Văn Xuân Tương rối rắm, liếc nhìn sang gương mặt Tạ Chinh Hồng.
Đôi mắt Tạ Chinh Hồng trong vắt ngậm cười, dường như đang chờ mong câu kế tiếp của Văn Xuân Tương, muốn vô tội bao nhiêu thì có vô tội bấy nhiêu.
……Thật muốn nhéo mà.
Thời khắc mấu chốt, Văn Xuân Tương vẫn kiềm được cái tay của mình.
Không được, nếu y mà nhéo thì nhất định phải nói cho tiểu hòa thượng biết chuyện trước kia của mình.
“Tiền bối……” Tạ Chinh Hồng khẽ thở dài, rũ đôi bờ mi, từ góc độ của Văn Xuân Tương có thể thấy rõ hàng lông mi của hắn, chớp chớp mới đáng yêu làm sao.
“Ngươi đang nghĩ gì vậy?”
Nhịn…… Nhịn không nổi.
Văn Xuân Tương đưa tay nhéo mặt Tạ Chinh Hồng.
Lúc trước song tu y đã phát hiện, sau mỗi lần tu vi của tiểu hòa thượng tăng vọt thì làn da hắn sẽ đẹp lên nhiều, xúc cảm sờ vào khó mà hình dung được, ngọc thạch đẹp đến đâu, tơ lụa tốt đên đâu cũng khó sánh bằng.
Đến khi Văn Xuân Tương nhéo mặt Tạ Chinh Hồng xong thì đã qua một lúc lâu.
“Thực ra cũng không phải chuyện gì to tát.” Văn Xuân Tương cuối cùng cũng chịu kể.
“Khi có linh trí thì ta không ở thế gian.” Văn Xuân Tương ngừng một chốc, thần sắc có chút thảng thốt, “Năm ấy khi mới mở linh trí, ta sống cùng rất nhiều linh thực trong một sơn cốc, nơi đó không chia ngày đêm, ta cũng không nhớ mình rốt cuộc đã ở đó bao lâu. Chỉ biết là khi những đồng bạn lần lượt biến hóa thành công thì ta mới chỉ mọc được hai chiếc lá.”
Trước đây Văn Xuân Tương nghĩ rằng sơn ốc ấy là một nơi nào đó trong Tu Chân giới, nhưng sau này y đi khắp vô số thế giới mà vẫn chẳng tìm được nơi giống vậy. Bây giờ ngẫm lại, nó có lẽ nằm ở Tiên giới.
“Tiên khí dồi dào, một cây mẫu đơn như ta có thể mở thần trí đã là chẳng dễ rồi, không có ký ức truyền thừa như các ca ca tỷ tỷ khác, đương nhiên ngay cả mình tên gì, là cái gì cũng không biết.” Nói tới đây, gương mặt Văn Xuân Tương thoáng hiện vẻ xấu hổ, “Hồi ấy ta nhỏ nhất, lại không thể biến hóa, cho nên các ca ca tỷ tỷ của ta đều gọi ta là bé con.”
Nghe thấy cái tên này, Tạ Chinh Hồng không khỏi bật cười.
“Có thể tưởng tượng được dáng vẻ tiền bối lúc ấy.” Thấy Văn Xuân Tương nhìn qua, Tạ Chinh Hồng vội vàng thu lại nụ cười, giả vờ nghiêm túc nói.
Cuộc sống khi đó chẳng qua là nhìn các ca ca tỷ tỷ tu luyện, tiện thể chỉ bảo cho y cách tu luyện mà thôi.
“Bé con, sao bao năm trôi qua rồi mà em vẫn nhỏ thế này?” Hoa Giá và Tùng Lục tay nắm tay, bất đắc dĩ chọt chọt lá của Văn Xuân Tương, “Em xem, Tùng Lục nảy mầm muộn hơn em mà đã hóa thành hình người rồi này.”
Văn Xuân Tương rung rinh, tránh đi cú chọt của Hoa Giá, “Ta cũng đâu có biết.”
“Cho dù bị mất ký ức truyền thừa thì cũng chẳng ai mất hết sạch như em cả.” Hoa Giá thở dài, “Lẽ nào em thật sự không thuộc về nơi đây mà là một hạt giống không biết từ đâu bay đến?”
