Lòng Tạ Chinh Hồng chợt xao động, hắn nhìn thoáng về phía ngoài Đăng Thiên tháp.
Quái lại, sao tự dưng cảm thấy bất an thể nhỉ, chẳng lẽ phía tiền bối xảy ra chuyện gì rồi?
Không, không đúng, hắn không cảm giác tiền bối xảy ra vấn đề gì cả.
Không phải hắn không lo lắng, chỉ là hắn biết rõ, với tu vi của mình bây giờ, dù ở cạnh tiền bối thì cũng chỉ trở thành nhược điểm của y. So với một Linh tu, tiền bối vẫn thích hợp làm một Ma tu hơn. Ở trong mắt Tạ Chinh Hồng, bất kể là Linh tu hay Ma tu, chỉ cần đối tượng là Văn Xuân Tương, hắn đều chẳng thấy có gì khác biệt. Đó là cơ duyên của tiền bối, cũng là việc liên quan đến bước ngoặt quan trọng trong tương lai tiền bối!
Nhưng cho dù không ngừng an ủi mình như vậy, trong lòng Tạ Chinh Hồng vẫn canh cánh bất an.
Mà thôi.
Tạ Chinh Hồng thở dài một hơi, chuyện tới nước này, hắn cũng chỉ có thể nhanh chóng nâng cao thực lực của mình, sau đó đến hội hợp với tiền bối.
Ở đàn tràng của Văn Thanh Đắc Quả tôn giả.
Đoàn người Hư Không Tạng Bồ Tát đều đã tới đàn tràng của Văn Thanh Đắc Quả tôn giả, hiển nhiên đều được mời đến, nhưng vì sao lại đến đây thì chẳng ai rõ.
Hư Không Tạng cẩn thận quan sát, ngoại trừ Hưu Tức tôn giả và Kim Bà La Hoa tôn giả đang tham dự Tứ Phương Thiên Hội, hầu hết Phật tu thế hệ trước thuộc hàng nổi tiếng trong Phật giới đều đến. Đội ngũ thế này, đã mấy vạn năm chưa thấy rồi.
“Xem ra Văn Thanh Đắc Quả tôn giả có chuyện quan trọng muốn bàn bạc đây!” Các Phật tu cùng nghĩ như vậy.
“Bần tăng mời chư vị đồng đạo đến đây, đúng thật có chuyện quan trọng muốn bàn bạc.” Văn Thanh Đắc Quả tôn giả xuất hiện ở trong đám người, chắp tay chữ thập hành lễ với mọi người, nghiêm túc nói, “Mấy ngày trước phong ấn tầng ba mươi buông lỏng, để điều tra rõ nguyên nhân, bần tăng đã dùng bảo bối Phật Tổ ban tặng để tính việc của Phật giới, phát hiện một người rất có thể là chuyển thế của Phật Tử xuất hiện ở Phật giới!”
“Chuyển thế của Phật Tử?”
Mọi người đều ngơ ngác.
Phật Tử luân hồi đã là chuyện xảy ra gần mười vạn năm trước, trước nay luôn không có bất cứ tin tức gì truyền ra. Những Phật tu đại năng thân thiết với Phật Tử trước kia đều đã bỏ mạng hoặc đi theo Phật Tử, đến hiện tại, các Phật tu trẻ tuổi đã chẳng còn biết đến cái tên Phật Tử. Thảo nào Văn Thanh Đắc Quả tôn giả lại gọi đám bạn cũ bọn họ tới đây. Nếu là việc về Phật Tử, các tu sĩ trẻ tuổi đúng là không hiểu được.
“Phật Tử đã nhiều năm bặt vô âm tín, sao lại đột nhiên xuất hiện? Nếu như ngài trở về Phật giới thì đáng lẽ chúng ta phải cảm ứng được chứ.” Văn Thù Bồ Tát khẽ nhíu mày nói.
“Nếu không phải Phật Tử thì còn ai có thể khiến phong ấn tầng ba mươi buông lỏng?” Một La Hán khác trả lời, “Văn Thù Bồ Tát, so với cái này, ta lại càng muốn biết người có khả năng là Phật Tử rốt cuộc là ai?”
