua Tiểu Ma cung mà cảm ứng được khí tức của Tạ Chinh Hồng rất nhiều lần, nhưng lần nào cũng chợt đến rồi lại chợt biến mất. Tiểu Ma cung của hắn là pháp bảo hàng đầu, cho dù có thuật dịch chuyển tức thời thì cũng phải có hạn chế chứ. Xem ra hai kẻ này có không ít bí mật, chẳng trách lại khiến bao người thèm muốn.

Mặt đất Tiểu Ma cung bỗng hơi chấn động.

Quý Hiết vươn tay, ngừng chấn động lại.

“Bạn già, ngươi không cần phải gấp, bây giờ vẫn còn lâu mới đến lúc chúng ta ra tay với Tạ Chinh Hồng.” Ánh mắt Quý Hiết cong cong, gương mặt vốn ôn hòa tức khắc trở nên tà khí, “Dù sao cũng phải để hắn giải quyết mấy thứ chướng mắt trước đã, tu vi tiến triển càng nhanh thì chúng ta mới có thể ra tay đối phó hắn.”

Trong Lục Nhâm thành.

“Ca, sao dạo này huynh cứ là lạ, huynh không cần bế quan tu luyện sao?” Thiệu Ý Tình lo lắng hỏi.

“Thiệu Ý Viễn nhìn thoáng qua muội muội mình, trong mắt lóe lên vẻ mất tự nhiên, “Không có gì, chỉ là ta hơi lo lắng chút thôi.”

“Ca ca, đến lúc ấy nếu có gì bất trắc, huynh nhất định phải nhận thua nhé. Nếu như huynh chết, thì muội cũng….. muội cũng…..” Nói đoạn, nước mắt Thiệu Ý Tình không kìm được mà tuôn rơi. Từ khi nàng tu luyện ma công biến thành thế này, ca ca vẫn luôn cảm thấy nguyên nhân là do mình. Nhiều năm qua ca ca vất vả nuôi nàng khôn lớn, vì giúp nàng tu luyện mà làm chậm trễ tiến độ của mình, bây giờ còn tham gia cuộc đại bỉ này nữa, có đôi khi nàng hận sao mình không chết đi để khỏi liên lụy đến ca ca.

“Đừng khóc, không có chuyện gì đâu.” Thiệu Ý Viễn an ủi, “Đợi ta thắng rồi, ma khí trên người muội sẽ được trừ bỏ, khi đó chúng ta có thể tìm một tòa thành sinh sống, chuyên tâm tu luyện.”

“Ca, nếu huynh bốc trúng Ôn….. Không, nếu huynh bốc trúng Tạ Chinh Hồng thì tốt quá, hắn dù sao cũng là Phật tu, từ bi vi hoài, sẽ không đến mức đả thương huynh.” Thiệu Ý Tình đã biết thân phận của Tạ Chinh Hồng, nhớ lại lúc trước mình còn khoe khoang ca ca mình lợi hại trước mặt người ta, liền không khỏi xấu hổ. Trong lòng nàng đương nhiên cảm thấy ca ca mình là lợi hại không ai sánh bằng, nhưng Tạ Chinh Hồng cũng tiếng tăm lừng lẫy. Ca ca thắng được là tốt nhất, dù có thua thì vẫn có thể bình an.

“Đúng vậy, nếu có thể bốc trúng hắn là tốt nhất.” Thiệu Ý Viễn cúi đầu, không để muội muội trông thấy sắc mặt mình.

Tiểu Ma cung.

Văn Xuân Tương ngồi ở trước bàn, chậm rãi lật xem tác phẩm của mình.

Cẩn thận đếm ra, y đã vẽ khoảng một ngàn bức tranh tiểu hòa thượng rồi.

Có đẹp, cũng có cả khó coi.

Mỗi bức họa đều mang thần thái khác nhau. Khi vẽ Văn Xuân Tương cũng vô cùng chăm chú, vừa nhìn tranh liền nhớ lúc ấy là cảnh tượng gì, phát sinh chuyện gì, tiểu hòa thượng nói những gì?

Liên tục như vậy, mới có thể nhớ rõ hết thảy những gì liên quan đến tiểu hòa thượng.

Xem được một nửa, đột nhiên xuất hiện một bức tranh vô cùng đặc biệt.

Từng có lúc, Văn Xuân Tương nổi hứng thử vẽ bộ dáng tiểu hòa thượng không có tóc.

Bất ngờ là, Văn Xuân Tương cũng chẳng cảm thấy dáng vẻ này khó coi cho lắm.

Cùng là không có tóc, nhưng dung mạo của Tạ Chinh Hồng cũng không bởi vậy là có thay đổi gì.

