Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu

Chương 288: Chương 288: Rời vỏ






897

“Bồ Tát đã nói thế thì bổn tọa sẽ không khách khí.” Nhìn gương mặt điềm nhiên của Văn Thù Bồ Tát, lòng Văn Xuân Tương dâng lên chút phiền muộn, song y hiểu rõ đạo lý thua người không thua trận, cho nên không hề lộ ra vẻ yếu thế.

“Lúc trước Bồ Tát khen bổn tọa dùng Như Lai Thần Chưởng hay, vậy thì để Bồ Tát thử uy lực của nó xem.” Văn Xuân Tương vươn tay đẩy phía trước, chưởng ấn bỗng chốc biến mất vô hình, nửa giây sau, nó lại đột nhiên xuất hiện ở ngay phía trên Văn Thù Bồ Tát, tỏa ra ánh hào quang sáng soi bốn phía.

Văn Xuân Tương phất tay áo, pháp lực cuồn cuộn vận chuyển, chung quanh chưởng ấn phật quang kia nổi lên những áng mây màu sắc, rồi sau đó cất lên tiếng rít gào ngay giữa không trung. Ánh mắt các tiên nhân chung quanh đanh lại, cũng âm thầm vận chuyển pháp lực để bảo vệ, trong lòng hết sức ngạc nhiên khi thấy Văn Xuân Tương tung ra chiêu Như Lai Thần Chưởng này. Cứ tưởng lời trước đó Văn Thù Bồ Tát nói chỉ là khách sáo, không ngờ lại chẳng hề giả dối chút nào!

“Ta sống trên đời bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên nhìn thấy có Ma tu sử dụng Như Lai Thần Chưởng tốt như vậy.” Một Tiên Đế lau mồ hôi trên trán, nghĩ đến mà sợ. Nếu Ma tu nào cũng có thực lực cỡ này thì lấy đâu ra chỗ cho bọn họ dung thân nữa? Như Lai Thần Chưởng không phải chiêu thức dễ dàng học được, chẳng lẽ vì đạo lữ của Văn Xuân Tương là Phật tu nên y học nhanh hơn ư? Nhưng thấy sắc mặt các Phật tu trẻ tuổi đều nhăn nhó, suy nghĩ này liền bị các Tiên Đế phủ định ngay tắp lự.

Khụ khụ, chắc chỉ là trường hợp đặc biệt thôi.

Chợt, Văn Xuân Tương ngoắc ngón tay, mỉm cười nói, “Bồ Tát đỡ cho tốt nhé, chiêu Phật Quang Phổ Chiếu này xem như quà gặp mặt bổn tọa dành tặng cho ông.”

Lời còn chưa dứt, bàn tay Phật kia liền chấn động dữ dội, không trung vang lên vô số tiếng Phật âm.

“……Phật Âm Thiên Lai?” Phục Hổ La Hán lẩm bẩm, ánh mắt nhìn Văn Xuân Tương đã từ bất ngờ biến thành kinh sợ.

Nếu Văn Xuân Tương chỉ dùng Như Lai Thần Chưởng thôi thì Phục Hổ La Hán cũng chỉ có ý tán thưởng đối với y. Nhưng nếu Văn Xuân Tương lĩnh hội được toàn bộ ý nghĩa sâu xa của Như Lai Thần Chưởng, thậm chí còn dẫn ra Phật Âm Thiên Lai thì lại là một chuyện khác. Như Lai Thần Chưởng vốn là công pháp cao thâm của Phật giới bọn họ, sau này lưu truyền đến Tu Chân giới chẳng qua là phiên bản được đơn giản hóa. Như Lai Thần Chưởng chân chính giờ vẫn đang được cất giấu cẩn mật ở Phật giáo!

Phật Âm Thiên Lai là minh chứng cho việc Phật giáo Thiên Đạo và công pháp Văn Xuân Tương sử dụng cộng hưởng với nhau, cho nên mới có tiếng Phật âm vang vọng. Người làm được đến mức độ này, hầu như đều là Bồ Tát La Hán có tôn hào ở Phật giới. Ngay cả bản thân Phục Hổ La Hán cũng chỉ làm được Phật Âm Thiên Lai khi chính thức gia nhập hàng ngũ năm trăm vị La Hán.

