Sau khi Dư Dược và những tu sĩ từ Thượng giới kia mỗi người đi mỗi ngả, lão liền chạy về Quy Nguyên tông một khắc cũng không dừng. Tuệ Tịnh chết dễ dàng như vậy, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có, nếu những người này tâm huyết dâng trào cũng muốn sưu hồn lão, dù cho sau đó Quy Nguyên tông có báo thù cho lão, thì cũng có tác dụng gì đâu?
Chẳng mấy khi lão được một lần ra khỏi Quy Nguyên tông, vất vả ra ngoài một chuyến như vậy thực ra là vì muốn giải quyết tâm ma của mình, không ngờ sau khi nhìn thấy những người đó làm việc thì tâm ma lại càng nghiêm trọng hơn. Hơn nữa lão còn nghe được bí mật vì sao năm đó Văn Xuân Tương bị đuổi giết, càng khiến lão tâm thần không yên, có lẽ đây chính là người định không bằng trời định. Ký ức của lão năm đó vẫn luôn mơ mơ hồ hồ, như thể có người cố ý che giấu vậy. Càng ngẫm lại, càng cảm thấy chung quanh toàn bộ đều là nguy hiểm.
Dư Dược đã thành con chim sợ cành cong. (Thành ngữ “Chim sợ cành cong” chỉ những người từng bị hù dọa, bị ám ảnh bởi quá khứ, giờ chỉ nghe thấy tiếng động nhỏ thôi cũng kinh sợ.)
Song khi sắp đến Quy Nguyên tông, một vị khách không mời mà đến lại chắn ở ngay trước mặt lão.
Dư Dược tập trung nhìn, phát hiện đó là người quen, tâm tình mới bình tĩnh lại một ít, “Tạ đạo hữu, sao ngươi lại ở đây? Ngươi có biết hiện tại có bao nhiêu người đang tìm ngươi không?” Khi còn ở Quy Nguyên tông, hai người Dư Dược và Tạ Chinh Hồng cũng coi như quen biết, hơn nữa Tạ Chinh Hồng Phật pháp cao thâm, mỗi khi nghe hắn giảng kinh xong Dư Dược đều thấy được an ổn trong ngắn ngủi, thường xuyên qua lại như vậy khiến hai người trở nên quen thuộc. Bây giờ nhìn thấy Tạ Chinh Hồng đột nhiên xuất hiện, Dư Dược không hề cảm thấy kỳ quái.
Lúc này Tạ Chinh Hồng đã triệt hồi hiệu quả của Thiên Biến Vạn Hóa phù, khôi phục dáng vẻ ban đầu. Khi trốn trong tượng Phật, hắn đã phát hiện khi Dư Dược nhắc tới chuyện năm đó, thái độ có chút không đúng. Nếu không phải coi như quen thuộc với Dư Dược, Tạ Chinh Hồng cũng khó phát hiện.
Bởi vậy, sau khi xác định uy hiếp đã đi khỏi, Tạ Chinh Hồng liền dùng tốc độ nhanh hơn đợi Dư Dược trên con đường ắt phải đi qua để về Quy Nguyên tông. Hiện tại ba viên Xá Lợi đã nằm trong tay, chỉ còn thiếu thứ cởi bỏ Khốn Tiên thằng nữa thôi. Cơ hội tốt như thế, hắn đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua.
“Bần tăng cố ý ở nơi này đợi Dư tiền bối.” Tạ Chinh Hồng cười nói.
“Chờ ta cùng quay về Quy Nguyên tông sao?” Dư Dược cười hỏi, nhưng mà nụ cười này cũng theo Tạ Chinh Hồng không đáp lại mà dần dần lạnh đi.
Cái chết của Tuệ Tịnh gần ngay trước mắt, Tạ Chinh Hồng lại xuất hiện trùng hợp như thế, dù Dư Dược có thần kinh thô đi nữa thì cũng không khỏi có chút hoài nghi. Giờ phút này nhìn thấy Tạ Chinh Hồng như vậy thì lão càng âm thầm cảnh giác.
“Dư tiền bối, xin thứ cho bần tăng đắc tội.”