Thời điểm nhìn thấy Tạ Chinh Hồng, ấn tượng đầu tiên của mọi người thường không phải dung nhan của hắn, mà là thiền ý và Phật khí của hắn.

Nhìn kiểu gì cũng thấy đẹp hết.

Suy cho cùng cũng vì trong lòng vốn đã thích hắn sẵn rồi.

“Khởi bẩm Cửu Châu Ma Hoàng, Ma Hoàng bệ hạ mời ngài đến sân tỷ thí, đại bỉ sắp bắt đầu rồi ạ.” Một tốp tu sĩ nghiêm chỉnh sắp thành hai hàng, chắp tay hành lễ với Văn Xuân Tương, khẽ thưa.

“Ta biết rồi.” Văn Xuân Tương còn chẳng buồn nhấc mắt.

Ngón tay phác họa lại đường nét của Tạ Chinh Hồng trên bức tranh một lần, mới cảm thấy mĩ mãn cất tranh đi.

Lần tới phải thử vẽ tiểu hòa thượng không mặc đồ mới được.

Văn Xuân Tương uy nghiêm bước xuống đài, mắt nhìn phía trước, đi thẳng ra ngoài, hai hàng tu sĩ thấy thế, đều thầm tán dương phong độ của đối phương, đâu biết được trong đầu Văn Xuân Tương hiện giờ toàn là bộ dáng Tạ Chinh Hồng không mặc quần áo?

Vòng đấu thứ ba diễn ra tại Lục Nhâm thành, song cũng không thể nói là ở trong Lục Nhâm thành.

Tỷ thí đấu pháp một chọi một, yêu cầu đối với sân đấu là cực cao, Lục Nhâm đ*o nhân lục hết không gian và túi trữ vật của mình mới tìm được một món bảo bối thích hợp.

Món pháp bảo lơ lửng trên bầu trời Lục Nhâm thành giờ phút này có tên là Minh Tâm Thiên Đăng đài, là món đồ mà Lục Nhâm đ*o nhân đoạt được từ tay một Phật tu nhiều năm về trước.

Minh Tâm Thiên Đăng đài này mang hình dạng một đóa hoa sen, có lớn có nhỏ, lực phòng ngự vô cùng mạnh. Nếu không phải Lục Nhâm thanh lý một lượt toàn bộ hàng tồn trữ của mình thì e cũng chẳng nhớ nổi mình còn có một món bảo bối xịn như vậy.

Hiện tại trên Minh Tâm Thiên Đăng đài đang tụ họp rất nhiều tu sĩ đến xem, trên sàn đấu là bảy tu sĩ đứng thẳng hàng.

Lục Nhâm đ*o nhân và các thành chủ còn lại thì đứng ở bên kia, dường như đang lặng lẽ chờ đợi thứ gì đó.

Sắc mặt Cung Tử Hiên tuy rằng vẫn không được tốt lắm, nhưng hiện tại chân tướng về thân phận của Văn Xuân Tương đã sáng tỏ, ai ai cũng biết, tâm tư của hắn cũng bình tĩnh hơn nhiều.

Lục Nhâm đ*o nhân chắp tay sau lưng đứng phía trước mọi người, bỗng nhiên ngẩng đầu về một hướng nào đó, chắp tay khom lưng vái lạy, “Cung nghênh Ma Hoàng!”

Các tu sĩ thấy thế thì cũng lập tức phản ứng, cùng hành lễ theo hướng Lục Nhâm đ*o nhân vái lạy, trong lòng cũng thầm kính sợ tu vi của Lục Nhâm đ*o nhân. Bọn họ còn chưa nhận thấy chút khí tức nào, thế mà Lục Nhâm thành chủ đã cảm nhận được.

Chỉ mấy giây sau khi bọn họ hành lễ, trên bầu trời liền sau hiện hai bóng người một trước một sau.

Dù đã sớm có chuẩn bị, các tu sĩ này cũng từng cảm nhận được uy thế và áp lực của hai đại Ma Hoàng ở hai nửa bầu trời lúc ấy, nhưng khi thật sự tiếp xúc gần với người thật, vẫn cảm giác như thể sẽ lập tức bị khí thế này ép cho tan xương nát thịt, thân tử đạo tiêu. Những tu sĩ kém một chút thì càng cúi thấp đầu chẳng dám ngẩng lên, yên lặng trốn phía sau chư vị đạo hữu.

Quý Hiết và Văn Xuân Tương không nhanh không chậm bước tới từ không trung, sắc mặt không ít tu sĩ đồng thời cũng dần thay đổi.