“Văn Xuân Tương quả thật…… quả thật là kỳ tài tu Phật.” Nhìn bóng dáng Văn Xuân Tương đứng chắp tay sau lưng trên không trung, Phục Hổ La Hán nói với vẻ tiếc nuối.

Nếu Văn Xuân Tương và Phật Tử không phải đạo lữ, thì dù đối phương có là ma đầu thì cũng là ma đầu sinh ra để tu Phật, có thể thử độ hóa một phen, nhưng…… nhưng…… Haiz. Phục Hổ La Hán thầm lấy làm tiếc nuối, lòng cũng hiểu phần nào lý do vì sao Phật tử lại lựa chọn ở bên Văn Xuân Tương.

Có thêm Phật Âm Thiên Lai, chiêu Phật Quang Phổ Chiếu lại càng mạnh hơn, nhìn từ ngoài thì không thấy gì lạ, nhưng các tiên phật chung quanh đều nhận thấy lớp phòng ngự mình tạo nên đang tiêu hao tiên khí nhanh chóng, từ đó đánh giá được đại khái. Lúc trước uy lực phát ra khi Hàng Long La Hán đấu với Lão Nhị e rằng còn kém cạnh một hai phần. Trong số các chiêu thức Như Lai Thần Chưởng, Phật Quang Phổ Chiếu không phải đạo pháp thích hợp để tấn công, ấy thế mà Văn Xuân Tương lại tung ra được uy lực như vậy, thật sự khiến người ta phải tán thưởng!

“Hay!” Văn Thù Bồ Tát khẽ cất lời khen.

Ông cách phạm vi Phật Quang Phổ Chiếu đánh tới nửa bước, phía sau bỗng dâng lên một vầng sáng màu vàng, “Vút” một tiếng lao lên, tuôn trào tựa như dòng nước xiết, chỉ trong giây lát đã vây kín Văn Thù Bồ Tát. Phật Quang Phổ Chiếu đánh vào màn ánh sáng màu vàng, khuấy động nên một ít gợn sóng. Ngay sau đó, hai luồng sáng nhỏ bắn ra từ trong dòng nước, một trước một sau kéo bàn tay Phật vào, nhanh chóng hòa làm một thể.

Chiêu công kích khí thế như vậy bị phá giải một cách dễ như bỡn, không chỉ Văn Xuân Tương thấy khó tin mà ngay cả các tiên phật cũng phải trố mắt.

“Văn…… Văn Thù Bồ Tát quả là chân nhân bất lộ tướng.” Một Tiên Đế nhịn không được nuốt nước miếng cái ực, “Thì ra đây chính là thực lực gần với cấp bậc Chuẩn Thánh ư?” Bọn họ cứ tưởng mình ở cấp Tiên Đế đã là đi đủ xa, có thể thử thăng lên cấp Chuẩn Thánh. Nhưng hôm nay ngẫm lại thì chẳng khác nào trò cười.

Bên phía các Phật tu, ngoại trừ những người quen biết với Văn Thù Bồ Tát, số còn lại đều lấy làm kinh hãi.

May mà Văn Thù Bồ Tát tốt tính, cũng may mà bọn họ chưa từng bất kính với Bồ Tát. Nghĩ đoạn, bọn họ lại ngó sang mấy Phật tu thần trí không rõ, nếu mấy người này mà chứng kiến sự lợi hại của Văn Thù Bồ Tát thì lúc trước chắc chắn sẽ không dám tự tiện ngắt lời Văn Thù Bồ Tát nữa.

“Văn Thù Bồ Tát trở nên mạnh hơn rồi.”

“Chỉ chờ tầng ba mươi mở ra, Văn thù Bồ Tát sẽ có thể tiến lên cấp Chuẩn Thánh.”

Chứng kiến màn thể hiện của Văn Thù Bồ Tát, Nhất Điểm Tú Sinh Đao cũng hơi mở to mắt. Nhiều năm không gặp, đúng là Văn Thù Bồ Tát đã trở nên mạnh hơn.