Văn Xuân Tương tiu nghỉu, nhiều năm như vậy trôi qua, các ca ca tỷ tỷ lật hết đủ loại ngọc giản tư liệu mà vẫn không tìm được giống loài tương tự như y. Ấy thế nhưng khi xem mấy ghi chép linh tinh, lại phát hiện một ít thực vật ở thế gian có hình dạng rất giống Xuân Tương.
“Nghe nói loài cỏ đuôi mèo có sức sống mạnh mẽ, không chừng chính là em đấy!” Hoa Giá nói đùa.
Văn Xuân Tương nghiêm túc suy nghĩ, “Thật sự…… Thật sự rất giống sao?”
“……Cũng có thể là một loài cỏ dại vô danh thôi.” Hoa Giá thở dài thườn thượt.
“Thôi….. Thôi vẫn là cỏ đuôi mèo đi.” Văn Xuân Tương chẳng còn lựa chọn nào khác.
“Phììì, Hoa Giá, tỷ đừng trêu nữa, bé con tưởng là thật kìa.” Tùng Lục chọt mạnh vào trán Hoa Giá, “Nếu mà chọc em ấy khóc thì xem đại ca trở về xử lý tỷ như thế nào!”
“Tùng Lục, ta sẽ không khóc đâu.” Văn Xuân Tương buồn bực vô cùng, hồi trước Tùng Lục chưa nảy mầm, y vẫn chưa phải nhỏ nhất. Nhưng Tùng Lục vừa nảy mầm đã hóa thành người, thế là bắt đầu học người khác gọi y là bé con.
“Bé con, sau này hình người của em chắc sẽ là một bé tròn vo đáng yêu nè. Nghĩ thôi cũng khiến ta chờ mong quá đi.” Tùng Lục đong đưa vòng eo thon nhỏ, cười nói, “Ây, đến lúc đó em sẽ thật sự là bé con nha.”
“Hoa Giá mà tiền bối nói tới, và Hoa Giá hộ pháp của Linh Tu thiên cung…… là cùng một người?” Tạ Chinh Hồng nhanh chóng hiểu được.
“Mặc dù trông hơi khác, nhưng chắc chắn là cùng một người.” Văn Xuân Tương ủ rũ, “Nhưng mà tỷ ấy không nhận ra ta. Hơn nữa…… Hơn nữa Hoa Giá tỷ tỷ cũng thay đổi rất nhiều.”
“Nhiều năm không gặp, ngoại hình hiện tại của tiền bối khác xa trước kia, không nhận ra là bình thường mà.” Tạ Chinh Hồng an ủi.
“Ừm.” Văn Xuân Tương buồn rầu đáp, “Nhưng dù sao cũng là chuyện hơn vạn năm trước rồi, Hoa Giá tỷ tỷ còn nhớ được ta hay không mới là vấn đề. Mà…… Mà Hoa Giá tỷ tỷ bây giờ khác trước đây nhiều lắm. Ngày xưa Hoa Giá tỷ tỷ rất hoạt bát hiếu động, hơn nữa còn có tình cảm rất tốt với Tùng Lục tỷ tỷ. Ta nhớ lúc ấy trong cốc ít nhất cũng có mấy chục đồng bạn hóa thành hình người, nhưng hôm nay ta lại chỉ thấy mỗi mình Hoa Giá.”
Những người còn lại đi đâu, có vẻ không cần nghĩ.
Nhìn dáng vẻ Hoa Giá hiện tại, Văn Xuân Tương cũng có thể đoán được phần nào.
Linh thực vốn biến hóa gian nan, sau này một khi để lộ khí tức thì sẽ bị săn lùng, không thể nào sống an ổn đến tận bây giờ. Nếu không phải Hoa Giá gia nhập Linh Tu thiên cung thì có lẽ y cũng chẳng thể gặp được nàng.
“Tiền bối, ngươi không muốn nhận Hoa Giá hộ pháp sao?” Tạ Chinh Hồng cầm lấy tay Văn Xuân Tương, hỏi.
“Nếu hỏi mà đối phương không nhớ thì chẳng phải phí công để người ta chê cười hay sao?” Văn Xuân Tương hiếm khi do dự như vậy, hơn nữa y cũng đã bỏ lỡ tất cả cơ hội để nói cho Hoa Giá biết, bây giờ mới đi nói thì cứ thấy thiêu thiếu thứ gì.
“Nếu tiền bối do dự thì cứ cân nhắc thêm.” Tạ Chinh Hồng nắm chặt tay y, “Tháng ngày ở Linh Tu thiên cung còn rất dài, không việc gì phải vội, chúng ta đến chỗ Hoa Giá hộ pháp trước xem tình hình thế nào cũng được.”