Dư Dược chỉ nghe được một câu như vậy, còn chưa kịp phản ứng, cả người đã triệt để ngất đi.
“Tiểu hòa thượng ngươi ra tay càng ngày càng dứt khoát đấy.” Văn Xuân Tương bàng quan toàn bộ quá trình, không khỏi sờ cằm cảm thán. Dư Dược căn bản chưa kịp đáp trả gì, đã bị tiểu hòa thượng đánh ngã rồi.
“Tiền bối đừng chê cười.” Tạ Chinh Hồng có chút dở khóc dở cười nói, “Vẫn phải mang Dư đạo hữu đi trước đã, kẻo những người khác sẽ tới đây mất.” Chẳng mấy khi Dư Dược nhẹ dạ như vậy, nếu không thể tra được tin tức gì, chỉ sợ lại mất công một chuyến.
“Ừm, còn lại cứ giao cho bổn tọa.” Văn Xuân Tương cười to, “Bổn tọa có biện pháp lấy được tin tức mình muốn.” Năm xưa nhiều kinh điển bí tịch Phật gia như vậy, nhưng không phải tất cả đều đoạt được đó sao.
Tạ Chinh Hồng đương nhiên biết bản lĩnh của Văn Xuân Tương, không nói nhiều nữa, lập tức tạo pháp quyết giấu Dư Dược vào trong pháp bảo, nhanh chóng bay tới một hướng khác.
Sau khi Tạ Chinh Hồng bay đi, Hách Liên Hướng Văn và các tu sĩ khác cũng lập tức đuổi tới ở phía sau.
“Kỳ quái, sao Dư Dược lại không ở đây? Chẳng lẽ hắn bị kẻ khác nhanh chân giành trước?” Tô Hải Lan nhìn Hách Liên Hướng Văn hỏi.
“Có khả năng.” Ninh Phong Mậu tiếp lời, “Đại sư huynh, khí tức của Dư Dược đến đây liền bị cắt đứt.”
“Tìm đi!” Hách Liên Hướng Văn giải quyết dứt khoát, “Dù sao tổng cộng cũng chỉ có mấy nhóm người, muốn ăn mảnh thì đúng là vọng tưởng!”
“Vâng, đại sư huynh.”
Không riêng gì bên này, chuyện như vậy cũng phát sinh ở hai nhóm khác.
Bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đều đặt thứ truy tìm dấu vết trên người Dư Dược, tính toán thừa dịp sau khi hai nhóm khác rời khỏi thì sẽ ra tay, không ngờ Dư Dược thoắt cái đã không thấy bóng dáng. Kẻ đầu tiên bọn họ hoài nghi chính là hai nhóm kia. Lúc trước khi Dư Dược còn ở Vạn Ma cốc, ba nhóm người ba môn phái, nếu đấu đá thì chẳng ai dám cam đoan có thể mang Dư Dược đi, vậy nên mới không ra tay. Không ngờ tất cả đều có cùng một chủ ý, lại bị Tạ Chinh Hồng tùy thời mà động nhanh chân đến trước.
Tạ Chinh Hồng mang theo Dư Dược bay thẳng đến khách sạn có tiếng nhất, thuê một tầng ngầm bí mật nhất, lại bày ra các loại trận pháp, bấy giờ mới thả Dư Dược ra.
Trước đó Văn Xuân Tương đã nói, y có một loại bí pháp, có thể chiếu thần thức đến nội hải trong đan điền của tu sĩ, tra xét ký ức của tu sĩ, có chút tương tự với bí pháp sưu hồn, thế nhưng không tàn nhẫn như vậy, tu sĩ sau khi tỉnh lại hầu hết đều sẽ không còn ký ức bị dò xét, cho dù có bị tu sĩ khác sưu hồn thì cũng không để lộ dấu vết gì. Điểm bất tiện duy nhất là nó tốn quá nhiều thời gian không cần thiết. Vậy nên khi ở Quy Nguyên tông, mặc dù Tạ Chinh Hồng thường xuyên gặp Dư Dược, song khó mà thi triển bí pháp này được.