Văn Xuân Tương khẽ nhíu mày, y biết Văn Thù Bồ Tát lợi hại, tuy nhiên không ngờ đối phương lại cao cường đến mức này. Cơ mà không vội, nếu Văn Thù Bồ Tát cho rằng đến đây là kết thúc thì cũng quá coi thường Văn Xuân Tương y rồi.

“Bồ Tát đừng vội, vẫn còn nữa đấy.” Văn Xuân Tương nở nụ cười, sau đó búng tay kêu vang, một luồng sáng màu đen dâng lên từ dưới chân y, nhanh chóng xông vào trong màn sáng vàng kia. Văn Thù Bồ Tát nhủ bụng không xong, ngay khi ông vừa loại trừ luồng sáng đen kia thì lại phát hiện Văn Xuân Tương hợp hai tay lại với nhau.

“Trước kia vào lúc nghiên cứu, bổn tọa từng suy nghĩ, người ta đều bảo rằng công pháp Phật gia và công pháp Ma đạo không liên quan đến nhau, là kẻ thù bẩm sinh của nhau, nhưng khi va chạm thì hai thứ ấy lại có uy lực mạnh mẽ vô cùng. Hay là Bồ Tát thử một lần nhé?”

Văn Xuân Tương vừa dứt lời, giống như để nghiệm chứng lời nói của y, bức tường ánh sáng màu vàng trước mặt Văn Thù Bồ Tát bỗng nhiên mở rộng ra. Luồng sáng đen và bàn tay chưởng ấn Phật va chạm nhau, phát ra chấn dộng dữ dội.

Ầm!

Màn sáng vàng trước mặt Văn Thù Bồ Tát bị đâm nát, rơi xuống lả tả tựa như một cơn mưa sắc vàng.

“Ma Chủ lợi hại.” Văn Thù Bồ Tát chắp tay chữ thập nói, “Bần tăng từng lo Ma Chủ không áp chế được ma khí trong cơ thể, bây giờ chiêm ngưỡng Phật công cao thâm của Ma Chủ, xem ra là không có gì đáng ngại.”

“Sao lại không đáng ngại chứ?” Văn Xuân Tương nhướn mày, “Lúc còn ở Tu Chân giới, bổn tọa thường hay không áp chế được ma khí trong cơ thể, nếu không nhờ có đạo lữ giúp đỡ ta thì bổn tọa cũng sẽ không có được Phật công như vậy. Giúp người giúp cho trót, đưa Phật đưa đến Tây, chi bằng Bồ Tát làm việc tốt, cho ta và đạo lữ đoàn tụ bên nhau. Bổn tọa có thể cam đoan, thời gian kế tiếp, Ma giới tuyệt đối sẽ không xảy ra hỗn loạn.”

Văn Thù Bồ Tát lắc đầu, “Ma Chủ không cần nhiều lời.”

Thấy Văn Thù Bồ Tát dầu muối không ăn, Văn Xuân Tương cũng lấy làm bực bội. Lũ lừa trọc này, dù tốt hay xấu thì tính tình đều như con lừa vậy. Y không tin, chẳng lẽ trong tam giới này chỉ có mình tiểu hòa thượng mở được cái phong ấn chết dẫm kia? Nói cho cùng thì cái phong ấn đó là do người khác làm ra cơ mà?

“Bồ Tát không nghe, vậy thì ta cũng hết cách.” Văn Xuân Tương nhẹ nhàng phất tay, hai bên bả vai bùng lên ngọn lửa màu đen lớn bằng nắm tay, gió thổi qua, lửa lập tức cháy dữ dội hơn rất nhiều. Tiên khí chung quanh sụt giảm với tốc độ đáng kinh ngạc, nhiệt độ cũng bắt đầu tăng cao.

“Bồ Tát thử tiếp xem.” Văn Xuân Tương nhấc tay áo, từ hai ngọn lửa mọc ra một đôi cánh phượng hoàng, đôi cánh vỗ nhẹ, dấy lên biển lửa bao phủ tầm mắt. Đồng thời, ma khí ồ ạt trào dâng từ mặt đất, tạo thành thế giáp công. Văn Xuân Tương vận chuyển pháp lực, dòng ma khí kia như thể có mắt, đang lao về phía Văn Thù Bồ Tát thì bỗng biến mất tăm hơi.