“Ta cũng nghĩ thế.” Văn Xuân Tương cười bảo với Tạ Chinh Hồng, thực ra có thể cùng tiểu hòa thượng bình yên tu luyện là y đã thỏa mãn lắm rồi.
Chỉ là không biết quãng thời gian này có thể kéo dài được bao lâu?
Linh Đế khơi mào đủ hứng thú của Kim Bà La Hoa rồi rời đi, trong lòng vô cùng sảng khoái.
Trước đây chỉ có Kim Bà La Hoa gửi bồ câu cho y thôi, bây giờ đất trời xoay chuyển, cũng có ngày hắn chịu thua cơ đấy. Muốn biết chuyện của Tạ Chinh Hồng thì tự mình đến Linh Tu thiên cung đi nhé!
Vừa nghĩ đến vẻ mặt của Kim Bà La Hoa là Linh Đế liền cảm giác mình có thể bế quan thêm rất nhiều năm.
“Bệ hạ, Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương hình như đã ra khỏi động phủ rồi.” Hoa Giá chắp tay tiến lên thưa bẩm.
“Dù sao bọn họ cũng là đạo lữ mà, ân ái song tu là dễ hiểu.” Linh Đế gượng gạo giải thích, “Hoa Giá, ngươi hẳn là biết khá nhiều về phương diện này nhỉ.”
“Cũng bình thường ạ.” Hoa Giá nhẹ nhàng cười, “Chỉ là hiếm thấy có đôi đạo lữ nào ân ái như bọn họ.”
“Lôi Tuyền thế nào rồi?” Linh Đế hỏi sang chuyện khác.
“Đã đón Lôi Tuyền từ chỗ Nam Minh Tiên Quân về rồi ạ. May mà Nam Minh Tiên Quân kịp thời trị liệu cho hắn, không thì e rằng Lôi Tuyền đã……” Hoa Giá nghĩ rồi lại đổi sang vẻ tươi cười, “Tuy nhiên Lôi Tuyền gặp phúc trong họa, dường như đã thế chỗ Vô Hoang, trở thành chủ nhân của tiên vực kia, hôm nay tu vi cũng đã lên cấp Tiên Quân. Cố gắng dạy dỗ thêm là có thể được trọng dụng.”
“Tốt lắm.” Linh Đế nghe tin này thì sắc mặt tốt lên nhiều, chỉ cần đệ tử Linh tu có một người xuất sắc thì Linh Tu thiên cung sẽ không nhanh chóng biến mất được.
“Hoa Giá, không bao lâu nữa là đến Tứ Phương Thiên Hội. Lát nữa ngươi hãy soạn một bản danh sách, chọn lấy vài đệ tử ưu tú, ta sẽ mang bọn họ đi cùng.” Linh Đế trầm tư một lát rồi nói.
“Tứ Phương Thiên Hội?” Hoa Giá ngạc nhiên, “Nhưng Tứ Phương Thiên Hội thì có khắc nghiệt quá không ạ?”
Tứ Phương Thiên Hội bao gồm cả Yêu tu, Phật tu, Pháp tu, Ma tu, Linh tu, chỉ tiên nhân trình độ Đại La Kim Tiên trở lên mới có thể tham gia, bất kể sinh tử. Khi tham gia Tứ Phương Thiên Hội này, cần giao một món tiên khí tứ phẩm trở lên hoặc linh thảo đan dược làm phí dụng, cuối cùng chúng sẽ trở thành phần thưởng cho người thắng cuộc. Ngoài ra còn có vài tiên nhân dưới trướng Tiên Đế khác ban thưởng bằng bảo bối. Nói chung, tu sĩ nào tham gia Tứ Phương Thiên Hội mà thuận lợi sống sót được thì hơn phân nửa có thể trở thành Tiên Quân.
Cũng bởi vậy mà Tứ Phương Thiên Hội có thể nói là thịnh hội khó gặp, năm ngàn năm mới có một lần.
Thập đại hộ pháp của Linh Tu thiên cung đều từng tham dự thịnh hội này.
Cũng nhờ trong lần Tứ Phương Thiên Hội ấy Linh tu bộc lộ bản lĩnh kiệt xuất, cho nên uy danh của Linh Tu thiên cung mới lan xa như vậy.