“Tiểu hòa thượng, hiện tại bổn tọa không phải bản thể, khi thi triển bí pháp này cũng không thể tự mình ra trận, đành phải nhờ ngươi đi vào tra xét vậy.” Văn Xuân Tương vừa đánh ra các loại pháp quyết vừa nói.
“Tiền bối yên tâm.” Tạ Chinh Hồng gật đầu nói, “Bần tăng sẽ cố gắng.”
“Tuy rằng ngươi Đạo Tâm kiên định, nhưng bổn tọa vẫn nhắc nhở ngươi một câu, đừng để bị ký ức của ông ta mê hoặc.” Văn Xuân Tương quay đầu nói, “Thế giới trong trí nhớ của tu sĩ còn chân thực hơn ảo cảnh nhiều. Rất nhiều sự tình xảy ra trong đó đều là chân thực, ngươi không thể nhúng tay vào, chỉ có thể nhìn.”
Tạ Chinh Hồng suy nghĩ một lát rồi gật đầu, “Tiền bối yên tâm.”
“Đối với ngươi, bổn tọa vẫn luôn rất yên tâm.” Văn Xuân Tương cười, “Chẳng qua là làm chút việc thừa thãi thôi.”
Nếu thực sự thuận lợi, tiểu hòa thượng sẽ nhanh chóng cứu được y ra, đến lúc đó khế ước của bọn họ sẽ ngưng hẳn.
Một Ma tu, một Phật tu, bọn họ chẳng mấy chốc sẽ mỗi người một ngả.
Văn Xuân Tương hơi có chút ảm đạm sầu khổ.
“Tiền bối, ngài làm sao vậy?” Tạ Chinh Hồng ở bên cạnh Văn Xuân Tương đã nhiều năm, Văn Xuân Tương chỉ chớp mắt hắn liền có thể đoán ra cảm xúc của đối phương.
Biến mẹ nó đi!
Văn Xuân Tương nhìn vẻ mặt quan tâm của Tạ Chinh Hồng, trong đầu lóe qua bốn chữ này.
Tiểu hòa thượng vừa giỏi giang vừa nhu thuận vừa nghe lời như vậy là do một tay y bồi dưỡng nên, chẳng lý nào lại dễ dàng bỏ qua như vậy cả?
Văn Xuân Tương y sau khi được thả ra sẽ rất nhanh bước lên ngôi vị Ma Hoàng một lần nữa, thu một tiểu hòa thượng bên người thì kẻ nào dám luyên thuyên? Nếu tiểu hòa thượng tách ra khỏi y xong rồi bị mấy đám lừa trọc Phật môn kia bắt cóc, y chẳng phải là khóc cũng chẳng có chỗ mà khóc sao? Dù sao y là Ma tu, làm chút chuyện người khác không quen thấy cũng là bình thường. Về phần tiểu hòa thượng có nguyện ý hay không, cái này mà cũng phải hỏi hả, hắn chắc chắn sẽ nguyện ý!
“Không sao.” Văn Xuân Tương làm thủ thế thu hồi, “Bổn tọa vừa mới nảy ra một ý tưởng, đến lúc đó có thể sẽ cần ngươi phối hợp một chút.”
Tạ Chinh Hồng thấy tâm tình Văn Xuân Tương quả thực tốt lên không ít, cũng không nghi ngờ y, “Tiền bối có việc nhờ vả, bần tăng tất nhiên sẽ toàn lực ứng phó.”
“Vậy thì tốt.” Văn Xuân Tương mỉm cười, đối với đáp án này chẳng hề có nửa điểm ngoài ý muốn, “Xong rồi, ngươi ngồi xuống đi, bổn tọa hộ pháp cho ngươi, ngươi tiến vào đi thôi.”
Tạ Chinh Hồng nghe vậy thì ngồi xuống tại chỗ, để Văn Xuân Tương đánh ra pháp quyết hết đạo này đến đạo khác lên người mình.
Một luồng sáng trắng dâng lên từ trên người Tạ Chinh Hồng, nhanh chóng chui vào trong mi tâm Dư Dược đang hôn mê.