Giờ phút này, ở một bên khác, Thẩm Phá Thiên dang tay bảo vệ các Tiên Đế ở phía sau mình, nhìn Nhất Điểm Tú Sinh Đao với cảm xúc không rõ.

Xem ra Văn Xuân Tương muốn đánh thật rồi đây, nhưng Văn Thù Bồ Tát thì vẫn không nhìn thấu nổi. Nếu Nhất Điểm Tú Sinh Đao muốn hỗ trợ thì bây giờ hẳn nên ra tay rồi chứ. Ấy thế nhưng Nhất Điểm Tú Sinh Đao vẫn đứng im không nhúc nhích, đúng là kỳ lạ.

Các Phật tu đối diện với đám người Thẩm Phá Thiên cũng được Văn Thanh Đắc Quả tôn giả che chở ở phía sau, không bị lửa và ma khí dính vào người. Song mắt bọn họ không mù, bọn họ nhìn thấy toàn bộ mặt đất nứt ra, tiên hoa tiên thảo héo úa hóa thành tro tàn, bầu trời nhuốm hai màu đỏ đen, hiện ra ma khí âm u cuồn cuộn.

Bọn họ không dám tưởng tượng nếu bước ra khỏi vòng bảo hộ này thì bản thân có thể chống đỡ được đến khi nào?

Cảnh tượng đấu pháp như thế này, có khi một vạn hay mười vạn năm kế tiếp cũng không có cơ hội gặp lại lần nữa.

Đó chính là thực lực của Ma Chủ, và cả thực lực của Văn Thù Bồ Tát!

“A Di Đà Phật, Ma Chủ, chấp niệm của ngươi quá sâu.” Nhìn gương mặt nghiêm túc của Văn Xuân Tương, Văn Thù Bồ Tát cất lời khuyên nhủ, “Nếu như buông bỏ được, Ma Chủ nhất định có thể tiến cảnh xa hơn.”

“Nếu một mình ta trường sinh, một mình ta tiêu dao, ta đã chẳng cần phải sống khổ sở như vậy.” Văn Xuân Tương cười lạnh, “Đám hòa thượng ăn chay niệm phật như các người thì làm sao mà hiểu được?”

Trong tay Văn Thù Bồ Tát hiện ra một con dấu to chừng ngón tay, trông rất nhỏ bé tinh xảo, nếu không chú ý thì có khi sẽ bỏ qua. Nhưng Văn Xuân Tương không hề xem thường, thứ có thể khiến Văn Thù Bồ Tát giữ lại đến bây giờ mới lấy ra thì sao lại là vật đơn giản được?

“Đi!”

Văn Thù Bồ Tát hất tay phải, con dấu nọ liền xoay tròn bay ra ngoài, hóa thành một ngọn linh sơn sừng sững ở giữa bầu trời, tiên khí bay lượn, như huyễn như mộng.

Một tiếng “Vù” vang lên, biển lửa chung quanh tức khắc lụi tắt như thể gặp phải khắc tinh, mà ma khí bốc lên từ mặt đất thì cũng mất khống chế, bay hướng về phía ngọn linh sơn nọ, chẳng mấy chốc đã biến mất hoàn toàn.

Lại một cơn gió thổi qua.

Tiên hoa tiên thảo héo úa dưới đất một lần nữa bừng lên sức sống, mặt đất khô cằn trở nên phì nhiêu, hết thảy giống như chưa từng có gì xảy ra.

Văn Xuân Tương muốn điều khiến đám ma khí đã biến mất kia nhưng không hề cảm ứng được gì cả, thay vào đó là hứng chịu một đòn tấn công mãnh liệt.

“Phụt.” Văn Xuân Tương phun ra một ngụm máu, sắc mặt trở nên tái nhợt.

“Là con dấu Trấn Ma, lấy một chiếc lá từ đài sen nơi Phật Tổ ngồi, dùng tiên thiên linh bảo làm dao, được Phật Tổ tự tay khắc ra ban thưởng cho Văn Thù Bồ Tát để chúc mừng ông ta sắp tiến vào cấp Chuẩn Thánh.” Nhất Điểm Tú Sinh Đao nhìn con dấu nọ với vẻ mặt khó coi, “Để đối phó với Văn Xuân Tương mà ngay cả thứ này Văn Thù cũng lấy ra ư?”