Tại Tứ Phương Thiên Hội, các tiên nhân cấp bậc Đế Tôn cùng nhau lập ra ước định, trong lúc thi đấu bất kể sinh tử, sau khi kết thúc không được lấy cớ này để trả thù. Nói cách khác, sức uy hiếp của Linh Tu thiên cung bọn họ không hề có tác dụng trong Tứ Phương Thiên Hội này.
“Nhất định phải để bọn họ trải nghiệm thế giới ngoài kia.” Linh Đế xoa trán nói, “Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương thì chắc chắn phải mang đi rồi, vị trí của hai người này tạm thời có thể bỏ trống, nếu đến lúc đó mà thương tích của Lôi Tuyền khỏi thì cũng dẫn đi luôn.”
“Đáng tiếc……”
Đúng như lời Cao Hàn nói, các đệ tử Linh Tu thiên cung hiện giờ đều quá hiền lành, bọn họ không biết trước đây Linh tu phải sống khổ sở như thế nào, ai nấy đều phải rèn luyện đầu óc khôn ngoan mới có thể thuận lợi sống sót được. Bọn họ có Linh Tu thiên cung cấp vô số tài nguyên nhưng vẫn chẳng tiến cảnh bao nhiêu. Mà y thì có thể tiếp tục bảo vệ bọn họ bao lâu nữa đây?
Đáng tiếc cho Cao Hàn.
Nếu như không tàn hại đồng môn thì y quả thực là một nhân tài có thể bồi dưỡng.
“Vâng ạ.” Hoa Giá cũng nhớ đến lời Cao Hàn nói trước khi chết, cho nên nàng quyết tâm tán thành. Hôm nay bị bọn họ dồn ép dù sao vẫn dễ chịu hơn sau này tự mình hối hận.
“Nhưng thưa bệ hạ, người tham gia Tứ Phương Thiên Hội hầu hết đều có tu vi Đại La Kim Tiên tầng bảy trở lên. Tạ Chinh Hồng hiện tại mới lên cấp Đại La Kim Tiên, Văn Xuân Tương còn chưa có động tĩnh gì, chỉ chưa đến năm trăm năm nữa là ngày diễn ra Tứ Phương Thiên Hội, bọn họ có nên rèn luyện thêm không?” Hoa Giá lo lắng nói.
Sau khi tu vi lên tới cấp độ Đại La Kim Tiên thì lượng tiên khí cần dùng vượt xa trước kia.
Nếu nói lượng tiên khí cần dùng để từ Địa Tiên thăng lên làm Thiên Tiên là một chén nước thì mỗi lần Đại La Kim Tiên thăng cấp cần lượng tiên khí bằng cả một con sông. Mà lượng tiên khí để tăng từ Đại La Kim Tiên đến Tiên Quân thì càng không thể đong đếm, bởi nguyên nhân đó mà Đại La Kim Tiên cần được một tiên vực thừa nhận, dùng tiên khí của tiên vực đó cung cấp để trở thành Tiên Quân.
Hoa Giá hiện tại là Tiên Quân tầng ba.
Từ Đại La Kim Tiên đến Tiên Quân, nàng tốn khoảng chín ngàn năm.
“Cái này ngươi không cần lo lắng.” Linh Đế cười bảo, “Với bản lĩnh của bọn họ, lên đến trình độ Đại La Kim Tiên tầng sáu-bảy trong vòng năm trăm năm tuyệt đối không thành vấn đề.”
“Như thế…… Như thế cũng thật quá sức tưởng tượng. Chẳng lẽ hai người họ đều là thần phật thượng cổ chuyển thế sao?” Hoa Giá hiếu kỳ nói.
“Cũng gần như thế.” Linh Đế cười nói.
“À mà, Hoa Giá, ngươi đến Linh Tu thiên cung cũng một vạn tám ngàn năm rồi nhỉ.” Linh Đế nhìn Hoa Giá, không khỏi phiền muộn, “Tám ngàn năm, nếu là ở thế gian thì không biết đã vật đổi sao dời bao nhiêu lần, nhưng ở Tiên giới chẳng xem là dài.”
“Một vạn tám ngàn ba trăm chín mươi sáu năm lẻ ba tháng ạ.” Hoa Giá báo ra con số chuẩn xác.
“Ngươi cũng đã nhiều năm rồi chưa từng bế quan. Hôm nay tâm cảnh của ngươi hẳn là vững vàng hơn rồi nhỉ.” Linh Đế nhìn gương mặt bình tĩnh của Hoa Giá, không khỏi nhớ tới nét cô đơn trên khuôn mặt nàng vào lần đầu gặp mặt.