La Hán nọ vừa lên tiếng, ánh mắt mọi người liền đổ dồn về phía Văn Thanh Đắc Quả tôn giả. Nếu ông tuyên bố là tìm được người có khả năng là Phật Tử thì hẳn cũng nắm chắc phần nào.
Văn Thanh Đắc Quả tôn giả vốn là một vị vương tử, sau khi ông đối đáp cùng Phật Tổ, Phật Tổ hết sức vừa lòng và liền nhận ông làm đệ tử, ông chẳng những đứng ở hàng ngũ đầu trong số năm trăm La Hán mà chính bản thân cũng rất được Phật Tổ yêu mến. Ông còn có một phép thần thông, chỉ cần nghe giọng nói của người nào là có thể tìm ra nguồn gốc, phân biệt thật giả của người đó, Đế Thính của Địa Tạng Vương Bồ Tát so sánh với ông thì chỉ như một trời một vực. Người như vậy đương nhiên được xem là nhân vật truyền kỳ trong Phật giới. Ông đã tuyên bố như vậy thì hẳn là đúng tám chín phần mười.
Văn Thanh Đắc Quả tôn giả tĩnh tọa bất động, ngọc báu trên tay trái tỏa sáng rực rỡ, tay phải vung lên đặt trên đầu gối, vẻ mặt lại ít đi vài phần đau khổ, nhiều thêm mấy phần thong dong, “Xưa kia ta và Phật Tử ngồi chung một sảnh đường nghe Phật Tổ giảng pháp, cứ ngỡ chúng ta có thể cùng nhau đi theo bước Phật Tổ, chứng kiến vạn vật tạo hóa, không ngờ sau này lại chẳng thể tái ngộ. Vào lúc phong ấn tầng ba mươi buông lỏng, ta liền sử dụng pháp bảo mà Phật Tổ ban cho, pháp bảo ẩn ẩn hiện hiện, có truyền ra tiếng người. Chủ nhân của giọng nói ấy, ắt hẳn là chuyển thế của Phật Tử.”
“Ngài nghe được giọng nói của Phật Tử?!” Mắt các Phật tu sáng lên, vậy thì nhất định không sai được rồi!
“Đúng thế.” Văn Thanh Đắc Quả tôn giả tươi cười, “Mặc dù hơi khác đi, nhưng bản chất vẫn không khác gì giọng nói của Phật Tử khi giảng pháp xưa kia.”
“Người đó là ai?” Văn Thù Bồ Tát cười hỏi.
“Thần Tú, Tạ Chinh Hồng.”
“Là hắn ư?”
Không ít Bồ Tát La Hán lập tức đổi sắc mặt, nom có vẻ rất chi phấn khích.
“Sao thế, các vị đều quen hả?” Một La Hán hiếu kỳ hỏi các hảo hữu.
“Đúng là có quen.” Văn Thù Bồ Tát thở phào, thần thái tỏ vẻ “Thì ra là vậy”. Nếu Thần Tú đúng là chuyển thế của Phật Tử thì việc hắn có được năng lực xuất chúng như thế cũng là đương nhiên.
“Trước đây Kim Bà La Hoa có dẫn theo Thần Tú đến pháp hội của chúng ta, hắn học hỏi rất nhanh, ưu tú hơn các Phật tu khác nhiều. Đạo tâm thông thấu, suy một ra ba, quả thực là hạt giống tốt để tu Phật. Chỉ là chúng ta cứ tưởng rằng hắn là một hậu bối có tư chất hơn người thôi, không ngờ hắn lại là chuyển thế của Phật Tử?”
Song bây giờ ngẫm lại, nếu như Phật Tử thực sự là Thần Tú thì cũng không phải không chấp nhận được.
“Nếu các vị hảo hữu đều cảm thấy đúng là Thần Tú thì chúng ta hãy đi xem thử xem.” Một Bồ Tát thấy thế bèn cười bảo, “Phật Tử chưa trở về đúng lúc, vậy thì hẳn còn chưa nhớ lại tất cả, chúng ta đã biết được tung tích của ngài thì tất nhiên phải cẩn thận bồi dưỡng, để Phật Tử có thể sớm quay trở về.”