Khí Vận Xích Châu thì sao, tiên thiên ma khí thì sao, nói cho cùng thì hôm nay Văn Xuân Tương chẳng qua chỉ là một Ma Đế, còn chưa hoàn toàn làm chủ được sức mạnh của mình, làm sao đối phó được với món pháp bảo cấp bậc Chuẩn Thánh này?

“Văn thí chủ, dừng ở đây thôi.” Văn Thù Bồ Tát chắp tay chữ thập nói, “Phật giáo ta nợ ngươi rất nhiều, nhưng việc của Phật Tử tuyệt đối không thể thỏa hiệp được.”

“Ồ, khéo quá, bổn tọa cũng nghĩ thế đấy.” Văn Xuân Tương lau vết máu trên môi, “Chỉ là một con dấu mà thôi, bổn tọa lại sợ các người chắc?”

Văn Thù Bồ Tát cười lắc đầu, dường như chẳng màng để ý tới lời Văn Xuân Tương nói, chỉ cần có con dấu Trấn Ma này ở đây, Văn Xuân Tương sẽ không có khả năng thắng.

“Văn thí chủ, ngươi chớ nên chèn ép.” Con dấu Trấn Ma này đã có hai chữ “Trấn Ma” thì đương nhiên cũng có công dụng phong ấn. Nhưng một khi sử dụng phong ấn thì Văn Xuân Tương sẽ phải cô độc mãi cho đến khi Phật Tử quay trở về và tầng trời thứ ba mươi mở ra, chỉ khi nào hết thảy không thể vãn hồi được nữa thì ông mới có thể thả Văn Xuân Tương ra. Chưa đến thời khắc cuối cùng, Văn Thù Bồ Tát tuyệt đối không muốn làm chuyện như vậy.

“Rốt cuộc là ai ép ai?” Văn Xuân Tương ngửa mặt phá lên cười, “Lũ lừa trọc các người, đen mà còn nói thành trắng, ta đi tìm đạo lữ của ta thì mắc mớ quái gì đến các người chứ? Từ khi phi thăng đến Tiên giới, ta có từng chọc đến các người chưa?”

“Các người tưởng chỉ thế này mà ngăn được ta ư?” Hai mắt Văn Xuân Tương đỏ lên, “Ta không tin.”

Thẩm Phá Thiên hiển nhiên cũng nhận ra lai lịch của con dấu này, hắn muốn tiến lên khuyên can, con dấu Trấn Ma này cực kỳ lợi hại, nếu Văn Xuân Tương cố quá thì chỉ có nước bị phong ấn mà thôi, chi bằng trước tiên lui một bước rồi lại tìm cách khác. Chẳng lẽ có chuyện Tạ đạo hữu xuất quan ra rồi lại chẳng phát hiện gì? Một khi vậy thì nhường một bước có vấn đề gì đâu?

Nhưng bản thân Thẩm Phá Thiên cũng biết, hiện tại không thể lui.

So với Tạ Chinh Hồng sau khi đi ra sẽ biểu hiện thế nào, Văn Xuân Tương càng quan tâm mình có giành lại được Tạ Chinh Hồng hay không. Bây giờ mà lui thì sau này nhất định còn phải lui nữa lui nữa, rồi cuối cùng là thất bại thảm hại.

Tuy nhiên chưa đợi Thẩm Phá Thiên nghĩ thông suốt, hắn đã thấy Nhất Điểm Tú Sinh Đao tiến lên, chắn ở trước người Văn Xuân Tương.

“Ma Chủ à, người ta lấy pháp bảo ra rồi kìa, sao ngài không lấy pháp bảo ra đi?” Nhất Điểm Tú Sinh Đao cười tủm tỉm quay sang bảo với Văn Xuân Tương.

“Ngươi cản đường làm cái gì, tránh ra!” Văn Xuân Tương khoát tay nói.

“Ma Chủ vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta.” Nhất Điểm Tú Sinh Đao trầm giọng nói.