Các đệ tử Linh tu hôm nay đều không có vẻ mặt ấy nữa.
Dù Tiên giới nhân tài đông đúc nhưng Linh tu vẫn khó tìm được đồng bạn của mình. Khi Linh Tu thiên cung chưa thành lập, các Linh tu nếu không trốn Đông trốn Tây thì cũng lựa chọn nương nhờ vào một cường giả, gần như chẳng có chút tôn nghiêm nào. Dù hành tẩu ở bên ngoài thì cũng phải trăm phương ngàn kế che giấu thân phận của mình, muốn tìm một đồng bạn là cực kỳ khó!
“Bệ hạ, thuộc hạ vẫn không thể tĩnh tâm.” Hoa Giá ngẩng đầu nhìn Linh Đế, gương mặt lóe lên hận ý, “Trước khi tìm được cừu nhân kia, ta vĩnh viễn không thể bình tĩnh lại được.”
Năm ấy khi rời khỏi sơn cốc, bọn họ có khoảng bốn năm mươi huynh đệ tỷ muội, nhưng chưa đến ba ngàn năm, toàn bộ huynh đệ tỷ muội đều bỏ mạng. Có người bất cẩn bị lừa để lộ nguyên hình, bị đem đi luyện đan luyện khí, có người vì yểm hộ bọn họ chạy trốn nên đồng quy vu tận với địch nhân. Cuối cùng còn lại Hoa Giá mang theo mười đệ muội, vất vả lắm mới liên hệ được với Linh Đế, khi sắp có một chốn an thân thì lại xuất hiện một ma đầu không biết từ đâu chui ra, thôn phệ mất đồng bạn của nàng.
Nếu không nhờ phút cuối cùng Tùng Lục đưa Hoa Giá đi thì nàng căn bản chẳng thể cầm cự đến lúc Linh Đế tới cứu viện.
Một vạn tám ngàn năm.
Mỗi khi nhớ đến chuyện năm đó, Hoa Giá lại hối hận không thôi.
Nếu năm ấy nàng mạnh hơn một chút thì sao phải đến nông nỗi rơi vào tình cảnh này?
Hoa Giá không tin tên tà ma thôn phệ đồng bạn mình có thể chết nhanh như vậy. Các huynh đệ tỷ muội có rất nhiều người có công năng kéo dài thọ nguyên, nếu tên ma đầu kia không nổ tan xác mà chết thì chứng tỏ thực lực của gã cũng gần bằng Tiên Đế.
“Chẳng lẽ trong sơn cốc của ngươi không còn ai khác sao?” Linh Đế cũng đã trải qua những tháng ngày đen tối của Linh tu. Tiên Đế trước kia phù hộ Linh tu bọn họ bỗng dưng chết đi, các Linh tu phi thằng đều thành vật vô chủ. Đám người Hoa Giá là do Linh Đế tiền nhiệm sáng lập một phương thế giới dưỡng dục nên, Linh Đế muốn tìm bọn họ cũng phải mất rất nhiều công sức. Tiếc rằng khi y đuổi tới thì chỉ cứu được một mình Hoa Giá.
“Không ạ.” Hoa Giá lắc đầu, “Toàn bộ thân nhân của ta trong sơn cốc kia đều đã chết.”
Thế giới mà Linh Đế đời trước tạo ra để bảo tồn các chủng loại Linh tu, nay chỉ còn lại mình Hoa Giá.
Hoa Giá không trừ được tâm ma, trước khi tìm được ma đầu kia, e rằng nàng sẽ không tiến cảnh nữa.
Nghĩ đến đây, Linh Đế cũng lấy làm tiếc nuối.
Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng chẳng mấy chốc đã quen với Linh Tu thiên cung.
Người của Linh Tu thiên cung cũng kinh hỉ phát hiện sở trường của hai người.
Tạ Chinh Hồng thì khỏi nói, các đệ tử Linh Tu thiên cung đều cảm nhận được lúc ở gần hắn, tâm tình của bọn họ luôn vô cùng bình yên, hơn nữa Tạ Chinh Hồng còn tỏa ra rất nhiều Phật lực tinh thuần, không hề gây tổn thương cho bọn họ. Bởi vậy nên các đệ tử vốn còn hơi bài xích thân phận Nhân tu của Tạ Chinh Hồng liền bắt đầu chạy tới động phủ của hai người bọn họ.