Văn Xuân Tương thấy thần thức của Tạ Chinh Hồng đã rời khỏi thân thể, nhịn không được nhích tới trước mặt Tạ Chinh Hồng, vươn tay xoa xoa tóc của Tạ Chinh Hồng.
Tóc rất mượt, cũng rất mềm.
Nếu tiểu hòa thượng cạo mái tóc này đi làm lừa trọc, vậy thì đáng tiếc biết nhường nào?
Biết rằng Tạ Chinh Hồng sẽ không biết chuyện đang xảy ra hiện giờ, lá gan Văn Xuân Tương càng trở nên lớn hơn.
Nhất thời không nhịn nổi, nhéo nhéo mặt Tạ Chinh Hồng, chơi đến quên cả trời đất.
Tạ Chinh Hồng tiến vào trong đầu Dư Dược, rất nhanh liền quen thuộc với cảnh sắc chung quanh.
Dư Dược bởi vì tâm ma quấn thân nên ký ức rất hỗn loạn. Song lão tốt xấu gì cũng là tu sĩ kỳ Hóa Thần, rất nhiều chuyện đều nhớ vô cùng rõ ràng, vậy nên hình ảnh cũng có cảm giác rất chân thực.
Cảnh tượng đầu tiên mà Tạ Chinh Hồng nhìn thấy, là một căn phòng nhỏ, trong phòng có bày khoảng hơn mười tấm bài vị, đều là những đồ đệ của Dư Dược.
Tu sĩ đại năng nào cũng có vô số đồ đệ đã chết, không nói đến mỗi lần tăng một cấp bậc sẽ phải đón nhận một lần Thiên kiếp, chỉ những gian nan đau khổ gặp phải khi du lịch cũng đủ khiến tu sĩ bình thường chịu không nổi. Quan hệ sư đồ ở Tu Chân giới rất kỳ quái, bắt đầu từ đệ tử ký danh, rồi đến đệ tử nhập môn, cuối cùng mới là truyền nhân y bát. Mà phương thức không ngừng thăng cấp của đệ tử cũng rất đơn giản, chỉ cần sống sót là được. Khi đệ tử đi đến bước truyền nhân y bát, rất nhiều tu sĩ đều sẽ đưa cho đồ đệ một ít pháp bảo phòng thân, ít nhất khi bọn họ thân tử đạo tiêu cũng có thể cứu lấy một chút Nguyên Thần, giúp người đó đầu thai một lần nữa hoặc đoạt xá.
Thế nhưng đồ đệ của Dư Dược có vẻ vận khí phá lệ không tốt, đệ tử nhập môn của lão đã chết hết, chỉ còn một đệ tử ký danh còn sống. Lão cũng không quá thích đứa đồ đệ này, nhưng hắn lại là kẻ duy nhất sống sót, lại còn kết thành đạo lữ song tu với con gái của mình, lão cũng chỉ có thể chấp nhận. Điểm tốt duy nhất có lẽ là bọn họ sinh ra Dư Đồng, khiến Dư Dược có chút an ủi.
Sau khi tâm ma quấn thân, Dư Dược ngày càng hoài niệm những đệ tử trước kia, lập đền thờ cho bọn họ, thường xuyên đến đây ghé thăm, nghiễm nhiên đã trở thành một phần không gì phá nổi trong ký ức của lão.
Tạ Chinh Hồng vừa đi ra, liền phát hiện cảnh sắc lại lần nữa biến đổi.
Hai người Dư Đồng và Dư Dược đang trò chuyện.
Dư Dược thoạt nhìn rất đau lòng, “Vì một nam nhân không yêu mình mà con muốn bỏ lại ông ngoại và cha mẹ để đuổi theo đến Hưng Bình đại thế giới sao?” Dư Đồng quỳ trước mặt lão, “Ông ngoại, con không cam lòng, con vất vả lắm mới phá Đan kết Anh thành công, con nhất định phải đi.”