“Trên người bổn tọa tạm thời không có pháp bảo gì để đối phó cả, có lấy ra thì cũng chỉ tổ rước thêm mấy món đồng nát thôi.” Văn Xuân Tương nhíu mày nói.

Nhất Điểm Tú Sinh Đao cười, “Con dấu Trấn Ma này quả thật rất lợi hại, nó sở hữu phật lực vô biên, pháp bảo bình thường không hề có phần thắng khi đối đầu với nó.”

Văn Xuân Tương nghi hoặc nhìn Nhất Điểm Tú Sinh Đao, không rõ vì sao y lại nói mấy điều vừa nhìn là biết ngay này?

Nhất Điểm Tú Sinh Đao rất muốn thở dài, chẳng lẽ y ám chỉ đến mức này mà Văn Xuân Tương còn chưa hiểu ý của y sao? “Ma Chủ, bây giờ có một thanh đao có thể phá hủy con dấu này đang đứng ở ngay trước mặt ngươi đấy!”

“Ngươi có thể phá hủy con dấu này?”

“Chỉ cần Ma Chủ đủ mạnh thì có thể.” Nhất Điểm Tú Sinh Đao cười nói, “Ta đã nhiều năm chưa từng rời vỏ, nếu Ma Chủ rút được ta ra thì có thể thử xem.”

Nói rồi, thân xác con rối nữ tu của Nhất Điểm Tú Sinh Đao vỡ ra, tức khắc hóa thành tro tàn.

Cùng lúc đó, Ma giới truyền đến một trận chấn động kịch liệt, cơn chấn động lan ra khắp toàn bộ Ma giới, khiến đám Ma Tôn Ma Đế đang sống an nhàn trong Ma giới bị dọa suýt rớt khỏi giường.

“Nhất…… Nhất Điểm Tú Sinh Đao muốn đi ra ư?”

“Không thể nào, ai chọc vào tên sát tinh này vậy?!”

“Trốn đi, mau trốn đi, ai biết thanh yêu đao này xuất thế rồi có tiện thể uống chút máu khai vị hay không?”

Bọn chúng có thể leo lên vị trí hiện tại tại Ma giới, đều là nhờ thanh yêu đao này giết sạch những kẻ vốn ở vị trí này nên mới đến lượt chúng. Lần gần nhất Nhất Điểm Tú Sinh Đao xuất thế đã là bao nhiêu năm trước rồi? Thời gian lâu đến nỗi bọn chúng sắp quên mất rằng ở Ma giới còn có một thanh yêu đao như thế!

Tổn thọ mất thôi, cuộc sống êm đềm của bọn chúng ở Ma giới sắp một đi không trở lại rồi.

Ầm!

Vực sâu nơi Ma giới nứt ra một khe lớn, gần như san phẳng toàn bộ dãy ma sơn trải dài hùng vĩ.

Nơi cao nhất ở Ma giới bỗng nhiên dâng lên một cột sáng khổng lồ, nối thẳng đến tận Tiên giới. Thanh thế lần này thậm chí khiến các tiên nhân trong Tiên giới chao đảo, tam phương Thiên Đế vốn đang chậm chạp đi đường trông thấy cột sáng này bắn lên thì lập tức đẩy nhanh tốc độ, chẳng mấy chốc đã đến chỗ của Thẩm Phá Thiên.

“Đây đây đây…… Thế này là sao?” Nam Phương Tiên Đế bấm đốt ngón tay tính toán, sau đó trợn mắt há hồm, sao nhiều cái tính không ra thế này?

“Xem ra lúc trước Đông Phương Thiên Đế nói đến gấp đúng là gấp thật.” Bắc Phương Thiên Đế đỡ trán, “Đông Phương Thiên Đế, chuyện này rốt cuộc là sao thế? Bên kia là con dấu Trấn Ma và Văn Thù Bồ Tát đúng chứ? Văn Thù Bồ Tát tốt tính như thế, ta sống bao nhiêu năm rồi mà còn chưa thấy ông ấy động thủ được mấy lần. Hồi sư huynh còn ở đây, cũng từng không ít lần nhắc nhở ta chớ tự tiện trêu chọc ông ấy.”