Mà Văn Xuân Tương thì càng được các Linh tu hoan nghênh nồng nhiệt.
Bản thể của bọn họ phần lớn là bình thường, dù tiên khí nhiều nhưng vẫn không thể thay đổi được hình dạng bản thể.
Song Văn Xuân Tương thì lại khác.
Văn Xuân Tương tuy vẫn chưa chính thức hiện ra bản thể trước mặt mọi người, nhưng vẫn biến ra mấy đóa hắc mẫu đơn cho bọn họ xem.
……Công lực đeo bám của các Linh tu đúng là đáng sợ!
Ai ngờ được mấy Linh tu này xem xong rồi thì càng quấn lấy Văn Xuân Tương ghê hơn nữa.
Đối với những Linh tu đơn thuần này mà nói, ngoại hình của Văn Xuân Tương là kiểu bọn họ thích nhất.
Đừng bảo có vật cộng sinh hay không, đừng bảo có tiên khí hay không, đẹp là đủ rồi!
Thế cho nên Cát Cát hộ pháp vốn được xem là linh vật của Linh Tu thiên cung liền hoàn toàn hết thời, cửa nẻo vắng vẻ chẳng ai ghé thăm, trong suốt một thời gian dài, nụ cười trên mặt Tạ Chinh Hồng đều có chút yếu ớt.
Nếu không phải mình và tiền bối là đạo lữ song tu thì e rằng mấy Linh tu này đã nhào thẳng vào lòng Văn Xuân Tương rồi.
Sau đó, nhờ Linh Tu thiên cung cung cấp tài nguyên, Văn Xuân Tương liền bộc lộ tài năng trên bao nhiêu phương diện, luyện đan, luyện khí, trận pháp, phù lục, công pháp, vân vân, khiến các hộ pháp Linh Tu cung sợ ngây người.
Cát Cát và Bích Thanh thậm chí từng lén điều tra vì sao Văn Xuân Tương lại tinh thông nhiều thứ như vậy.
Cuối cùng bọn họ đưa ra một kết luận, nhất định là lúc ở Tu Chân giới Văn Xuân Tương sống rất khổ!
Thế nên mỗi Văn Xuân Tương gặp mấy hộ pháp này, y luôn cảm giác thái độ của bọn họ đối với mình quá cẩn thận, như thể sợ chạm vào là vỡ vậy.
Tuy cuộc sống của Văn Xuân Tương ở Tu Chân giới không phải tốt lắm, nhưng so với tuyệt đại đa số tu sĩ thì tiêu dao hơn nhiều.
Hồi đó y là một trong số các Ma Hoàng, bất kể tu sĩ Tiên đạo hay Ma đạo thì đểu phải nể mặt y.
Hôm nay lại bị mấy Linh tu này dồn ép đến độ phải bế quan không ra ngoài, quả là báo ứng!
Ba mươi năm sau.
Văn Xuân Tương tuyên bố bế quan trùng kích Đại La Kim Tiên.
Bế quan mười năm, Văn Xuân Tương xuất quan đạt tu vi Đại La Kim Tiên tầng hai, hoàn toàn xóa tan nỗi lo trước đây của Hoa Giá.
Mắt nhìn của bệ hạ quả nhiên không sai, lai lịch của hai người này có lẽ không tầm thường. Đơn thuần tu hành mà có thể nhanh đến mức độ này, Hoa Giá thật không thể tin nổi.
Hôm nay, Văn Xuân Tương đang muốn quấn quít bên Tạ Chinh Hồng thì lại nhận được lời triệu hoán của Linh Đế.
……Linh Đế đúng là khéo chọn thời điểm mà.
Văn Xuân Tương oán hận sờ soạng ngực Tạ Chinh Hồng một phen, sau đó chỉnh trang áo quần rồi bay tới động phủ của Linh Đế.
“Mặc dù ta cũng biết là có thể sẽ quấy rầy các ngươi song tu, song tu tuy tốt nhưng vẫn không ổn định vững chắc bằng tu luyện.” Linh Đế thật lòng khuyên Văn Xuân Tương, “Ngươi và Tạ Chinh Hồng ngày thường cũng nên tém tém lại chút.” Mỗi lần y nổi hứng muốn xem hai người đang làm gì, kết quả không phải tại yêu tinh đánh nhau thì chính là đang lời ngon tiếng ngọt, trăm năm như một ngày, bọn họ không phiền nhưng Linh Đế sắp phiền rồi.