Suy cho cùng vẫn sợ Ma Hoàng hơn là hiếu kỳ, chẳng có mấy ai dám ngước đầu lên nhìn.

Thẩm Phá Thiên thì lại muốn nhìn rõ hai người này, song hắn còn chưa kịp nhìn được bao lâu thì đã bị Ninh Thụy Hàm nẻ cho một cái.

“Muốn chết thì cứ nhìn nữa xem!”

Ninh Thụy Hàm quát khẽ.

Quan hệ của hai vị Ma Hoàng chẳng hề tốt đẹp gì cho cam, một tòa Lục Nhâm thành nho nhỏ này sao có thể chứa được hai Ma Hoàng!

Hai vị Ma Hoàng này đang ngấm ngầm đọ sức, chẳng qua lúc so đấu đều quá tinh vi và chuẩn xác, không lộ ra một chút ma khí nào. Song cảnh tượng như thế vẫn rất dễ khiến các tu sĩ đánh mất tâm trí.

Thẩm Phá Thiên không biết mình vừa dạo một vòng trên bờ vực sinh tử, nhưng hắn cũng mơ hồ nhận thấy điểm bất thường, vậy nên không tiếp tục nhìn nữa.

Cho dù đứng giữa nhiều tu sĩ như vậy, Tạ Chinh Hồng vẫn có vẻ vô cùng nổi bật.

Tu vi của Tạ Chinh Hồng ở đây tuyệt đối không xem là hàng đầu, ít nhất trong chín mươi chín vị thành chủ đã có mấy người thắng được hắn, nhưng dù bọn họ đứng bên cạnh Tạ Chinh Hồng thì cũng khó mà làm mờ đi phong thái của hắn.

Kẻ như vậy, Quý Hiết quả thực rất tán thưởng. Nhưng nếu đổi thời điểm khác, hắn không phải là Tạ Chinh Hồng, thì dù có phải lấy Trảm Thương Sinh ra, Quý Hiết cũng phải tận lực giết hắn.

Khí vận của kẻ này quá mạnh, ngộ tính của hắn cũng quá cao!

Quý Hiết không dám nói chắc mình nhất định có thể phi thăng, nhưng Tạ Chinh Hồng thì đúng thật là nhất định có thể phi thăng.

Kẻ như vậy, kẻ như vậy!

Ha ha, nghe nói ba ngàn Phật môn đều không cho phép đệ tử qua lại với Tạ Chinh Hồng, liệt hắn vào hàng ngũ nhân vật không được hoan nghênh. Thật đáng tiếc, nếu mấy trưởng lão đắc đạo kia biết đám đồ tử đồ tôn của mình đã bỏ lỡ một hạt giống Phật tu như vậy, không biết có tức đến độ phá giới hay không!

“Tu sĩ bên ngoài đều nói vinh quang của Tạ Chinh Hồng hôm nay đều nhờ một tay Cửu Châu Ma Hoàng, ta lại thấy không hẳn vậy.” Quý Hiết quay đầu nhìn Văn Xuân Tương, cười nói, “Văn đạo hữu quả nhiên may mắn, kẻ như vậy mà cũng gặp được!”

“Có may mắn hay không, đợi lát nữa các hạ ắt sẽ biết. Dù không có bổn tọa, với năng lực của hắn, chưa chắc không thể làm tốt hơn hiện giờ.” Văn Xuân Tương ngạo nghễ trả lời.

“Văn đạo hữu nói phải.” Quý Hiết làm bộ gật đầu.

“Bắt đầu đi.” Quý Hiết phân phó.

“Vâng.”

Lục Nhâm đ*o nhân được lệnh của Quý Hiết, cổ tay rung lên, lấy ra bảy miếng ngọc bội trống.

“Trong bảy miếng ngọc bội này, có sáu miếng lần lượt khắc các số một, hai, ba tương ứng với trận đấu, một miếng còn lại là trống, ai lấy được nó thì có thể qua luôn, trực tiếp tiến vào vòng sau. Đối với tu sĩ mà nói, may mắn cũng là thứ không thể thiếu, cho nên chẳng có gì là công bằng hay không cả.” Lục Nhâm đ*o nhân chậm rãi nói.

“Có thể lấy được miếng nào, còn phải nhờ chư vị tự mình thương lượng.”

Dứt lời, bảy miếng ngọc bội liền hóa thành bảy vệt sáng đỏ, bay lên không trung.

Bảy tu sĩ trên đài lập tức hành động, mỗi người đều bắt lấy một miếng ngọc bội.

“Văn đạo hữu cảm thấy, Tạ đạo hữu sẽ lấy được miếng nào?” Quý Hiết mỉm cười hỏi.