“Nói đúng đấy.”
“Thần Tú hẳn đang tham gia tỷ thí ở Tứ Phương Thiên Hội.”
“Đúng vậy, chi bằng cùng nhau đi?”
“Đi hướng này!”
Nói rồi, các thần phật liền chuẩn bị sẵn sàng, cưỡi trên tường vân bay về phía Sùng Dương cung ở Tứ Phương Thiên Hội.
Văn Xuân Tương lẳng lặng nhìn Thẩm Phá Thiên, sắc mặt Thẩm Phá Thiên thay đổi, bấy giờ mới chậm rãi kể rõ sự tình mình biết.
“Điều ta biết cũng chỉ giới hạn trong những gì sư phụ từng kể với ta thôi.” Thẩm Phá Thiên mở đầu câu chuyện, mỉm cười nói, “Nếu có chỗ nào sai sót thì mong Văn đạo hữu bỏ quá cho.”
“Thế vẫn còn hơn là ta chẳng biết gì.” Văn Xuân Tương tự giễu, “Ta rất rõ tầm quan trọng của tiểu hòa thượng đối với ta, cũng từng nghĩ lai lịch của hắn có lẽ sẽ không đơn giản, nhưng ta luôn ấp ủ chờ mong một tia hi vọng, cảm giác rằng chỉ cần tiểu hòa thượng nguyện ý ở bên cạnh ta thì khó khăn gì cũng không thành vấn đề. Nhưng bây giờ, bao nhiêu thần phật muốn cướp tiểu hòa thượng khỏi tay ta, ta chẳng có nhiều lựa chọn.”
“Không phải Tạ đạo hữu không nói, mà chỉ e là không thể nói.” Thẩm Phá Thiên an ủi, “Phật Tử luân hồi trăm kiếp, chưa đến kiếp cuối cùng thì khó có thể khôi phục ký ức. Không phải hắn cố ý giấu diếm đạo hữu đâu.”
“Ta biết hắn giấu diếm là vì ta.” Văn Xuân Tương xua tay, hồi tưởng lại thì, có mấy lần tiểu hòa thượng ngập ngừng muốn nói gì đó với y, nhưng cứ khi định nói thì đều có thiên lôi đánh xuống, ngăn cản tiểu hòa thượng nói tiếp. Thiên cơ không thể lộ, việc này cũng bó tay thôi.
“Phật Tử luân hồi là chuyện gần mười vạn năm trước rồi, nguyên nhân cụ thể đã không thể tra được nữa.” Thẩm Phá Thiên trầm tư một lát rồi tiếp tục nói, “Văn đạo hữu có từng nghe nói đến Đại Lôi Âm tự chưa?”
“Như sấm bên tai.” Văn Xuân Tương đáp ngay.
“Đại Lôi Âm tự chính là thánh địa Phật giáo, Phật Tổ nhiều lần truyền giảng Phật pháp ở đây, rất nhiều đại năng Phật giới cũng tu hành và trao đổi luận đạo ở nơi này. Chốn ấy tràn ngập phật quang, khắp nơi văng vẳng tiếng Phạm âm, nghe đâu mọi sinh linh nghe Phạm âm ở Đại Lôi Âm tự đều có thể mở ra thần trí, còn có công hiệu trấn áp tâm ma. Mà phật quang ở Đại Lôi Âm tự thì rực rỡ sáng rọi, là khắc tinh trời sinh của yêu ma. Phật quang được hình thành nên dưới sự hội tụ của vô số Phật đạo tại Đại Lôi Âm tự, lại thường xuyên nghe Phật Tổ hoằng pháp, cho nên uy lực càng phi thường khôn kể.”
Thanh âm của Thẩm Phá Thiên dần trở nên xa xăm, “Không biết có phải là Thiên Đạo chiếu cố hay không, hoặc cũng có lẽ do cơ duyên xảo hợp, bỗng có một ngày nọ, Phật Tổ nhận lời mời đi đến chỗ một vị Đạo Tổ khác để trao đổi luận đạo thì có một đốm phật quang nhỏ trong Đại Lôi Âm tự rời đi cùng với ngài.”