Nhìn đứa cháu chính mình một tay nuôi lớn, dù Dư Dược không nỡ song cũng không thể không thừa nhận, tư chất của cháu mình không được tốt lắm, tâm tính cũng không cao, trước kia lại ăn nhiều đan dược, có thể thuận lợi phá Đan thành Anh gần như là chuyện không có khả năng. Thế nhưng Dư Đồng lại đi đến bước này, vì một Lịch Hòa Quang, y gần như đã làm hết những chuyện không có khả năng.
“Với tư chất của Lịch Hòa Quang, đến Ninh Nhất tiên tông mà có khi chỉ có thể từ đệ tử ngoại môn cố gắng đi lên, sau khi con đi ông ngoại cũng không thể bảo hộ con được nữa. Nói không chừng lúc nào con bị kẻ khác giết chết ta còn không biết được.” Dư Dược càng nói càng tức giận, “Con ở lại nơi này, đợi đến khi đạt kỳ Xuất Khiếu rồi hẵng đi cũng không muộn.”
“Ông ngoại, tư chất của con vốn kém xa đại sư huynh. Huynh ấy tới đại thế giới, có tài nguyên và công pháp tốt hơn, chờ khi con đạt đến kỳ Xuất Khiếu, chỉ e huynh ấy đã là đại năng kỳ Hóa Thần Hợp Thể rồi, lúc ấy con càng không có khả năng theo đuổi huynh ấy.” Dư Đồng cười khổ, “Ý tốt của ông ngoại, con xin giữ trong lòng. Nhưng mà ông ngoại, con không thể mãi trốn sau lưng người được.”
Dư Dược thở dài, “Con vẫn còn ghi hận cha mẹ mình sao? Bọn họ chẳng qua là vì đã lâu không thể đột phá nên mới nói ra những lời ấy, dù sao bọn họ cũng là cha mẹ của con, sao có thể thật sự ra tay thương tổn con được?”
“Không.” Dư Đồng lắc đầu, “Sự yêu thương của cha mẹ dành cho con, con vẫn luôn khắc ghi.”
“Con đi chuyến này, sợ rằng chưa đến trăm ngàn năm thì chưa thể trở về, ta cũng không biết có thể chờ con đến lúc đó hay không.” Khóe mắt Dư Dược có chút ướt át.
“Ông ngoại, con nhất định sẽ tìm được bảo vật ở đại thế giới, giúp người vượt qua cửa ải này.” Dư Đồng ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Dư Dược, “Không có đứa cháu phiền lòng này ở bên người, ông ngoại nhất định có thể chuyên tâm tu hành, đột phá thành công.”
Dư Dược xoa đầu Dư Đồng, mỉm cười.
Lão đã sớm biết tình trạng của mình, so với những sư huynh đệ đã bỏ mạng trong cuộc đại chiến năm đó, lão quả thực rất may mắn.
Tạ Chinh Hồng nhìn hai ông cháu trò chuyện, không khỏi cảm thấy ngạc nhiên vì sự cố chấp của Dư Đồng. Y đuổi theo Lịch Hòa Quang đến Hưng Bình đại thế giới chỉ là một câu trong miệng mọi người, thế nhưng với chính bản thân y, đó lại là quyết định gian nan nhất trong đời. Rời đi hoàn cảnh quen thuộc, rời đi cha mẹ tông môn che mưa chắn gió cho mình, làm lại từ đầu ở một nơi xa lạ, nghị lực này không phải ai cũng có được.
Giật mình nhớ tới, năm đó Dư Đồng tự tìm tới cửa chia sẻ chuyện giữa mình và Lịch Hòa Quang đã là rất lâu về trước.
Cảnh tượng liên tiếp thay đổi, Tạ Chinh Hồng thậm chí còn thấy chưởng môn của Quy Nguyên tông là Mậu Mân đạo nhân ở trong này, vậy ra Mậu Mân đạo nhân trước kia từng nghi ngờ mình, nhưng sau đó đã phủ định sự hoài nghi này. Hơn nữa sau lưng Quy Nguyên tông còn liên quan đến một vị tán tiên tu hành ở Hưng Bình đại thế giới, cũng xuất phát từ sự sai khiến của hắn nên Quy Nguyên tông mới kết đồng minh đối đầu với Văn Xuân Tương.