“Miếng trống.” Văn Xuân Tương đáp quả quyết.

“Ồ?” Quý Hiết nhướn mày, “Văn đạo hữu có vẻ rất tự tin nhỉ.”

“Đó là chắc chắn. Có điều sau khi lấy được miếng ngọc bội trống kia, hắn có muốn hay không thì lại là chuyện khác.”

Văn Xuân Tương vừa dứt lời, Tạ Chinh Hồng đúng lúc bắt được một miếng ngọc bội.

Mặt trên trống trơn.

Tạ Chinh Hồng thấy thế liền cười, quay đầu nhìn về phía bên kia.

Ngón tay Thiệu Ý Viễn đã chạm vào một miếng ngọc bội, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Tạ Chinh Hồng ném miếng ngọc trống trong tay về hướng Thiệu Ý Viễn, vừa lúc đánh bật miếng ngọc bội mà Thiệu Ý Viễn đã nửa nắm trong tay. Tạ Chinh Hồng lập tức phi thân vọt lên, bắt lấy miếng ngọc bội vốn thuộc về Thiệu Ý Viễn.

“Ngươi làm cái gì vậy?” Thiệu Ý Viễn nhìn ngọc bội trống trơn trong tay, trừng mắt hỏi Tạ Chinh Hồng.

“Muội muội của ngươi rất lo lắng cho ngươi.” Tạ Chinh Hồng nói một câu chẳng liên quan, sắc mặt Thiệu Ý Viễn thay đổi, ánh mắt nhìn Tạ Chinh Hồng lại càng giận dữ. Chẳng lẽ kẻ này biết được chuyện gì nên mới làm thế?

“Thiệu đạo hữu, bể khổ vô biên, quay đầu là bờ.”

“Nơi này là Tiểu Ma Giới, nếu các hạ muốn hoằng dương Phật pháp thì xin rời khỏi đây rồi hẵng nói.” Thiệu Ý Viễn quay đầu rời đi, không nhìn Tạ Chinh Hồng nữa.

Tạ Chinh Hồng khẽ thở dài.

Biểu hiện của Thiệu Ý Viễn thật sự quá rõ ràng, chỉ thiếu điều viết mấy chữ “Ta đến để đối phó với ngươi” to đùng lên mặt.

Dễ nhìn thấu như vậy, thật khiến người ta có chút tiếc nuối.

Cũng khiến người ta thấy hơi khó hiểu.

“Ôi chao, thiếp thân đấu trận đầu này, không biết ai sẽ là đối thủ của thiếp thân đây?” Điền Ngọc thoáng ngạc nhiên, giơ ngọc bội mình bốc được ra, bên trên viết số “Một”.

Tạ Chinh Hồng cúi đầu nhìn ngọc bội của mình, quay sang nhìn Điền Ngọc, “Là bần tăng.”

Trên ngọc bội hắn đoạt được từ tay Thiệu Ý Viễn, vừa khéo cũng là “Một”.

Tạ Chinh Hồng đáp xong, mấy tu sĩ còn lại đều thầm cảm thán mình may mắn. Nếu ngay trận đầu đã gặp phải Tạ Chinh Hồng, vận khí phải xui xẻo cỡ nào đây? Bọn họ còn muốn thuận lợi sống đến cuối để lấy phần thưởng nữa!

“Ôi chà, vậy đành xin Tạ đạo hữu thủ hạ lưu tình.” Điền Ngọc che miệng cười nói, “Đến lúc ấy nếu chân nguyên của Tạ đạo hữu không ổn, muốn nhận thua thì thiếp thân có thể suy xét bỏ qua cho ngươi, dù sao thiếp thân cũng không muốn đắc tội với Cửu Châu Ma Hoàng đại nhân đâu!”

Điền Ngọc cười ngọt ngào, thanh âm không thấp, đủ khiến tất cả tu sĩ đến xem đều nghe rõ.

Lập tức, ánh mắt của không ít tu sĩ nhìn Tạ Chinh Hồng liền trở nên cổ quái.

Hắn vốn là một Phật tu giả trang thành Ma tu đến dự thi, cuối cùng tự vạch trần thân phận bọn họ mới biết được, chuyện ấy đã mất mặt lắm rồi, khiến bao nhiêu Ma tu khó chịu trong lòng. Bây giờ lời của Điền Ngọc càng chỉ rõ, Cửu Châu Ma Hoàng tới đây để làm chỗ dựa cho kẻ này. Nếu người khác nặng tay với Tạ Chinh Hồng thì cứ chuẩn bị đón nhận sự trả thù của Cửu Châu Ma Hoàng đi!