“Ba vị đạo hữu cuối cùng cũng đến rồi.” Thẩm Phá Thiên cũng không biết nên mếu hay nên cười, ba vị đạo hữu này đều mắc cái tật lề mề, chỉ mong sao trước khi mình đến thì mọi sự đã giải quyết xong hết cả. Giờ lại đến nhanh thế này, có lẽ ít nhiều cũng là nhờ công lao của Nhất Điểm Tú Sinh Đao.

Thẩm Phá Thiên vội phát cho bọn họ một đoạn thần thức và hình ảnh, ba vị Thiên Đế Tây Nam Bắc nhanh chóng hiểu ra chân tướng sự tình.

Tây Phương Thiên Đế thân với Thẩm Phá Thiên nhất, giờ trông sắc mặt Thẩm Phá Thiên như vậy thì bèn bảo, “Ngươi tìm được Phật Tử, vì sao không nói sớm hả?” Nếu sớm nói ra thân phận của Phật Tử thì Văn Xuân Tương sẽ không tới mức trở thành Ma Chủ, mọi chuyện cũng dễ giải quyết hơn nhiều.

Thẩm Phá Thiên cười khổ, hắn còn ước có thể giấu diếm thân phận của Tạ Chinh Hồng lâu hơn chút nữa đây này.

“Một Ma Chủ, một Văn Thù Bồ Tát, còn có một Nhất Điểm Tú Sinh Đao và con dấu Trấn Ma.” Tây phương Thiên Đế day trán, “Mau giải tán tiên phật trong tầng trời này nhanh. Không nhỡ lát nữa bọn họ chịu ảnh hưởng thì lại đến phiên chúng ta xử lý.”

“……Đừng gấp nào, vẫn còn tiếp sau nữa mà. Ta không nghĩ chuyện này sẽ kết thúc dễ dàng như vậy đâu.” Bắc Phương Thiên Đế tiếp lời, “Dù vị Ma Chủ kia có thua thì cũng sẽ chẳng để yên, huống chi hiện tại, y còn chưa chắc sẽ thua?”

Nếu như con dấu Trấn Ma trong tay Văn Thù Bồ Tát được xem là pháp bảo có lực công kích mạnh nhất hiện nay của Phật giáo, vậy thì Nhất Điểm Tú Sinh Đao chính là pháp bạo lợi hại nhất của Ma giới. Phật và Ma vốn là thiên địch, bây giờ xảy ra va chạm ở nơi này, hậu quả thật chẳng dám nghĩ tới.

“Đứng cho vững nhé Ma Chủ!”

Cột sáng nối liền đất trời kia vọt thẳng tới trước mắt Văn Xuân Tương, một thanh đao cong toàn thân đỏ tươi chậm rãi hiện ra từ trong cột sáng, không khí xung quanh lập tức trở nên nặng nề, tiên nhân có tu vi yếu gần như bị sát ý khinh khủng này thúc đẩy tâm ma bộc phát, càng đừng nói tới những Phật tu vốn đang chìm đắm trong ảo cảnh tâm ma vì Thiên Ma Âm của Văn Xuân Tương.

Nhân lúc các Phật tu kia còn chưa nổi điên, Văn Thanh Đắc Quả tôn giả và Phục Hổ La Hán cùng thi pháp dịch chuyển bọn họ ra ngoài. Tứ phương Thiên Đế cũng liên hợp để chuyển tiên nhân bên này đi. May mà đây là nơi tổ chức Tứ Phương Thiên Hội nên đã giải tán tiên nhân rồi, không thì giờ cũng khó giải quyết hơn nhiều.

“Còn cả tiên nhân trong Đăng Thiên tháp nữa.” Thẩm Phá Thiên khẽ cắn môi, gọi ba vị Thiên Đế khác lại, “Xin nhờ ba vị đạo hữu hỗ trợ.”

“Ôi chao ơi!”

Tam phương Thiên Đế không kịp nghỉ ngơi, đành phải cùng Thẩm Phá Thiên bảo vệ Đăng Thiên tháp.