Chưa đợi Tạ Chinh Hồng nhìn rõ hơn, cảnh tượng trong thế giới lại rung chuyển.
Không gian, nhân vật, cảnh vật, tất cả đều trở nên vặn vẹo, Tạ Chinh Hồng đứng yên tại chỗ, bất động không tránh.
Đây chẳng qua chỉ là ký ức của Dư Dược, không liên quan gì tới hắn.
Bầu trời bỗng chốc biến đen, Tạ Chinh Hồng mới vừa ở trong Quy Nguyên tông, ngay sau đó lại đến một chân núi xa lạ.
“Ha ha ha, sư huynh nói lời phải giữ lấy lời đấy nhé, sau khi trở về cháu trai của ta sẽ bái huynh làm thầy.” Giọng nói của Dư Dược từ phía sau truyền đến, Tạ Chinh Hồng theo bản năng quay đầu lại, thấy Dư Dược mặc trang phục trưởng lão của Quy Nguyên tông, cười hì hì đàm luận gì đó cũng mấy tu sĩ bên cạnh.
Lúc này tu vi của Dư Dược đang ổn định ở Hóa Thần hậu kỳ, bộ dáng cũng không già cả như bây giờ, trông chỉ khoảng ba bốn mươi tuổi, rất trẻ trung, trên khuôn mặt còn mang theo một ít vẻ ổn trọng và kiêu ngạo, như thể hai người khác nhau với Dư Dược mà Tạ Chinh Hồng biết.
Tạ Chinh Hồng tâm thần vừa động, tiến lên một bước, lập tức đi theo.
Đây ắt hẳn chính là ký ức ở thời điểm bọn họ cùng đi vây công tiền bối năm đó, bởi vì quá mức thảm thiết nên khi chuyển đến ký ức này, thế giới ký ức của Dư Dược bắt đầu rung chuyển bất an.
“Dư Dược sư đệ đúng là chiếm lợi của Trần sư huynh à nha, nếu cháu trai của đệ trở thành đồ đệ của huynh ấy, chẳng phải đệ sẽ cao hơn hẳn huynh ấy một lứa, cùng thế hệ với sư phụ chúng ta hay sao?” Một nam tử khác không khách khí mà cười to.
“Không sai, sư đệ đây là đang hãm hại sư huynh ta đó.” Trần trưởng lão trêu chọc.
“Đâu còn cách nào chứ, đứa cháu của ta linh căn rõ ràng tương phản với ta, ta muốn cầm tay chỉ dạy cũng không thích hợp.” Dư Dược cười đáp, “Haiz, mà không biết Văn Xuân Tương này rốt cuộc là nhân vật như thế nào, thế mà lại huy động nhiều người từ Đạo Xuân trung thế giới chúng ta để đối phó với y như vậy?”
“Là một nhân vật mà nếu y không bị thương, chúng ta căn bản ngay cả gặp cũng chẳng gặp nổi.” Sắc mặt Trần sư huynh đanh lại, “Nếu ta có thể thuận lợi sống sót, nhất định sẽ nhận cháu trai của đệ làm đồ đệ.”
“Xùy xùy, sư huynh là một trong những tu sĩ kỳ Hợp Thể duy nhất của Quy Nguyên tông chúng ta đấy, nói xúi quẩy gì vậy chứ. Chúng ta đi chuyến này cũng tận hơn trăm người kia mà.” Dư Dược vội vàng nói.
Những trưởng lão biết nội tình đi cùng sắc mặt đều cứng ngắc lại.
Bọn họ đối với cuộc vây công này chẳng có bao nhiêu phần nắm chắc, có thể sống sót là tốt nhất, nếu không sống được, e rằng trải qua chiến dịch lần này, Quy Nguyên tông sẽ đại thương nguyên khí.
Tạ Chinh Hồng nhìn bọn họ trò chuyện, trong lòng cũng không khỏi có chút chờ mong với lộ trình kế tiếp.
Theo cảnh tượng trong ký ức tiếp diễn, có phải sẽ được nhìn thấy tiền bối năm đó không?
Tạ Chinh Hồng đương nhiên sinh lòng chờ mong.