Mẹ nó trận này còn cần đánh nữa sao?

Ánh mắt mọi người nhìn Tạ Chinh Hồng đều thay đổi.

Dù Ma tu bất kham đến đâu thì cũng thấy khó chịu với hành vi đi cửa sau trắng trợn như vậy! Nhưng mà bọn họ còn chưa kịp nói gì thì đã lập tức bị trấn áp.

Văn Xuân Tương phát hiện dị động của đám tu sĩ này, hừ lạnh một tiếng, khí thế thuộc về Ma Hoàng tung ra, khiến những tu sĩ dị động tức khắc tâm phục khẩu phục, không dám ho he gì nữa.

Thôi thôi thôi, Ma Hoàng muốn thế nào thì cứ làm thế ấy đi, dù sao người tỷ thí cũng đâu phải bọn họ?

Công đạo tự tại nhân tâm!

Tạ Chinh Hồng không bị chọc giận bởi phép khích tướng của Điền Ngọc, vẻ mặt vẫn như cũ, “Điền đạo hữu quá lời rồi, mong hãy chỉ giáo nhiều cho.”

Điền Ngọc thấy dáng vẻ bình tĩnh của Tạ Chinh Hồng, trong lòng cũng tức tối.

Chờ lên đài rồi xem hư thực thế nào đi!

✿Tác giả có lời muốn nói:

Cẩu huyết đã chuẩn bị xong xuôi.

Đừng trách tui không nhắc nhớ mấy thím.

He he he he he ~~~ Chắc là ở chương sau hoặc chương sau nữa đấy, hú hú.

———————————–Tiểu phiên ngoại————————————

Phật Tử ở trên núi đánh một giấc ngon lành, khi bị đánh thức thì bên ngoài đã long trời lở đất.

Trong lúc hắn ngủ, vô số hắc liên nuốt vào đã tiêu hóa gần hết rồi. Phật Tử cảm thấy hiện giờ toàn thân mình tràn đầy sức mạnh, nếu để thế này ra ngoài, rất nhiều người sẽ cho rằng hắn là đại yêu tu luyện vạn năm.

“Tiểu….. Không, ngươi hiện tại….”

Người đánh thức Phật Tử chính là Trư Bát Giới và Đường Tăng.

Trư Bát Giới trợn mắt ngoác mồm nhìn Phật Tử, suýt chút nữa tưởng mình nhận lầm người.

“Sư phụ, có phải tu vi của tiểu lão hổ quá bất bình thường không.” Trư Bát Giới trông thấy Phật Tử như vậy, bỗng cảm thấy hơi rợn sống lưng.

“A Di Đà Phật, Bát Giới, chẳng bao lâu nữa sẽ là ngày đại sư huynh con chính thức thụ phong, tu vi của Hổ thí chủ càng cao thì đại sư huynh cao càng vui mừng. Lúc ấy nếu không bỏ lỡ đại điển thụ phong, Hổ thí chủ hẳn cũng có được một phần thiện quả.” Đường Tăng cười nói.

“…..Sư phụ, tu vi cỡ này mà còn cần thiện quả gì nữa?” Trư Bát Giới lầu bầu.

“Hả?”

“Con sai rồi, con lỡ lời thôi sư phụ.” Trư Bát Giới ưỡn mặt cười nói. Từ khi trải qua chuyện Vô Thiên, sư phụ nghiêm khắc hơn trước nhiều, hắn mà cãi sư phụ thì chỉ có nước ăn đòn thôi.

“Xem ra là có tin tốt.” Phật Tử cười nói, “Đã vậy, chi bằng vừa đi vừa nói luôn.”

“Cũng được.” Đường Tăng gật đầu, “Đi thôi, chúng ta từ từ nói.”

Đường Tăng bắt đầu kể cho Phật Tử chuyện sau khi hắn rời đi, bao gồm cả chuyện Kiều Linh Nhi là linh đồng chuyển thế của Phật Tử, Tôn Ngộ Không chính là viên xá lợi cuối cùng, cả chuyện hiện tại Tôn Ngộ Không sẽ kế nhiệm Nhiên Đăng Phật Tổ trở thành Vạn Phật chi tổ.

“Đường trưởng lão, đây hình như là đường đến Hoa Quả sơn?” Phật Tử đi được một hồi, cảm thấy điểm bất thường.

“Không sai, Tôn Ngộ Không dù trở thành Phật Tổ thì vẫn chỉ muốn ở Hoa Quả sơn thôi. Đại điển chính thức sẽ diễn ra ở Hoa Quả sơn này.” Đường Tăng cười to.

Phật Tử cũng nở nụ cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.