“Khụ khụ, bệ hạ, ngài cho gọi đệ tử đến, rốt cuộc là có chuyện quan trọng gì vậy?” Văn Xuân Tương xem lời Linh Đế nói như gió thoảng bên tai.
Giỡn hả, Tạ Chinh Hồng là đạo lữ đàng hoàng của y, song tu với nhau là thiên kinh địa nghĩa, sao phải tém lại chứ?
“Ta nghĩ ngươi gần đây tu luyện cũng sắp tới bình cảnh, cho nên bèn gọi ngươi đến đây. Ngươi đi theo ta.” Linh Đế vẫy tay bảo với Văn Xuân Tương.
Văn Xuân Tương biết Linh Đế lại muốn tỏ vẻ thần bí, nhưng không tiện nói trắng ra, đành phải đi theo sau Linh Đế.
Những năm gần đây, hiểu biết của Văn Xuân Tương đối với Linh Tu thiên cung cũng không tính là nhiều.
Phạm vi hoạt động của các đệ tử Linh Tu thiên cung đương nhiên nhiên rất lớn, nhưng những khu vực rộng lớn ấy không phải bộ phận chủ yếu của Linh Tu thiên cung, mà là những nơi không nhìn thấy. Văn Xuân Tương điên cuồng đọc đủ loại tư liệu mà Linh Tu thiên cung cho mình, nhưng chỉ mơ hồ cảm giác được Linh Tu thiên cung này khác xa những gì mà bọn họ thấy.
Có lẽ Linh Tu thiên cung là do năm xưa Linh Đế nhờ người hỗ trợ tạo dựng nên, sự ảo diệu trong đó, tuyệt đối không phải thứ Văn Xuân Tương hiện tại có thể lý giải được.
Bắt đầu từ một khắc trước, Văn Xuân Tương đã không còn cảm nhận được bất cứ thứ gì của thế giới bên ngoài.
Y không nhớ rõ lúc trước mình đi đường nào, cũng không nhớ đã gặp cái gì, y chỉ dựa vào ý chí của mình để tiếp tục đi theo sau Linh Đế.
Nơi đây là lãnh địa mà một Đại La Kim Tiên như Văn Xuân Tương không thể lý giải và cũng không thể kháng cự.
Y không lưu lại bất cứ dấu vết nào ở nơi đây, cũng sẽ không có được bất cứ thứ gì.
“Ngươi quả nhiên tâm trí hơn người.”
Linh Đế chậm rãi nói ra câu ấy bằng giọng điệu tán thưởng.
Sau đó, một vệt sáng trắng lướt qua trước mắt Văn Xuân Tương, nhanh chóng kéo thần trí y trở vê.
“Đây là nơi nào?” Thần thức vừa trở về, trong lòng Văn Xuân Tương bất chợt dâng lên một nỗi bi thương.
Thật giống như thể mình đã tự nếm trải muôn vàn thống khổ, giờ đây đầu óc y mờ mịt trống rỗng, chỉ bảo vệ thần trí của mình thôi cũng gian nan vô cùng.
May mà Văn Xuân Tương đã quen với chuyện như vậy.
Khi y bị ma khí quấn thân, mỗi năm mỗi ngày mỗi thời mỗi khắc y đều phải chịu đựng ma khí quấy phá, nghe những tiếng thét gào đau thương không thuộc về mình. Văn Xuân Tương từ lâu đã luyện được bản lĩnh chẳng để tâm đến mọi sự.
Chỉ là dòng cảm xúc bi thương này không vất vưởng quanh tai y, hiện hình trước mắt y như ma khí, mà lan tràn ra từ sâu trong nội tâm.
Lạnh thấu tận xương tủy.
“Nơi này là mộ địa.” Linh Đế búng tay, vô số đốm sáng lập tức bừng lên xung quanh hai người.
Văn Xuân Tương bấy giờ mới phát hiện bọn họ đang đứng ở một sa mạc hoang vu trống vắng.
Không có nước, không có ánh nắng, thậm chí ngay cả tiên khí cũng không có.
“Nơi này, chẳng lẽ là……”
Trong lòng Văn Xuân Tương có suy đoán.
“Dưới này có chôn đất trồng, nhưng dù vậy, nơi này cũng khó mà mọc được chút cỏ cây nào.” Thanh âm của Linh Đế bỗng trở nên sâu xa, “Đây là nơi chôn cất của vô số Linh tu, thậm chí thi cốt linh lực của Linh Đế đời trước, Linh Đế đời trước nữa, đều ở chỗ này.”