Hiện tại trên sân chỉ có bảy người là tứ phương Thiên Đế và Văn Thanh Đắc Quả tôn giả, Hàng Long Phục Hổ La Hán. Các Tiên Đế và Phật tu còn lại đều chạy ra ngoài để chữa trị ảnh hưởng từ sát khí của Nhất Điểm Tú Sinh Đao. Về phần Đăng Thiên tháp, tạm thời không tính vào trong đó.

Văn Xuân Tương kinh ngạc nhìn thanh đao toàn thân đỏ tươi ở trước mắt mình, trong tầm mắt không còn nhìn thấy thứ gì khác nữa.

Sắc đỏ của Khí Vận Xích Châu há có thể so sánh với thanh đao này? Trảm Thương Sinh sao mà bằng được nửa phần của nó?

Chính giữa chuôi đao có khảm một viên bảo thạch hình dạng như giọt máu, bên trong tỏa ra ánh sáng lấp lóe, ngay lập tức hút chặt lấy tầm mắt của Văn Xuân Tương.

Nhất Điểm Tú Sinh Đao sở dĩ có cái tên này, chính là vì trong chuôi đao của nó có một giọt tinh huyết của Ma Tổ.

Huyết sinh đao, đao phá vạn vật.

“Ngươi không muốn giành lại đạo lữ của mình sao? Không muốn từ nay về sau lời ngươi nói sẽ trở thành mệnh lệnh chí cao vô thượng sao, vậy thì hãy rút ta ra đi!”

Giọng nói của Nhất Điểm Tú Sinh Đao vang lên bên tai Văn Xuân Tương.

Văn Xuân Tương ngây ngốc vươn tay, cầm lấy chuôi đao, bên tai vang lên những lời tình tứ mà trước kia Tạ Chinh Hồng từng thủ thỉ với y, khóe miệng hơi nhoẻn lên.

Ầm!

Gió mây biến sắc, trời rung đất chuyển.

Đám người Thẩm Phá Thiên chỉ thấy một tia sáng đỏ phóng lên từ dưới đất, bổ thẳng vào tòa linh sơn hóa thân từ con dấu Trấn Ma, đánh cho nó chia thành hai nửa.

Chỉ trong chớp mắt, mũi đao đã chĩa đến gần ngay trước mặt Văn Thù Bồ Tát.

“Bồ Tát, ông còn muốn ngăn cản ta sao?” Giọng nói của Văn Xuân Tương đã trở nên khàn đặc, toát lên cảm giác uy nghiêm khó tả.

Văn Thù Bồ Tát mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu.

Hai tay Văn Xuân Tương nắm chặt chuôi đao, đôi mắt đã không thấy rõ con ngươi nữa mà chỉ còn một màu đỏ máu.

“Muộn rồi!”

Văn Thanh Đắc Quả tôn giả đứng ra, lớn tiếng nói, “Văn Xuân Tương, ngươi không thể đả thương Văn Thù Bồ Tát.”

Văn Thù Bồ Tát dường như biết Hàng Long La Hán định nói gì, ông vội vàng quay đầu, nhưng con dấu Trấn Ma đã bị phá, ông vừa mở miệng toan nói chuyện thì máu tươi đã trào ra, khiến ông chẳng thể thốt nổi chữ nào.

“Có gì mà không thể đả thương?” Văn Xuân Tương cười, “Chỉ cần ông ta nhận thua, ta sẽ thu đao về.”

“Văn Xuân Tương, ngươi nghĩ chúng ta muốn đánh với ngươi hay sao?” Thương tích của Hàng Long La Hán vẫn chưa khỏi, khi cất lời thì hơi tốn sức, song thanh âm của ông vẫn không hề nao núng, “Nếu như có thể, chúng ta thậm chí mặc cho ngươi và đạo lữ tiêu dao mấy vạn năm cũng được. Đã chờ mười vạn năm rồi, chờ thêm một vạn năm nữa cũng chẳng sao. Nhưng Văn Xuân Tương, ngươi có nghĩ tới hay không, Phật Tử biến hóa từ phật quang, chính là sinh ra từ sức mạnh tín ngưỡng của Phật giáo, ngài ấy chậm trễ không quay về thì sẽ không thể hưởng thụ khí vận của Phật giáo nữa. Đến lúc đó, ngươi nghĩ ngài sẽ ra sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.