Mí mắt Văn Xuân Tương giật giật, y đã đoán được tiếp theo Thẩm Phá Thiên định nói gì.
“Đốm phật quang ấy đi theo Phật Tổ du lịch hoằng pháp, chưa bao giờ lỡ hẹn, dần dà, nó sinh ra linh trí. Cuối cùng, đốm phật quang kia biến hóa ở bên cạnh ao sen, hóa thành một đứa bé xinh xắn kháu khỉnh. Phật quang biến hóa là việc xưa nay chưa từng có, mà lại còn là hóa ra hình người ngay trước mắt Phật Tổ và vài vị Đạo Tổ khác. Phật quang không phải sinh linh trong thiên địa, chẳng dính bụi trần, vô ái vô hận, vô tình vô dục, lại có nhân quả rất sâu với Phật giáo. Mà đứa bé này thông minh sáng dạ, say mê Phật đạo, khiến Phật Tổ rất đỗi vui mừng, bèn thu nhận nó làm đệ tử trước sự chứng kiến của những vị Đạo Tổ đó, dốc lòng dạy dỗ chỉ bảo. Sau này đứa bé ấy lớn lên thành thiếu niên, được Phật Tổ và nhiều đại năng Phật giới tán thành, trở thành Phật Tử!”
Nói tới đây, sắc mặt Thẩm Phá Thiên lại hơi đổi, “Xưa kia khi sư phụ ta còn chưa có tu vi Chuẩn Thánh, người là đệ tử đi theo Đạo Tổ, từng may mắn gặp gỡ vị Phật Tử ấy không ít lần. Sau này Phật Tử hạ giới, sư phụ từng phỏng đoán rằng, Phật Tử từ nhỏ đã không dính nhân quả thiên địa, công chính vô tư, chính là người sinh ra để tu Phật. Nhưng người như vậy thì lại càng dễ bị ngoại giới ảnh hưởng. Ở hư không vô tận bên ngoài ba mươi ba tầng trời còn có rất nhiều thế giới mà chúng ta không biết đến, cũng có rất nhiều chuyện mà chúng ta không biết. Phật Tử là Phật Tổ đời tiếp theo, có lẽ ngài đã gặp được gì đó ở ngoài ba mươi ba tầng trời, cho nên đạo tâm mới xao động. Cũng chính bởi lẽ ấy mà Phật Tử với tu vi Chuẩn Thánh mới có thể thông qua chuyển thế để lưu lại, trở thành cơ hội sống, trở thành người duy nhất có thể mở ra phong ấn tầng trời thứ ba mươi.”
Ánh mắt Thẩm Phá Thiên nhìn Văn Xuân Tương toát lên nỗi buồn bã, “Bất kể là vì đâu, Tạ đạo hữu trở về là thiên mệnh sắp đặt, dù là Phật hay Tiên thì đều sẽ trở thành chướng ngại vật chắn giữa các ngươi. Văn đạo hữu, một khi Tạ đạo hữu trở về, có lẽ hắn sẽ không nhớ được ngươi, mà dù có nhớ được thì quan hệ của hai ngươi cũng không thể như bây giờ được nữa.”
Ai mà ngờ được sau khi hạ giới, Phật Tử lại có một đạo lữ cơ chứ, tình kiếp này không nên đặt ra cho Phật Tử – kẻ từ phật quang biến hóa thành.
“Ngươi nghĩ ta sẽ buông tay ư?” Văn Xuân Tương nhếch miệng, “Nếu tiểu hòa thượng đã chọn ta thì chính là việc giữa chúng ta. Nói tới nói lui, các người chỉ muốn mở ra tầng thứ ba mươi thôi chứ gì. Ta ngứa mắt đám chúng sinh Tiên giới cũng không phải mới ngày một ngày hai, nếu các ngươi nói cái gì mà thiên mệnh sắp đặt, vậy thì ta sẽ đi ngược với thiên mệnh này!”
Editor: Xin lỗi mn, combo có 2 chương thôi vì dạo này cũng bận. KHR lênnnnn!