“Văn Xuân Tương, bản thể của ngươi chỉ là hắc mẫu đơn bình thường, dù hấp thu Đế Lưu Tương nhưng cũng chỉ sinh ra một chút biến dị, không thể thay đổi được căn cốt của ngươi. Tuy nhiên mảnh mộ địa này thì khác, nơi này có cành tàn lá úa của muôn vàn Linh tu, nhất định sẽ có một ít mà ngươi có thể hấp thụ được.”
“Phàm nhân nói, tàn hồng đâu phải vật vô tình, hóa thành bùn xuân giúp cho hoa. Linh tu chúng ta đa phần đều trải qua hoa nở hoa tàn, có thể biến sức mạnh của bọn họ thành của chính ngươi hay không, thì phải xem bản lĩnh của ngươi.”
✿Tác giả có lời muốn nói:
Sắp mở ra con đường biến cường tranh bá của Hương Hương và tiểu hòa thượng rồi ~~~~
Sướng quớ!
———————————–Tiểu phiên ngoại————————————
Phật Tử xem như được chứng kiến bản lĩnh hành hạ người khác của chín mươi tám huynh đệ nhà mình.
Cửa ải thí luyện vừa đa dạng vừa khó nhằn, khiến người ta nhìn vào mà không thể không ca ngợi. Ban đầu số tu sĩ tham gia ít nhất cũng hơn trăm vạn, nhưng sau ải thứ nhất thì loại mất một nửa.
Phật Tử có chín mươi tám huynh đệ, mỗi người nghĩ ra một ải, vừa đủ chín mươi tám ải. Không dày vò mấy tu sĩ này đến dục sinh dục tử thì tuyệt đối không để bọn họ trở thành chủ nhân của mình.
Đối với vấn đề này, các huynh đệ cũng có quan điểm riêng.
“Cửa ải càng nhiều thì chúng ta càng xem xét được kỹ hơn, có thể hiểu được đại khái tính cách của những tu sĩ này ra sao. Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, lập khế ước cần phải thận trọng!”
“Không sai, dù đám tu sĩ kém cỏi giả vờ được nhất thời nửa khắc nhưng chẳng lẽ có thể giả vờ được suốt chín mươi tám ải hay sao? Nếu đúng thật là thế thì chứng tỏ người này tâm trí kiên định, khả năng phi thăng rất cao, như vậy thì khả năng đạt được tự do của chúng ta cũng sẽ cao!”
“Không chừng còn xuất hiện mấy kẻ khí vận tuyệt hảo đó, ây dà, mọi người không được tranh với ta đâu đấy.”
“Đúng rồi, Cửu Thập Cửu đệ, đệ cũng nên nghĩ cửa ải làm khó bọn họ đi.” Các huynh đệ đồng loạt hướng mắt về phía Phật Tử.
“Ờm…. Ta thấy ưng mắt là được rồi.” Phật Tử ứa mồ hôi lạnh, thuận miệng đáp.
“Không ngờ Cửu Thập Cửu đệ mới là kẻ thâm tàng bất lộ nha. Muốn thông qua cửa ải của đệ thì hoàn toàn phải xem tâm trạng đệ, cơ mà có mấy nan đề của bọn ta rồi, ải của đệ cũng không tính là phiền toái.”
“Cửu Thập Cửu đệ đúng là thông minh.”
Phật Tử tuôn mồ hôi như mưa, không biết nên đáp thế nào cho phải.
Trải qua chín mươi tám cửa ải khó khăn, cuối cùng có một trăm người thành công đi vào.
Một trăm người này được chọn lựa từ vô số thế giới, vài thế giới mới chọn được một người, bất kỳ ai cũng là nhân vật cấp bậc truyền thuyết.
Giờ phút một đống người như thế tụm lại trước mặt các hạt thông, quả nhiên là chói mắt vô cùng.
“Các ngươi có thể đến được đây, rất tốt.” Lão đại chắp tay nói với mọi người, “Tuy nhiên vẫn còn ải cuối cùng của Cửu Thập Cửu đệ là chưa thông qua.”
Nói rồi, vài huynh đệ liền đẩy Phật Tử đi lên.
“Chỉ cần các ngươi thông qua nan đề của Cửu Thập Cửu đệ là có thể tùy ý chọn lựa một người trong số chúng ta để lập khế ước.”